Trọng Sinh Chi Cửu Cửu Đích Mỹ Vị
|
|
Trọng sinh chi cửu cửu đích mỹ vị Tác giả: Thiên Lam Y Mộng Tử Editor: Kỷ Phong Y Chương 46 – Có một cánh hoa
—
Mùng hai là về nhà mẹ, Liễu Phiên Phiên đã là làm tổ mẫu người của ta, hơn nữa đại ca nàng mấy năm trước cũng đã qua đời, chính nàng là trưởng bối, không có khả năng đến Liễu gia. Mà Vương Tuyết Mai, nhà mẹ đẻ là ở Đại Lương Phủ, khoảng cách rất xa xôi, một ngày hai ngày không đến được, cho nên cũng không cần đi. Phó Bồi Bồi càng đơn giản, nhà mẹ nàng nguyên bản chỉ còn lại một mình nàng, cho nên về nhà mẹ loại chuyện này đối với nàng mà nói, là hoàn toàn không sao cả.
Mùng ba là đi nhà cữu gia (anh em vợ), khụ, lý do giống như trên, cho nên Thượng Quan gia vẫn là không có ai xuất môn.
Mùng bốn là đi nhà cô gia (anh em chồng), Thượng Quan Vân là con một, nên Liễu Phiên Phiên từ ngày vào cửa đã không đi nhà cô gia. Vương Tuyết Mai và Phó Bồi Bồi lý do tiếp tục giống như trên. Vì vậy, người nhà Thượng Quan vẫn là không có xuất môn.
Đến mùng năm, mọi người bắt đầu bận rộn. Thượng Quan Thừa Tuyên phải bắt đầu tuần tra cửa hàng, Thượng Quan Phi Trần đến Thiên Thượng Khách mở cửa, thanh lâu của Thượng Quan Thành Hợp và Thượng Quan Thành Ích cũng bắt đầu buôn bán bình thường, mà Thượng Quan Tân Hồng lại là nhận được thánh chỉ, cũng như trước đó Hạ An Ly nói, an bài ở tại Hộ Bộ.
Hộ Bộ loại địa phương này, luôn luôn rất trọng yếu. Hộ Bộ Thượng Thư là Tôn Tư Nhạc, cái này coi như là người của Hạ An Ly, mà Thượng Quan Tân Hồng lần đầu vào triều, mặc dù là một thám hoa, thế nhưng không có kinh nghiệm triều chính, cũng chưa từng làm qua phụ tá. Dùng lời hiện đại mà nói chính là Thượng Quan Tân Hồng vừa tốt nghiệp đại học đi ra, ngay cả nửa điểm kinh nghiệm làm việc cũng không có, thậm chí ngay cả thực tập cũng không có đi.
Thế nên, lần đầu vào triều, hoàng thượng cũng chỉ phong một chức Hộ Bộ Lang Trung.
Hộ Bộ Thượng Thư là có hai người, một là Tôn Tư Nhạc, một là Vương Trọng Khanh. Người trước người của Hạ An Ly, người sau là người của Hạ An Dịch. Hai Hộ Bộ Thị Lang là người của Hạ An Ly, bốn Hộ Bộ Lang Trung chỉ có một Thượng Quan Tân Hồng là người của Hạ An Ly, còn dư lại ba người là của các chủ tử khác.
Với tình thế như vậy mà nói, kỳ thực ở Hộ Bộ, Hạ An Ly cũng có chiếm quá nhiều ưu thế. Chí ít, so sánh với Lục hoàng tử Hạ An Dịch, là không có chiếm ưu thế quá lớn. Bất quá, Hạ An Ly không vội, Thượng Quan Tân Hồng càng không vội.
Bởi vì Hạ An Ca nói sẽ cải thiện thân thể cho mấy huynh đệ Thượng Quan gia, cho nên huynh đệ mấy người cho dù bận rộn, cũng không có ly khai kinh thành. Nhất là Thượng Quan Thừa Tuyên, cũng bắt đầu an bài chưởng quỹ các nơi cứ nửa năm đến kinh thành một lần báo cáo sổ sách.
Hạ An Ca đưa cho Đoan Mộc Viêm một viên dược hoàn để nghiên cứu, mặc dù không có phân tích thấu triệt, bất quá, cuối cùng có thể biết hơn phân nửa. Tuy rằng không có biện pháp phối trí ra Trúc Cơ Đan mà Hạ An Ca nói, thế nhưng cũng có thể làm ra Dưỡng Thần Đan.
Nếu nói Dưỡng Thần Đan, chính là kéo dài tuổi thọ. Loại dược hoàn này rất thích hợp cho Thượng Quan Vân Liễu Phiên Phiên, cùng với Thượng Quan đại tẩu và Thượng Quan Nhị tẩu. Đoan Mộc Viêm luyện chế một đống lớn, nhất nhất phân cho mọi người.
Trúc Cơ Đan là Hạ An Ca viết dược phương xuống, về phần linh thảo, cũng là Hạ An Ca dùng linh lực của mình đem dược liệu thông thường cải biến thành. Bất quá, nói là dược liệu thông thường, đó là bởi vì đem so sánh với linh dược, nếu so sánh với dược liệu chân chính, loại dược này một chút cũng không phổ thông, nói thí dụ như, linh chi nhất định phải trên trăm năm, nhân sâm nhất định phải ba trăm năm trở lên, còn phải có hình người rõ ràng, tuyết liên nhất định phải hái ở trên đỉnh núi tuyết cao nhất Thiên Sơn.
Chỉ là những thứ này, đã hao phí hơn phân nửa tài lực Thượng Quan gia. May là, Thượng Quan Thừa Tuyên thuộc về Thượng Quan gia, vị chiến thần trên thương trường này có thể kiếm lại số bạc kia trong vòng một năm.
Lô Trúc Cơ Đan đầu tiên là do Hạ An Ca tự mình luyện chế, đây là loại đan dược đơn giản nhất trên con đường tu chân, cho nên cũng không tiêu hao quá nhiều linh lực. Sau đó, đều để Đoan Mộc Viêm luyện chế, nếu dự định bồi dưỡng Đoan Mộc Viêm thành một Đan Dược Sư thuộc về đoàn thể bọn họ, vậy phải bồi dưỡng từ lúc vừa mới bắt đầu.
Tất cả Trúc Cơ Đan là do Hạ An Ca phân cho mọi người, có một số là Dưỡng Thần Đan, có một số là Trúc Cơ Đan, ai cũng không biết mình ăn gì. Mà ngoại trừ lần đầu tiên ăn mọi người ôm bụng lăn lộn một ngày đêm ra, sau đó cũng không có xuất hiện thay đổi quá rõ ràng. Đương nhiên, rất rõ ràng là Thượng Quan Thiện Thủy cũng chỉ ăn Dưỡng Thần Đan.
Lúc mọi chuyện đều đã an bày tốt, đã là ngày mười lăm.
Mười lăm tháng giêng là Tết Nguyên Tiêu, buổi tối sẽ có hội đèn lồng. Mới sáng sớm, Thượng Quan Thiện Thủy đã rời giường, hắn phải làm một ít bánh trôi với đủ các loại nhân, Hạ An Ca cũng rời giường hỗ trợ. Hai người vừa mới chuẩn bị đi trù phòng thì có một tiểu tư đến, nói là Thượng Quan Vân tìm bọn họ.
“Cha, có chuyện gì?” Vừa vào phòng khách, đã nhìn thấy Thượng Quan Vân đang uống trà. Thượng Quan Thiện Thủy tiến lên hành lễ, Hạ An Ca cũng theo hành lễ. Lúc mới bắt đầu, Hạ An Ca hành lễ, nguời của Thượng Quan gia đã nhanh chân né sang một bên, thế nhưng thời gian dài, liền rất tự nhiên tiếp nhận. Dù sao, Hạ An Ca cũng chỉ hành lễ với Thượng Quan Vân và Liễu Phiên Phiên, lại chỉ là bán lễ (chỉ chấp tay hơi cúi người).
“Có người mang thiệp mời đến cho ngươi, buổi chiều muốn mời ngươi đi ra ngoài chơi.” Thượng Quan Vân ra dấu về phía tấm thiệp mời màu lam nhạt đặt trên bàn, đê Thượng Quan Thiện Thủy tự xem.
“Thành Tử Duyệt?” Mở thiệp mời, đầu tiên nhìn đến là tên người gởi, nghe thanh âm của Thượng Quan Thiện Thủy, Hạ An Ca cũng lại gần, nhìn thấy cái tên kia, sắc mặt lập tức biến thành màu đen.
Hạ An Ca thế nhưng không có quên, Thành Tử Duyệt lần đầu tiên nhìn thấy Cửu nhi nhà mình, trong ánh mắt lộ ra kinh diễm và ôn nhu. Một người như vậy, rất nguy hiểm. Hạ An Ca có thể kết luận, Thành Tử Duyệt đã thích Cửu nhi nhà mình, sau kinh diễm ngày đó, dần dần biến thành thưởng thức.
Kinh diễm là vì nhìn thấy sự vật mỹ lệ, mà thưởng thức, chẳng khác nào là nhận đồng.
“Cửu nhi, muốn đi sao?” Tuy rằng rất không cao hứng, thế nhưng Hạ An Ca cũng không quyết định thay Thượng Quan Thiện Thủy. Thượng Quan Thiện Thủy không phải luyến đồng của hắn, mà là người yêu của hắn, bọn họ tự nhiên là bình đẳng, hắn không có quyền lợi quyết định thay Thượng Quan Thiện Thủy.
Thượng Quan Thiện Thủy sờ sờ cằm: “Đi đi. Hình như rất có ý tứ, đầu tiên là đi thưởng mai, sau đi xem hội hoa đăng, an bài tốt vô cùng.”
Trên thiệp viết, lý do mời khách chính là thưởng mai, hắn đã đến kinh thành mấy tháng, vẫn là lần đầu tiên thu được loại thiệp mời thế này, đương nhiên là muốn đi thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ.
Hạ An Ca bĩu môi, hoa mai có cái gì đẹp mà ngắm? Cũng không phải đại cô nương, ngắm hoa thưởng trà thưởng tuyết, chỉ cần muốn tụ hội, là có thể lấy ra một đống lý do. Đại nam nhân ấy mà, phải là uống rượu mới sảng khoái. Thưởng mai loại chuyện này, độ khó khá lớn, đến lúc đó, nhất định phải ngâm hai câu thơ chua loét.
Bất quá, nếu Thượng Quan Thiện Thủy đã quyết định, Hạ An Ca cũng sẽ không phản đối, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì làm, vậy thì nghe thơ chua xem như tiêu khiển đi. Về phần Thành Tử Duyệt, hanh hanh, mình cùng Cửu nhi là lưỡng tình tương duyệt, cho dù hắn thích Cửu nhi thì thế nào?
Nếu đáp ứng lời mời, hai người liền thu thập một chút.
Đầu tiên là đi trù phòng là tốt các loại nhân, sau đó để trù nương làm thành bánh trôi, cơm trưa đương nhiên cũng muốn làm cho phong phú một ít, dù sao cũng là lễ Nguyên Tiêu.
Buổi chiều, Hạ An Ca cùng Thượng Quan Thiện Thủy đi đến nha Thành Tử Duyệt. Ngồi ở trong xe ngựa, Hạ An Ca đem tình huống mình biết nói hết cho Thượng Quan Thiện Thủy nghe, Thành Tử Duyệt là cô nhi, đến nay chưa thành thân, bản thân cũng tương đối giữ mình trong sạch, nên hậu viện cũng không có nữ nhân nào, như vậy cũng không cần lo lắng sau khi đến sẽ xung đột cái gì.
|
“Thiện Thủy, ngươi đã đến rồi?” Nghe được hạ nhân thông báo, Thành Tử Duyệt lập tức ra đón, cười vui vẻ nhìn ngồi người ngồi trên xe ngựa, chuẩn bị tiến lên đỡ người xuống, chỉ bất quá, động tác chậm một nhịp, Hạ An Ca đã nhảy xuống, thuận tiện đỡ Thượng Quan Thiện Thủy xuống.
“Thành đại ca.” Thượng Quan Thiện Thủy quay đầu về phía Thành Tử Duyệt lộ ra một nụ cười thật to.
Thành Tử Duyệt hơi sửng sốt một chút, lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu niên này, chỉ biết thiếu niên này lớn lên rất tinh xảo. Thế nhưng, cho tới bây giờ hắn cũng không biết, thiếu niên này cười rộ lên, lại đoạt nhân tâm phách như vậy.
“Hanh.” Hạ An Ca ở một bên thấy ánh mắt si mê của Thành Tử Duyệt, lạnh lùng hừ một tiếng, thuận tiện nghiêng người làm bộ như chỉnh lý y phục cho Thượng Quan Thiện Thủy, nhưng thật ra là vừa vặn ngăn trở ánh mắt Thành Tử Duyệt, mặt khác biến tướng tuyên bố Thượng Quan Thiện Thủy cùng mình thân mật thế nào.
Thành Tử Duyệt cười khổ một cái, tiếp tục cười nói: “Thiện thủy, thật cao hứng vì hôm nay ngươi có thể tới.”
“Ta phải cám ơn Thành đại ca mời.” Thượng Quan Thiện Thủy nhíu nhíu mi, lôi cổ áo bị Hạ An Ca dựng thẳng lên xuống, trừng Hạ An Ca, buộc quá chặc, hắn đều không thở được.
Hạ An Ca vội vã cười lấy lòng, đây không phải là không chú ý tới sao?
“Bên ngoài tương đối lạnh, hay chúng ta vừa đi vừa nói đi.” Thành Tử Duyệt nhìn hai người giao lưu bằng mắt, nhướng mi, không nói gì, chỉ là đưa tay chỉ nội viện phía xa xa, hỏi Thượng Quan Thiện Thủy.
Thượng Quan Thiện Thủy gật đầu, theo Thành Tử Duyệt cùng nhau đi vào bên trong.
“Thành đại ca, nhà huynh có thật nhiều mai a, đều là do huynh trồng sao?” Đi tới nội viện là có thể thấy một rừng mai thật lớn, thảo nào Thành Tử Duyệt lại mời người đến thưởng mai, hoa mai trong nhà này, quả thực là rất nhiều, liên miên thành một mảnh, gọi là rừng mai cũng không ngoa. Thượng Quan Thiện Thủy một bên nhìn một bên cảm thán, những cây mai này thoạt nhìn cũng đã có niên kỷ cao, chí ít cũng có bốn năm năm.
“Không phải, đều gia mẫu sinh tiền trồng, có chừng mười năm đi.” Thành Tử Duyệt suy nghĩ một chút mới lên tiếng, trong thanh âm mang theo một ít tưởng niệm.
Thượng Quan Thiện Thủy ngượng ngùng le lưỡi: “Xin lỗi a Thành đại ca, nhắc tới chuyện thương tâm của huynh.” Mọi người đều biết, rất nhiều năm trước Thành Tử Duyệt đã là cô nhi, nghe ngữ khí của hắn, hẳn tình cảm hắn dành cho mẫu thân của mình rất sâu.
Thành Tử Duyệt ôn hòa cười cười, thừa dịp Hạ An Ca không chú ý tới, nhanh tay sờ sờ đầu Thượng Quan Thiện Thủy: “Không quan hệ, ta nghĩ mẫu thân ta ở trên trời cũng là có thể thấy rừng mai này.”
Lúc Hạ An Ca rời mắt khỏi những cây mai, nhìn thấy chính là tay của Thành Tử Duyệt, không, móng vuốt, rất chướng mắt đặt ở trên đầu Thượng Quan Thiện Thủy. Không chút nghĩ ngợi, Hạ An Ca nâng tay, ba một tiếng đánh rớt móng vuốt của Thành Tử Duyệt.
Thượng Quan Thiện Thủy quay đầu lại nhìn Hạ An Ca, Hạ An Ca rất bình tĩnh cầm lên một cánh mai: “Có cái gì rơi trên đầu ngươi.”
Thượng Quan Thiện Thủy trừng mắt, nói nhảm, ngươi cho là lão tử bị ngốc sao? Ngươi đập mạnh tay như vậy, chỉ là vì có một cánh hoa rơi trên đầu ta? Này càng vô nghĩa hơn tán người ta một cái rồi nói là có muỗi nha!
—
|
That la no mat nha, wa troi mon an luon, doc toi dau chay nuoc mieng toi do a... Be Thuy voi An Ca thiet la ngot chet nguoi ta ma...
|
Sao lau wa, ko co chap moi vay? Tac gia oi post tiep di...
|
Trọng sinh chi cửu cửu đích mỹ vị Chương 47: Lại tới một người
Ba người dọc theo con đường nhỏ xuyên rừng mai đi tới một đình tử mới dừng lại, trong đình đã có hai ba người an vị từ trước. Hai người trong đó, Thượng Quan Thiện Thủy và Hạ An Ca đều biết, còn có một người thì không thể không quen thuộc.
“Lục ca, sao huynh lại ở chỗ này?” Thượng Quan Thiện Thủy rất là ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Tân Hồng nửa tựa trên ghế dài, sáng hôm nay đã nói phải đi vào triều mà, sao giờ lại xuất hiện ở chỗ này?
Thượng Quan Tân Hồng lười biếng ngẩng đầu: “Hôm nay hưu mộc.”
“Vậy sao huynh bảo là phải vào triều?” Sáng sớm Thượng Quan Tân Hồng dậy rất sớm, còn oán trách thật lâu ni.
“Quên mất.” Rất dứt khoát dùng ba chữ tổng kết, Thượng Quan Tân Hồng khẽ nâng cánh tay lên một chút rót cho mình ly trà. Thượng Quan Thiện Thủy im lặng co giật khóe miệng. Lập tức nhìn hai người còn lại. Một là Tôn Tư Nhạc, một người thì không biết, lớn lên một bộ tiểu sinh mềm mại môi hồng răng trắng, xem niên kỷ, chắc là hơn hai mươi.
“Thiện Thủy không biết Vương đại nhân đi? Đến đây, Tôn đại ca giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Vương Trọng Khanh Vương đại nhân, cũng là Hộ bộ Thượng thư, bất quá, có tài năng hơn Tôn đại ca ngươi nhiều lắm. Ngươi gọi hắn Vương đại ca là được.” Tôn Tư Nhạc thấy ánh mắt Thượng Quan Thiện Thủy có chút ngạc nhiên, liền đưa tay kéo Thượng Quan Thiện Thủy qua, hảo tâm giới thiệu người kia một phen.
Hạ An Ca căn bản cũng không có nhìn đến Vương Trọng Khanh, ngược lại là rất không hài lòng nhìn chằm chằm móng vuốt Tôn Tư Nhạc lôi kéo tay Thượng Quan Thiện Thủy, nhìn chăm chăm đến mức Tôn Tư Nhạc đổ mồ hôi lạnh. Nhanh chóng buông tay ra, những thứ này đều là chuyện xảy ra trong chớp mắt, cũng không khiến Vương Trọng Khanh hoài nghi.
“Cửu điện hạ, không nghĩ tới có thể gặp được ngài ở đây, thật sự là vinh hạnh của hạ quan.” Vương Trọng Khanh cười hì hì cầm một ly rượu trên bàn đá lên, giơ giơ Hạ An Ca ra hiệu một chút, ngay cả đứng lên cũng không có.
Hạ An Ca mặt nhăn nhíu, quay đầu nhìn Thành Tử Duyệt — ngươi làm gì mà mời cả người này tới vậy?
Thành Tử Duyệt rất bất đắc dĩ — không phải ta mời về, mà là chính hắn tự mình đi cùng đấy chứ. Nhìn Tôn Tư Nhạc, Thành Tử Duyệt nhún nhún vai, không phải, người lĩnh tên này đến còn đang ngồi ở chỗ này na.
“Nguyên lai Vương đại nhân biết ta là Cửu điện hạ a.” Hạ An Ca nhìn lướt qua Vương Trọng Khanh, ngồi xuống thượng vị mà Thành Tử Duyệt chuẩn bị cho mình.
Vương Trọng Khanh phản ứng cũng mau, lập tức đứng dậy cấp Hạ An ca một nửa cái cúi chào: “Hạ quan đây không phải là bởi vì không thường gặp được Cửu điện hạ, nhất thời đã quên cấp bậc lễ nghĩa sao? Cửu điện hạ ngài đại nhân đại lượng, cũng không cần cùng hạ quan so đo.”
“Dậy đi, ta tự nhiên là đại nhân đại lượng.” Tự tiếu phi tiếu nhìn Vương Trọng Khanh một chút, nhãn thần như là nhìn thấu hết thảy, khiến Vương Trọng Khanh nhịn không được tim nhảy hụt một nhịp.
Hạ An Ca quay đầu lại cùng Tôn Tư Nhạc hàn huyên vài câu, mấy người rốt cuộc làm không khí hòa hoãn một chút. Bất quá, chuyện giữa Vương Trọng Khanh và Hạ An Ca, thế nhưng nửa điểm cũng chưa từng ảnh hưởng đến Thượng Quan Thiện Thủy, dù sao hiện giờ hắn đang giả thành một tiểu hài tử hồn nhiên hiền lành cái gì cũng đều không hiểu, ai lộn xộn chuyện gì cũng chẳng có nửa điểm quan hệ đến hắn.
“Thành đại ca, hoa mai chỗ ngươi nở thật là đẹp mắt.” Rót cho mình một ly trà, Thượng Quan Thiện Thủy ôm ly trà làm ấm tay mình, nghiêng người cùng Thành Tử Duyệt tán gẫu.
Thành Tử Duyệt cười híp mắt đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt Thượng Quan Thiện Thủy: “Thiện Thủy thích không?”
“Thích, cánh hoa mai có thể dùng để làm bánh, ăn ngon lắm, bánh bạch mai có chứa mùi vị hoa tuyết. Bánh hồng mai có thể dưỡng thần, quả mai có thể làm thành quả khô, còn có nhị hoa mai có thể dùng ngâm trà, có thể mỹ dung dưỡng nhan.” Thượng Quan Thiện Thủy cười đến ánh mắt cong cong, nhiều hoa mai như vậy, nếu như dùng để làm bánh hoa mai, đây chính là có thể làm rất nhiều rất nhiều.
Thành Tử Duyệt thấyThượng Quan Thiện Thủy dáng vẻ cao hứng, mình cũng cảm thấy cao hứng, suy nghĩ một chút liền đề nghị: “Nếu Thiện Thủy thích hoa mai như thế, không bằng chờ ngày mai, ta cho người hái hết hoa mai xuống, đưa qua cho ngươi?”
“Cái kia, rừng mai này là bá mẫu lưu lại, như vậy không tốt lắm đâu?” Ngay từ đầu Thượng Quan Thiện Thủy thật đúng là vui mừng một chút, thế nhưng lập tức liền nghĩ đến, rừng mai này thế nhưng là mẫu thân Thành Tử Duyệt lưu lại, mình làm vậy, chẳng phải là đoạt thứ người yêu thích?
Thành Tử Duyệt lắc đầu: “Nếu mẫu thân ta biết hoa mai có thể mang lại công dụng nhiều như thế, nói không chừng sẽ rất vui vẻ.” Mẫu thân Thành Tử Duyệt, cho tới bây giờ đều không phải là loại nữ nhân tài ba ngắm hoa ngắm cỏ đọc thơ tác từ, mẫu thân hắn là người rất hào sảng, đối với hoa mai này, nếu như biết có thể phát huy công dụng, tự nhiên sẽ không luyến tiếc.
Hạ An Ca khẽ hừ một tiếng: “Cửu nhi, nếu như thích hoa mai này, ta cho người đến ngự hoa viên trồng thật nhiều cho ngươi, rừng mai này, dầu gì cũng là Thành lão phụ nhân lưu lại, chúng ta cũng không thể đoạt thứ người yêu thích.”
Một câu nói, đã biểu lộ quan hệ thân mật giữa mình và Thượng Quan Thiện Thủy, lại rất dứt khoát cự tuyệt Thành Tử Duyệt lấy lòng. Mặc dù nói giống với cách Thượng Quan Thiện Thủy tìm lý do, thế nhưng người trước là suy tính vì Thành Tử Duyệt, người sau còn lại là trực tiếp suy tính vì mình, kiên quyết không thể để Tiểu Cửu nhà mình tiếp thu đồ của người khác.
Vương Trọng Khanh ở một bên nghe mấy người nói, nhãn thần đảo qua mặt Thượng Quan Thiện Thủy, Cửu điện hạ và Thành Tử Duyệt, hình như đều rất xem trọng người này. Thượng Quan Thiện Thủy, kiều nhi, Cửu công tử Thượng Quan gia, người này, là dạng người gì?
Vương Trọng Khanh đang nghĩ ngợi mấy thứ này, bỗng nhiên thấy một tiểu tư đến trước mặt Thành Tử Duyệt hành lễ: “Thiếu gia, Bát điện hạ giá lâm, lúc này đang ở tiền viện.”
“Bát điện hạ?” Thành Tử Duyệt nhướng mày, người ở nơi này ai mà không có ánh mắt chứ? Cũng không biết Bát điện hạ đến là có chuyện gì, tốt nhất là có chuyện trọng yếu muốn nói, bằng không, thực sự là làm người ta buồn bực.
Bất quá, mất hứng thì mất hứng, Thành Tử Duyệt vẫn phải đứng dậy đi nghênh đón.
Trong đình chỉ còn lại bốn người, Tôn Tư Nhạc để sát vào Thượng Quan Thiện Thủy: “Thiện Thủy, buổi tối chúng ta đi ngắm hoa đăng, đệ có muốn chuẩn bị mấy cái hoa đăng không?”
“Hoa đăng là phải tự mình chuẩn bị sao?” Thượng Quan Thiện Thủy tò mò hỏi, hoa đăng thứ này không phải là do mấy tiểu thương bán ra sao?
“Có thể tự mình chuẩn bị, sau đó viết mấy câu đối đoán chữ lên đó, để người đến đoán, đoán được sẽ đưa hoa đăng cho người ta. Đặc biệt là những hộ lớn, luôn làm ra rất nhiều hoa đăng, giăng trước cửa chính nhà mình, chờ người khác tới đoán từ.” Nói đến đây, bỗng nhiên quay đầu nhìnHạ An Ca: “Cửu điện hạ, quý phủ của ngài không chuẩn bị những thứ này đi?”
Dựa theo lệ cũ, các hoàng tử phân phủ ra cung, là cho phép có mình phụ tá. Về phần phụ tá này là thế nào tới thì có rất nhiều phương pháp, hội hoa đăng này coi như là một trong số những cơ hội đó.
Hạ An Ca không để ý lắc đầu: “Ta không cần.” Không có hy vọng xa vời cái vị trí kia, cho nên một chút cũng không cần.
Tôn Tư Nhạc bĩu môi, trong mắt Vương Trọng Khanh hiện lên một tia sáng, sau đó cúi đầu uống trà.
Thượng Quan Thiện Thủy quay đầu nắm tay áo Thượng Quan Tân Hồng: “Lục ca, huynh viết cho đệ mấy câu đố?”
“Đệ muốn làm hoa đăng?” Thượng Quan Tân Hồng nhướng mày, cái tiểu đệ nhà mình này, trước đây chưa từng ra khỏi cửa nhà, lễ mừng năm mới coi như là thời gian náo nhiệt nhất, nhiều nhất cũng là từ cửa phòng của mình chạy đến cửa nhà. Cho nên, tiết hoa đăng này, đúng là lần đầu tiên tham gia.
Thượng Quan Thiện Thủy gật đầu: “Chúng ta treo hoa đăng ở Thiên Thượng Khách, nhất định sẽ có người đến đoán chữ.” Coi như là làm quảng cáo giúp Thượng Quan Phi Trần.
“Đệ cho là tiểu Thất không nghĩ được a? Hắn đã cho người làm rất nhiều hoa đăng từ lâu rồi, khách đên vào ngày này đều được tặng một hoa đăng.” Thượng Quan Tân Hồng nhấp một miếng trà nói: “Ngay cả trong nhà cũng làm rất nhiều, đệ cũng có một, đại ca nói lúc buổi tối cho đệ, là hoa đăng hình cầm tinh của đệ.”
“Hoa đăng cầm tinh?” Hạ An Ca tò mò hỏi: “Đó không phải là đèn rồng sao?” Bất quá, rồng loại vật này, bình dân là không thể dùng, ngay cả hoa văn rồng đều không được, huống chi là hình rồng. Mặt nhăn nhíu, Hạ An Ca nhắc nhở: “Cũng không nên để người ta chú ý quá.”
“Yên tâm đi, không phải hình rồng, là hình con rắn lớn.” Thượng Quan Tân Hồng khinh bỉ nhìn Hạ An Ca, hắn là người đần như vậy sao? Không có khả năng ngay cả cái kiêng kỵ này đều không nghĩ tới.
“Buổi tối các ngươi muốn cùng đi ngắm hoa đăng sao?” Vương Trọng Khanh ở một bên ôn ôn hòa hỏi. Tôn Tư Nhạc gật đầu: “Ân, Tử Duyệt đã hẹn nhiều người đến đây, chính là muốn cùng đi ra ngoài chơi.”
“Cùng đi ra ngoài chơi? Các ngươi muốn đi đâu chơi vậy?” Vương Trọng Khanh còn chưa kịp nói, chợt nghe một âm thanh ôn nhuận truyền đến từ cách đó không xa.
Mấy người cùng nhau ngẩng đầu nhìn, đã nhìn thấy nơi khúc quanh rừng mai, một thanh niên lớn lên có chút tuấn mỹ đang đi về phía này. Mặt mũi thanh niên này có ba phần tương tự Hạ An Ca. Bất quá, môi không mím lại như Hạ An Ca, mà là hơi nhếch lên, mang cảm giác như gió xuân phất qua.
Thành Tử Duyệt đi theo phía sau thanh niên, Vương Trọng Khanh và Tôn Tư Nhạc cùng với Thượng Quan Tân Hồng đều cùng nhau đứng lên hành lễ: “Hạ quan kiến quá Bát điện hạ.”
Thượng Quan Thiện Thủy nhìn hai bên một chút, cảm giác mình vẫn là đừng quá mức đặc thù mới tốt, đang muốn đứng lên hành lễ, Bát điện hạ kia đã nhìn qua: “Không cần đa lễ, ở ngoài cung mọi người cứ xem như là bằng hữu. Vị này chính là Cửu thiếu gia Thượng Quan gia đi?”
“Bát hoàng huynh nhận thức?” Hạ An Ca nhướng nhướng mi, nhìn Hạ An Nhiên hỏi.
“Không biết, đoán.” Hạ An Nhiên cười đi tới trong đình, tỉ mỉ quan sát Thượng Quan Thiện Thủy: “Quả nhiên giống như trong truyền thuyết, lớn lên rất tinh xảo. Ngồi xuống đi, không cần đứng, ngươi là bằng hữu của Cửu hoàng tử, không cần đa lễ.”
“Trong truyền thuyết?” Thành Tử Duyệt thấy Hạ An Nhiên ngồi xuống, cũng ngồi xuống bên cạnh. Nghe Hạ An Nhiên nói, nhịn không được hiếu kỳ: “Bát điện hạ là từ đâu nghe tới? Thiện Thủy hình như không phải rất nổi danh đi?”
“Sao lại không nổi danh?” Hạ An Nhiên tiếp nhận chén trà Thành Tử Duyệt đưa tới, khẽ nhấp một ngụm, mới chậm rì rì: “Tiết Vạn Thọ lần trươc, Cửu hoàng đệ dâng cho phụ hoàng một vò Phật Nhảy Tường, thế nhưng khiến tất cả mọi người kinh hãi một trận, sau đó nghe nói Cửu hoàng đệ có một hảo bằng hữu có năng lực như thế, mọi người tự nhiên sẽ hiếu kỳ một chút.”
Tò mò, sẽ đi hỏi thăm, về phần hỏi thăm như thế nào, Hạ An Ca ngươi cũng không cần biết.
|