Đem Em Về Làm Thê Tử
|
|
[Danmei/Full] Đem Em Về Làm Thê Tử #25: Dỗ ngọt bà xã Chương 26: Dỗ ngọt bà xã Từ Cảnh Minh ngồi trên ghế sô pha, tay ôm một hộp bắp rang bơ mà Tôn Khả Vi vừa mới mua về. Tuy trên màn hình tivi đang chiếu bộ phim mà hắn yêu thích, trong người là món ăn mà hắn rất ghiền, thế nhưng mọi thứ đều nhạt toẹt như nước ốc khiến hắn chau mày khó chịu. Đặt hộp bắp rang lên bàn, Từ Cảnh Minh cầm lấy remote chỉnh sang một kênh khác, rồi lại thêm một kênh khác. Màn hình tivi cùng với âm thanh cứ liên tục bị biến đổi làm cho Tôn Khả Vi từ trên lầu phải chạy xuống, gắt gỏng nói: " A Minh, anh ồn như vậy làm sao em học bài được?" Từ Cảnh Minh nghe thế liền vặn nhỏ âm lượng, đưa mắt nhìn Tôn Khả Vi, cười méo xệch: " Anh xin lỗi." Tôn Khả Vi nghĩ thầm, thật may là đang vịn tay vào cầu thang, nếu không thì cậu đã trượt chân ngã lăn xuống đất luôn rồi. Ba chữ anh xin lỗi kia nghe sao mà ngọt ngào thế không biết? Rõ ràng Từ Cảnh Minh vừa thốt ra cái giọng điệu đó, cậu nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ. " Anh không ăn bắp rang sao?" Tôn Khả Vi phát hiện hộp bắp còn đầy như cũ. Từ Cảnh Minh lia mắt sang phía đó rồi lại khoát tay: " Anh no rồi." " Lúc nãy có người gọi cho anh đó. Điện thoại anh sạc bên phòng em kìa." Tôn Khả Vi ném lại một câu rồi nhanh chóng trở về phòng. Chỉ mới nghe đến đó, Từ Cảnh Minh đã bỏ lại tất cả ở phòng khách mà chạy nhanh lên lầu, lao vào phòng của Tôn Khả Vi, chộp lấy cái điện thoại để trên nóc tủ. Tôn Khả Vi cầm trên tay cuốn sách, miệng đọc lẩm nhẩm, mắt lại lén quan sát thái độ của người kia. Thái độ của Từ Cảnh Minh đúng thật khác thường. Dường như anh ta đang lo lắng, chờ đợi cái gì ấy nhỉ? " Ơ kìa, sao anh cười một mình vậy?" Từ Cảnh Minh lục tin nhắn, mở ra xem, sau đó thì cong môi cười thẫn thờ. Lại một lúc hắn cau mày, bĩu môi. Một lúc nữa thì mím chặt môi, không biểu cảm thêm gì mà nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống bên cạnh. Mi mắt rũ xuống, Từ Cảnh Minh nhìn chăm chăm xuống mặt đất tựa hồ đang suy nghĩ. Rõ ràng câu hỏi của Tôn Khả Vi đã bị Từ Cảnh Minh ném sang chỗ khác. Cậu nhướng cao mày, cầm cuốn sách đi lại gần chỗ hắn, đập xuống bả vai người kia nói: " Anh nha, ngồi cười thẫn thờ, rồi lại khó chịu cau mày. Anh như đang yêu ấy." Đang yêu? Từ Cảnh Minh ngước mắt nhìn Tôn Khả Vi đang mỉm cười toe toét, bộ mặt rất hứng thú mà trêu chọc hắn. Ngả người xuống giường, Từ Cảnh Minh đặt một tay lên trán, ánh mắt thoắt cái trở nên u uất kỳ lạ. " Tiểu Khả Ái, em nói xem có phải khi mình yêu một người rồi, chuyện gì mình cũng có thể làm phải không?" Tôn Khả Vi bị một trận kinh ngạc làm cho cả người đóng băng, rất lâu sau cậu mới nuốt khan, ngồi xuống bên cạnh ngẫm nghĩ. Câu hỏi của Từ Cảnh Minh cậu gặp qua nhiều rồi, chỉ là khi lời nói từ người kia tuôn ra, cậu có tí bất ngờ. Một kẻ thường bị nói là vô tâm vô phế như Từ Cảnh Minh mà cũng có thể hỏi được câu ấy, rõ ràng tính cách đã phần nào được cải thiện. Tôn Khả Vi liếm liếm môi mình, lém lỉnh cười. Trong đầu lại tấm tắc khen Tư Văn quả thực cao tay. " Phải. Bất kể chuyện gì mình cũng có thể hy sinh vì người mình yêu." Tôn Khả Vi chốt lại một câu đầy sâu sắc. Từ Cảnh Minh lúc này nghiêng người, vòng tay ôm lấy Tôn Khả Vi, mặt vùi xuống ga giường, khoé môi giương cao cười chua chát. Hắn nhắm hờ mắt lại, cảm thấy cổ họng mình tự dưng khô rát. Tôn Khả Vi cũng cảm nhận được hôm nay Từ Cảnh Minh rất kỳ lạ. Trông người kia cứ như đang có chuyện gì đó rất u uất và buồn phiền. Cậu quay sang nhìn hắn, miệng định hỏi nhưng rồi lại giữ im lặng tuyệt đối. Âm thanh trong phòng lắng xuống, Từ Cảnh Minh bất ngờ ôm chặt Tôn Khả Vi, cổ họng bắt đầu phát ra vài tiếng khản đặc. " Tư Văn nói ngày mai anh ấy đi xem mắt." "..." " Tư Văn còn nói anh ấy làm điều đó chính là vì anh." "..." " Tiểu Khả Ái, thật sự có thể tin tưởng đúng không?" Trong phòng chỉ còn đọng lại hơi thở nặng nề của cả hai. Từ Cảnh Minh nhắm chặt mắt mình, cảm thấy từng lời Tư Văn vừa nói lúc nãy tựa như những mũi kim nhọn hoắc, đang chậm rãi xuyên qua tim hắn. Đương nhiên Từ Cảnh Minh hiểu chuyện đi xem mắt là do ai sắp đặt, hắn cũng đâu thể nói rằng, anh không được đi! Từ Cảnh Minh hắn rõ ràng không có cái quyền lớn lao đó. Đành vậy, đã chấp nhận nói lời yêu thì cũng phải có trách nhiệm với nó. Đã yêu thì phải tuyệt đối tin tưởng, đúng không? Tôn Khả Vi mím nhẹ môi, ánh mắt mông lung nhìn vào khoảng không vô định. Cậu không biết lúc này nên nói gì với người kia, an ủi câu gì cho thật hiệu quả. Nghĩ mãi, nghĩ mãi mà vẫn chưa ra. Cậu biết Tư Văn lần này dám nói thật như thế, tức rất yêu Từ Cảnh Minh, yêu nên mới không muốn giấu bất cứ chuyện gì. Cậu chỉ lo không biết người kia có hiểu cái chuyện này không, hay sẽ lại suy diễn thành những điều rắc rối khác. Nhẹ nhàng len ngón tay thon dài vào làn tóc đen nhánh kia, Tôn Khả Vi cất tiếng nói: " Anh phải tin A Văn, tin thật nhiều..." Tôn Khả Vi một mình độc thoại một lúc, sau đó mới phồng má, cảm thấy có chút xấu hổ, mắng nhẹ: " Đồ ngốc này, ngủ rồi cũng không..." Lúc đó điện thoại của Từ Cảnh Minh có tin nhắn, màn hình vụt sáng lên. Tôn Khả Vi chớp mắt, nhướn người cầm lấy điện thoại. Nhìn lướt qua màn hình, cậu phát hiện tin nhắn từ Tư Văn. " Em ngủ ngoan nhé." Tôn Khả Vi lẳng lặng đọc tin nhắn, tầm mắt lại dời sang phía của con mèo to xác đang say ngủ, bỗng cảm thấy có chút ghen tị. Ghen tị ở đây không hẳn là vì cậu còn tình cảm với Tư Văn, chỉ đơn giản nhìn thấy một cặp tình nhân yêu nhau như vậy, cũng ghen tị lắm mà. Thấy Từ Cảnh Minh đã ngủ say không biết trời đất, Tôn Khả Vi đặt ngón tay lên bàn phím, đánh nhanh một dòng rồi gửi qua. Tư Văn ở bên toà nhà bên kia đang đứng trước cửa sổ, ánh sáng đèn phòng tắt ngấm, chỉ còn lại cái chong đèn ngoài vườn, soi rọi xuống mặt cỏ xanh rờn. Anh cầm trên tay ly rượu vang, uống một hớp rồi giương mắt ra ngoài cửa sổ. Đèn phòng của Từ Cảnh Minh không bật lên, Tư Văn thừa biết người kia đã nằm ngủ ở đâu đó rồi. Anh vừa dời tầm mắt thì điện thoại có tin nhắn. Rút điện thoại ra nhìn, khoé môi bỗng cong lên, cười mãn nguyện. ** Hừng đông vừa chớm lên, Từ Cảnh Minh trên giường choàng tỉnh. Chiếc đồng hồ reo inh ỏi phá mất giấc mơ tuyệt đẹp của hắn. Ngồi dậy, Từ Cảnh Minh thẫn thờ tung chăn, xốc gối, phát hiện Tôn Khả Vi vẫn còn vùi mình ngủ như chết. Dụi dụi mắt, Từ Cảnh Minh bây giờ mới biết cả đêm hôm qua hắn đã ngủ quên ở phòng Tôn Khả Vi. Vội vàng trở về phòng mình, hắn lê thân vào phòng tắm, tắm rửa thật sạch sẽ để chuẩn bị đi làm lại. Xin nghỉ phép cũng đã hai ngày rồi, hôm nay hắn mà nghỉ nữa thì giám đốc sẽ ... À mà quên mất, chẳng phải giám đốc chính là người yêu của mình sao? Từ Cảnh Minh vừa soi gương vừa cạo râu, nhớ đến chuyện này bỗng làm hắn phì cười một trận. Dường như những tin nhắn hôm qua đều đã mọc cánh bay mất. Con người của Từ Cảnh Minh là thế. Buồn chuyện gì, bực chuyện gì sẽ đều nói ra hết một lần. Nói xong rồi, hôm sau tức khắc sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sống tốt như vậy. Đó cũng là lý do mà mọi người bảo rằng, Từ Cảnh Minh có hơi vô tâm. Nhưng mà vô tâm hay không thì bản thân người kia mới là kẻ biết rõ nhất. Rời khỏi nhà vừa lúc bảy giờ rưỡi, Từ Cảnh Minh dừng bước ở cổng lớn. Quay mặt nhìn sang khu nhà phía tây, hắn mím nhẹ môi, muốn bước qua đó gặp Tư Văn nhưng lại e ngại ông nội của anh. Nhớ lại hôm qua cũng vì hắn mà anh đã phải lãnh lấy một bạt tai từ Tư Mạc. Khoảnh khắc đó sau này sẽ cứ bám riết lấy Từ Cảnh Minh. Nó không khiến hắn cảm thấy bản thân có lỗi hay gì khác, chỉ đơn giản là nó làm hắn yêu anh hơn, yêu ngày một nhiều... Tần ngần nơi cổng nhà gần năm phút, Từ Cảnh Minh mới dứt khoát rời khỏi đó. Vừa đi được một khoảng, phía trước bến xe đã lấp ló hiện ra, bên tai đã có tiếng còi xe vọng đến. Từ Cảnh Minh bất ngờ quay người nhìn thì phát hiện chiếc này rất quen mắt. Cửa kính bắt đầu hạ xuống, lộ ra gương mặt điển trai đang nhìn hắn cười thật tươi. " Lên xe thôi, bà xã." Từ Cảnh Minh ngơ ngác nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng người phụ nữ nào cả. Trên con đường chỉ có mình hắn, chỉ một mình hắn thôi. Nhưng mà hắn là nam nhi đại trượng phu, mặt mũi đẹp trai thế này, tóc cắt ngắn chỉnh tề thế này, bà xã ở đâu ra? Tức giận mà không nói được, Từ Cảnh Minh lườm Tư Văn một cái rách mắt. Con người kia trong lòng hắn tuy rất ôn nhu và dịu dàng, nhưng lắm lúc cũng sói lang và lưu manh không kém. " Sao vậy? Bà xã giận rồi?" Tư Văn tiếp tục trò đùa dai của mình. Nhìn thấy ai kia đỏ bừng mặt, ngón tay miết chặt quai cặp, Tư Văn càng cười đến lưu manh. Cuối cùng, anh mở cửa xe bước xuống, đi đến chỗ của Từ Cảnh Minh, thản nhiên cúi người hôn lên trán hắn. Giữa thanh thiên bạch nhật, một người đàn ông cao lớn ngang nhiên hôn lên trán một người con trai khác làm cho khung cảnh trở thành kỳ dị. Từ Cảnh Minh sau khi tiếp nhận cái hôn kia xong mới bất ngờ lùi về sau, quát lớn: " Anh làm cái trò gì thế?!!!" Mặc kệ tiếng quát lớn cỡ nào, Tư Văn chỉ nhìn chăm chăm vào gương mặt của Từ Cảnh Minh, "wow" một tiếng rồi cười: " A Minh, em vừa cạo râu, cắt tóc chỉnh tề hơn nhỉ? Bà xã anh đẹp lắm nha." Từ Cảnh Minh nghe anh khen mình, khoé môi bất giác giương lên, cười mỉm. Nhưng ngay sau đó hai chữ bà xã đập vào màng nhĩ làm tâm trạng hắn tụt dốc, đôi mắt sắc lẹm liếc anh một cái. Không nể tình người yêu hay sếp, Từ Cảnh Minh bước tới chiếc xe, hất mặt nói: " Anh còn đứng đó làm gì? Mau mở cửa xe đi." Tư Văn đút hai tay vào túi quần, nghiêng đầu cười: " Em không phải có đầy đủ hai tay sao?" " Anh..." Từ Cảnh Minh rõ là quê một đống, hắn mím chặt môi, dùng dằng mở cửa ngồi vào. Tư Văn sau đó cũng ngồi vào ghế lái, rất tự nhiên mở một bản nhạc nhẹ vui nhộn. Quay mặt nhìn sang Từ Cảnh Minh, anh cầm lấy một ly cà phê sữa nóng áp vào má người kia. " Cho em này." Từ Cảnh Minh nhìn ly cà phê sữa thơm phức, bên trên còn có kem nữa, hắn cười tít mắt, tay cầm lấy ly cà phê uống một ngụm. Tư Văn là loại người uống cà phê đen nhiều đường, còn Từ Cảnh Minh lại là loại người uống cà phê sữa thêm kem. Cả hai người đều rất thích uống đồ ngọt. Chỉ có một vấn đề, tình cảm của hai người họ rõ ràng không hề ngọt ngào như trong tưởng tượng. Tương lai vẫn còn ở phía trước, mọi thứ vẫn trong màn bí mật chưa hé lộ. Khi xe của cả hai đã chạy được một khoảng khá xa, ở chỗ cũ lúc này thấp thoáng bóng một chiếc xe khác từ nãy đã sớm dừng lại, cẩn thận quan sát cả hai người kia. Ánh mắt sâu hút già cỗi bỗng đanh lạnh. " Lão gia, chúng ta đi tiếp chứ?" " Không cần." Người đàn ông đầy quyền uy ngồi phía sau lạnh lùng nói, " Quay về nhà, tôi có chuyện cần làm."
|
[Danmei/Full] Đem Em Về Làm Thê Tử #26: A Minh lắm trò Chương 26: A Minh lắm trò Con xe bon bon chạy trên đường, Từ Cảnh Minh một bên uống hớp kem phía trên, vị kem béo ngậy làm hắn nhăn mặt vì thích thú. Vươn lưỡi liếm sạch mép, Từ Cảnh Minh quay sang phía Tư Văn, hỏi: " Ông nội không nói gì với anh chứ?" Tư Văn đang tập trung lái xe, anh cũng không muốn nhắc lại cái chuyện không vui vẻ mấy đó nên chỉ trả lời qua loa. Đảo mắt qua bên cạnh, Tư Văn hơi mỉm cười: " Ông không nói gì nữa sau khi trở về nhà. Tính ông từ trước đã khó chịu như vậy rồi, em đừng bận tâm." " Sao lại không bận tâm?" Từ Cảnh Minh nhíu mày, " Nếu ông không đồng ý cho mối quan hệ này chẳng phải chúng ta sẽ phải..." Từ Cảnh Minh không nể nương còn định nói ra nốt hai từ cuối cùng thì lời lẽ đã bị ngón trỏ của Tư Văn chặn lại. Anh nghiêng mặt nhìn hắn, lườm một cái: " Đừng nói hai từ đó ra. Em cũng biết anh đã khổ sở thế nào mới cưa đổ được em cơ mà? Em nghĩ em muốn thế kia là được liền sao?" Nghe anh nói, Từ Cảnh Minh nhếch môi cười khiêu khích: " Vậy nói xem nếu như em muốn bỏ anh thì anh làm gì? Sẽ làm gì nào?" Tư Văn trầm mặc vài giây. Đối với sự khiêu khích của người khác, anh sẽ chẳng buồn mất thời gian của mình để đối đáp hay làm gì đó. Vì với anh, thời gian chính là vàng bạc. Nhưng mà người khiêu khích anh ở đây chính là Từ Cảnh Minh, Tư Văn sẽ không ngại bỏ ra vài phút suy nghĩ đâu. " Anh sẽ..." Giữa bầu không khí tĩnh lặng, giọng Tư Văn cất lên làm Từ Cảnh Minh có chút giật khẽ người. Từ Cảnh Minh quay sang nhìn anh, nghiêng đầu chờ đợi, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt. Tư Văn cũng nhìn hắn, khoé môi giương cao cười đắc ý: " Anh sẽ...chuốc rượu em, trói em lại, đem lên giường, làm vài trò để thoả mãn. Đương nhiên sau những cuộc vui của chúng ta thì em sẽ không thể nào chạy trốn khỏi anh được, ít nhất là hai tuần." " Vậy em chỉ cần đợi hai tuần để dưỡng thương rồi trốn là được." Tư Văn nghe Từ Cảnh Minh quyết phản kháng, anh chau mày, hắng giọng: " Thôi khiêu khích anh đi, không anh làm thật thì đừng khóc lóc van nài." Từ Cảnh Minh liếm môi, chống tay tựa đầu lên đó: " Ai van nài ai còn chưa biết à." " Đến giờ mà em vẫn còn tự đắc như vậy." Tư Văn lắc đầu chịu thua. Từ Cảnh Minh biết mình đã thắng trận này, mãn nguyện ngồi ngoan ngoãn uống cà phê sữa. Sau nửa tiếng đồng hồ, cả hai đã đến công ti. Vừa bước vào cửa, Từ Cảnh Minh đã bắt được nhiều ánh mắt tò mò xung quanh. Hắn nhíu mày, định quay sang nói với Tư Văn thì đã thấy có người đến bắt chuyện với anh mất rồi. Im lặng đứng phía sau quan sát, Từ Cảnh Minh phát hiện đó là một người con gái rất xinh đẹp, phong thái nho nhã và lịch sự. Mái tóc vàng óng, tròng mắt màu xanh biếc, đôi môi được tô lớp son màu đỏ rượu. Càng nhìn, Từ Cảnh Minh càng bị thu hút bởi vẻ đẹp rất Tây Âu kia. Nhưng nếu nói hắn phải lòng cô hay bị mê hoặc theo kiểu lúc trước thì hoàn toàn không có khả năng. Đối với Từ Cảnh Minh bây giờ, gái đẹp chỉ để ngắm, chứ không để yêu nữa. Tư Văn cùng người kia trò chuyện rất lâu, đến mức Từ Cảnh Minh đã không còn kiên nhẫn để đứng chờ đợi. Ngó sang bên cạnh, Từ Cảnh Minh thấy Tiêu Bạch từ xa đi tới, hắn liền đi về hướng đó. " Tiêu Bạch." Từ Cảnh Minh gọi. Tiêu Bạch vừa thấy Từ Cảnh Minh liền cong môi cười toe toét, cánh tay vỗ lên vai hắn: " A Minh, cậu khoẻ rồi sao? Cậu vắng hai ngày làm tớ không có ai nói chuyện phiếm." " Cậu là con gái hay sao mà nói chuyện phiếm mỗi ngày hở?" Từ Cảnh Minh cười giễu. Tiêu Bạch trước giờ vẫn bị trêu chọc như vậy, cho nên cậu không oán giận người kia, chỉ hơi ngượng ngùng chút thôi: " Tớ đương nhiên không phải con gái rồi!" " Đúng rồi, cậu chỉ nằm dưới thôi." Từ Cảnh Minh theo trớn tiếp tục trêu, nào ngờ lời vừa thốt ra, hắn đã phải hối hận. Mặt mày đỏ lựng, cổ họng khô rát làm cho Từ Cảnh Minh khốn khổ không biết phải đào cái hố ở đâu để chui xuống. Vẻ mặt bối rối không nói nên lời kia khiến Tiêu Bạch có chút khó hiểu. Cậu ta nghiêng đầu bên phải, trố mắt hỏi: " Cậu chưa hết sốt à? Mặt đỏ thế kia..." " Không, không phải." Từ Cảnh Minh hít một ngụm khí lạnh, khoát tay với Tiêu Bạch rồi xoay người đi lên phòng làm việc. Tư Văn sau khi cùng cô gái xinh đẹp kia trò chuyện cũng trở về phòng của mình. Đẩy cửa bước vào, anh thấy Từ Cảnh Minh đang dán mắt vào màn hình, ngón tay đặt trên bàn phím gõ không ngừng nghỉ. Cũng phải thôi, công việc trong hai ngày Từ Cảnh Minh vắng mặt đã dồn thành núi mất rồi. Nhưng vì người kia vừa mới khỏi bệnh, Tư Văn không nỡ bắt người kia làm hết tần ấy công việc. " A Minh, em cứ làm từ từ thôi. Có ai hối thúc em đâu?" Lúc này Từ Cảnh Minh mới phát hiện có người xuất hiện bên cạnh mình. Hắn nghiêng mặt nhìn Tư Văn, sau đó lại nhìn màn hình máy tính, những dòng chữ màu đen dày đặc kia làm hắn choáng váng. Im lặng một lúc, Từ Cảnh Minh thở hắt ra nói: " Em làm không phải vì siêng năng." "...Chứ vì cái gì?" Tư Văn khó hiểu nhìn hắn. " Em làm vì muốn giải toả bực tức." Từ Cảnh Minh nhẹ nhàng nói ra, sau đó nhìn Tư Văn lườm một cái. Cái lườm này rõ ràng đang nói lên một sự cảnh cáo nào đó. Tư Văn đối với loại ánh mắt sát thủ này không còn lạ lẫm gì nữa. Anh không những không lo lắng mà còn vui vẻ ra mặt. Vướn tay kéo cái máy tính sang chỗ mình, Tư Văn muốn Từ Cảnh Minh phải chú ý vào anh cơ. Ngay sau đó, Từ Cảnh Minh nhíu nhíu mày lên giọng giáo huấn anh: " Sếp, sếp làm việc đàng hoàng đi nào." Tư Văn thừa cơ hội trong phòng chỉ có hai người, anh nhướn người về trước, thoăn thoắt in một nụ hôn lên môi người kia, khoé môi vẫn còn giương cao cười mãn nguyện. Từ Cảnh Minh nhận ra anh đã biết cảm xúc của mình, hắn chau chặt mày, đưa tay đẩy anh ra một khoảng nhất định. Ngước mắt nhìn thoáng qua nụ cười tươi rói kia, Từ Cảnh Minh nghi hoặc hỏi: " Em như vậy anh không khó chịu sao?" " Sao phải khó chịu?" " Vì bình thường người ta sẽ không thích người yêu ghen tuông." " Với anh, có yêu mới có ghen, không phải sao?" Tư Văn đối Từ Cảnh Minh cười ôn nhu. Ngay sau đó, anh lại bồi thêm một câu: " Nhất là bà xã đã ghen, anh còn vui ấy chứ." Bà xã? Lại là bà xã... Từ Cảnh Minh sáng sớm đến bây giờ chỉ thống hận Tư Văn mỗi hai từ "bà xã" lạnh người kia thôi. Mỗi lần nghe thấy nó đều làm lông tơ hắn dựng đứng cả lên. Hôm nay Tư Văn bỗng dưng xưng hô thật kỳ lạ, Từ Cảnh Minh cắn môi ấm ức. " Đồ lưu manh này, anh bị cái gì mà cứ gọi em là bà xã thế? Đã bảo người ta là nam nhi mà!!" " Ồ ồ, anh đâu phủ nhận chuyện em là đàn ông con trai. Mọi chuyện đều có lý do của nó mà, em lẽ nào đã quên nhanh như vậy?" " Quên cái gì mới được?" Từ Cảnh Minh chớp chớp mắt không hiểu. Ngay lập tức, Tư Văn rút điện thoại ra đưa trước mặt Từ Cảnh Minh. Trên màn hình là một dòng tin nhắn được gởi đến từ số điện thoại của hắn. Nhìn một lần nữa, Từ Cảnh Minh khẳng định đây chính là số của hắn. Có điều cái tên in trên màn hình thật khiến người ta phát ngượng. Tư Văn lưu tên của Từ Cảnh Minh không phải bằng chữ mà chỉ bằng một ký hiệu rất quen thuộc, trái tim. " Anh...Cái tin nhắn này thật lạ. Em chưa bao giờ ghi như thế!!" Tư Văn nheo mắt nghi hoặc: " Thật sao? Có lẽ anh sẽ đọc cho em nghe để em thấy nó quen thuộc." Từ Cảnh Minh giận đỏ mặt, định vươn người tới bịt kín miệng người kia nhưng không thành công. " Em biết rồi. Anh cũng ngủ ngoan nhé. À còn cái này nữa, ông xã, em luôn tin tưởng anh, thật đấy, *ký tự trái tim màu đen*" Tư Văn đọc xong, Từ Cảnh Minh chỉ còn biết câm nín không nói được gì. Rõ ràng cái tin nhắn sến súa ấy hắn chưa bao giờ nhắn, thế quái nào nó lại xuất hiện ở trong hộp thư đến được a? " Thế nào? Anh đâu nói xạo em làm gì chứ! Chính là em bắt nguồn trước cho nên anh mới xưng hô như vậy." Tư Văn cười khoái trá, tay mau chóng cất điện thoại vào túi. " Anh..." Từ Cảnh Minh đến giờ vẫn còn hoang mang, " Anh xoá tin nhắn ấy đi." " Tại sao?" " Thật đó. Anh xoá nó, em sẽ làm mọi thứ anh muốn." Từ Cảnh Minh cố gắng dùng đôi mắt cún con của mình mà nài nỉ. Hoá ra bây giờ chính hắn đang phải nài nỉ anh đây. Thật mất mặt nam nhi!! Tư Văn nhìn Từ Cảnh Minh trong bộ dạng này lại càng không muốn xoá, anh muốn giữ nó để "uy hiếp" người yêu hơn cơ. Càng nghĩ đến càng thấy thú vị, Tư Văn hắng giọng hai tiếng: " Được rồi. Chỉ sợ anh muốn những thứ em không thể làm được." Từ Cảnh Minh nghe vậy liền chớp chớp mắt, đoan chính nói: " Không có cái gì mà em không làm được." " Thật chứ?" " Thật." Tư Văn nhìn Từ Cảnh Minh, mỉm cười ôn nhu rồi nhún nhẹ vai một cái: " Vậy ngoài yêu ra, chỉ cần em tin tưởng anh tuyệt đối là được rồi." " Chỉ có như thế?" Từ Cảnh Minh có hơi kinh ngạc. Trong đầu hắn lúc đó còn nghĩ đến nhiều thứ kinh khủng hơn như vậy nữa kìa. Với một người tương đối lưu manh như Tư Văn thì...điều kiện kia thật nhẹ nhàng a. Tư Văn dùng đôi mắt đen láy của mình nhìn chăm chú người kia, một lúc lâu anh mới nói: " Nghe có vẻ rất dễ dàng, nhưng khi muốn làm thì lại rất khó." Từ Cảnh Minh cũng đối đáp lại ngay: " Anh có biết vì sao em không đòi hỏi anh đừng đi xem mắt vào chiều nay không? Vì em tin anh, tin anh nên mới không thèm bắt ép anh." ** Sau một ngày làm việc không mấy mệt mỏi ấy, Tư Văn đưa Từ Cảnh Minh về nhà, sau đó thay đồ sửa soạn chuẩn bị đi đến bữa ăn mà Tư Mạc đã sắp xếp. Từ Cảnh Minh vừa bước vào nhà thì đã chạy lên phòng của mình, đóng kín cửa lại, ngồi phịch xuống giường, mặt mày đăm chiêu suy nghĩ. Hai bàn tay ôm kín mặt, Từ Cảnh Minh ngồi im lặng đến gần hai mươi phút, khi Tôn Khả Vi gọi xuống ăn cơm, hắn mới bình thường trở lại. Ngồi vào bàn ăn, Từ Cảnh Minh hôm nay bỗng dưng ăn cay rất nhiều, lại còn ăn hết tất cả các món trên bàn. Mỗi ngày, Tôn Khả Vi chỉ chuẩn bị dư một ít đồ ăn để phòng cho ban đêm, cậu hay hắn có đói thì xuống ăn thêm. Nhưng không ngờ hôm nay Từ Cảnh Minh lại một mình ăn gần hết món như thế. Tôn Khả Vi nhìn hắn ăn một cách ngon lành, cậu nhíu mày hỏi: " Anh, anh đói lắm hả?" Từ Cảnh Minh một miệng thức ăn gật đầu, ý bảo đúng là như thế. Sau bữa cơm no đúng nghĩa đen, Từ Cảnh Minh ra ngoài ghế sô pha, nằm dài ra đó. Chương trình truyền hình chiếu được nửa tiếng, Từ Cảnh Minh bắt đầu cảm thấy bụng mình đau âm ĩ, lúc sau thì đau quặn cả lên. Vội vàng bưng kín miệng chạy vào phòng tắm, Từ Cảnh Minh nôn thóc nôn tháo thức ăn lúc chiều. Tôn Khả Vi nghe tiếng động bên dưới phòng khách cũng nhanh chân chạy xuống xem. Đứng trước cửa phòng tắm, cậu nhịn không được uệ mấy tiếng, sau đó bịt kín mũi, đi vào vỗ lưng người kia. " Anh, anh ăn nhiều quá nên bị bội thực đó." Cậu vừa mắng vừa lo lắng. Từ Cảnh Minh nôn hết cả ra, mặt mũi xám ngoét. Hắn ngẩng mặt nhìn Tôn Khả Vi, khó khăn nói: " Anh mệt quá đi mất...Khó...chịu..." Nghe người kia thều thào như sắp ngất đi, Tôn Khả Vi luống cuống không biết nên gọi cho xe cứu thương hay là trực tiếp đưa Từ Cảnh Minh đến bệnh viện. Nhưng ngặt nỗi, Từ Cảnh Minh rất ghét phải vào bệnh viện, cho nên Tôn Khả Vi lựa chọn phương pháp cuối cùng. Cậu chạy ra ngoài, với lấy điện thoại bàn, bấm nhanh dãy số đã sớm thuộc lòng. Đầu dây bên kia khá lâu mới bắt máy, Tôn Khả Vi nói gấp: " Tư Văn, A Minh anh ấy bị bội thực, đang nôn hết cả ra. A sắp ngất mất rồi." Tư Văn đang đi đến nửa đường, nghe tin từ Tôn Khả Vi, anh nhíu mày đáp lại một tiếng rồi liền xoay vô lăng theo hướng ngược lại, tăng tốc phóng đi. ------------------ Má Vi: Nguyên văn của tin nhắn "Em biết rồi. Anh cũng ngủ ngoan nhé. À còn cái này nữa, ông xã, em luôn tin tưởng anh, thật đấy ♥" Má Vi: Tư Văn lưu số của Từ Cảnh Minh bằng trái tim, vậy còn A Minh con lưu cái gì thế? A Minh: Là "W" Má Vi: Ghi tắt của cái gì? A Minh: Ai đoán được thì má Vi sẽ thưởng. Má Vi /đạp A Minh vào xó/: Đệch, bán đứng mẹ mi vừa thôi!
|
[Danmei/Full] Đem Em Về Làm Thê Tử #27: Thách thức vị trí Chương 27: Thách thức vị trí Tư Mạc cùng hai người khách có phong thái sang trọng khác đang cùng ngồi trong một căn phòng rộng rãi và tiện nghi. Căn phòng này nằm trong một nhà hàng theo phong cách Tây Âu, rất phù hợp với phong cách sống của hai người khách đã ở Mỹ lâu năm kia. Người phụ nữ trung niên với gương mặt xinh đẹp và nụ cười hiền hậu ngồi đối diện với Tư Mạc, mỉm cười nhẹ nhàng nói: " Ngài Tư, hôm nay được gặp mặt nhau thế này thật quý quá." Hai bàn tay gân guốc ôm sát đầu gậy, Tư Mạc chỉ lãnh đạm nhếch mép nhìn người phụ nữ trung niên, hắng giọng một tiếng: " Công nhận chúng ta đã lâu quá rồi mới ngồi ăn chung thế này. Nhã phu nhân, cô con gái của bà thật xinh đẹp, đúng như mọi người thường nói." " Ngài Tư quá lời rồi, Nhã Vi nó dễ nhìn thế chứ còn trẻ con lắm." Nhã Lan khiêm tốn nói, sau đó ghé sát con gái mình nói nhỏ, " Nhã Vi, con mở lời đi." Người con gái xinh đẹp với mái tóc xoăn lọn thả dài phía sau lưng, đôi mắt có chút bần thần kỳ lạ. Cô nghe mẹ mình nói, chậm rãi ngẩng mặt nhìn Tư Mạc. Trong ánh mắt của cô chỉ tràn ngập một màu đen u uất khó tả. Nhìn một hồi lâu, Nhã Vi cất tiếng: " Chào ông." Từ trước đến giờ, Nhã Vi là một cô gái hoà đồng, thân thiện. Bộ mặt lãnh đạm thờ ơ như hôm nay đúng ra là có lý do. Một lý do có lẽ đã ảnh hưởng sâu sắc đến tâm hồn của cô. Tư Mạc dùng đôi mắt tinh ngời của mình nhìn ngắm Nhã Vi, với những điều kiện ông đưa ra, Nhã Vi hoàn toàn phù hợp để làm một đứa cháu dâu hiếu thuận và tài giỏi. Thế nhưng trong lòng ông vẫn đầy sự bất an không nói nên lời, nhất là đôi mắt thất thần kia. Tại sao càng nhìn lại càng thấy khó chịu? Tư Mạc không rõ cảm xúc trong lòng lắm. Ông nhắm nhẹ mắt rồi mở ra, giơ cao tay nhìn lướt qua đồng hồ. Hiện tại đã hơn bảy giờ tối, tức Tư Văn đã trễ hẹn gần nửa tiếng. Nét mặt Tư Mạc thoáng sa sầm. Ông gọi một người cận vệ đứng gần đó, nói nhỏ vào tai rồi quay trở lại bàn ăn. Nhã Lan cảm thấy bầu không khí trong căn phòng này không thoải mái lắm, bà khẽ liếc nhìn cô con gái mình, sau đó lại nhìn sang phía Tư Mạc, mỉm cười: " Cháu trai của ngài hình như là một người rất thành đạt đi? Tôi có một lần nghe tên cậu ấy, thật là tài giỏi xuất chúng." Tư Mạc nghe đến có người ngưỡng mộ cháu trai mình, cánh mũi ông phập phồng, tiếng cười cất vang: " Ôi, thằng cháu nhà tôi nó rất cứng đầu Nhã phu nhân à. Trước đây niềm đam mê của nó chính là mỹ thuật hội hoạ, nhưng vì gia đình có công ty riêng, tôi đã phải tốn công hao lực mới có thể thay đổi suy nghĩ của nó đấy." " Ồ, hoá ra cháu trai ngài có tài năng mỹ thuật? Thật giỏi quá rồi." Nhã Lan ôn hoà nói, sau đó nhìn sang Nhã Vi đang cúi mặt không nói gì, " Nhã Vi của chúng tôi nó chơi đàn rất giỏi. Cốt chúng tôi cũng có thầy dạy giỏi đó mà." Nhã Lan vừa nói đến đây, chẳng hiểu lý do gì Nhã Vi bỗng giật mạnh cái khăn trắng trên đùi mình, ném xuống đất. Từng ngón tay thon dài xinh đẹp vì bị siết chặt mà trắng bệch, móng tay dường như đang cắm sâu vào lòng bàn tay của cô. Nhìn biểu hiện của con gái, Nhã Lan rất lo lắng mà cũng bất mãn. Bà vội giữ chặt hai tay của cô, đôi mắt hằn lên sự đau khổ xót xa khó nói được. " Nhã Vi, mẹ xin lỗi, con đừng để ý nhé." Nhã Vi nghe bà nói, các ngón tay bắt đầu thả lõng. Cô xoay mặt nhìn Nhã Lan, ngẩn ngơ chớp mắt một cái rồi mỉm cười nhẹ nhàng. " Con biết rồi." Khi Tư Mạc còn đang cảm thấy mù mịt trước phản ứng kỳ lạ của Nhã Vi thì người cận vệ lúc nãy từ ngoài đi vào một cách vội vã. Anh cúi thấp người, ghé tai Tư Mạc thì thầm gì đó. Ngay lập tức, Tư Mạc tức giận vung gậy xuống sàn tạo nên loạt âm thanh chói tai. Âm thanh đó khiến cho Nhã Vi khó chiu, cô chau mày, muốn đứng dậy nói gì đó thì Nhã Lan kịp thời ngăn cản. Nhã Lan cũng rất ngỡ ngàng trước thái độ tức giận của Tư Mạc, nhưng bà cố gắng im lặng không để ý đến. " Ông ta điên rồi." Nhã Vi không nương tình nói, rất may mắn cô chỉ thì thào trong miệng. Nhã Lan ở bên cạnh nghe được liền che ngón tay ngang môi cô, ra chiều không nên nói như thế. Đợi cho Tư Mạc bình tĩnh trở lại, Nhã Lan mới cất lời khôn khéo: " Ngài Tư, trông lúc nãy ngài mất bình tĩnh như vậy chắc đã có chuyện gì quan trọng lắm?" Dừng một chút, Nhã Lan cười hiền, " Có phải cháu trai ngài không đến được?" Tư Mạc chỉnh lại tư thế ngồi, bàn tay vì ghì chặt vào đầu gậy mà nổi lên gân xanh. Ông lườm mắt nhìn ra ngoài bầu trời đã đen kịt, sau đó quay lại nhìn Nhã Lan, bất đắc dĩ nói: " Tôi xin lỗi Nhã phu nhân. Hôm nay không nghĩ Tư Văn nó lại bận công việc nhiều như vậy, điều này không thể trách cứ. Tôi mong bà thông cảm, về sau chúng ta lại hẹn gặp nhau được chứ?" Nghe Tư Mạc giải thích, Nhã Lan ngầm hiểu ông chỉ đang viện cớ để giữ thói lịch sự mà thôi. Xem như Nhã Lan không chấp nhặt, bà vui vẻ gật đầu, sau đó kéo Nhã Vi đứng dậy, sóng vai rời khỏi căn phòng đó. Ra đến ngoài, Nhã Vi bỗng bụm kín miệng mình, đôi mắt thất thần bắt đầu ngấn nước. Cô ngồi thụp xuống tại chỗ, uệ một tiếng rồi im lặng. Nhã Lan đứng bên cạnh lực bất tòng tâm, bà khom người vỗ nhẹ lưng cô, sau đó kìm nén cảm xúc của mình mà đỡ cô dậy đi ra xe. Tư Mạc ở bên trong vì vẫn còn cơn giận lúc nãy mà chưa thể đứng dậy rời khỏi nhà hàng. Ông đăm đăm nhìn xuống mặt bàn, nhìn như muốn xuyên thủng một lỗ thật to qua lớp gỗ đắt tiền ấy. Ngồi lặng rất lâu trong căn phòng an tĩnh đó, Tư Mạc cuối cùng cũng chịu lên tiếng với tên cận vệ bên cạnh mình. " Làm mọi cách để tống khứ thứ dơ bẩn đó khỏi mắt tôi, đã hiểu chưa?" Tên cận vệ đứng cạnh chỉ biết khom người, đôi mắt láo liên suy nghĩ, miệng đã nhanh thốt ra một chữ vâng đầy nghiêm túc. --- Từ Cảnh Minh sau khi nôn thóc nôn tháo thì cố gắng lê dép lên phòng của mình, nằm dài ra như con mèo lười đang phơi nắng dưới mặt trời mới chớm. Gương mặt trắng xanh vì nôn đến mức không còn gì để nôn. Trong giây phút ngắn ngủi, Từ Cảnh Minh nghĩ bản thân hắn quả thực ngu ngốc khi làm cái trò con nít này. Thà rằng cứ nói thẳng ra là hắn không muốn anh đến xem mắt cho rồi, kết quả thế nào cũng mặc kệ. Đằng này Từ Cảnh Minh lại lấy cái kế hoạch hết sức ấu trĩ ra chơi với Tư Văn. Bây giờ nhìn thấy hậu quả ngay trước mắt, Từ Cảnh Minh cứ như đang khóc tiếng Miên. Nằm lăn lộn rên hừ hử trên giường một lúc, Từ Cảnh Minh nghe có tiếng cửa đẩy ra. Rất nhẹ thôi, nhưng hắn biết được anh đã đến rồi. Lười nhác xoay người lại, Từ Cảnh Minh cắn chặt môi, nhắm chặt mắt lại như thể đang chuẩn bị đối phó với một cơn bão cát sắp ập đến. Chờ hoài, chờ đến ba phút, Từ Cảnh Minh vẫn chưa thấy "cơn bão" nào xuất hiện, hắn he hé mắt nhìn. " Em còn định bày trò gì nữa?" Tư Văn đứng dựa người vào cánh tủ quần áo, hai tay khoanh trước ngực, một bộ mặt nghiêm túc khó chịu như được đúc sẵn ra vậy. Từ Cảnh Minh nương theo ánh đèn vàng nhìn đến anh, môi cắn lại, không dám cãi lời nào. " Mệt quá nên không thể lên tiếng?" Tư Văn vẫn như cũ lên tiếng, Từ Cảnh Minh vẫn tiếp tục chơi trò " người nói người tự nghe". Khi thấy thân ảnh kia chuyển động, Từ Cảnh Minh nuốt khan, cả người vô thức ngồi bật dậy. Ngồi dậy rồi Từ Cảnh Minh mới nhớ mình vừa nôn đến sống dở chết dở, hắn vội ôm bụng, kêu lên vài tiếng ai oán. Nhìn vẻ mặt đáng thương kia, Tư Văn dù có giận cỡ nào cũng không thể mắng thêm nửa câu nữa. Nhẹ nhàng ngồi bên mép giường, Tư Văn len ngón tay vào mái tóc đã sớm dính lại vì mồ hôi kia, thở dài nói: " Em có khai mang tuổi khi nộp đơn xin phỏng vấn không?" Từ Cảnh Minh có chút hoang mang nhìn anh, sau đó cũng thật thà lắc đầu. Nhìn cái lắc đầu của người kia mà Tư Văn nhịn không được cười. Anh ngán ngẩm thở dài lần hai, sau đó nói: " Sao em có thể nghĩ ra cái trò ấu trĩ này? Em có biết anh đã lo lắng thế nào khi vừa nghe tin không?" " Vậy từ đầu anh đã biết rồi?" Từ Cảnh Minh ngờ vực hỏi, " Chỉ số IQ của anh bao nhiêu thế?" " Em..." Tư Văn đến lúc này chỉ biết câm nín nhìn người kia, trong lòng trỗi dậy rất nhiều cảm xúc khó tả. Nhìn nhau một lúc, Tư Văn đành thua cuộc. Anh không muốn đấu lý với những con người vốn không biết lý là cái gì, cứ ngang nhiên mà cãi thôi. Tư Văn nghiêng đầu nhìn Từ Cảnh Minh, dịu dàng hỏi: " Còn mệt không?" Từ Cảnh Minh lần này vẫn thật thà lắc đầu, " Không còn." Sau đó như nhớ đến chuyện gì, hắn lại mím môi, nén giọng mình xuống, " Thật ra vẫn còn mệt một chút xíu." " Có thật là còn mệt không?" Từ Cảnh Minh nuốt khan, tập thở dài giống như ai kia, " Anh sẽ không đi nữa phải không?" " Em trả lời không liên quan gì cả, còn hỏi ngược lại anh nữa." Tư Văn buồn cười mắng, " Không đi, không dám đi nữa." " Nè, em chưa hề ép anh không được đi à. Em chưa nói gì luôn nha." Từ Cảnh Minh vẩu môi chặn trước. Tư Văn nhướng cao mày lộ rõ vẻ bất mãn không nói nên lời. Nhớ lại lúc nãy khi Tôn Khả Vi vừa báo tin, anh đã lo lắng đến mức nào. Vội vàng xoay bánh trở về nhà, khi đi nửa đường rồi anh mới nhận ra chuyện kia có điểm không phù hợp. Từ Cảnh Minh tuy là kẻ ăn bụi rất sành, nhưng không phải món gì người đó cũng ăn bừa bãi. Với lại trước đến giờ Từ Cảnh Minh không có tiền sử bệnh về tiêu hoá, hôm nay đột nhiên lại nôn mửa nghiêm trọng thế kia, quả là kỳ quái. Dù trong lòng nghi hoặc nhưng Tư Văn vẫn chọn Từ Cảnh Minh mà bỏ lại buổi xem mặt đã được chuẩn bị kỹ càng kia. " Đúng là em không ép, nhưng em làm mấy cái trò này thì thà em nói thẳng ra còn hơn. Cứ nói thẳng, anh sẽ luôn nghe suy nghĩ và cảm giác của em. A Minh, nếu lần sau em còn làm mấy cái trò này nữa, anh sẽ nổi giận thật đấy." Cúi gằm mặt, Từ Cảnh Minh mơ màng hỏi, " Anh nổi giận với cả người bệnh?" " Đã nổi giận thì không còn phân biệt ai với ai nữa đâu." Đối với lời răn đe hết sức nghiêm túc của anh, Từ Cảnh Minh chỉ biết ngẩng mặt nhìn anh, sau đó oài một tiếng dài lê thê. " Quả là tàn nhẫn!" " A Minh." Tư Văn bỗng gọi tên hắn. Từ Cảnh Minh ngay lập tức ngẩng mặt, chẳng ngờ anh đã chớp thời cơ để in lên môi hắn một nụ hôn. Ai kia còn đang ngỡ ngàng không biết làm gì tiếp theo thì Tư Văn đã chậm rãi vẽ đường cho hươu chạy. Cánh tay đặt vào một bên hông Từ Cảnh Minh, Tư Văn nhanh chóng tìm lấy cánh lưỡi mềm mại kia mà mút sâu vào tạo nên một loạt thanh âm kỳ quái trong phòng. Từ Cảnh Minh cũng dần phối hợp với anh, hắn ngồi nhích lại gần, tạo một tư thế thoải mái hơn. Nụ hôn nồng đậm kia rốt cuộc cũng kết thúc, đôi mắt Từ Cảnh Minh bị lớp sương mỏng bủa vây càng làm cho ánh nhìn của hắn trở nên thu hút kỳ lạ. Cánh môi ướt át mím lại, Từ Cảnh Minh bất giác chưa muốn dừng lại. Ý thức còn mơ hồ, Từ Cảnh Minh nhướn người về phía của Tư Văn, dùng lực áp chế anh nằm xuống giường. Mái tóc đen rũ xuống tấm ga giường màu tím nhạt, đôi lông mày Tư Văn khẽ nhíu lại nhưng vẫn trông cực kỳ quyến rũ người khác. Từ Cảnh Minh mở to mắt nhìn người bên dưới thân mình, khoé môi hắn nhếch nhẹ lên, ngón tay rà xuống cúc áo thứ nhất, nhanh chóng cởi ra. " Anh dám thử đổi vị trí không?"
|
[Danmei/Full] Đem Em Về Làm Thê Tử #28: Vết thương ở bụng Chương 28: Vết thương ở bụng Tư Văn khẽ nhướng đôi lông mày, khoé miệng giương cao lên cười tự đắc. Ngón tay men theo sườn mặt của Từ Cảnh Minh mà vuốt nhẹ một đường. Tư Văn hỏi: " Em thật sự muốn?" Từ Cảnh Minh đương nhiên không ngần ngại đáp lại rằng: " Rất muốn." Lần đầu được nghe mong muốn của người yêu, Tư Văn không nỡ dập tắt niềm vui nho nhỏ này của hắn. Anh thuận theo yêu cầu người kia đặt ra, thử đổi vị trí trong đêm hôm nay. Trong phút giây ngắn ngủi, Tư Văn thoáng nghĩ, có lẽ không tệ lắm đâu. Cuộc vui của hai người theo đó mà bắt đầu một cách mãnh liệt. Từ Cảnh Minh vẫn chưa thôi nụ cười lưu manh trên môi, cố gắng giữ vững nhịp thở của mình theo từng động tác dứt khoát. Chiếc áo sơmi thẳng thóm đã sớm bị vò nhăn nhúm. Từ Cảnh Minh vừa cúi thấp đầu hôn lên cổ anh, cánh tay lại dùng lực cởi phăng chiếc áo ném qua một bên. Ngón tay thon dài rất vội vã men theo lớp quần tây đi vào nơi sâu hun hút kia. Tư Văn lần đầu được chiêm ngưỡng vẻ mặt vui thích này của Từ Cảnh Minh, anh chợt nghĩ, không biết trước đây đã có bao nhiêu cô gái qua tay Từ Cảnh Minh rồi nhỉ? " Em không cần vội như thế." Tư Văn đưa tay giữ cằm người kia, nhướn đầu đặt lên môi một chiếc hôn. Từ Cảnh Minh cũng nhìn anh, nụ cười bỗng hoá dịu dàng. Từ Cảnh Minh len ngón tay vào mái tóc đen nhánh, cúi thấp đầu làm cánh môi bên dưới ướt át. Cả hai phối hợp rất ăn ý, nụ hôn theo đó ngày càng mãnh liệt và nồng đậm hơn. Sau khi hai cánh môi tách khỏi nhau, Tư Văn hơi ngửa cổ lên trời bất ngờ bày ra một vẻ mặt rất quyến rũ người khác. Từ Cảnh Minh dường như không kìm chế được cảm xúc, hắn nương theo từng vị trí mà hôn lên đó, từng chút từng chút như muốn ăn sạch anh. Thân thể dán sát nhau có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hừng hực, từng giọt nước mặn chát men theo vầng trán rơi xuống, một ít dính vào mái tóc của Từ Cảnh Minh. Tư Văn ở dưới cũng không khác gì người kia là mấy. Anh cảm thấy Từ Cảnh Minh hình như không có một tí kinh nghiệm nào cho chuyện này. Suy nghĩ bất chợt này làm cho anh thất kinh vài giây. Vội chặn lại những đường hôn mãnh liệt của Từ Cảnh Minh, chặn luôn cả bàn tay đang khuấy đảo bên dưới, Tư Văn nửa cười nửa không hỏi: " A Minh, em có bao giờ xem GV chưa?" Từ Cảnh Minh đang cao hứng lại bị cắt như thế, hắn nhíu mày nhưng vẫn thành thật đáp: " Chưa xem." Tư Văn cắn môi mình, xem ra hôm nay không phải chỉ có một mình Từ Cảnh Minh là đứa ngốc. Chính đứa ngốc kia còn kéo theo một người ngày thường sáng suốt, chẳng hiểu vì lý do gì mà cũng ngốc nghếch theo luôn. Ảo não nghĩ xong, Tư Văn ngồi dậy, đem người kia kéo đến tựa vào lồng ngực mình. Anh cúi thấp đầu ghé sát tai hắn: " Nếu chưa xem thì chưa thể làm." " Tại sao?" Từ Cảnh Minh trừng lớn mắt, vùng dậy. Tư Văn nhìn bộ dạng nổi giận xù lông kia mà đau đầu. Anh hắng giọng, thở dài nói: " Em chưa có kinh nghiệm thì định giết anh đó sao?" " À ra thế." Từ Cảnh Minh ngây ngốc à một tiếng, sau đó đột nhiên ôm bụng mình, đôi lông mày kịch liệt chau vào nhau. Tư Văn bị hình dáng kia doạ một phen trắng mặt. Anh vội vàng đỡ Từ Cảnh Minh ngồi dựa vào thành giường. Sau đó Tư Văn bật sáng đèn phòng, cẩn thận quan sát biểu tình người kia. Qua vài giây đồng hồ, Tư Văn nóng giận hỏi: " Có phải em còn đau bụng không?" Từ Cảnh Minh vốn đang đau muốn khóc đi được, lại gặp người kia chuẩn bị nổi đoá, hắn cắn chặt môi chịu đựng chứ không nói câu gì. Biểu hiện này vô tình làm cho cơn giận của Tư Văn ngày càng lớn hơn, anh nắm chặt tay mình, kìm lại rồi ngồi bên mép giường. " Đau dữ lắm?" Anh hỏi. Từ Cảnh Minh liếm liếm môi, cúi thấp đầu ừ một tiếng. "..." Tư Văn đương nhiên rất giận, thế nhưng không thể hành hạ người bệnh. Anh đứng dậy, vội vàng đi xuống phòng khách lấy một ít thuốc mà mình đã mua sẵn, sau đó lại vội vàng chạy lên phòng. Đưa nước cùng thuốc cho Từ Cảnh Minh, Tư Văn hừ nhẹ: " Mau uống vào rồi nằm nghỉ cho tôi." "..." Từ Cảnh Minh cắn môi đón lấy nước với thuốc, sau đó uống ực một lần. Thuốc nhiều viên lại còn đắng nghét, Từ Cảnh Minh chau mày, uống thêm mấy hớp nước nữa rồi mới nằm xuống giường. Từ Cảnh Minh ló hai mắt ra ngoài tấm chăn, quan sát Tư Văn. Hắn thấy anh vừa đặt ly nước lên bàn, sau đó ngồi xuống giường, cái mặt vẫn nghiêm túc như lúc nãy làm hắn không dám thốt ra tiếng động gì. " Đau như vậy mà còn định làm chuyện kia? Em bị điên thật rồi đấy." Nghe Tư Văn nói, Từ Cảnh Minh cũng cảm thấy hình như bản thân bị anh làm cho hoá rồ mất rồi. Không hiểu vì sao lúc nãy rất đau, nhưng khi anh hôn hắn thì hắn không còn cảm giác gì nữa. Không còn một cảm giác khó chịu, lúc đó trong ánh mắt của Từ Cảnh Minh chỉ là hình ảnh của Tư Văn, cảm giác anh dẫn dắt hắn và rồi hắn không kìm chế được. Đơn giản là như thế thôi. Im lặng hồi lâu, Từ Cảnh Minh khẽ thở dài, đầu nghiêng sang một bên nói: " Đương nhiên em biết đang bị đau thì không thể làm gì khác, nhưng mỗi khi gần gũi với anh, em đều không phải là em." Tư Văn nghe thế liền trêu: " Chứ mỗi khi gần gũi với anh, em là cái gì?" " Anh...Ý em đương nhiên không phải như thế. Anh hiểu mà." Từ Cảnh Minh lườm Tư Văn một cái. Tư Văn nhìn bộ dáng nghiêm túc của Từ Cảnh Minh, không nói gì nữa mà chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Sau câu nói đầy ẩn ý kia, anh cũng đủ hiểu tình cảm của Từ Cảnh Minh là ở mức độ nào rồi. Cho nên dù anh có đi xem mắt hay làm bất cứ điều gì ông nội ra lệnh, tình cảm của anh sẽ không bao giờ dao động. Con người kia khiến anh đã khó khăn thế nào mới có thể lay động được, bao nhiêu công sức cùng tình cảm của anh đều dành hết cho người đó. Chính vì thế mà Tư Văn anh sẽ không bao giờ để Từ Cảnh Minh vụt khỏi tay mình dễ dàng. Nếu buộc phải làm điều gì đó thật tàn nhẫn để bảo vệ Từ Cảnh Minh, Tư Văn sẽ không từ chối. Nếu như ai đó đã từng trong tình trạng như anh sẽ thấu hiểu được cảm giác đó. Cảm giác mù quáng và không thể dứt ra được. Từ Cảnh Minh nằm im trên giường sau khi uống vài viên thuốc đau bụng, có lẽ vì tác dụng phụ mà hai mắt người kia đã sớm díu lại, ngủ say sưa. Tư Văn dời tầm mắt nhìn Từ Cảnh Minh một lúc, sau đó lại dồn sự chú ý vào cái tin nhắn trên màn hình điện thoại. Một tin nhắn không phải ra lệnh, chẳng phải thương lượng mà là đe doạ. Đôi mắt lạnh lẽo phóng tầm nhìn ra ngoài khung cửa sổ, Tư Văn đứng dậy đi lại gần đó, theo thói quen lấy ra một điếu thuốc lá ngậm trên môi. Làn khói trắng toả ra xung quanh ô cửa kính trong suốt, Tư Văn hơi nhíu đôi lông mày, cầm lấy chiếc điện thoại di động, ấn vào một dãy số, sau đó chọn động tác chặn. Như thế này sẽ hết phiền phức. Tư Văn nghĩ, một luồng khói nữa lại theo đường cong bay lên không trung. ---- Sáng hôm sau, Tư Văn đến gặp Tư Mạc trong thư phòng của ông ta. Vẫn là bóng dáng cô tịch ngồi lặng ở một chỗ khiến lòng người lạnh rét. Bước tới gần đó, Tư Văn cất tiếng chào: " Thưa ông, cháu đã đến." Tư Mạc quay lưng lại với Tư Văn, giọng nói không nhanh không chậm, nhưng có thể nhìn ra điểm tức giận của ông ta. " Cháu còn đến đây làm gì? Cháu có còn xem Tư Mạc này là ông nội nữa đâu chứ." " Cháu xin lỗi." Tư Văn nhìn vào tấm kính trong suốt mà cúi thấp đầu, sau đó nói tiếp, " Hôm qua A Minh bị bệnh rất nặng nên cháu không thể tới chỗ hẹn, hy vọng ông sẽ thông cảm. Nếu được, ông hãy..." " Câm miệng!" Tư Mạc quát lớn, ông ta xoay người lại, đôi mắt trừng to lên, " Giỏi, giỏi lắm. Bây giờ còn không biết sợ mà dám khai thật lý do luôn sao? Hay thật! Chính cái thứ dơ bẩn kia đã dạy dỗ cháu như thế phải không?" Tư Văn nhíu mày, " Ông bảo ai là thứ dơ bẩn? A Minh không phải là loại người như thế!" " Bị bệnh sao? Nó bị bệnh đúng lúc như thế sao? Ha, cốt chỉ là muốn ngăn cháu đi xem mắt thôi. Cái thứ thủ đoạn như thế cháu cũng có thể yêu sao?" Tư Mạc cất tiếng cười khàn khàn đầy chế nhạo. Nghe đến đây, Tư Văn không hiểu vì sao bản thân lại cảm thấy rất buồn cười. Khoé môi nhếch lên, anh cười lạnh lẽo vào tấm kính trước mặt mình. Một hồi lâu, anh nói: " Thủ đoạn, ông bảo A Minh là một người đầy thủ đoạn sao? Ông nội, ông lầm rồi. Cái người thủ đoạn đầy đầu phải là cháu mới đúng. Ông nội kinh ngạc lắm sao? Không có gì kinh ngạc cả. Cháu yêu A Minh, cháu muốn có người đó cho nên bản năng tự nhiên sẽ nghĩ ra một vài thủ đoạn." " Ông à, con người ai chẳng có thủ đoạn, đúng không? Nhưng thủ đoạn ấy được dùng vào việc tốt hay xấu, chúng ta phải xét thêm phương diện ấy nữa. Việc làm của A Minh dù thế nào đi nữa cũng không đáng trách. Ông nghĩ cháu vui vẻ khi đi xem mắt sao? Ông hiểu rõ bản tính của cháu mình mà, đúng không?" " Ông nội, ông hãy dừng lại trước khi quá muộn đi. Nếu đã không thể chấp nhận mối quan hệ này, cháu đành phải nói rằng, cháu chỉ có thể chọn Từ Cảnh Minh mà bỏ đi những thứ khác." Cơn giận của Tư Mạc dường như đã đạt đến đỉnh điểm, ông ta ôm sát đầu gậy, gồng cả thấy rõ gân xanh. Căn phòng thoáng chốc rơi vào im lặng, chỉ còn nghe được tiếng thở ra mệt nhoài của hai con người. Đến khi Tư Văn định rời đi làm việc khác thì Tư Mạc bất ngờ lên tiếng, giọng nói của ông mang theo một điểm khiêu khích kỳ lạ. " Cuộc vui chỉ mới bắt đầu thôi. Cháu quên là ông còn chưa làm gì Từ Cảnh Minh hay sao?" Bàn tay đang giữ nắm cửa của Tư Văn chợt đông cứng như vừa ở hầm băng đi ra. Động tác xoay người cứng ngắc, anh nhìn thoáng qua nụ cười thâm sâu khó lường của Tư Mạc, miệng muốn nói nhưng rồi lại đành nuốt hết vào bụng. Kể từ bây giờ, anh sẽ chỉ hành động và không nói một lời nào với người kia nữa. Trở về phòng của mình, Tư Văn gọi điện cho Doãn Vũ Thanh. Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc rất nhanh chóng. Hầu như khoảng thời gian cuộc gọi diễn ra, cả hai chỉ đề cập đến chuyện chính mà thôi. Những ngày sau đó, cuộc sống của cả hai dần rơi vào trạng thái quy củ. Hai người mỗi buổi sớm vẫn sẽ đến công ti làm việc, tan ca thì cùng nhau đi về. Dường như sự xuất hiện của Tư Mạc không làm cho mối quan hệ của bọn họ gặp rắc rối. Tư Mạc những ngày gần đây rất im ắng. Ông ta chỉ có mỗi một việc là ngồi trong phòng ngủ của mình, đôi mắt già cỗi nhưng chứa đầy sự nguy hiểm không ai đoán được đặt mông lung ra ngoài bầu trời. Từ sáng cho đến đêm khuya, Tư Mạc có thể ngồi lì một chỗ như thế. Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ rằng ông ta đang thư giãn, nhưng không phải thế. Thật ra mỗi khi ông ấy im lặng, nghĩa là ông ấy đang sắp có kế hoạch mới. Một kế hoạch tàn nhẫn khác trong vô số những kế hoạch ghê người của Tư Mạc. Trước ngày Từ Cảnh Minh theo lời của Tư Văn dọn hết đồ đạc chuẩn bị dọn qua một nơi ở mới, mọi chuyện trong kế hoạch đều bị xáo trộn đến không thể tin được. Những hành lý đều đã chuẩn bị sẵn cả, Tôn Khả Vi ngồi ở phòng khách chờ đợi Từ Cảnh Minh ở trên lầu đi xuống. Vì cậu vặn âm thanh của tivi khá lớn nên những động tĩnh bên ngoài dường như không lọt vào tai cậu. Cho đến khi cánh cửa đột nhiên mở toang ra, trước mặt Tôn Khả Vi nháy mắt chỉ còn là bóng tối mờ mịt. Từ Cảnh Minh nghe tiếng động cứ nghĩ Tư Văn đến nên liền chạy xuống. Không ngờ lúc đó, khoảnh khắc Tôn Khả Vi bị ngất lịm trong vòng tay một kẻ đã bịt kín mặt đập vào mắt Từ Cảnh Minh. Từ Cảnh Minh ở đằng này bất chấp xông đến. Tên đột nhập bất ngờ buông Tôn Khả Vi sang một bên, từ trong túi rút ra con dao nhỏ hướng thẳng tới Từ Cảnh Minh. Trước đây khi còn đi học, Từ Cảnh Minh đánh nhau rất nhiều. Con số lần hắn đánh nhau dù cho có xoè cả hai bàn tay cộng với hai bàn chân cũng không hết. Huống chi đếm đến số người đánh nhau với hắn, đương nhiên không đếm xuể. Qua khoé mắt, Từ Cảnh Minh thấy ánh sáng bàng bạc của con dao nhỏ đang hướng tới mình, hắn nhanh chóng lách qua bên phải, cánh tay trái giơ cao lên bắt ngay tay của tên đột nhập kia, vặn một đường. Không khí trong phòng đang vô cùng hỗn loạn thì ở bên ngoài bỗng xuất hiện thêm một loạt người khác ồ ạt tràn vào. Từ Cảnh Minh xoay người nhìn qua cánh cửa, đôi lông mày nhíu chặt lại, dùng hết sức để bẻ quặp tay của tên kia, sau đó chạy đến trước cửa định chặn lại. Từ Cảnh Minh vì chỉ quan tâm đến bọn người vừa mới tiến vào mà không nhớ rằng tên kia vẫn chưa hoàn toàn bị đánh gục. Từ phía sau, tên khốn đó lạnh lẽo trưng ra nụ cười, cầm con dao thành thục đâm vào bên hông của Từ Cảnh Minh. Cơn đau bất ngờ ập đến, Từ Cảnh Minh cắn môi, hít sâu một hơi rồi quay lưng lại, giơ cao chân tẩn thẳng một cú vào tên khốn lúc nãy. Đánh trái đấm phải, Từ Cảnh Minh hoàn toàn không thể một thân chiến thắng mười thằng. Sức lực cạn kiệt, Từ Cảnh Minh ôm một bên bụng, chất lỏng màu đỏ men theo khe ngón tay chảy ra. Hai gối khuỵ xuống, Từ Cảnh Minh nằm vật trên sàn, trước khi mất đi nhận thức, hắn còn thấy được một bóng dáng quen thuộc, giọng nói lại hốt hoảng cùng tức giận dội bên tai. Từ Cảnh Minh biết mình sẽ được cứu, nhưng chỉ kịp nhìn người đó, nặn ra một nụ cười tựa như bản thân vẫn an ổn rồi ngất lịm.
|
[Danmei/Full] Đem Em Về Làm Thê Tử #29: Bệnh tật đầy mình Chương 29: Bệnh tật đầy mình Tiếng còi hú của xe cứu thương cứ liên tục dội vào màng nhĩ của Từ Cảnh Minh. Thân người nằm bất động trên một băng ca trắng muốt, Từ Cảnh Minh cảm thấy như mình đang ở một thế giới khác khi trước mắt chỉ là một màn sương mờ bủa vây. Bên cạnh hình như là có người nào đó đang cầm lấy tay hắn. Khó khăn đảo mắt nhìn qua, Từ Cảnh Minh nhận ra đó là người mà hắn đã yêu thương rất nhiều. " Em hãy cố gắng một chút nữa thôi, A Minh." Đó là lời anh nói với hắn, bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay hắn, gần như túa cả mồ hôi lạnh. Anh đang lo lắng sao? Từ Cảnh Minh mệt mỏi nghĩ, sau đó thì nhắm mắt lại thiếp vào giấc mộng riêng của mình. Tư Văn cùng Lưu Chí Công ở bên ngoài phòng cấp cứu vật vờ hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cánh cửa kia cũng chịu mở ra. Một cô y tá tay chân tháo vát xuất hiện trước mặt Tư Văn, cô nhìn anh rồi hỏi: " Anh có phải người thân của bệnh nhân kia?" Tư Văn ngay lập tức gật đầu đáp: " Phải. Người kia thế nào rồi?" " Đã qua cơn nguy kịch." Cô y tá hơi mỉm cười nói, sau đó vội vàng rời đi lấy một ít đồ dùng. Sau khi cô rời đi thì vị bác sĩ phẩu thuật cho Từ Cảnh Minh cũng đã đứng trước mặt hai người họ. Lưu Chí Công nhìn cậu bạn thân của mình, thở ra một hơi: " Sao rồi Tôn Thuần? Vết thương không quá nguy hiểm chứ?" Lâm Tôn Thuần đưa tay áo lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán rồi vỗ vai Tư Văn cùng Lưu Chí Công nói: " Không sao cả rồi. Vết cắt may mắn là không sâu lắm, tuy nhiên cậu ta mất máu rất nhiều. Mà nhìn chung thì đã ổn, ráng dưỡng thương và bồi bổ một chút." Nghe đến đây ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Tư Văn ngồi bệt xuống băng ghế dài, hai tay ôm kín mặt vuốt một đường. Đôi mắt của anh có thể hằn rõ lên sự mệt mỏi, uể oải khi phải đương đầu với ông nội của mình, bên cạnh lại còn có Từ Cảnh Minh đang bị thương nằm trong kia. Nhìn một lúc, Lưu Chí Công đi đến nói với anh: " Ngày mai A Minh mới có thể ra phòng ngoài. Anh cũng đừng lo lắng quá." Tư Văn nghe theo lời Lưu Chí Công, mệt mỏi gật đầu một cái: " Tôi biết rồi." " Thế...đêm nay chúng ta cứ về nhà trước đi đã. Ở đây đã có y tá riêng chăm sóc cho A Minh rồi. Anh phải về giữ sức khoẻ để còn lo cho người kia nữa." Nhắm mắt cho tỉnh táo một chút, sau khi đã đỡ hơn, Tư Văn đứng dậy nhìn Lưu Chí Công một cái rồi tạm biệt hắn. Anh xuống bãi xe của bệnh viện, mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Trên chiếc ghế bên cạnh đang có chiếc điện thoại màu đen, màn hình chớp nháy liên tục. Tư Văn liếc mắt nhìn qua phát hiện đó là số nhà. " Có chuyện gì?" Anh gắt gỏng hỏi. Bên kia ngập ngừng giây lát rồi mới nói, " Cậu chủ, tôi gọi để báo là Tiểu Vi đã tỉnh lại rồi, đang nằm nghỉ trong phòng." Lúc nãy chỉ vì lo lắng cho Từ Cảnh Minh mà Tư Văn chỉ gửi Tôn Khả Vi cho dì Nhan chăm sóc, bây giờ nghe đến tin cậu đã tỉnh lại, anh cũng nhẹ nhõm trong lòng. Chỉ vì chuyện của anh và Từ Cảnh Minh mà làm liên luỵ đến Tôn Khả Vi, điều này làm anh cảm thấy vô cùng khó chịu và bứt rứt. " Tôi biết rồi. Còn gì nữa không?" Dì Nhan áp sát điện thoại vào tai, nhỏ giọng nói, " Còn có...người lúc nãy đã gây chuyện cho A Minh với Tiểu Vi đang trong phòng lão gia." Nghe thế, Tư Văn nhìn về khoảng không phía trước, đôi mắt lúc nãy còn đầy sự mệt mỏi, bây giờ chỉ còn là sự tức giận. Anh ừ một tiếng, sau đó cúp máy rồi phóng xe trở về nhà. --- Vào đến phòng của Tư Mạc, Tư Văn không kiêng nể gõ cửa như thường ngày vẫn làm. Cánh cửa đột nhiên mở ra làm cho những con người bên trong thoáng chốc kinh ngạc. Tư Mạc vốn đang đặt một cây súng lục trên bàn, ngón tay cầm lấy điếu xì gà hít dài một hơi. Thấy bóng dáng Tư Văn xuất hiện, ông chưa vội nở nụ cười chào hỏi mà nét mặt đã đông cứng. Không phải ông sợ Tư Văn sẽ làm gì đến ông, mà đôi mắt giận dữ của đứa cháu trai lại làm ông khá lo lắng bất an. Tư Mạc vẫn chưa thể đoán ra Tư Văn sẽ định làm gì khi đã đặt chân vào căn phòng này. Tư Văn đóng sập cửa lại, tầm mắt ngay lập tức nhìn đến kẻ đã gây ra biết bao nhiêu là chuyện. Cái kẻ đang đứng ở một góc run lẩy bẩy kia càng làm cho Tư Văn cảm thấy chướng mắt. Anh nhìn tên đó một lúc, sau đó mới nhìn đến Tư Mạc đang ngồi im lặng ở bên kia. Chẳng nói chẳng rằng, anh đi thẳng đến chỗ của ông ta, con ngươi thoáng nhíu lại khi phát hiện có một cây súng lục nằm chễm chệ trên bàn. Khoé môi chợt giương cao lộ rõ một ý đồ hay ho, Tư Văn nhanh như cắt đã cầm lấy cây súng lục trước sự ngỡ ngàng của Tư Mạc và vẻ hoảng loạn của tên kia. Tư Mạc ngồi thẳng dậy, tay buông điếu xì gà còn đang cháy lửa: " Cháu định làm gì? Mau bỏ súng xuống!" Tư Văn vốn không để cho những lời mà Tư Mạc vừa nói lọt vào tai mình. Anh cầm chắc cây súng trong tay làm cho những tên cận vệ ở gần đó cũng không dám xông đến làm càn. Một tay thong thả đút vào túi quần, tay còn lại Tư Văn giơ cao lên, đầu súng hoàn toàn chỉa thẳng về hướng của tên áo đen kia. Hắn ta nhìn anh rồi nhìn đến cây súng, hai chân đứng không còn vững nữa. Vội vàng cúi gập người, hắn van xin anh, " Tôi xin lỗi, hãy tha cho tôi, xin hãy tha cho tôi...Làm ơn.." Trước lời cầu xin van nài đáng thương kia, Tư Văn không hề lộ ra một tia xót xa nào cho hắn ta. Đầu súng lúc này đã được hạ xuống một chút, Tư Văn nhếch môi lạnh lùng nói: " Có tội thì phải xử." Tên kia tiếp tục điên cuồng gập đầu van xin, " Đừng, hãy tha cho tôi. Lão gia, xin hãy cứu tôi." Tư Mạc bây giờ thật sự ngồi không yên được nữa. Ông ta thoáng đứng dậy, hướng đến Tư Văn mà nói: " Đủ rồi Tư Văn. Cháu mau bỏ súng xuống cho ông. Đừng có mà làm càn!" Trái ngược với những lời ngăn cản của Tư Mạc, Tư Văn lại càng muốn làm càn hơn nữa. Đối với anh, điều quan trọng nhất chính là Từ Cảnh Minh. Chỉ cần người kia bị thương một chút, anh sẽ rất đau lòng. Đằng này chính tên kia đã không nương tay mà dùng dao đâm Từ Cảnh Minh một nhát ngay bụng, nếu như lúc đó anh không đến kịp thì mọi chuyện sẽ thế nào? Rất tệ, sẽ rất tồi tệ. Tư Văn nhíu mày nhớ lại càng làm cho cơn giận dữ ngày càng trỗi dậy mạnh hơn. Mặc cho Tư Mạc ngăn cản, mặc cho kẻ kia đang van nài đến tội nghiệp, Tư Văn vẫn thẳng tay trừng trị. Một phát súng nổ vang cả căn phòng. Viên đạn với tốc độ chóng mặt ghim vào đùi của tên kia làm cho hắn đau đớn khuỵ gối xuống. Tay hắn ôm lấy bên đùi đã ướt đẫm máu, mặt thoáng chốc trắng bệch. Tư Văn bắn xong phát đầu, đôi lông mày nhướng lên, lát sau lại híp mắt lại, anh bắn thêm một phát nữa vào cánh tay của hắn. Từng phát súng rần trời cứ thế ghim thẳng vào tâm trí những con người đang đứng bên trong căn phòng đó. Tư Mạc định rằng đi đến giành lấy cây súng thì Tư Văn bất ngờ chỉa thẳng cây súng vào giữa ngực của tên kia. Trước khi để cho Tư Mạc kịp nói lời gì, Tư Văn đã lạnh lùng bóp cò. Cây súng chỉ có vẻn vẹn ba viên đạn, Tư Văn dùng viên đạn cuối cùng để kết liễu mạng sống của người kia. Khi phát súng nổ lên rồi tắt lịm đi, căn phòng gần như rơi xuống một hố sâu không lối thoát. Cánh tay giơ lên giữa không trung của Tư Mạc cứng đờ, ông không chớp mắt mà chỉ nhìn đăm đăm vào cây súng trên tay Tư Văn. Căn phòng lặng đi thấy rõ. Sau khi tên kia hoàn toàn gục xuống sàn nhà, Tư Văn cũng chỉ cúi đầu, ném cây súng sang một bên. Con ngươi màu đen huyền nhuyễn co rút lại, Tư Văn chỉ biết nhìn xuống bàn tay đã kết liễu một người của mình. " Cháu..." Tư Mạc như cứng họng, " Tư Văn, hoá ra cháu tàn nhẫn như thế!" Nghe Tư Mạc nói, Tư Văn nhếch nhẹ mép môi, cười một cách chua xót. Khoảnh khắc đó, anh chỉ ước cho Từ Cảnh Minh sẽ không bao giờ biết được sự thật ghê người này. Anh không muốn người đó nhìn anh bằng con mắt kinh hãi. Nói cho cùng anh giết người cũng chỉ vì người đó mà thôi. Lẳng lặng xoay người, Tư Văn bỏ lại một câu trước khi rời đi. " Hôm nay cháu trở nên như thế, tất cả là do ông nội cả thôi." --- Sáng hôm sau, Từ Cảnh Minh được ra phòng ngoài. Mở mắt ra, Từ Cảnh Minh phát hiện trên người mình ống dây chằng chịt, gần như làm hắn muốn ngạt thở. Khó khăn động đậy người, Từ Cảnh Minh nghe thấy một tiếng nói vọng đến làm hắn giật thót mình. " Nằm im đó, em không nên nhúc nhích!" Đảo mắt về phía đó, Từ Cảnh Minh nhận ra Tư Văn đang đi đến gần cái giường bệnh, trên tay là một gà mên thức ăn. Nhìn thấy anh, hắn thật muốn nhoẻn miệng cười một cái nhưng hoàn cảnh không cho phép. Vết thương bên dưới vẫn còn đau làm cho cơ mặt hắn cũng đông cứng lại. Ngón tay đặt trên giường nhúc nhích một chút, Từ Cảnh Minh muốn mở miệng nói nhưng mấy ống dây làm hắn khó chịu. Tư Văn ngồi xuống bên cạnh sau khi đã đặt gà mên lên bàn. Anh nghiêng mặt nhìn người nọ, sau đó nhẹ nhàng nói: " Vẫn còn đau lắm đúng không?" Nghe hỏi, Từ Cảnh Minh gật đầu một cái. Sau đó Từ Cảnh Minh dời tầm nhìn sang cái gà mên, chớp mắt: " Cái..kia..." Nói hai chữ, hắn dừng lại rồi tiếp, " Đồ ăn sáng?" Tư Văn thấy người kia nói chuyện thật khó khăn, anh đưa ngón trỏ che ngang môi mình, " Im lặng là được rồi. Dù sao anh cũng hiểu em đang muốn nói gì mà." Từ Cảnh Minh nhìn anh, nghe anh nói xong, hắn chỉ lén lút cười rồi nghe lời anh không lên tiếng nữa. Sau khi được anh bồi cho bữa ăn sáng, bác sĩ Lâm bước vào phòng khám cho hắn. Lâm Tôn Thuần đứng gần đó nhìn tổng quát, sau đó kiểm tra vết thương đã được băng bó cẩn thận. " Chỉ cần uống thuốc đều đặn là mau khỏi thôi." Lâm Tôn Thuần nhìn Từ Cảnh Minh, cười cười. Từ Cảnh Minh cảm thấy mình cũng thực có duyên với vị bác sĩ kia. Đã hai lần hắn phải vào viện rồi, mà lần nào cũng được bác sĩ Lâm kia chữa trị cho. Từ Cảnh Minh hướng mắt đến Lâm Tôn Thuần cười cười, " Cảm ơn cậu." Lâm Tôn Thuần vừa rút ống nghe ra vừa gật đầu, " Ừm, chuyện tôi phải làm cả thôi. Cậu hãy ráng giữ sức khoẻ nhé." Khám xong, Lâm Tôn Thuần rời khỏi phòng bệnh. Từ Cảnh Minh vẫn chịu trận ở trên giường, chỉ khi nào hắn muốn giải quyết nhu cầu thì mới cần đến Tư Văn giúp đỡ. Tư Văn đưa cho Từ Cảnh Minh ly nước lọc, sau đó thì đi ra khỏi phòng. Ngay lúc này anh gặp Lâm Tôn Thuần vẫn đứng gần đó. Bắt gặp ánh mắt của bác sĩ Lâm, Tư Văn cảm giác như người kia đang đợi mình ra ngoài này để nói chuyện vậy. Vừa nghĩ đến điều đó, Lâm Tôn Thuần đã nhanh chóng đi đến chỗ của Tư Văn. Hắn nhìn anh một lúc rồi mới hỏi: " Dạo gần đây anh có thấy A Minh có vấn đề không?" Tư Văn như không hiểu, anh vội lắc đầu, " Không nghe A Minh nói gì cả. Có chuyện gì sao bác sĩ Lâm?" Lâm Tôn Thuần nghe đến đây thật có chút bất đắc dĩ mà thở dài. Theo như những xét nghiệm mà Từ Cảnh Minh đã làm qua, Lâm Tôn Thuần vô tình phát hiện trong người Từ Cảnh Minh vốn dĩ có vài căn bệnh theo di truyền. Nói thật ra căn bệnh này cũng không có gì quan trọng nhưng Lâm Tôn Thuần vẫn muốn nói cho Tư Văn biết. " Từ Cảnh Minh bẩm sinh đã mắc bệnh máu khó đông và thiếu máu. Người ta thường một là máu khó đông, hai là thiếu máu. Nhưng cái người này lại mắc cả hai cho nên sức khoẻ rất yếu, điều đó cũng cho thấy vì sao cậu ta lại gầy như thế." Tư Văn nghe Lâm Tôn Thuần nói, trong lòng vừa mới nhẹ nhõm không bao lâu thì bắt đầu sốt ruột. Chưa bao giờ anh nghe Từ Cảnh Minh than vãn về sức khoẻ của mình, ăn uống thì cũng ăn tạp mà không kỹ càng. Anh bất lực nghĩ, có khi người kia cũng chẳng biết mình có bệnh nhiều như thế!
|