Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 286:
Cố Tiểu Ngải cúi đầu nhìn ảnh chụp một nhà hạnh phúc trong tay, khóe môi không tự chủ được gợi lên, nào có người cha nào buồn vui thất thường như Lệ Tước Phong vậy. . . . . .
"Xôn xao ——"
Bỗng nhiên, trong KFC một trận sao động, mọi người đều phóng mạnh về hướng toilet.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Cố Tiểu Ngải đem ảnh chụp bỏ xuống bàn đứng lên, có chút nghi hoặc nhìn về phía toilet bên kia, bỗng nhiên chợt nghe có người nói, "Đi xem đi, có hai đứa con nít đánh nhau ở trước cửa toilet."
Con nít? Toilet?
Không phải là Tiểu Vương có chuyện gì chứ?
Không đợi được Lệ Tước Phong cùng Tiểu Vương quay lại nữa, Cố Tiểu Ngải có loại dự cảm không tốt, từ trước bàn đứng lên lo lắng đi qua, cửa toilet đã muốn bị vây phía trong ba tầng, phía ngoài ba tầng.
Cố Tiểu Ngải không dám ở trong đám người chen lấn đi tới, cô hiện có bầu phải đặc biệt chú ý một chút.
Nhìn liếc mắt bốn phía một cái, Cố Tiểu Ngải nhìn qua chỗ cầu thang bên cạnh, nhìn lại bên trong.
Chỉ thấy cửa toilet xuất hiện một khoảng không.
Tiểu Vương đứng ở nơi đó, vẻ mặt như muốn khóc lên, hai tay bất an xoắn lại.
Một đứa con nít mập mạp, to gấp đôi Tiểu Vương đứng ở trước mặt nó, "Này, xin lỗi đi! Mày đẩy tao còn không xin lỗi sao? ! Ngu ngốc! Ngu ngốc, mau xin lỗi!"
"Đúng vậy, tại sao không có gia giáo như vậy, còn nhỏ mà đụng vào người khác còn không xin lỗi. Xem, đẩy ngã con tao bị đau cả cánh tay rồi này . . . . . ." Một người phụ nữ cao to, mập mạp đứng trước mặt thằng bé nói với vẻ không buông tha người nào cả.
. . . . . .
Lệ Tước Phong đứng ở phía sau Tiểu Vương lạnh lùng nhìn thấy tất cả, không nói gì, trong mắt càng ngày càng u ám.
"Nhanh xin lỗi chút đi!" Bà mẹ nói từ bén nhọn dùng ngón tay mập mạp chỉ Tiểu Vương nói, "Có gia giáo hay không? Tại sao phụ huynh không dạy dỗ gì vậy? ! Không xin lỗi tao kêu cảnh sát đến bắt mày đó!"
"Oa. . . . . . Ô. . . . . ." Tiểu Vương vẻ mặt ủy khuất, oa một tiếng khóc lớn ra.
. . . . . .
Tiểu Vương đẩy người?
Nó gầy như vậy làm sao đẩy ngã nỗi một đứa bé mập mạp như thế chứ? !
Cố Tiểu Ngải mặt nhăn mày nhíu, nhìn Lệ Tước Phong đứng ở nơi đó không hề động đậy, hắn cũng không hỗ trợ? !
Cố Tiểu Ngải đang muốn từ trong đám người chen lấn đi lên, bỗng nhiên chợt nghe Lệ Tước Phong quát Tiểu Vương, "Khóc cái gì mà khóc? Gặp phải một chút chuyện chỉ biết khóc thôi sao? Có phải con đẩy nó hay không? ! Nói mau!"
. . . . . .
Cái tên này. . . . . . Còn nói chuyện hung hăng như vậy với Tiểu Vương? Không thấy Tiểu Vương đã bị sợ hãi sao?
"Chính là con anh đã đẩy con tôi!"
Người mẹ kia nghĩ Lệ Tước Phong là ba của đứa nhỏ, thấy ba cũng không giúp con trai, tự nhận là được để ý, lập tức lớn tiếng, "Còn không mau kêu con trai anh xin lỗi? ! Bằng không bắt con anh đến cục cảnh sát! Con tôi sẽ đi chứng nhận thương tích!"
. . . . . .
Lệ Tước Phong căn bản không quan tâm người mẹ kia. Cúi đầu, một con mắt đen trừng mắt Tiểu Vương, giọng điệu không tốt hỏi, "Nói đi! Câm điếc sao? ! Rốt cuộc có phải con đẩy nó không? !"
Cố Tiểu Ngải muốn chen lấn vài người đi lên phía trước, chỉ nghe Tiểu Vương lớn tiếng kêu khóc lên, "Không phải, ô ô. . . . . . Là nó đẩy con! Con, con đang đứng rửa tay, nó đã chạy tới đẩy con, chiếm vị trí của con. . . . . . con bị đẩy té trên mặt đất mà."
Một màn này Lệ Tước Phong có nhìn thấy, chỉ là muốn xem đứa nhóc này bị bắt nạt còn dám nói ra hay không nên mới gào thét nó hai cái như vậy.
Nghe được Tiểu Vương nói ra sự thật, cả người Lệ Tước Phong nhất thời tức giận lên.
"Có nghe hay không? ! Các người kêu nó xin lỗi đi!"
Lệ Tước Phong chuyển mắt hung ác trừng hai mẹ con mập mạp kia.
Cố Tiểu Ngải dừng lại đứng tại chỗ, có chút ngạc nhiên nhìn nội dung vở kịch trước mắt đột ngột chuyển tiếp qua một màn khác, Lệ Tước Phong hắn. . . . . .
"Dựa vào cái gì muốn chúng tôi xin lỗi? !" Người mẹ béo kia bị ánh mắt hung thần ác sát của Lệ Tước Phong dọa đến, vẫn lớn gan nói.
"Các người bị điếc sao? ! Nó nói là con trai bà đẩy nó đó!" Lệ Tước Phong một thân vẻ lo lắng, trừng mắt hai người nghiến răng nghiến lợi nói, "Còn không xin lỗi? !"
"Con trai anh nói cái gì thì anh tin cái đó sao! Rõ ràng là nó đẩy con tôi. . . . . ."
"Tôi không tin nó chẳng lẽ tin bà! Hả bà tám!"
"Anh mắng ai chứ? !" Trước mắt bao người, người mẹ béo kia bị mắng quẫn bách xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, cả khuôn mặt đều đỏ lên.
"Xin lỗi nó mau!" Lệ Tước Phong một tay kéo Tiểu Vương đến phía sau mình, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hai người, "Xin lỗi!"
". . . . . . Anh. . . . . .Anh hung dữ cái gì chứ, bệnh thần kinh. . . . . ." Người mẹ béo kia bị dọa đến lui về phía sau từng bước, thấy tình thế không đúng kéo đứa con trai mập mạp muốn bỏ chạy.
Đáy mắt Lệ Tước Phong lạnh lùng, tiến lên bắt lấy bàn tay đứa con trai kéo nó trở về, "Không xin lỗi đã muốn đi? ! Có muốn tôi dạy các người biết thế nào là gia giáo hay không? !"
Nói xong, Lệ Tước Phong giương lên nắm tay, vẻ mặt hung ác.
Đứa con nhất thời bị dọa đến "Oa" một tiếng khóc ra, khóc to, "Đúng, thực xin lỗi. . . . . . Oa. . . . . . Ô oa. . . . . ."
Thế này Lệ Tước Phong mới buông tay đứa con ra, hôm nay hắn thật sự đã làm hết các chuyện ngu xuẩn rồi, giơ nắm tay lên với một đứa con nít.
Người mẹ béo kia dẫn đứa con trốn chạy. . . . . .
Người vây xem dần dần tản đi.
Lệ Tước Phong vừa chuyển mắt liền thấy tầm mắt Cố Tiểu Ngải lặng im, bốn mắt chạm nhau, điện quang như lóe sáng.
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn chăm chú vào vẻ mặt tà khí của hắn, có lẽ đúng là vẻ tà khí này không giống người thường, mới có thể làm cho hắn có cảm giác an toàn theo một phong cách riêng.
Vừa mới nhìn đến bộ dáng Lệ Tước Phong thay Tiểu Vương ra mặt, lần đầu tiên cô cảm thấy Lệ Tước Phong có một chút bạo lực cũng không phải chuyện xấu, chẳng qua chỉ là một chút mà thôi. . . . . .
Hắn là một người đàn ông có thể cho người khác nương tựa được.
Uy nghiêm cùng cảm giác an toàn như vậy, có lẽ chỉ có người làm ba mới có thể cho đứa nhỏ. . . . . .
Ít nhất, có đôi cánh bảo vệ của hắn thì người đó vĩnh viễn không cần lo lắng bị khi dễ, bởi vì hắn sẽ xông vào trước nhất . . . . . .
"Nhìn cái gì vậy? Yêu tôi sao? !" Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô ghê tởm ác khí nói.
Không nên để hắn trông chừng một đứa bé đi toilet, để cho hắn gặp phải chuyện như vậy!
Hắn Lệ Tước Phong còn phải vì một đứa con nít mà đi đe dọa một đứa con nít khác. . . . . . chuyện này tính là cái gì đây!
Yêu thì sao?
Cô không muốn lại khắc chế tình cảm của chính mình đối với hắn, không được sao?
Cố Tiểu Ngải im lặng nhìn chăm chú vào hắn, bỗng dưng, môi nhợt nhạt cong lên, lộ ra một chút tươi cười dịu dàng, mặt mày phấn khởi, thoạt nhìn làm tim người ta đập thình thịch.
". . . . . ."
Lệ Tước Phong quen nhìn thấy Cố Tiểu Ngải mặt lạnh rồi, cái cô này đột nhiên nhìn hắn cười, Lệ Tước Phong trong lúc nhất thời giật mình đứng ở đó, không có phản ứng.
Hai người liền đứng nhìn chằm chằm đối phương như vậy, ai cũng đều không có nói cái gì.
" Chú Lệ tuyệt quá!"
Tiểu Vương ở một bên đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí cực kỳ mập mờ này.
Cố Tiểu Ngải cúi đầu, chỉ thấy trên mặt trắng nõn của Tiểu Vương vẫn còn vương nước mắt, lại dựng thẳng lên hai ngón tay cái sùng bái nhìn Lệ Tước Phong, lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật to, "Chú Lệ lợi hại nhất ! Đem toàn bộ người xấu đánh chạy! Tuyệt quá, tuyệt quá!"
. . . . . .
Con nít thật dễ bị dụ dỗ.
Tiểu Vương vừa nãy còn bị Lệ Tước Phong làm sợ tới mức khóc sướt mướt, chỉ chớp mắt liền sùng bái Lệ Tước Phong làm anh hùng.
Cố Tiểu Ngải nhìn bộ dáng Tiểu Vương không khỏi bật cười.
Lệ Tước Phong rõ ràng không chịu bỏ qua bộ dáng của nó, ghét bỏ nói, "Cút qua một bên! Lau khô nước mắt nhanh cho ta!"
"Dạ! Lập tức đi ngay ạ!"
Tiểu Vương đối với lời nói của anh hùng không dám làm trái, chạy nhanh vào toilet đi rửa mặt, hết sức nghe lời.
"Nó xem anh trở thành anh hùng rồi."
Cố Tiểu Ngải nói xong đi lên phía trước, kiễng chân thay Lệ Tước Phong sửa lại caravat bị nghiêng lệch một chút, ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn, cằm bỗng dưng bị Lệ Tước Phong ngả ngớn nâng lên.
Lệ Tước Phong nhìn cô thật say đắm, một chút chuyện dục vọng từ trong mắt xẹt qua, như ngọn lửa thiêu đốt, tiếng nói mất tiếng mà gợi cảm, "Cố Tiểu Ngải, cô nhìn tôi như vậy, tôi rất muốn ăn cô!"
". . . . . ."
Tại sao cái tên này cuối cùng vẫn luôn phá vỡ bầu không khí tốt nhất chứ.
Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên nhìn mặt anh tuấn của hắn, đáy mắt ý cười còn không có rút đi, ngoài miệng lại lạnh nhạt nói, "Lệ Tước Phong, trong đầu của anh có thể lành mạnh một chút hay không . . . . . . đừng."
Môi mạnh bị ngăn chặn.
Lệ Tước Phong cúi đầu hôn môi cô, hai tay xoa lưng của cô đem cô ôm vào trong lòng mình.
Trái tim Cố Tiểu Ngải bị hôn bất thình lình mà rung động.
Lệ Tước Phong ôm chặt cô, áp sát môi của cô mà hôn, lưỡi cực nóng một chút một chút liếm hôn môi cô, ý đồ mở ra môi của cô.
Hai mắt Cố Tiểu Ngải nhắm nghiền, đưa tay ôm lưng hắn lại, chủ động mở môi ra, nghênh đón hắn xâm phạm, hành động này không thể nghi ngờ là mở rộng lòng đối với hắn. . . . . .
Chủ động của cô làm cho Lệ Tước Phong sửng sốt, lập tức trong mắt hiện lên một chút mừng rỡ, càng thêm hôn sâu triền miên.
Hắn chiếm đoạt môi lưỡi của cô mà hôn, lưỡi mềm mại không kiêng nể gì xông vào trong miệng của cô, liếm trong miệng của cô mỗi một lần, cuối cùng quấn lên lưỡi của cô, xoay tròn đùa giỡn . . . . . . Thỉnh thoảng mút vào vị ngọt chuyên thuộc loại của cô.
Vẫn không thỏa mãn, thầm nghĩ tác đoạt càng nhiều.
Lệ Tước Phong tấn công quá mức hung mãnh mãnh liệt, Cố Tiểu Ngải dần dần bị hôn đến mất đi lý trí, đầu cháng váng mờ mịt, tay choàng qua vai hắn mới miễn cưỡng làm cho mình có chỗ dựa vào đứng vững. . . . . .
Khó có được sự chủ động của cô, Lệ Tước Phong căn bản luyến tiếc không dễ dàng buông tha cho, hôn môi của cô, hai tay nhanh buộc cô đi tới hai bước, đem cô đổ lên một bên tường.
Lệ Tước Phong càng thêm kịch liệt hôn sự trong veo của cô, cực nóng triền miên ở trong miệng cô mà mút, hận không thể rút hết của cô, thẳng cho đến khi hai người giống như bị thiêu đốt. . . . . .
Một luồn hơi thở tình dục cực nóng ở trong hai người giản đơn biến thành hợp chất phức tạp, nghiễm nhiên khống chế không được.
"Hắc, hắc hắc. . . . . ."
Một tiếng cười cố ý đè thấp mà quỷ dị truyền đến, tràn ngập giọng trẻ con.
Là Tiểu Vương!
Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên tỉnh táo lại, kinh hoảng mở mắt ra liên tục không ngừng đẩy Lệ Tước Phong ở trước người ra, quay đầu lại liền thấy, quả nhiên thấy Tiểu Vương đứng ở cửa toilet nhìn bọn họ chằm chằm cười trộm, còn khoa trương dùng hai tay che miệng, hắc hắc hắc ngây ngô cười . . . . . .
|
Chương 287:
Chú Lệ cùng chị hôn môi . . . . . .
"Cười cái gì mà cười? !" Lệ Tước Phong bị cắt đứt cơn triền miên khó có được, tâm tình tất nhiên khó chịu rồi, trừng mắt Tiểu Vương quát, "Đi rửa tay lại một lần nữa!"
Tự dưng lại xuất hiện quấy rối làm cái gì!
Hắn còn chưa có thỏa mãn, tự nhiên liền bị cắt đứt như vậy! Hắn không nên ra mặt thay tên tiểu tử thúi này, một chút cũng không biết tránh đi!
. . . . . .
"Dạ, chú Lệ!" Tiểu Vương cười nhìn Lệ Tước Phong rồi làm nhanh nghi thức chào, sau đó thuận theo xoay người lại đi vào trong phòng rửa tay.
"Tiểu Vương! Đừng đi."
Rửa xong rồi còn rửa cái gì, đứa nhỏ này cũng không cần sùng bái hắn thành anh hùng rồi hắn nói gì cũng nghe hết chứ. . . . . .
Cố Tiểu Ngải vội vàng kêu nó ở lại, muốn đi tới chỗ Tiểu Vương, Lệ Tước Phong thấy thế lập tức bất mãn bắt lấy tay cô, bực mình nhíu mi lại, nhìn chằm chằm môi cô đỏ sẫm nói, "Cô quan tâm nó làm cái gì?"
Tên tiểu tử thúi xấu xa, vậy cô sẽ đem hắn bỏ lại đây sao? !
"Đừng làm rộn." Cố Tiểu Ngải bị hắn cầm lấy tay cố ý hạ nhỏ giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe được, "Muốn phát dục thì quay về nhà của anh mà phát đi, đừng ở trước mặt con nít."
Hắn có biết cái gì gọi là tiết chế hay không? !
Nghe vậy, Lệ Tước Phong nhíu mày, cúi đầu tiến đến bên tai cô nói, "Cho nên cô muốn cùng tôi về nhà phát chuyện đúng ko?"
". . . . . . Câm miệng!" Nói về không có mặt mũi xem ra cô thua hắn nhiều lắm.
"Lúc nãy là cô chủ động mở miệng ra để cho tôi hôn cô mà, bây giờ lại kêu tôi câm miệng? Vậy không phải cô hôn tôi không đúng chỗ sao? !" Khóe môi Lệ Tước Phong ôm lấy độ cong, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua chi tiết nhỏ này, Cố Tiểu Ngải rõ ràng đã hôn lại hắn, đảo ngược tình thế sao?
Hôm nay, xem ra thật là một ngày lành.
"Đừng nữa nói." Cố Tiểu Ngải sợ hắn nói việc không hay nữa, nên vội vàng ngăn chặn đề tài này lại.
Hắn muốn nói trắng trợn ra như vậy hay sao chứ!
Cô sẽ không nên cho người đàn ông này một chút ngon ngọt được, hắn rất dễ dàng đắc ý vênh váo.
"Tiểu Vương đi thôi."
Cố Tiểu Ngải tránh tay Lệ Tước Phong ra, tiến lên kéo tay Tiểu Vương đi ra ngoài, Cố Tiểu Ngải đem tất cả KFC gì đó đóng gói lại hết mới rời đi, đem những thứ này về cho các cô bảo mẫu.
Trên đường trở về, Lệ Tước Phong chết sống cũng không cho Cố Tiểu Ngải ngồi cùng Tiểu Vương ở chỗ ngồi phía sau.
"Cô ngồi phía trước nha, một mình con ngồi phía sau thôi!" Hiện tại, Tiểu Vương đối với Lệ Tước Phong đã muốn không thể không sùng bái, căn bản chính là vô cùng sùng bái.
Tiểu Vương tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Lệ Tước Phong, bàn tay nhỏ bé phụ giúp Cố Tiểu Ngải ngồi vào chỗ ngồi tay lái phụ, ngay cả xưng hô đều ngoan ngoãn sửa lại.
"Tiểu tử này rất biết thời thế."
Nhìn thấy Tiểu Vương đột nhiên lật ngược qua phe của hắn, đối với hắn quá mức nghe lời hơn so với cả Cố Tiểu Ngải, tâm tình Lệ Tước Phong rất tốt, độ cong khóe miệng giương cao hơn, khởi động xe đi về phía trước.
"Tiểu Vương, một mình con ngồi phía sau phải cẩn thận một chút." Cố Tiểu Ngải lo lắng dặn dò.
"Con biết rồi, thưa cô!"
". . . . . ."
Lúc nãy còn phản đối cách xưng hô này, bây giờ so ra rất dễ gọi.
Cố Tiểu Ngải ngồi ở chỗ ngồi tay lái phụ cầm túi khoai tây ăn, nghĩ nghĩ, cầm một miếng khoai tây đưa tới bên môi Lê Tước Phong đang lái xe, hỏi, "Có ăn không?"
Chủ động đón nhận nụ hôn của hắn, hiện tại lại chủ động cho hắn đồ ăn? !
"Cố Tiểu Ngải, hôm nay cô có uống lộn thuốc không?" Lệ Tước Phong có chút kỳ quái liếc nhìn cô một cái, không có dị nghị cúi đầu cắn miếng khoai vào miệng ăn.
"Lệ Tước Phong, anh là đồ ngốc sao?" Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt hỏi lại, một đôi mắt mở to mang theo ý cười.
Cái tên này, bình thường lạnh lùng thản nhiên đối với hắn, hắn không vừa lòng, hiện tại đối với hắn tốt một chút, hắn lại cảm thấy cô uống lộn thuốc.
Cho nên vĩnh viễn nên đối với hắn lạnh nhạt mới tốt sao? !
"Cố Tiểu Ngải, cô mắng ai hả?" Lệ Tước Phong cắn răng, cô này ở trước mặt hắn lá gan là càng ngày càng lớn rồi, cũng dám nói hắn là đồ ngốc.
"Ai tức giận thì mắng người đó." Cố Tiểu Ngải ăn khoai tây nói.
". . . . . ." Lệ Tước Phong tức giận đến cắn răng, trừng mắt nhìn cô ngồi bên cạnh ăn khoai tây thực vui vẻ, từng chữ từng chữ từ trong cổ họng bức ra, "Cho tôi ăn nữa!"
Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải không có do dự, duỗi thẳng tay đưa khoai tây qua.
Mắt Lệ Tước Phong thâm thúy, trên mặt xẹt qua một chút không có hảo ý, cúi đầu liền cắn tay cầm khoai tây của cô, ngay cả đầu ngón tay của cô cũng ngậm vào, đầu lưỡi cực nóng rất nhanh liếm liếm, hết sức hứng thú. . . . . .
Trên tay Cố Tiểu Ngải nhất thời nóng lên, cuống quít rút tay lại, ở trước mặt Tiểu Vương lại làm chuyện liếm ngón tay không tốt tí nào, Cố Tiểu Ngải chỉ có thể tức giận trừng mắt hắn.
Dùng đôi mắt hình viên đạn trừng hắn, hận không thể nhìn thủng mặt hắn!
"Không tệ, ăn ngon lắm." Lệ Tước Phong tà khí cười, một câu hai ý nghĩa, cuối cùng cũng trả thù lại được cái câu “đồ ngu ngốc” lúc nãy rồi.
". . . . . ." Mặt Cố Tiểu Ngải hơi hơi nóng lên, thản nhiên đỏ ửng.
"Chú Lệ, chú đánh nhau rất lợi hại phải không?" Tiểu Vương ngồi ở phía sau không có chú ý tới một màn vừa rồi của bọn họ, cả người còn trong trạng thái hưng phấn, mở miệng hỏi.
"Ta đánh người rất lợi hại." Lệ Tước Phong nói chuyện không khiêm tốn chút nào.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải liếc mắt nhìn hắn, không biết xấu hổ mà.
Cũng phải nói lại, Lệ Tước Phong ở trước mặt con nít xây dựng hình tượng thật sự quá ít, quả thực đáng thương, chỉ có một, hai mặt như vậy . . . . . .
Chỉ có một, hai mặt như vậy thôi, thế nhưng lại làm cho Tiểu Vương sùng bái hắn thành ra như vậy, hận không thể cùng họ với hắn.
Cô đối với Tiểu Vương tốt như vậy, cũng không thấy Tiểu Vương sùng bái cô giống như hắn vậy.
"Chú Lệ, vậy chú dạy con đánh nhau được không? Như vậy, về sau con sẽ không sợ bị các học sinh khác khi dễ nữa." Vẻ mặt Tiểu Vương chờ mong hỏi.
Cố Tiểu Ngải nghe ra một chút manh mối, không khỏi quay đầu lại hỏi, "Tiểu Vương, con ở nhà trẻ bị bạn khác khi dễ mới giận dỗi không đi đến trường sao?"
"Đúng vậy ạ. Rõ ràng là bọn nó khi dễ con, mẹ con còn nói con không nên đánh nhau với bạn học, căn bản là con đánh không lại tụi nó."
Tiểu Vương có chút ủy khuất cong miệng lên, lập tức lại kích động bắt đầu khoa tay múa chân, "Nếu con lợi hại giống chú Lệ vậy, về sau sẽ không ai dám khi dễ con nữa!"
Chú Lệ thực quá tuyệt, cũng không cần dùng thực lực đánh người, chỉ cần vẫy vẫy nắm tay là có thể làm người khác sợ tới mức tè ra quần.
Nghe vậy, Lệ Tước Phong không chút nào nể tình cười nhạo một tiếng, "Tiểu tử thúi, con cũng muốn học được như chú vậy sao?"
Với bộ dáng động một chút là khóc lóc đó sao?
"Muốn ạ, muốn ạ." Tiểu Vương nghe không hiểu giọng điệu cười nhạo của Lệ Tước Phong, ngược lại càng thêm kích động nói, "Chú Lệ, chú chịu dạy con thật sao? Hoặc là chú học võ thuật đánh nhau ở chỗ nào, để con kêu mẹ đi đăng ký cho con, con cũng phải đi học!"
Học đánh nhau?
Đánh nhau cũng phải học sao?
Lệ Tước Phong lái xe nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt thâm thúy, sắc mặt từ từ u ám xuống.
Hắn lơn lên trong một đám tên côn đồ, không cần học cũng có chút căn bản này, muốn không chảy máu cũng chỉ có cách đem người khác đánh đến quỳ rạp trên mặt đất. Lâu dần, năng lực bảo vệ mình tự nhiên sẽ hình thành.
"Học đánh nhau không tốt." Lệ Tước Phong bỗng nhiên lạnh nhạt nói, tiếng nói cực kỳ trầm thấp.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải còn tưởng rằng mình nghe lầm, không khỏi nhìn về phía mặt nghiêng có chút căng thẳng của Lệ Tước Phong, một người bạo lực động một chút liền thích đánh người lại có thể dạy cho một đứa trẻ rằng đánh nhau không tốt?
"Vì sao?" Tiểu Vương khó hiểu hỏi, "Giống chú Lệ như vậy rất tuyệt mà!"
"Dài dòng!" Lệ Tước Phong không kiên nhẫn quát bảo nó ngưng lại, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, "Kêu người đừng đánh nhau thì đừng đánh nhau thôi! Tại sao lại nói nhiều như vậy chứ!"
"A. . . . . ." bị anh hùng mà mình sùng bái rống lên một câu, giấc mộng học đánh nhau của Tiểu Vương nháy mắt tan biến, ủy khuất ngoan ngoãn ngồi yên, không hề khoa chân múa tay vui sướng nữa.
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn Lệ Tước Phong, ở trên mặt hắn cô xem không ra cái gì đến, một lát, Cố Tiểu Ngải đẩy một miếng khoai qua cho hắn, giọng nói khinh đạm nói, "Cái này thật không giống như lời nói của anh."
Cô còn tưởng rằng hắn sẽ khoe cùng Tiểu Vương rằng bản thân mình ngang ngược như thế nào cơ.
Hắn dạy con nít như vậy, rất ngoài dự đoán của mọi người.
Lệ Tước Phong cúi đầu cắn miếng khoai, nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước không nói gì, Cố Tiểu Ngải nhấp mím môi nói, "Lệ Tước Phong, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh."
"Quan trọng thế nào?" Lệ Tước Phong thu hồi suy nghĩ của chính mình, chuyển mắt nhìn về phía cô, khóe môi tà khí gợi lên, "So với tôi còn quan trọng hơn sao?"
"Sao?" Cố Tiểu Ngải không hiểu được, nghi hoặc nhìn hắn.
"Cuối cùng chịu đi thăm cái giường trong phòng làm việc của tôi rồi sao?" Lệ Tước Phong tươi cười tràn ngập hứng thú, không chỉ đi thăm, cuối cùng cô còn có thể tròe lên đó mà nằm nữa. . . . . . Vậy ngày hôm nay của hắn liền trọn vẹn rồi.
". . . . . ." Muốn chết mất.
Cố Tiểu Ngải trừng mắt liếc hắn một cái, chuyển mắt qua chỗ khác không thèm quan tâm đến hắn nữa.
|
Chương 288:
"Nói đi, chuyện gì." Thấy cô như vậy, Lệ Tước Phong không tiếp tục chọc cô nữa, tiếng nói khêu gợi ở trong xe vang lên.
"Anh đáp ứng với tôi ba điều kiện, tôi mới nói." Cố Tiểu Ngải nhìn người đi đường ngoài cửa sổ xe, một tay cầm bịch khoai tây nói.
Đỡ phải sau khi hắn biết lại dẫn cô về biệt thự Lệ gia, tuy rằng được nhiều người hầu hạ cô, nhưng đáng nói là cô không có tự do gì cả.
"Cô chưa nói lại bắt tôi thỏa thuận ba điều kiện? !" Lệ Tước Phong nheo mắt lại bỡn cợt, "Cố Tiểu Ngải, thật nhiều chuyện?"
Lại dám đặt điều kiện với hắn. . . . . .
Rốt cuộc, trong đầu cô đang tính chuyện quái quỷ gì đây.
"Anh có muốn nghe không?" Cố Tiểu Ngải quay đầu lại, nói xong lại đưa một miếng khoai tây qua cho hắn ăn, cử chỉ thân mật vô cùng, ngoài miệng lại ra vẻ hờ hững, "Đây là do anh không thích nghe nha, tôi sẽ không nói."
". . . . . ."
Cái cô chết tiệt này còn dẫn dụ nữa, Lệ Tước Phong ngừng xe dưới lầu cao ốc E.S, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm cô, "Được, đi tới phòng làm việc của tôi rồi từ từ nói chuyện, thuận tiện đem quăng cái tên tiểu tử thối này lại."
Chuyện quan trọng gì cũng đều không quan trọng bằng chuyện cái giường trong phòng làm việc của hắn. . . . . .
Hôm nay nói cái gì cũng phải lừa cô lên giường cho bằng được.
"Anh đứng đắn một chút được không." Cố Tiểu Ngải vừa thấy bộ dáng của hắn, thực hoài nghi nói chuyện một hồi sẽ thuận lợi tiến hành hay không.
"Chú Lệ, con không phải là tiểu tử thối, con tên là Tiểu Vương." Tiểu Vương từ chỗ ngồi phía sau đứng lên nói, khát vọng anh hùng mà mình sùng bái có thể nhớ kỹ tên của mình.
"Con trai lại tên như con gái vậy, vậy có cái gì tốt chứ? !" Lệ Tước Phong khinh thường hừ lạnh một tiếng, nghiêng người qua thay Cố Tiểu Ngải cởi bỏ dây an toàn.
Một cái động tác theo bản năng như vậy làm cho Cố Tiểu Ngải ngoéo môi một cái.
". . . . . ." Tiểu Vương ủy khuất mở to đôi mắt, "Các bạn nữ lớp con đều thích gọi con bằng cái tên này."
Tiểu Vương, Tiểu Vương dễ nghe hơn mà, giống như hoàng tử đẹp trai khôi ngô trong truyện thiếu nhi vậy, các bạn học nữ đều thích chơi với nó.
"Cho nên con ủy mị như vậy!"
Lệ Tước Phong không chút khách khí nói, Tiểu Vương. . . . . . không ngờ thư ký Vương Chiêu lại có thể đặt cho con mình một cái tên giống con gái như vậy.
Cố Tiểu Ngải nghe vậy đẩy hắn một phen, "Bớt tranh cãi đi."
Không nên đả kích tâm hồn non nớt của một đứa nhỏ đến rối tinh rối mù mới vui vẻ chứ? !
Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, không hơn thua nữa.
Lúc bọn họ ăn KFC xong, thư ký Vương chiêu đã làm xong việc trở về, Cố Tiểu Ngải giao Tiểu Vương cho cô còn chưa kịp nói hai câu liền bị Lệ Tước Phong kéo vào trong phòng Tổng giám đốc.
"Vào đi, nói chuyện cùng lão bà kia có cái gì hay chứ."
Lệ Tước Phong có chút gấp gáp đem cô kéo vào văn phòng, thuận tay đóng cửa lại trực tiếp đẩy cô đến trên cửa, cúi đầu hôn cô nhiệt tình.
Lúc nãy ở trong xe nếu không có cái tên tiểu tử thối Tiểu Vương kia thì hắn đã sớm đem Cố Tiểu Ngải tử hình ngay tại chỗ rồi.
. . . . . .
Cô còn phải nói chuyện chính, cái tên này vội vả như vậy sao?
Tại sao hắn vĩnh viễn đều là một bộ dáng ham muốn như vậy chứ.
Môi Lệ Tước Phong phủ lên môi cô, Cố Tiểu Ngải vẫn đáp lại hắn, hai tay quàng lên cổ Lệ Tước Phong học hắn kỹ xảo hôn đáp lại hắn, cái lưỡi linh hoạt bị hắn dây dưa trằn trọc triền miên, làm cho văn phòng Tổng giám đốc trống trơn nhanh chóng ấm lên.
"Cố Tiểu Ngải, đêm nay cô cũng đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này."
Cố Tiểu Ngải đáp lại làm cho cả người Lệ Tước Phong đều hưng phấn, sôi trào lên, kịch liệt hôn hương thơm của cô, một tay trợt xuống nơi mềm mại phập phồng trên thân thể cô,một tay dò xét đi vào trong váy cô, dừng lại ở trước ngực đẫy đà của cô một chút.
"Ưhm. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, rất nhanh liền bị môi Lệ Tước Phong ngăn lại ở nơi cổ họng, Lệ Tước Phong hôn cuồng nhiệt mà bá đạo, giống như cắn nuốt tất cả, bàn tay lớn vuốt ve ở trước ngực cô . . . . . .
Một lát, bàn tay Lệ Tước Phong lại đi xuống, ở trên bụng bằng phẳng của cô vòng quanh chọc hỏa, đầu ngón tay vuốt ve quanh viền quần lót của cô . . . . . .
Cọ xát một đường bên cạnh. . . . . .
Cố Tiểu Ngải giật mình ý thức quay về, có chút bối rối đẩy vai hắn ra, bị hắn hôn thở hổn hển, "Đừng như vậy, tôi có việc nói cho anh nghe."
"Làm xong rồi nói sau." Lệ Tước Phong bị cô cắt đứt rất bất mãn, cúi đầu lại muốn hôn môi cô.
Cố Tiểu Ngải nghiêng đầu đi, "Không thể làm."
Hiện tại, tình trạng cơ thể của cô không thích hợp vận động mạnh.
"Cố Tiểu Ngải, cô đừng phá hỏng như vậy có được hay không? !" trên mặt Lệ Tước Phong lộ ra một chút uất giận, "Được rồi được rồi, nói ba cái điều kiện của cô đi!"
Trước khi cô nói chuyện cần nói hắn còn phải đáp ứng điều kiện của cô!
Hắn Lệ Tước Phong ở trước mặt cô càng ngày càng uất ức rồi.
Thật sự là bại bởi cô rồi!
"Thứ nhất, từ nay về sau, trước mặt tôi anh phải nói chuyện nhỏ nhẹ, không được rống to kêu to, lại càng không được phát giận, ảnh hưởng tâm tình của tôi." Cố Tiểu Ngải dựng thẳng lên ngón trỏ nói.
". . . . . ." Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm mặt của cô giống như đang nhìn quái vật vậy, "Cố Tiểu Ngải, là tôi nghe lầm hay là cô nói sai, cô còn dám ra lệnh cho tôi sao? !"
Cái cô này có phải muốn xơi tái hắn thật hay không? !
Một chút ngon ngọt còn không có lại muốn hắn sửa tính tình, tính tình của hắn như vậy thì ảnh hưởng gì đến tâm tình của cô chứ ? ! Chết tiệt!
Là có ảnh hưởng nhiều đến tâm tình của cô sao? !
Cố Tiểu Ngải không để ý tới hắn, thẳng thắn nói, "Thứ hai, anh vĩnh viễn cũng không được can thiệp đến tự do của tôi."
"Không phải tôi đã nói sẽ không chi phối cuộc sống của cô rồi sao." Còn lấy ra nữa nói.
"Dù sao anh đáp ứng là được."
Cố Tiểu Ngải bĩu môi nói, cô làm sao mà biết khi cô tuyên bố mình có bầu, hắn sẽ dùng đứa nhỏ làm lý do để hắn trói buộc cô ở Lệ gia. . . . . .
Cô đương nhiên muốn phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
"Thứ ba thì sao?" Lệ Tước Phong không kiên nhẫn cởi tây trang quăng đến một bên, rốt cuộc chuyện gì lại nghiêm trọng như vậy? !
Cố Tiểu Ngải đi đến bàn làm việc cầm lấy nhân vật hoạt hình cà chua ngắm, khóe môi mỉm cười, trong mắt mang theo ý cười, tiếp tục nói, "Thứ ba, về sau anh không thể trêu hoa ghẹo nguyệt, lại cùng mấy cô. . . . . ."
"A, chuyện gì vậy? Ai lại ầm ỹ như vậy?" Một giọng trong trẻo của một cô gái trẻ tuổi bỗng nhiên ở trong phòng làm việc vang lên, cắt đứt lời cô nói.
. . . . . .
Cả người Cố Tiểu Ngải ngây ra.
Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên nhìn qua, chỉ thấy Linh Mộc Nại Nại đã lâu không gặp với vẻ mặt mới ngủ dậy còn mơ mơ màng màng đứng ở cửa, một đôi mắt to mờ mịt nhìn bọn họ, nghiêm mặt, vuốt vuốt tóc dài hỗn độn.
Mặt Cố Tiểu Ngải đang tươi cười có chút ngơ ngác nhìn cô ta. . . . . .
Linh Mộc Nại Nại.
Trên người Linh Mộc Nại Nại mặc tây trang của Lệ Tước Phong mà lúc nãy cô móc lên giá treo.
Linh Mộc Nại Nại ở bên trong phòng ngủ sao? Cô ta có thể tự do ra vô phòng tổng giám đốc của Lệ Tước Phong sao?
"A? A Phong, anh đã về rồi!" Ánh mắt Linh Mộc Nại Nại mông lung nhìn đến trên người Lệ Tước Phong lập tức phát sáng lên, mặc tây trang rộng thùng thình từ trước mặt Cố Tiểu Ngải chạy vội đi qua.
|
Chương 289:
Cô ta đi xẹt qua tầm mắt Cố Tiểu Ngải rất nhanh với bóng dáng phấn chấn. . . . . .
"Surprise!" Linh Mộc Nại Nại vui vẻ trực tiếp bổ nhào vào trên người Lệ Tước Phong, ngẩng đầu liền hôn lên môi hắn, vươn cái lưỡi liếm qua môi hắn.
Liếm qua. . . . . . nơi mà lúc nãy Cô - Cố Tiểu Ngải vừa mới hôn qua.
"Phanh ——"
Nhân vật hoạt hình cà chua trong tay Cố Tiểu Ngải rơi xuống đất, trên mặt một mảnh trắng bệch.
"**!" Lệ Tước Phong không dự đoán được Linh Mộc Nại Nại ra chiêu nhanh đến như vậy, ánh mắt dao động nhìn thấy mặt Cố Tiểu Ngải khiếp sợ, bay nhanh một phen đẩy Linh Mộc Nại Nại ra, rủa một tiếng, "Cô là ai? !"
Chết tiệt, cái cô này muốn chết à? ! Lại dám chạy đến phòng làm việc của hắn!
"Em là Linh Mộc Nại Nại, chúng ta mới không gặp chưa bao lâu mà anh đã quên em rồi sao?" Vẻ mặt Linh Mộc Nại Nại ủy khuất.
"Không biết!"
"A Phong, anh đừng như vậy mà." Linh Mộc Nại Nại cong lên môi đỏ chót nói, "Thư ký của anh nói anh đi ra ngoài, em đã ở chỗ này chờ anh, chỉ là do em vừa xuống máy bay quá mệt mỏi nên mới ngủ trong chốc lát."
"Cô ngủ ở trong này sao?"
Lệ Tước Phong còn chưa kịp mở miệng lên rống, Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên lên tiếng hỏi, mắt lạnh nhạt tới cực điểm.
Linh Mộc Nại Nại ngủ trên giường trong văn phòng tổng giám đốc của Lệ Tước Phong? !
"Đúng vậy." Linh Mộc Nại Nại cười đến vui vẻ, ôm cánh tay Lệ Tước Phong nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, tươi cười đến rực rỡ, "Tiểu Ngải, cô đã ở nơi này sao? Tôi đã trở về rồi, về sau tôi sẽ không quay về Nhật Bản nữa! Có vui không?"
". . . . . ."
Cô ta lại còn hỏi mình có vui không?
Lâu không gặp như vậy rồi, Linh Mộc Nại Nại vẫn hồn nhiên như vậy.
Cô sẽ vui vẻ sao? ! Cô không lấy nhân vật hoạt hình cà chua quăng qua cô ta là cô đã rất lễ độ rồi.
"Ai, mẹ nó, ai cho cô vào đây!" Lệ Tước Phong một phen bỏ Linh Mộc Nại Nại ra, "Cô có bệnh sao? ! Ai cho phép cô ở trong phòng tôi ngủ chứ!"
Cái đám người phòng thư ký kia làm việc kiểu gì thế, lại dám cho phụ nữ vào đây!
"A. . . . . ." Linh Mộc Nại Nại bị đẩy ra đụng vào trên tường, đau đến mức che cánh tay của mình, vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía Lệ Tước Phong, "Anh hung hăng như vậy làm cái gì? Em cũng đâu phải ngủ ở đây lần đầu cơ chứ."
Không phải ngủ lần đầu tiên?
Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên cảm thấy chính mình thực buồn cười, cô cũng không phải không biết Lệ Tước Phong là một người đàn ông có quan hệ hỗn loạn với phụ nữ. . . . . .
Còn tự cho là dùng đứa nhỏ trong bụng thuyết phục chính mình, cho mình lý do để hai người cùng ở một chỗ . . . . . .
Cùng một chỗ?
Cái gì gọi là cùng một chỗ?
Về sau, bụng cô sẽ càng lớn lại mỗi ngày còn phải lo lắng hắn ở trên giường của người phụ nữ nào, sau đó chờ hắn thỉnh thoảng trở về nhà sao?
Cố Tiểu Ngải. . . . . . Ngươi phải đi con đường này cùng làm nhân tình lúc trước có cái gì khác biệt?
"Này! Mẹ nó, nói xem tôi với cô có quan hệ gì chứ!" Lệ Tước Phong nhìn qua khuôn mặt lạnh nhạt của Cố Tiểu Ngải, trong mắt xẹt qua một chút bối rối, chuyển mắt hướng tới Linh Mộc Nại Nại quát.
"Lần trước, em đã đến công ty anh chơi liền ngủ qua một lần rồi, anh đã quên rồi sao?" Linh Mộc Nại Nại thực ủy khuất nhìn hắn.
Thực giống như dự đoán của cô, Lệ Tước Phong thường xuyên mang phụ nữ đến công ty của hắn.
Cái gì mà đi thăm giường trong văn phòng của hắn chứ.
Không phải là hắn đều nói như vậy với mỗi người đàn bà chứ? ! Cô nghe lời ngon tiếng ngọt từ trong miệng hắn chẳng qua là chuyện chán ngấy cũ mèm của mấy người phụ nữ khác rồi.
Cố Tiểu Ngải lại nghe không vô nữa rồi, quay đầu liền đi ra ngoài.
Cô có thể đem vô cùng nhiều chuyện trước kia buông bỏ được, duy nhất chỉ có điểm này, cô không bỏ xuống được. . . . . .
Nếu cô không thể thay đổi Lệ Tước Phong được thì ở cùng một chỗ có cái ý nghĩa gì chứ?
Lệ Tước Phong bắt lấy cánh tay của cô, "Cô chạy cái gì chứ? Người này bị bệnh thần kinh rồi, tôi lập tức đuổi cô ta đi ra ngoài!"
"Buông tay!" Cố Tiểu Ngải không giãy dụa mở miệng, lạnh lùng trừng mắt hắn nói.
"Không buông!" Lệ Tước Phong với một đôi con ngươi đen thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, trong mắt nháy cô lạnh nhạt làm cho ngực hắn không thoải mái, "Cô không tin tôi sao? !"
Hắn làm sao có thể biết Linh Mộc Nại Nại này lại đột nhiên chạy tới chứ!
Linh Mộc Nại Nại chết tiệt này!
Hắn thật vất vả đợi cho Cố Tiểu Ngải chủ động đối với hắn, kết quả đều bị Linh Mộc Nại Nại phá hủy! Chết tiệt! Lúc này còn không biết phải chờ bao nhiêu thời gian nữa mới có lại được!
"Đúng, không tin. Buông tay."
Cố Tiểu Ngải nói từng chữ từng chữ thật sự kiệt lực, dùng hết sức lực trên người bỏ tay hắn ra, xoay người đi ra ngoài, rất nhanh lại bị Lệ Tước Phong theo kịp, cổ tay lại lần nữa bị nắm lấy, người lại lần nữa bị kéo qua, bị bắt quay mặt về phía hắn.
"Cố Tiểu Ngải, cô còn chưa nói chuyện xong mà." Lệ Tước Phong làm sao có thể để cho cô chạy trốn như vậy được, nhanh chóng kéo tay cô không cho cô đi, tiếng nói trầm thấp.
"Đúng, là tôi chưa nói xong, nhưng bây giờ tôi đã không muốn nói nữa."
Trước mặt một người phụ nữ vừa mới tỉnh ngủ từ trên giường của hắn lại nói mình mang thai, cô Cố Tiểu Ngải làm không được.
"Cố Tiểu Ngải, cô đừng nóng nảy như vậy." Lệ Tước Phong lần đầu tiên nhẫn nại giải thích với một người phụ nữ, "Linh Mộc kia tôi không biết làm sao cô ta có thể chạy tới đây, nếu cô vì cô ta mà tức giận thì bây giờ tôi sẽ đuổi cô ta rời đi, tôi sẽ không cho cô ta bước nửa bước đến E.S nữa!"
Như vậy ok chứ? !
Hắn Lệ Tước Phong luôn luôn ngập tràn ham muốn, nhưng chưa bao giờ giải thích nhiều như vậy với một người phụ nữ.
Chỉ vì cô là Cố Tiểu Ngải, lúc nãy cô đối với hắn tốt lắm, hắn không muốn tất cả lại quay về số không, không muốn lòng bàn tay của mình bị thương nữa, còn ngực thì không ngừng đau. . . . . .
Hắn không thể lại mất đi cô.
"Ngoại trừ Linh Mộc ra thì sao?" Cố Tiểu Ngải bị hắn nắm tay giãy dụa không ra, đơn giản không hề giãy dụa, nhìn thẳng vào hai mắt hắn một chữ một chữ hỏi, "Lệ Tước Phong, có bao nhiêu người phụ nữ nằm trên giường của anh rồi? Quan Nana, Liễu Tử Mật, Tô Hiên Hiên. . . . . . còn nữa không? Còn có bao nhiêu cái tên mà tôi không biết nữa?"
"Hiện tại tôi chỉ có cô!" Lệ Tước Phong cắn răng nặng nề mà nói, trái tim của hắn chỉ có cô!
Quan Nana, Liễu Tử Mật. . . . . . đều là chuyện trước kia, tại sao cô còn muốn lôi chuyện cũ ra chứ, có ý tứ gì đây?
"Thật không?" Cố Tiểu Ngải lạnh lùng hỏi lại.
Chỉ có cô sao? Thật sự chỉ có cô sao? Cô gặp qua, nghe qua . . . . . . Còn có bao nhiêu lần? Hắn còn có thể nói chỉ có cô như vậy . . . . . .
Mặt cô lạnh lùng thể hiện rõ là không tin hắn.
Cơn tức của Lệ Tước Phong nhất thời bị ào lên, cầm lấy tay cô thô bạo quát, "Cố Tiểu Ngải! Tôi - Lệ Tước Phong đời này lần đầu tiên khắc tạc hình bóng của một người phụ nữ như vậy, chỉ có cô - Cố Tiểu Ngải! Cô lại không tin tôi như vậy sao? !"
Hắn vì cô làm nhiều chuyện mà hắn chưa bao giờ làm với một người phụ nữ khác.
Hắn vì cô mà thay đổi tính tình chứ chưa bao giờ vì một người phụ nữ nào khác. . . . . . Vậy mà bây giờ cô lại lôi một chút chuyện cũ ra để nói?
Cô thì sao chứ?
Cô cho hắn bị cắm sừng hắn đều nuốt xuống uất ức, cô còn có cái gì không hài lòng nữa? !
Hôm nay, hắn vẫn ở cùng cô, làm sao có thể cùng Linh Mộc Nại Nại phát sinh quan hệ cái gì, Linh Mộc Nại Nại cũng không phải hắn gọi đến, điều này cô cũng có thể ghen, tức giận sao? !
Hắn là muốn nhìn cô ghen, muốn biết cô có phải để ý hắn hay không, nhưng không phải giống như cô bây giờ, ghen đến mức bỏ của chạy lấy người!
Vài nhân viên nghe động tĩnh đi qua, tò mò liếc mắt nhìn một cái.
Lệ Tước Phong đang lúc tức giận, lập tức quay đầu rống lớn nói, "Nhìn cái gì! Không làm việc sao? !"
"Thực xin lỗi, Lệ tổng, thực xin lỗi, chúng tôi lập tức đi ngay." Nhóm nhân viên nhìn thấy tổng giám đốc tức giận nhất thời sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, chạy trối chết.
. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải, cô hoàn toàn không tin tôi sao? !" Lệ Tước Phong trừng mắt Cố Tiểu Ngải tức giận quát, "Linh Mộc kia tôi không biết cô ta tại sao lại chạy tới!"
Cố Tiểu Ngải nhìn mặt của hắn, trầm mặc chỉ chốc lát nói, "Lệ Tước Phong, anh có biết tôi phải tự nhũ với lòng mình bao nhiêu lần hay không? Tôi tự nói với mình, trăm ngàn lần không thể yêu anh, yêu một người đàn ông cường bạo như anh, yêu một người đàn ông luôn ham muốn chuyện yêu đương! Thậm chí còn dùng thuốc phiện uy người khác!"
". . . . . ." Mắt Lệ Tước Phong chợt nhíu lại giật mình, trong lúc nắm tay cô nhất thời nói không nên lời.
Hắn. . . . . . Đối với cô tệ như vậy sao?
Vậy hắn đối tốt với cô thì sao chứ? Cô liền toàn bộ làm như không thấy sao?
|
Chương 290:
"Nói chung là tôi bị coi thường! Tôi cảnh cáo chính mình mấy ngàn lần, nhưng khi ở Sở gia anh thay tôi giải vây, tôi liền yêu anh." Cố Tiểu Ngải lần đầu tiên chính thức ở trước mặt hắn nói rõ, lại nói cực kỳ bình tĩnh, không có gì kích động, giống như đang nói một chuyện không liên quan đến mình.
Lệ Tước Phong sửng sốt, "Cố Tiểu Ngải. . . . . ."
Cô không nên nói thương hắn dưới tình huống này chứ?
Tại sao lại làm cho hắn có cảm giác không thích hợp. . . . . . Giống như đang tố giác mình, căn bản không giống không khí khi con giái bày tỏ cùng con trai. . . . . .
Cảm giác như thế làm hắn. . . . . . hoang mang nói không nên lời.
"Tôi biết rất rõ ràng người đàn ông như anh tôi không nên yêu, căn bản không có một cái lý do đáng giá để tôi liều lĩnh yêu, đối với anh là không có cách nào. . . . . ." Cố Tiểu Ngải tiếp tục nói, tay cầm họp lại thành quyền, móng tay không nhịn được dùng sức ấn vào lòng bàn tay cho đến khi phát đau lên. . . . . .
Cô cố gắng khắc chế chính mình, cô thậm chí ích kỷ đem chuyện thích Sở Thế Tu làm bình phong cho mình, nghĩ đến sau khi cùng Sở Thế Tu kết hôn sẽ ra nước ngoài, cũng sẽ không rung động với Lệ Tước Phong nữa.
Nhưng ông trời cố tình trêu đùa cô, một cái lễ kết hôn cũng không tác thành cho cô.
Cô cũng khắc chế không được tình cảm của chính mình đối với hắn. . . . . .
Có đứa bé này, cô lại cho là mình không tìm được lý do nào tốt hơn để bạo gan đi yêu Lệ Tước Phong, nhưng là cô lại yêu . . . . . . Lệ Tước Phong? Hắn vẫn làm theo ý mình.
Hắn chưa bao giờ biết giữa bọn họ bị khiếm khuyết cái gì. . . . . .
Căn bản không chỉ là một Linh Mộc Nại Nại. . . . . .
"Vậy cô yêu tôi, tôi không yêu cô sao?"
Lệ Tước Phong cầm lấy tay cô kéo cô đến trước mặt mình, ánh mắt gấp gáp nhìn chằm chằm cô, miệng bá đạo mà cuồng vọng, "Cô yêu tôi, tôi yêu cô! Chuyện này không phải xong rồi sao? Cô không nên cáu kỉnh làm gì? Cố Tiểu Ngải, không phải tôi rất cưng chìu cô đấy thôi! Cưng chìu cả tình tình nóng nảy của cô!"
Lệ Tước Phong càng vội vàng lại càng nói bừa.
Nghe vậy, trong mắt Cố Tiểu Ngải xẹt qua một chút vết thương, nháy mắt chọc đến nỗi đau trong tim. . . . . .
"Anh yêu tôi, tôi yêu anh. . . . . . Cái này đủ rồi sao? Lệ Tước Phong, tôi hỏi anh, anh cùng Linh Mộc Nại Nại có lên giường hay không?" Cả người Cố Tiểu Ngải đau đớn cùng tuyệt vọng, nghiêm túc hỏi.
"Không có!" Lệ Tước Phong không kiên nhẫn bác bỏ.
"Là lời nói thật sao?" Cố Tiểu Ngải tiếp tục hỏi, trong mắt còn thật sự đến cực điểm, "Lệ Tước Phong, tôi chỉ muốn anh nói một câu thật lòng, nếu anh nói không có, tôi sẽ tin."
". . . . . ."
Trong mắt cô rất nghiêm trang, giọng điệu chấp nhất làm cho Lệ Tước Phong có một chút giật mình, nhất thời không có đáp lại.
Tầm mắt của cô . . . . . . Làm cho hắn không có biện pháp nói dối.
Không có biện pháp làm cho mình lừa cô một câu nào, cho dù là một chữ. . . . . .
"Vậy là có, phải không?" Nhìn bộ dáng của hắn, Cố Tiểu Ngải liền cảm thấy sáng tỏ, không khỏi tự giễu cười ra một tiếng, "Lệ Tước Phong, tôi cố gắng tìm đủ lý do để yêu anh, nhưng đã không được nữa rồi . . . . . . Háo ra đến cuối cùng, anh cũng chỉ làm lòng tôi nguội lạnh đi."
Lòng của cô nguội lạnh đến hoàn toàn.
Hắn nói hắn không phải mỗi lần đều có thể quay đầu đi tìm cô, dính chặt lấy cô, dỗ cô vui vẻ. . . . . .
Nhưng còn cô, hắn lại không biết mỗi lần cô đều phải lấy hết dũng khí đi yêu hắn.
Một người đàn ông như hắn, cô cần hao hết bao nhiêu dũng khí. . . . . . Một chút một chút dúng khí tích góp từng tí một mỗi lần đều có thể bị hắn làm tiêu tan trong nháy mắt . . . . .
Giữa bọn họ. . . . . . Căn bản như là hai người ở hai đầu dây treo lơ lửng trên cao, một người không cẩn thận liền rơi xuống vách núi, tan xương nát thịt.
". . . . . ." Lệ Tước Phong yên lặng nhìn chằm chằm cô, không nói gì.
Bộ dáng Cố Tiểu Ngải tự giễu làm cho Lệ Tước Phong rất không thoải mái, bộ dáng của cô so với hung hăng đá hắn một cái còn khó chịu hơn, hắn tình nguyện cô đánh hắn một quyền.
Cũng không nên làm ra bộ dáng buông bỏ như vậy. . . . . . Rõ ràng vừa lúc nãy mọi thứ đều suôn sẻ. . . . . .
Linh Mộc chết tiệt..., hắn sẽ không bỏ qua cho cô ta! Đều là do cô ta gây ra!
"Buông tay đi Lệ Tước Phong." Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, vẻ mặt hờ hững, lại lần nữa muốn bỏ tay hắn ra.
Lệ Tước Phong kéo tay cô có chút dùng sức, không biết vì sao, lúc này đây hắn rất không muốn buông tay, có một loại trực giác không hiểu được, giống như sau khi buông cô ra, cô sẽ không quay lại bên cạnh hắn nữa . . . . . .
Hắn không muốn buông.
Cho dù cô phản bội hắn, cho dù cô cùng Sở Thế Tu vụng trộm, cho ở trên bến thuyền cô theo Sở Thế Tu rời đi. . . . . . Hắn cũng không muốn buông tay, bởi vì hắn buông không được.
Tay cô, hắn sẽ không buông, có chết cũng không buông.
"Buông tay. Lệ Tước Phong, buông tay ra." Cố Tiểu Ngải rất kiên trì, trong mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt.
Mỗi lần có chút việc cô chỉ là kêu buông tay, buông tay!
Cô rốt cuộc hiểu hay không, nếu không phải hắn nắm lâu như vậy, giữa bọn họ đã sớm buông tay ra. . . . . . Làm sao còn khả năng kiên trì đến bây giờ.
Theo trước đến giờ, chỉ có một mình hắn cố gắng, cô đã đáp lại hắn cái gì chưa? !
Hiện tại, nhìn thấy Linh Mộc chưa hiểu ra sao cả mà bắt đầu không tin hắn!
Lệ Tước Phong nhìn Cố Tiểu Ngải liều mạng giãy dụa muốn rút về tay mình về, trong lòng dâng lên phẫn nộ, cô vĩnh viễn chỉ là nghĩ như thế nào rời khỏi hắn, nói thương hắn cái gì chứ, cô thật sự thương hắn thật sao? !
Ai yêu một người lại có bộ dáng như cô vậy chứ!
"Khi đó là cô phản bội tôi! Cô cùng Sở Thế Tu quấn lấy nhau lâu như vậy tôi cũng đã không quan tâm, vì sao cô còn để ý đến loại chuyện này chứ, cô. . . . . ." Lệ Tước Phong rống lớn nói.
"Tôi với A tu không có lên giường!" Cố Tiểu Ngải lạnh lùng cắt đứt lời của hắn, ánh mắt thẳng thắn, không có một điểm dối trá.
"Nói dối!" Lệ Tước Phong không chút nghĩ ngợi rống cô, "Cố Tiểu Ngải, cô nói dối!"
Cô vì Sở Thế Tu mà theo bên cạnh hắn ăn cắp tư liệu cơ mật, làm cho hắn tổn thất vài trăm triệu. . . . . .
Cô vì Sở Thế Tu mà trốn đi khỏi bênh viện, còn giúp Sở Thế Tu thắng cuộc trên bến thuyền, hai người cùng ở biệt thự bên bờ biển một đêm. . . . . .
Cô nói với hắn hai người không phát sinh quan hệ? Cô nghĩ hắn là ngu ngốc sao? !
"Lệ Tước Phong, kỳ thật anh vẫn rất muốn biết là chuyện này sao?" Nhìn mặt hắn hoàn toàn không tin, Cố Tiểu Ngải nghiêm túc hỏi.
"Không muốn biết, bởi vì cô chỉ biết nói dối!" Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi quát, cầm chặt tay cô không buông.
Cố Tiểu Ngải hoàn toàn thẳng thắng nói, "Lệ Tước Phong, tôi cùng anh ấy. . . . . . cho tới bây giờ vốn không có lên giường! Tôi không chỉ nói qua một lần, là anh. . . . . . cho tới bây giờ không tin tưởng tôi."
Lệ Tước Phong sửng sốt, trong mắt tối tăm xẹt qua một chút dại ra.
Bộ dáng của cô căn bản không phải đang nói dối.
Đã lâu như vậy, cô cùng Sở Thế Tu. . . . . . Không có lên giường thật sao? ! Đúng, hắn xác nhận. . . . . . Cho tới bây giờ vẫn không tin tưởng.
Cô thích Sở Thế Tu nhiều năm như vậy, lại không cùng Sở Thế Tu lên giường sao?!
Làm sao có thể, làm sao có thể!
. . . . . .
"Lệ Tước Phong, chúng ta đều giống nhau." Cố Tiểu Ngải rũ mắt xuống, hờ hững nói, bọn họ đều giống nhau, đều không tin đối phương.
Lệ Tước Phong kéo tay cô trở nên cứng ngắc, không lnắm chặt nữa.
Cố Tiểu Ngải chú ý tới biến hóa của hắn, lạnh lùng nhìn hắn, dùng sức rút tay của mình về, xoay người rời đi.
Đi đến trước thang máy, Cố Tiểu Ngải ấn nút xuống, nâng lên hai tròng mắt cùng chờ đợi. . . . . .
|