Trọng Sinh Chi Cửu Cửu Đích Mỹ Vị
|
|
“Được, Lâm đại ca ngươi nói đi, ta cẩn thận nghe.” Thượng Quan Thiện Thủy thấy mình rốt cục có thể hỏi ra bát quái, trên đường đi sẽ không nhàn rỗi chẳng có gì làm, nhất thời vui vẻ ra mặt, chân chó rót chén nước trà cho Lâm Chí Bình, đưa tới trước mặt y.
Lâm Chí Bình tiếp nhận chén trà cũng không uống, trầm mặc một hồi mới bắt đầu kể.
Lần trước Lâm Chí Bình trở về, là muốn cùng Thượng Quan Phi Trần bọn họ tra xem ai là kẻ bán đứng hành tung bọn họ. Ngay từ đầu, Lâm Chí Bình thật sự rất lo lắng, bởi vì nhóm Thượng Quan Phi Trần cũng chỉ đi qua mấy chỗ như vậy, mặc dù nói đối phương là vì giết Hạ An Ca, nhưng là ai cũng không có thể khẳng định, đối phương có phải đã biết trước người bên cạnh Thượng Quan Thiện Thủy chính là Hạ An Ca, nói như vậy, chỉ cần biết hành tung Thượng Quan Thiện Thủy là được rồi.
Vì để cho mình an lòng, Lâm Chí Bình về nhà một chuyến, muốn tìm hiểu xem cha mình có tiếp xúc với người lạ hay có gì đáng ngờ hay không. May mắn cho hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cha hắn chỉ biết là đối phương là người Thượng Quan gia, cho dù không đi nịnh nọt, cũng nhất định không thể đắc tội, hơn nữa cha hắn không có không có ý kết giao cùng quan phủ, cho nên cũng không biết gì nhiều, cũng không bán đứng hành tung đoàn người Thượng Quan Phi Trần.
Chính là, Lâm Chí Bình vẫn không thể cùng Thượng Quan Phi Trần bọn họ cùng nhau về Xuân Thành. Nguyên nhân rất đơn giản, chính là Lâm Chí Viễn sinh bệnh, lại còn bệnh rất nặng, thậm chí có đại phu nói Lâm gia hãy chuẩn bị quan tài. Lâm phu nhân chỉ có một con trai trưởng như vậy, đương nhiên là không buông tha, cứ nói Lâm Chí Bình quay về hạ độc đại ca hắn, bằng không, đại ca hắn sớm không bệnh muộn không bệnh, cố tình sinh bệnh lúc này.
Lâm Chí Bình nghĩ đến, cho dù mình là không được thương yêu, nhưng cũng là con ruột của cha, cho nên cùng với Lâm phu nhân biện giải vài câu. Không nghĩ tới chọc giận Lâm phu nhân, cũng không biết Lâm phu nhân nói gì với Lâm lão gia, khiến Lâm lão gia giận dữ nhốt Lâm Chí Bình vào phòng tối, nhốt cái là nhốt ba ngày, không được ăn uống gì cả. May mà Lâm Chí Bình ở Lâm gia cũng có một hai cái tâm phúc, âm thầm mang chút nước và thức ăn tới, Lâm Chí Bình cũng không chịu khổ nhiều lắm.
Chính là cũng không biết Lâm lão gia sao lại thế này, cứ một mực tin lời Lâm phu nhân, cho rằng Lâm Chí Viễn là bị Lâm Chí Bình hạ độc, vì thế đến phòng tối thẩm vấn Lâm Chí Bình, bảo Lâm Chí Bình giao giải dược ra. Đương nhiên là hắn không có, Lâm lão gia thấy hỏi không ra, không hề để tâm tình phụ tử, lại còn nói Lâm Chí Bình phải bồi mạng cho Lâm Chí Viễn!
Lâm Chí Bình tự nhiên sẽ không ngoan ngoãn chờ chết, nhân đêm tối được hạ nhân trợ giúp thoát khỏi phòng tối. Nguyên vốn định rời đi Lâm gia luôn, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, tại sao mình phải chịu nhiều oan ức ủy khuất như vậy? Không trút ra cơn giận này thì rất có lỗi với chính mình. Vì thế liền vòng trở về, muốn muốn biết rõ ràng nguyên nhân Lâm Chí Viễn bỗng nhiên sinh bệnh. Chuyến đi này quả thật không ngờ, Lâm Chí Bình lại có thể nghe được một bí mật cực lớn.
Vào đêm khuya, hắn xóc nóc phòng Lâm phu nhân trước. Xốc lên mái ngói, liền nhìn thấy Lâm phu nhân ngồi ở mép bàn cầm một cái linh đang (chuông nhỏ) mà ngắm nghía, nhũ mẫu Lâm ma ma đứng bên cạnh nàng. Lâm Chí Bình lúc ấy còn có điểm kỳ quái, cái linh đang này nhìn rất quen mắt, hình như từng thấy qua trên người Vân Tiên. Bất quá, cái chuông của nữ nhân kia, như thế nào lại ở trên tay Lâm phu nhân chứ?
Còn đang nghi hoặc, chỉ nghe thấy Lâm phu nhân nói: “Lâm ma ma, ngươi nói, Vân Tiên thật sự là nữ hài nhi năm đó sao?”
“Phu nhân, sẽ không sai, linh đang này, trên đời chỉ có một, người xem xem bên trong, có phải có một ngân châu tử (hạt châu bằng bạc)? Trên hạt châu kia có khắc một chữ Lâm.” Lâm ma ma vừa nói vừa nhận lấy linh đang, kéo hạt châu trong đó ra lật hai cái, lộ ra phần có khắc chữ cho Lâm phu nhân xem. Đương nhiên, Lâm Chí Bình trên nóc phòng nhìn không thấy, bất quá, hắn nhìn thấy sắc mặt Lâm phu nhân có vẻ thập phần khiếp sợ là biết trên hạt châu kia, tất nhiên là có một chữ Lâm.
“Nói như vậy… nói như vậy, Vân Tiên chính là…” Lâm phu nhân khiếp sợ xong cô bé kia, sắc mặt liền biến thành bi thương cùng thương tiếc, mắt nước mắt lưng tròng, thật giống như là tìm được con gái thất lạc nhiều năm vậy.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Lâm Chí Bình, liền nghe thấy Lâm ma ma nói : “Đúng vậy a, phu nhân, Vân Tiên cô nương chính là nữ hài nhi năm đó, là nữ nhi thân sinh của phu nhân.”
“Nữ nhi số khổ của ta… Những năm qua, cũng không biết nó sống có tốt hay không, không được, ta phải đến nhìn xem, ta muốn nói cho nàng, ta là mẹ ruột của nàng, để nàng gọi ta một tiếng nương.” Lâm phu nhân nói xong liền đứng lên muốn chạy ra khỏi phòng, Lâm ma ma nhanh chóng ngăn nàng lại: “Ai nha phu nhân của ta a, lúc này ngài không thể đi nhận nàng.”
“Vì cái gì a Lâm ma ma, kia là nữ nhi của ta a, nữ nhi số khổ của ta a, vì sao ta không thể nhận nàng? Ta còn muốn nàng gọi ta một tiếng nương kia, đã bao nhiêu năm, cứ nghĩ tới đến ta sẽ đau lòng a, đó à nữ nhi ta dứt ruột sinh ra a…” Lâm phu nhân sầu khổ ai oán, cho dù là Lâm Chí Bình bởi vì nghe thấy được một bí mật lớn mà khiếp sợ, cũng không thể không rút ra một chút thời gian run run trước biểu tình của Lâm phu nhân.
“Phu nhân a, Vân Tiên cô nương lúc ấy chính là ngài mang đi đổi đại thiếu gia, hiện tại phu nhân nói chuyện này ra, Lâm lão gia tất nhiên là sẽ không bỏ qua cho đại thiếu gia, kia đã không có đại thiếu gia, gia sản của Lâm gia không phải sẽ rơi vào tay nhị thiếu gia sao? Ngài tìm cách nhiều năm như vậy, không phải là lãng phí một cách vô ích sao?” Lâm ma ma còn không dám nói, nếu Lâm lão gia biết chuyện này, Lâm phu nhân cùng nàng, cũng sẽ không có kết quả tốt.
|
Chương 88 – Bí mật của người nào —
“Đúng vậy, ta không thể để lão gia lưu gia sản cho tiểu súc sinh kia, ta không thể.” Trong mắt Lâm phu nhân xuất hiện một tia ngoan lệ: “Nhanh, chỉ cần lão gia nhận định Chí Viễn là do tiểu súc sinh đó giết, tất nhiên sẽ không đem gia sản lưu cho hắn, đến lúc đó, ta lại đi nhận thức nữ nhi của ta.”
“Đúng vậy, phu nhân, ngài nghĩ như vậy là được rồi, Vân Tiên cô nương cũng không phải rời khỏi, nàng còn ở trong phủ chúng ta, nếu ngài muốn gặp nàng, vậy liền đi gặp nàng, hiện tại ngàn vạn lần không thể nhận thức nàng.” Lâm ma ma cười an ủi Lâm phu nhân, sau đó còn nói thêm: “Bất quá, phu nhân, có chuyện ta vẫn muốn nói một chút, vì sau này ngài cùng Vân Tiên cô nương có thể an an ổn ổn làm chủ Lâm gia, chuyện này thật sự rất quan trọng.”
Lâm phu nhân nóng đầu vừa nghe đến chuyện liên quan đến gia sản Lâm gia liền lạnh trở lại, ngồi ngay ngắn cạnh bàn, Nhìn Lâm ma ma: “Ma ma, có gì ngươi cứ việc nói, đã nhiều năm nhưu vậy, chúng ta cùng là người một nhà, ta còn có thể không tin tưởng ngươi sao?”
“Phu nhân, nếu chúng ta muốn triệt để có được Lâm gia, chỉ có Vân Tiên cô nương là không được.” Lâm ma ma tiến lên một bước, rót một ly nước giao cho Lâm phu nhân: “Đại thiếu gia vừa chết, nhị thiếu gia trở thành nam đinh duy nhất của Lâm gia, đến lúc đó cho dù lão gia muốn giết nhị thiếu gia, cũng tuyệt đối không động thủ, bằng không Lâm gia sẽ không còn người thừa kế . Cho nên, trước hết chúng ta cần một người thừa kế.”
“Người thừa kế? Miêu gia ta có không ít nam hài tử, đến lúc đó nhận một cái làm con thừa tự không phải được rồi sao? Đến lúc đó, tất cả của Lâm gia còn không đều thuộc về Miêu gia ta sao? Ma ma, chuyện này không phải trước đó đã bàn bạc kỹ lưỡng rồi sao? Sao ngươi bỗng nhiên lại. . .” Nghi hoặc nhìn thoáng qua Lâm ma ma, nghĩ đến vấn đề người thừa kế, Lâm phu nhân cười lạnh một tiếng, Lâm Đại Thành muốn chọn người thừa kế, vậy phải xem nàng có đáp ứng hay không.
“Chao ôi, phu nhân của ta a, trước đó nói là cho một đứa làm con thừa tự là được. Nhưng mà phu nhân, khi đó chẳng phải còn không biết Vân Tiên cô nương còn sống sao? Hiện tại biết Vân Tiên cô nương còn sống, gia sản này, đương nhiên là giữ lại cho Vân Tiên cô nương, cho dù đám cháu họ hàng kia tốt như thế nào đi chăng nữa, chẳng lẽ có thể tốt hơn thân sinh nữ nhi sao?” Lâm ma ma đứng phía sau, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai Lâm phu nhân. Lâm phu nhân bưng chén trà sửng sốt một chút, chính xác a, nhận con thừa tự, dù nói như thế nào cũng không phải thân sinh. Lúc tuổi già còn không phải mặc người ta định đoạt? Hiện tại có cái nữ nhi thân sinh, vậy nửa đời sau, có nữ nhi bên cạnh thì đáng tin cậy hơn một chút.
Hơn nữa, Vân Tiên đã thông phòng với Lâm Chí Viễn, Lâm Chí Viễn vừa chết, Vân Tiên sẽ không thể sống yên ổn tại Lâm gia, cho dù là nàng cường ngạnh lưu Vân Tiên lại, đến lúc đó, người thừa kế kia lại đây, sẽ bỏ qua cho Vân Tiên sao?
Nghĩ đến đây, Lâm phu nhân quay đầu nhìn Lâm ma ma: “Vậy ma ma ngươi có ý kiến gì hay?”
“Phu nhân, hiện tại đại thiếu gia vẫn là con trai trưởng đi?” Lâm ma ma lộ ra nụ cười tươi nhìn Lâm phu nhân, Lâm phu nhân gật đầu, không hiều gì nhìn trở về: “Đó là dĩ nhiên, ta không nói ra thân phận của hắn, ai cũng không biết đứa nhỏ này không phải đứa con thân sinh của Lâm Đại Thành, Chí Viễn đương nhiên vẫn là đại thiếu gia Lâm gia.”
“Vậy đại thiếu gia đã chết, nhi tử của đại thiếu gia, có phải có thể danh chính ngôn thuận kế thừa Lâm gia ?” Lâm ma ma cười rất đắc ý: “Đến lúc đó, Vân Tên cô nương có thể có thể danh chính ngôn thuận ở lại Lâm gia, hơn nữa, còn có thể làm đương gia phu nhân, như vậy, Lâm gia có thể hoàn toàn thuộc về ngài cùng Vân Tiên cô nương.” Như vậy, ngươi cũng không nói ra thân phận thật của Vân Tiên, làm ta bị liên lụy .
Lâm phu nhân nghe xong Lâm ma ma nói, trên mặt lộ ra một nụ cười vui sướng, đứng dậy vỗ vỗ cánh tay Lâm ma ma: “Vẫn là ma ma thông minh, chủ ý tốt như vậy, ta cư nhiên không nghĩ tới. Thật sự là quá ngu ngốc, chủ ý này rất tốt, chỉ cần Vân Tiên mang thai hài tử của Chí Viễn, chính là đương gia chủ mẫu Lâm gia. Đi, chúng ta đi nhìn Vân Tiên, xem đứa nhỏ trong bụng nàng thế nào, ma ma ngươi cho người đi thỉnh đại phu đến, nhớ rõ, Vân Tiên hiện tại đã muốn mang thai ! Cho hắn đến xem đứa nhỏ trong bụng Vân Tiên thế nào.”
“Vâng.” Lâm ma ma lên tiếng, đi ra ngoài mời đại phu.
Lâm phu nhân đi ra ngoài gọi hai nha hoàn, sau đó đi tới chỗ Vân Tiên.
Trên mái nhà, Lâm Chí Bình nghe xong những lời này, đầu óc có chút đần độn. Vân Tiên là nữ nhi thân sinh của Lâm phu nhân, vậy không phải là nữ nhi của cha hắn sao? Còn có đại ca, là thân sinh nhi tử đi? Vừa rồi Lâm phu nhân nói đến đại ca, không giống như là đang nói đến nhi tử thân sinh của mình. Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào phụ thân đã bị cắm sừng mấy chục năm nay?
Càng nghĩ càng cảm thấy sự tình quỷ dị, Lâm Chí Bình quyết định đem chuyện này nói cho Lâm lão gia. Dù nói như thế nào, Lâm lão gia cũng là cha hắn, tuy rằng đối xử với hắn không tốt lắm, nhưng cũng cho ăn cho mặc cho chỗ ở, thậm chí còn có hạ nhân hầu hạ, tốt hơn tên khất cái trên đường nhiều lắm. Coi như là báo đáp phụ thân trước khi đi, làm một việc cuối cùng cho lão cũng tốt. Đương nhiên, phụ thân có tin hay không thì lại là chuyện khác .
Nghĩ là làm, báo đáp lập tức chạy đến thư phòng. Lúc này, Lâm lão gia còn đang ở thư phòng xem sổ sách. Thấy một hắc y nhân xoay người tiến vào, lập tức đã nghĩ quát lên gọi người.
“Phụ thân, là ta.” Lâm Chí Bình vọi vàng kéo miếng vải đen che mặt mình xuống, đi đến trước mặt Lâm Đại Thành.
Lâm Đại Thành mặt nhăn mày nhíu, đánh giá Lâm Chí Bình một chút: “Ban đên ban hôm ngươi ăn mặc thế này làm gì? Còn có, không phải ngươi vẫn ở trong ám phòng sao? Là ai thả ngươi ra?”
“Cha, ai thả ta ra không quan trọng, cơ bản lão cha muốn giết ta, ta còn không chạy nhanh, chẳng lẽ chờ ngươi đến giết a?” Lâm Chí Bình không thèm để ý phất phất tay, kéo cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Lâm Đại Thành.
, “Ai nói ta muốn giết ngươi ? Không phải là nhốt ngươi vài ngày sao? Ta còn tính ngày mốt thả ngươi ra kia. Ngươi là thân sinh nhi tử của ta, cho dù ta không thích ngươi, cũng sẽ không giết ngươi, ngươi từ chỗ nào nghe được mấy lời nhàn ngôn toái ngữ đó?” Lâm Đại Thành trừng Lâm Chí Bình, đứa nhỏ này, thật sự làm người ta lo lắng. Chẳng lẽ không biết động não ngẫm lại sao? Cho dù bình thường mình không thích hắn, nhưng cũng không thể tùy tiện giết hắn, hạ nhân bình thường, còn phải thông qua quan phủ mới có thể đánh giết, huống chi là đứa con thân sinh?
“Cha, ngài thật sự không tính giết ta a?” Lâm Chí Bìnhcũng kỳ quái, những người kia luôn luôn trung tâm với mình, không có khả năng lừa gạt mình. Lẽ nào… là có người lừa bọn họ?
|
Lâm lão gia thổi râu trừng mắt: “Ta đương nhiên không tính giết ngươi! Thằng con bất hiếu này, mau mau cút về cho ta, giam thêm ba ngày, xem ngươi còn nói hưu nói vượn không!”
“Ai nha, cha ngươi đừng sinh khí a, ta không phải là nghe người khác nói bậy sao? Bất quá, cha, hôm nay ta lại đây, là có một bí mật cực lớn muốn nói cho cha, nếu cha lại nhốt ta vào phòng tối, cái bí mật này a, có thể sẽ không còn, ngươi cũng đừng hối hận a.” Lâm Chí Bình nghe Lâm lão gia không có ý muốn giết hắn, trong lời nói còn mang theo thân cận, liền cảm thấy trong lòng buông lỏng, ăn nói cũng không câu nệ như vậy .
“Bí mật gì, nói mau! Nếu như không phải bí mật lớn, nhốt thêm ba ngày!” Lâm lão gia cũng cảm nhận được ý thân cận của Lâm Chí Bình, trên mặt liền lộ ra nụ cười. Đứa con này, trước giờ chưa bao giờ quá thân thiết, hiện tại bỗng nhiên thân cận, Lâm lão gia liền cảm thấy thật thư sướng.
“Phụ thân, ta nói ngươi đừng nổi giận a.” Lâm Chí Bình há mồm đang muốn nói, bỗng nhiên suy nghĩ lại, chuyện này, hẳn là sẽ đả kích phụ thân rất lớn đi, dù sao, Lâm phu nhân cũng là phu thê đồng sàng cộng chẩm mấy chục năm, hơn nữa phụ thân cũng rất yêu nàng, giờ bỗng nhiên biết chính mình bị cắm một cái sừng thật to, cũng không biết phụ thân có thể thừa nhận đả kích này hay không. Người già rồi, năng lực kháng đả kích sẽ giảm xuống.
Trước đó không nghĩ đến chuyện này, là bởi vì cảm thấy Lam lão gia đối xử mình không tốt, còn muốn giết mình, cho nên không muốn nhận người cha này . Mà hiện tại, biết được phụ thân không phải không có cảm tình gì với mình, tự nhiên cũng mà bắt đầu vì phụ thân mà lo lắng .
“Ngươi nói đi, mặc kệ là chuyện gì, ta cũng không nổi giận, cho dù ngươi nói cho ta biết ngươi ở bên ngoài đánh bạc thua hết gia sản Lâm gia chúng ta Lâm, ta cũng không giận.” Lâm lão gia một bên lật xem sổ sách, một bên nói với Lâm Chí Bình.
Lâm Chí Bình trong lòng rối rắm, tuy rằng không phải ta thua bạc, nhưng mà gia sản Lâm gia, quả thật cũng sắp không còn. Liếc mắt nhìn Lâm lão gia một bên lật xem sổ sách một bên gảy bàn tính, thật bận rộn, cũng không chú ý mình bên này. Nếu như nói ra, đối với lão cha khẳng định là đả kích không nhỏ, nhưng nếu không nói ra, không biết đứa con mình yêu thương mười mấy năm qua không phải con mình, còn bị người bên gối bày kế lừa gạt, cái này cũng quá bi ai.
Kia rốt cuộc là nói hay là không đây?
Trong lúc hắn còn đang tự hỏi, bên ngoài cửa truyền đến âm thanh: “Lão gia, có hỉ sự!”
Lâm Chí Bình nhìn Lâm quản gia đẩy cửa bước vào, nhíu mày. Đại thiếu gia đều sắp không xong, còn có hỉ sự gì chứ?
Lâm quản gia bất thình lình thấy Lâm Chí Bình ở trong thư phòng, sửng sốt một chút, thu liễm tươi cười trên mặt, tiến lên cúi chào Lâm lão gia và Lâm Chí Bình, sau đó mới nói nói: “Lão gia, thật sự là chuyện vui lớn, cái thông phòng của đại thiếu gia, Vân Tiên cô nương mang thai, đại thiếu gia có hậu rồi!”
“Khụ, này thật sự là một đại hỷ sự, thưởng! Tháng này, những người đã hầu hạ Vân Tiên cô nương đều thưởng thêm một lượng bạc, còn có đại phu kia, cấp bao lì xì.” Lâm lão gia cười ha hả nói, sau đó đứng dậy: “Phu nhân biết chuyện này chưa?”
“Phu nhân đã biết, lúc này đang ở trong phòng Vân Tiên cô nương ni.” Lâm quản gia trộm liếc nhìn Lâm Chí Bình, thấy trên mặt hắn cũng không có thần sắc không hài lòng gì, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Được, ta qua đó nhìn xem.” Lâm lão gia phủ thêm áo khoác, đang chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên lại nghĩ tới Lâm Chí Bình: “Chí Bình, ngươi quay về phòng tối cho ta, không có lệnh của ta thì không được đi ra!”
“Cha, ta còn chưa nói bí mật của ta đâu.” Lâm Chí Bình nhíu mày, Lâm lão gia thật sự rất vui vẻ về chuyện đại ca có hậu, vạn nhất biết chuyện này, khẳng định là sẽ càng phẫn nộ. Đại hỉ rồi đại bi, cũng không biết thân thể Lâm lão gia có thể thừa nhận được hay không.
Hiện tại nói ra, để Lâm lão gia không ôm hy vọng quá lớn về hài tử kia, có phải sẽ tốt hơn một chút?
Nghĩ đến đây, Lâm Chí Bình đưa tay túm lấy Lâm lão gia: “Cha, ngươi nhất định phải nghe ta nói xong lại đi!”
“Ngươi đứa nhỏ này, có chuyện gì không thể chờ ngày mai rồi nói sao?” Lâm lão gia nhíu mày, bất quá, thấy vẻ lo lắng trên mặt Lâm Chí Bình, cùng với vẻ kiên định, Lâm lão gia cũng có chút do dự, đứa nhỏ này, cho tới bây giờ chưa từng kiên trì qua cái gì.
“Cha, dù sao Vân Tiên cô nương bên kia có nương chiếu khán , hẳn là không có chuyện gì đâu. Hơn nữa, giờ cũng đã tối rồi, lão nhân gia ngài đến phòng Vân Tiên cô nương hẳn không tốt lắm đâu?” Lâm Chí Bình thấy Lâm lão gia thần sắc buông lỏng, vội vã nói thêm hai câu, tranh thủ lưu lại Lâm lão gia.
Lâm lão gia ngẫm lại cảm thấy nhi tử nói cũng tựu đúng, cho nên liền phất tay cho Lâm quản gia đi xuống: “Ngươi đi nói cho phu nhân, ta còn có chút chuyện, tạm thời không qua được, chờ ngày mai lại đi thăm Vân Tiên. Tốt lắm, không có chuyện gì thì đi xuống đi.”
Lâm quản gia nhìn thoáng qua Lâm Chí Bình, đáp một tiếng liền lui xuống. Lâm Chí Bình có chút không hiểu ánh mắt cuối cùng Lâm quản gia nhìn mình, nhưng cũng không để ý. Chuyển hướng giúp đỡ Lâm lão gia ngồi xuống, lại rót cho lão cha một ly trà, chuẩn bị một chút, sắp xếp lại ngôn ngữ, cho dù sẽ kích thích Lâm lão gia, cũng tận lực giảm kích thích xuống nhỏ hết mức có thể.
Cuối cùng, trong ánh mắt thúc giục của Lâm lão gia, Lâm Chí Bình đem những lời hắn nghe được một năm một mười toàn bộ kể một lần. Hắn trí nhớ tốt, thuật lại cơ hồ là không lầm nửa chữ. Sau khi nói xong, cẩn thận nhìn xem sắc mặt Lâm lão gia, nhìn không ra cái gì, ngay cả có nổi giận hay không cũng chẳng nhìn ra. Một bộ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho Lâm Chí Bình kinh hãi, vội vã rót một ly trà nóng đưa cho Lâm lão gia.
“Cha, ngài nổi giận? Cha, xin bớt giận, nói không chừng nương có nỗi khổ gì đó, cha, ngài vẫn là đến hỏi hỏi rõ ràng thì tốt hơn.” Lâm Chí Bình nhét chén trà vào tay Lâm lão gia, lo lắng quan sát Lâm lão gia, chẳng lẽ bị đả kích quá lớn cho nên không tiếp thụ được sao? Có cần phải chạy đi tìm đại phu đến không? Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Lâm lão gia thở dài một hơi thật sâu, sau đó giơ chén trà uống một ngụm.
“Chí Bình a, kỳ thật chuyện này, ta nguyên bản không tính cho ngươi biết đến.” Lâm lão gia nhìn Lâm Chí Mình ngữ khí nặng nề nói. Lâm Chí Bình chẳng hiểu gì cả, Lâm lão gia buông chén trà, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt một mảnh buồn rầu: “Chuyện này, kỳ thật ta đã sớm biết. Vân Tiên là nữ nhi của ta, lại không phải của ta, Chí Viễn là nhi tử của ta, cũng không phải…”
Lâm Chí Bình càng chẳng hiểu gì, trên mặt một mảnh mê mang, đây là có ý gì?
|
Chương 89 – Cẩu huyết một chậu
—
Thượng Quan Thiện Thủy cũng mê man, Lâm lão gia và Lâm phu nhân cũng quá kỳ quái a, một người thì sinh một nữ nhi cắm sừng lão công, một người thì sinh nhi tử làm lão bà uất ức, còn biểu hiện ra là một đôi phu thê ân ân ái ái điển hình. Chớp chớp mắt, Thượng Quan Thiện Thủy vỗ vỗ Lâm Chí Bình đang cười khổ: “Lâm đại ca, ta hỏi huynh một vấn đề, nhưng huynh đừng nóng giận a.”
“Ngươi hỏi đi, ta không tức giận.” Lâm Chí Bình rót cho mình một ly nước, nói một hồi, hắn cũng có chút khát nước. Thượng Quan Phong Vũ và Thượng Quan Phi Trần hai người vì để nghe cố sự, đã sớm không cưỡi ngựa nữa, để hai con ngựa đi theo phía sau, hai người bọn họ ngồi trong xe ngựa. Hạ An Ca đúng là hết chỗ nói, tất cả mọi người ở bên trong nghe kể chuyện, chỉ có một mình hắn ở bên ngoài ngồi đánh xe, may là tiểu cửu thỉnh thoảng sẽ tuồn ra cho hắn một ít điểm tâm, nên hắn cũng không đến mức quá phiền muộn.
“Vậy huynh là con ruột của cha huynh sao?” Nhìn kỹ sắc mặt Lâm Chí Bình, thấy quả thực không giống như là sẽ tức giận, Thượng Quan Thiện Thủy mới thận trọng hỏi.
Lâm Chí Bình dở khóc dở cười nhấc tay gõ đầu Thượng Quan Thiện Thủy một cái: “Ta đương nhiên là con ruột rồi, bộ dáng của ta bây giờ rất giống cha ta khi còn trẻ.”
Thượng Quan Thiện Thủy giật giật khóe miệng, thực sự là chẳng nhìn ra điểm nào giống cả.
“Chí Bình, sau đó thì sao? Lâm phu nhân kia cắm sừng cha ngươi, cha ngươi biết, thế sao còn đối xử với nàng tốt như vậy chứ? Còn có a, theo như lời ngươi nói, Lâm phu nhân hình như đặc biệt căm ghét Lâm gia các ngươi đi? Bằng không muốn lấy gia sản Lâm gia làm cái gì?” Thượng Quan Phong Vũ cũng lại gần, thật ra hắn rất tò mò về Lâm phu nhân, trước đây Lâm Chí Bình có nói qua, Lâm lão gia rất yêu thương Lâm phu nhân, đối với nàng cơ hồ là thuận theo trăm điều, thậm chí để nàng coi nhẹ con trai mình, tình cảm như vậy, cho dù là đầu đá cũng sẽ cảm động một chút đi? Vậy tại sao Lâm phu nhân dường như rất hận Lâm lão gia chứ?
Lâm Chí Bình trầm mặc một lát, mới chậm rãi tiếp tục kể tiếp.
“Cha, lời của ngươi, là có ý gì?” Lâm Chí Bình cũng không biết cảm giác trong lòng mình là gì. Nếu như, Lâm Chí Viễn không phải nhi tử Lâm phu nhân, mà là người khác sinh cho Lâm lão gia, vậy Lâm Chí Viễn và hắn, đều là thứ tử. Nếu đều là thứ, vậy mười mấy năm qua mình nhận thứ đãi ngộ bất công kia, rốt cuộc là vì cái gì? Còn có, Lâm phu nhân như vậy, cha vẫn dễ dàng tha thứ nàng, vậy vị mẫu thân toàn tâm toàn ý yêu thương cha thì sao chứ?
“Chí Bình, chuyện này, nhắc tới phải truy cứu đến vài chục năm trước. Khi đó, ta vừa tiếp quản Lâm gia.” Nhìn nhi tử vẻ mặt mê mang, Lâm lão gia thở dài, có một số việc, nói ra có thể sẽ tốt hơn đi, cũng giảm bớt tâm lý nhi tử, không còn ôm oán hận.
Lâm gia ở vài chục năm trước, chính là Lâm Đô đệ nhất đại gia. Lâm gia lập nghiệp từ thương nghiệp, có quan hệ tốt với Lâm gia, gia thế cũng không sai biệt lắm, là Miêu gia. Lâm gia chỉ có Lâm Đại Thành một nam đinh, mà Miêu gia thì chỉ có hai nữ nhi, đại nữ nhi Miêu Nhược Hi, nhị nữ nhi Miêu Nhược Lan. Hai người nữ nhi đều là mỹ nữ nổi danh Lâm Đô, lúc đó có không ít người đến Miêu gia dạm hỏi.
Thế nhưng Miêu gia và Lâm gia quan hệ tương đối thân, cho nên lúc Lâm Đại Thành còn nhỏ, đã định thân với Miêu gia tiểu thư Miêu Nhược Hi. Hai người là bạn từ thuở nhỏ, cho nên rất có hảo cảm với đối phương, gia trưởng hai bên cũng thương lượng xong, bảo là đầu năm sẽ cho hai người thành thân.
Thế nhưng, trời không thể đoán trước gió mưa, ngay trước năm thành thân, Miêu Nhược Hi và Miêu Nhược Lan ra ngoài dâng hương, nửa đường bỗng nhiên bị cường đạo bắt đi. Cường đạo vốn là muốn vơ vét tài sản Miêu gia, nhưng thấy tỷ muội Miêu Nhược Lan lớn lên xinh đẹp, liền nổi ác ý, muốn cường thủ Miêu Nhược Hi và Miêu Nhược Lan, như vậy không chỉ có thể được mỹ nhân, còn có thể được gia sản của mỹ nhân, Miêu gia cũng chỉ có hai nữ nhi, gia sản này, cuối cùng khẳng định sẽ giao hết cho con rể.
Thế nhưng Miêu Nhược Hi thề sống chết không theo, người nàng thích là Lâm Đại Thành, sao có thể gả cho người khác? Vì vậy, Miêu Nhược Hi liền nghĩ biện pháp, phải chạy trốn, hai người nhân lúc nửa đêm thủ vệ không mấy sâm nghiêm, liền len lén từ phía sau dùng gậy gõ người trông giữ các nàng hôn mê, sau đó hai tỷ muội chạy xuống núi. Chỉ tiếc, nửa đường bị người phát hiện, hai tỷ muội lại bị bắt được.
Lần này, kẻ bắt cóc không trả lời Miêu gia, đêm đó, liền cưỡng bức hai cô nương.
Miêu gia vốn muốn bỏ tiền ra chuộc hai nữ nhi ra, thế nhưng không nghĩ tới cường đạo dùng công phu sư tử ngoạm, số bạc đòi quá lớn, trong một chốc, Miêu gia căn bản không thể có nhiều như vậy, vì thế đến Lâm gia mượn bạc.
Lâm gia lúc ấy, Lâm lão gia vừa mới qua đời, Lâm phu nhân nằm trên giường không dậy nổi, chỉ có Lâm Đại Thành một mình bận trong bận ngoài, hơn nữa một đám thúc thúc bá bá muốn cướp đoạt tài sản, bận rộn cả ngày không thấy được người. Miêu lão gia tới cửa vài lần, vẫn không gặp Lâm Đại Thành, Vì vậy liền hiểu lầm Lâm gia là thấy chết không cứu, trong cơn phẫn hận, bán hết toàn bộ của cải gia sản lấy tiền mặt, muốn chuộc lại hai nữ nhi.
Thế nhưng, Miêu lão gia không nghĩ tới, nữ nhi nhà mình tính tình quá liệt, lúc bị nhục, Miêu Nhược Hi liền đâm đầu vào tường tự sát, mà Miêu Nhược Lan, bởi vì ngăn cản đúng lúc, nên không xảy ra chuyện gì. Đám cường đạo nguyên bản chỉ muốn tiền bạc, vừa nhìn thấy xảy ra án mạng, lập tức muốn giết cả Miêu Nhược Lan diệt khẩu, sau đó dời đi nơi khác. Nhưng bọn chúng không nghĩ tới, Miêu Nhược Lan mạng lớn, một đao đâm vào ngực, cư nhiên không chết. Cuối cùng được Miêu lão gia hoảng hốt chạy tới cứu trở về.
Bởi vì một nữ nhi đã chết, Miêu lão gia trong cơn tức giận, đưa hơn phân nửa gia sản còn dư lại đến nha môn, nhất định phải báo thù cho nữ nhi.
Thế nhưng, cho dù đám cường đạo kia có chết, cũng không thể đổi được mạng của Miêu Nhược Hi. Vì vậy Miêu lão gia khí nộ bi phẫn, một búng máu phun ra, từ đó về sau không còn tỉnh lại. Miêu phu nhân đã chết lúc tỷ muội Miêu Nhược Lan còn rất nhỏ, cho nên sau đó, Miêu gia cũng chỉ còn mỗi Miêu Nhược Lan. Trước khi Miêu lão gia chết, Miêu Nhược Lan đã nghe kể về hành vi Lâm gia thấy chết mà không cứu kia.
Miêu Nhược Lan không có tiền hạ táng Miêu lão gia, trái lo phải nghĩ, đều không nghĩ ra làm sao mới có bạc, cuối cùng, phải đến Lâm gia, thế nhưng tên giữ cửa Lâm gia vừa vặn mới đổi người hai ngày trước, không biết Miêu Nhược Lan, lại thấy nàng mặc một thân trắng thuần, mắng xúi quẩy, đuổi người đi.
Miêu Nhược Lan không nuốt trôi khẩu khí này, từ đó về sau liền hận Lâm gia.
Lâm Đại Thành bên này, vừa mới dàn xếp xong Lâm gia mới nhớ tới, hình như lâu rồi Miêu lão gia không có tới chơi. Vì vậy liền chuẩn bị lễ vật đến Miêu gia, sau khi đến mới phát hiện, Miêu gia đã cửa nhà rách nát, ngay cả một bóng người cũng không có. Hỏi thăm hàng xóm xung quanh mới biết được Miêu gia đã xảy ra chuyện. Lâm Đại Thành ảo não, thiếu chút nữa lật tung Lâm Đô, mới tìm được Miêu Nhược Lan ở một kỹ viện.
Nguyên lai, lúc Miêu Nhược Lan trở về bị hai tên lưu manh nhìn thấy, vừa vặn chúng đánh bạc thua tiền, liền đánh chủ ý lên Miêu Nhược Lan, bắt người bán vào kỹ viện.
|
Lâm Đại Thành vội vàng chuộc người về, nói rõ với Miêu Nhược Lan chuyện đã xảy ra, thế nhưng Miêu Nhược Lan tâm như tro tàn, căn bản cũng không dự định sống, thẳng đến một ngày, đại phu bắt mạch cho nàng, nói Miêu Nhược Lan mang thai.
Ngay từ đầu Miêu Nhược Lan rất hận khối thịt trong bụng mình, nghĩ hết biện pháp để phá thai… Thế nhưng đại phu nói, Miêu Nhược Lan nguyên bản yếu ớt, hài tử cũng đã ba tháng, lúc này, không cẩn thân sẽ một xác hai mạng. Lâm Đại Thành đương nhiên sẽ không để cho Miêu Nhược Lan phá thai, mỗi ngày đều nhín chút thời gian ở cùng Miêu Nhược Lan, trò chuyện cùng nàng, Miêu Nhược Lan cũng từ sự hờ hững ban đầu đổi thành thỉnh thoảng trả lời hai câu.
Một tháng sau, Miêu Nhược Lan nhìn qua giống như người bình thường không sai biệt lắm. Lúc này, Lâm Đại Thành cũng chuẩn bị thành thân. Miêu Nhược Hi mới qua đời chưa tới nửa năm, thế nhưng Lâm Đại Thành niên kỷ cũng không nhỏ, Lâm lão phu nhân cũng đang hấp hối, hơn nữa Lâm lão phu nhân muốn trước khi chết nhìn thấy con trai mình thành thân, yêu cầu này, Lâm Đại Thành dù thế nào cũng không có biện pháp cự tuyệt. Hơn nữa còn có ý xung hỉ bên trong.
Bất quá, lo lắng Miêu Nhược Lan biết sẽ mất hứng, dù sao, tỷ tỷ nàng mới mất nửa năm, Lâm Đại Thành liền giấu nàng tin tức này.
Cứ như vậy Miêu Nhược Lan an an tĩnh tĩnh ở trong biệt viện, mà Lâm Đại Thành ở chủ trạch bên kia, cũng nghênh đón tân nương tử vào nhà.
Lại qua sáu tháng, Miêu Nhược Lan ở biệt viện sinh ra một nữ anh. Chủ viện bên kia, thê tử mới cưới của Lâm Đại Thành, cũng truyền tới tin tức có thai. Cũng trong lúc đó, Lâm lão phu nhân mỉm cười về chốn cửu tuyền.
Bởi vì Miêu Nhược Lan không thích hài tử mình sinh ra, cho nên khi hài tử mới ra đời, Miêu Nhược Lan liền cho người đưa đi, về phần đưa đến chỗ nào, Miêu Nhược Lan không có hỏi, bà đỡ cũng không nói. Cứ như vậy, qua mấy tháng, thẳng đến khi Miêu Nhược Lan ở biệt viện dưỡng tốt thân thể, lúc này mới nghe nói Lâm Đại Thành đã thành thân. oán hận của Miêu Nhược Lan nguyên bản được Lâm Đại Thành trấn an xuống, lập tức lại xông lên. Miêu Nhược Hi vì Lâm Đại Thành mà chết, Lâm Đại Thành dựa vào cái gì cưới vợ? Miêu gia nàng đã cửa nát nhà tan liễu, Lâm Đại Thành dựa vào cái gì ôm ấp kiều thê mỹ quyến?
Miêu Nhược Lan càng nghĩ càng phẫn hận, thừa dịp Lâm Đại Thành không ở nhà, liền len lén đi tìm thê tử Lâm Đại Thành. Khi đó, thê tử Lâm Đại Thành mang thai bảy tháng.
Cũng không biết hai người nói gì, dù sao đi nữa, chờ Lâm Đại Thành trở lại, thê tử của hắn, sinh non , sau đó xuất huyết nhiều, không thể cứu được.
Lâm Đại Thành rất giận Miêu Nhược Lan, thế nhưng vừa nghĩ tới bởi vì mình cứu viện chậm trễ dẫn đến Miêu gia cửa nát nhà tan, liền không có biện pháp giận Miêu Nhược Lan nữa. Thế nhưng hài tử vừa mới sinh hạ kia làm sao bây giờ? Tìm nãi nương, lại sợ nãi nương chiếu cố không chu toàn.
Vừa vặn Miêu Nhược Lan mới sinh hài tử không bao lâu, Lâm Đại Thành và Miêu Nhược Lan thương lượng một chút, để Miêu Nhược Lan đem hài tử kia trở thành con mình mà nuôi nấng. Bởi vì Miêu Nhược Lan vừa đưa nữ nhi đi, tuy rằng hận hài tử kia, thế nhưng dù sao cũng là núm ruột của mình, thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ đến, vừa vặn Lâm Đại Thành tặng một đứa, cũng không từ chối.
Vì vậy, Lâm Chí Viễn, đã trở thành hài tử của Miêu Nhược Lan. Sau lại, Lâm Đại Thành thấy Miêu Nhược Lan một mình sống tại biệt viện cũng thật cực khổ, hơn nữa Lâm Chí Viễn cũng bắt đầu học nói, luôn luôn gọi cha gọi mẹ, hai người liền thành thân.
Lâm Đại Thành vẫn cho là, Miêu Nhược Lan đã buông bỏ những cừu hận kia, nhưng trên thực tế, cho tới tận bây giờ Miêu Nhược Lan cũng chưa buông tha cừu hận. Nàng hận Lâm gia, nàng muốn Lâm gia chôn cùng Miêu gia, Miêu gia đã cửa nát nhà tan, dựa vào cái gì Lâm gia ngươi ngày càng có tiền có thế?
” Miêu Nhược Lan kia, tâm lý méo mó.” Thượng Quan Thiện Thủy ăn một khối điểm tâm, cho ra đánh giá rất đúng trọng tâm, đem nguyên nhân bất hạnh của mình đổ lên người kẻ khác, đó là cách làm của loại người nhát gan nhu nhược vô năng. Miêu Nhược Lan đã bị cừu hận che mắt, không nhìn thấy Lâm Đại Thành đối xử với nàng thật tốt, tự mình cho rằng Lâm gia nhất định phải chôn cùng Miêu gia, có lẽ, dùng Lâm gia đổi lại Miêu gia.
“Ta cũng nghĩ như vậy, thế nhưng cha nói nàng cũng không dễ dàng, bảo ta coi như không biết chuyện này.” Lâm Chí Bình cũng rất bất đắc dĩ, hắn luôn cảm thấy cha mình yêu Miêu Nhược Lan, dù sao cũng là phu thê sinh sống nhiều năm như vậy, yêu thích một người, vậy bất luận đối phương phạm lỗi gì, cũng có thể tha thứ đi?
“Chuyện đại ca ta bị trúng độc hình như là do Vân Tiên giở trò quỷ, cha ta cũng mới phát hiện, nguyên lai Vân Tiên bị bán đến nơi đó, cũng là do đại ca ta làm hại, Vân Tiên chỉ là muốn báo thù mà thôi. Cha ta đã mời đại phu tốt nhất, đại phu nói, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, quá một thời gian liền không sao.” Lâm Chí Bình bực mình gõ gõ bàn, toàn bộ câu chuyện, hắn đều là kẻ đứng ngoài lề, chẳng có nửa điểm quan hệ gì đến ắn, hại hắn lo lắng vô ích một hồi.
Thượng Quan Phong Vũ thấy hắn mất hứng, vội vàng thuận khí cho hắn, thuận tiện bát quái kết cục sau cùng: “Vậy cuối cùng thì sao? Miêu Nhược Lan có biết cha ngươi đã biết không? Còn Vân Tiên kia, cuối cùng cha ngươi tha thứ chonàng sao?”
Không nói cái này còn tốt, vừa nói Lâm Chí Bình càng thêm buồn bực: “Đại ca ta cũng không biết bị bùa mê thuốc lú gì, cứ một mực đòi cùng Vân Tiên một chỗ, cha ta nói như thế nào cũng vô dụng, hơn nữa Vân Tiên là nữ nhi của Miêu Nhược Lan, cha ta cũng không tiện đối xử không tốt với Vân Tiên, cho nên chuyện này, vẫn cứ lê a lê, thẳng đến khi ta xuất môn, Vân Tiên vẫn bị nhốt trong phòng của mình không thể đi ra. Bất quá, đại ca của ta thường xuyên đến nhìn nàng.”
“Chuyện nhà các ngươi thật phức tạp.” Hạ An Ca yên lặng nghe kể chuyện nửa ngày, quay đầu lại đánh giá: “So với chuyện Lam Phượng Nhi còn muốn phức tạp hơn. Bất quá, lại nói, vì sao mấy ngày nay chúng ta cứ gặp phải mấy chuyện cái gì tình a ái a lung ta lung tung? Mỗi nữ nhân đều là bi thảm, sau đó các nàng lại đem chuyện càng bi thảm hơn trút lên những người bên cạnh họ.”
Thượng Quan Thiện Thủy kinh ngạc vỗ tay: “Ai nha, An Ca ngươi thật có tài a, lời có nội hàm như thế ngươi đều có thể nói ra.”
Hạ An Ca ngửa đầu: “Đương nhiên, Hạ An Ca ta là ai a!”
Thượng Quan Phi Trần ở một bên mắt lé; “Đuôi đều vểnh lên trời cả rồi.”
Lâm Chí Bình ở một bên hỏi Thượng Quan Phong Vũ: “Lam Phượng Nhi gì gì đó, là chuyện gì xảy ra a?”
“Nga, là như vậy.” Thượng Quan Phong Vũ bày ra tư thế kể chuyện xưa, Thượng Quan Thiện Thủy đã tự mình đã trải qua, cho nên không muốn nghe nữa, đi ra ngoài cùng Hạ An Ca ngồi trước mã xa. Thượng Quan Phi Trần lôi ra một quyển sách từ trong ngăn kéo, lật tới lật lui giết thời gian. Trên con đường xa xôi, chuyện xưa cứ kể hoài không hết, thật giống như một câu: Chảy đến tận biển khơi.
|