Trọng Sinh Chi Cửu Cửu Đích Mỹ Vị
|
|
“Ân, không nên làm phiền Cửu điện hạ quá lâu.” Thượng Quan Phi Trần liếc liếc Hạ An Ca nói rằng.
Hạ An Ca vội vã xua tay: “Không phiền không phiền, ta rất mong các ngươi làm phiền ta cả đời.”
“Hy vọng của ngươi là chỉ mỗi mình cửu nhi nhà chúng ta đi?” Thượng Quan Phong Vũ lại gần cười hì hì nói, vừa mới nói xong cũng phát hiện ánh mắt mọi người đều soát soát nhìn về phía hắn, Thượng Quan Phong Vũ hai tay ôm ngực: “Làm gì làm gì, ta không bán thân!”
“Tiểu bát, ngươi cũng không phải đứa ngốc a.” Thượng Quan Phi Trần sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Lâm Chí Bình, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười gian trá.
Mọi người lại nhìn Lâm Chí Bình, chỉ thấy trên mặt Lâm Chí Bình hiện lên một tia ảm đạm, Thượng Quan Phong Vũ vội kéo Lâm Chí Bình qua: “Chí Bình a, ngươi xem thất ca, rất xấu rồi, lại còn nói ta là ngu ngốc!”
“Ngươi không ngu ngốc.” Lâm Chí Bình cúi đầu cười khổ một cái, rút tay mình ra. Nếu như ngu ngốc, cũng sẽ không đùa bỡn mình lâu như vậy, nguyên tưởng rằng hắn đối với cảm tình rất trì độn, cho nên mình cũng không bắt buộc hắn đáp lại tình cảm của mình. Thế nhưng không nghĩ tới, thời gian dài như vậy tới nay, hắn đều rõ ràng, vậy mình nỗ lực lâu như vậy, cũng chỉ là một trò cười?
“Chí Bình.” Thượng Quan Phong Vũ trừng to hai mắt, muốn mở miệng giải thích, lại không biết phải nói gì. Nói mình quả thật đã sớm biết tình cảm hắn dành cho mình, nhưng bởi vì không xác định nên vẫn không mở miệng? Hay là nói mình không muốn bị cảm tình ràng buộc quá sớm, cho nên liền đơn giản giả vờ ngây ngốc? Hay là nói, là bởi vì mình chưa nghĩ ra phải ứng đối tình cảm của Lâm Chí Bình như thế nào?
Thượng Quan Phi Trần một bên lắc đầu, cho Thượng Quan Thiện Thủy một ánh mắt, nhấc chân đi ra ngoài: “Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi a.” (Có hoa để hái thì cứ hái, chớ để hết hoa hái cái chi (bạn Phong dịch bựa) *cười ngu*)
Ánh mắt Thượng Quan Phong Vũ sáng lên, vươn móng vuốt nắm chặt tay Lâm Chí Bình: “Chí Bình, ngươi hãy nghe ta nói.”
Hạ An Ca rất có lương tâm đóng cửa lại cho Thượng Quan Phong Vũ, ba người làm bộ đi tới cửa viện, nhìn nhau một cái, rất có ăn ý đồng thời xoay người, rón rén đi trở về, sau đó ngồi xổm cạnh cửa, dán lỗ tai lên cánh cửa.
Ngươi nói gì? Vì sao không đứng lên nghe? Ngốc à, bên ngoài ánh dương quang vừa vặn chiến tới, bóng của bọn sẽ tất nhiên sẽ bị chiếu lên cửa, như vậy sẽ rất dễ bị phát hiện!
“Nói cái gì? Nói ngươi một mực cười nhạo ta?” Thanh âm của Lâm Chí Bình mang theo chút thương tâm, Thượng Quan Thiện Thủy liền tưởng tượng ra cảnh Lâm Chí Bình cúi đầu ảm nhiên thần thương, sách, điềm đạm đáng yêu cực. Lại nói, Lâm Chí Bình lớn lên rất đẹp mắt, niên thiếu lang mười sáu tuổi, phiên phiên mỹ thiếu niên a.
“Không phải vậy, Chí Bình, ta không có cười nhạo ngươi, khi đó ta chưa có suy xét cẩn thận phải tương xử với ngươi như thế nào, cho nên mới…” Thanh âm của Thượng Quan Phong Vũ mang theo một chút khẩn trương, nghĩ đến hẳn là cũng không phải không cảm giác với Lâm Chí Bình .
“Vậy ngươi bây giờ đã nghĩ ra phải tương xử với ta như thế nào rồi?” Âm thanh của Lâm Chí Bình mang theo một chút tự giễu: “Là muốn cắt bào đoạn nghĩa sao? Là muốn vĩnh không gặp lại sao?”
“Không phải không phải, ngươi hãy nghe ta nói.” Thanh âm của Thượng Quan Phong Vũ của trong nháy mắt cất cao lên hai quãng, xem bộ dáng là rất sốt ruột: “Chí Bình, sao ngươi có thể nói như vậy ni? Ta vĩnh viễn cũng không cắt bào đoạn nghĩa với ngươi, cũng sẽ không vĩnh viễn không gặp ngươi.”
“Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?” Thanh âm của Lâm Chí Bình mang theo một chút bất ổn, đại khái là khẩn trương, Thượng Quan Thiện Thủy rất muốn nhìn xem biểu tình của Lâm Chí Bình, thế nhưng cửa làm bằng gỗ, ngay cả cái khe hở cũng không có, hắn gấp đến muốn cào cửa.
“Ta muốn ngươi và ta cùng một chỗ.” Thượng Quan Phong Vũ chém đinh chặt sắt, Thượng Quan Thiện Thủy ở bên ngoài hơi kém vỗ tay, bát ca tuyệt lắm, nam tử hán đại trượng phu, muốn cái gì cứ mở miệng nói!
Sau đó, bên trong không có âm thanh nữa, Thượng Quan Thiện Thủy tự động tưởng tượng, là ôm ấp sao, hay là hôn môi? Có lẽ, trực tiếp lên giường? Cào cửa cào lợi hại hơn thế nhưng nhìn không thấy vẫn là nhìn không thấy.
Hạ An Ca ngồi chồm hổm đối diện hắn, nhìn sắc mặt hắn, khóe miệng nhịn không được giật một cái, đầu tiến tới, ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói: “Là ôm, còn không có tiến hành bước khác.”
“Làm sao ngươi biết?” Thượng Quan Thiện Thủy trợn to hai mắt nhìn Hạ An Ca, như vậy, rất là khả ái, Hạ An Ca không tiếng động nhỏe miệng cười: “Nghe thanh âm là biết, bên trong tiếng hít thở coi như là tương đối bình ổn, nếu như tiến hành hơn nữa, hô hấp sẽ trở nên gấp gáp.”
Thượng Quan Thiện Thủy trừng Hạ An Ca, ngươi là có bao nhiêu kinh nghiệm mới tổng kết ra?
Hạ An Ca rất vô tội, ta thực sự không có kinh nghiệm, bất quá, đây không phải là thường thức sao?
|
Chương 17 – Kinh thành về đêm
—
Xế chiều hôm đó, Thượng Quan Thiện Thủy ngủ trưa thức dậy, nghe thấy thanh âm hào hứng của Hạ An Ca : “Cửu nhi, mau đứng lên, buổi tối chúng ta đi ra ngoài chơi.”
“Đi chỗ nào chơi?” Thượng Quan Thiện Thủy ngay cả mắt cũng không mở, trưa hôm nay nghe chuyện bát quái của bát ca và Lâm Chí Bình xong, bởi vì quá hưng phấn, cho nên buổi trưa làm hơi nhiều thức ăn, đầy ấp một bàn, sau đó đúng là mệt muốn chết, buổi trưa nghỉ ngơi dài hơn ngày bình thường một chút , lúc này còn không muốn mở mắt.
“Không phải lần trước đã nói với ngươi muốn đi du hồ sao?” Hạ An Ca tiếp nhận khăn ướt nha hoàn đưa tới áp lên má Thượng Quan Thiện Thủy, cảm giác mát mát lành lạnh làm Thượng Quan Thiện Thủy trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
“Quên mất, bất quá, có xa không? Chúng ta có cần chuẩn bị vài thứ không?” Thượng Quan Thiện Thủy ngồi dậy, đẩy tay Hạ An Ca ra, khom lưng mang giày.
“Không xa, ngay ngoài hoàng thành.” Hạ An Ca vừa nói một bên đến bên cạnh bàn rót một chén nướ trà âm ấm đưa cho Thượng Quan Thiện Thủy: “Trước uống một ngụm trà, đợi lát nữa chúng ta đi gọi lục ca thất ca và bát ca, còn có Lâm Chí Bình, có muốn kêu nhị ca ta luôn không?”
“Kêu luôn đi, chúng ta đi ra ngoài chơi, nếu không gọi Nhị điện hạ thì có chút không đúng, lần trước Nhị điện hạ bán biệt viện lại cho chúng ta, chúng ta còn chưa kịp hảo hảo cảm tạ hắn.” Thượng Quan Thiện Thủy đặt chén trà lại bàn, xoay người đi ra ngoài.
Hạ An Ca vội vã đuổi theo: “Ân, đi. Buổi tối kinh thành rất là náo nhiệt, ta bảo chứng, đêm nay nhất định sẽ đùa tận hứng.”
“Ân, vậy giờ ta đến tịnh phòng, ngươi đi gọi lục ca bọn họ.” Hiện tại đã xế chiều, nếu như đi du hồ, còn phải chuẩn bị một vài thứ, cho nên phải bắt đầu chuẩn bị thật sớm.
Hạ An Ca tùy tiện gọi một tiểu tư, bảo hắn đi thông tri Thượng Quan Phi Trần bọn họ, chính hắn thì ở trong sân chờ Thượng Quan Thiện Thủy. Rất nhanh, Thượng Quan Thiện Thủy liền đi ra. Hạ An Ca đưa cho hắn một lọ tinh dầu, là bảo vệ tay, hành nghiệp vật phẩm trang điểm thời cổ đại vẫn tương đối tiên tiến, chí ít loại tinh dầu này cũng rất tốt.
Trước Thượng Quan Thiện Thủy cũng sẽ không dùng loại vật này, thế nhưng sau đó Hạ An Ca nghĩ Thượng Quan Thiện Thủy luôn bận rộn trong trù phòng, thật không tốt cho tay, có thể sẽ trở nên thô ráp, cho nên liền mua một ít, tùy thân mang theo, mỗi lần Thượng Quan Thiện Thủy rửa tay xong đều phải bôi một ít. Từ từ, Thượng Quan Thiện Thủy cũng thành thói quen.
“Chúng ta phải chuẩn bị gì vậy? Buổi tối ăn cơm trên thuyền luôn sao?” Thượng Quan Thiện Thủy đưa tay để Hạ An Ca thoa tinh dầu cho mình, sau đó bóp bóp, để tay hấp thu hết tinh dầu.
“Ân, phải chuẩn bị một ít. Bất quá, thuyền hoa kia rất lớn, có trù phòng, chúng ta không cần chuẩn bị nhiều lắm.” Hạ An Ca suy nghĩ một chút nói rằng, tuy rằng đã lâu không có dùng đến thuyền hoa này, thế nhưng trưa nay cũng đã phân phó nói cần dùng, những người đó hẳn là đã chuẩn bị tốt hết rồi.
“Vậy thì được rồi, chúng ta trực tiếp đi.” Thượng Quan Thiện Thủy gật đầu, lôi kéo Hạ An Ca đi ra ngoài.
“Tiểu cửu, muốn đi du hồ?” Đối diện đã nhìn thấy Thượng Quan Phi Trần và Thượng Quan Tân Hồng đi tới, đi tới, phía sau bọn họ chính là Thượng Quan Phong Vũ và Lâm Chí Bình. Hai người kia rốt cục đã xác định quan hệ, thời gian gần đây vẫn cứ dính dính hồ hồ, bất kể là đi đâu cũng tay nắm tay, ngay cả ăn cơm trưa đều là ăn một miếng nhìn đối phương một cái, cứ như đối phương có thể ăn với cơm vậy.
Bất quá, cổ nhân nói tú sắc khả xan, chắc là trong mắt tình nhân, đối phương đúng là có thể ăn với cơm đi.
“Ân, An Ca nói hắn đã cho chuẩn bị thuyền hoa, hôm nay chúng ta sẽ chơi đùa một hồi, còn có Hạ nhị ca cũng sẽ đi.” Thượng Quan Thiện Thủy gật đầu, cười nhìn qua Thượng Quan Phong Vũ và Lâm Chí Bình, Thượng Quan Phong Vũ da mặt tương đối dày, làm như không phát hiện, Lâm Chí Bình da mặt tương đối mỏng, mặt hơi hơi ửng đỏ.
“Ân, gọi thêm Hạ nhị ca cũng được, ngày mai chúng ta sẽ dọn qua nhà mới, dù thế nào cũng phải biểu thị cảm tạ.” Thượng Quan Phi Trần gật đầu, lại nhíu mày: “Chúng ta chuẩn bị một phần lễ vật đi, nhận được nhân tình lớn như vậy, chỉ là một bữa cơm có chút không được.”
Thượng Quan Thiện Thủy gật đầu, Hạ An Ca lại nói: “Kỳ thực nếu như cửu nhi tự mình làm, một bữa cơm là đã đủ cho phần nhân tình này rồi. Tài nghệ của cửu nhi bây giờ, ngay cả ngự trù cũng không bằng.”
“Vậy cũng không được, thủ nghệ của tiểu cửu nhà ta, cũng không phải dùng để bán, hắn chỉ là mình thích cho nên mới làm, chúng ta tuyệt không dùng thủ nghệ của tiểu cửu để đền đáp.” Thượng Quan Phi Trần nhướng mi, thủ nghệ của tiểu cửu nhà hắn, chỉ làm cho người hắn công nhận ăn.
Hạ An Ca sửng sốt một chút, lập tức ngượng ngùng sờ đầu mình: “Là ta sơ sót, cửu nhi, xin lỗi a.”
“Không sao, thủ nghệ của ta không phải như thất ca nói… ân, quý báu, dù sao đều là làm cơm nha, có người nguyện ý dùng tiền mua, ta cũng sẽ không ngăn cản bọn họ đào bạc.” Thượng Quan Thiện Thủy khoát khoát tay, không quá lưu ý.
“Muốn tặng quà?” Thượng Quan Tân Hồng trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên mở miệng hỏi, Thượng Quan Phi Trần gật đầu: “Ân, tặng cho Nhị điện hạ một phần lễ vật.”
“Thanh Sơn Nghiễn.” Thượng Quan Tân Hồng nói, Thượng Quan Phi Trần vừa mới gật đầu, nghe thấy Lâm Chí Bình kinh ngạc hỏi: “Chính là Thanh Sơn Nghiễn rất nổi danh kia? Trong truyền thuyết, dùng nghiên mực này viết chữ sẽ khiến thần vận từng chữ mở rộng thập bội, dùng nghiên mực này vẽ tranh là có thể khiến bức tranh sống động như thật, chính là Thanh Sơn Nghiễn đó sao?”
Tuy rằng Lâm Chí Bình nói năng có chút lộn xộn, thế nhưng mọi người cũng đều nghe hiểu. Thượng Quan Tân Hồng gật đầu, Lâm Chí Bình kích động: “Cái đó thế nhưng ngàn vàng khó mua, cả Hạ Quốc cũng chỉ có một cái mà thôi.”
“Ừ, đúng vậy, đưa cho Nhị điện hạ vừa lúc.” Thượng Quan Phi Trần cũng gật đầu, Nhị điện hạ không thiếu vàng không thiếu bạc, thật không có gì để tặng, còn không bằng tặng mấy món văn nhã. Mà mấy thứ văn nhã, thi từ ca phú, hiện nay trên tay bọn họ cũng không có, còn phải lao lực đi tìm. Vừa lúc trên tay lục ca có cái Thanh Sơn Nghiễn, món đồ rất văn nhân nhã sĩ gì đó, đưa qua vừa lúc.
Khóe miệng Lâm Chí Bình co rút, cái loại ngàn vàng khó mua gì đó, người của Thượng Quan gia nói tặng liền đưa, kẻ có tiền, quá có tiền!
Thượng Quan Phong Vũ vỗ vỗ tay Lâm Chí Bình: “Chí Bình, nếu như ngươi thích loại vật này, quay đầu lại ta tặng ngươi bảy tám cái.”
“Bảy tám cái? Ngươi cho là mua rau xanh cải trắng sao? Loại vật này là khả ngộ bất khả cầu.” Trắng mắt trừng Thượng Quan Phong Vũ, Lâm Chí Bình ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Ta nói, chúng ta có thể không cần đứng dưới thái dương thương lượng mấy chuyện này sao?”
“Đúng vậy, chúng ta đổi một nơi khác.” Thượng Quan Thiện Thủy cũng bừng tỉnh đại ngộ, khó trách hắn thấy sao nóng như vậy, nguyên lai là đứng không đúng chỗ.
“Ở trong Thư Lâu, thất đệ, đi lấy.” Thượng Quan Tân Hồng lời ít mà ý nhiều phân phó, sau đó dẫn đầu đi vài bước tới chỗ bóng cây.
Khóe miệng Thượng Quan Phi Trần giật giật, lục ca nhà mình lười biếng trước sau như một. Hơn nữa, mấy thứ quý giá như vậy, hắn cư nhiên cứ như vậy ném trong Thư Lâu, quả thực chính là, quá bại gia! Nhận mệnh xoay người đi tới phòng của Thượng Quan Tân Hồng, Thượng Quan Phi Trần rất hoài nghi, lục ca nhà hắn đến bây giờ còn không thú lão bà, hoàn toàn cũng là bởi vì hắn quá lười.
“An Ca, chúng ta đi trù phòng một chuyến.” Thượng Quan Thiện Thủy túm túm y tụ Hạ An Ca nói.
“Dược.” Hai người tay nắm tay đi về phía trù phòng.
Đến trù phòng, Thượng Quan Thiện Thủy tìm kiếm một hồi, tìm ra không ít thứ, đều cho vào giỏ trúc lớn để Hạ An Ca mang theo: “Tối nay ăn, vạn nhất trên thuyền thiếu gì đó, chúng ta còn có chuẩn bị.”
“Trên thuyền nhất định đủ. Không đủ, chúng ta cho người đi mua là được.” Hạ An Ca nhìn cái giỏ, hơi bị lớn.
“Ở trên hồ, có chút không tiện, bảo ngươi mang ngươi liền mang đi, dù sao đợi lát nữa ra phủ cũng không cần ngươi xách.” Thượng Quan Thiện Thủy xoay người đi ra ngoài, Hạ An Ca cũng nhanh chân đuổi theo.
“Muốn ngồi mã xa?” Không cần mình xách, đó là đặt trên mã xa sao?
“Mã xa quá nóng, thế nhưng lục ca khẳng định không muốn tự đi, cho nên để lục ca ngồi mã xa, chúng ta cưỡi ngựa.” Thượng Quan Thiện Thủy rất hiểu lục ca nhà mình lười biếng thế nào, cho nên sớm đã dự định cho hắn sẵn rồi.
“Đi.” Gật đầu, Hạ An Ca gọi một người đến liền phân phó chuẩn bị mã xa và ngựa, trong thành không cho phép phóng ngựa, thế nhưng cưỡi ngựa thì được.
Đoàn người lề mề nửa ngày mới xuất môn, lúc đến ven hồ, mặt trời đã lặn, tuy rằng sắc trời vẫn còn hơi sáng, thế nhưng rất nhiều thuyền hoa đã lên đèn. Người bên hồ tụm năm tụm ba, có thư sinh phe phẩy quạt, cũng có cô nương mang khăn che mặt.
|
Phong khí kinh thành vẫn tương đối phóng khoáng, đối với nữ tử cũng không yêu cầu quá nghiêm khắc, nữ tử chưa thành hôn cũng là có thể ra đường, thế nhưng trên đường phố cũng muốn mang theo cái khăn che mặt. Đương nhiên, những quy củ này còn có một cái tên, là quy củ của đại gia, đối với nhữn tiểu hổ nữ tử nhà nghèo mà nói, không cần quá mức câu nệ.
Khảo thí gần kề, đã có rất nhiều thư sinh từ bên ngoài chạy tới. Cho nên kinh thành cũng náo nhiệt hơn bình thường vài phần. Bên hồ cũng có người bày quầy hàng, có bán thức ăn vặt, cũng có bán đồ trang sức, thỉnh thoảng còn có mấy quầy sách, tất cả đều treo đèn lồng, cũng không sợ buổi tối nhìn không thấy.
“Kinh thành vào buổi tối đều rất náo nhiệt, mấy quầy hàng này, trên cơ bản đều là chờ sắc trời hoàn toàn tối đen mới có thể thu.” Hạ An Ca thấy Thượng Quan Thiện Thủy tò mò đánh giá chung quanh, liền cười giải thích cho hắn. Thời gian hắn ở Cẩm Quan Thành, buổi tối cũng chưa thấy qua quầy hàng gì, hẳn là trước giờ nghĩ buổi tối có bày quầy hàng là rất kỳ quái đi.
Thượng Quan Thiện Thủy gật đầu, lôi kéo Hạ An Ca đến mấy quầy hàng ăn vặt dạo qua một vòng, quay đầu lại mấy thứ trong tay lại nhiều thêm một đống lớn, bánh tổ ong, mứt quả phủ mật ong, oản cao, hao cao, tạ cao, du tiễn cao, đào mừng thọ, yêu tử bính, bánh thịt dê, bánh rán, bánh nướng, đáp liên hỏa thiêu, bánh nướng, quán tràng… và Thượng Quan Thiện Thủy một mình xách một đống lớn, trên mỗi thứ đều bị cắn một miếng.
“Tiểu cửu, đệ mua nhiều như vậy làm chi?” Khóe miệng Thượng Quan Phi Trần giật một cái, lại một tên bại gia tử, nguyên đêm đều không ăn hết, hắn mua nhiều như vậy làm cái gì?
“Đệ nếm thứ, nghĩ ăn ngon nên mua thêm mấy phần, buổi tối để các huynh ăn khuya, không thể ăn cũng chỉ mua một phần.” Thượng Quan Thiện Thủy chỉ chỉ những thứ Hạ An Ca mang theo, quả nhiên đều cho vào túi, cũng không bị cắn một cái.
“Chúng ta lên thuyền đi, Nhị điện hạ cũng cũng sắp đến.” Nhìn nhìn ắc trời, nghĩ không sai biệt lắm, liền quay đầu nhìn Thượng Quan Thiện Thủy bọn họ.
Thượng Quan Thiện Thủy đương nhiên là không có ý kiến, Thượng Quan Thiện Thủy không ý kiến, Hạ An Ca cũng liền không ý kiến. Chỉ có Thượng Quan Phong Vũ và Lâm Chí Bình có chút do dự, bất quá, thiểu số phải phục tòng đa số, bọn họ do dự hoàn toàn không thể làm Thượng Quan Phi Trần thay đổi chủ ý.
Thuyền hoa dừng ở bên hồ, Hạ An Ca vừa xuất hiện, người canh giữ trên thuyền hoa đã nhìn thấy, vội hạ thang trên tàu, để Hạ An Ca bọn họ lên thuyền.
“Đốt đèn lồng lên.” Hạ An Ca đưa hết những thứ trên tay cho hai tiểu tư đứng bên chờ đợi, sau đó thấp giọng phân phó: “Không cần lộ ra tiêu chí của Thành Quận Vương phủ.”
“Dạ, Cửu điện hạ.” Tiểu tư lên tiếng liền đi xuống.
“An Ca, thuyền hoa này thật lớn a. Thượng Quan Thiện Thủy nhìn nhìn hai bên, biểu thị rất hài lòng, không chỉ có rất lớn, còn rất đẹp, đầu thuyền cuối thuyền đều đốt hồng đăng lung (đèn lồng màu đỏ), có vẻ càng đẹp mắt.
“Của ta cũng là của ngươi, nếu như ngươi thích, sau này các ngươi cứ đến mỗi ngày.”Hạ An Ca nắm tay Thượng Quan Thiện Thủy đi vào bên trong: “Trước nghỉ ngơi một hồi, chờ nhị ca tới rồi chúng ta đi ra chơi.”
Thượng Quan Phi Trần bị lơ không nói gì, tiểu cửu nhà mình và Hạ An Ca đi ân ân ái ái, tiểu bát nhà mình và Lâm Chí Bình đi ân ân ái ái, chỉ còn lại mình và lục ca cô đơn chiếc bóng. Xét thấy tính tình Thượng Quan Tân Hồng lười biếng, có thể không mở miệng liền không mở miệng, Thượng Quan Phi Trần nghĩ thế giới này thật thê lương, ngay cả đối tượng nói chuyện cũng không có.
—
|
Chương 18 – Lần đầu lộ diện
—
Rất nhanh Hạ An Ly liền chạy tới, vừa lên thuyền đã nhìn thấy Thượng Quan Thiện Thủy bọn họ đang đứng trên boong vui đùa ầm ĩ. Bất quá, người đứng cùng Thượng Quan Phi Trần kia, chưa thấy qua, bất quá cũng biết, đại khái chính là lục thiếu gia Thượng Quan gia, lục ca của Thượng Quan Phi Trần. Thấy mọi người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, khóe miệng Hạ An Ly hơi cong lên.
“Phi Trần, vị này chính là lệnh huynh đi?” Trước đi tới lên tiếng chào Thượng Quan Phi Trần, cười khanh khách nhìn về phía người thanh niên đứng bên cạnh Thượng Quan Thiện Thủy, khoảng chừng chừng hai mươi, tướng mạo cũng rất tuấn mỹ, đôi mắt kia, cũng giống như những người Thượng Quan gia khác, đều là đôi mắt đào hoa xinh đẹp. Mặc áo lam, thoạt nhìn là một người rất ổn trọng.
“Ân, đây là lục ca ta, Thượng Quan Tân Hồng.” Thượng Quan Phi Trần gật đầu, sau đó hướng Thượng Quan Tân Hồng giới thiệu Hạ An Ly: “Vị này chính là đương triều Nhị điện hạ, ca ca của An Ca.”
“Nhị điện hạ hảo.” Ánh mắt Thượng Quan Tân Hồng quét trên người Hạ An Ly một vòng, khẽ vuốt cằm, đánh tiếng chào hỏi, làm cho Hạ An Ly có chút sững sờ, người này, đáng tiếng như vậy là xem như xong? Ngay cả cái động tác cũng không có.
Thượng Quan Phi Trần ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: “Cái kia… Nhị điện hạ, lục ca ta luôn luôn lười nhác, xin điện hạ thứ lỗi.”
Hạ An Ly bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai không phải là không hiểu lễ nghi, mà là quá lười. Hạ An Ly vốn cũng không phải là người hẹp hòi, gật đầu cười nói: “Không sao, giữa chúng ta không cần đa lễ. Năm nay Tân Hồng có hai mươi đi? Ta nghe An Ca nói ngươi sẽ tham gia khoa cử, năm nay có nắm chắc?”
Thượng Quan Tân Hồng vươn bốn ngón tay lung lay hai cái trước mặt Hạ An Ly, sau đó lại duỗi mười ngón tay, gật đầu.
Khóe miệng Hạ An Ly co giật, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Phi Trần, Thượng Quan Phi Trần sờ sờ mồ hôi ảo trên trán, cười khan giải thích: “Ý của lục ca ta là năm nay hắn đã hai mươi thêm bốn, đối với khoa cử, là có mười phần nắm chắc.”
Hạ An Ly đang nhìn Thượng Quan Tân Hồng, trong mắt mang theo vài phần tiếu ý, người hảo ngoạn như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy ni. Càng là không muốn nói chuyện, thì mình càng muốn chọc cho hắn nói, gõ cây quạt vào lòng bàn tay, Hạ An Ly cười nói: “Ta lớn hơn Tân Hồng hai tuổi, nếu như Tân Hồng không chê, cứ gọi ta một tiếng Hạ nhị ca đi.”
Thượng Quan Tân Hồng đảo mắt, nghĩ tiếng xưng hô này là không tránh khỏi, mím môi, hô một tiếng Hạ nhị ca. Hạ An Ly mặt mày rạng rỡ, cũng không đi tìm Hạ An Ca nữa, trực tiếp đứng trước mặt Thượng Quan Tân Hồng bắt đầu hỏi thăm: “Tân Hồng tham gia khảo thí cử nhân lúc nào?”
Thượng Quan Tân Hồng vươn ba ngón tay, lần này Hạ An Ly cũng không cần Thượng Quan Phi Trần giải thích, tự mình thể hội: “Nga, nguyên lai là ba năm trước đây a, ân, chính là khảo thí cử nhân lần trước, vừa vặn có thể đuổi kịp khảo thí cống sinh lần này.”
Thượng Quan Tân Hồng gật đầu, khảo thí cử nhân qua ba năm, mới có một cuộc khảo thí cống sinh.
Hạ An Ly thấy Thượng Quan Tân Hồng vẫn không nói gì, càng không ngừng cố gắng: “Vậy Tân Hồng xuất sĩ là có hoài bão gì sao?”Mọi người nói học thành văn dữ võ, mãi dữ đế vương gia, các thư sinh, hoài bão lớn nhất chính là giúp đế vương bài ưu giải nạn, ân, người của Thượng Quan gia, có thể chi trì, đại khái chính là mình đi.
Hạ An Ly dự định rất tốt, chỉ chờ Thượng Quan Tân Hồng biểu lộ trung tâm với hắn, không nghĩ tới, Thượng Quan Tân Hồng nhìn hắn hai cái, đã nói bốn chữ: “Ăn no uống đủ.”
Thượng Quan Phi Trần đứng cạnh nhịn không được từ trán đổ xuống mấy hàng hắc tuyến, Thượng Quan gia không đủ cho ngươi ăn không đủ cho ngươi uống sao? Với màn đối thoại này, thật sự là nghe không nổi nữa, hay là mình đi tìm tiểu cửu đi, đỡ để tiểu cửu thiếu đầu óc không cẩn thận tí là bị người lừa, sau đó bị ăn vô số đậu hủ non.
“Cửu nhi, có muốn cho người đến xướng ca khiêu vũ không?” Bên kia Hạ An Ca đang lấy lòng Thượng Quan Thiện Thủy, cơm tối hôm nay là để trù tủ trên thuyền hoa làm, hơn nữa trước khi Thượng Quan Thiện Thủy tới mình đã chuẩn bị không ít, vừa nãy trên bờ lại mua không ít thức ăn vặt, cho nên lúc này cũng không cần động thủ làm cơm gì hết, rất rãnh rỗi.
Cùng Hạ An Ca đi dạo hai vòng trên thuyền, ngắm phong cảnh trên mặt hồ một lần, nghĩ kỳ thực cũng không có gì để nhìn, liền có chút buồn chán. Lúc này Hạ An Ca đang vắt hết óc suy nghĩ đủ trò để lấy lòng.
“Ca vũ? Không phải trên thuyền hoa không có vũ cơ sao?”Thượng Quan Thiện Thủy nghi ngờ nhìn về phía Hạ An Ca, hắn vừa nãy dạo trên thuyền có nhìn qua, trên thuyền hoa ngoại trừ tiểu tư thì chính là nha hoàn, sinh vật nữ tính không nhiều lắm, chỉ có mấy người như vậy, còn là diện mạo bình thường, có cái gì để xem?
“Chúng ta có thể phái người đi mời a.”Hạ An Ca cảm thấy Thượng Quan Thiện Thủy có hơi hứng thú, liền lại gần chỉ vào một thuyền hoa cách đó không xa nói rằng: “Thấy cái thuyền hoa kia không?”
“Cái treo đèn lồng vẽ mẫu đơn kim sắc hả?”Thượng Quan Thiện Thủy theo ngón tay hắn nhìn sang, trên mặt hồ neo không ít thuyền hoa, bất quá, dễ thấy nhất cái kia chính là chiếc thuyền hoa treo đèn lồng vẽ hoa mẫu đơn kim sắc neo giữa hồ, trên thuyền hoa tơ lụa rực rỡ sắc màu, đèn lồng cơ hồ là một cái nối tiếp một cái, toàn bộ thuyền hoa được chiếu sáng như ban ngày, trên thuyền hoa có rất nhiều bóng người qua lại, bọn họ cách xa như vậy đều có thể thấy.
Hơn nữa, loáng thoáng, có tiếng đàn sáo truyền đến. Thượng Quan Thiện Thủy mặt nhăn nhíu, thoạt nhìn không giống như là thuyền hoa của người đứng đắn.
“Ân, kia gọi là Tần Hoài họa phảng, mượn dùng danh tự Tần Hoài.” Thập lý Tần Hoài, thương cổ vân tập, thanh lâu lâm tập, họa phảng lăng ba, là vùng Giang Nam giai lệ. Nhắc tới Tần Hoài hai chữ, đầu tiên nghĩ đến, không phải là mấy cái oanh oanh yến yến sao? (Tần Hoài trăm dặm, thương nhân tấp nập, thanh lâu san sát, thuyền hoa tung sóng – ý chỉ vẻ phồn hoa.)
Thượng Quan Thiện Thủy tà tà liếc Hạ An Ca: “Xem ra ngươi hiểu rất rõ mấy chuyện này a.”
Hạ An Ca vội vã kêu oan: “Không a, ta là nghe nhị ca nói, lúc ta phái người đi mời nhị ca, nhị ca nói muốn tìm người trợ hứng, sau đó đã nói một ít loại chuyện này.”Hạ An Ca không hề áy náy đem tất cả mọi chuyện đổ hết lên người Hạ An Ly, sau đó rất nghiêm túc phát thệ: “Cửu nhi, ta phát thệ, ta chưa từng đi tới mấy cái chỗ đó.”
“Tự ngươi nói chưa từng đi, cho dù có đi qua, ta cũng không biết.”Thượng Quan Thiện Thủy liếc nhìn hắn một cái, Hạ An Ca đảo đảo mắt, tiến đến bên tai Thượng Quan Thiện Thủy nhỏ giọng nói, chờ Hạ An Ca vả vào miệng ly khai, mặt Thượng Quan Thiện Thủy đã trướng thành vải đỏ, dùng sức trừng Hạ An Ca: “Không biết xấu hổ.”
“Cửu nhi, cho dù ta không biết xấu hổ cũng chỉ không biết xấu hổ với một mình ngươi.” Hạ An Ca cười híp mắt nhìn Thượng Quan Thiện Thủy mặt đỏ bừng bừng, nhịn không được thăm dò đến đôi môi hồng nhuận gặm một cái: “Cửu nhi, ngươi yên tâm, đời này, ta cũng chỉ muốn một mình ngươi.”
“Không phải ngươi nói muốn đi lên thuyền kia gọi người sao? Còn có đi không?”Thượng Quan Thiện Thủy trầm mặc một hồi, dời trọng tâm câu chuyện, Hạ An Ca cũng không thèm để ý, cười gật đầu: “Đi.”
“Đi chỗ nào?” Hạ An Ca vừa dứt lời, nghe thấy tiếng của Thượng Quan Phi Trần vang lên ngay sau lưng, gương mặt Thượng Quan Thiện Thủy vừa mới khôi phục màu sắc bình thường đùng một cái lại biến thành màu đỏ, cũng không biết thất ca vừa rồi thấy nhiều ít…
“Chúng ta đang nói muốn đến chỗ chiếc thuyền kia gọi một ít người năng ca thiện vũ.” Hạ An Ca lại rất trấn định, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi, vẫn duy trì khóe miệng mỉm cười quay đầu lại trả lời.
Thượng Quan Phi Trần gật đầu: “Ân, vậy đi gọi mấy người đi, dù gì chúng ta ở đây cũng không có gì khác hảo ngoạn, xem ca vũ cũng tốt.”
Có hai người đồng ý, chuyện này coi như là đã xác định. Hạ An Ca nâng tay gọi một tiểu tư đến bảo hắn đến Tần Hoài họa phảng chọn người. Tiểu tư kia ứng tiếng, từ trên thuyền hoa hạ một chiếc thuyền nhỏ xuống nước, chèo tới chỗ Tần Hoài họa phảng.
“Thất ca, sao huynh không nói chuyện với lục ca.” Thượng Quan Thiện Thủy quay đầu nhìn Thượng Quan Phi Trần, tò mò hỏi.
“Lục ca đang nói chuyện với Nhị điện hạ.”Thượng Quan Phi Trần rất cô đơn, tất cả mọi người đều có bạn, chỉ mỗi hắn là lẻ loi một mình a, thế giới này thật thê lương. Hay là nhanh nhanh tìm một người trong lòng. Bất quá, lại nói, cho dù có thú thân, lão bà cũng không thể cùng mình đi ra ngoài, hơn nữa lúc đón dâu cũng có rất nhiều chuyện phiền toái, còn không bằng không thú, có lẽ, tìm cái nam nhân?
Thượng Quan Phi Trần bị cái ý tưởng tự dưng xuất hiện kia làm kinh ngạc, lập tức lắc đầu, mình nhất định phải kiên trì bản tâm của mình, không thể nhìn thấy tiểu cửu và Hạ An Ca bọn họ thân thân ái ái liền trông mà thèm, tương lai nhất định phải thú một thục nữ, một nữ tử ôn nhu rộng rãi hiểu ý người săn sóc lương thiện, đây mới là chính lộ!
“Nhị điện hạ? Hạ nhị ca đã đến a?” Thượng Quan Thiện Thủy hoàn toàn không biết Thượng Quan Phi Trần đang suy nghĩ gì, chồm lên nhìn về phía đầu thuyền, chỉ bất quá, hắn và Hạ An Ca ở bên trái thuyền hoa, Thượng Quan Tân Hồng là ở bên phải, nên cũng nhìn không thấy.
“Ân, vừa đến một lúc, không phải tửu yến còn chưa bắt đầu sao? Cho nên trước để lục ca nói nói mấy câu, năm nay lục ca khảo thí, thi đậu rồi còn phải lên chương trình an bài thế nào.”Thượng Quan Phi Trần vừa nói như vậy, chuyện này coi như là trở thành chính sự, Thượng Quan Thiện Thủy và Hạ An Ca đều không quá để ý tới những chuyện này, cho nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
|
“Thất ca, các ngươi ở chỗ này a.” Ba người đang nói chuyện, nghe thấy Thượng Quan Phong Vũ hô to: “An Ca, có pháo hoa không? Bằng không chúng ta đốt pháo hoa đi?”
“Đốt pháo hoa trên thuyền, mệt ngươi nghĩ ra.”Thượng Quan Phi Trần trừng hắn, nhìn Lâm Chí Bình đứng phía sau hắn: “Chí Bình, ngươi thế nào cũng hồ đồ theo hắn?”
“Thất ca, không phải Chí Bình hồ đồ, là đệ nghĩ buổi tối đốt pháo hoa nhìn rất đẹp mắt.”Thượng Quan Phong Vũ sờ sờ đầu nói rằng: “Mặc dù là trên thuyền, nhưng là chúng ta cẩn thận một chút chẳng phải được rồi sao? Huống chi là ở trên mặt hồ, cho dù có cháy chúng ta cũng kịp cứu hỏa mà.”
“Phải không, vạn nhất không kịp thì sao?” Thượng Quan Phi Trần trực tiếp bác bỏ đề nghị này. Thượng Quan Thiện Thủy lại cảm thấy không có gì, ở một bên túm túm tay áo Thượng Quan Phi Trần: “Thất ca, kỳ thực cũng không có gì, bát ca và Lâm đại ca ở một bên nhìn, tuyệt đối sẽ không sao.”
“Đúng vậy đúng vậy, thất ca cứ yên tâm đi, hai chúng ta nhìn, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.”Thượng Quan Phong Vũ còn thiếu vỗ ngực cam đoan.
Thượng Quan Phi Trần do dự một chút vẫn lắc đầu: “Không được, chung quanh đây có không ít thuyền, vạn nhất hỏa tinh tử rơi lên thuyền người khác, dẫn tới hỏa tai thì không tốt, huống chi trên thuyền chúng ta có hai hoàng tử, càng phải chú ý điệu thấp, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì, bằng không hai hoàng tử cũng không dễ nhìn.”
Thượng Quan Phong Vũ vừa nghe liền biết đề nghị đốt pháp hoa này xong rồi, uể oải sờ sờ đầu: “Chúng ta đây tìm ít chuyện để làm?” Buổi đêm buổi hôm, câu cá cũng không tìm được cá tôm còn chưa ngủ.
“Đợi lát nữa sẽ khai yến, ngươi đừng vội.” Thượng Quan Phi Trần vừa mới an ủi Thượng Quan Phong Vũ, đã thấy tiểu tư lúc nãy đi mời người đã về rồi: “Cửu điện hạ…”
“Thế nào, kêu không đến?”Hạ An Ca mặt nhăn nhíu, nhìn tên tiểu tư mặt đầy mồ hôi, lại nhìn Tần Hoài họa phảng xa xa không có động tĩnh gì, cùng giọng nói chần chờ của tên tiểu tư, hắn liền hiểu được.
“Cửu điện hạ, trên thuyền hoa có mấy tiểu thế tử, bảo là muốn mời Cửu điện hạ qua đó uống rượu.” Tiểu tư nghe Hạ An Ca nói ra, lập tức tranh thủ đem những lời còn dư nói xong.
Nói dễ nghe, là tiểu thế tử mời Cửu điện hạ uống rượu. Thế nhưng, luận thân phận, Cửu điện hạ là hoàng tử, thế tử chỉ là nhi tử của vương hầu, ngay cả tước vị cũng không có kế thừa, so thân phận tự nhiên là kém Hạ An Ca.
Cho nên dù là mời uống rượu, cũng là bọn hắn qua đây thỉnh an Hạ An Ca, mà không phải để Hạ An Ca khuất tôn hàng quý đến chỗ bọn hắn. Dám làm điệu bộ ngông cuồng như thế, phía sau nhất định là có người.
“Đã có người mời chúng ta uống rượu, chúng ta liền đi qua nhìn một cái đi, nhìn xem là vị thế tử nào, bày vẻ thật là lớn a.” Hạ An Ca còn chưa nói gì, nghe thấy thanh âm Hạ An Ly từ một bên truyền đến.
Tên tiểu tư đáp lời.
Nhất định là Hạ An Ly đã nghe thấy toàn bộ. Lúc này giọng nói đều mang theo một cỗ lãnh ý.
—
|