Trọng Sinh Chi Cửu Cửu Đích Mỹ Vị
|
|
“Hạ An Ca.” Ngay khi Hạ An Ca chuẩn bị đứng lên phân phó người đi gọi ngự y thì, Thượng Quan Thiện Thủy đưa tay kéo tay áo hắn.
Hạ An Ca quay đầu lại, Thượng Quan Thiện Thủy ngước mặt nhìn hắn, rất nghiêm túc hỏi: “Hạ An Ca, có phải ngươi rất thích ta không?”
“Đương nhiên, ta thích cửu nhi nhất, ta vẫn luôn thích cửu nhi nhất.” Hạ An Ca sửng sốt một hồi, lập tức ngồi xỗm xuống trước mặt Thượng Quan Thiện Thủy, cầm khăn nhúng nước, chậm rãi lau người cho Thượng Quan Thiện Thủy.
“Thích bao nhiêu? Có thể thích bao lâu?”
“Rất thích rất thích, thích đến không có cửu nhi thì cảm thấy sống không có ý nghĩa, có thể vẫn thích đến tánh mạng của ta kết thúc.”
“Vậy vạn nhất có người tốt hơn ta thì sao? Nữ nhân có thể sinh hài tử, nếu cùng với ta, cũng sẽ không có hài tử của mình.”
“Đứa ngốc, không phải chúng ta đã nói vấn đề này rồi sao? Ta không muốn hài tử, hài tử ồn ào phiền phức, rất đáng ghét, ta chỉ cần một mình cửu nhi.”
“Vậy những người khác thì sao? Người có thể cho người quyền lợi và tài phú.”
“Muốn nói tài phú, trong thiên hạ đâu chẳng là vương thổ, nhị ca ta làm hoàng thượng, trừ hắn ra ta chính là người giàu có nhất. Mà quyền lợi, thân huynh đệ của hoàng thượng, quyền lợi là dưới một người trên vạn người đi?”
“Nếu như ngươi vẫn thích ta, chỉ thích một mình ta, sẽ không bởi vì quyền lợi tài phú danh tiếng các loại mà ly khai ta, ta cũng thích ngươi.” Trầm mặc một lúc lâu, ngay khi Hạ An Ca cho rằng Thượng Quan Thiện Thủy muốn ngủ, Thượng Quan Thiện Thủy bỗng nhiên lẩm bẩm nói.
“Ngươi nói cái gì?” Tay dừng một chút, ngay cả cái khăn trong tay rơi xuống nước cũng không nhặt lại, nhìn chằm chằm vào mắt Thượng Quan Thiện Thủy, muốn nhìn xem có phải bên trong đang phủ men say. Thế nhưng, thấy là một mảnh trong suốt.
“Ta nói, ta muốn thích ngươi, hiện tại mới thích một chút, thế nhưng sau này sẽ biến thành rất nhiều, chỉ cần ngươi không thay đổi, một ngày nào đó, ta sẽ thích ngươi nhiều như ngươi thích ta.”
Thượng Quan Thiện Thủy rất nghiêm túc nhìn Hạ An Ca, Hạ An Ca không phải người kia, lúc này đây, mình không cần lo lắng bị vứt bỏ bị phản bội nữa, Hạ An Ca như vậy, đáng giá để mình yêu thích giao phó.
Hạ An Ca không tìm được men say trong mắt Thượng Quan Thiện Thủy, trên mặt Thượng Quan Thiện Thủy cũng không tìm được mê man, nhìn Thượng Quan Thiện Thủy nghiêm túc, Hạ An Ca nghiêng người về phía trước, cũng không quan tâm Thượng Quan Thiện Thủy đang ướt đẫm, ôm người vào trong ngực, đầu cọ cọ bên cổ Thượng Quan Thiện Thủy: “Cửu nhi, ta rốt cục đợi được hôm nay.”
Trước kia Thượng Quan Thiện Thủy chỉ nói cho hắn một cơ hội, chỉ nói cùng hắn một chỗ, trong lòng Hạ An Ca là rất rõ ràng, cửu nhi như vậy, đối với tình cảm của hắn, bất quá chỉ là thích như một hảo bằng hữu.
Thế nhưng hôm nay, cửu nhi thật thật tại tại nói, thích mình, mặc dù chỉ là một chút, cái loại thích này lại giống với loại thích mình dành cho hắn.
Một lúc lâu, không có nghe thấy Thượng Quan Thiện Thủy trả lời, Hạ An Ca nghiêng đầu, đã nhìn thấy Thượng Quan Thiện Thủy mặt hồng hồng, chớp chớp mắt, sau đó liền nhắm lại làm bộ mình đang ngủ.
Phốc một tiếng bật cười, Hạ An Ca nâng tay quay đầu Thượng Quan Thiện Thủy lại, sau đó, nhào tới, cắn một chút, liếm một chút, quả nhiên là ngọt hơn lúc nãy rất nhiều.
|
Chương 22 – Đoàn viên đoàn tụ
—
Từ khi người Thượng Quan gia dọn qua phủ đệ mới, Hạ An Ca bắt đầu yêu thích chuyện leo tường mỗi ngày. Thượng Quan Tân Hồng phải bận rộn chuyện khảo thí, hơn nữa bản thân không thích động, cho nên mỗi ngày đều dụng công ngay trong viện tử của mình, mà Thượng Quan Phi Trần một bên vội vàng mở rộng thế lực Thượng Quan gia đến kinh thành, vừa cùng Nhị điện hạ giao tiếp, tìm cơ hội bái phỏng những người Nhị điện hạ nói đáng giá kéo quan hệ.
Thượng Quan Phong Vũ và Lâm Chí Bình hai người cũng không nhàn rỗi, hai người mỗi ngày đi ra ngoài tìm hiểu sự tình, không được nửa tháng, trong kinh thành đại quan nào nạp một tiểu thiếp, đại quan nào ái thiếp diệt thê, hài tử nhà ai là hoàn khố, hài tử nhà ai là lương đống, đều bị hai người bọn họ hỏi thăm nhất thanh nhị sở, toàn bộ hồi báo Thượng Quan Phi Trần.
Hạ An Ly đại khái là cả đời đều chưa gặp người nào hảo ngoạn như Thượng Quan Tân Hồng, cho nên thỉnh thoảng cũng tới trêu chọc Thượng Quan Tân Hồng một phen, chỉ tiếc, Thượng Quan Tân Hồng quá lười, có đôi khi ngay cả phản ứng đều lười cấp.
Trong lúc đó, Hạ An Ca tìm cơ hội đi hoàng cung hai chuyến, cũng không biết hắn nói gì, dù sao hoàng thượng và hoàng hậu rất ăn ý xem như việc hắn trốn nhà chưa từng phát sinh qua. Ngay cả hắn rất ít hồi cung thỉnh an, mọi người cũng không nói gì thêm. Chí ít, lúc Hạ An Phúc bị chọc tức kia vô tình hay cố ý nói xấu Hạ An Ca, hoàng thượng và hoàng hậu đều làm như không có nghe thấy.
Vì vậy, kinh thành thoạt nhìn là một mảnh tường hòa. Trong sự tường hòa này, Thượng Quan gia phái ra vài một đại biểu đến kinh thành. Đầu tiên, để phòng ngừa thích khách, Thượng Quan Đức Nhuận phải đi qua, kỳ thực, để phòng ngừa có người hạ độc, Đoan Mộc Viêm cũng được mời tới. Sau đó chính là Thượng Quan Thành Hợp và Thượng Quan Thành Ích, hai người bọn họ chỉ là tình cờ đi ngang qua, Thượng Quan gia không thể không có ai giữ nhà, còn dư lại, tỷ như Thượng Quan Bác Dịch tính tình tương đối táo bạo, cũng chỉ có thể bị lưu ở nhà đặt dưới mí mắt cha.
Vốn dự định toàn gia đều dọn được, chỉ là Thượng Quan nhị tẩu mang thai, cho nên Thượng Quan đại tẩu và Liễu Phiên Phiên liền ở nhà chiếu cố Thượng Quan nhị tẩu, Thượng Quan Vân luyến tiếc Liễu Phiên Phiên, vì vậy cũng không theo tới. Mà Thượng Quan Thừa Tuyên gần đây chuẩn bị mở rộng sinh ý ra hải ngoại, cho nên bận đến không thấy bóng dáng, cũng không thể đến.
Thượng Quan gia bọn họ muốn hợp tác với Hạ An Ly, đó chính là bảo hổ lột da, ai cũng không biết sau khi Hạ An Ly lên ngôi sẽ làm gì Thượng Quan gia. Cho nên có một số việc, phải sớm chuẩn bị. Nói thí dụ như, đường lui. Chuyện này, tự nhiên là cần Thượng Quan Thừa Tuyên tự mình chuẩn bị, cho nên việc đẩy sinh ý ra hải ngoại, tạm thời cũng không ai biết.
Thượng Quan Thành Hợp, lão tứ Thượng Quan gia, năm nay hai mươi lăm tuổi, lớn lên ôn nhu tuấn mỹ, từ này thật sự thấy quá quen rồi. Nam nhân Thượng Quan gia, bất kể là ai, chỉ cần trên mặt lộ ra dáng tươi cười, đó chính là ôn nhu tuấn mỹ. Trên thực tế, Thượng Quan Thành Hợp rất trầm tĩnh, khí chất thư sinh tương đối nồng đậm, không giống Thượng Quan Thừa Tuyên ôn nhuận nhưng giảo hoạt như hồ ly, Thượng Quan Thành Hợp ôn hòa ôn hậu, là sự thật.
So sánh với Thượng Quan Tân Hồng, Thượng Quan Thành Hợp càng giống thư sinh. Thượng Quan Thành Hợp năm đó mới bước chân vào giang hồ, bởi vì một tay ám khí xuất quỷ nhập thần, hơn nữa thái độ làm người thành khẩn thiện lương, khí chất đôn hậu ôn nhuận, cho nên có một danh hào, là thần thư sinh.
Thượng Quan Thành Ích là đệ đệ sinh đôi của Thượng Quan Thành Hợp , cũng chính là lão ngũ Thượng Quan gia. Hoàn toàn khác biệt với song bào thai ca ca, Thượng Quan Thành Ích là một tiểu nhân âm hiểm, đương nhiên, cái từ này là Thượng Quan Thiện Thủy đánh giá. Trên thực tế, Thượng Quan Thành Ích chính là loại người thông minh thành tinh, cực thích ở sau lưng bày một ít thủ đoạn nho nhỏ, nhưng là bởi vì Thượng Quan gia di truyền quá tốt, Thượng Quan Thành Ích luôn luôn mặt đầy chính khí, vì vậy cho dù hắn có giở trò ma mãnh gì, hầu như không ai tin tưởng.
Bởi vì là song bào thai, hai huynh đệ càng thân mật hơn những huynh đệ khác. Theo như Thượng Quan Vân nói, hai người này, bắt đầu từ sinh ra, chưa từng rời xa nhau. Cùng ở cùng ăn cơm cùng xông xáo giang hồ, đã có một người, nhất định có một người khác.
Mà Thượng Quan Thành Ích thiện dùng trường thương, cho nên ở trên giang hồ, cũng là có một biệt hiệu, gọi là thần ảnh thương.
“Tiểu cửu, lần trước thất ca ngươi viết thư tới, là thật sao?” Ngồi trong phòng khách, cả đám ồn ào cả lên, Thượng Quan Phong Vũ và Thượng Quan Phi Trần bởi vì đã lâu không gặp Thượng Quan Thành Hợp Thượng Quan Thành Ích, cho nên vừa thấy mặt bốn người này liền kỷ kỷ tra tra bắt đầu thăm hỏi nhau.
Đương nhiên, Thượng Quan Phong Vũ cũng không quên giới thiệu Lâm Chí Bình cho Thượng Quan Thành Hợp và Thượng Quan Thành Ích.
“Ngươi nói cái gì? Người này… ngươi chuẩn bị cùng hắn qua cả đời?” Thượng Quan Thành Hợp và Thượng Quan Thành Ích liếc nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên vẻ không rõ ràng, sau đó nhìn Thượng Quan Phong Vũ: “Cha mẹ và đại ca nhị ca bên kia các ngươi muốn nói như thế nào?”
“Ăn ngay nói thật thôi, nam tử hán đại trượng phu, dám làm thì dám đảm đương nha, nếu đệ muốn cùng Chí Bình qua cả đời, tự nhiên là muốn hắn đường đường chính chính đứng cạnh mình, sẽ không để cho hắn chịu một chút ủy khuất nào.” Thượng Quan Phong Vũ thoải thoải mái mái nói, hài tử này, cho tới bây giờ đều tin tưởng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dùng biện pháp trực tiếp giải quyết sự tình, kỳ thực cũng là một loại thủ đoạn rất hữu hiệu.
Thượng Quan Thành Hợp và Thượng Quan Thành Ích lại liếc nhìn nhau, Thượng Quan Thành Hợp gật đầu khẽ đến không thể nhận ra, nụ cười trên môi Thượng Quan Thành Ích không chỉ rộng hơn gấp đôi, kế tiếp càng nhiệt tình với Lâm Chí Bình hơn.
Mà bên kia, Hạ An Ca và Thượng Quan Thiện Thủy là một tấc không rời, nghe Thượng Quan Đức Nhuận hỏi, đầu tiên là nhìn Đoan Mộc Viêm cạnh bên Thượng Quan Đức Nhuận. Thượng Quan Đức Nhuận cũng chú ý tới ánh mắt này, hơi gật đầu: “Đoan Mộc không phải người lắm miệng.”
Nói cách khác, ở trước mặt Đoan Mộc Viêm, có thể tùy tiện nói.
Thượng Quan Thiện Thủy nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới lên tiếng: “Ân, như là thất ca nói ấy, trong đầu đệ đang nghĩ nấu ăn, sau đó không biết chuyện gì xảy ra, càng nghĩ càng mê mẫn, chờ lúc đệ thanh lúc tỉnh lại, An Ca nói đệ đã bước trên con đường thành Thánh.”
“Cái gì? Thành Thánh!” Đoan Mộc Viêm ở bên cạnh kinh hô một tiếng, trước Thượng Quan Đức Nhuận chỉ nói có chuyện lớn phát sinh, không nghĩ tới, chuyện này thật đúng là thật lớn, Đoan Mộc Viêm vỗ ngực một cái, trái tim hắn bị kinh hoàng, phải an ủi một chút.
“Ân, bất quá, An Ca nói là mới vừa đi lên con đường thành Thánh, còn có hai quá trình, phải đợi tâm cảnh ngộ đạo mới có thể tiếp tục, sau đó mới thành Thánh, hình như rất phiền phức.” Thượng Quan Thiện Thủy bĩu môi, hắn lần kia coi như là đánh bậy đánh bạ mà trúng? Vậy hai lần tới, ân, tạm thời gọi là tiến giai đi, cũng muốn đánh bậy đánh bạ đi ra sao?
“Nếu An Ca có hiểu biết về phương diện này, vậy ngươi bình thường hỏi hắn nhiều chút.” Thượng Quan Đức Nhuận nhíu mày, kiến nghị cụ thể hắn không cấp được, dù sao, cho dù Thượng Quan gia nhà hắn từng có Thánh nhân, đó cũng là chuyện rất lâu về trước rồi.
“Nhị ca, An Ca nói, loại chuyện này, tốt nhất là tự mình ngộ ra, bằng không, sợ rằng sẽ lạc lối.” Thượng Quan Thiện Thủy vừa cười vừa nói.
Thượng Quan Đức Nhuận gật đầu: “Ân, cũng rất có đạo lý, dù sao, ta cũng chưa từng nghe nói qua, Thánh nhân là muốn bái sư. Bất quá, thất ca ngươi còn nói, nhà của chúng ta sẽ xuất hai Thánh nhân, đây là thật sao?”
Những lời này, hỏi chính là Hạ An Ca. Hạ An Ca gật đầu: “Là thật, bất quá, ta không thể nói là ai, sẽ phá hủy mệnh cách, chỉ có thể tự mình thể ngộ. Có người thành Thánh, là muốn thể ngộ cả đời, sau đó chậm rãi thành Thánh. Có vài người, lại là thành Thánh trong nháy mắt, thật giống như, ách, dân gian hình như có câu là lập địa thành Phật, chính là trong nháy mắt đó, sẽ thành Thánh.”
“Tình huống đầu tiên giống như là cửu nhi, chỉ cần hắn không phải hạng người đại ác, không có lòng hại người, tâm thẳng hướng chính đạo, vậy sẽ không xuất hiện sai lầm gì. Trường hợp thứ hai lại vô cùng nguy hiểm, trong nháy mắt đó, ai cũng không có biện pháp nắm chặt ý niệm trong đầu, nắm bắt chuẩn xác ý tưởng của mình, là có thể thành công thành Thánh. Nếu không cẩn thận sai lạc, có thể rơi vào ma đạo, mà vạn nhất không khống chế được tâm của mình, nói không chừng còn có thể nguy hiểm đến tánh mạng.”
“Cho nên lúc này, ta không thể nói bất cứ điều gì.” Hạ An Ca cẩn thận phân tích hai trường hợp, kỳ thực, có rất nhiều cách để thành Thánh, thế nhưng phần lớn, cũng chính là từ phương diện tốc độ, chính là hai cách này. Bởi vì cách thứ hai nguy hại quá lớn, cho nên từ lúc vừa mới bắt đầu, Hạ An Ca đã quyết định để Thượng Quan Thiện Thủy đi con đường đầu tiên.
Nếu là hắn không ở một bên dùng lời gợi mở, con đường thành Thánh của Thượng Quan Thiện Thủy, còn chưa nhất định là đường nào đâu.
Thượng Quan Đức Nhuận gật đầu, biểu thị mình minh bạch cách làm của Hạ An Ca.
Đoan Mộc Viêm đứng lên quay quanh Thượng Quan Thiện Thủy, quay đầu lại vuốt cằm nghi ngờ nói: “Kỳ quái, bây giờ và trước đây cũng không có gì sai biệt a?”
Thượng Quan Thiện Thủy phốc một tiếng cười nói: “Đương nhiên không khác biệt rồi, mấu chốt để đệ thành Thánh là trù nghệ, vậy biến hóa tự nhiên là có liên quan đến trù nghệ. Không có quan hệ gì đến bản than đệ đâu.”
|
“Cửu nhi, kỳ thực cũng có quan hệ đến bản thân ngươi.” Hạ An Ca giật giật khóe miệng, đều tự trách mình lúc đó không giải thích rõ, thậm chí ngay cả vấn đề đơn giản như vậy cửu nhi cũng không biết. Thấy ánh mắt tò mò của Thượng Quan Thiện Thủy và Đoan Mộc Viêm, Hạ An Ca bất đắc dĩ: “Ngươi không cảm giác được bây giờ thân thể ngươi linh xảo ứng biến cao hơn sao? Nói thủ nghệ của ngươi trước đi, trước kia ngươi có thể làm sạch một một con gà một con vịt một con cá trong thời gian một nén nhang sao?”
Trong một nén nhang thu thập một con gà một con áp một con cá là thành quả lao động vĩ đại, mấy ngày hôm trước Thượng Quan Thiện Thủy vừa làm được xong.
“Ta nói mà, ta cứ nghĩ sao tốc độ làm thức ăn lại nhanh hơn, nguyên lai là như vậy a.” Thượng Quan Thiện Thủy bừng tỉnh đại ngộ.
Đoan Mộc Viêm tiến tới vỗ vỗ vai Thượng Quan Thiện Thủy: “Tiểu Thiện Thủy a, đệ đã chuẩn bị thành Thánh rồi, vậy trù nghệ của đệ, có phải tiến bộ hơn trước rất nhiều không a?”
“Đó là đương nhiên, giờ tiểu cửu làm thức ăn, phải nói là mỹ vị a, chính là thế gian độc hữu, bảo đảm huynh ăn xong thì không bao giờ còn muốn ăn thức ăn người khác làm nữa.” Thượng Quan Phong Vũ lúc này đã bát quái xong chuyện hắn và Lâm Chí Bình, nghe Đoan Mộc Viêm hỏi, nhanh chóng xoay người hồi đáp.
Ánh mắt Đoan Mộc Viêm liền sáng lên: “Như vậy a, vậy tiểu Thiện Thủy, đệ xem hôm nay chúng ta vừa tới, có phải cần làm một bữa tiệc đón gió không a?”
Thượng Quan Đức Nhuận ho nhẹ một tiếng, Đoan Mộc Viêm trừng hắn: “Cổ họng khó chịu phải đi uống thuốc, lại không có ai ngăn ngươi!”
Thượng Quan Thiện Thủy túm túm y tụ của của hắn: “Huynh lại cãi nhau với nhị ca à?”
“Ai cãi nhau với tảng đá thối kia a?” Đoan Mộc Viêm liếc một cái: “Đệ cũng không biết, nhị ca của đệ là kẻ làm cho người ta chán ghét bao nhiêu a.”
“Nhị ca lại làm cái gì?” Thượng Quan Thiện Thủy rất là tò mò, phải biết rằng, nhị ca nhà mình, trên giang hồ thế nhưng lấy công bình công chính mà nổi danh, không nói là người gặp người thích đi, cũng tuyệt đối không phải người người chán ghét, như thế nào cùng Đoan Mộc Viêm lại là nhìn nhau chán ghét chứ? Không, nói cho đúng, không phải là hai người chán ghét nhau, mà là Đoan Mộc Viêm đơn phương chán ghét.
Đoan Mộc Viêm tiến đến bên tai Thượng Quan Thiện Thủy : “Đệ cũng không biết a, nhị ca đệ là một người rất đáng hận, ngày hôm qua, chúng ta mới vừa vào thành, khi đó đã sắp tối rồi, ta nhìn thấy trên đường có một nữ nhân, đang bán thân chôn cha, cho nên muốn giúp nàng một phen, kết quả cái tên kia lôi kéo ta không cho ta xen vào việc của người khác, đệ nói xem, hắn có đáng hận hay không? Sao không hiểu được thương hương tiếc ngọc ni?”
Thượng Quan Đức Nhuận bên cạnh khóa miệng co rút, rất muốn kéo Đoan Mộc Viêm qua rống hai câu, ngươi không phát hiện cô nương kia bán mình mười lượng bạc sao? Biết mười lượng bạc là khái niệm gì không? Gia đình nông dân bình thường, chỉ cần không sinh bệnh nặng không làm hỉ sự tang sự, một năm bất quá chỉ tiêu năm lượng bạc.
Mười lượng bạc, đừng nói chôn một người cha, cho dù chôn mười cái cha cũng đủ. Cô nương kia rõ ràng là đang chờ mấy tên coi tiền như rác, tên ngốc như ngươi không nên chen vào đó, không lôi ngươi đi thì lôi ai?
Bất quá, những lời này, Thượng Quan Đức Nhuận vẫn không nói ra, bởi vì Đoan Mộc Viêm đã lôi Thượng Quan Thiện Thủy đi ra ngoài, nhìn phương hướng, chắc là đại trù phòng. Hận đến nghiến răng, Thượng Quan Đức Nhuận âm thầm quyết định, lần sau nhất định phải để cho Đoan Mộc Viêm bị thua thiệt lớn mới được, để hắn có một bài học nhớ đến trọn đời, không cần lúc nào cũng mang một ngốc hồ hồ, nữ nhân gì gì đó, cần phải xuất thân lương gia mới tương đối tốt.
—
|
Trọng sinh chi cửu cửu đích mỹ vị Tác giả: Thiên Lam Y Mộng Tử Editor: Kỷ Phong Y Chương 23 – Bạch vị bách ngôn
—
Kế tiếp là một tháng bận rộn, bắt đầu vào tháng chín, Thượng Quan Phi Trần mỗi ngày bận đến không thấy bóng dáng rốt cục lộ diện. Không hề có hình tượng ngồi trên ghế, cầm chén trà liền mãnh liệt uống cạn.
“Thất ca, gần đây huynh bận rộn cái gì vậy?” Thượng Quan Thiện Thủy lại rót cho hắn một chén trà, tò mò hỏi.
“Muốn dừng chân tại kinh thành, chúng ta phải dời một phần thế lực Thượng Quan gia tới đây, đại ca nói để ta tự nghĩ biện pháp, cho nên ta nghĩ muốn mở một tửu lâu.” Thượng Quan Phi Trần tùy ý lau vệt nước trên khóe miệng, sau đó kéo đĩa đậu phộng trên bàn qua ăn.
“Thế nhưng không phải khi đó Hạ An Ca đã nói, kinh thành có một tửu lâu lớn nhất, là Bạch Vị Cư gì gì đó sao? Chúng ta mở tửu lâu có được không?” Thượng Quan Thiện Thủy có chút lo lắng, mở tửu lâu ở chốn kinh thành này, bối cảnh phía sau cũng rất trọng yếu. Bách Vị Cư có thể trở thành đệ nhất đại tửu lâu kinh thành, nói không chừng phía sau có chỗ dựa, Thượng Quan gia bọn họ không quyền không thế, có thể hơn được người ta sao?
“Cái này đệ không cần lo lắng, tốt xấu gì còn có một Hạ An Ca ni. Huống chi, Bách Vị Cư có thể nổi danh như vậy, bất quá là bởi vì họ mời một đại trù là ngự trù về hưu mà thôi, tài nghệ của tiểu cửu nhà chúng ta, thế nhưng còn cao hơn ngự trù kia nhiều, đệ không cần lo lắng.” Thượng Quan Phi Trần không để ý nói.
Hạ An Ca ở một bên nhíu mày: “Đừng bảo là ngươi dự định để cửu nhi đi ra đương đại trù đi?”
“Sẽ không, tiểu cửu nhà chúng ta chỉ nấu thức ăn cho chúng ta thôi đã rất mệt mỏi, ta làm sao nỡ để hắn đi đương đại trù, nếu ta thật sự làm như vậy, bảo đảm sẽ bị nhị ca đánh một trận.” Thượng Quan Phi Trần vội xua tay, đừng đùa, Thượng Quan Thiện Thủy chính là bảo bối nhà bọn họ, loại chuyện này, làm sao có thể làm phiền đến bảo bối nhà bọn họ cơ chứ?
“Vậy huynh định dùng người nào làm đại trù?” Thượng Quan Thiện Thủy nghi hoặc, ngự trù trong cung không phải quơ một cái là bắt được một bó to đi?
“Tiểu cửu còn nhớ rõ Lâm Thành Đệ Nhất Lâu chứ?” Thượng Quan Phi Trần tễ mi lộng nhãn, cho Thượng Quan Thiện Thủy một gợi ý.
“Nhớ chứ, thất ca, chẳng lẽ là huynh. . .” Thượng Quan Thiện Thủy bừng tỉnh đại ngộ: “Thế nhưng, Tào đại trù không phải bận chiếu cố Đệ Nhất Lâu của hắn sao? Sao có thể sẽ tới kinh thành?”
“Ta lần trước đã nói chuyện với hắn, Đệ Nhất Lâu thì giao cho đồ đệ hắn, hắn mang theo cả nhà đến kinh thành giúp chúng ta.” Thượng Quan Phi Trần cười đắc ý, khi đó mình đã biết Tào đại trù người này rất hữu dụng, không nghĩ tới, còn có ngày thật sự dùng đến.
“Thất ca, huynh có chuyện gì chưa nói đi?” Thượng Quan Thiện Thủy hồ nghi nhìn Thượng Quan Phi Trần, Đệ Nhất Lâu thế nhưng là máu trong tim Tào đại trù, hắn làm sao có thể đơn giản bỏ qua, sau đó tới kinh thành nhân sinh xa lạ này kinh doanh một tửu lâu mới?
“Khái, không có, chẳng qua là ta chuyển toàn bộ lợi nhuận Đệ Nhất Lâu về tay Tào đại trù mà thôi.” Thượng Quan Phi Trần ho nhẹ một tiếng nói, khi đó Tào đại trù nói Đệ Nhất Lâu là cùng Lâm gia cùng nhau kinh doanh, hắn đáp ứng rất ít điều kiện, giúp Tào đại trù hoàn toàn đoạt lại quyền kinh doanh, sau đó một phần lợi nhuận cũng không cần, toàn bộ quy về Đệ Nhất Lâu, chỉ là, Tào đại trù người này, phải để cho mình dùng năm năm.
Tuy rằng Thượng Quan Thiện Thủy nhìn ra Thượng Quan Phi Trần chưa nói hết toàn bộ, nhưng thất ca không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi. Mắt chuyển chuyển, nghiêng đầu nhìn Hạ An Ca: ” Trưa nay chúng ta đi Bách Vị Cư ăn?”
Có người nói Bách Vị Cư là một khách sạn bảng hiệu rất lớn, hầu như mỗi ngày đều kín người hết chỗ, đại đường thì không cần nói. Nhã gia trên lầu, ngoại trừ một vài khách nhân cá biệt, những người còn lại đi đều phải đặt trước, cũng không biết Hạ An Ca có thuộc về nhóm khách nhân cá biệt hay không.
“Ân, đi, ta bảo Tiểu Lăng Tử đi nói trước một tiếng.” Hạ An Ca gật đầu, nhớ năm đó, Hạ An Ca hắn là ăn biến mỹ vị kinh thành, Bách Vị Cư này, đương nhiên cũng đã đi qua, để cho tiện, cũng từng đánh tiếng với chưởng quỹ, trường kỳ bao một nhã gian, trong vòng một năm nếu như Hạ An Ca không đến lần nào, nhã gian này mới có thể chuyển cho người khác, hiện tại bất quá là nửa năm.
Gọi Tiểu Lăng Tử tới, phân phó một phen, Hạ An Ca quay đầu hỏi: “Có muốn gọi cả nhị ca bọn họ luôn không?”
“Kêu lên đi, trưa nay ta không nấu cơm, cũng không biết nhị ca bọn họ có ăn quen cơm trù tử trong phủ làm hay không.” Thượng Quan Thiện Thủy gật đầu, nói, trù tử trong vương phủ của Hạ An Ca, tài nghệ cũng rất tốt, mà Thượng Quan gia, hoàn toàn là những trù tử tay nghề bình bình, còn không bằng một phần mười Thượng Quan Thiện Thủy, cho nên mọi người cũng không thường ăn cơm trù tử này làm.
Thỉnh thoảng Thượng Quan Thiện Thủy không làm cơm, đều là đi quý phủ Hạ An Ca cọ cơm, lúc này Hạ An Ca cũng muốn đi Bách Vị Cư, bọn họ đi đến quý phủ không có chủ nhân cọ cơm, hình như không tốt lắm, cho nên vẫn là đi Bách Vị Cư đi.
Vì vậy, kêu thêm Thượng Quan Đức Nhuận, gọi Đoan Mộc Viêm, thông tri Thượng Quan Phong Vũ và Lâm Chí Bình, túm Thượng Quan Tân Hồng, lôi kéo Thượng Quan Thành Hợp và Thượng Quan Thành Ích, nhóm mười người, thành quần kết đội hạo hạo đãng đãng đi đến Bách Vị Cư. Chỉ bất quá, vừa đến đầu đường, còn chưa kịp quẹo cua, liền gặp Hạ An Ly chuẩn bị đến Thành Quận Vương phủ.
“Yêu, mọi người đi đâu đây?” Hạ An Ly và cũng rất quen thuộc với nhóm người này, bất kể là ai, trong vòng hai tháng hầu như mỗi ngày gặp mặt, khẳng định cũng sẽ rất quen thuộc. Từ sau khi trù nghệ của Thượng Quan Thiện Thủy tinh tiến, Hạ An Ly luôn luôn thừa dịp không ai chú ý đi đến Thượng Quan gia cọ cơm chiều, vì vậy đến một hai lần, mọi người cũng liền quen thuộc.
“Đi ăn cơm.” Thượng Quan Tân Hồng đơn giản nói ra mục đích xuất hành. Sau mấy ngày kinh qua thế lực của Hạ An Ly, Thượng Quan Tân Hồng đã tập quen việc Hạ An Ly hỏi mình trả lời.
“Mang theo ta luôn được chứ?” Hạ An Ly sờ sờ cằm, dù sao hồi phủ cũng là ăn một mình, còn không bằng đi theo bọn họ, vừa vặn Thượng Quan Tân Hồng cũng ở đây, mình có thể cùng hắn tiếp tục thảo luận về thuyết pháp lười biếng của Khổng thánh nhân.
“Hôm nay nhị ca không làm việc sao?” Hạ An Ca nhìn Hạ An Ly, ngươi lại muốn đi trêu chọc Thượng Quan Tân Hồng đi?
“Không có.” Rất dứt khoát lắc đầu, cho dù có cũng có thể để qua buổi trưa hoặc buổi tối làm tiếp, thời gian ăn bữa cơm vẫn phải có. Đối với tầm mắt Hạ An Ca, nhìn trở lại — mắc mớ gì tới ngươi? Chiếu cố tốt cửu nhi của ngươi là được.
“Bằng không nhị ca mời khách?” Hạ An Ca nhướng mi, nếu như ngươi chọc giận hắn, kết quả rất có thể là ta bị giận chó đánh mèo a.
“Đi a, vừa lúc hôm nay nhị ca mang theo bạc.” Hạ An Ly gật đầu, vậy nói rõ khả năng dỗ hắn của ngươi còn cần đề cao.
Khóe miệng Hạ An Ca giật giật, trong lòng bắt đầu kiểm kê một lát chọn món gì, món ăn đắt nhất Bách Vị Cư là món gì a? Tương áp thiệt? Ân, cái này không đắt lắm, có lẽ tay gấu hấp? Cái này là món ăn đông bắc, ở kinh thành, giá bán siêu siêu cao.
Một đường tính toán, đoàn người rất nhanh đã đến Bách Vị Cư. Tấm biển kim sắc chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời, tòa tửu lâu cao ba tầng thoạt nhìn rất có khí thế. Dưới sự hướng dẫn của Hạ An Ca, đoàn người cất bước đi vào Bách Vị Cư. Chưởng quỹ nhận ra Hạ An Ca, nhanh chóng tự mình lên chào đón: “Cửu điện hạ, ngài đã tới, nhã gian đã chuẩn bị xong, Cửu điện hạ là muốn gọi món ăn trước, hay là ăn chút điểm tâm trước?”
“Mang ít điểm tâm lên trước đi.” Hạ An Ca gật đầu, mình dẫn người lên lầu. Nhã gian hắn bao là ở tầng hai, mở cửa sổ ra là có thể thấy đường cái. Dưới đại đường có không ít người, nghe chưởng quỹ xưng hô, cũng không nhịn được nhìn đoàn người Hạ An Ca, sau đó liền cúi đầu rầm rì nghị luận.
Đám người kia, thật sự là quá nổi bật. Đầu tiên là thân phận, Cửu điện hạ, tiểu hoàng tử được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất. Có thể đi cùng hắn, khẳng định không phải người thường. Trở lại chính là tướng mạo, mỗi một người đều anh tuấn phi phàm, nhìn thập phần bổ mắt. Những người này, đi đến chỗ nào đều sẽ bị người vây xem.
“Mang một bàn hạch đào tô, một bình thiết quan âm.” Đến nhã gian, tiểu nhị rất có ánh mắt lau bàn lau ghế, chờ làm xong, nhóm người Hạ An Ca ngồi xuống, mới lẳng lặng đứng ở một bên, Hạ An Ca tùy tiện phân phó một câu để hắn đi ra ngoài trước.
Nhưng Thượng Quan Thiện Thủy lại có chút kỳ quái: “An Ca, tiểu nhị này sao lại an tĩnh như vậy? Những khách sạn tửu lâu chúng ta từng đến, các tiểu nhị không phải đều là nhanh mồm nhanh miệng sao?”
“Đó là tửu lâu bình thường, như kinh thành, đầy đường cái đều là quý nhân, một tấm biển nện xuống, mười người thì có chín là thất phẩm, loại địa phương này, người nói lung tung không sống được bao lâu. Bất quá, cũng còn phải xem tình huống, nếu như ngươi muốn nghe chuyện gì, liền cấp chút tiền trà nước, sau đó hỏi bọn hắn, bọn hắn sẽ kể cho ngươi.” Hạ An Ca một bên giải thích cho Thượng Quan Thiện Thủy, một bên đẩy cửa sổ ra.
“Vậy người hỏi thăm chuyện không sợ có người đến hỏi thăm hắn sao?” Thượng Quan Phi Trần rất bén nhạy phát giác ra được, phương diện này hình như cũng có không ít sự tình.
“Đương nhiên sợ, cho nên ở Bách Vị Cư, có rất ít người hỏi thăm chuyện, thế nhưng ở tửu lâu khác, sẽ không có ai quản.” Hạ An Ca cười nói.
“Chỉ ở Bách Vị Cư mới như vậy?” Thượng Quan Thiện Thủy cũng tò mò, Bách Vị Cư này, quản lý còn rất nghiêm ngặt a.
“Ừ, bởi vì người đến Bách Vị Cư đều có thân phận có địa vị, cho nên bọn họ tương đối chú trọng những lời đồn đãi, có ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của bọn họ, vạn nhất ngày nào đó lời đồn bị một quý nhân nghe thấy được, vậy hắn coi như xong.” Lần này là Hạ An Ly nói, khóe môi hơi cong, trên mặt mang vài phần lãnh ý. Chủ nhân Bách Vị Cư này, cũng là một người khá thông minh.
|
“Nguyên lai là như vậy a.” Thượng Quan Thành Hợp ở một bên gật đầu: “Nói như vậy, Bách Vị Cư này, còn là một tổ chức tình báo đại chúng hóa, tiểu nhị nắm giữ tất cả lời đồn bát quái của mọi người, nhưng người bị nắm giữ lại không biết, có ý tứ, có ý tứ.”
“Tứ ca, bằng không chúng ta cũng làm một tổ chức tình báo? Huynh thích trà lâu hay là tửu lâu hoặc là hoa lâu?” Thượng Quan Thành Ích ôm lấy vai Thượng Quan Thành Hợp, cười tủm tỉm hỏi.
“Hai người các ngươi, không nên hồ nháo.” Thượng Quan Đức Nhuận thấp giọng nói một câu, Đoan Mộc Viêm ở một bên phe phẩy quạt: “Ai nha, ngươi cái lão nam nhân này, mình không đi thì thôi đi, còn không cho người khác đi hoa lâu tìm thú vui a? Ngươi quản cũng quá rộng đi?”
“Đó là đệ đệ ta.” Thượng Quan Đức Nhuận diện vô biểu tình, Đoan Mộc Viêm cười lạnh: “Chỉ là đệ đệ, cũng không phải nhi tử.”
Thượng Quan Thành Hợp và Thượng Quan Thành Ích liếc nhìn nhau, hai người đầu đối đầu đi nghiên cứu chuyện làm một tổ chức tình báo, về phần hoa lâu gì gì đó, kỳ thực hai người bọn họ chỉ nói cái danh tự mà thôi, nhị ca và đoan Mộc đại ca cãi nhau hoàn toàn không có liên quan gì đến bọn họ.
“Phong Vũ, ta cũng muốn tham gia khoa cử năm nay, bằng không chúng ta cũng đi?” Lâm Chí Bình đang ở một bên thương lượng với Thượng Quan Phong Vũ, Thượng Quan Phong Vũ rất kinh ngạc: “Ngươi từng qua khoa cử?”
“Ừ, ngươi cũng biết, Lâm gia là thương nhân, địa vị tương đối thấp, cha muốn bồi dưỡng ra một phần tử trí thức, thế nhưng đại ca từ nhỏ không thích đọc sách, cho nên ta mới đi thi.” Lâm Chí Bình hiện tại nhắc tới người Lâm gia, đã không còn loại chua xót như trước kia, thanh âm bình thản, giống như hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau, hẳn là đã thực sự buông xuống đi.
“Chí Bình muốn đi tham gia khoa cử a, đó là chuyện tốt a, vừa vặn Tân Hồng cùng đi, có thể chiếu ứng lẫn nhau.” Hạ An Ly tiến tới gật đầu, bây giờ hắn có rất ít nhân thủ, Thượng Quan Tân Hồng vào triều cũng chỉ là một trợ lực, nếu có thêm một Lâm Chí Bình, chính là hai người. Như vậy trong triều càng dễ ăn chuyện hơn. Bất quá, đến lúc đó nhất định hắn sẽ bị tị hiềm.
“Còn không xác định, bất quá ta tương đối muốn thi võ cử.” Lâm Chí Bình gật đầu, võ công của hắn vẫn có thể nhìn, đối với văn cử, thật sự là không có mấy hứng thú.
“Võ cử cũng tốt, Tân Hồng văn cử, ngươi võ cử, hai người vừa vặn có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Hạ An Ly biểu thị, đây cũng là một cách tốt.
Thượng Quan Tân Hồng đập vào cánh tay Hạ An Ly: “Ngươi đã thay ta làm mấy quyết định?”
“Không phải ngươi lười làm quyết định sao? Có người giúp ngươi còn không vui a?” Hạ An Ly quay đầu lại, khóe miệng cong cong.
Bên kia Hạ An Ca chỉ vào thương điếm trên đường giới thiệu với Thượng Quan Thiện Thủy: “Trong cửa hàng ngọc kia có rất nhiều ngọc giả, còn có bên kia, bút mực rất tốt, lần sau ngươi muốn mua, ta dẫn ngươi đi.”
Thượng Quan Thiện Thủy không ngừng gật đầu, tiện thể hỏi tiếp những thứ khác.
Vì vậy, lúc tiểu nhị tiến vào, nghe khắp phòng đầy những tiếng nói chuyện .
|