Trọng Sinh Chi Cửu Cửu Đích Mỹ Vị
|
|
Sắc mặt Thượng Quan Thiện Thủy càng ngày càng đen, rốt cục không nhịn được, nhấc tay, nhéo gò má Hạ An Ca, ngươi nói nữa coi?
“Cửu nhi cửu nhi mau buông tay, ta không dám, ta thề, ta thực sự không dám.” Hạ An Ca không có chú ý, nói luôn ra tiếng. Bên kia Thanh Nhạc quận chúa đang chờ Hạ An Ca đáp lời, nghe thanh âm liền xoay đầu lại, thấy Thượng Quan Thiện Thủy đang khi dễ Hạ An Ca, trái tim thiếu nữ màu hồng phấn lập tức bị thiêu đốt, hai bước vọt tới trước mặt Thượng Quan Thiện Thủy, chụp được tay hắn: “Ngươi làm gì!”
“Ngươi làm gì!” Cơ hồ là cũng trong lúc đó, thanh âm của Hạ An Ca cũng vang lên, bên trong rõ ràng là tức giận. Thanh Nhạc quận chúa bị dọa khiếp víu, cuống quít lui ra, chỉ chỉ Thượng Quan Thiện Thủy, ngôn ngữ mang theo lo sợ hoảng sợ: “Biểu ca, hắn, cái kia, ta nhìn thấy, biểu ca…”
“Thanh Nhạc, ta nói cho ngươi một lần nữa, giữa chúng ta, vĩnh viễn không có khả năng, tốt nhất ngươi đừng đến gần ta nữa, bằng không, chớ có trách ta không nể mặt.” Gương mặt đen, Hạ An Ca chỉ vào cửa: “Hiện tại, ngươi cút ra ngoài cho ta! Bằng không, ta sai người vứt ngươi ra ngoài!”
Thanh Nhạc quận chúa sửng sốt một chút, lập tức giơ tay áo lên che khuất mặt mình, oa một tiếng khóc lớn, Thượng Quan Thiện Thủy kinh ngạc, không đợi hắn phản ứng kịp, Thanh Nhạc quận chúa liền xoay người chạy ra khỏi trù phòng.
“Ai, nàng không sao chứ? Có cần tìm trở về hay không? Dù sao chỉ là một tiểu cô nương, vạn nhất…” Thượng Quan Thiện Thủy khẽ nhíu mày, nếu như ở hiện đại, đây vẫn là một bé học sinh trung học nha, ở cổ đại cư nhiên cũng đã lập gia đình rồi.
Hạ An Ca khoát khoát tay: “Không cần thay nàng lo lắng, nàng là nữ nhi Tuyên Nghi công chúa lão niên có được, ngày thường vô cùng sủng, mỗi lần xuất hôn đều có một đống lớn theo sau, bên ngoài khẳng định có người, thấy nàng đi ra ngoài, tự nhiên sẽ ngăn lại.”
Thượng Quan Thiện Thủy gật đầu, không nói cái gì nữa, tiếp tục cúi đầu tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn mình cần.
“Cửu nhi, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?” Hạ An Ca cẩn thận nhìn thần sắc của Thượng Quan Thiện Thủy, rất bình tĩnh, không có tức giận, cũng không có bực bội, bình tĩnh thật giống như chưa từng có người nào khác vào trù phòng vậy.
Thượng Quan Thiện Thủy ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Ta có cái gì muốn nói với ngươi?”
“Ân… Nói thí dụ như Thanh Nhạc quận chúa, nói thí dụ như chỉ hôn gì gì đó.” Hạ An Ca có chút thấp thỏm bất an, nếu như Thượng Quan Thiện Thủy trực tiếp sinh khí vậy còn dễ nói, có thể dỗ a dỗ, vẻ mặt này, cũng nhìn không ra có sinh khí hay không, tự mình cũng không tiện mở miệng dỗ.
Thượng Quan Thiện Thủy tà tà liếc hắn “Có gì phải tức giận, không phải ngươi đã nói rõ ràng sao?” Hơn nữa, vừa rồi từ biểu hiện của Hạ An Ca là có thể nhìn ra, hắn đối với Thanh Nhạc quận chúa, đừng nói là thích, sợ rằng phải nói chán ghét mới đúng ni. Tình địch như vậy, mình không cần để ở trong lòng. Nghĩ tới đây, Thượng Quan Thiện Thủy bỗng nhiên kinh ngạc, tình địch? Cái tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi kia? Cùng lão nam nhân hắn kiếp trước cộng kiếp này hơn bốn mươi tuổi, là tình địch?
Khóe miệng co rút, Thượng Quan Thiện Thủy yên lặng bài trừ ý niệm này ra khỏi đầu óc, cái tiểu cô nương kia, có thể làm nữ nhi của hắn a. A di đà phật, tiểu cô nương nhất định là bị biểu tượng của Hạ An Ca người này mê hoặc, nghĩ sai tình cảm huynh muội thành ái tình. May là Hạ An Ca không coi ra gì, bằng không liền tổn hại cả cuộc đời tiểu cô nương.
Bất quá, biểu huynh muội, khái, vì hậu đại của bọn họ mà suy nghĩ, chuyện hôn sự này thất bại là tốt nhất, vừa nghĩ như thế, cảm giác tội ác trong lòng Thượng Quan Thiện Thủy liền tan biến hết.
Nghe Thượng Quan Thiện Thủy nói như vậy, Hạ An Ca an tâm. Nhưng đồng thời, trong ngực có chút khó chịu, cửu nhi cũng không có vì mình mà ghen. Thế nhưng không sao, sau này hắn nhất định có thể để cho cửu nhi vì hắn mà ăn giấm!
—
Phong: up nốt chương, ngày mai nghỉ đi khám bệnh ; ^ ;
|
Trọng sinh chi cửu cửu đích mỹ vị Tác giả: Thiên Lam Y Mộng Tử Editor: Kỷ Phong Y Chương 5 – Chua chua chua chua
—
“Hai người các ngươi ở trù phòng làm gì đấy?” Thượng Quan Thiện Thủy và Hạ An Ca vừa vào, Hạ An Ly liền cười hỏi, tinh ranh quan sát hai người: “Thế nhưng đủ lâu.”
Thượng Quan Thiện Thủy không nói gì, Hạ An Ca đi tới ngồi lên ghế: “Nhị ca, còn không phải chúng ta muốn cho ngươi có lộc ăn hay sao?”
“Ta đây có phải nên cám ơn các ngươi?” Hạ An Ly cười nâng tay, dùng cây chuôi quạt gõ gõ đầu Hạ An Ca: “Hiếu kính huynh trưởng không phải điều ngươi phải làm sao?”
Hạ An Ca vừa mới muốn nói gì, chợt nghe thấy một tiểu tư đứng ngoài cửa thông báo: “Cửu điện hạ, cơm nước đã làm xong, hiện tại liền chuẩn bị mang thức ăn lên, hay là muốn chờ một lát?”
“Bưng lên đi.” Hạ An Ca phân phó xong quay đầu nhìn Hạ An Ly: “Nếu còn không mang thức ăn lên, có người sẽ đói đến mắt chuyển thành màu xanh đấy.”
Hạ An Ly gật đầu: “Đúng vậy, truyền ra ngoài người ta sẽ nói Thành Quận Vương phủ bần cùng cỡ nào, ngay cả một bữa cơm đều quản không nổi, xem xem mất mặt là ai.”
“Nhị ca, ngươi nghĩ ta sẽ sợ mất mặt sao?” Hạ An Ca nhướng mày, nói thật đi, nhờ hắn nhiều năm khổ tâm làm việc, danh tiếng Cửu điện hạ thật đúng là không tốt đến đây. So sánh với Nhị điện hạ ôn văn nhĩ nhã, thua kém không chỉ một đoạn nhỏ như vậy. Ngay cả Bát điện hạ không để cho người chú ý nhất, cũng có danh tiếng tinh thông thi họa bên ngoài. Thế nhưng nhắc tới Cửu hoàng tử, mọi người biết chỉ có một chút, đó chính là rất được sủng.
Hạ An Ly buồn bực, đệ đệ nhà mình này, thật sự là chẳng sợ gì cả. Hắn chưa bao giờ muốn tranh đoạt vị trí kia, cho nên cũng chưa bao giờ quan tâm ý kiến người khác đối với mình, trong mắt Hạ An Ly lóe qua một tia chua xót, người như vậy, sống mới tiêu sái, đáng tiếc, mình đời này cũng không có cơ hội đó.
Thân là đích tử, Hạ An Ly có trách nhiệm nhất định phải gánh, cũng có chuyện cần phải làm. Nói thí dụ như, hắn phải bảo hộ mẫu hậu mình, hắn phải bảo hộ đệ đệ mình, hắn còn phải bảo hộ thê tử nhi nữ của mình, tất cả mọi thứ cộng lại, cũng đủ để cho hắn cho Hạ An Ca hưởng thụ tự do.
“Thơm quá a, tiểu cửu, hôm nay làm món gì thế?” Ánh mắt Thượng Quan Phi Trần từ đảo qua Hạ An Ly, dường như căn bản không chú ý tới Hạ An Ly tạm thời thất thần, quay đầu cười hỏi Thượng Quan Thiện Thủy: “Đến, giới thiệu cho thất ca biết thành quả hôm nay của ngươi nào.”
“Nấu là phật nhảy tường.” Thượng Quan Thiện Thủy cười cười: “Thất ca, một hồi huynh sẽ thấy, đệ bảo chứng, ăn ngon lắm.”
Đang nói, chỉ thấy tiểu tư ôm một cái bình thật to tới, mấy người ngồi đây đều rất thức hóa (biết phân biệt hàng tốt xấu), liếc mắt là có thể nhìn ra, cái này cái bình không hề tầm thường, là một cái bình tử sa. Nấu thức ăn trong bình này, rất ngon miệng, hơn nữa, hiệu quả giữ tươi cũng tốt. Còn một chỗ tốt rất trọng yếu khác, đó chính là sẽ không xuyến vị. Loại bình này, dùng để làm phật nhảy tường thì chính là cực phẩm.
“Phật nhảy tường?” Thượng Quan Phi Trần nghi ngờ đi tới xem một chút, tên tiểu tư cũng không mở nắp bình ra, dựa theo ý của Thượng Quan Thiện Thủy, đặt bình xuống chính giữa, sau đó liền lui ra. Tiếp đó, lại có mấy nha hoàn tiến đến, một người bưng một đĩa thức ăn, đều là những món rất bình thường.
“Tiểu cửu, những món này không phải là đệ làm đi?” Thượng Quan Thiện Thủy đang muốn kể cho Thượng Quan Phi Trần nghe về món phật nhảy tường, nghe thấy tiếng Thượng Quan Phong Vũ vang lên ngoài cửa, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy hắn và Lâm Chí Bình đứng ở cửa, cau mày hít hai cái, rất là nghi ngờ nhìn qua Thượng Quan Thiện Thủy.
“Sao bát ca biết không phải đệ làm?” Thượng Quan Thiện Thủy cười ha hả nhìn lại Thượng Quan Phong Vũ, bát ca nhà hắn, luôn luôn không có lực thưởng thức và giám định thực vật, hiện tại chỉ đứng ngoài cửa ngửi một cái là có thể đoán được không phải mình làm, đây rốt cuộc là lực giám định và năng lực thưởng thức đã được đề cao, hay là thức ăn mình làm có mùi vị gì đặc biệt?
Bất quá, lúc này không có thời gian lo lắng vấn đề này, Thượng Quan Phong Vũ đại đại liệt liệt đi tới, sờ sờ đầu không thèm để ý nói: “Ta cảm giác không phải đệ làm, thật không phải là đệ làm a?”
Thượng Quan Thiện Thủy gật đầu, chỉ chỉ cai cái bình lớn trên bàn: “Hôm nay đệ chỉ làm mỗi một món phật nhảy tường.”
“Phật nhảy tường?” Thượng Quan Phong Vũ cũng tò mò: “Là có ý gì? Phật tổ nhảy qua tường? Ta đã nói mà, hòa thượng cũng trong miếu không phải đều là lục căn thanh tịnh, phật nhảy tường này thật có ý tứ, hòa thượng nhảy tường ni cô xuất tường?”
Thượng Quan Thiện Thủy co rút khóe miệng, lúc này mới bỗng nhiên nghĩ đến, phật nhảy tường món ăn này mãi tới Thanh triều mới xuất hiện, mà vị trí niên đại mình bây giờ, có chút tương tự với Đại Đường, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau, đại khái thuộc về một triều đại bị chôn vùi trong lịch sử, hoặc là một Đại Đường khác trong dị thời không, dù thế nào đi nữa, vẫn cách Thanh triều khá là xa, đương nhiên cũng không có món phật nhảy tường này rồi.
“Về món ăn này, còn có một câu chuyện. Tập tục ở Hoa Thành, khi cô dâu mới xuất giá qua ngày thứ ba, phải đích thân xuống bếp thể hiện tài năng nấu nướng, phụng dưỡng cha mẹ chồng, giành được thưởng thức. Câu chuyện kể về một nàng gia cảnh giàu có, từ nhỏ đã được kiều sinh quán dưỡng (nuông chiều, nâng niu), ngay cả trù phòng cũng chưa từng xuống, nên trước khi xuất giá rất là sầu lo. Mẫu thân nàng yêu thương nữ nhi, liền lấy hết sơn trân hải vị trong nhà ra làm thành những món khác nhau, sau đó chỉ điểm cho nàng biết cách làm sao nấu.”
Dù sao thời gian ở Hoa Thành, Thượng Quan Thiện Thủy và Hạ An Ca thường cùng nhau ra ngoài, cũng không đi cùng Thượng Quan Phong Vũ bọn họ, cho nên lúc này, chỉ cần hồ lộng Thượng Quan Phi Trần và Thượng Quan Phong Vũ là được rồi. Thượng Quan Thiện Thủy cũng có kiêu ngạo của mình, hắn biết nấu ăn, còn có thể làm rất tốt, thế nhưng hắn vẫn khinh thường ôm đồm những thứ không thuộc về mình làm của riêng. Món phật nhảy tường này không phải hắn nghiên cứu ra được, hắn đương nhiên cũng sẽ không ôm hết công lao vào mình.
“Sau lại thấy nữ nhi thật sự là không học được, đã đem tất cả món ăn dùng lá sen bọc lại, đặt vào bình rượu, bảo nữ nhi đến ngày đó thì lấy ra hâm nóng lại, bởi vì hải sản dễ lẫn mùi vị, cho nên mẫu thân kia tỉ mỉ chỉ thứ tự trước sau cùng với các phương pháp đun nóng. Ai biết được tới ngày đó, vị tiểu thư này lại quên sạch hết thảy, trong tình thế cấp bách liền trượt tay đổ tất cả nguyên liệu vào bình, mắt thấy không xong, đơn giản rút lá sen ra đắp lại, đặt trên bếp. Ngày thứ hai mùi thơm nồng nàn bay ra, cả nhà không ngừng khen thức ăn ngon, đây là sự tích về “Mười tám món trong một cái bình” “Phật nhảy tường”.”
Kể xong, Thượng Quan Thiện Thủy hướng Hạ An Ca nháy mắt mấy cái, ý bảo hắn giúp mình tóm tắc lại.
Hạ An Ca quả nhiên là bạn tâm giao, ra trận: “Ân, cố sự này ta cũng có nghe nói, chỉ bất quá tiểu thư kia cửa lớn không ra, cổng trong không bước, chúng ta cũng không thăm dò được cách làm món phật nhảy tường này.”
|
“Vậy ngươi thế nào làm được?” Thượng Quan Phong Vũ tò mò hỏi, ngay cả thái phương cũng không có, chẳng lẽ là tự mình nghiên cứu ra được đi?
“Là đệ thử làm, không phải nói món kia là từ các loại hải sản nấu thành sao? Đệ lấy một cái vò, cũng không biết có phải là phật nhảy tường hay không. Lần đầu tiên làm, nếu như ăn không ngon, mọi người bỏ lỗi cho a.” Thượng Quan Thiện Thủy vừa cười vừa nói, tuy rằng ngoài miệng nói lần đầu tiên làm có thể sẽ không ăn được, thế nhưng biểu tình kia, thế nhưng rất có lòng tin.
“Thiện Thủy, ngươi còn chưa nói vì sao món ăn này lại gọi là phật nhảy tường ni.” Hạ An Ly ở một bên phe phẩy cây quạt hỏi. Tuy rằng cố sự này có thật nhiều sơ hở, thế nhưng cố sự dân gian nha, đều là sơ hở thật nhiều. Hắn cũng không ngại Thượng Quan Thiện Thủy và Hạ An Ca cùng nhau biên một cố sự lừa hắn, dù sao cũng chỉ là một món ăn, cũng không phải đại sự gì.
Thượng Quan Thiện Thủy cười nói: “Sở dĩ là phật nhảy tường, là bởi vì có một câu thơ nói như vậy —— đàn khải huân hương phiêu tứ lân, phật văn khí thiện khiêu tường lai.” (nắp vò vừa mở hương tràn tứ phía, phật ngửi được mùi nhảy tường ra.)
“Đó chính là ăn thật ngon?” Thượng Quan Phi Trần thiêu mi: “Tiểu cửu, đệ mau mở nắp ra, để ta xem thử có phải thật ăn ngon như đệ nói không.”
Đối với chuyện Thượng Quan Thiện Thủy khiêm tốn lúc nãy, mọi người hoàn toàn không thấy, lấy tài nghệ của Thượng Quan Thiện Thủy, cho dù không làm ra được cái loại hiệu quả “đàn khải huân hương phiêu tứ lân, phật văn khí thiện khiêu tường lai”, cũng tuyệt đối không quá kém.
Thượng Quan Thiện Thủy gật đầu, đang muốn giở nắp ra, Hạ An Ca nhanh chóng ngăn cản hắn: “Nắp rất nóng, ngươi đặt trên bếp nấu nửa ngày, cẩn thận bỏng tay.”
“Vừa rồi tên tiểu tư kia bưng vào, ta cũng không thấy hắn bị nóng a.” Thượng Quan Thiện Thủy không phục, muốn đẩy tay Hạ An Ca ra.
Hạ An Ca vội vã mở nắp bình trước hắn: “Ngươi không phát hiện trên tay hắn có một lớp vải thật dày sao?”
“Oa, thơm quá a.” Thượng Quan Phong Vũ là hoàn toàn không có chú ý Thượng Quan Thiện Thủy và Hạ An Ca đang nói cái gì, trong nháy mắt mở nắp bình ra, hắn cũng đã ngửi thấy một hương vị đậm đà, để sát vào cái bình, dùng sức hút hai cái: “Cực thơm!”
“Ngửi qua thật đúng là rất thơm.” Thượng Quan Phi Trần ở một bên gật đầu, Hạ An Ly ở một bên tổng kết, Lâm Chí Bình buồn cười kéo Thượng Quan Phong Vũ trở về.
Hạ An Ca cầm lấy một đôi đũa trên bàn đưa cho Hạ An Ly, trong quận vương phủ này, tuy rằng Hạ An Ca là chủ nhân, thế nhưng Hạ An Ly là ca ca của Hạ An Ca, cho nên đũa đầu tiên, cũng chỉ có thể là Hạ An Ly động trước.
Đối với lần này, Hạ An Ca biểu thị rất bất mãn, Hạ An Ly biểu thị rất hài lòng.
“Thế nào?” Thượng Quan Thiện Thủy nhìn Hạ An Ly gắp lên một miếng vi cá, liền hỏi ngay.
Hạ An Ca ôm mặt Thượng Quan Thiện Thủy quay lại phía mình: “Cửu nhi, ngươi chỉ có thể hỏi ta vị đạo thế nào thôi.”
Thượng Quan Thiện Thủy đẩy tay hắn ra lườm hắn một cái: “Cũng không phải làm cho ngươi ăn, không phải nói buổi trưa hôm nay mời Nhị điện hạ ăn cơm sao? Cho nên, phải lấy khẩu vị của Nhị điện hạ làm chính, về phần ngươi, lúc nào khác đều có thể.”
Hạ An Ca vui vẻ ra mặt, đây là xem mình là người một nhà?
“Không sai, thanh tiên và thuần, trong mặn có ngọt, huân mà không ngấy, ăn vào thần xỉ lưu hương, trong vị có vị, tuyệt không thể tả.” Hạ An Ly giơ ngón tay cái cho Thượng Quan Thiện Thủy, lại có chút nghi hoặc: “Bên trong có nguyên liệu gì? Ta cảm thấy, ta hình như là nếm được vi cá tươi mới, cũng như là nếm được liễu thịt gà, ngoài ra còn có vị thịt vịt, các loại vị đạo đều hòa cùng một chỗ, rồi lại không ảnh hưởng lẫn nhau, thực sự là hảo thủ nghệ.”
Thượng Quan Thiện Thủy cười tươi rói: “Ân, bên trong có vi cá, ốc khô, ức vịt, hải sâm, bồ câu, gà rừng, hoa đông cô, gân heo, thịt ba chỉ, thịt bụng heo, đùi dê, thịt hun khói, rượu Thiệu Hưng, măng mùa đông, cá muối, kim tiền bảo, nước dùng, móng heo, cùng với một số khác, đây là tài liệu tương đối ít, nếu như tài liệu nhiều, có chừng hơn một trăm loại.”
“Tuyển chọn nguyên liệu kỳ thực cũng rất có ý tứ, nói thí dụ như, nếu như cho cá muối, thì không thể dùng gà nuôi, chỉ có thể dùng gà rừng, may hôm trước chúng ta có mang về một con gà rừng. Mặt khác, có măng thì không thể thêm gan dê, bằng không sẽ trúng độc, còn có, cẩu kỷ tử không thể dùng chung với long nhãn táo khô các loại.”
Vừa nói đến nấu ăn, Thượng Quan Thiện Thủy luôn nói rất nhiều, từ phối hợp nguyên liệu đến gia vị cấm kỵ, thao thao bất tuyệt.
“Nhiều đồ như vậy, làm nhất định rất phiền phức đi?” Lúc Thượng Quan Thiện Thủy dừng lại nghỉ khẩu khí, Hạ An Ly cười nói, lập tức trêu chọc liếc mắt nhìn Hạ An Ca: “Bất quá, Thiện Thủy, trong vò phật nhảy tường này, có phải cho thêm giấm? Ta ăn, hình như có chút vị chua.”
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy hơi chua.” Thượng Quan Phi Trần ở một bên tiếp lời, giơ tay lên chỉ chỉ bàn ăn: “Không riêng gì món phật nhảy tường, đệ xem xem những thức ăn này, cũng là đệ phân phó làm đi? Thế nào thấy, đều là vị chua ni?”
Thượng Quan Thiện Thủy giương mắt nhìn, gương mặt như bạch ngọc phủ lên một tầng đỏ ửng. Trên bàn, cải trắng bóp giấm, mầm đậu trộn giấm, đậu hũ chua, trứng chiên chua, cà chua trứng gà, cá trắm cỏ chiên ăn kèm nước chấm chua ngọt, sườn chua ngọt, cá hấp chua, tám món ăn, cư nhiên toàn bộ đều chua.
Hạ An Ca ở một bên sửng sốt một chút, lập tức cong khóe miệng, vị chua a, này có tính là ghen không đây~
—
|
Trọng sinh chi cửu cửu đích mỹ vị Tác giả: Thiên Lam Y Mộng Tử Editor: Kỷ Phong Y Chương 6 – Lập địa đốn ngộ
—
Một nhóm người rất vui vẻ ăn xong bữa trưa, Hạ An Ly dưới ánh mắt thúc giục của Hạ An Ca , rốt cục cam chịu đứng dậy rời đi. Ưu nhã cầm cây quạt quạt hai cái, ý vị thâm trường nhìn Thượng Quan Thiện Thủy cười nói: “Cửa đệ này của ta a, ngày thường rất bướng bỉnh, nếu Thiện Thủy có gì không hài lòng thì cứ nói với, ta nhất định sẽ giúp Thiện Thủy giáo huấn hắn.”
Giọng nói kia, thần thái kia, một bộ như đang giao phó Hạ An Ca cho Thượng Quan Thiện Thủy, khiến Thượng Quan Thiện Thủy mặt đỏ như quả táo, cúi đầu không nói chuyện. Thượng Quan Phi Trần ở một bên cười nói: “Nhị điện hạ khách khí, Cửu điện hạ nguyện ý cùng tiểu cửu nhà ta lui tới, chúng ta cũng là thụ sủng nhược kinh.”
“Phi Trần nói lời này là không đúng rồi, giữa chúng ta, không cần khách khí, không phải lúc sáng đã nói xong sao? Người một nhà, không nói hai lời.” Hạ An Ly giả vờ tức giận: “Phi Trần nói như vậy, không phải đang muốn kéo xa khoảng cách giữa chúng ta sao? Như vậy, ta sẽ không đáp ứng.”
Trong mắt Thượng Quan Phi Trần hiện lên một tia sáng, cười ôm quyền: “Vậy phải cần Nhị điện hạ để mắt đến.”
“Không cần gọi Nhị điện hạ, cứ như An Ca, gọi nhị ca là được.” Hạ An Ly khách khí hai câu, Thượng Quan Phi Trần và Thượng Quan Phong Vũ cũng khách khí theo, nhà bọn họ cũng có một nhị ca, vị nhị ca này, trăm triệu lần không thể nhận, bằng không, kết quả là chết như thế nào cũng không biết. Người mà, nhất định phải biết mình biết người, người ta cho ngươi ba phần nhan sắc, ngươi liền đi mở phường nhuộm, người như vậy tất nhiên không có tiền đồ gì lớn. Cẩn thận dùng thuyền đến vạn năm, cẩn thận khiêm tốn mới là đạo lý chuẩn xác.
“Vậy cứ như thế, An Ca ngươi mấy ngày nay hảo hảo ở lại vương phủ, cùng Thiện Thủy bọn họ dạo quanh kinh thành, chuyện vạn thọ tiết tháng mười này, phải hồi cung cùng mẫu hậu thương lượng biết không?” Hạ An Ly quay đầu dặn dò Hạ An Ca, Hạ An Ca rất không tình nguyện gật đầu, ý của Hạ An Ly rất đơn giản, chính là bảo hắn tranh thủ vào cung gặp hoàng hậu.
Mặc dù nói xuất phát từ hiếu đạo, Hạ An Ca luôn luôn phải hồi cung đi thỉnh an hoàng hậu, thế nhưng thứ nhất, hoàng hậu vừa thấy hắn liền nói ngay chuyện thành thân, thứ hai hắn cũng không muốn xa Thượng Quan Thiện Thủy quá lâu, ít ít nhiều nhiều liền có chút không tình nguyện. Huống chi, trước khi chưa nghĩ ra phải nói với phụ hoàng mẫu hậu chuyện của hắn Thượng Quan Thiện Thủy như thế nào, hắn luôn luôn có chút không yên, lại càng không muốn tiến cung bị mẫu hậu bắt lại hỏi mình yêu thích dạng nữ tử thế nào.
Hạ An Ly vừa đi, Hạ An Ca đã nắm lấy tay Thượng Quan Thiện Thủy đi ra hậu viện, Thượng Quan Phong Vũ vốn muốn đuổi theo, Thượng Quan Phi Trần kịp thời níu lại hắn: “Ngươi và Chí Bình, đều theo ta ra ngoài.”
“Ra ngoài? Thất ca, ra ngoài làm gì?” Thượng Quan Phong Vũ có chút nghi hoặc, sờ sờ đầu mình: “Thất ca, chúng ta đều đi ra ngoài, không phải chỉ còn lại một mình tiểu cửu sao? Để nó ở lại chỗ này không lo đi? Nếu không chúng ta mang theo nó đi luôn?”
“Ngươi ngu ngốc, Thành Quận Vương phủ là địa phương nào? Đó là vương phủ của Cửu điện hạ mà hoàng thượng và hoàng hậu sủng ái nhất, thị vệ nơi này đều là Nhị hoàng tử điện hạ ngàn chọn vạn chọn ra, thủ vệ vương phủ, tuyệt đối là phi thường nghiêm mật, nếu như tiểu cửu ngoan ngoãn ở chỗ này, hơn nữa còn có Hạ An Ca bên cạnh, dù thế nào cũng không có chuyện gì.” Thượng Quan Phi Trần gõ đầu Thượng Quan Phong Vũ một cái.
“Hạ An Ca nguyện ý để tiểu cửu ở lại đây, là bởi vì hắn là bằng hữu rất thân với tiểu cửu. Thế nhưng, dù có thân thế nào đi nữa, cũng không thể cứ ở mãi trong nhà đối phương, bằng không chính là ăn nhờ ở đậu, Thượng Quan gia chúng ta còn không có nghèo đến tình trạng này, cho nên phải nhanh đi ra ngoài tìm phòng ở mới là chuyện đứng đắn.” Thượng Quan Phi Trần nói xong cũng nhấc chân đi ra ngoài.
Đi hai bước, bỗng nhiên lại quay đầu hướng Lâm Chí Bình cười nói: “Chí Bình, chuyện giữa tiểu cửu và Hạ An Ca ngươi cũng đã nhìn ra.” Nói xong câu này, bỗng nhiên lại nhớ tới giữa Lâm Chí Bình và Thượng Quan Phong Vũ hình như cũng không phải quan hệ bằng hữu đơn thuần gì.
Đỏ mặt lên, hôm nay nói sai hai lần rồi. Ho nhẹ một tiếng, tiếp tục cứng rắn nói sang chuyện khác: “Ta không có ý đó, ta là nói, nếu như tiểu cửu muốn cùng Hạ An Ca ở chung với nhau, chí ít, không thể để người khác cho rằng hắn phụ thuộc vào Hạ An Ca.”
Lời càng khó nghe, Thượng Quan Phi Trần không có nói ra. Lâm Chí Bình có thể nghe được, vừa cười vừa nói: “Thượng Quan thất ca, lời ngươi vừa nói, ta không có nghe rõ, không phải muốn tìm phòng ở sao? Đại thể muốn tìm chỗ nào?”
Không thể phủ nhận, trước khi Thượng Quan Phi Trần nói chuyện, Lâm Chí Bình đã có quyết định mua nhà cho mình. Bất quá, rất hiển nhiên, lúc này nói ra cũng không đúng lúc. Dù sao, Thượng Quan Phi Trần đã nghĩ ra biện pháp mới nói ra miệng, lúc này Lâm Chí Bình đưa ra đề nghị, hoàn toàn chính là đánh vào mặt Thượng Quan Phi Trần, cho thấy mình phi thường lưu ý lời của Thượng Quan Phi Trần.
Cho nên, cho dù có tâm, chuyện này cũng chỉ có thể chờ sau này hãy nói. Huống chi, Lâm Chí Bình hắn cũng không phải người tính toán chi li như vậy, hắn rất lý giải cách làm của Thượng Quan Phi Trần. Muốn đem Thượng Quan Phong Vũ đuổi tới tay, người của Thượng Quan gia, bất luận như thế nào cũng không thể đắc tội.
Thượng Quan Phong Vũ từ đầu tới đuôi cũng không rõ hai người kia đang nói cái gì, hồ nghi quan sát hai người một hồi, mới nghi ngờ hỏi: “Thất ca, vì sao tiểu cửu không thể ở tại Thành Quận Vương phủ? Chẳng phải hai ngày nay chúng ta đều ở Thành Quận Vương phủ ở sao?”
“Chúng ta phải khiêm tốn, không thể để cho người ta biết chúng ta cùng Nhị điện hạ có lui tới, cho nên không thể ở lại Thành Quận Vương phủ.” Thượng Quan Phi Trần rất bình tĩnh nói dối, dù sao đệ đệ của mình mình hiểu, muốn nói võ công các thứ, Thượng Quan Phong Vũ chính là nghe một suy ra ba, phàn ngộ tính này, trên dưới Thượng Quan gia chỉ có nhị ca Thượng Quan Đức Nhuận có thể so sánh với y, thế nhưng những chuyện khác, bát đệ Thượng Quan Phong Vũ này, tuyệt đối thuộc về loại hình kẻ lỗ mãng.
Dẫn Thượng Quan Phong Vũ đi ra đại môn Thành Quận Vương phủ, Thượng Quan Phi Trần âm thầm nở nụ cười, kỳ thực ngốc một chút cũng tốt lắm, Thượng Quan gia không ít người thông minh, giữa huynh đệ với nhau lại vô cùng hữu ái, xuất hiện một hai người mù mờ, có thể khiến mọi người phát huy tình yêu thương huynh đệ dư thừa.
“Chí Bình, ngươi có phát hiện không, thất ca cười rất kỳ quái?” Thượng Quan Phong Vũ sáp tới gần bên Lâm Chí Bình, nhỏ giọng nói thầm.
Lâm Chí Bình nhìn Thượng Quan Phi Trần, lắc đầu với Thượng Quan Phong Vũ, chỉ số hồ ly của Thượng Quan Phi Trần tăng lên không ít, mình cũng có chút không hiểu rõ. Bất quá, lời như vậy, cũng không cần nói với Thượng Quan Phong Vũ.
Bên này ba người nhàn nhã đi dạo phố một bên tùy ý kéo hai câu nhàn thoại, bên kia Thượng Quan Thiện Thủy và Hạ An Ca, cũng không nhàn rỗi.
“Cửu nhi, có phải ngươi đang ghen hay không?” Kéo Thượng Quan Thiện Thủy đến gian phòng của mình, Hạ An Ca không kịp đợi hỏi.
|
Thượng Quan Thiện Thủy tà tà liếc hắn, xoay người đi nhìn mấy thứ bày trên bàn, thuận tiện lầu bầu: “Ai ghen a, đừng có tự đa.”
“Tự đa?” Hạ An Ca nghi ngờ một chút, lập tức hiểu rõ: “Chính là tự mình đa tình?” Thấy Thượng Quan Thiện Thủy gật đầu, Hạ An Ca vẩu vẩu môi: “Cửu nhi, chừng nào ngươi mới có thể ghen vì ta đây?”
Thượng Quan Thiện Thủy cầm một khối bạch ngọc điêu khắc nghịch nghịch, khắc chính là một con thỏ trắng, con mắt là khảm hồng bảo thạch, lấy tay ấn một cái, còn có thể nhích tới nhích lui, thoạt nhìn thập phần linh xảo, Thượng Quan Thiện Thủy nghịch mắt con thỏ, không phản ứng lời của Hạ An Ca.
Kỳ thực, Hạ An Ca vừa mới nói chữ ghen kia, không phải Thượng Quan Thiện Thủy không có xúc động. Thượng Quan Thiện Thủy có thể cảm giác được, từ khi Thanh Nhạc quận chúa kia xuất hiện, mình liền có chút mất hứng. Cho nên lúc nấu ăn, mới có thể nhịn không được cho nhiều giấm, thậm chí ngay cả lúc vô ý thức báo tên món ăn, đều là vị chua.
Loại cảm giác này, nếu không ghen, thật đúng là chẳng còn cách nói nào khác. Ghen, vị chua, cho rất nhiều giấm.
Đem tâm tình của mình cùng tâm tình làm thức ăn liên lạc lại với nhau, bỗng nhiên Thượng Quan Thiện Thủy cũng cảm giác được, hình như mình hiểu ra chuyện gì đó.
Cho rằng nguyên liệu là có sinh mạng, trù sư cầm trong tay, không chỉ là một gốc rau xanh hay là một gốc củ cải trắng, không chỉ là một muỗng muối một muỗng giấm, mà là thứ có sinh mạng cùng ngươi tâm ý tương thông. Bọn nó có thể cảm giác được tâm tình của ngươi là tốt hay xấu, bọn họ có thể quyết định món ngươi làm là ăn ngon hay khó ăn, bọn họ có thể đem tâm tình của ngươi phản ứng lên món ăn ngươi nấu ra.
Càng nghĩ, Thượng Quan Thiện Thủy cảm thấy lòng cảm ngộ càng nhiều. Dầu muối tương giấm, tổng kết lại là bốn loại, thế nhưng, dầu lại có dầu hàu dầu vừng dầu phộng dầu đậu tương mỡ heo, dầu hàu mang vị mặn, dầu vừng tăng hương vị, dầu phộng thuần miên, dầu đậu tương ra vị, mỡ heo có vị béo, các loại dầu lại có những đặc điểm khác nhau.
Ngay cả muối ăn thường dùng nhất, cũng phải chia thành muối hột muối bọt muối tinh muối biển, muối bất đồng, liền không có cùng vị giác.
Chỉ tính gia vị cũng có rất nhiều tuyển chọn, cũng không cần nói rau xanh đậu hũ hay cá tôm cua, thức ăn bình thường, có cách làm thường thấy và vị đạo thường thấy, món không thường thấy, cũng có điểm trân quý đặc biệt của mình.
Lúc nấu ăn, trong lòng giống như có một sợi dây, bắt đầu từ sợi dây này, có thể chia làm rất nhiều sợi dây nhỏ hơn, trên mỗi sợi đều có một loại gia vị hoặc nguyên liệu nấu ăn.
Khi mình đứng bên bếp, trong lòng suy nghĩ không phải hôm nay ta muốn nấu gì, mà là tự động căn cứ những sợi dây trong đầu, đem tất cả những thứ thích hợp phân phối vào cùng nhau.
Món ăn làm ra, cũng không phải là vị đạo mà trước đó mình nếm được, mà là khi đang làm, có thể căn cứ những sợi dây trong lòng này, tự động hợp những thứ mùi vị đó. Nói cách khác, trước khi món ăn chưa hoàn thành, bản thân lại nắm vị đạo ấy trong tay.
Thượng Quan Thiện Thủy nhắm mắt lại, tâm lý từng bước từng bước cảm ngộ tâm đắc của mình. Mà Hạ An Ca, ngay từ đầu cũng có chút bực bội vì Thượng Quan Thiện Thủy không phản ứng mình, thế nhưng lập tức phát hiện, Thượng Quan Thiện Thủy là có đốn ngộ.
Hắn vứt bỏ hết mọi suy nghĩ của mình, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm Thượng Quan Thiện Thủy, tâm đốn ngộ, không phải chuyện một sớm một chiều, có người có thể nghĩ thông suốt, vậy dĩ nhiên là có thể đề thăng tâm tình, sau đó từ từ cảm ngộ quy tắc giữa thiên địa, phàm nhân siêu việt, trở thành Thánh nhân.
Thế nhưng có người, có thể mới suy nghĩ một chút đã đem tâm tư dẫn tới địa phương khác, lúc này, còn có thể gặp phải một tình huống, đó chính là tẩu hỏa nhập ma.
Hạ An Ca không dám cược, hắn lại không có cách nào hỗ trợ, trong lúc đốn ngộ, là thời gian tiếp cận gần thiên địa pháp tắc nhất, lúc này nếu có người quấy rầy, nhẹ thì thổ huyết, nặng thì cả đời không bao giờ tiếp xúc được thiên địa pháp tắc nữa, cho nên, Hạ An Ca cũng không thể cược.
Hắn nhẹ nhàng đứng lên, khống chế động tác của mình, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra, đi ra cửa phòng, dùng toàn bộ số linh lực gầy còm mình tích lũy lâu nay dựng thành vòng bảo hộ cả căn phòng, sau đó lấy tiểu mộc tiếu trên cổ ra, thổi lên, gọi toàn bộ ám vệ của mình đến: “Các ngươi, từ giờ trở đi, canh chừng phòng này, bất luận là ai, đều không cho phép tiếp cận.”
Chờ nhóm ám vệ tản ra, Hạ An Ca lại gọi một thị vệ đến: “Bây giờ ngươi đi triệu tập nhân thủ, vây viện tử này lại, bất luận kẻ nào cũng không thể vào, nếu ai ở ngoài viện tử phát ra âm thanh, liền trực tiếp đánh ngất xỉu sự.”
“Dạ, Cửu điện hạ.” Thị vệ vừa muốn lớn tiếng trả lời, chợt nhớ tới vừa Hạ An Ca phân phó, lại nhanh chóng hạ âm thanh xuống thấp nhất, vừa vặn có thể để Hạ An Ca nghe thấy. Đối với thị vệ cơ linh, Hạ An Ca rất hài lòng, gật đầu hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Thuộc hạ Cao Lăng.” Thị vệ nhỏ giọng cung kính đáp.
“Hảo, ta đã biết, ngươi đi xuống đi, mau chóng dẫn người vây viện tử này lại, ngay cả một con ruồi cũng không được tiến vào, biết không?” Hạ An Ca gật đầu, phất tay để thị vệ kia đi bố trí, mình xoay người vào phòng.
Vòng bảo hộ hắn vừa làm ra, bởi vì linh lực chưa đủ, chỉ có thể duy trì một hồi mà thôi, cho nên, cần nhờ ngoại lực bảo vệ. Mà hắn lo lắng, cũng chỉ có thể canh giữ bên cạnh Thượng Quan Thiện Thủy.
—
|