Vân Long Phá Nguyệt
|
|
“Ta tên là Mạc Trân.Ngươi trước buông tay đã, buông tay. Cổ tay của ta cũng sắp gảy rồi.” Mạc Trân đau đến nước mắt đều muốn rớt xuống, thật không nghĩ tới hắn sẽ tỉnh lại lúc này, Mạc Lan đã nói người nam tử này đã dùng rất nhiều chân khí để đánh thắng , hơn nữa trúng mê hương của bọn họ, lại thêm mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, mới có thể hôn mê bất tỉnh trong vong 3 ngày, nếu muốn tỉnh thì cũng phải đến ngày mai, thế nào hiện tại liền đột nhiên tỉnh.
Hắn buông tay nàng ra, vung, Mạc Trân thiếu chút nữa bị ném ở trên đất . Nhẹ vuốt cổ tay sưng đỏ tím bầm, nam tử này thật thô lỗ, tuyệt không biết thương hương tiếc ngọc .Mạc Trân một trận tức giận, rõ ràng đối với nữ nhân kia liền ôn nhu như muốn chảy ra nước, làm sao đối với nàng liền thay đổi, giống như trở thành một người khác.
Tiêu Thanh Hàn từ trên giường ngồi dậy, trong trẻo lạnh lùng mắt quét qua bên trong phòng, khó có thể thở một cách bình tĩnh, hàng lông mày rậm vặn thật chặt lại với nhau , sau đó, ánh mắt hắn thật sâu đọng lại, quay đầu nhìn về phía Mạc Trân. Lạnh giọng hỏi:
“Nàng đâu?”
“Nàng. . . . . .” đang nhẹ vuốt cổ tay bỗng ngừng lại một hồi, hơi ngẩn ra, sau đó nàng tựa như cười mà không cười nhìn về phía hắn. Dĩ nhiên biết “nàng” trong miệng hắn là ai.
Nàng thần sắc khẽ biến cũng không tránh được Tiêu Thanh Hàn ánh mắt, mặc dù sắc mặt bình tĩnh, nhưng , chỉ có hắn biết, lần đầu, tim của hắn có chốc lát dừng lại, người của hắn như thấm ướt nước đá.
Sợ, sợ hãi tựa như một có ban tay nắm lấy trái tim của hắn, sinh đau đớn khó chịu .
Đau . . . . . . Thậm chí không cách nào hô hấp.
“Nàng đâu?” Hỏi một lần nữa.Mặt tiêu thanh hàn hiện lên rét lạnh, mà trong nháy mắt Mạc Trân bị vẻ mặt này của hắn làm sợ cho trắng mặt ,đứng lên.
“Đừng làm ta hỏi lần thứ ba.” Nam tử giọng càng phát ra bình tĩnh, nhưng phía sau bình tĩnh càng khiến người sợ. Giống như dây đàn căng lên thật chặt, hơi vừa buông lỏng, sẽ đột nhiên đứt mạnh.
Hiện tại, nàng có loại cảm giác, nếu như nàng nói ra nữ nhân đã vào trong thánh ẩn , đi vào Lang Vương bụng, kinh khủng hắn nhất định sẽ không chút lưu tình vặn gảy cổ của nàng.
Mắt ngọc chuyển động, Mạc Trân nhẹ nhàng cắn môi dưới. Ánh mắt từ từ tạo thành thu thủy, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, nàng ủy khuất nhìn Tiêu Thanh Hàn.
“Công tử, ta là ở trong rừng phát hiện công tử , khi đó công tử bị nội thương rất nặng, hôn mê bất tỉnh, mà “nàng “theo như lời công tử, ta thật không có thấy, khi đó trong rừng chỉ có công tử một người mà thôi.”
Tiêu Thanh Hàn đối với việc nàng chảy nước mắt không hề biến sắc, ngồi ở mép giường, thần sắc không thấy được, hai tay đặt ở mép giường nắm chặc thành quyền, hắn vô cùng nhạy bén, biết nàng nói hiện tại nhất định là luống cuống nói, nhưng, Vân Tâm Nhược rõ ràng rơi vào trong tay bọn họ .
“Ngươi muốn ta làm cái gì?”Giọng nói bình tĩnh, từ hắn môi mỏng phun ra, hơi có chút châm chọc, nữ nhân này thật đúng là sẽ giả bộ.
“Công tử, ngươi. . . . . . Mờ Trân không hiểu ý của công tử?” Nghe ra hắn châm chọc trong lời nói, nước mắt vẫn còn ở trong hốc mắt Mạc Trân đảo quanh, cũng không phải là không rơi hết. Chẳng qua là trong lòng vẫn đánh trống, tiếng trống vang lên từng trân, lòng càng ngày càng loạn.
Hắn làm sao sẽ dùng loại ánh mắt này nhìn mình, giống như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Không thể nào?
Hắn không thể nào biết?
“Các ngươi muốn làm cái gì? Nói thẳng ra liền có thể, như vậy âm mưu dẫn lang công kích ta. Ta không tin người trong Mạc tộc sẽ nhàm chán như vậy?” Tiêu Thanh Hàn đứng lên, tưg trên cao nhìn xuống nàng,châm biếm càng ngày càng đậm, làm như nhiều lời một chữ cũng làm cho hắn cảm giác không cách nào nhịn được.
Dã thú sợ lửa, cho nên bọn họ ở trong rừng vẫn ngây ngô, cũng chưa từng thấy qua một con, nhưng đêm hôm đó, lại đưa tới một đám sói, nếu như không phải có người cố ý đưa tới, hắn thật không nghĩ đến sẽ có chuyện trùng hợp như vậy .
Từ lúc bắt đầu thấy tấm bia đá kia, hắn cũng cảm giác bị người theo dõi rồi, ngày thứ nhất ban đêm liền gặp phải bầy sói, mà người Mạc tộc này, vừa vặn nghe đến có thể cùng sói trao đổi, hắn mới không tin tưởng chuyện này cùng nàng không liên quan.
Mạc Trân trong lòng ngăn trở một cái, hắn biết, hắn thế nhưng biết?
“Nói cho ta biết, nàng ở nơi nào?” Tiêu Thanh Hàn cúi đầu chăm chú nhìn Mạc Trân, từng chữ từng câu càng thêm rét lạnh trong kẻ răng toát ra.
Mạc Trân lui về phía sau từng bước, hất mặt qua ,nàng không thừa nhận, nam tử này thế nhưng lại làm cho mình có chút luống cuống .
Nhưng , càng như thế, nàng càng muốn chinh phục hắn. .
Cái này tuyệt trần vô song nam tử , từ đầu tiên nhìn thấy liền muốn lấy được hắn.
“Ngươi yên tâm, nàng không có việc gì.” Mạc Trân ngẩng mặt lên, mới vừa cái vẻ mặt hoa lê đẫm lệ trong nháy mắt biến chuyển, nàng mĩ miều mị hoặc nhìn hắn.
“Nhưng ” Mạc Trân giọng nói bất chợt biến chuyển, “Không tệ, sói là dẫn đến, cũng là ta để cho bọn chúng công kích ngươi, mà ta đây làm vậy đương nhiên là có mục đích, ngươi cũng không muốn biết mục đích của ta sao?”
Tiêu Thanh Hàn hừ nhẹ một tiếng, trên mặt không có nửa phần biểu tình, bóng dáng cao lớn, nghiêng nghiêng đứng sừng sững, lại chọc người khác đầy đất đau lòng.
Cái gì mục đích đều không trọng yếu, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người thương tổn tới nàng cùng mình. Nhớ tới buổi tối đó,trong mắt Vân Tâm Nhược hoảng sợ nước mắt, tim của hắn lại một trận chập người đau đớn.
“Nàng hiện tại không có việc gì.” Mạc Trân thấy hắn không nói, bất cứ giá nào nói.
“Muốn ta làm cái gì?” Tiêu Thanh Hàn bên người lại thêm một chút băng lãnh . Đáy mắt trong trẻo một mảnh
mưa sa. .
“Ta dĩ nhiên muốn ngươi làm cái gì?” Mạc Trân ngón tay đặt ở sau lưng nắm lên. Nếu hắn cái gì cũng biết , như vậy nàng cũng liền nói rõ ràng.
“Ta muốn. . . . . .” Nàng nhìn hướng Tiêu Thanh Hàn, mắt phượng mang theo vẻ ngượng ngùng. Ngay cả mặt cũng như được đánh phấn .
“Ta muốn, để cho ngươi. . . . . . Cưới ta.” Nói xong. Nàng mang theo ánh mắt có chút mê ly, trông ngóng vào mắt của hắn. Đáng tiếc, mắt của hắn chỉ là một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không có.
|
Nàng có chút cảm thấy thất bại , bá đạo của nàng, địa vị của nàng, kiêu ngạo của nàng, tất cả ở trước mặt nam nhân này, từ từ biến mất không thấy. Có cũng chỉ là trở thành một nữ nhân bình thường mới có nhu tình. Ở trước mặt hắn, nàng không phải là nàng, chỉ là một nữ nhân phiền não.
Bên trong phòng, chén thuốc bốc hơi nóng kia đã sớm lạnh thấu, màn vây màu xanh nhạt bị gió thổi loạn xuyên thấu qua cửa , tóc nam tử cũng hơi bay lên.
Trong không khí, cảm giác băng lạnh đè nén lưu động.
“Nếu như ngươi không đồng ý, nàng ta xảy ra chuyện gì, ta không dám bảo đảm.” Mạc Trân nhẹ nhàng nói, nàng biết, nếu thật sự không nói chuyện, nàng sợ nhịp tim của mình sẽ phải ngưng, nam nhân này, làm sao sẽ làm cho người ta cảm thấy bị áp bách lớn như vậy .
Hắn không nói một lời đứng ở nơi đó , tựu như ngọn núi lớn đè xuống, không ngừng hướng đến gần. . Càng gần, thì càng bất an, càng hốt hoảng. . . . . .
Nửa ngày, Tiêu Thanh Hàn như ngọc, tâm tình không có chút phập phồng nào, ngay cả con ngươi trong suốt, cũng không có nửa điểm sắc khí, thanh đạm như mưa, lạnh nhạt như thu.
Mạc Ttrân nghiến răng, không chút nào đoán được nam tử trước mặt nghĩ gì, nữ nhân kia mặc dù để cho nàng ghen tỵ phát điên, nhưng là nàng có thể cảm giác được. Nam nhân này hết sức coi trọng nàng ta. Cho nên, nhất định sẽ không giận nàng với không để ý, nhưng lúc này, nàng đem lời đều nói rõ ràng như vậy , hắn rốt cuộc xử lí thế nào?
Là cứu nàng ta, hay là không cứu?
mặc dù nàng vẫn cười giống như thường ngày, nhưng chỉ có nàng biết, mình cười cở nào cứng ngắc, trong lòng cũng thật căng thẳng, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.
Chờ đợi là thống khổ, chờ đợi là hành hạ người .
“Ta đáp ứng.” Giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang vọng ở bên trong phòng, Tiêu Thanh Hàn xoay người, y phục trên người quét qua sa mạn, vén thành một mảnh cô quạnh động lòng, mà con ngươi thanh nhuận đóng chặt mở lên.
“Thật?” Mạc Trân tròng mắt trợn to, nhìn bóng lưng nam tử , không cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả mừng như điên để cho nàng cả người đều như trải qua gội rửa mưa xuân.
Chỉ có điều cao hứng đi qua, rồi lại là có một tư vị khó chịu khác, hắn thế như vì nữ nhân kia mà làm vậy, thậm chí nguyện ý vì nàng ta mà cưới nữ nhân khác.
Hắn luôn như vậy yêu nàng Ta , luôn như vậy trân báu nàng ta?
Nhưng, lập tức, ánh mắt nàng lưu chuyển nụ cười ác hiểm, cho dù như vậy thì người nam nhân này cuối cùng vẫn thuộc về mình , cũng chỉ có thể là của mình , người khác đừng mơ tưởng đoạt đi.
Chợt thấy trên bàn chén thuốc, Mạc Trân bưng lên, tay chạm được thân chén , gốm sứ lạnh như băng để cho nàng ngón tay đột nhiên co rụt lại.
Nàng lại nhìn bóng lưng của hắn, khóe miệng nhợt nhạt, nói: “Thuốc lạnh, ta đi hâm nóng.”
Mà nam tử cũng không trả lời, thậm chí ngay cả cặp mắt nhắm lại cũng không mở ra nửa phần.
Mạc Trân bưng lên chén đi tới cửa. Đột nhiên xoay người, nâng lên môi đỏ mọng, “Ta tên là Mạc Trân, là Mạc tộc tộc trưởng, ngươi, tên là gì ?”.
Tiêu Thanh Hàn nhỏ nhẹ mở ra cặp mắt, gương mặt thanh tuyệt , giữa ánh sáng ngược, nhìn không rõ lắm.
“Tiêu Thanh Hàn.” Hắn trả lời.
“Tiêu Thanh Hàn. . . . . . Không tệ.” Mạc Trân than thở: “Người cũng như tên, trong trẻo lạnh lùng.”
Tiếng cửa kêu lên một tiếng, đóng lại thật chặt . đôi mắt Tiêu Thanh Hàn nhắm lại, hoàn toàn mở ra, trong tròng mắt nổi một mảnh dày gợn sóng.
Hắn có thể dự tính bất cứ chuyện gì, nhưng không cách nào đoán được nguy cơ của Vân Tâm Nhược
Hắn chỉ cần nàng bình an.
Nào có sợ, dùng mình để đổi.
Về phần tộc trưởng Mạc tộc đó, muốn hắn cưới nàng, có thể.
Chỉ cần nàng không hối hận.
|
Mạc Trân là tộc trưởng, phải lập gia đình, cả Mạc tộc giống như cái nồi bị nổ tung,tộc trưởng của bọn họ là nữ nhân đẹp nhất trong cả tộc, bên trong tộc không biết có bao nhiều nam nhân trẻ tuổi chờ đợi lọt vào mắt tộc trưởng, chờ đợi được làm vị hôn phu của nàng, không nghĩ tới hiện tại lại muốn lập gia đình, hơn nữa phải gả cho một kẻ ngoại tộc, điều này làm cho bọn họ không biết nói gì, dường như cũng không tiếp thụ nổi.
Nhưng tộc trưởng tâm ý đã quyết, sợ là mấy đầu trâu cũng kéo không lại. Hơn nữa ở Mạc tộc quy củ, tộc trưởng quyền lực lớn hơn hết thảy, tộc trưởng ra lệnh, Mạc tộc trên dưới cũng phải vô điều kiện tôn trọng tiếp nhận, cho nên mặc dù có rất nhiều oán hận, nhưng lại không cách nào phản đối, cũng không có thể thay đổi gì, chỉ có thể mặc cho không ít trái tim cứng rắn của thiếu niên binh sĩ phải tan vỡ đầy đất.
Mà lúc này, Tiêu Thanh Hàn đứng ở một gốc cây cao lớn, gió thổi bạch y tung bay, không ai tĩnh lặng bằng, cao quý tuyệt trần, Mạc Sơn từ bên cạnh hắn đi qua, không khỏi ngẩn ra nhìn nhiều một chút, không trách được tộc trưởng muốn gả cho một nam tử như vậy, vì hắn mà ra sức thủ đoạn, cho nên không tiếc hy sinh gần một trăm cái đầu sói , hơn nữa làm trái với quy củ của tộc , đem một nữ tử yếu đuối đưa đến thánh ẩn, chỉ vì nam tử trước mắt, thật sự là quá mức xuất sắc.
Lúc mới gặp gỡ hắn, mặc dù hắn vẫn ngủ mê man, nhưng lại mơ hồ lộ ra cỗ khí không giống người phàm trên nhân gian, mờ ảo tiên nhân, làm cho người ta không nỡ dời mắt, mà lúc này hắn đã tỉnh, cặp mắt kia trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng, đứng thẳng người, trên thế gian lúc ẩn lúc hiện , hắn muốn, tuy là thời gian trôi qua, xóa sạch bóng dáng trắng toát tuyệt thế vô song kia sợ là cũng sẽ không lui được ánh sáng .
Chẳng qua, Mạc Sơn cau mày, quay đầu nhìn về phía hướng dãy núi kia.
Thánh Ẩn. . . . . .
Từ ngày hắn đem nữ nhân kia thả vào trong thánh Ẩn , toàn thân hắn đều dâng lên một cảm giác tội lỗi không thể che giấu được, mỗi đêm nhắm mắt lại đều hiện lên hình ảnh cô gái gầy yếu kia bị Lang Vương một hớp cắn đứt cổ, bị nuốt vào trong bụng . Để cho hắn mỗi lần nghĩ đến đều không thể đối mặt với mình, mặc dù sai không phải tại hắn, nhưng cũng do hắn tự mình đem nữ nhân đó vào đấy, đôi tay này của hắn, dính đầy máu trên người của nữ nhân kia.
Thở dài, quay đầu lại , lại cùng đối diện với ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Tiêu Thanh Hàn .Hắn giật mình , nhanh chóng cúi đầu, ánh mắt người này, tựa như có năng lực nhìn thấu mình, chảy thẳng đến chỗ sâu linh hồn . Để cho hắn không dám liếc mắt nhiều hơn nữa. Chỉ sợ nhiều hơn nữa,mọi ẩn núp ở đáy mắt hắn hết thảy đều bị hắn phát hiện.
Hôn sự sắp tới, cũng không dám xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn . Nếu không, người bị ném vào Thánh Ẩn đoán chừng, có thể chính là Mạc Sơn hắn.
Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía bóng lưng Mạc Sơn đã rời đi, mày rậm nhẹ vặn, trong ánh mắt trầm trầm suy tư.
Nam tử kia lúc thấy mình vẻ mặt đích thực rất kỳ quái.
Có áy náy, có hối hận, còn có sợ hãi.
Có phải chăng Nhược bị bắt giam ở chỗ này. Hắn vẫn không cảm giác được nàng hơi thở, nàng cách hắn tựa hồ rất xa. . . . . .
Một đạo bén nhọn đau đớn đột nhiên xẹt qua ngực, co rút nhanh khó có thể thở dốc, hắn che ngực, con ngươi hẹp dài nâng lên một trận đau đớn.
Nhược, ngươi rốt cuộc ở nơi nào?
Một trận tâm phiền ý loạn, trong con người trong trẻo vừa một mảnh hồng quang nháy mắt đi qua .
|
Mạc tộc quy củ kết hôn không giống với Thiên Trạch hoàng triều, ở Thiên Trạch, trước khi lập gia đình, nam tử cùng nữ tử không cho phép gặp mặt, nếu không thì bị coi là không may mắn, mà Mạc tộc lại ngược lại, Mạc tộc sống cô lập, tất nhiên không giống vậy, mà là trước thành thân, nhà trai cùng đằng gái vẫn sống chung một chỗ, cho đến ngày lập gia đình mới có thể tách ra.
mấy ngày nay, Mạc Trân vẫn ở bên người Tiêu Thanh Hàn, hắn đi tới đâu, nàng cũng cùng tới đó, không để ý chút nào việc bị hắn xem nhẹ hay không, Tiêu Thanh Hàn này, thật làm ngơ Mạc Trân tới cực điểm. Lại không nói gì, xem nàng là không khí, coi như Mạc Trân thỉnh thoảng nói với hắn mấy câu, cũng không đổi được một chữ “ừ” của hắn, hoặc là chữ “Được”.
Theo đến ngày hai người thành thân, Mạc Trân trên mặt cười càng vui vẻ, mà Tiêu Thanh Hàn lại là càng ngày càng yên tĩnh lạnh lẽo, từ trước đến nay vẻ mặt thanh nhuận cũng chậm chậm ẩn một tầng sương mỏng.
Mạc Trân mê muội nhìn bạch y nam tử đứng dưới tàng cây, lúc hắn cử động, tất cả toát ra một khí chất cao quý, khiến nàng biết hắn nhất định không phải là người bình thường, chẳng qua vô luận nàng hỏi thế nào, đều không thể từ trong miệng Tiêu Thanh Hàn moi ra nửa chữ, xem như, vô luận hắn ở bên ngoài tôn quý như thế nào, mây mưa thất thường như thế nào, đến Mạc tộc, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, nào sợ hắn trước kia là vua của một nước, sau này cũng chỉ có thể là trượng phu của Mạc Trân nàng.
Hai chữ trượng phu khiến mặt nàng không khỏi nóng lên, tim đột nhiên cũng nhảy rất nhanh, nàng muốn, người nam nhân này thậtsự hoàn toàn là tù binh của nàng.
Đi lên trước, nàng đứng bên cạnh hắn, mắt phượng chăm chú nhìn gò má như ngọc kia, người đẹp như hoa, nam tử như ngọc, tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ, trong gió nhẹ, vài chiếc lá nhỏ trên cây rơi xuống, nhẹ nhàng đung đưa, đọng lại trên vai nam tử.
Mạc Trân thấy, không khỏi vươn tay muốn lấy mảnh lá cây bị rơi kia, kết quả tay còn chưa đụng tới vạt của hắn, bạch y chợt lóe, cách xa nàng mấy thước. Mà mảnh lá cây kia, vẫn còn ở trên vai của hắn.
mặt mũi Mạc Trân lạnh lẽo, hai tay nắm thật chặt vào nhau, móng tay đâm vào trong thịt thật sâu, mang đến một chút đau nhói . Tiêu Thanh Hàn. . Chẳng những không nhìn nàng, còn cự tuyệt nàng đụng chạm.
Điều này làm cho nàng làm sao có thể nhịn nổi, không lâu sau, hai người sẽ là phu thê thân mật nhất, chẳng lẽ khi đó hắn muốn đối đãi nàng như thế này sao?
dù sao nàng cũng là thê tử tương lai của hắn . . . . . .
“Tiêu Thanh Hàn, tại sao ngươi có thể đối với ta như vậy?” Mạc Trân hận cắn răng nghiến lợi, gương mặt xinh đẹp bởi vì tức giận, hơi có chút vặn vẹo.
Tiêu Thanh Hàn ngoảnh mặt làm ngơ, nhẹ nhàng gở lá cây trên vai xuống, cầm trong tay, tròng mắt buông xuống, tựa như xuyên thấu qua phiến lá cây nho nhỏ kia, nhìn được cái gì đó. . . . . .
Mạc Trân không ngừng thở hỗn hển, đem khí không ngừng chạy đến ngực ép xuống, hồi lâu, nàng hất cằm lên, lạnh lẽo liếc nhìn Tiêu Thanh Hàn.
“Tiêu Thanh Hàn, ngươi tin hay không tin, nếu ngươi chọc ta tức giận nữa, ta liền trên người nữ nhân đó. . . . . . A. . . . . .” Còn chưa nói hết, một mảnh lá cây bay qua gò má của nàng .
Thật nhanh, còn không phản ứng kịp, trên mặt xuất hiện một trận đau đớn, có cái gì chảy xuống, ấm áp , hoảng sợ mở to hai mắt, nàng đưa tay sờ mặt một cái, trên ngón tay lập tức dính đầy vết máu .
Ngẩng đầu, nàng ôm hận nhìn về phía nam tử đằng trước, hắn lại dám….lại dám tổn thương nàng. . Chẳng qua, trong nháy mắt, nhìn thẳng vào mắt nhau, nàng lại giống như bị nước lạnh dội lên, cũng không cách nào tiếp tục nói ra nửa chữ, chỉ có lạnh lẽo như băng truyền vào tứ chi.
Làm sao lại như vậy?
|
Nam tử vẫn bộ bạch y trắng hơn cả tuyết, tao nhã như mây, vẻ bề ngoài xuất trần như tiên. Sợi tóc đen nhánh dưới ánh mặt trời, phản xạ ra sáng bóng chói mắt, có thể so sánh với vải gấm thượng hạng, làm người ta không nhịn được muốn chạm vào, chẳng qua rõ ràng là khí trời tháng tư nóng bức, quanh thân nam tử lại tản mát ra hơi lạnh lẽo của tháng mười hai.Tròng mắt trong trẻo lạnh lùng , lúc này hiện đầy giá lạnh, lạnh như băng không chút tình cảm, tựa hồ nam tử trước mắt vốn là người tuyệt tình.
Một ánh mắt của hắn, đủ để phá hủy tâm hồn của một người.
Không khí giống như đông lại, bức người ta hít thở không thông, giống như có ngọn núi đè xuống.
Một luồng ánh sáng đỏ từ tròng mắt trong trẻo của nam tử thoáng qua, Mạc Trân nhìn đến, lạnh lẽo bao phủ toàn thân, mới vừa rồi nàng nhìn thấy cái gì? Ánh sáng đỏ . . . . . trong mắt Tiêu Thanh Hàn lại là ánh sáng đỏ.
Nàng hô hấp bỗng nhiên dừng lại, tại sao như vậy. Nàng chợt nhớ tới bức thư cổ trên tế đàn kia, khiến nàng nhất thời cảm thấy một trận rối loạn .
Tiêu Thanh Hàn tiến lên, đứng cách Mạc Trân xa một thước, sợi tóc khẽ động tinh tế bay lên,giống như nhiều cây kim, từng cây một ghim chặt vào lòng Mạc Trân, để cho nàng không cách nào hô hấp.
“Nếu như, nàng ấy có bất kỳ bất trắc, như vậy. . . . . .” Tiêu Thanh Hàn từng chữ từng chữ nói ra rõ ràng, thanh âm rét lạnh như băng, “Ta sẽ làm cho cả Mạc tộc của ngươi chôn theo.”
Tuyệt tình vô tình. Bất luận kẻ nào đều không thể hoài nghi, toàn thân nam tử trước mắt này tràn đầy sát khí theo như mỗi lời mỗi câu, hắn tuyệt đối nói được làm được.
chân Mạc Trân mềm nhũn, gương mặt xinh đẹp tái nhợt một mảnh, hai chân rốt cục chống đỡ không nổi thân thể mình, ngã ngồi trên mặt đất.
Tiêu Thanh Hàn giễu cợt cười một tiếng.Lãnh ý trong mắt đốt cháy mi tâm, “Ngươi tốt nhất đừng hoài nghi lời của ta , nếu không, ta khiến ngươi nhặt xác cả Mạc tộc.”
Nói xong, xoay người, một mảnh vạt áo quét qua Mạc Trân, bóng lưng nam tử phiêu dật dễ chịu không nói ra được,nhưng dưới ánh mặt trời, lại làm cho người ta không chút nào cảm giác được ấm áp.
Bóng trắng biến mất, giống như băng tuyết mùa đông, không có chút ấm.
Mạc Trrân từ dưới đất bò dậy, liếc mắt phức tạp nhìn hắn, sau đó bước nhanh rời đi
Nàng có chuyện trọng yếu hơn muốn đi làm.
Hi vọng, không phải là nàng muốn như vậy. . . . . .
Dọc đường, bên gò má Mạc Trân nổi lên vết máu ửng đỏ, làm người bên đường không khỏi dừng lại, muốn hỏi nguyên nhân, cũng thấy vẻ mặt vô cảm của nàng, lời chưa kịp nói nuốt vào trong miệng.
Tộc trưởng của bọn họ từ trước đến nay tính khí không tốt, họ cũng không muốn nhảy vô miệng cọp đâu. Nếu không, nếu làm nàng nóng giận, còn đem người ăn tươi nuốt sống cũng nên.
Một mình Mạc Trân đi tới tế đàn.Gạch đá màu nâu xanh dày đặc gió sương, có trăm năm lịch sử, mang theo thiêng liêng khó tả, tảng đá lớn được mài dũa thành hai mươi tám bậc thang. Mỗi một bậc đều có chiều rộng nửa thước, nàng đi lên bậc thang, càng về phía trước, lòng càng nặng nề.
Đẩy chiếc cổng lớn khổng lồ ra, nhất thời bốn phía một mảnh an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân phát ra dưới nàng, nàng lấy cây đóm để thắp nến, bên trong tế đàn có một động khác, tất cả giá sách bốn phía đều làm bằng đá, toàn bộ chất đầy sách cổ, Mạc Trân đi đến tận cùng bên trong giá sách, đặt cây nến. Ánh nến vàng vàng, không ngừng rọi sáng phía trước.
Nàng từ trong giá sách lấy ra một cái hộp màu tím, sau đó tay run run mở ra. . Bên trong hẳn là một quyển sách cổ, được bao bọc bỏi thần chú kỳ quái, mở trang sách thứ nhất, nàng mở to hai mắt lật về phía sau. . . . . .
Đột nhiên, loảng xoảng một tiếng, sách rơi trên mặt đất, trong bóng tối hơn lộ vẻ vắng lặng.
Ánh nến tắt, gương mặt Mạc Trân chợt trắng bệch, sợ hãi giống như như trăn quấn vòng quanh nàng thật chặt. . . . . .
Trang sách trên đất mở ra, chữ viết rõ nét.
“Hỡi tộc nhân của ta, một ngày kia, nếu như gặp một nam tử mắt nhuộm ánh sáng đỏ, nhất định phải đối xử tử tế , nếu không Mạc tộc chắc chắn diệt, nhớ lấy, đừng quên”
|