Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 230:
Một chiếc xe "chạy vèo" nhanh qua trước mặt hắn.
Giây tiếp theo, xe chạy đi qua, Cố Tiểu Ngải nhìn thấy Lệ Tước Phong còn đang lui ra sau, càng ngày càng tiếp cận giữa đường cái . . . . . .
Hắn không phải điên rồi chứ? !
Hắn cảm thấy cô sẽ quan tâm đến tính mạng của hắn sao? Buồn cười. Muốn chết thì chết nhanh đi!
Hắn chết đi thì bên tai cô mới thanh tịnh một chút.
Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Ngải cố ý nhìn Lệ Tước Phong đang lui ra đường mà cười lạnh khinh thường, xoay người bước đi.
Hắn có chết hay không thì cũng không quan hệ gì đến cô.
Ai quan tâm đến sự sống chết của một tên cường bạo chứ!
Cố Tiểu Ngải đi rất nhanh để trở về nhà, xe cộ trên đường cái vội vội vàng vàng chạy nhanh như bay . . . . . .
Cố Tiểu Ngải không khỏi xiết chặt rảnh tay trên bình nước tương, cảnh cáo mình đừng quay đầu lại, tiếp tục đi nhanh lên phía trước.
Bỗng nhiên, một chiếc xe từ giữa đường chạy rất nhanh qua. . . . . .
Lệ Tước Phong đứng đúng vị trí xe chạy đó, nhất định sẽ bị đụng ngã.
Cố Tiểu Ngải căn bản không có boăn khoăn liền vội vàng xoay đầu lại kiệt lực hô to, "Lệ Tước Phong!"
Lệ Tước Phong đứng ở giữa đường cái không chút sứt mẻ nháy mắt giống như nghe được lời triệu hồi, bay nhanh chạy về, trốn thoát chiếc xe kia, thoải mái nhảy qua hàng rào bảo hộ chạy về. . . . . .
Giống như là đã biết được bí mật nào đó, Lệ Tước Phong trên mặt đắc ý, đi đến trước mặt cô, cười tà gợi lên môi, "Cố Tiểu Ngải! Hóa ra cô thực không muốn tôi chết!"
Lần trước ở trên bến thuyền là như thế này, hôm nay cũng giống nhau.
Hóa ra, cô. . . . . . Luyến tiếc hắn chết.
Kết quả này làm cho Lệ Tước Phong xóa đi phiền muộn, thư thái không ít.
Cố Tiểu Ngải không nói gì, cái tên này bị bệnh có bao nhiêu phần nghiêm trọng đây? Chạy ra giữa đường cho xe đụng chỉ vì làm cho cô nói chuyện thôi sao? !
Hắn có phải quá điên cuồng hay không? Hắn là không phải còn cảm thấy đặc biệt đắc ý? !
Cô vẫn nghĩ đến hắn chỉ biết hung tàn đối với người khác bắt người khác ngoan ngoãn, hóa ra hắn đối với bản thân hắn cũng hoàn toàn không thủ hạ lưu tình!
Hắn muốn tìm cái chết sao phải chọn chết ở trước mặt cô? !
Một chiếc xe thể thao màu trắng lẳng lặng dừng ở một chỗ trên đường cái, Sở Thế Tu ngồi ở chổ điều khiển nhìn hai người ven đường xa xa, bọn họ đứng mặt đối mặt, không biết đang nói cái gì. . . . . .
Trên mặt Sở Thế Tu biểu tình trống rỗng, ánh mắt trệ ngụ ở.
Cách thật sự xa nên anh không nhìn thấy được biểu tình trên mặt hai người, nhưng khoảng cách hai người bọn họ thật sự gần, rất gần. . . . . .
Cô không phải nói cô muốn ngủ sao?
Làm sao có thể cùng Lệ Tước Phong đứng ở ven đường?
Sở Thế Tu yên lặng nhìn, một đôi mắt màu nâu không có sắc thái, liếc liếc mắt một bó hoa hồng ở chỗ tay lái phụ, ngực phiếm qua một chút đau đớn.
Sở Thế Tu cầm lấy di động bấm số Cố Tiểu Ngải.
Cô đứng ở trước mặt Lệ Tước Phong, nghe được chuông di động nhưng không có nghe.
Tiếng nhạc chuông Piano thật dài nhưng cô không có nghe máy.
Sở Thế Tu cố chấp lại gọi một lần nữa, Cố Tiểu Ngải vẫn là không nhận. . . . . .
Như vậy, không muốn nhận điện thoại của anh sao? Bởi vì cô cùng Lệ Tước Phong cùng một chỗ?
Chỉ thấy tay Lệ Tước Phong bỗng nhiên giữ chặt cô.
Sở Thế Tu không có nhìn nữa, trầm mặc dời mắt đi, quay đầu ô-tô rời đi, tay lái phụ chỗ ngồi tiên diễm Mân Côi giống nhau trong nháy mắt thất sắc. . . . . .
Anh nguyện ý cho cô thời gian sửa sang lại tâm tình của mình, nhưng sau khi sửa sang lại thì sao chứ?
Lòng của cô đến tột cùng không phải của anh?
Khoảng cách của hai người chính là chỗ trống chín năm. . . . . . Bây giờ muốn tiếp tục chỗ trống nữa sao?
Anh không có dũng khí đuổi theo chất vấn.
Đương nhiên cô nói cho anh biết, lựa chọn của cô không phải anh. . . . . .
Sở Thế Tu đột nhiên tăng tốc lái xe.
"Ai gọi điện thoại? !"
Ven đường, Lệ Tước Phong nắm lấy cánh tay của cô lạnh giọng hỏi, "Sở Thế Tu sao? Vì sao không nhận? Sợ hắn biết cô vừa ở trong lòng của tôi điên cuồng làm chuyện yêu sao? !"
. . . . . .
Hắn thiển được không khó nghe ngôn ngữ làm cho Cố Tiểu Ngải rất là phản cảm.
Cô là không dám nhận điện thoại của Sở Thế Tu, cô sợ Sở Thế Tu nghe được giọng nói của Lệ Tước Phong sẽ miên man suy nghĩ, sau đó lại muốn cùng Lệ Tước Phong ganh đua cao thấp. . . . . .
Cô chỉ là không muốn làm cho Sở Thế Tu gặp chuyện không may thôi.
Lệ Tước Phong là một kẻ điên, hắn còn có chuyện gì làm không được? !
"Buông tay!" Cố Tiểu Ngải dùng toàn thân khí lực tránh sự giam cầm của Lệ Tước Phong, tức giận lớn tiếng nói, "Lệ Tước Phong! Chúng ta đã xong rồi! Anh có thể đừng đến làm phiền tôi nữa hay không? !"
"Xong rồi? !"
Cô nói với hắn hai người xong rồi?
Cô sẽ không thơ ngây nghĩ đến hắn sẽ hào phóng buông tay ra như vậy làm cho cô cùng Sở Thế Tu bên nhau cả đời chứ? ! Hắn ở trong mắt cô hào phóng như vậy sao? !
Nằm mơ đi!
Lệ Tước Phong kéo cánh tay của cô đem cô áp đến trước ngực mình, ác thanh ác khí uy hiếp cô, "Cố Tiểu Ngải, tôi cảnh cáo cô! Nếu cô dám để cho Sở Thế Tu chạm vào cô dù chỉ là một đầu ngón tay, tôi liền giết cô!"
"Có bệnh thì đi tìm bác sĩ đi!"
Cố Tiểu Ngải phản cảm lớn tiếng nói, hai tay để ở trên lồng ngực hắn muốn giãy dụa mở ra.
Cánh tay Lệ Tước Phong đem cô gắt gao giam cầm, trừng mắt cô gầm nhẹ, "Cố Tiểu Ngải! Cô dám nói lại lần nữa xem!"
Cô nghĩ cô rời khỏi bên cạnh hắn là có thể tùy ý nhục mạ hắn sao? !
Cố Tiểu Ngải ra sức giãy ra khỏi lòng ngực của hắn, lui xa vài bước, chán ghét trừng mắt hắn, "Lệ Tước Phong, anh là tên súc sinh! Trong đầu anh ngoại trừ nghĩ đến trên giường còn có thể nghĩ cái gì khác nữa? !"
Mỗi lần hắn nói với cô trừ bỏ chuyện đó ra thì còn có cái gì? !
"Vậy đầu óc cô đang suy nghĩ gì? !" Lệ Tước Phong hung hăng trừng mắt cô, lãnh xuy một tiếng, "Cùng Sở Thế Tu trên giường sao? ! Cùng trên giường với hắn sẽ không là hành vi súc sinh sao? !"
"Biến thái!" Cố Tiểu Ngải mắng to.
"Cô có bản lĩnh cũng đừng biến thái trong lòng run run!" Lệ Tước Phong hoàn toàn là đúng lý hợp tình.
. . . . . .
"Anh đừng đem toàn bộ thế giới nghĩ đến đều xấu xa như anh!"
"Tôi xấu xa cũng là bạn trai của cô!"
"Chúng ta đã không còn quan hệ !"
"Muốn tôi kéo cô trở về chỗ cũ một chút không? !" Lệ Tước Phong tà khí nhìn cô, khóe môi ôm lấy cười lạnh, dùng loại lời nói trắng trợn cãi nhau, cô làm sao thắng hắn? !
"Lệ Tước Phong, anh biến thái!" Cố Tiểu Ngải tức giận đến mặt mũi trắng bệch, đầu óc không tìm thấy từ ngữ nào mới để mắng hắn.
. . . . . .
Vài người qua lại ven đường nghe nói thế đều dừng lại tò mò nhìn xung quanh, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh bọn họ. . . . . .
"Muốn chết hả!"
Nhìn thấy đèn loang loáng sáng lên, Lệ Tước Phong vài bước xông lên lấy di động ném đi, di động mới tinh nhất thời tan xương nát thịt.
Cố Tiểu Ngải cảm thấy mình nhất định là điên rồi, mới có thể dùng những từ ngữ thô tục như vậy mắng Lệ Tước Phong ở nơi này.
Ở bên đường ầm ỹ như vậy, chỉ số thông minh của cô bị hắn kéo thấp.
"Vô sỉ!"
Cố Tiểu Ngải chán ghét mắng một tiếng, xoay người bước đi.
Lệ Tước Phong rất nhanh lại cùng đi lên, nắm lấy tay cô, Cố Tiểu Ngải thực không kiên nhẫn, "Lệ Tước Phong, anh có để tôi yên không? !"
"Không để yên!" Lệ Tước Phong đúng lý hợp tình nói, hai tròng mắt thẳng tắp trừng mắt cô.
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải lại một lần nữa bị tức đến nghẹn cả họng, hắn vĩnh viễn đều rống như vậy khí thế mười phần, còn giống như là cô sai vậy.
|
Chương 231:
Con ngươi ở trong hốc mắt vòng vo chuyển, Cố Tiểu Ngải lộ ra một nụ cười trào phúng, giễu cợt hắn, "Lệ Tước Phong, tôi chưa thấy qua một người đàn ông không dứt khoát giống như anh vậy, thua cuộc còn dây dưa với tôi."
Dây dưa?
Cô nghĩ hắn muốn cầu xin đuổi theo một người phụ nữ có khả năng đã ăn nằm với người đàn ông khác trên giường sao? !
Hiện tại, Lệ gia nơi nơi là bóng dáng của cô, trong công ty tất cả đều là ảnh của cô, ngay cả lái xe ở trên đường đều nhìn thấy khách sạn 33 ngày kỷ niệm. . . . . .
Nếu cô không xuất hiện ở tầm mắt của hắn! Hại hắn cái gì cũng đều không làm được! Ngay cả một ngày hắn đều chịu đựng không nổi, xúc động đến mức chạy đến tìm cô? !
"Cố Tiểu Ngải! Cô. . . . . ."
"Như thế nào? Anh thực sự yêu tôi đúng không? Anh nhiều phụ nữ như vậy không cần coi trọng tôi được không?"
Cố Tiểu Ngải cắt đứt lời của hắn, lạnh lùng nói, "Không bằng anh nói cho tôi biết anh thích tôi ở điểm gì? Nếu là mặt của tôi, tôi lập tức hủy dung nhan! Nếu là giọng nói của tôi, tôi lập tức mua bình thuốc độc thuốc chết chính mình!"
"Tôi thích cô toàn bộ! Cô và tôi cùng đi chết ngay bây giờ cũng được lắm!" Lệ Tước Phong không cần nghĩ ngợi trả lời, khớp hàm cắn chặt chẽ, vẻ mặt âm trầm trừng mắt cô.
Hắn coi trọng cô cái gì cô sẽ hủy cái đó đúng không?
Hắn ở trong mắt cô đã kém thành như vậy, vừa rồi vì sao còn muốn quan tâm đến hắn chết sống? !
Cố Tiểu Ngải, không phải là cô nghĩ một đằng nói một nẻo chứ? !
Cố Tiểu Ngải nghe như vậy liền sửng sốt, trong mắt xẹt qua một chút tim đập mạnh và loạn nhịp.
Hắn nói, hắn coi trọng toàn bộ của cô. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhất thời có chút hoảng hốt, rất nhanh lại tỉnh táo lại, hắn bất quá là kích cô mà thôi! Không thể tin người đàn ông này được!
"Được! Tôi sẽ đi chết ngay bây giờ!"
Cố Tiểu Ngải quật cường một lời đáp ứng, xoay người liền vòng qua khe bảo hộ đi ra đường.
Thật đúng là cô này muốn chết sao? !
Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bộ dáng cô đi, ngực tức giận mà kịch liệt phập phồng.
Còn chưa đi đến đường cái, tay Cố Tiểu Ngải đã bị người từ sau nắm lấy, cả người bị kéo trở về.
Lệ Tước Phong giơ tay lên muốn đánh lại hạ tay xuống, nhìn chăm chú vào vẻ mặt quật cường không chịu thua trên mặt cô tái nhợt, kiên cường giật tay trở về.
"Cố Tiểu Ngải, cô muốn chết!"
"Không phải là anh để cho tôi đi tìm chết sao?" Cố Tiểu Ngải lạnh lùng hỏi lại, một đôi mắt mở to tất cả đều là khinh thường.
"Cô ——"
"Lệ Tước Phong, anh không biết là một người đàn ông thất bại nhất là đem bức một người phụ nữ đến mức tìm đường chết không? Rất kém cỏi?" Cố Tiểu Ngải tiếp tục nói, giọng điệu rất là châm chọc.
Lệ Tước Phong nắm lấy cổ tay của cô, nghe vậy, trong mắt tối tăm xẹt qua một chút trố mắt, sau một lúc lâu không nói gì, buông tay cô ra.
Thấy hắn buông tay ra như vậy, Cố Tiểu Ngải có chút không thích ứng, trên mặt hắn biểu tình giống như ngưng trệ, cái gì đều không có nói.
Lệ Tước Phong không động tay động chân làm cho người ta rất khó thích ứng.
Nhìn thời gian trên điện thoại, Cố Tiểu Ngải không tiếp tục cùng hắn nói tiếp, lạnh lùng thốt, "Lệ Tước Phong, nếu anh là đàn ông thì đừng đến dây dưa tôi nữa!"
Giọng nói của cô lãnh khốc vô tình.
Cố Tiểu Ngải không mang theo lưu luyến xoay người bước đi.
Mặt Lệ Tước Phong bình tĩnh dừng ở bóng lưng của cô.
. . . . . .
"Lệ Tước Phong, anh không biết là một người đàn ông thất bại nhất là đem bức một người phụ nữ đến mức tìm đường chết không? Rất kém cỏi?"
"Lệ Tước Phong, anh không biết là một người đàn ông thất bại nhất là đem bức một người phụ nữ đến mức tìm đường chết không? Rất kém cỏi?"
"Lệ Tước Phong, anh không biết là một người đàn ông thất bại nhất là đem bức một người phụ nữ đến mức tìm đường chết không? Rất kém cỏi?"
. . . . . .
Giọng nói của cô lặp đi lặp lại trong lổ tai của hắn . . . . . .
Hắn bức cô đến mức tình nguyện đi tìm chết sao?
Ở bên cạnh hắn, cô còn không bằng chết sao?
Nếu hắn không cần cô, lúc cô tuyệt thực hắn cũng không mỗi đêm đi đút cô ăn cơm. . . . . .
Nếu hắn không cần cô, cũng sẽ không đáp ứng giao dịch với tên kia!
Nếu hắn không cần cô, cũng sẽ không thừa dịp cô cùng Sở Thế Tu đi ra, đem viên đạn súng lục đổi đến phát thứ sáu, cố ý thả bọn họ đi!
Hiện tại cô nói với hắn, cô tình nguyện đi tìm chết, đừng đi dây dưa với cô nữa. . . . . .
Cố Tiểu Ngải, lòng của cô làm bằng sắt đá sao ? !
Lệ Tước Phong đứng ở ven đường nhìn chằm chằm bóng lưng cô càng chạy càng xa, ngọn đèn chiếu vào trên người cô rõ ràng là ôn hòa, thoạt nhìn cũng là lạnh lẽo vô cùng. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô như vậy đâu!"
Tiếng hét lạnh lẽo của Lệ Tước Phong truyền đến, thân mình Cố Tiểu Ngải không khỏi run lên, dừng một chút lại tiếp tục đi lên phía trước . . . . . .
Cô nghĩ đến hắn đã muốn buông tay . . . . . .
Hóa ra, hắn căn bản không nghĩ tới buông tay. . . . . . Sai lầm rồi, là căn bản không nghĩ tới buông tha cô. . . . . .
Thân ảnh của cô biến mất ở trước tầm mắt của hắn, Lệ Tước Phong thật lâu đều không có động một chút, ngọn đèn ven đường đưa bóng dáng hắn kéo dài. . . . . .
*************************
Trở lại khu chung cư, cậu cùng mợ ngồi ở trước bàn ăn nhìn cô đi tới, mợ lập tức cao giọng châm chọc, "Chờ ngươi mua nước tương chắc tới sáng!"
"Tại sao lại trễ như vậy mới trở về? Cậu đang muốn đi ra ngoài tìm con." Cậu lo lắng nhìn cô.
"Vừa mới gặp người quen, liền hàn huyên một chút." Cố Tiểu Ngải nói xong bưng đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, "Con đem đồ ăn hâm nóng lại một chút, hai người chờ con một chút."
Cố Tiểu Ngải thực tự giác làm nghiệp vụ.
Một bữa cơm, mợ tiếp tục đối với cô châm chọc khiêu khích, vừa nói đến hai chữ tình phụ đã bị cậu nghiêm khắc mắng, vài lần sau nữa, mợ cũng không đề cập tới cái chuyện tình phụ, con riêng nữa.
May mắn cậu không hoài nghi cái gì.
"Cậu, tiếp tục mở cửa tòa soạn báo đi." Cố Tiểu Ngải nói.
"Cậu biết nên làm như thế nào." Cậu không có đáp ứng, cũng không có cự tuyệt.
Ăn được một chút cơm chiều được coi như bình an vô sự, trở lại trong phòng ngủ nhỏ trên lầu, Cố Tiểu Ngải tắm rửa dưới vòi sen, đem hai chân đang ẩm ướt dính cùng toàn bộ hương vị của Lệ Tước Phong tẩy trừ sạch sẽ. . . . . .
Lúc nãy cô nói như thế thực sự làm tổn thương Lệ Tước Phong sao?
Vì sao một người đàn ông cường bạo như hắn lại có biểu tình như vậy. . . . . .
Giống như hoàn toàn ngây dại.
Ngồi vào trước bàn làm việc nhỏ, Cố Tiểu Ngải dùng khăn mặt lau khô tóc, nhớ tới vẻ mặt Lệ Tước Phong lúc nãy có cảm giác là lạ, giống như là bị tổn thương. . . . . .
Nhưng một người đàn ông như vậy sẽ biết cái gì là tổn thương sao?
Lời của cô cho dù tuyệt tình một chút nhưng cũng là do hắn bức . . . . . .
Quơ quơ đầu, Cố Tiểu Ngải làm cho mình không nghĩ ngợi nhiều, ảnh gia đình trước đây được để trên bàn làm cho Cố Tiểu Ngải mỉm cười đứng lên.
Rất nhanh là có thể nhìn thấy ba rồi.
Điện thoại của Sở Thế Tu làm sao bây giờ? Bây giờ gọi lại được không? Lỡ như anh đã ngủ rồi thì gọi qua không phải quấy rầy anh sao?
Lời nói của bác Sở còn văng vẳng bên tai.
. . . . . .
"Lúc con ở nước ngoài học, cô ấy đã phải chạy đôn chạy đáo ngoài xã hội; lúc con tham dự các buổi yến tiệc, cô ấy suy nghĩ tất cả biện pháp đi chụp hình giường chiếu ngôi sao."
. . . . . .
Kỳ thật cô cũng biết chính mình thật sự không chịu nổi, chỉ là bị bác Sở nói như vậy càng thêm khó chịu. . . . . .
Cuối cùng, Cố Tiểu Ngải vẫn là không gọi điện thoại lại mà lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Tiểu Ngải bị mợ kêu dậy làm điểm tâm, Cố Tiểu Ngải ngáp dài rửa mặt xong, cô rõ ràng vẫn có đầy đủ giấc ngủ, lại càng ngày càng thiếu ngủ.
Chưa từng có hiện tượng như vậy, cô có phải nên đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không.
Đồ ăn vừa làm được một nửa, Cố Tiểu Ngải chợt nghe thấy giọng mợ nịnh nọt ở bên ngoài bén nhọn vang lên, "Cậu chính là con trai độc nhất của Sở gia sao? Ôi cậu xem xem, Cố gia xuống dốc, nhà các người nhưng thật ra càng ngày càng tốt, bộ dạng thật tốt, quả là một nhân tài. . . . . ."
Sở Thế Tu đến đây? !
Cố Tiểu Ngải ngay cả cái xẻng đều đã quên buông bước đi ra phòng bếp, chỉ thấy Sở Thế Tu cùng mợ đứng ở trong nhà nói chuyện.
Thấy cô đi ra, nụ cười trên mặt Sở Thế Tu ngưng trệ, ngoài ý muốn nhìn cái xẻng trên tay cô, bên hông mang tạp dề, mặc áo, váy giá rẻ. . . . . .
Cô nấu cơm sao?
Sau khi ý thức được ánh mắt Sở Thế Tu, Cố Tiểu Ngải có chút nan kham cúi đầu, cuống quít chạy về phòng bếp cất cái xẻng, bỏ tạp dề ra.
"Tiểu Ngải, Thế Tu muốn dẫn con đi ra ngoài, nhanh đi đi."
Mợ giương giọng hô to, rất nhanh đi tới nhìn cô từ trên xuống dưới, "Nhìn con xem, con còn có thể quyến rũ được đàn ông, tính tình Sở Thế Tu này tốt hơn nhiều, làm tình phụ của loại đàn ông này cũng không kém lắm đâu. . . . . . Đi mau đi mau, chờ cậu con rời giường thì con không thể đi được . . . . . ."
. . . . . .
"Con không phải tình phụ của anh ấy."
"Bỏ đi, con thực xem mình là cái gì? Hắn còn có thể cưới con sao? !"
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải không có cùng mợ cãi lại nữa, dù sao bây giờ biện minh lại cũng chỉ làm cho mợ nói càng nhiều từ khó nghe mà thôi.
Cố Tiểu Ngải hít sâu một hơi, duy trì mỉm cười đi ra phòng bếp, Sở Thế Tu vẫn đang đứng ở tại chỗ, đã không còn vẻ mặt kinh ngạc vừa rồi, nhìn cô lộ ra một chút mỉm cười, "Đi thôi."
"Dạ."
Cố Tiểu Ngải gật đầu, sau khi ngồi vào trong xe Sở Thế Tu, Cố Tiểu Ngải do dự làm như thế nào mở miệng ngày hôm qua không nhận điện thoại của anh, "A Tu, đêm qua em. . . . . ."
"Anh dẫn em đi xem phòng ở ở nội thành thế nào?" Giọng điệu Sở Thế Tu ôn hòa cắt đứt lời của cô, đem xe chạy nhanh ra đường lộ, "Ba em sắp ra tù rồi, anh có một người bạn có dư nhà ở có ba phòng, nếu em thích anh liền mua lại. . . . . ."
Sở Thế Tu sắp xếp cho cô tất cả rất tốt.
Loại này làm cho cô có cảm giác bất lực.
|
Chương 232:
"Em chỉ tính thuê phòng nhỏ mà thôi."
"Vậy thuê phòng của anh cũng được lắm." Sở Thế Tu nhìn cô mỉm cười, trong mắt dịu dàng rõ ràng.
Cố Tiểu Ngải biết mình đã không có biện pháp từ chối Sở Thế Tu, đành phải đi theo anh xem phòng ở, một ngôi nhà cấp ba còn tốt hơn so với cô tưởng tượng.
Trang hoàng sa hoa, sáng sủa, thiết kế mang kiểu hiện đại.
Ba cô nhất định sẽ thích nơi này.
"Phòng ở nội thành rất đắc. . . . . ."
"Chờ sau này em làm đạo diễn lớn, phòng này cũng chỉ xem là nơi nhỏ mà thôi." Sở Thế Tu cười nói, kéo cô rời đi, "Đi, anh dẫn em đi mua đồ."
Sở Thế Tu trực tiếp dẫn cô đến khu thương mại của Sở gia, toàn bộ hành trình có mấy người quản lí cùng đi.
Ngoài các đồ dùng trong nhà ra, Sở Thế Tu mua cả đồ trang trí, đèn đóm, đổi toàn bộ bàn ghế, tùy tay chỉ từng cái từng cái . . . . . .
Cái loại cử chỉ này làm cho Cố Tiểu Ngải nghĩ tới Lệ Tước Phong.
Tên kia đi đâu đều là một bộ dáng giàu có.
Động tác giống nhau nhưng cử động của Sở Thế Tu lại có khí chất tao nhã . . . . .
Nhìn vài quản lí liên tục ghi lại những thứ Sở Thế Tu muốn, Cố Tiểu Ngải có loại cảm giác mắc nợ Sở Thế Tu rất nhiều . . . . . .
Đi đến khu sách, Cố Tiểu Ngải muốn chọn vài quyển sách lại không biết chọn như thế nào, đứng ở trước giá sách ngây ngẩn thật lâu.
"Làm sao vậy?" Sở Thế Tu đi tới thân thiết hỏi.
"Em nói với ba em đi học, muốn chọn vài cuốn sách . . . . . ." Ở trước mặt ba giả dạng cũng tốt hơn.
"Theo anh." Sở Thế Tu chỉ liếc mắt một cái, liền dễ dàng từ trên giá sách lấy xuống vài cuốn sách, giọng nói nho nhã nhắc nhở, "Ngải Ngải, loại chuyện này lừa không được bao lâu đâu."
"Cũng phải chờ ba em thích với ứng cuộc sống bên ngoài rồi mới nói cho ông ấy biết, ông ấy đã ở trong nhà giam chín năm rồi, em không muốn ông ấy vừa ra tù liền chịu kích thích." Cố Tiểu Ngải lộ ra một chút tươi cười chua sót.
"Ngải Ngải, em thực hiếu thuận." Tay Sở Thế Tu đang cầm một quyển sách, nhìn mặt của cô nói.
Cố Tiểu Ngải vẫn là cười khổ.
Cô chỉ là một đứa nhỏ buông thả . . . . . .
"Dù sao, hiện tại em cũng đang rảnh rỗi, có thể đi học đạo diễn được rồi, chỉ là sẽ căng thẳng một chút." Sở Thế Tu giơ giơ quyển sách trong tay lên, "Đọc cái này vốn là vô vị, khô khan."
". . . . . ." Vô vị hay không cô không biết, nhưng cô biết loại trình độ này. . . . . . nhất định rất khó, hơn nữa trình độ của cô không có cách nào học được.
"Anh học cùng em." Sở Thế Tu kiên định nói.
"Để em cầm giúp anh."
Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng cười cười, lấy quyển sách từ trong tay anh, hai người đi đến quầy thu ngân, Sở Thế Tu cúi đầu lẳng lặng nhìn chăm chú vào mặt của cô, đột nhiên hỏi, "Ngải Ngải, hiện tại em xem như bạn gái của anh được không?"
Cố Tiểu Ngải chợt dừng bước, cả người đứng tại chỗ.
"Ngải Ngải, bây giờ anh là bạn trai em, được không?" Sở Thế Tu lại hỏi một lần nữa.
Ngày hôm qua, cảnh tượng cô cùng Lệ Tước Phong đứng ở ven đường làm cho anh cả đêm không ngủ được. . . . . .
Chưa có đáp án rõ ràng, anh càng ngày càng lo lắng mất đi cái gì đó quan trọng nhất.
Anh đợi chín năm, tìm chín năm, rốt cục sau khi tìm được lại mất đi cảm giác. . . . . .
"A Tu, chúng ta nói chuyện, được chứ?" Cố Tiểu Ngải nhẹ giọng nói.
Cô ở trước mặt Sở Thế Tu trốn tránh cũng không phải biện pháp, cô phải đối mặt với chuyện này.
Nói chuyện gì?
Tâm tình cô chưa sẵn sàng? Hay là lựa chọn của cô vẫn là Lệ Tước Phong?
"Chúng ta còn có rất nhiều đồ chưa mua, đi thôi." Sở Thế Tu bỗng nhiên không muốn tiếp tục đề tài này, ôm sách đi vào thang máy, bước chân dường như có chút hoảng sợ. . . . . .
Bộ dáng anh dè dặt làm cho ngực cô ẩn ẩn phiếm đau.
Cô không muốn nhìn thấy Sở Thế Tu bởi vì cô mà trở nên nơm nớp lo sợ. . . . . .
Anh là một người tốt đẹp như thế, cưng chiều cô như một công chúa, người không xứng là cô. . . . . .
"A Tu, chúng ta đi ăn một chút gì đi." Cố Tiểu Ngải đi vào thang máy.
"Đói bụng sao?"
"A Tu. . . . . ." Cố Tiểu Ngải chần chờ vẫn là nói ra, "Em muốn nói cho anh biết, cuộc sống chín năm qua của em."
Sở Thế Tu kinh ngạc nhìn cô, thật lâu đều không có nói chuyện, chỉ là nhìn chăm chú vào cô.
Cuộc sống chín năm qua của cô?
Sở Thế Tu gật gật đầu, tiếng nói nhẹ như gió, "Được."
Lúc này chưa đến giờ cơm trưa, trong phòng ăn thực im lặng, Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải ngồi gần cửa sổ.
Ai cũng đều không có mở miệng nói chuyện trước.
Cho đến khi nhân viên phục vụ bưng hai ly nước đến, Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, nhìn chằm chằm ly nước trên bàn, rũ bỏ lòng tự ti, cố lấy dũng khí nói, "Kỳ thật, bác Sở nói rất đúng, trong chúng ta tồn tại khác biệt rất lớn. . . . . . Giống như anh vừa mới ở nhà cậu nhìn thấy bộ dáng em như vậy. . . . . ."
"Lúc nãy, anh chỉ là. . . . . ." Sở Thế Tu muốn giải thích chút gì, lại giải thích không được, anh thật sự bị bộ dáng cô lúc xuống bếp làm cho kinh ngạc, hoàn toàn khác biệt với ấn tượng của anh về Ngải Ngải. . . . . .
"Em biết ở trong mắt anh, em còn là Cố Tiểu Ngải của chín năm về trước. . . . . . Em từng nghĩ tới cứ để cho em ở trong mắt của anh vẫn là em của trước đây. . . . . ." Cố Tiểu Ngải có chút khẩn trương cầm ly nước uống một hớp, "Nhưng đối với anh, em đã không phải nữa rồi."
"Ngải Ngải. . . . . ."
"Trình độ học vấn em thấp kém, làm chó săn lấy tin tức riêng tư của người khác. . . . . . Thậm chí, trên thực tế. . . . . ." Cố Tiểu Ngải dường như nói không được, không dám nhìn ánh mắt của anh, cúi đầu tiếp tục nói, "Em thật sự là nhân tình của Lệ Tước Phong."
Cô đem vết sẹo lớn nhất của mình nói ra.
Giấu diếm Sở Thế Tu sẽ làm cô áy náy.
Nhưng cô không biết như vậy có phải tệ hơn hay không, phá vỡ ấn tượng của mình với Sở Thế Tu, làm anh càng thêm khó chịu. . . . . .
"Không có khả năng." Sở Thế Tu khó có thể tin kéo kéo khóe môi, nhưng không có nửa điểm ý cười, "Ngải Ngải, em đang nói bậy bạ cái gì đó."
Cô thật sự là tình phụ sao?
Cô cùng anh nói giỡn sao?
"Em làm tình phụ của Lệ Tước Phong, mỗi khi phục vụ hắn một lần, tòa soạn sẽ lấy được một tin đọc nhất vô nhị." Cố Tiểu Ngải mặt đã muốn tái nhợt, tiếp tục nói, cố gắng trấn định giọng nói mang theo vài tia run run, "Hắn không có bắt buộc em, là em đắm chìm trong trụy lạc."
Hốc mắt phiếm ẩm ướt.
Mỗi một chữ Cố Tiểu Ngải nói đều cảm thấy có một cây kim đâm vào thân thể của chính mình.
"Không có khả năng. . . . . . Ngải Ngải, đừng nói nữa, muốn ăn cái gì, gan ngỗng thế nào? Gan ngỗng ở đây cũng ngon lắm." Ánh mắt Sở Thế Tu có chút dại ra nhìn cô, giọng điệu cứng ngắc chuyển đề tài khác, cầm lấy thực đơn nhìn xuống.
"Em nhìn thấy anh chạy tới Lệ gia chúc mừng sinh nhật em, đánh cược mạng sống trên bến thuyền, thiết kế dreamhouse cho em. . . . . . Anh có biết em cảm thấy thế nào không?" Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên nhìn về phía anh.
Trên mặt Sở Thế Tu không có khinh thường, chỉ có khiếp sợ cùng không thể tin, nhìn cô trầm mặc.
"Em tự nói với chính mình, Cố Tiểu Ngải ngươi không xứng, ngươi căn bản không xứng với người tốt như Sở Thế Tu." Nước mắt rớt xuống, Cố Tiểu Ngải nghẹn ngào lấy tay lau nước mắt.
"Vì sao lại nói với anh những điều này?" Sở Thế Tu hỏi.
Cô hoàn toàn có thể không nói.
Anh vĩnh viễn sẽ không biết. . . . . . Cô từng thực đắm mình đi làm chuyện tình phụ, anh vẫn nghĩ đến đây chẳng qua là cái trò khôi hài mà thôi.
Với anh, Ngải Ngải. . . . . . là thiên kim nhà giàu cao ngạo, làm sao có thể đi làm tình phụ người khác?
"Bởi vì Cố Tiểu NGải mà anh yêu đã chết, anh càng làm nhiều việc cho em thì em càng cảm thấy chính mình dối trá, chịu không nỗi." Cố Tiểu Ngải đứng lên, trên mặt đầy nước mắt vẫn tươi cười một chút, "Thực xin lỗi, A Tu."
Nghẹn ngào nói xong, Cố Tiểu Ngải đứng lên rời đi. . . . . .
Bước chân phù phiếm dẫm nát mặt đất.
Kỳ thật, cô cũng không muốn chính mình nói ra. . . . . . Cô ích kỷ muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Sở Thế Tu, lưu lại hình ảnh đẹp nhất của chín năm về trước. . . . . .
Nhưng không có biện pháp, anh không thay đổi, cô thay đổi, trở nên dơ bẩn. . . . . .
Còn chưa đi ra khỏi nhà ăn, Cố Tiểu Ngải bị người từ phía sau ôm chặt lấy.
Trong phòng ăn, số lượng khách cùng nhân viên phục vụ không nhiều lắm đều nhìn qua. . . . . .
"Em nói những thứ này là để cho anh buông tay sao?" Sở Thế Tu từ sau chặt chẽ ôm lấy cô, cúi đầu tựa vào trên vai của cô, tiếng nói dịu dàng êm tai, mang theo cố chấp, "Anh mặc kệ quá khứ hay là hiện tại, chỉ cần em là Cố Tiểu Ngải, là người anh yêu nhất mà thôi."
Giọng nói của anh êm tai làm say đắm lòng người. . . . . .
"Anh cần thời gian suy nghĩ cẩn thận." Cố Tiểu Ngải muốn buông tay anh ra.
"Ngải Ngải, anh đã suy nghĩ chín năm rồi." Sở Thế Tu chuyển thân thể của cô lại, cùng cô đối diện, trong mắt chấp nhất thật sự, "Anh chỉ cần em."
"Nhưng em. . . . . ."
"Em thay đổi vẫn là Cố Tiểu Ngải, trên thế giới này, anh tìm không thấy Cố Tiểu Ngải thứ hai để yêu." Sở Thế Tu còn thật sự chuyên chú nói, trong mắt có thâm tình.
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn anh, đã không còn rơi nước mắt.
Nói không cảm động là giả, cô đem nỗi khổ của mình nói ra, anh thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng không cần liền nhận tất cả của cô. . . . . .
Anh níu kéo là Cố Tiểu Ngải, mà không phải là tiểu công chúa.
"Ngải Ngải, em không thương hắn là thật sao?" Hai tay Sở Thế Tu thật cẩn thận nâng lên mặt của cô, đầu ngón tay cực kỳ dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô.
Hắn?
Lệ Tước Phong sao?
Đúng, cô không thương, không ai lại yêu một người đàn ông cưỡng bức mình cả. . . . . . Chẳng qua hiện tại cô chỉ thường thường nghĩ đến hắn. . . . . .
Đây chẳng qua là quán tính, Cố Tiểu Ngải tự nói với mình.
|
Chương 233:
"Nếu em cảm thấy mình không xứng với anh, vậy rất dư thừa." Sở Thế Tu thâm tình nhìn chăm chú vào cô, "Người anh yêu là em, đừng nghĩ nhiều như vậy, đem chuyện quá khứ toàn bộ quên đi, được không?"
Mùi hương bạc hà trên người anh quanh quẩn trong mũi cô, làm người ta có loại cảm giác thư thái . . . . . .
Trong mắt Sở Thế Tu kiên định chấp nhất làm cho cô cảm động.
"Được."
Sau khi quyết định, Cố Tiểu Ngải chủ động lao vào lòng Sở Thế Tu.
Từ giờ trở đi, cô sẽ không nghĩ đến bóng ma một tháng qua nữa, cô sẽ yêu Sở Thế Tu thật lòng. . . . . .
Sở Thế Tu vui vẻ ôm cô.
"Ba ba ba ——"
Trong phòng ăn vang lên một tràng vỗ tay chúc phúc, người chơi đàn violon còn cố ý đi đến trước mặt bọn họ diễn tấu.
Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải nhìn nhau cười, nắm tay đi ra khỏi nhà ăn. . . . . .
*************************
"Lệ tổng, sau khi Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải ở trong nhà ăn ôm nhau liền tiếp tục đi mua sắm, vui vẻ hơn so với lúc trước, dọc theo đường đi đều là mười ngón tay đan vào nhau, sau đó lại tới nhà ở nội thành, khu đó được bảo vệ nghiêm ngặt, chúng tôi không có cách nào để đi theo vào chụp ảnh. . . . . ."
Trong văn phòng Tổng giám đốc của E.S, thám tử tư đem một sấp ảnh chụp để trên bàn làm việc.
Sắc mặt Lệ Tước Phong lộ vẻ lo lắng nhìn một bức hình hai người nắm tay trong khu mua sắm, một tay Sở Thế Tu thỉnh thoảng ôm cô, Cố Tiểu Ngải không có phản kháng, thậm chí mang trên mặt tươi cười. . . . . .
Là nụ cười mà hắn đã thật lâu đều không có thấy qua.
"Có nghe được bọn họ nói cái gì hay không?" Lệ Tước Phong lạnh nhạt hỏi, ngón tay thon dài đem ảnh chụp xếp ra thành hàng dài. . . . . .
"Không có. Không thể tiếp cận quá gần được sẽ dễ dàng bại lộ." Thám tử tư bổ sung nói, "Sở Thế Tu thân là con trai độc nhất của Sở gia, hiện nay lại là nhân vật thời sự, tin tức yêu đương còn đang cao trào như vậy, tôi phỏng chừng có chó săn đi theo."
"Ngươi nói bọn họ đang nói về chuyện yêu đương sao?" Lệ Tước Phong lạnh lùng ngước mắt lên, trong mắt tối tăm phụt ra ý muốn giết người.
Thám tử tư nhất thời bị dọa đến run run, không dám trả lời là đúng hay là không.
"Nói!" Lệ Tước Phong lạnh nhạt trừng mắt, ngón tay lại lần nữa lấy ảnh chụp của Cố Tiểu Ngải cùng Sở Thế Tu ở nhà ăn ôm nhau xếp thành hàng dài.
"Phải . . . . ." Thám tử tư co rúm thân thể lại, lắp bắp nói, "Với nhiều năm kinh nghiệm theo dõi người khác của tôi đây thì bọn họ là một đôi tình nhân, sự ngọt ngào của tình nhân là không thể che dấu."
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong đập bàn đứng lên, mắt thâm độc trừng thám tử tư, mặt lạnh như băng có chút đáng sợ. . . . . .
"Lệ, Lệ tổng."
Thám tử tư sợ tới mức ngồi ở ghế trên liên tục lui về phía sau. . . . . .
"Tiếp tục điều tra cho tôi, tôi muốn nghe được bọn họ đang nói cái gì! Bao gồm cả những nơi Cố Tiểu Ngải hay lui tới cũng phải theo dõi cho tôi."
"Lệ, Lệ tổng. . . . . . điều này quá khó khăn." Thám tử tư lắp bắp nói, "Mà hơn nữa một khi bị điều tra ra, đây là phạm pháp."
"Không làm được thì cút cho tôi!" Lệ Tước Phong đem ảnh chụp quăng đến trên mặt hắn, giọng nói lạnh như băng.
"Làm được! Làm được! Tôi lập tức đi an bài!"
Thám tử tư vội nói, nâng chân nặng trĩu chạy ra ngoài.
Làm thành công chuyện này cho Lệ tổng thì cả đời này hắn cũng không cần kiếm sống nữa, phạm pháp cũng đáng.
Lệ Tước Phong ngồi lại trên ghế, nhìn chằm chằm ảnh chụp trên bàn, mắt càng ngày càng sâu.
Ngực bị kiềm nén khó chịu.
. . . . . .
"Lệ Tước Phong, anh không biết là một người đàn ông bức phụ nữ đến mức đi tìm đường chết thì thất bại lắm hay không? Rất kém cỏi?"
. . . . . .
Đối với hắn, cô không có sắc mặt tốt lắm, nhưng đối với Sở Thế Tu, cô có thể cười vui vẻ đến như vậy.
Cố Tiểu Ngải, cô thực yêu Sở Thế Tu như vậy sao?
Trong tương lai. . . . . . tôi sẽ xem cô có bao nhiêu thống khổ.
A.
Ảnh chụp hai người thân mật chói mắt cực kỳ, ngực của Lệ Tước Phong bị đè nén dường như không thở nổi.
Cả người ngồi ở ghế trên chậm rãi cúi gập thắt lưng. . . . . .
Hắn yêu Cố Tiểu Ngải, nhưng trong lòng người phụ nữ này. . . . . . không có hắn, chỉ có tên họ Sở kia.
Thật là một châm chọc chê cười.
Hắn - Lệ Tước Phong ngay cả lòng của phụ nữ đều không đến được. . . . . .
Lấy một con dao Thụy Sĩ từ trong ngăn kéo bàn, Lệ Tước Phong không lưu tình cắt một dao vào lòng bàn tay mình. . . . . .
Máu lập tức ở trong lòng bàn tay chảy ra ồ ạt, chảy từng giọt xuống ảnh chụp của Cố Tiểu Ngải cùng Sở Thế Tu, bao trùm mặt bọn họ. . . . . .
Lòng bàn tay đau đớn, ngực thế này mới thư thái một chút.
Hóa ra muốn ngực không đau, phương pháp đơn giản như vậy. Chỉ cần nhẹ nhàng cắt một đường vết thương như vậy thì ngực sẽ không đau . . . . . .
Ấn điện thoại trên bàn, bên trong truyền đến giọng nói của thư ký Vương Chiêu, Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, "Lập tức đưa tin cho các đài truyền hình, báo chí, tạp chí lớn. . . . . . toàn bộ tin tức có liên quan đến Cố Tiểu Ngải phải làm nhòe."
"Ách. . . . . . làm nhòe toàn bộ về Cố tiểu thư sao?"
"Phải"
"Vâng, Lệ tổng, tôi đi làm ngay."
Cúp điện thoại, Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm vết thương trong lòng bàn tay mình.
Cố Tiểu Ngải, cô sẽ chỉ là của tôi!
*************************
Vài ngày sau, đến ngày ba cô ra tù, Sở Thế Tu lại tới đón cô đi trại giam Tần đảo ở quê cô. . . . . .
Bởi vì đường đi xa, Cố Tiểu Ngải không cho cậu đi theo.
Trước khi lên xe, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy một điểm đỏ giống như camera, Cố Tiểu Ngải kỳ quái nhìn các hẻm nhỏ xung quanh. . . . . .
"Làm sao vậy?" Sở Thế Tu hỏi.
"Không có gì."
Không nhìn...cái điểm đỏ nữa, Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu lên xe.
Mấy ngày nay cô đều có cảm giác có người theo dõi cô? Chẳng lẽ có người theo dõi cô? !
Ngồi trên xe, trên mặt Cố Tiểu Ngải vẫn mang theo tươi cười, đã lâu rồi mới vui vẻ như vậy, vui vẻ như thế nào đều không che dấu được.
"Vui vẻ đến vậy sao?" Sở Thế Tu cười cô, đi ra khỏi chung cư, nụ cười trên mặt anh vẫn không có biến mất.
"Ba em rốt cục cũng ra tù rồi." Cố Tiểu Ngải cũng biết mình vui vẻ quá mức, nhưng đây là chuyện cô chờ nhiều năm như vậy, không có cách nào khác kềm chế tâm tình của mình, ngồi ở chỗ ngồi tay lái phụ Cố Tiểu Ngải cao hứng nói, "A Tu, em có gia đình rồi!"
"Ừ, em có gia đình rồi." Sở Thế Tu cười hòa cùng nói, có chút đau lòng nhìn cô.
Đối với cô ấy mà nói gia đình là quan trong hơn cả, chú Cố ra tù là một lần nữa cho cô ấy một gia đình.
Chín năm này, cô sống quá vất vả so với anh tưởng tượng.
Bên ngoài trại giam Tần đảo ——
Nhìn cửa sắt cao ngất đóng chặt, Cố Tiểu Ngải có chút khẩn trương đi tới đi lui.
Sở Thế Tu tựa vào trên cửa xe, yên lặng nhìn bộ dáng cô khẩn trương bất an, không có đi lên quấy rầy cô. . . . . .
Thật lâu, cửa sắt kia rốt cục bị mở ra, Cố Tiểu Ngải vội vàng nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông trung niên anh tuấn đang từ bên trong đi ra, trên mặt tiều tụy mà tang thương, là ba cô - Cố Tân.
Trên người ông mặc một bộ tây trang mà lần trước cô mua, tóc hỗn độn, vác một cái bao to, lưng hơi hơi gù xuống . . . . . .
Cố Tiểu Ngải nhìn thấy lòng có chút chua xót.
"Sau khi ra ngoài làm người cho tốt." Cảnh ngục đi theo ra tới làm theo phép nói một câu, sau đó đóng cửa sắt lại.
"Ba!"
Cố Tiểu Ngải hô to một tiếng, vui vẻ chạy tới, kích động ôm lấy Cố Tân.
"Ôi, con gái bảo bối của ta." Cố Tân cũng có vẻ rất vui, cùng cô ôm thật chặt, lập tức buông cô ra chuyển mắt nhìn cảnh sắc cùng bầu trời bên ngoài, có nếp nhăn nhỏ trên mặt rất là cảm khái, "Ba rốt cục được ra ngoài rồi . . . . . ."
"Dạ." Cố Tiểu Ngải dùng sức gật đầu.
"Nhìn thấy con gái ta gần như vậy, thật sự là càng ngày càng duyên dáng yêu kiều." Cố Tân trêu ghẹo vỗ vỗ hai vai Cố Tiểu Ngải, cùng một bộ dáng rất vinh dự.
"Ba. . . . . ." Bị chính ba mình khoa trương như vậy, Cố Tiểu Ngải có chút quẫn bách ngại ngùng.
"Chú Cố, hoan nghênh trở về." Sở Thế Tu đi tới khiêm tốn chào hỏi, tiến lên bắt tay Cố Tân, "Để con lấy túi giúp chú."
Nhìn thấy Sở Thế Tu, nụ cười trên mặt Cố Tân tan đi, thản nhiên lên tiếng, "Cậu cũng tới à."
"Dạ, chú Cố
Biểu tình của Cố Tân rõ ràng khác biệt làm cho Sở Thế Tu có chút xấu hổ, vẫn là duy trì lễ phép tươi cười nói, "Mời chú Cố lên xe, chúng ta đi ăn cơm trước."
"Ừ." Cố Tân từ chối cho ý kiến gật đầu, quay đầu nhìn về phía Cố Tiểu Ngải lại cười, choàng vai của cô sang sảng nói, "Đi thôi, con gái bảo bối."
"A, được."
Cố Tiểu Ngải cũng rõ ràng cảm giác được thái độ của ba đối Sở Thế Tu thay đổi, xin lỗi nhìn về phía Sở Thế Tu, Sở Thế Tu hướng cô lộ ra một chút tươi cười như không có việc gì.
"Ba, tại sao thái độ của ba đối với A Tu lại kỳ quái như vậy?" Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng hỏi.
"Nào có kỳ quái, ba đối với con gái của ta mới cười được." Cố Tân nói.
Cố Tiểu Ngải bị chọc cười, cũng không còn hỏi tới.
Chưa trở về C thị, Sở Thế Tu đi ô-tô đến một khách sạn.
Dọc theo đường đi, Sở Thế Tu vì muốn xây dựng hình tượng tốt ở trước mặt ba cô mà không ngừng tìm đề tài nói, nhưng Cố Tân cũng không để ý đến anh, chỉ cùng Cố Tiểu Ngải nói chuyện mà thôi.
"Nơi này trở nên rất đông đúc. . . . . ." Cố Tân nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe cảm khái nói, "Trước kia nơi này là khu công nghiệp, hiện tại đều phát triển trở thành khu dân cư . . . . . ."
"Dạ, đúng vậy." Cố Tiểu Ngải ngồi dựa vào vai Cố Tân, có chút vẻ yêu kiều của con gái, hai tay ôm chặc cánh tay của ông, "Buổi chiều, chúng ta quay về C thị, đi ăn cơm trước đã."
Thời gian chín năm, thật là thay đổi không ít, hơn nữa ba đã có cuộc sống chín năm trong bức tường cao. . . . . . Bên ngoài với ông ấy mà nói, đã là thay đổi long trời lỡ đất.
Cô sẽ cố gắng làm cho ba thích ứng được.
Tới khách sạn, Sở Thế Tu đặt phòng, Cố Tân liền lên trước đi tắm rửa, hai người Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải liền ngồi ở trong phòng ăn của khách sạn chờ đợi.
"Xem ra năm đó, nhà chúng ta khoanh tay đứng nhìn làm cho chú Cố rất không vui vẻ." Sở Thế Tu cười khổ mà nói.
"Năm đó, nhà anh cũng không thể giải quyết được, ba em là một người tiến bộ. Cho ông ấy một ít thời gian, ông ấy sẽ không tính toán nữa đâu." Cố Tiểu Ngải an ủi anh.
"Đây là có chuyện gì? !"
Hai người đang trò chuyện, Cố Tân đột nhiên đem báo chí ném tới trên bàn ăn, giọng điệu nghiêm khắc hỏi.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc xem qua, chỉ thấy trên báo đầu đề tin tức viết ——【 Đám hỏi chính thương tan vỡ, hóa ra là bên thứ ba chen chân! 】
. . . . . .
Trên báo là ảnh chụp Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn ở buổi đính hôn, dùng photoshop làm hiệu ứng tan vỡ, còn có ảnh chụp của cô cùng Sở Thế Tu ở khu thương mại dắt tay đi mua sắm. . . . . .
Mặt của cô bị làm nhòe, cũng không có chỉ tên nói họ.
. . . . . .
"Người nọ là Tiểu Ngải nhà chúng tôi sao?" Cố Tân hiển nhiên ngay cả tắm cũng chưa tắm, quần áo cũng chưa đổi, đem báo chí quăng đến trước mặt Sở Thế Tu, chất vấn nói, "Có ý tứ gì? Tiểu Ngải nhà chúng tôi thành bên thứ ba sao?"
Cố Tiểu Ngải cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp như vậy, khó trách mấy ngày nay cô cảm giác có người theo dõi cô.
Cô là một chó săn cũng bị chó săn theo dõi sao?
Kỳ quái, trên báo vì sao không in trực tiếp ảnh chụp của cô, còn cố ý làm nhòe? Việc này xem như bảo vệ đời tư của cô sao? Hiện tại, báo chí cũng đạo đức như vậy?
"Chú Cố." Sở Thế Tu dắt tay Cố Tiểu Ngải, "Con cùng Ngải Ngải muốn chính thức hẹn hò."
"Chính thức?" Cố Tân chỉa chỉa báo chí trước mặt anh, hỏi ngược lại, "Này, trên đây nói Tiểu Ngải chúng tôi là bên thứ ba!"
"Kỳ thật, con muốn tìm chó săn làm cho sáng tỏ, cho nên mới như vậy, con sẽ công khai với truyền thông tình cảm của con cùng Ngải Ngải." Sở Thế Tu nghiêm túc nói.
|
Chương 234:
"Công khai? Cha cậu đồng ý cho cậu cùng Tiểu Ngải hẹn hò sao? !" Cố Tân hỏi, trên mặt không có mỉm cười.
"Con sẽ thuyết phục ông ấy."
"Thuyết phục? Cha cậu là một lão già bảo thủ, cậu có thể thuyết phục được ông ấy sao?" Cố Tân đứng mạnh lên, tiến lên tách tay Sở Thế Tu đang nắm tay Cố Tiểu Ngải ra, "Con gái, đi với ba."
"Ba . . . . ." Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên nhìn về phía Cố Tân, ba cô làm sao vậy? Ông ấy chưa bao giờ như vậy . . . . . .
"Chú Cố." Sở Thế Tu đứng lên đi theo, nắm lấy tay Cố Tiểu Ngải, "Con đối với Ngải Ngải là nghiêm túc."
"Nghiêm túc của cậu là để cho con gái của tôi bị báo chí viết thành bên thứ ba sao?" Cố Tân nhìn Sở Thế Tu, giọng nói lạnh nhạt, "Đừng quên Sở gia các người trước đây đã bội bạc thế nào, cậu cùng Tiểu Ngải là đính thân từ nhỏ, tại sao bị xem là bên thứ ba?"
"Là lỗi của con."
Sở Thế Tu thản nhiên nhận sai, "Trở về, con liền mời họp báo."
Sắc mặt Cố Tân thế này mới dịu lại, trong mắt xẹt qua một chút đắc ý thực hiện được, ngồi xuống cùng bọn họ cùng nhau ăn cơm.
*************************
Không biết vì sao, Cố Tiểu Ngải có cảm giác được ba đặc biệt nhằm vào Sở Thế Tu. . . . . .
Sau khi trở lại C thị, cậu đi ra tụ họp cùng bọn họ, ba vẫn thật là khôi hài cùng cậu nói chuyện, cảm ơn cậu ấy chiếu cố con gái của mình nhiều năm như vậy. . . . . .
Trở lại nhà mà Sở Thế Tu mua cho cô, ba đi tắm rửa, Cố Tiểu Ngải giúp ba sửa sang lại đồ đạc.
Ngoại trừ một ít quần áo cùng sách, trong bao to còn có rất nhiều báo chí cùng tạp chí, mới cũ chẳng phân biệt được, đều là về Sở gia . . . . . .
Dựa vào linh tính của chó săn, Cố Tiểu Ngải dường như cảm thấy có cái gì đó không thích hợp.
"Con gái ngoan đang giúp ba sắp xếp lại đồ đạc à." Cố Tân quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra cười nói.
"Ba. . . . . ." Cố Tiểu Ngải cầm lấy báo chí nhịn không được hỏi, "Tại sao ba lại thu thập nhiều tin tức liên quan đến Sở thị như vậy?"
"Tùy tiện xem mà thôi." Cố Tân tùy ý nói, cầm lấy điều khiển mở TV, "Sở Thế Tu nói quay về C thị sẽ họp báo."
Chuyển vài cài đài, Cố Tân không thấy có tin tức, "Hiện tại, đài truyền hình thật nhiều, đài nào phát tin tức nhanh hơn?"
"Để con."
Cố Tiểu Ngải lấy điều khiển chuyển qua một cái đài, trên đó phóng viên đang truyền tin tức trước một giờ Sở Thế Tu họp báo.
Vô số đèn chớp nhoáng trên người Sở Thế Tu, Sở Thế Tu ngồi ở trước rất nhiều Microphone thản nhiên thừa nhận, "Hiện tại, tôi thật đang yêu, cám ơn mọi người đã quan tâm chú ý."
"Cho nên, cậu cùng Lương tiểu thư chia tay thật là bởi vì bên thứ ba chen chân sao?"
"Như vậy, cậu không thấy có lỗi với Lương tiểu thư sao?"
"Trước kia, cậu ở trước truyền thông xây dựng hình tượng đàn ông tốt, đó cũng là giả sao?"
. . . . . .
Các phóng viên liên tục hỏi các vấn đề sắc bén, toàn bộ dư luận đều hướng đến Lương Noãn Noãn.
"Bạn gái của tôi không phải bên thứ ba, cô ấy là đã đính thân với tôi khi tám tuổi." Sở Thế Tu ôn hòa làm sáng tỏ, "Đối với Noãn Noãn, tôi thật xin lỗi."
Vừa nói ra như vậy, các phóng viên lại khiến cho sóng to gió lớn.
"Cậu có đối tượng đính hôn còn cùng Lương tiểu thư đính hôn sao?"
"Đây không phải nói cậu không tôn trọng hôn nhân?"
. . . . . .
Các phóng viên nói từ càng ngày càng kịch liệt, thậm chí còn nghi ngờ nhân cách của Sở Thế Tu.
"Ba, ba buộc anh ấy làm như vậy, hình tượng của anh ấy sẽ toàn bộ bị hủy." Cố Tiểu Ngải nhìn trên màn ảnh mặt Sở Thế Tu nhíu mi lại.
"Hình tượng của cậu ta có cái gì quan trọng, quan trọng là cho con một cái giao kết." Cố Tân vỗ vỗ vai của cô, "Ba cũng không muốn con gái của ba bị vô duyên vô cớ nói thành bên thứ ba."
. . . . . .
"Ba. . . . . ."
"Con gái ngoan, để ba sấy khô tóc đã." Cố Tân chuyển đề tài.
"Dạ." Cố Tiểu Ngải đành phải dừng đề tài này lại.
Kỳ thật, mặt của cô đã được báo chí làm nhòe, Sở Thế Tu không ra làm sáng tỏ đối với cô cũng không ảnh hưởng gì. . . . . .
Trở lại phòng mình, Cố Tiểu Ngải gọi điện thoại cho Sở Thế Tu, chuông reo thật lâu Sở Thế Tu mới đón nhận, giọng nói của anh có vẻ thực mỏi mệt, "Ngải Ngải."
"Anh không sao chứ?" Cố Tiểu Ngải có chút lo lắng hỏi.
Cô là một chó săn, cô rõ ràng biết dư luận sẽ tạo thành nhiều ảnh hưởng. . . . . .
"Ba anh muốn anh tạm thời cách chức, đình chỉ tất cả công việc ở Sở thị." Giọng nói của Sở Thế Tu từ di động truyền đến, truyền vào lỗ tai của cô.
"Thực xin lỗi, ba em . . . . . ."
"Ngải Ngải, vĩnh viễn đừng nói xin lỗi với anh." Sở Thế Tu bên kia thực im lặng, im lặng chỉ còn lại có giọng nói ôn hòa lại mỏi mệt của anh, "Chúng ta nhất định sẽ rời đi cùng nhau được không?"
Nhất định sẽ rời đi cùng nhau?
Cố Tiểu Ngải sửng sốt, Sở Thế Tu như là đang chờ cô đáp lại như mình mong muốn. . . . . .
"Dạ, chúng ta nhất định sẽ đi cùng nhau." Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng nói.
Sở Thế Tu ở bên kia nở nụ cười, trong giọng nói biến mất mệt mỏi, "Ngải Ngải, anh sẽ nhanh chóng chuẩn bị chuyện xuất ngoại, chúng ta rời đi khỏi nơi này."
"Nhưng bác Sở, ông ấy. . . . . ." Cô hiểu được hiện tại dư luận có bao nhiêu khó khăn, nhưng bọn họ đi như vậy . . . . .
"Anh sẽ trở về chăm sóc ông ấy." Sở Thế Tu dừng một chút, cực kỳ nghiêm túc nói, "Ngải Ngải, không có gì so với việc cùng em ở một chỗ quan trọng hơn, love you."
Cố Tiểu Ngải sợ run thật lâu mới gian nan từ môi nói ra một câu, "love you, too."
Rõ ràng là một câu nên nói nhưng tim đập thình thịch đến kì lạ.
Cố Tiểu Ngải lại cảm thấy ngực bị dồn nén khó chịu, thậm chí còn vừa mới nhất sát, cô nghĩ tới khuôn mặt Lệ Tước Phong vui buồn thất thường. . . . . .
Loại quan hệ này làm cho cô nói không nên lời khủng hoảng.
Cúp điện thoại cùng Sở Thế Tu, Cố Tiểu Ngải ngồi vào trước máy tính, đăng nhập QQ không lâu thì bạn thân Chu Chỉ Nghi hỏi không ngừng.
【 chỉ tình yêu nghi: Tiểu Ngải, bồ cùng tên kia thế nào? Không phải là bị kéo trở về ngược đãi tình cảm chứ? Sống hay chết cũng phải cho mình cái tin nhắn chứ? 】
【 chỉ tình yêu nghi: Tiểu Ngải yêu quý, bồ bỏ nhẫn bảo thạch ở nhà của mình, khi nào tới lấy. 】
. . . . . .
Nhẫn “Yêu em lợi chi lệ” ở nhà Chu Chỉ Nghi.
Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải ở trên Computer gõ gõ một hàng chữ ——
【 Ngải Nhược lấy thâm: Tiểu Nghi, như thế nào mới gọi là yêu một người? 】
Bên kia, Chu Chỉ Nghi rất nhanh đã trả lời.
【 chỉ tình yêu nghi: bồ rốt cục còn sống a, làm mình sợ muốn chết. Bồ sống lớn đến như vậy rồi mà cũng không biết như thế nào mới tính là yêu một người sao? ! 】
Cố Tiểu Ngải nhìn màn hình Computer liền sửng sốt, cô vẫn nghĩ là cô biết.
【 chỉ tình yêu nghi: Này! Làm cái kiểm tra này đi, bồ sẽ biết là mình yêu hay không. 】
Ngay sau đó bạn thân chuyển qua một liên kết, Cố Tiểu Ngải bấm mở ra, trên đó viết tiêu đề thật to——
"Kiểm tra tình yêu, bạn không biết đã yêu anh ấy/ cô ấy chưa?"
Cố Tiểu Ngải do dự chỉ chốc lát, cuối cùng là bấm đi vào.
【1, bạn đang làm việc lại mở điển thoại ra xem, chờ điện thoại của người đó? 】
Lúc trước, điện thoại của cô chỉ có thể nhận điện thoại của Lệ Tước Phong, cô chỉ có thể cùng hắn gọi điện nói chuyện, cô không bắt điện thoại khẳng định sẽ bị rống.
Việc này xem như đang đợi điện thoại của hắn sao? Hẳn là không tính đi, cô không cố ý chờ điện thoại của Lệ Tước Phong . . . . . .
Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải đánh"Không phải".
【2, bạn không phải là cảm thấy cùng người ấy ở cùng một chỗ thì thời gian đặc biệt trôi nhanh, mà không ở cùng nhau sẽ nghĩ đến người đó? 】
Câu này được tính là trắc nghiệm sao?
Cô cũng không cảm thấy cùng Lệ Tước Phong cùng một chỗ thời gian trôi nhanh, ngược lại dày vò thật sự.
Nhưng rốt cục rời đi khỏi hắn, cô luôn thường nhớ tới hắn, thậm chí nhìn thấy Sở Thế Tu làm bữa sáng cô đều sẽ nghĩ tới Lệ Tước Phong. . . . . . như vậy phải trả lời thế nào?
Cuối cùng Cố Tiểu Ngải vẫn là đánh "Đúng".
【3, khi người ấy tốt với người khác thì bạn sẽ cảm thấy khó chịu, hoặc là trong lòng không thoải mái cố ý không để ý tới người đó, thậm chí cố ý chỉ trích người đó? 】
. . . . . .
Cô chán ghét Lệ Tước Phong lạm dụng chuyện tình cảm bên người phụ nữ khác cùng khách qua đường, cô chưa bao giờ cảm thấy mình đang ghen.
Đúng, cô không có ghen.
Cố Tiểu Ngải đánh "Không phải."
【4, Khi người ấy sinh bệnh hoặc bị thương thì bạn sẽ lo lắng, lo lắng, muốn chám sóc cho người đó, thậm chí ngay cả ngủ đều ngủ không ngon? 】
Cái này. . . . . . cùng với trắc nghiệm yêu hay không yêu có liên quan sao?
Nếu người thân cô bệnh, cô cũng sẽ lo lắng . . . . . .
Cố Tiểu Ngải đánh "Phải"
【5, Bạn thích cùng người ấy đi dạo? 】
【6, Khi người ấy áp sát mặt gần bạn thì bạn cảm thấy mặt đỏ lên, tim đập nhanh? 】
【7, Bạn thấy người ấy cười thì miệng bạn cũng tự giác nở nụ cười? 】
. . . . . .
Nhìn các nội dung trắc nghiệm này, Cố Tiểu Ngải nhanh nhẹn lựa chọn "Không phải" , "Không phải" , "Không phải" . . . . . .
Liên tiếp các trắc nghiệm phía dưới.
Cố Tiểu Ngải nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra. . . . . .
Hoàn hảo cô chỉ có hai, ba cái đáp án chọn là "Đúng" , vậy nhất định không có khả năng là yêu .
"Kết quả trắc nghiệm" , kết quả trên Computer làm cho cô nhất thời như gặp phải sét đánh ——
"Thân ái: bạn đã trung mũi tên tình yêu rồi, đây là dấu hiệu lúc đầu yêu một người, mũi tên của thần Cupid đã muốn bắn về phía bạn, dũng cảm yêu đi!"
. . . . . .
Dấu hiệu lúc đầu.
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn kết quả trắc nghiệm.
|