Nhập Hí
|
|
Chương 50
Trần Mộc Ngôn cắn răng, “Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Không có gì đặc biệt.Tốt xấu gì chúng ta cũng từng là anh em ,kia tự nhiên là muốn dùng phương pháp anh em để giải quyết. Buổi tối mười giờ,gặp tại đại lộ Nhật Lạc. Ta biết Trần thiếu gia gần đây rất thích thỉnh mấy tên cớm tới xử chúng ta,bất quá cho dù là cớm,chúng ta cũng là phải gây khó dễ chị dâu mới hả giận, ngươi nói xem?”
Xem ra bọn chúng cho Đinh San San là bạn gái của mình.
“Được !Đại lộ Nhật Lạc thì đại lộ Nhật Lạc ! Các ngươi đừng đụng vào Đinh San San!”
“Trần thiếu gia cứ tới, ta Minh ca cũng sẽ không bắt nạt nữ nhân !”
Trần Mộc Ngôn cúp điện thoại, Thẩm Thanh còn đang nhìn cậu.
“Sao vậy,có phải là có chuyện gì hay không?”
“Không có chuyện gì, tôi nghĩ kỹ,chúng ta tới Tha Tha Trai ăn thịt nướng đi !”
Thẩm Thanh thật vất vả thi xong, dĩ nhiên muốn ăn mừng với cô.Về phần ước định với Minh ca, nếu là buổi tối mười giờ ,thời gian ăn cơm vẫn là đủ.Cậu không đành lòng để Thẩm Thanh mừng hụt.Nhưng thù cũ trước kia cùng Minh ca, hôm nay cũng nhất định phải chấm dứt.
“Được, bất quá chỗ cậu nói hình như rất đắt,tôi không biết tiền mang đủ không.”
“Sao vậy,cậu muốn mời tôi à.”
“Dĩ nhiên ,cậu giúp tôi biết bao chuyện a !”
“Cậu yên tâm đi, tôi có thẻ giảm giá ở đó .”
“Không trách được cậu chọn nơi đó ăn thịt nướng !”
Bọn họ đến Tha Tha Trai, gọi bia cùng thịt nướng.
Trần Mộc Ngôn luôn luôn cẩn thận ở dưới mặt bàn xem thời gian trên điện thoại di động, còn phải cười đáp lại Thẩm Thanh .
Phục vụ viên cầm lên hai chai bia đặt ở trên bàn bọn họ .
“Tôi không có gọi bia nữa mà?” Trần Mộc Ngôn cảm thấy phục vụ viên có phải lầm hay không.
“A, là vị tiên sinh kia mời .”
Trần Mộc Ngôn cùng Thẩm thanh nhìn theo hướng phục vụ viên chỉ ,nhìn thấy một nam tử mang kính đen.
“Bằng hữu của cậu sao?” Thẩm Thanh tinh tế nhìn,”Hắn thoạt nhìn sao có điểm giống Tô Trăn?Bất quá, Tô Trăn làm sao lại tới những chỗ như thế này ăn thịt nướng . . . . .”
Tô Trăn hướng bọn họ cười cười, đối diện của hắn ngồi chính là người đại diện của hắn.Hiếm khi hắn đến nơi không che dấu này mà ăn, hi vọng không bị nhận ra.
“Hắn là một người bạn của tôi.” Trần Mộc Ngôn cũng không nói lời nào, Tô Trăn đúng là bạn của cậu,nhưng cậu nói những lời này để Thẩm Thanh tự động cho là đối phương không phải Tô Trăn .
Hơn chín giờ ăn xong bữa tối, Trần Mộc Ngôn đi tới phòng rửa tay, mà Tô Trăn đang ở bồn rửa tay bên cạnh cậu.
“Mới vừa rồi cậu một mực nhìn điện thoại , có phải có việc gì gấp?” Tô Trăn trực tiếp mở miệng hỏi .
“Bị anh phát hiện, tôi còn tưởng rằng giấu diếm vô cùng tốt đây.”
“Cậu rõ ràng có việc gấp nhưng còn muốn tốn hao nhiều tâm tư như vậy cho nữ sinh kia, xem ra cậu thật thích cô ta.”Tô Trăn đi tới đụng bả vai Trần Mộc Ngôn một cái.
“Đúng vậy ,tôi không thể thích nữ sinh sao?”
“Cậu có thể thích cô ta, bất quá cậu cùng cô ta sẽ không có kết quả.”Tô Trăn giương đuôi lông mày.
“Tại sao?” Trần Mộc Ngôn không hiểu nhìn về phía hắn, không biết tại sao, cậu cảm giác, cảm thấy Tô Trăn nói rất nhiều chuyện cuối cùng cũng ứng với kết quả.
“Côn trùng nhỏ dính tại mạng nhện liều mạng vỗ cánh tránh giãy dụa, nó cho là mình đào thoát trói buộc, nhưng quên mất mạng nhện co dãn , vô luận chạy trốn như thế nào ,cuối cùng vẫn là bắn trở về.”Tô Trăn mấp máy môi,đi ra ngoài.
Trần Mộc Ngôn hướng trần nhà men sứ thở dài một hơi, cậu chán ghét hết thảy ví dụ của Tô Trăn, bởi vì luôn phải tới thời điểm, mới có thể biết cái ví dụ kia là có ý gì.
Trần Mộc Ngôn đưa Thẩm Thanh về đại học Q, sau đó lái xe đi tới đại lộ Nhật Lạc.
Đại lộ Nhật Lạc thật ra thì cũng không phải là con đường gì lớn,mà là một đoạn quốc lộ ven sông.
Hơn mười giờ bờ sông trống rỗng một mảnh, ở trên đường lớn mấy phút đồng hồ, cậu nhìn thấy bên bờ sông có mấy cỗ xe mô tô ngừng lại, cùng một loại xe lúc Trần Mộc Ngôn đuổi theo Diệp Nhuận Hành.
Hai tên lưu manh từng tại phụ cận trường học vơ vét tài sản gần trạm xe , trừ bọn họ ra ,còn có mấy người khác, ngồi phía trước thoạt nhìn cũng là hơn hai mươi tuổi, trên lỗ tai bấm một hàng dài đinh, ánh mắt rất có khí chất lưu manh .
Đinh San San bị bọn họ vây bắt, thoạt nhìn không có bị bọn họ làm gì.
Trần Mộc Ngôn thở dài một hơi, ở trong lòng suy tư mình không có báo cảnh sát là quyết định chính xác hay không .
Mở cửa xe, đi tới. Hoàn hảo đối phương không có xách theo gậy bóng chày gì,bất quá bọn chúng sáu bảy người tụ ở chỗ này, là muốn đem mình vây đánh một bữa sao?
“Trần thiếu gia –” Minh ca vẫn dựa vào xe gắn máy đi tới, đánh giá quần áo cùng xe Trần Mộc Ngôn ,”Xem ra ngươi thật đúng là biến chuyển không ít a! Như trước kia ngươi trông ai mặc áo sơ mi chỉnh tề sẽ nhớ đem bọn chúng kéo qua tới dẹp một bữa, còn có chiếc xe kia là chuyện gì xảy ra? Loại xe này nào có phong cách a?”
Trần Mộc Ngôn chẳng qua là nghe hắn nói, không biết làm sao đáp lời. Có lẽ là bởi vì vẻ mặt nghiêm túc trầm mặc của cậu,ngược lại có mấy phần bí hiểm .
Minh ca nhìn dáng vẻ của cậu,cũng là không quanh co ngoằn ngoèo nói thẳng, liền thanh âm cũng lớn thêm không ít, có lẽ là muốn khí thế của mình áp đảo cái loại áp lực trầm mặc của Trần Mộc Ngôn .
“Các anh em nhất định vì ngươi bán lực.Trước kia ngươi nói muốn xử ai chúng ta liền xử nó,bị cớm bắt vào trại tạm giam uống cà phê chúng ta cũng không khai ra ngươi.Chẳng qua là lúc này khen ngược rồi, ngài muốn làm học sinh giỏi , không cùng chúng ta lui tới này còn chưa tính, ai bảo ngươi ngã hòng đầu đây !”Minh ca nói vừa xong,người phía sau cũng nở nụ cười lạnh.
“Chị dâu thiếu chúng ta tiền, Trần thiếu gia tự mình móc túi tiền trả, chúng ta không truy cứu. Cái tên Khương Phi báo cảnh sát thiếu chút nữa làm hại anh em bị túm trong PUB,anh em trị tới trị nó, ngài ra mặt, các anh em đối với nó cũng hạ thủ lưu tình .Chẳng qua là lần này ngài cũng thức sự đi quá xa ! Chẳng những muốn đuổi các anh em khỏi đại học B ,còn bảo tên hiệu trưởng chó má mời cớm tới tản bộ gần đó, không phải là chứng tỏ làm mất mặt Minh ca ta sao !”
Minh ca mặc dù là cười, nhưng Trần Mộc Ngôn nhìn ra được hắn đang nghiến răng nghiến lợi, ước gì muốn đem mình làm thịt.
Dựa theo Minh ca nói, mình quả thật rất không nghĩa khí, hơn nữa còn là loại qua cầu rút ván.
Đinh San San nóng nảy, “Trần Mộc Ngôn, cậu rốt cuộc có báo cảnh sát không !”
“Không có, bọn họ nói tôi mà báo cảnh sát sẽ trước bắt cậu khai đao.” Trần Mộc Ngôn hít một hơi, chuyển hướng Minh ca nói, “Minh ca, ta là thật không nhớ rõ chuyện lúc trước .Nhưng bất kể ta nhớ hay không, chuyện ngươi cùng anh em của ngươi từng làm là sự thật.”
Minh ca sắc mặt hơi hòa hoãn, nhưng thoạt nhìn vẫn là muốn đem Trần Mộc Ngôn trừng trị.
“Người xem là muốn đánh ta cho hết giận hay là muốn đem ta ném vào trong nước ? Ta cũng không nói. Nếu ta đã không có ý định lăn lộn tiếp nữa ,trước kia thiếu ngươi, không bằng lần này trả hết nợ.”
Không biết tại sao, Trần Mộc Ngôn cảm thấy nếu như mình tìm cảnh sát , chuyện này cũng sẽ không thể giải quyết. Có lẽ Minh ca sẽ bị bắt đi, nhưng hắn có thể bị giam bao lâu? Mấy tháng? Hay là mấy năm? Chờ hắn đi ra ngoài tụ họp người của hắn lần nữa tìm đến gây phiền toái cho Trần Mộc,sẽ chỉ là không dứt.
Hơn nữa tựa như Minh ca nói, trước kia Trần Mộc Ngôn còn lăn lộn, Minh ca thật sự thay ‘hắn’ làm rất nhiều chuyện, mặc dù không nhất định là cái gì chuyện tốt, hay hoặc giả là bởi vì Trần Mộc Ngôn đối với bọn họ xuất thủ cũng hào phóng,nhưng cuối cùng chuyện này cũng là bởi vì Trần Mộc Ngôn.
Minh ca hừ một cái.
“Ta đánh ngươi một bữa, sau đó Trần gia các ngươi gia sẽ tìm người đến đưa ta vào cục cảnh sát phán hai năm? Đó là ý tứ bất chính của ngươi?Ném ngươi xuống nước?Ngươi cho rằng là đóng phim truyền hình à!” Minh ca dùng sức vỗ xe gắn máy,”Nếu người khác gọi chúng ta là băng đua xe, dĩ nhiên băng đua xe chúng ta có phương pháp giải quyết vấn đề !”
Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên âm thầm cầu nguyện, Minh ca đừng muốn đua xe với cậu — cậu cũng không nhớ được làm sao chạy xe máy !
“Nhìn thấy con sông này không? Chúng ta chạy từ đầu tới đó, tốc độ phải 100 mã lực trở lên!” Minh ca chỉ một chút quốc lộ kề nhau hai ba trăm thước ngoài kia,”Sau đó quẹo bên này.”
“Minh ca ngươi muốn ta chạy xe vào con sông?” Trần Mộc Ngôn khiêu mi, nghĩ thầm khó có thể Minh ca thật đúng là muốn tánh mạng của cậu?
“Trần thiếu gia,làm sao ngươi còn chưa chạy vào trong nước đầu óc liền vào nước rồi?” Minh ca run lên bả vai, người phía sau cười to hơn,”Cũng là bởi vì chạy vào con sông, hai chúng ta người nào trước tiên dừng xe,người đó liền thua.Nếu như ngươi thắng ta, ta Minh ca liền mang theo anh em rời đại học B, sau này chỉ cần ở nơi Trần thiếu gia ngươi xuất hiện, ta Minh ca tuyệt đối sẽ không tới, bạn của ngươi chúng ta một cũng sẽ không đụng, chẳng qua nếu như ngươi thua, sẽ phải ở cổng đại học B quỳ xuống, hướng anh em chúng ta nhận lỗi, nếu không cũng đừng trách chúng ta không biết hảo hảo tôn trọng chị dâu!”
Điều kiện của hắn nói vẫn còn coi là công bình, “Minh ca. . . . . . ngươi muốn cùng ta đấu?”
“Đúng a!” Minh ca vỗ vỗ vai Trần Mộc Ngôn,”Trần thiếu gia cũng đừng xem chạy xe máy như con cừu nhỏ.”
Nói xong, Minh ca liền leo lên một chiếc xe máy chạy nhanh hướng quốc lộ giao nhau .
Trần Mộc Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy một tên anh em đem một chiếc xe khác đi ra ngoài. Cậu đi tới, xe máy nặng làm cho cậu căn bản không thích ứng, lái chưa hơn mười thước đã ngã xuống ,thiếu chút nữa làm bị thương chân của cậu.
Đám người kia cười lớn hơn, trong đó một tên lười biếng đi tới, đem xe máy đở dậy, “Hắc, Trần thiếu gia,có muốn anh em cho ngươi nhớ lại không?”
Trần Mộc Ngôn chật vật bò dậy, lần nữa leo lên, lung la lung lay chạy tới chỗ Minh ca .
“Ta nói Trần thiếu gia,ngươi cái tốc độ này chưa tới nổi 100 mã lực a !”
Trần Mộc Ngôn nuốt một chút nước miếng, không có để ý hắn.
Cái người đỡ Trần Mộc Ngôn đi tới ven đường, hô lớn nói: “Hắc — ta đếm tới 10! Các ngươi có thể chạy !”
Người kia vừa đếm xong, cộng thêm thanh âm động cơ xe máy nặng nề ,Trần Mộc Ngôn trong lòng xôn xao thót lên tới cổ họng, theo Minh ca oanh địa xông ra ngoài, Trần Mộc Ngôn luống cuống tay chân theo sát phía sau.
Tiếng gió cùng động cơ vang ở bên tai, cậu sợ là không phải bờ sông trước mắt càng ngày càng gần, mà là chỉ sợ khống chế không được cùng xe máy rơi xuống.
Mặc dù đều có ánh mắt đặt trên người cậu và Minh ca .
———————–
|
Chương 51
Trần Mộc Ngôn chạy tốc độ càng lúc càng nhanh, cái loại cảm giác nhanh như điện chớp này làm suy nghĩ của cậu thoáng chốc trống rỗng.
“Dừng lại đi —— Mộc Ngôn!” Đinh San San kêu to, chỉ có một trận gió quét qua trước mặt cô.
Phía trước xe máy của Minh ca phát ra tiếng bén nhọn, lốp xe ngừng lại ở bên bờ sông, không nhiều không ít, có thể thấy được kỹ thuật phi phàm của hắn.
Nhưng Trần Mộc Ngôn ở dưới ánh mắt của mọi người, xẹt qua một đường vòng cung, xe liền phanh —— xông ào vào trong nước sông, chấn động nổi lên bọt nước.
Minh ca ngây ngẩn cả người, đem xe máy đổ xuống, đứng ở bên bờ trợn to hai mắt.
Đinh San San vọt tới, gục ở nơi đó kêu to tên của Trần Mộc Ngôn.
“Người này cũng quá gan dạ đi! Lại không thắng xe?” Minh ca một bộ không thể tin.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Nhanh lên một chút nghĩ biện pháp đem hắn vớt lên mau!” Đinh San San sắp nổi điên rồi! Lần trước ở PUB cũng là vì cô mà Trần Mộc Ngôn mới gặp chuyện không may, lần này cũng lại bởi vì cô, Đinh San San thật muốn đem đầu của mình đều đập rụng.
Mặt nước dần dần gần như bình bình, một mảnh tối cái gì cũng không nhìn thấy.
Minh ca bỗng nhiên kêu to lên, “Ở kia! Nơi đó!”
Đinh San San dùng sức nhìn sang, Trần Mộc Ngôn đang từ trong nước nhô ra, lội tới bờ sông .
“Nhanh lên một chút! Các ngươi có đồ vật gì vứt xuống cho hắn! Bờ sông cao như vậy hắn không lên được!”
“Ném cái gì a! Lão Đại? Mọi người đem dây lưng cởi xuống cũng không đủ dài a!”
Đinh San San từng bước lui về phía sau, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của cục cảnh sát.
Mấy phút đồng hồ sau, xe cảnh sát chạy tới, đem Trần Mộc Ngôn từ trong nước vật lộn hồi lâu mới lôi đi lên, Minh ca cùng các anh em của hắn đều bị bắt vào trong cục cảnh sát.
Trần Mộc Ngôn khoác khăn lông ngồi ở trong cục cảnh sát, cộng thêm Minh ca cùng đám anh em của hắn, đêm khuya cục cảnh sát bỗng nhiên trở nên náo nhiệt.
Nhưng khiến Trần Mộc Ngôn không tưởng được chính là, đám anh em của Minh ca lại một mực nói Trần Mộc Ngôn cùng băng bọn họ.
Cho dù có Đinh San San làm chứng nói bởi vì Minh ca bọn họ bắt mình, Trần Mộc Ngôn mới có thể chạy tới, nhưng cảnh sát muốn cậu tìm người tới nộp tiền bảo lãnh.
Trần Mộc Ngôn nghĩ đến thứ nhất chính là Khương Phi, nhưng bây giờ đã hơn mười một giờ khuya rồi, Khương Phi đã sớm tắt điện thoại đi ngủ.
Người cục cảnh sát nhìn bộ dạng do dự như vậy, hảo tâm nhắc nhở: “Ngươi hẳn là còn có những thân hữu khác đi? Để bọn họ tới chứng minh thân phận ngươi một chút. Ta xem lúc kéo ngươi lên chính là mặc áo sơ mi, lại là học sinh danh giáo, một chút cũng không giống như cùng đám lưu manh kia, chỉ là ghi chép bọn hắn đều nói ngươi là cùng băng bọn họ, nếu như không ai tới bảo vệ, vị đồng học này . . . . . . ngươi sợ rằng phải ở chỗ này nghỉ ngơi cả đêm!”
Chẳng lẽ muốn cậu gọi điện thoại tìm Trần Lạc, sau đó để cho lão nhân kia phái đoàn luật sư tới? Coi như hết, thật sự quá buồn cười rồi!
Tìm Trần Chi Mặc?
Mình đã tận lực không muốn cùng hắn có liên quan gì rồi, hơn nữa mình được mời vào cục cảnh sát, cậu làm sao có thể gọi điện thoại để cho một ảnh đế đến cục cảnh sát? Ngày mai tin tức Bát Quái còn không biết viết thành cái gì!
Trần Mộc Ngôn quay đầu lại, nhìn về phía đám anh em của Minh ca, thở dài một hơi nói: “Cùng lắm thì ở chỗ này đợi một đêm đi . . . . . .”
Đúng lúc này, một nam tử đeo kính râm mặc áo gió màu nâu đi đến, dừng lại ở bên cạnh Trần Mộc Ngôn.
“Chào ngài cảnh sát , tôi là Trần Chi Mặc, tôi tới bảo lãnh em tôi.”
Trần Mộc Ngôn ngây ngẩn cả người, cậu không có gọi điện thoại tìm hắn, chẳng lẽ. . . . . .
“Anh lại tìm người đi theo tôi!” Trần Mộc Ngôn chợt đứng lên, nghĩ đến cuộc sống của mình cùng với nhất cử nhất động lại bị Trần Chi Mặc nắm trong tay , lửa giận liền xông thẳng lên đầu.
Trần Chi Mặc đem kính râm lấy xuống, cảnh sát thấy rõ ràng mặt của hắn không khỏi ngây ngẩn cả người, “Cái kia. . . . . . ngươi thật giống ảnh đế Trần Chi Mặc ?”
“Đúng vậy, xin cho tôi và em tôi nói đôi câu.” Trần Chi Mặc có phong độ xoay người, bất đắc dĩ cười một tiếng, “Anh không có cho người theo em, là Đinh San San đồng học của em gọi điện thoại cho anh, nói cho anh biết em chỗ này.”
Biết mình hiểu lầm hắn Trần Mộc Ngôn nhất thời cảm giác được quẫn bách, cậu hít một hơi, cúi đầu: “Không có gì, hiện tại đều giải quyết.”
Trần Chi Mặc bật cười một tiếng, nghiêng đầu, ngón tay chỉ vào quần áo ướt sũng của Trần Mộc Ngôn, “Em nói cái bộ dáng này coi như là ‘ giải quyết ’ rồi?”
Trần Mộc Ngôn lui về phía sau một bước, cùng đối phương kéo ra khoảng cách.
“Nghe nói em chạy xe mô-tô trực tiếp vọt tới trong nước , thoạt nhìn thật rất có can đảm đó.” Trần Chi Mặc thân thể nghiêng về phía trước, khóe miệng có mấy phần hứng thú trêu trọc, “Ở trong nước ngâm bao lâu vậy?”
“Ngâm một phát ra.” Trần Mộc Ngôn đưa tay cầm qua một tờ khai đưa tới trước mặt của hắn, “Anh tới nơi này, hẳn không phải là vì cười nhạo tôi đi?”
“Dĩ nhiên không phải.” Trần Chi Mặc thu hồi nụ cười, kéo ra cái ghế bắt đầu điền tờ khai, cuối cùng hắn ký tên, hắn nhẹ giọng nói, “Anh là thật sự lo lắng em.”
Một câu rất nhẹ mà thôi, Trần Mộc Ngôn hít một hơi.
Không có ôn nhu mỉm cười, động tác thân mật, chẳng qua là một câu nói đơn giản mà thôi, Trần Mộc Ngôn trong lòng một chỗ khác lại dao động lần nữa.
Trần Mộc Ngôn xoay người đối với cảnh sát yêu cầu mình muốn cùng Minh ca nói hai câu. Sau khi nhận được đồng ý, cậu đi tới trước mặt Minh ca.
“Hôm nay ta thắng có phải không?”
Minh ca kéo khóe miệng cười, “Đúng vậy, ngươi thắng. Bất quá ta không biết ngươi thật không sợ chết hay là bởi vì ngươi không biết thắng xe như thế nào.”
“Bởi vì ta muốn cùng ngươi có một chấm dứt, vì ta quả thật không biết thắng xe.”
“Đủ thành thực.” Minh ca giơ tay nghĩ chỉ cảnh sát bên cạnh nói, “Người này cùng chúng ta không có quan hệ gì, chẳng qua là chọc anh em bọn ta, đem hắn kéo qua bắt nạt mà thôi.”
Trần Mộc Ngôn kinh ngạc nhìn về phía Minh ca, đối phương nhún vai nói: “Nguyện đánh cuộc chịu thua, Minh ca ta nói cho tới bây giờ đều giữ lời.”
Cứ như vậy, Trần Mộc Ngôn cùng Đinh San San đều được thả ra.
Vừa ra cục cảnh sát, gió lạnh đánh tới, Trần Mộc Ngôn trên người ẩm ướt, đánh mấy cái hắt xì.
“Cậu không sao chớ?” Đinh San San đi theo phía sau Trần Mộc Ngôn .
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Tôi chỉ muốn chạy nhanh về trường học.” Trần Mộc Ngôn chà xát cánh tay của mình, một chiếc áo khoác ngoài mang theo nhiệt độ choàng tại trên vai của cậu, là Trần Chi Mặc.
“Không cần. . . . . .” Trần Mộc Ngôn vừa muốn đem nó trả lại, Trần Chi Mặc đè xuống bờ vai của cậu.
“Em yên tâm, anh sẽ không lấy nó làm cớ để tìm em. Xe của em không phải là cũng bị cảnh sát lái tới chỗ này sao?” Trần Chi Mặc hỏi.
“Ừ.”
“Như vậy em cũng không cần anh đưa em trở về trường học.”
“Ừ.”
Nghe thấy Trần Chi Mặc nói sẽ không tiễn cậu, Trần Mộc Ngôn an tâm xuống, rồi lại mơ hồ có một tia cảm giác mất mác khó có thể hình dung.
Hai người sóng vai đi về phía bãi đậu xe, ánh đèn đem bóng dáng kéo đến nhỏ dài.
Mùi vị nhàn nhạt quanh quẩn trong mũi của Trần Mộc Ngôn, không biết là trên áo khoác ngoài, hay là Trần Chi Mặc bên cạnh.
Đó là nhãn hiệu quảng cáo nước hoa hắn từng chụp ảnh qua, mùi vị tươi mát mà thơm ngát.
Trần Chi Mặc dừng lại ở trước mặt của cậu, hắn vươn tay ra muốn đi gảy tóc của Trần Mộc Ngôn, thấy Trần Mộc Ngôn muốn lui về phía sau, hắn chỉ lấy tay vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Tốt lắm, trở về ngủ đi.”
Trần Mộc Ngôn nhìn hắn xoay người, lững thững đi về phía cỗ xe Porsche kia, ngay cả động tác mở cửa xe cũng rất có mỹ cảm, xe phát động. Trần Chi Mặc hướng cậu vẫy tay, khẽ mỉm cười liền lái đi.
“Mộc Ngôn, làm sao vậy?” Đinh San San đi tới phía sau cậu.
“Không có chuyện gì. . . . . . chúng ta trở về thôi.”
“Mặc kệ như thế nào, Minh ca hẳn là sẽ không đến tìm chúng ta phiền toái ?” Đinh San San ngồi ở trong xe hỏi.
Trần Mộc Ngôn vịn tay lái, trong đầu là mạt cười bất đắc dĩ của Trần Chi Mặc.
“Không lái xe sao?” Hay là lúc cậu phóng vào trong nước bị thương?”
“Không có. . . . . .” Trần Mộc Ngôn phục hồi tinh thần lại, khởi động xe trở lại trường học. Lúc này đã là hơn một giờ tối, cậu phải trèo qua cửa sắt trở lại trong túc xá.
Khương Phi đã ngủ thật lâu, Trần Mộc Ngôn qua loa đổi một bộ quần áo sạch sẽ lên giường.
Lúc đặt đồng hồ báo thức, Trần Mộc Ngôn phát hiện có một tin nhắn, là Trần Chi Mặc : về đến nhà chưa?
Ngón tay đặt tại trên bàn phím, cậu không biết mình có nên nhắn lại hay không, phiết qua mặt , cậu viết một chữ “Ừ”, gửi đi liền đem điện thoại đóng lại.
Bởi vì cuộc thi nghiên cứu sinh đã kết thúc, Thẩm Thanh cùng Khương Phi đều mua vé xe lửa đi về nhà.
Ngày nghỉ trường học không mở phòng trọ, Trần Mộc Ngôn không thể làm gì khác hơn là trước khi tới nghỉ đông liền thuê một gian phòng. Đó là một nhà trọ điều kiện không tệ, cùng ở với cậu có một người hơn ba mươi tuổi đã đi làm, trừ buổi tối có thể nghe thấy tiếng hắn về nhà, Trần Mộc Ngôn rất ít khi có thể nhìn thấy hắn.
Đinh San San ở chi nhánh bệnh viện B đã chính thức thực tập được ba tháng, chiếm được đánh giá của bác sĩ chủ nhiệm, cô trừ đi làm ra cũng bắt đầu chuẩn bị cuộc thi giấy phép mấy tháng sau.
Mà Trần Mộc Ngôn ở khoa tim thực tập tiếp được một bệnh nhân không tưởng, đó chính là Sở Cận, bạn hắn tiến hành thủ tục nhập viện. Trần Mộc Ngôn có chút ngạc nhiên, người kia thật sự là Sở Cận ư, cho nên liền một mình đến trước phòng bệnh gõ cửa.
Sở Cận nhìn Trần Mộc Ngôn, đôi mắt kia trong nháy mắt tràn đầy ý cười, “Tôi thật là không nghĩ tới có một ngày có thể nhìn thấy cậu mặc áo khoác màu trắng.”
“Tôi cũng không nghĩ tới có một ngày có thể nhìn thấy anh nằm ở trên giường bệnh.” Trần Mộc Ngôn đi tới, “Anh rốt cuộc làm sao?”
Sở Cận cười nhạo một chút, “Mấy tháng gần đây tôi thường xuyên cảm thấy ngực đau đến bất tỉnh, ngày hôm trước tôi đang ngó chừng một người mới ghi âm, sau đó liền té xỉu không giải thích được, sau đó không biết sao bị đưa vào bệnh viện chẩn đoán ra huyết quản tim của tôi có tật bệnh gì đó, cần làm một cuộc giải phẫu nối mạch.”
“A.” Trần Mộc Ngôn gật đầu, “Là tim có vấn đề a, đại khái là ông trời trừng phạt tim anh đi.”
“Có lẽ. Bất quá cậu là bác sĩ chữa trị của tôi sao?” Sở Cận rướn cổ lên hỏi, Trần Mộc Ngôn có thể nhìn thấy sắc mặt của y quả thật không được tốt, chẳng qua là cặp mắt kia vẫn để lộ ra ý vị ái muội cùng trêu chọc, xem ra đây là trời sinh.
“Tôi là thực tập sinh do bác sĩ trưởng trông coi.” Trần Mộc Ngôn cười cười, “Tôi phải đi làm việc, trước khi tan ca sẽ trở lại thăm anh một cái.”
Trần Mộc Ngôn tranh thủ lật xem ca bệnh của Sở Cận, mặc dù vấn đề về tim, nhưng là quả thật nếu như giải phẫu nối mạch thành công, y hẳn là có thể hồi phục. Hiện tại trình độ thuần thục giải phẫu nối mạch cùng với tài lực của Sở Cận mà nói, không thành vấn đề.
—————————
|
Chương 52
Sau khi tan tầm, Trần Mộc Ngôn đi vào phòng bệnh của Sở Cận, trước khi đẩy cửa cậu nhìn xuyên qua cửa thủy tinh, thấy Sở Cận đang nhìn trần nhà ngẩn người. Cậu chưa từng thấy y lộ ra loại biểu tình này.
Có một chút tịch mịch, không biết nên làm cái gì mới tốt.
“Sở Cận.” Trần Mộc Ngôn mở cửa bước đi vào, “Suy nghĩ cái gì?”
“. . . . . . Khi lần đó tôi té xỉu tỉnh lại ở bệnh viện, tôi nghĩ mình có phải bị ung thư gì đó hay không, giống như trong phim vậy, tôi sắp chết?”
“Kết quả anh phát hiện chỉ cần giải phẫu nối mạch có thể chữa khỏi tim anh, cảm thấy không cam lòng ?”
“Không phải, tôi suy nghĩ nếu tôi tốt, có cái gì đó nhất định phải làm .” Sở Cận cười yếu ớt một chút, dịch chuyển vị trí, ý bảo Trần Mộc Ngôn nằm xuống cùng y.
“Chủ nhiệm nếu thấy tôi nằm ở nơi này, sẽ tức giận.”
“Không sao, tiền lương của hắn còn phải dựa vào viện phí tôi nằm chi ra .” Sở Cận kéo khóe miệng, đáy lòng của Trần Mộc Ngôn có một loại cảm giác khó có thể cự tuyệt,trên người mặc áo khoác nằm ở bên cạnh y.
“Cơ hội chúng ta gặp mặt kỳ thật không nhiều lắm đi?”
“Bởi vì thanh danh của anh không được tốt.”
“A, đúng. Trần Chi Mặc chỉ cần nghe thấy tôi và cậu cùng một chỗ sẽ hoả tốc tới rồi. Thời gian đầy đủ duy nhất chúng ta cùng một chỗ, cũng chỉ có một lần ở trong tiệm sushi kia. Hiện tại ngẫm lại, cùng cậu ăn cơm còn có nói chuyện là một chuyện tình rất vui vẻ.”
“Vì sao?”
“Đại khái bởi vì lúc cậu cùng tôi ở chung không có mục đích gì đi. Tôi có thể thực tự nhiên nói chuyện, mà cậu sẽ trả lời không hề giấu giếm, không cần phí tâm tư đi biểu lộ ý của mình hoặc là đem chuyện dẫn tới một phương diện khác.”
Trần Mộc Ngôn nghiêng đầu đến, lúc này mới phát hiện Sở Cận nhìn mình , chính là không biết hắn bảo trì tư thế kia có bao nhiêu lâu.
“Chờ anh làm xong giải phẫu, chúng ta có thể lại đi ăn sushi.”
“Chờ tôi giải phẫu xong, tôi nghĩ tìm người yêu đương.”
“A, anh yêu đương còn chưa đủ ? Người mỗi lần cùng anh yêu đương cuối cùng đều bị anh bỏ mặc .”
“Cậu cảm thấy như vậy xem như yêu đương sao?” Sở Cận cười nhạo một tiếng, mặt mày cụp xuống có chút yếu ớt chợt lóe qua, không kịp bắt giữ, “Kỳ thật ở bệnh viện thấy cậu thật sự có một loại cảm giác vận mệnh. Cậu là loại người có nề nếp hướng tới mục tiêu của mình đi về phía trước, một khi cậu yêu một người, sẽ không quay đầu lại. Cho nên tôi nghĩ, ông trời có phải muốn tôi thích cậu hay không?”
Trần Mộc Ngôn sửng sốt, nhanh chóng vỗ Sở Cận một cái: “Sở tiên sinh, mau dừng lại tưởng tượng không thực tế của anh. Trên thế giới này nam nữ so với thực tập sinh như tôi tốt hơn nhiều mà!”
“Nhưng tôi chỉ gặp được một Trần Mộc Ngôn .” Sở Cận nhỏ giọng nở nụ cười, “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cậu. Phải biết rằng tôi không tranh được với Trần Chi Mặc.”
“Mắc mớ gì tới hắn?” Trần Mộc Ngôn nhíu mày.
“A, ” Sở Cận ngồi dậy không để ý đang truyền dịch dinh dưỡng, Trần Mộc Ngôn vội vàng đi dìu y, “Nhìn biểu tình này của cậu, sẽ không phải là Trần Chi Mặc đã ra tay chứ? Cậu có phải đã cùng hắn làm?”
“Làm. . . . . . làm cái gì!” Trần Mộc Ngôn nói cà lăm , cậu không rõ người của giới giải trí nhãn lực vì sao tốt như vậy, Tô Trăn là như thế, Sở Cận cũng là như vậy.
“Vậy là không có làm ? Bất quá cậu sớm hay muộn sẽ bị hắn đem tới tay.” Sở Cận bỗng nhiên nằm trở về, tựa tiếu phi tiếu nhìn Trần Mộc Ngôn.
“Hắn là anh của tôi! Sở tiên sinh anh nói vớ vẩn cái gì!” Trần Mộc Ngôn có chút tức giận.
“Nếu cậu là em hắn mà hắn sẽ buông tay, vậy hắn không phải là Trần Chi Mặc tôi biết.” Ngón tay của Sở Cận mô tả cằm Trần Mộc Ngôn, giống như vui đùa, không có ý khiêu khích gì, “Nếu như không muốn cùng Trần Chi Mặc cùng một chỗ, liền đầu nhập ôm ấp của tôi đi. Thừa dịp lúc tôi còn sống còn có thể bảo hộ cậu.”
“Anh cứ tiếp tục nói vớ vẩn đi!” Trần Mộc Ngôn rời đi giường bệnh, “Tôi về nhà !”
“Được rồi, ngày mai gặp!”
Trần Mộc Ngôn kéo kéo khóe miệng, ngày mai còn gặp anh liền có quỷ!
Lái xe trở về nhà trọ, thật xa liền thấy có sương khói theo phương hướng kia bốc lên, tràn vào chân trời chiều. Xe cứu hỏa theo bên cạnh cậu lái qua, Trần Mộc Ngôn quay cửa kính xe xuống, “Rốt cuộc là nơi nào cháy sao?”
Càng đi về phía trước, cảm giác của cậu lại càng không tốt.
Đợi cho cậu đến phía trước nhìn thấy chính là người ngửa đầu vây xem cùng với xe cảnh sát duy trì trật tự, nơi đó không phải chính là phòng trọ cậu thuê sao? Rốt cuộc sao lại thế này?
Hỏa hoạn? Hành lý của hắn cùng chứng kiện còn có sách toàn bộ đều thiêu hủy ?
Rốt cuộc là hỏa hoạn như thế nào, nếu là trách nhiệm của khách trọ, cậu bồi thường cho chủ nhà một số tiền lớn đi!
Còn có nhóm phóng viên nâng máy chụp ảnh ấn bùm bùm, cách đó không xa truyền đến tiếng khắc khẩu.
“Trần tiên sinh! Anh thật sự không thể đi vào!”
“Em trai của ta ở bên trong! Điện thoại của hắn vẫn không liên lạc được! Hắn nhất định là ở bên trong!” Đó là tiếng của Trần Chi Mặc, tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi.
“Lửa cháy lớn như vậy, ngài căn bản là không thể đi lên !”
“Các ngươi buông! Buông!”
Trần Mộc Ngôn từng bước một, chen vào đàn người, đi tới.
Cậu chưa từng gặp qua biểu tình trên mặt Trần Chi Mặc như vậy, chưa từng gặp qua mặt mày hắn rối rắm thành như vậy, đau khổ giãy dụa cuối cùng bị cảnh sát ngăn cản hắn đặt tại trên mặt đất.
“Tiểu Ngôn — Trần Mộc Ngôn –” Trần Chi Mặc gào thét lớn, cùng tiếng xe cứu hỏa còn có tiếng phun nước giằng co cùng một chỗ.
Trần Mộc Ngôn cẩn thận nhìn Trần Chi Mặc, lẩm bẩm nói: “Hiện tại. . . . . . là đang quay phim sao?”
Một nữ nhân trung niên bên cạnh nói: “Quay phim gì chứ ! Là xảy ra hỏa hoạn đó!”
“Hỏa hoạn?” Trần Mộc Ngôn trừng mắt nhìn, “Vậy. . . . . . Trần Chi Mặc tới làm gì?”
“Đúng ! Ta còn nói có phải lầm hay không, thị lực của người trẻ tuổi các ngươi chính là tốt! Thì ra người kia thật sự là ảnh đế Trần Chi Mặc !”
“Nghe nói em của hắn ở bên trong, mới vừa rồi hắn chạy tới sau đó liền vẫn muốn đi lên!”
“Này còn có thể đi lên? Muốn chết sao!”
Trong không khí là mùi sau khi cháy, đội viên phòng cháy chữa cháy lục tục đi ra ngoài lại đi vào.
Cảnh sát như cũ giữ chặt Trần Chi Mặc, “Trần tiên sinh mời bình tĩnh!”
Trần Chi Mặc sợi tóc hỗn độn, ánh đèn xe cứu hỏa thoảng qua, trên mặt của hắn tựa hồ có nước mắt, áo tán loạn sau khi giãy dụa.
Trần Mộc Ngôn liền giống bị dẫn dắt, đi thẳng về phía trước, cho đến thành viên phòng cháy chữa cháy đem hắn ngăn cản: ” Hiện trường hỏa hoạn, không thể tiến lên nữa!”
Giờ phút này, tay của Trần Chi Mặc cọ xát mặt đất, bởi vì dùng sức quá mức bị cục đá trên mặt đất cắt qua, chất lỏng màu đỏ thẩm thấu ở trong khe hở.
Thần kinh bị xúc động, Trần Mộc Ngôn giống như bừng tỉnh đại ngộ vọt tới, “Ca —— em ở chỗ này! Em ở chỗ này!”
Cậu chợt đem cảnh sát đang chặn Trần Chi Mặc đẩy ra, Trần Chi Mặc nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó một tay đem cậu ôm lấy.
Xương cốt một trận rung động, giống như một viên thiên thạch cháy sau khi trải qua tầng khí quyển, rốt cuộc tiến tới mặt đất.
Tay Trần Chi Mặc dùng sức ấn phía sau lưng Trần Mộc Ngôn, lực đạo lớn cơ hồ muốn đem cậu chen vào trong thân thể của mình.
“Thật tốt quá. . . . . . em không có chuyện gì. . . . . . em không có chuyện gì. . . . . .”
Trần Mộc Ngôn giơ tay lên ôm hắn: “Đúng, em không sao,em không có ở bên trong đấy.”
Cảm giác lồng ngực Trần Chi Mặc phập phồng, Trần Mộc Ngôn hai cánh tay của cậu đều run rẩy.
Đội viên Phòng cháy đưa bọn họ kéo sang một bên, lửa cũng từ từ được khống chế.
Vương Đại Hữu không biết đến đây lúc nào, hắn đem hai anh em Trần gia lôi lên xe, các phóng viên đã vây quanh tới đây, Vương Đại Hữu đè cái còi nửa bước khó đi.
Trần Chi Mặc cúi đầu, những cameras liền dán cửa sổ xe chớp sáng. Trần Mộc Ngôn cởi xuống áo ngoài che ở trên người Trần Chi Mặc, che kín mặt của hắn, nhưng là Trần Chi Mặc gắt gao bắt lấy tay của cậu.
“Tại sao không gọi điện thoại lại cho anh? Tại sao?” Trần Chi Mặc nhìn về phía Trần Mộc Ngôn, “Em chán ghét anh như vậy?”
“Không phải! Anh cũng biết em ở bệnh viện thực tập , em tắt máy, sau khi tan việc em đã mở điện thoại!” Trần Mộc Ngôn vội vàng giải thích, vô luận cậu cùng với Trần Chi Mặc trong lúc đó có cái gì, giờ phút này bộ dạng của Trần Chi Mặc làm cho cậu đau lòng.
Trần Chi Mặc cười lắc đầu, đưa tay lau qua mặt của mình, xẹt qua vết máu màu đỏ, làm cho trái tim Trần Mộc Ngôn căng thẳng, “Coi như hết, cho dù em mở điện thoại cũng sẽ không tiếp.”
“Mặc ca, lần này là em không tốt, anh đừng tức giận ! Anh xem. . . . . . em bây giờ không phải là hảo hảo ở bên cạnh anh sao?”
Trần Chi Mặc hít một hơi, “Đúng, em còn sống, trừ bỏ đó anh còn có thể yêu cầu cái gì?”
Hắn dùng tay chống mặt của mình, Trần Mộc Ngôn muốn xem tay của hắn, hắn hất tay Trần Mộc Ngôn ra .
Vương Đại Hữu cuối cùng đem xe chạy nhanh ra khỏi vòng vây của phóng viên, “Bây giờ đi đâu?”
Tiếng Trần Chi Mặc buồn bực nói: “Tìm khách sạn đem để hắn xuống đấy đi.”
Tiếng của hắn thoáng lạnh, mặc dù Trần Mộc Ngôn không muốn lại cùng hắn có cái gì tiếp xúc, chính là giờ phút này hắn lạnh lại làm cho Trần Mộc Ngôn rất khó chịu.
“Còn ở khách sạn? Đều ra chuyện lớn như vậy rồi! Vẫn là trở về Buckingham ở đi!”
Trần Mộc Ngôn nhìn về phía Trần Chi Mặc vẫn cúi đầu, đôi môi của hắn vẫn là mím lại, giống như đao tạc bình thường sẽ không thay đổi.
“Mặc ca, cho em xem tay anh một chút có được hay không?”
“Không cần, dù sao em và anh ở chung thêm một lát đều sẽ cảm thấy chán ghét.”
Vương Đại Hữu không khỏi đem xe dừng ở ven đường, “Hai anh em các người nháo đủ rồi chưa! Tôi là không biết các người náo cái gì, đều tới tháng sau, không sai biệt lắm liền yên tĩnh!”
Trần Chi Mặc ngẩng đầu mắt nhìn ngoài cửa sổ, “Là khách sạn sao? Được rồi, Trần Mộc Ngôn em có thể xuống xe. Ví tiền có ở trên người không?”
Loại lãnh đạm đột nhiên xuất hiện này làm cho Trần Mộc Ngôn nhất thời phản ứng không kịp, chính là ngơ ngác gật gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Trần Chi Mặc đem cửa xe mở ra, gió lạnh cứ rót vào như vậy.
Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên không biết như thế nào cho phải.
Mặc dù lúc cậu biết được nhà trọ kia cháy, cậu cũng không nghĩ tới phải về nhà, chính là nhìn chiếc xe kia lái đi, Trần Mộc Ngôn chỉ cảm thấy trong lòng ê ẩm.
Cậu thở ra một hơi, đi về phía quầy phục vụ của khách sạn, mướn một gian phòng.
Đưa điện thoại di động mở ra, ném lên giường, cậu cũng đem mình bày ra phía trên.
Cảm giác mình đủ ti tiện, nếu Trần Chi Mặc đem cậu thả vào cửa khách sạn, bảo trì khoảng cách của hai người, đây chẳng phải là cậu muốn sao? Mình bây giờ lại đang khổ sở cái gì!
Điện thoại di động vang lên, cậu liền cầm lên, nhưng người gọi tới không phải như cậu nghĩ ——
|
hương 53
“Này ! Trần Mộc Ngôn ngươi sao rồi ! Anh của ngươi gọi rất nhiều cho ta nói liên lạc ngươi không được !”
“Là ngươi à . . . . Anh ta tìm được ta. . . . . .” Trần Mộc Ngôn trở mình, nằm lỳ ở trên giường, cậu đột nhiên cảm giác được rất mệt rất mệt .
“Ngươi giận? Ta biết đưa địa chỉ ngươi mướn phòng nói cho Trần Chi Mặc là ta không đúng. . . . . . bất quá hoàn hảo anh của ngươi biết ngươi nghỉ ngơi ở đâu không phải sao? Nếu không ngươi trong hỏa hoạn bị cái gì, bọn ta cũng không biết. . . . . .”
“Không có gì, ta không giận ngươi.” Trần Mộc Ngôn kéo kéo khóe miệng, “Ta muốn nghỉ một lát ,ngày mai ở bệnh viện gặp .”
Còn chưa kịp ăn cơm tối, cái bụng vang lên, cậu ở phòng ăn khách sạn, gọi một phần mì xào.
Trên TV đang chiếu tin tức nhà trọ cháy, mà hình ảnh Trần Chi Mặc bị cảnh sát đè xuống đất xuất hiện ở trong đó.
Gắp đến khóe miệng dừng ở đó, trong màn hình Trần Chi Mặc cũng không có rõ như lúc mình thấy ở hiện trường, nhưng vẫn như cũ làm cho người ta cảm giác lo lắng.
Tin tức này chỉ chiếu ba phút đồng hồ, Trần Mộc Ngôn xác định nếu như không phải Trần Chi Mặc xuất hiện, đoán chừng chỉ có một tiêu đề mười mấy giây đưa vào, tin vắn tắt hoả hoạn là xong.
Cho đến khi mì xào nguội, Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên ba phát đem chúng cuốn vào miệng, sau đó bước nhanh rời đi phòng ăn.
Ở cửa chặn lại một chiếc xe,Trần Mộc Ngôn trở lại nhà trọ BucKingham.
Vào thang máy, dọc theo đường lên,Trần Mộc Ngôn cười lên, cậu cảm giác mình từ đầu đến chân là một đứa ngốc.
Tại sao phải trở lại đây?
Rõ ràng muốn thoát đi, nhưng bây giờ thế nhưng sợ Trần Chi Mặc không để cậu vào.
Đi tới trước cửa nhập vào mật mã, cửa lạch cạch một tiếng liền mở ra.
Trong phòng khách là một mảnh đen nhánh, Trần Mộc Ngôn hít một hơi, mở đèn thế nhưng tại giá giày nhìn thấy dép của mình.Không biết là dì Lý sửa sang lại hay là Trần Chi Mặc một mực chờ cậu trở lại.
Lên lầu, đi tới trước cửa Trần Chi Mặc, cậu thử vặn một cái, cửa đang khóa .
Sau đó cậu xoay người, đi vài bước mở cửa mình ra, mới phát hiện bên trong hết thảy đều thật chỉnh tề. Ra giường cái chăn sạch sẽ , trên bàn sách cũng không có tro bụi, rõ ràng mình thật lâu cũng chưa trở lại.
Trần Mộc Ngôn đột nhiên cảm giác được, Trần Chi Mặc một mực chờ đợi mình.
Không biết lúc mình không có ở đây ,hắn có một mình ngồi ở trước bàn ăn xem báo, hay là ngồi ở trên ghế sa lon xem tuyết trên TV ?
Lúc này, cửa mở ra.
Trần Chi Mặc đứng ở nơi đó, lúc nhìn thấy Trần Mộc Ngôn sửng sốt một chút.
Hắn nơi tay trái bị thương đã quấn băng gạc, xem ra đã đi bệnh viện xử lý .
“Làm sao em ở chỗ này.” Hắn thay dép, đi qua bên người Trần Mộc Ngôn .
“Em muốn xem anh thế nào. . . . . .” Trần Mộc Ngôn nhìn bóng lưng hắn đi về phía cầu thang .
Trần Chi Mặc xoay người lại, dựa vào thang lầu, cười nói: “Xem có hay không vì em mà cho rằng mất đi tất cả? Xem như thế nào vì em lo lắng hãi hùng? Xem như thế nào giống như con chó đến gần em lại sợ bị em chán ghét ?”
“Không phải! Em là tới xem vết thương của anh . . . . .”
“Thương thế của anh ở chỗ này.” Trần Chi Mặc vỗ một cái vào lồng ngực của mình, “Anh thích một người đàn ông, người nam nhân này hiện tại trong thân thể em trai mình, cho nên anh là biến thái, nếu như em cảm thấy rất ghê tởm không cần miễn cưỡng mình trở lại đi thăm.”
“Trần Chi Mặc !” Trần Mộc Ngôn tiến lên kéo lấy cổ áo của hắn, “Em không có cảm thấy anh ghê tởm ! Em chỉ là . . . em chỉ là . . . . .”
Đối phương đặt tay vòng ở hông cậu, kéo về phía mình, “Em chỉ là cái gì? Hiện tại có muốn một nụ hôn nóng bỏng? Anh bảo đảm có thể làm tiểu huynh đệ đứng lên. . . . . .”
Trần Chi Mặc thanh âm giống như từ trong bóng tối vươn ra vô số cánh tay, vuốt ve thần kinh Trần Mộc Ngôn.
“Không muốn ở lại bên cạnh anh, em bây giờ nên đẩy anh ra, mà không phải dùng loại thái độ do dự này, để cho anh ôm lấy hi vọng thật đáng buồn, em cảm thấy rất thú vị sao?” Trần Chi Mặc lúc trước khi Trần Mộc Ngôn phản ứng lại liền buông lỏng tay ra, đi vào gian phòng của mình.
Vài giây đồng hồ sau, Trần Mộc Ngôn đi tới trước cửa hắn, muốn đi vào, nhưng cửa cũng là khóa .
Cậu bỗng nhiên dùng sức đập lên cửa, “Em là em anh ! Anh muốn em thế nào! Chẳng lẽ làm anh em không tốt sao?”
Trần Chi Mặc thanh âm cách cửa truyền đến, “Chắc là ‘ anh em ’ mới là khoảng cách an toàn em muốn?Làm em của anh anh liền có thể vô điều kiện đối tốt với em phải không?”
Trần Mộc Ngôn trong mắt ê ẩm, cậu nhịn xuống không để cho thanh âm mình run rẩy, “Không sai! Nếu anh chưa từng có ôn nhu đối đãi em, em căn bản là không cần để ý anh bây giờ đối với em là lạnh nhạt hay là xa lánh ! Anh đối với em như vậy chẳng lẽ không phải là cố ý đấy sao! Anh không phải là cố ý bỏ xuống che đậy để cho em không thể rời bỏ anh để cho em đau lòng đấy sao!”
“Không sai!” Cửa lần nữa mở ra, Trần Chi Mặc dùng sức chỉ vào ngực Trần Mộc Ngôn, “Nhưng nếu như anh ngây thơ lãng mạn vĩnh viễn chỉ muốn từ chỗ này của người khác nhận được yêu thích của em, anh cái gì cũng không cho !”
“Vậy anh muốn em phải làm gì ?” Trần Mộc Ngôn mở ra hai tay, cậu lúc này bỗng nhiên không biết mình cự tuyệt chính là Trần Chi Mặc hay là sâu trong nội tâm mình khủng hoảng, “Em vốn đã ở trong thân thể này rồi ! Nếu như không phải như vậy, em chính là đống tro cốt kia !”
Trần Chi Mặc chẳng qua là hờ hững nhìn cậu.
Trần Mộc Ngôn bắt lấy tay hắn chụp lên mặt của mình: “Chính là vốn ở thân thể này, chung cha mẹ, DNA tương tự , thậm chí ngày nào đó trong chúng ta có một người cần tủy để ghép cũng chỉ có một người có thể cứu giúp! Chính là quan hệ như vậy, anh muốn em như thế nào tiếp nhận anh ! Mà em thậm chí không biết anh khi nào diễn trò khi nào là thật !”
Trần Mộc Ngôn lui về phía sau đi tới thang lầu, “Anh biết cái gì? Anna nói không sai! Yêu anh tựa như yêu một tuồng kịch!”
“Cho nên em thừa nhận yêu anh rồi?” Trần Chi Mặc dựa vào cửa, nghiêng mặt nhìn cậu.
“Con mẹ nó anh đừng có dùng cái loại góc độ ánh mắt này nhìn tôi !Bây giờ không phải là quay phim gì hết !”Lúc Trần Mộc Ngôn cũng nhanh muốn một cước đạp xuống thang lầu, lại bị người phía sau giật lại.
Cậu xoay người, còn chưa kịp đưa tay đẩy ra đối phương, môi Trần Chi Mặc hạ xuống.
Trần Mộc Ngôn vùng vẫy,chuyển động đầu muốn tránh thoát đi. Nhưng Trần Chi Mặc giống như có thể đọc được ý nghĩ trong đầu cậu, mỗi khi Trần Mộc Ngôn vừa chuyển hướng ,hắn cũng xoay qua chỗ khác, thậm chí để cho cái hôn càng thêm giằng co.
Không có cảm giác xâm nhập cắn nuốt hết thảy, Trần Chi Mặc vẫn càng giống như hướng dẫn Trần Mộc Ngôn thể nghiệm cảm giác nào đó .
Một cái xoay người, Trần Mộc Ngôn bị hắn ép vào trên tường, cái ót bởi vì độ mạnh yếu cái hôn của Trần Chi Mặc mà bị ép trên mặt tường, chỉ có thể bị buộc thừa nhận cái hôn kia.
Trần Mộc Ngôn tất cả cảm giác cũng phóng mạnh địa phương Trần Chi Mặc đụng vào, đó là một màn làm suy nghĩ thoát khỏi lộ trình khống chế .
Khi Trần Chi Mặc chậm rãi thối lui ,Trần Mộc Ngôn chỉ có thể hô hấp nhìn lấy đối phương, cũng không nhớ được như thế nào di động cước bộ của mình.
“Em cảm thấy mới vừa rồi cảm giác như thế nào?” Trần Chi Mặc nhìn cậu khẽ câu lên khóe môi, “Cái đó cùng em là nam nhân hay là em trai của anh không liên quan. Hay em bây giờ là sợ hãi, chuẩn bị chạy trốn lần nữa ?”
Trần Mộc Ngôn ý thức được mới vừa rồi Trần Chi Mặc đối với mình làm cái gì, nắm chặt quả đấm muốn đánh qua.
Trần Chi Mặc rất có kỷ xảo lui về phía sau một bước, quả đấm của Trần Mộc Ngôn chẳng qua là vung ở trong không khí.
“Ở nơi này trong một năm, anh cơ hồ đem tất cả tinh lực của mình cùng thời gian đều cho em, sau đó em làm cho anh cảm giác mình giống tên ngốc, em vĩnh viễn cũng đều không biết đáp lại cùng giao ra, em chỉ biết núp ở trong cái vỏ của em, chỉ nhìn nhìn thấy thứ em muốn.” Trần Chi Mặc hít một hơi, lui về phòng của hắn, đóng cửa lại, “Em đi đi.”
Trần Mộc Ngôn theo bản năng đưa tay đặt tại trên cánh cửa ,cậu biết nếu như mình lần nữa đẩy ra nó, sẽ không biết nên như thế nào quay đầu lại.
Bên trong cửa Trần Chi Mặc nghe thấy thanh âm đối phương xuống lầu, khẽ thở dài một hơi.
“Tại sao muốn em quay đầu lại luôn là khó như vậy đây?”
Bởi vì cả đêm không cách nào ngủ, Trần Mộc Ngôn sáng sớm đi tới bệnh viện trễ.
Chịu trách nhiệm dẫn cậu là bác sĩ chủ nhiệm vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: “Sao cậu tới bệnh viện? Tôi nghe nói chỗ cậu hôm qua bị cháy, còn tưởng rằng cậu cần xử lý một ít chuyện !”
Thì ra là Đinh San San sáng sớm xin phép giúp cậu rồi, Trần Mộc Ngôn nhận được cả ngày nghỉ phép.
Cậu biết mình phải đi tìm một chỗ ở, bất quá trước khi rời đi bệnh viện ,cậu đi tới phòng bệnh Sở Cận.
“Hắc, cuối cùng có người có thể tới cùng tôi trò chuyện.” Sở Cận phất phất tay, vì chuẩn bị hai tuần lễ sau phẫu thuật, y trong khoảng thời gian này đang điều trị thân thể. Sở Cận mặc dù là công tử bột ,nhưng cũng là người cuồng công tác .Thân thể của y coi như là bị y tự làm khổ kiểu phương thức làm việc khiến cho suy sụp .
“Anh có thể câu dẫn một tiểu hộ sĩ, tôi đánh cuộc cô ta nguyện ý hai mươi bốn giờ cùng anh nói chuyện phiếm.” Trần Mộc Ngôn cười một chút.
“Oa, trời ơi . . . . tôi đối với nữ nhân không có hứng thú.” Sở Cận hướng Trần Mộc Ngôn vẫy vẫy tay, “Tôi đã thật lâu chưa ôm qua nam nhân, xin cậu để cho tôi ôm một chút đi, huống chi cậu vẫn là tình nhân trong mộng của tôi .”
Trần Mộc Ngôn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chân sau ngồi chồm hỗm ở bên giường, “Được rồi, tôi hỏi anh một vấn đề, anh phải thành thật trả lời tôi, tôi liền để anh ôm như ôm anh em .”
Sở Cận dùng ánh mắt hơi đùa giỡn nhưng đứng đắn vô cùng hàm ý nói: “Bảo bối, cái tư thế này của em thoạt nhìn thật mê người.” “Được rồi, tôi hỏi anh, nếu có một ngày anh trai anh nói hắn yêu anh . . . . . . không phải là cái loại anh em mà là cái loại không nên có . . . . . . dục vọng. . . . . . hoặc là cái gì khác . . . . . .”
Sở Cận buồn cười hỏi: “Cậu rốt cuộc muốn hỏi cái gì?”
“Anh có tiếp nhận hắn không?” Trần Mộc Ngôn hỏi, cậu biết mình hỏi cái vấn đề này quá ngu xuẩn, nhưng loại người giống như Sở Cận trải qua nhiều chuyện,cậu rất muốn nghe một chút cái nhìn thế nào.
“Trước kia tôi sẽ cảm thấy đó là một đại phiền toái, có thể trốn chạy.”Sở Cận cười yếu ớt , “Hiện tại tôi chỉ hỏi một vấn đề, tôi yêu hay không yêu hắn, ít nhất anh em là nam , nếu như là chị em tôi thật một chút hứng thú cũng sẽ không có.”
Mặc dù nửa câu sau chỉ là cười giỡn ,nhưng Sở Cận rất chân thành trả lời vấn đề của Trần Mộc Ngôn.
Share~
|
Chương 54
“Tôi không làm được như anh.”
“Dĩ nhiên, bởi vì cậu là người tuân theo khuôn phép.”Sở Cận giương cằm một chút ,”Tôi hình như có khách tới thăm,Thượng Đế phù hộ ngàn vạn lần không nên là paparazzi.”
Trần Mộc Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy Even đứng ở nơi đó. Không có mang kính đen, chỉ mặc áo khoác ngoài màu rám nắng cùng quần jean, tựa như một học sinh bình thường. Khẽ cúi đầu, bộ dáng lo lắng bị cự tuyệt .
“Được rồi Sở tiên sinh, rốt cục có người tới nói chuyện cùng anh rồi, tôi liền đi trước .”
Kể từ khi Sở Cận nhập viện tới nay, thăm y chỉ có thuộc hạ ở công ty, tới cũng là thương lượng phương diện chế tác.Những minh tinh khác được Sở Cận nâng đỡ một người cũng không có. Trần Mộc Ngôn cũng cảm thán Sở Cận này ở trong vòng luẩn quẩn lăn lộn lâu như vậy, làm sao một người giống hình thức bạn bè cũng không có một ai?
Sở Cận ngó chừng Even , “Nếu như là cậu, tôi tình nguyện không có người tới thăm.”
Trần Mộc Ngôn đứng ở ngoài cửa, cậu không rõ tại sao người ta luôn thích thương tổn những người quan tâm mình.
Bất quá có lẽ chỉ có người quan tâm mới sẽ bị thương tổn.
Bởi vì nhà trọ cháy, cho nên chủ cho thuê nhà nhận được bảo hiểm công ty để bồi thường, Trần Mộc Ngôn không cần tiền bồi thường. Cậu dùng một ngày, ở gần bệnh viện tìm một gian nhà trọ. Do hành lý bên người đã bị cháy hết, cậu dùng cả nửa buổi trong cửa hàng mua quần áo cùng đồ dùng hàng ngày.
Buổi tối nằm ở phòng mới, Trần Mộc Ngôn cảm thấy tịch mịch.
Đại khái là năm mới sắp đến, mà bản thân lại một mình đi.
Ngoài phòng thì khí trời còn lạnh, cậu mỗi sáng sớm chạy xe cũng phải mất 5,6 phút.
Thẩm Thanh gọi cho cậu vài cuộc,bọn họ như trước không có gì giấu nhau, chẳng qua là mỗi khi Trần Mộc Ngôn muốn tiến lên một bước, Thẩm Thanh lại bắt đầu lui về phía sau.
Không biết khi nào thì bắt đầu, Trần Mộc Ngôn cảm thấy bọn họ lúc này tựa như một trò chơi, mà cậu sắp mất đi tính nhẫn nại trực tiếp nói cho Thẩm Thanh mình chính là Diệp Nhuận Hành.
Đêm 30, Trần Lạc gọi điện cho Trần Chi Mặc cùng Trần Mộc Ngôn, muốn bọn họ trở về Trần gia dự lễ mừng năm mới.
Trần Mộc Ngôn vốn không muốn đi, Trần Lạc ra vẻ cha hiền làm cậu có chút tiêu không nổi.Nhưng nghĩ đến Trần Chi Mặc có lẽ sẽ xuất hiện, trong lòng Trần Mộc Ngôn không khỏi mong đợi. Điều này làm cậu không cách nào hiểu mình.
Nhà Trần Lạc dĩ nhiên là ở khu nhà giàu hạng nhất.
Cho nên khi Trần Mộc Ngôn lái Honda đến lối vào còn bị bảo vệ cản lại, dù sao người xuất nhập cái khu vực này cũng không dưới hàng triệu xe.
Trần Mộc Ngôn giải thích hồi lâu mình là con trai Trần Lạc, nhưng đều bị đối phương dùng ánh mắt hoài nghi nhìn. Đúng vậy, cho dù là ai thì làm sao có thể tin con trai một đại phú hào lại lái một chiếc Honda mấy chục nghìn?
Một chiếc Porsche xám bạc dừng ở phía sau xe Trần Mộc Ngôn .
Bảo vệ muốn đuổi Trần Mộc Ngôn đi, dù sao xe của cậu dừng ở nơi này cũng chặn lối vào của khu này.
Trên xe người bước xuống ,là Trần Chi Mặc.Hắn cười cười đi tới, đứng ở trước mặt bảo vệ:”Xin hỏi em của tôi làm sao vậy?”
“Trần tiên sinh. . . . . . hắn thật sự là em ngài?” Bảo vệ có chút kinh ngạc, “Tôi thấy xe hắn . . . . hơn nữa hắn còn nói không rõ cha hắn ở đâu, tôi còn cho là hắn là nói mò . . . . . .”
“Thành thật mà nói, tôi cũng không hy vọng hắn là em tôi.” Trần Chi Mặc nhàn nhạt nhìn Trần Mộc Ngôn một cái, liền trở lại trong xe của mình .
Hai chiếc xe tiến vào,Trần Chi Mặc lái đến phía trước Trần Mộc Ngôn, dẫn tới cổng lớn nhà họ Trần .
Vào cửa, quản gia đang mặc tây trang màu đen hành lễ, đưa bọn họ vào phòng khách.
Bên trong nhà trang hoàng cũng rất phối hợp thân phận Trần Lạc.Nhưng Trần Mộc Ngôn cũng không thích, bởi vì không nhà nào trang hoàng nhà cửa như khách sạn 5 sao, xa hoa nhưng không có vị nhân tình .
Trên bàn ăn hình dạng dài mảnh một số người đã ngồi ,bao gồm hai anh emTrần Lạc còn có những thân thích khác trong gia tộc .
Trần Mộc Ngôn cũng không thích trường hợp như vậy, chỉ đành phải cúi đầu ăn cơm. Lúc có trưởng bối hỏi thì đáp lại hai câu. Chẳng qua là cậu không rõ, tại sao cơm tất niên cũng phải ăn như đi họp .
Trần Chi Mặc cũng không ngồi ở bên cạnh cậu, mà là đối diện. Hắn đối với những người chú cậu ứng phó thành thạo, mỗi khi có người nhắc tới Trần Mộc Ngôn nên đi du học hoặc là muốn giới thiệu thiên kim nhà giàu cho cậu, Trần Chi Mặc đều có thể rất có tính kỷ xảo mà lái sang chuyện khác, nếu không Trần Mộc Ngôn cảm giác mình căn bản cũng không có tâm tình ăn cơm thậm chí nổi điên.
Mặc dù Trần Chi Mặc vẫn giúp Trần Mộc Ngôn tránh những chủ đề cậu không muốn nói , nhưng đầu đến cuối ánh mắt Trần Chi Mặc đều không dừng lại ở trên người của cậu.
Hắn giống như huynh trưởng ôn nhu rộng lượng , nhưng Trần Mộc Ngôn có thể cảm nhận được khoảng cách giữa bọn họ không chỉ có bàn ăn.
Ăn cơm tối, Trần Lạc cùng anh em của ông ở phòng khách uống trà trò chuyện lợi nhuận Trần thị năm nay… v…v.
Mà Trần Chi Mặc cùng quản gia nói một tiếng đã hướng ngoài cửa, Trần Mộc Ngôn đi theo cũng muốn rời đi.
Mới vừa đi tới trước hành lang, Lục Mạt Nhiên lại đứng ở nơi đó chờ Trần Chi Mặc .
“Chi Mặc,trên bàn ăn anh không có cùng em nói một câu. . . . . .” Lục Mạt Nhiên đưa tay kéo hắn lại.
“Cô muốn tôi nói cái gì với cô? Bà Trần?”Trần Chi Mặc rút tay ra khỏi tay cô,cúi người xuống mang giày.
“Anh đối với em làm chuyện này ngay cả một câu xin lỗi anh cũng không tính nói sao?”
“Cô là nói bức hình cô cùng Trần Lạc nằm chung?” Trần Chi Mặc tay khoác lên nắm cửa, nhàn nhã nghiêng thân,”Tôi biết cô biết mục đích của tôi nhưng thật ra là muốn đến gần cha tôi.Đừng hy vọng ông ta có thể đối với cô có hứng thú, ít nhất hiện tại thứ cô muốn có đều có, làm người cũng không nên quá tham .”
Trần Chi Mặc đi ra ngoài, đợi đến khi Lục Mạt Nhiên rời đi, Trần Mộc Ngôn mới đi đến trước cửa.
Đi tới nơi đỗ xe, Trần Mộc Ngôn ngoài ý muốn phát hiện Trần Chi Mặc vẫn chưa đi, hắn dựa cửa xe nhẹ giọng nói: “Buổi tối không ăn được sao? Có muốn đi nơi nào bù một bữa?”
Trần Mộc Ngôn run lên, cậu cho là Trần Chi Mặc không muốn để ý đến cậu nữa.
“Được.”
“Đi nơi nào?”
Tối nay là giao thừa, rất nhiều nơi không nhất định có mở cửa.
Theo bản năng , Trần Mộc Ngôn nói: “Phố Nam Xuyên . . . . .”
Đó là nơi cậu và Trần Chi Mặc cùng nhau ăn bánh gạo.Giao thừa hàng năm phố Nam Xuyên đều có hội pháo hoa, người bán hàng rong sẽ không buông tha cho cái cơ hội kiếm tiền này,cho nên tối nay đi hẳn là còn có thể ăn vặt.
“Được,đến phố Nam Xuyên ,vào xe của em đi.” Trần Chi Mặc đi về phía cỗ xe Honda kia, Trần Mộc Ngôn bước nhanh tiến lên mở ra khóa điện tử.Trần Chi Mặc giọng nói vẫn luôn nhàn nhạt, nhưng không biết tại sao, Trần Mộc Ngôn đột nhiên cảm giác được như vậy ít nhất so với chuyện không nhìn cậu cái nào tốt hơn nhiều.
Khí trời rất lạnh, cửa sổ xe kết một tầng sương.
Trần Mộc Ngôn tìm khăn giấy muốn lau đi sương mù bên trong ,Trần Chi Mặc nhẹ một tiếng nói: “Có lẽ rất lâu sẽ giống như vậy, nhìn không rõ ràng lắm.”
Đúng vậy, nhìn không rõ có thể tốt hơn.Vấn đề là cậu có thể coi như cả đời cũng không nhìn rõ sao?
Xe chạy ra ngoài, đêm giao thừa các cửa hàng hai bên đường cũng đóng cửa, xe cộ lui tới cũng thưa thớt,chỉ có đèn đường như cũ, nếu không phải có thanh âm pháo hoa liên tiếp không ngừng ,thật sẽ có vẻ vắng lạnh.
Chẳng qua phố Nam Xuyên vẫn như cũ náo nhiệt.
Các loại mùi vị ăn vặt phiêu dật trên không trung, thỉnh thoảng có người nhìn lên bầu trời đêm bỗng nhiên phóng pháo hoa.
Trên đường không ít người, Trần Mộc Ngôn không thể nào lái lên phía trước, cho nên dừng xe gần phố Nam Xuyên.
“Người hình như rất nhiều, chỉ có thể nhờ em đi mua .”
Trần Mộc Ngôn gật đầu: “Được,anh chờ một chút.”
Cùng mùa xuân ấm áp lần trước bất đồng, lúc này là mùa đông, làm Trần Mộc Ngôn mang bánh gạo cùng ngư tràng về , chúng cũng nguội, chỉ có bánh đậu đỏ còn chút nhiệt độ.
Hai người ngồi ở trong xe, vừa nhìn pháo hoa xa xa, vừa ăn bánh gạo nửa lạnh.Đã không còn ngon miệng nữa, điều này làm cho Trần Mộc Ngôn hoài niệm tình cảnh lần trước bọn họ đến.
Không có khẩu vị, Trần Mộc Ngôn đem bánh gạo để phía trước.
Cậu nghiêng mặt qua, mới phát hiện Trần Chi Mặc đang nhìn cậu.
“Anh có thể từ trên mặt em thấy Diệp Nhuận Hành không?” Trần Mộc Ngôn hỏi.
“Không thể, anh chỉ có thể nhìn thấy mặt Trần Mộc Ngôn mà thôi.” Trần Chi Mặc cười khẽ một tiếng.
Lại là một chùm pháo hoa mọc lên,nở rộ trong nháy mắt phảng phất điểm lên mặt Trần Chi Mặc.
Một cỗ vọng động từ đáy lòng nhanh như chớp chui vào đại não Trần Mộc Ngôn, khi cậu kịp phản ứng thời điểm, môi của cậu đã tiếp xúc Trần Chi Mặc.
Ta điên rồi!
Cậu muốn lui về phía sau, đối phương nhưng lại ôm cậu.
Nụ hôn kia tựa như pháo hoa mang theo nhiệt lượng vỡ toang ra.
Trần Chi Mặc ngón tay nâng ót Trần Mộc Ngôn, dùng sức dẫn cậu về phía mình.
Trần Mộc Ngôn không cách nào duy trì thăng bằng, đưa tay loạn xạ chống ghế ngồi,thứ này cũng khó khăn ổn định cậu, cậu vẫn ngã vào trong ngực Trần Chi Mặc.
Có lẽ tựa như Trần Chi Mặc nói, hết thảy cũng không muốn làm quá rõ ràng.
Lưỡi Trần Mộc Ngôn bị lực mạnh đối phương mút lấy. Trần Chi Mặc mỗi một tấc quét qua trong cổ họng cậu.
Nụ hôn này không có một chút dịu dàng thắm thiết ở bên trong,mãnh liệt khó nói tràn ngập giữa hai người .Trần Mộc Ngôn theo bản năng khẩn cầu nhiều hơn, vụng về đáp lại Trần Chi Mặc,cậu có thể cảm giác được đối phương hướng cậu biểu đạt cái gì.Nụ hôn này, làm Trần Mộc Ngôn có một loại ảo giác, cậu giống như từ trong Trần Chi Mặc là bầu trời bao la xẹt qua, thoáng nhìn trong nháy mắt lãnh hội đến thế giới của hắn.
Lại là pháo hoa nổ tung,cùng tiếng vang khổng lồ,ngay cả xe cũng khẽ run theo.
Chợt thức tỉnh Trần Mộc Ngôn đẩy Trần Chi Mặc ra, co rụt lại về phía sau ,tựa vào cửa sổ xe .
Trần Chi Mặc nhắm mắt lại, tựa hồ còn chưa từ trong nụ hôn kia tỉnh lại.
Hắn cụp xuống mi mắt còn đắm chìm ở trong đó, giữa lông mày toát ra mỹ cảm tĩnh mịch.
Trần Mộc Ngôn muốn nói thật xin lỗi, nhưng cậu đem hết thảy nghẹn ở nơi cổ họng, chỉ sợ lúc này chạm liền vỡ.
Chậm rãi, Trần Chi Mặc câu khởi nụ cười,”Làm sao bây giờ. . . . . . em luôn so với anh thanh tỉnh hơn.”
“. . . . . .” Trần Mộc Ngôn hít một hơi, cậu làm một chuyện rất ngốc,cậu biết mình nên trốn chạy, nhưng Trần Chi Mặc vốn có thể trói cậu bằng dây.
Hoặc là, chân chính không muốn rời đi chính là cậu–
—————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thật ra thì Tiểu Ngôn đã sớm thích Trần Chi Mặc rồi, ta đoán mọi người thấy. . . . . Nị oai một chút thì đem bọn họ nhìn thấu đúng không.
|