Đem Em Về Làm Thê Tử
|
|
[Danmei/Full] Đem Em Về Làm Thê Tử #21: Lần nữa bày tỏ Chương 21: Lần nữa bày tỏ Cánh cửa mở ra tựa như không đúng thời điểm, Tư Văn cùng Tôn Phách đều một bụng kinh ngạc nhưng cũng rất nhanh đã lấy lại dáng vẻ điềm nhiên. Cả hai cùng nhìn sang phía Tôn Khả Vi, cậu vẫn còn cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó thật thẩn trọng. Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu, Tôn Khả Vi cuối cùng cũng ngẩng mặt mỉm cười: " Tư Văn, anh không cần nói gì thêm đâu. Từ lâu em đã hiểu vị trí của em là ở đâu trong tim anh rồi. Điều này cũng không quá ngạc nhiên. Xem như những ngày qua, anh đã khiến em rất vui. Thật sự em không sao đâu, anh đừng dùng ánh mắt thương hại đối với em. Em rất ghét những điều đó. Anh nhớ kỹ nhé." Dừng một chút, Tôn Khả Vi hướng mắt lên lầu: " A Minh...A Minh vừa bị sốt cao." Một bên đau lòng, một bên tội lỗi, một bên lại lo lắng, Tư Văn anh đang chìm trong cảm xúc của chính mình. Nhìn Tôn Khả Vi mạnh mẽ đối diện sự thật, anh không nghĩ mình sẽ có thể nói gì tốt hơn. Cuối cùng vẫn là hình ảnh đau đớn của người kia hiện ra trước mắt, Tư Văn chỉ biết giữ lấy vai của cậu, hạ giọng nói: " Xin lỗi, anh thật sự xin lỗi, Tiểu Vi." Lời nói thoảng qua tai, Tư Văn cũng theo đó mà đi vào nhà. Trước mắt Tôn Khả Vi lúc này chỉ là một màn ướt nhoà, cả cơ thể gầy nhom lại nhanh chóng được một thân hình cao lớn ôm lấy tựa vào lồng ngực. Nước mắt thấm vào lớp áo sơmi, Tôn Phách thật điềm nhiên mà ôm ghì lấy người kia, một chút một chút lại trấn tĩnh, an ủi. Đến khi vị mặn chát chạm vào môi, Tôn Khả Vi mới vội lách ra khỏi người của Tôn Phách, cau mày nói: " Cháu sẽ không khóc nếu chú đừng ôm thế này." Tôn Phách nhướng mày, rõ ràng là uất ức: " Nếu không có chú ở đây thì cháu đã đau lòng đến chết rồi. Lúc đó chẳng ai hay biết để hốt xác cháu đâu." " Chú..." Tôn Khả Vi tức giận mím môi, mặt đỏ đỏ. Nhìn người đàn ông trước mặt với khoé môi giương cao cười đắc ý, Tôn Khả Vi chỉ hận không thể làm lơ được người đó. Dù thế nào đi nữa Tôn Phách vẫn luôn là người ở bên cạnh cậu những khi cậu cần giúp đỡ nhất. Luôn luôn là người đó, mà mãi mãi sau này cũng chỉ có người đó. Nghĩ thế, cơn giận trong lòng cậu đã bớt đi một chút. " Tiểu Vi, cháu hư quá, chú phải phạt thật nặng!" Tôn Phách bỗng cất tiếng, sau đó là một màn hôn môi bất ngờ. Tôn Khả Vi chẳng kịp định thần, hai chân vẫn chôn sâu tại chỗ, cánh môi đã nhanh chóng bị người kia ngậm lấy, làm ướt. Nâng cằm cậu lên, Tôn Phách nhẹ nhàng hôn lướt qua môi, tạo cho nơi ấy một cảm giác thật ấm nóng. Sau đó lại dùng tay ôm lấy hông cậu, dùng lưỡi vói vào khoang miệng, hôn triệt để. Tôn Khả Vi thất kinh trừng lớn mắt, cậu không nghĩ hai chú cháu sẽ có ngày đạt đến mối quan hệ này. Vội vàng giãy giụa, Tôn Khả Vi dùng cả hai tay muốn xô Tôn Phách ra khỏi người mình. Nụ hôn nồng đậm cuối cùng cũng chấm dứt sau khi lấy hết sinh khí của Tôn Khả Vi. Hơi thở gấp rút, mặt mũi đỏ kè, Tôn Khả Vi vẫn không tin vào mắt mình những chuyện vừa xảy ra. Tôn Phách ngược lại rất khoái trá, đưa lưỡi liếm nhẹ qua môi mình, sau đó nhìn Tôn Khả Vi: " Có thích hình phạt này không?" " Chú..." Tôn Khả Vi ngập ngừng, hoặc đúng hơn là run rẫy. Hai vai cậu run lên, nước mắt lại chực trào. Tôn Khả Vi ngước mặt khóc hu hu như một đứa trẻ, sau đó lớn tiếng quát mắng: " Chết tiệt, Tôn Phách, chú chính là ông chú phóng đãng biến thái nhất mà cháu từng thấy!!! Tại sao, tại sao lại như thế?? Cướp mất nụ hôn đầu của cháu chú còn chưa vừa lòng sao? Huhu sao bây giờ còn hôn sâu nữa, chú chú...chú rốt cuộc muốn cái gì!!!!" Khóc nức nở như đứa trẻ bị giành đồ chơi, nước mắt giàn giụa, viễn cảnh này làm cho Tôn Phách nhịn cười không được. Anh ôm bụng cười phá lên một tiếng, sau đó vội vàng lau đi nước mắt của ai kia, nhỏ giọng nói: " Tôn Khả Vi, chú xin cháu, xin cháu một điều thôi!" Tiếng khóc ngưng lại, giọt nước còn dính bên khoé trượt nhẹ xuống, Tôn Khả Vi ngoan ngoãn im lặng nghe người kia nói. Rất lâu, cậu đợi rất lâu người kia mới chịu mở miệng nói tiếp. " Chú xin cháu đừng đáng yêu quá mức như thế. Không khéo nhiều người để ý quá thì chú thật sự sẽ hao tổn sức lực lắm!" Tôn Khả Vi ngây người. Tôn Khả Vi thất thần. Tôn Khả Vi đỏ mặt. Cuối cùng, chưa kịp để cậu mở miệng quát tháo thêm một trận nữa thì Tôn Phách lại ôm khư khư cậu vào lòng, chặn đứng họng: " Đừng nghĩ đến ai ngoài Tôn Phách này. Cũng đừng yêu ai ngoài Tôn Phách này. Tôn Khả Vi chỉ được yêu một mình Tôn Phách này mà thôi." ** Tư Văn đẩy cửa phòng ngủ của Từ Cảnh Minh. Bên trong lặng như tờ, chỉ có thể nghe tiếng gió từ bên ngoài lùa vào. Căn phòng tối om, trên giường có một thân hình cao lớn đang quấn chặt lấy tấm chăn bông. Anh đóng cửa lại, nhấc nhẹ chân đi đến đó. Cúi mặt nhìn xuống, anh phát hiện trán người kia ướt đẫm mồ hôi, mặt mày không ổn lắm. Đặt tay lên trán của Từ Cảnh Minh, Tư Văn nhận ra hắn đang sốt, sốt rất cao. Vội vàng lật chăn ra, anh thấy cả người hắn đến giờ vẫn chưa thay đồ. Bộ đồ hôm qua nhăn nhúm vì mồ hôi mà dính chặt vào cơ thể, lộ ra những thứ bên dưới lớp áo. Tư Văn nhìn thoáng qua, tia đau lòng bỗng chốc dâng lên, anh khẽ nhíu mày. Khom người, anh muốn đỡ Từ Cảnh Minh dậy nhưng lại nghe bên tai có giọng nói dội đến. " Tiểu Khả Ái, em đó sao?" " Tiểu Khả Ái, anh mệt quá...mệt quá..." Giọng nói thều thào phát ra từ cổ họng, Từ Cảnh Minh vì cơn mệt mỏi làm cho đầu óc choáng váng, cơ thể thập phần khó chịu. Hắn nghiêng mặt, tay chân quờ quạng một lúc rồi lại nằm im. Tư Văn ngồi nép bên giường, hất một ít tóc mái đang loà xoà che mất phần trán của Từ Cảnh Minh, anh dùng khăn tay dịu dàng lau đi mồ hôi. Cảm nhận được động tác ôn nhu kia, Từ Cảnh Minh không còn quấy nữa, hắn nằm im, nhắm chặt mắt tựa như muốn thiếp vào giấc ngủ. Hơi thở kéo lên khó khăn, đôi mày khẽ nhíu lại, sau đó thì dãn ra. Tựa như một cơn ác mộng vừa đến rồi lại nhanh chóng biến mất. Tư Văn cảm thấy lòng mình đang đau quặn lên, từng chút rồi lại từng chút. Trầm ngâm một lúc, anh đứng dậy bế hẳn cả người kia trên tay, hướng phòng tắm đi đến. Bên trong phòng tắm lúc nãy còn lạnh lẽo đã nhanh chóng được sưởi ấm bằng một bồn nước nóng. Tư Văn cho vào nước một ít xà phòng, bọt trắng nổi lên thành từng mảng to như bông hoa tuyết. Tư Văn đặt Từ Cảnh Minh vào bồn tắm, dùng bông tắm giúp hắn chà xát cơ thể. Rưới một ít nước lên tóc, anh gội đầu cho hắn. Mùi xà phòng xộc vào khoang mũi làm Từ Cảnh Minh thích thú, khoé môi bất giác giương cao lên. Vì Từ Cảnh Minh đang sốt nên Tư Văn tranh thủ tắm thật lẹ, kẻo cơn sốt lại nặng hơn thì chết. Chà xát phần trên xong, anh dùng tay nhẹ nhàng chạm vào phía sau, rửa sạch sẽ nơi đó. Đêm qua hai người cùng nhau kịch liệt như thế, lại là lần đầu của Từ Cảnh Minh. Những động chạm xác thịt kia có lẽ khiến hắn đau đến phát sốt. Nghĩ đến điểm này lại làm cho Tư Văn một trận đau lòng, cũng tự trách bản thân đã quá tàn nhẫn. Khi ngón tay chỉ mới chạm đến tiểu huyệt, sắc mặt Từ Cảnh Minh ngay lập tức thay đổi. Các ngón tay bám vào thành bồn tắm, đôi mày cau chặt lại, cơ thể muốn giãy giụa để thoát khỏi móng vuốt từ người kia. Nhưng vì đây là việc phải làm, Tư Văn chỉ biết một bên dỗ dành Từ Cảnh Minh, một bên lại nhanh chóng tiến vào trong, cố gắng rửa thật sạch. Quá trình tắm rửa cho người kia sau một hồi chật vật cũng xong. Tư Văn đứng dậy đi tìm quần áo thay cho hắn. Mở cánh tủ quần áo ra, anh bị choáng ngợp bởi phong cách ăn mặc của Từ Cảnh Minh. Đối nghịch với thời trang tông màu lạnh của anh thì hắn chỉ toàn là màu nóng. Một tủ quần áo sặc sỡ và muôn hình vạn trạng. Đứng lựa chọn rất lâu, Tư Văn mới chọn được một bộ y phục thanh thoát đem vào phòng tắm. Xong xuôi, Tư Văn lại bế Từ Cảnh Minh trên tay, hôm nay anh cảm giác như người kia nhẹ đi một chút. Lẽ nào lại sụt ký? Người căn bản đã gầy nhom, bây giờ còn sụt ký thì ai mà thèm nhìn đến nữa chứ? Sẽ ra cái bộ dạng gì? Tư Văn khẽ nhíu mày chất vấn trong lòng, sau đó đặt Từ Cảnh Minh xuống giường. Kéo chăn, chỉnh nhiệt độ máy điều hoà, đóng cửa lại, im lặng rời khỏi phòng. Xuống phòng khách, Tư Văn phát hiện Tôn Khả Vi đang ở trong bếp nấu gì đó. Bên cạnh cậu chính là Tôn Phách vẫn còn nán lại chưa chịu về. Nhớ lại chuyện mới vừa nãy, Tư Văn vẫn chưa biết phải đối mặt với Tôn Khả Vi thế nào. Trông cậu tuy cười nói như thế, nhưng trong lòng đã tổn thương không biết bao nhiêu phần rồi. Tư Văn biết rõ điều này cho nên không dám phiền đến Tôn Khả Vi thêm nữa. Anh sải bước ra ngoài phòng khách, tránh đi tầm nhìn của hai người đang loay hoay trong bếp. Rút điện thoại ra, Tư Văn gọi đến dãy số khá quen thuộc. Chẳng mấy chốc, bên ngoài căn biệt thự đã có một chiếc xe dừng lại. Người bên trong ăn vận lịch sự, thanh thoát. Trên tay người đó còn cầm một hộp dụng cụ đồ nghề, từng bước chậm rãi đi vào. Tôn Khả Vi cùng Tôn Phách đã nấu xong phần cháo nóng, lúc này cả hai mới để ý đến bóng dáng đang ngồi ở ghế, bộ mặt rất lãnh đạm. Tôn Phách liếc nhìn Tôn Khả Vi, nói: " Cháu đã ổn rồi chứ?" Tôn Khả Vi vừa nếm thử nồi cháo xong liền quay sang mỉm cười: " Đương nhiên là ổn. Không phải lúc nãy chú bảo cháu chỉ được yêu mỗi chú thôi sao?" Cậu nhìn Tôn Phách, đùa một câu. Còn Tôn Phách ngược lại tâm tình như sóng gợn, lăn tăn không yên ổn. Câu nói lúc nãy của hắn chính là sự thật, là mong muốn, là hy vọng, là khao khát. Nhưng đối với Tôn Khả Vi, nó chỉ đơn thuần là một câu nói an ủi mang tính hài hước. Càng nghĩ càng khiến mặt mày Tôn Phách tệ đi, hắn quyết định không nghĩ nữa. Thấp thoáng thấy có bóng dáng một người đàn ông trung niên đang bước vào nhà, Tôn Khả Vi liền đi ra ngoài đó. Nhìn ông, cậu hỏi: " Ông là ai?" Tư Văn lúc này mới vội đứng dậy, hướng đến cậu giải thích: " Tiểu Vi, đây là bác sĩ Diệp, ông ấy đến để khám cho A Minh." " À ra thế." Cậu gật đầu một cái, " A Minh lúc nãy đã sốt rất cao, em có cho anh ấy uống thuốc hạ sốt nhưng hình như không thuyên giảm." Tôn Khả Vi nói với giọng điệu lo lắng, sau đó liền kéo tay bác sĩ Diệp đi thẳng lên phòng của Từ Cảnh Minh. Hành động này làm cho Tư Văn khá kinh ngạc, anh chỉ đứng nhìn chứ chưa dời bước. Tôn Phách lách người một bên, quay sang phía anh, nói: " Tiểu Vi là như thế đấy. Thế mà cũng có người nhẫn tâm tổn thương thằng bé. Khốn nạn hết sức!" Tôn Phách nói xong, môi vểnh lên cười nhạt. Tư Văn thừa biết người hắn nói là ai, anh cũng chỉ im lặng không đáp lại. Đã biết tội lỗi của mình rồi, anh cũng đang bù đắp lại tất cả đây. Không để ý đến nhau nữa, cả hai bắt đầu bước lên lầu. Vừa lúc bác sĩ Diệp từ trong phòng chuẩn bị đi ra, Tư Văn đi đến hỏi: " Sao rồi, bác sĩ Diệp?" Bác sĩ Diệp nhìn Tư Văn, ánh mắt có chút ngượng ngùng. Ông hít lấy một hơi rồi cúi thấp đầu nói: " Cậu kia phát sốt chính là bị nhiễm trùng. Tuy nhẹ nhưng nếu hôm nay không khám kịp, không uống thuốc thì có thể sẽ nặng hơn. A...nhiễm trùng chỗ đó thật sự nguy hiểm a. Sau này cậu hãy cẩn thận một chút, Tư Văn." Nghe ông nói, Tư Văn hơi trắng mặt, lát sau anh mới gật đầu một cái: " Cảm ơn ông. Để tôi tiễn ông." Tôn Khả Vi đứng bên giường nhìn Từ Cảnh Minh ngủ say không biết gì, đôi mày nhíu lại. Nhìn một lúc, cậu quay sang phía Tư Văn, hừ nhẹ: " Để em với chú tiễn bác sĩ Diệp cho. Anh ở đây chăm sóc A Minh đi." Nói rồi Tôn Khả Vi kéo tay Tôn Phách rời khỏi phòng cùng bác sĩ Diệp. Căn phòng lại im lặng như cũ, vẫn là hai con người một tỉnh một mê. Tư Văn đã biết rõ sự tình, tội lỗi của anh ngày càng chồng chất. Từ Cảnh Minh rất ít khi sốt, hôm nay lại sốt cao chỉ vì...đêm hôm qua. Tư Văn, mày đúng thật đồ tồi!! Quan sát Từ Cảnh Minh một lúc lâu, Tư Văn phát hiện người kia hình như đã chịu thức giấc. Đôi mắt hé mở, vẫn còn say ngủ, sau đó lại nhắm chặt. Cứ như thế, Từ Cảnh Minh mở mắt nhìn anh, sau đó lại nhắm mắt, rồi lại mở mắt. Cuối cùng, Từ Cảnh Minh cắn nhẹ môi mình: " Shit, sao cứ thấy anh ta vậy chứ?" Đây chính là tự nói cho bản thân nghe, không nghĩ đến câu nói đó lại được đáp trả. Mà giọng nói này cũng cực kỳ quen thuộc. " Dù cho có tỉnh hay say, khoẻ hay mệt thì em đều phải ăn nói thô tục như thế sao, A Minh?" Rõ ràng là giọng Tư Văn. Chính là giọng Tư Văn. Đến cả giọng nói của anh ta mình cũng bị ám ảnh hay sao? Từ Cảnh Minh bất mãn mở to mắt, trong phòng chỉ có ánh đèn vàng trà, tất cả đều rọi vào một chỗ. Thân ảnh kia ngày càng rõ như ban ngày, khi biết mình không nhầm lẫn, Từ Cảnh Minh chỉ biết mím môi. Tư Văn ngược lại bình thản hơn. Anh chủ động đứng dậy đỡ lấy người hắn cho ngồi tựa vào thành giường. " ..." Từ Cảnh Minh im re, ánh mắt bối rối nhưng vẫn cố gắng tỏ ra không quan tâm. Tính tình thật sự rất khó đổi. Chỉ khi nào trời sập, hắn mới chịu sống thực với cảm xúc của mình mà thôi. Tư Văn đương nhiên hiểu rõ điều này, cho nên anh làm ngơ thái độ lãnh đạm của người kia. Cầm trên tay một tô cháo, Tư Văn múc một muỗng, thổi nhẹ qua nó, sau đó đưa đến trước miệng người kia. Từ Cảnh Minh liếc mắt nhìn muỗng cháo, trong lòng bỗng dưng mềm nhũn. Rõ ràng Tư Văn mấy ngày trước còn lạnh như băng đang bồi cháo cho hắn. Có phải hắn làm mơ không? Hay Tư Văn bị tẩu hoả nhập ma? Tiểu Khả Ái nếu nhìn thấy có buồn không? Không, không được! Muỗng cháo đã ở cửa miệng rất lâu nhưng vẫn chưa bị động đến, Tư Văn nghiêm giọng: " Mau ăn để còn hết bệnh. Em muốn tôi phải nuôi bệnh em hoài sao?" Từ Cảnh Minh nghe thế, tâm trạng hụt hẫng dâng lên, mi mắt rũ xuống: " Ai ép anh nuôi?" " Tôi chỉ muốn nuôi em mạnh khoẻ, không phải nuôi bệnh!" Nương theo ánh sáng, Từ Cảnh Minh nhìn thấy đôi mắt kia đã hoá ấm áp, không còn băng lãnh như trước. Trái tim đột nhịp đập thật mạnh, lại nhìn sang muỗng cháo, Từ Cảnh Minh nhắm mắt ăn thật ngoan. Chẳng mấy chốc, tô cháo mà Tôn Khả Vi nấu đã hết sạch. Từ Cảnh Minh chạm vào bụng mình, vỗ nhẹ một cái. No quá, cháo của Tiểu Khả Ái luôn ngon như thế. Để tô cháo sang một bên, Tư Văn lúc này mới nhìn đến Từ Cảnh Minh đang ngồi im trên giường. Vẻ mặt ương bướng hiện ra, ánh mắt vẫn không thèm nhìn anh thêm cái nào nữa. Có phải lại dỗi? A Minh biết dỗi? " Ăn no rồi phải không?" Từ Cảnh Minh gật đầu. " Còn muốn gì nữa không?" Từ Cảnh Minh gật đầu. Tư Văn khẽ cười, " Muốn gì?" Cúi mặt suy nghĩ, thật lâu sau, Từ Cảnh Minh mới ngẩng mặt nhìn anh, giọng chắc nịch: " Muốn nói chuyện." " Với ai?" " Với anh!" Nụ cười bên khoé môi của anh ngày càng rõ ràng. Tư Văn ngồi bên mép giường, nghiêng mặt đưa tay chạm vào tóc Từ Cảnh Minh. Động tác ôn nhu này thật lâu rồi mới thấy lại. Cảm xúc dâng lên mãnh liệt, Từ Cảnh Minh đỏ mặt tránh né. " Được rồi, em muốn nói chuyện gì?" Nghe hỏi, Từ Cảnh Minh trong đầu cố gắng sắp xếp mọi chuyện theo thứ tự để có thể nói luôn một lần. Nghĩ mãi, xếp mãi, hắn vẫn chỉ biết hỏi một câu: " Anh còn yêu tôi không?" Tư Văn chỉ nhướng mày, chưa vội trả lời. " Anh còn yêu tôi không?" " Cái này là hỏi, đâu phải là nói." " Anh..." Từ Cảnh Minh bị anh chọc giận, mắt lườm một cái. Cả hai lại tiếp tục im lặng. Lần này Tư Văn bỗng cất tiếng hỏi: " Em sợ gì nhất?" Hỏi cái gì vậy?! Từ Cảnh Minh nghe một câu hỏi ngốc nghếch liền hừ một tiếng, tuy vậy vẫn trầm mặc suy nghĩ. Đến khi âm thanh trong phòng dường như cô tịch hẳn, Từ Cảnh Minh mới nắm nhẹ tấm chăn bông, cúi mặt nói: " Ánh mắt của kẻ không còn yêu mình." Câu nói chấm dứt, căn phòng lại tiếp tục an an tĩnh tĩnh đến lạnh người. Từ Cảnh Minh cảm thấy hôm nay mình ăn nói sặc mùi triết lý, lại rất tâm trạng, hai bên má cứ vậy mà đỏ lên. Thấy Tư Văn không đáp lại, Từ Cảnh Minh càng ngượng chín mặt. Vừa muốn nói gì đó đổi chủ đề, anh lại lên tiếng: " Nếu như thế thì em không cần phải sợ." " Vì sao?" Từ Cảnh Minh ngây người. Có thể tia hy vọng bấy lâu nay của hắn đã sắp trở thành sự thật. Có thể không? Hắn ngây người nghĩ, trái tim bất giác đập dồn mong mỏi. Tư Văn nâng mi mắt, nhướn người về phía trước, in lên trán người kia một nụ hôn. Làn môi lạnh chạm đến vầng trán nóng làm dấy lên rất nhiều cảm xúc. Nhẹ nhàng hạ tầm nhìn, Tư Văn đối mặt với Từ Cảnh Minh, thấp giọng nói: " Vì từ trước đến giờ, tôi vẫn chỉ yêu mỗi một mình em mà thôi."
|
[Danmei/Full] Đem Em Về Làm Thê Tử #22: Mười phần hạnh phúc Chương 22: Mười phần hạnh phúc Từ Cảnh Minh ngồi trên giường, nghe xong câu nói của người kia, mi mắt hắn nhướng lên. Rõ ràng là một bộ dạng rất thích thú nhưng cố tình không lộ ra. Tư Văn ngồi một bên quan sát, khoé môi giương cao lên cười tươi: " Sao vậy? Nếu em cảm động thì cứ tự nhiên. Anh chuẩn bị khăn giấy cả rồi." Câu nói của anh ngay lập tức hứng được cái liếc rách mắt từ người kia, trong bóng tối còn có thể ửng đỏ như thế. " Anh nói linh tinh cái gì vậy? Từ Cảnh Minh này không bao giờ cảm động đâu à." " Thật chứ?" Tư Văn vẫn chỉ cười. Từ Cảnh Minh mím nhẹ môi, tuy đã biết được tình cảm của người kia vẫn như cũ không thay đổi, nhưng tại sao trong lòng hắn vẫn không vui tí nào vậy? Thoạt đầu hắn đã rất hy vọng Tư Văn sẽ thổ lộ với mình, song bây giờ lại bứt rứt? Vì cái gì? Vì Tiểu Khả Ái? Nhớ đến chuyện này, Từ Cảnh Minh chợt cau chặt mày, quay mặt về phía ánh đèn bàn. Ánh sáng nhàn nhạt hắt vào đôi mắt làm nơi đó hiện lên một tia giận dữ. Tư Văn thấy người kia bỗng xốc chăn muốn đứng dậy, anh liền ngăn lại, nhíu mày nói: " Em còn chưa khoẻ, muốn làm gì?" " Tránh ra một lát." Từ Cảnh Minh giọng điệu không cao không thấp, cứ vậy cố gắng lết thân ra đến công tắc đèn phòng. Tách một tiếng, đèn thắp sáng cả căn phòng, bây giờ có thể thấy rõ hai bóng người rồi. Từ Cảnh Minh quay người nhìn Tư Văn, thấy anh vẫn còn kinh ngạc chưa hiểu mô tê chuyện gì. Còn hắn thì rất rõ, hắn đang tức giận, hắn đang muốn xử chết anh. Đối mặt với Tư Văn một khoảng cách nhất định, Từ Cảnh Minh hất mặt ngoắc ngón trỏ: " Anh mau lại đây cho tôi." Thật ra Từ Cảnh Minh không muốn đối xử một cách thô lỗ như này với anh đâu, nhưng một phần vì tức giận, một phần vì đau mông nên hắn không muốn di chuyển quá nhiều. Kể ra thì hắn chật vật quá thể!!! Tư Văn vì tính điềm đạm mà không trách móc nửa lời. Anh im lặng đi đến gần chỗ Từ Cảnh Minh, vừa định mở miệng nói chuyện liền ăn một cái bạt tai. Nếu không nhầm thì đây là lần thứ hai Tư Văn bị người kia đánh thẳng thừng như thế rồi. Nghĩ đến đây làm mặt anh sa sầm, thoáng thoáng giận dữ. " Em làm cái gì vậy?" Vẫn nghĩ rằng người kia đang bệnh, Tư Văn không quát quá to. Từ Cảnh Minh ngược lại cắn cắn môi, giơ cao tay qua đầu định đánh thêm một cái nữa liền bị Tư Văn chặn lại. Anh giữ tay chặt tay hắn, đôi mày nhướng cao lên: " Nếu em nói rõ lý do tôi đáng bị thế này, tôi sẽ chấp nhận để em đánh tôi thêm một cái nữa!" Nhìn nét mặt kinh ngạc của Từ Cảnh Minh, Tư Văn trong lòng nhẹ thở phào, " Thế nào?" " Anh chắc chứ?" Từ Cảnh Minh hơi cười, đôi mắt ánh lên vài tia gian tà. Tư Văn lúc này có chút hoài nghi về tội lỗi mà mình gây ra trong quá khứ, anh ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng rồi lại đành gật đầu. Đánh thì đánh, anh cũng không phải sợ đau! Chỉ là đánh thôi, lực của Từ Cảnh Minh cũng không ghê gớm! Nhìn thấy cái gật đầu đầy bản lĩnh kia, Từ Cảnh Minh hất mạnh tay anh ra, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường. " Tôi nói cho anh biết, anh nghe cho rõ đây. Tội của anh đáng lý phải bị phạt nặng hơn thế, hơn những gì tôi đang chịu ngay bây giờ. Anh, nói yêu một người, nhưng lại qua lại cùng người khác. Gieo rắc hy vọng vào tình cảm của người khác, tội lỗi này lớn lắm đó!!!!" Tư Văn nghe xong, mặt mày liền méo xệch. Rất bình tĩnh mà hô hấp một hơi, sau đó anh nghiêng mặt, thấp giọng nói: " Được, đánh đi." "..." Từ Cảnh Minh nhất thời ngẩn người. Không nghĩ đến người kia lại dễ dàng chấp nhận bị đánh như thế. Nhưng dù sao Từ Cảnh Minh hắn đã liệt kê đúng tội trạng rồi, còn có thể chối bỏ được hay sao? Nghĩ vậy Từ Cảnh Minh giơ cao tay qua đầu, chuẩn bị dùng hết lực đánh lên mặt người kia. Thế rồi tay đã giơ gần một phút nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì xảy ra. Tư Văn cảm thấy nghi ngờ liền liếc mắt nhìn Từ Cảnh Minh, bỗng thấy mi mắt người kia rũ xuống. " Không nỡ đánh?" Anh hỏi, khoé môi còn cong lên cười đắc ý. Chưa bao giờ anh cảm thấy hạnh phúc như hôm nay. Từ Cảnh Minh nghe thấy giọng anh liền sực tỉnh, cánh tay cũng bất mãn hạ xuống. Không thèm nhìn người kia, hắn lách qua một bên đi đến giường ngồi xuống. Tư Văn cũng thôi đùa giỡn, anh trở về cái ghế của mình, ngồi đối diện Từ Cảnh Minh. Gương mặt người kia vẫn còn buồn, trong lòng anh bỗng khó chịu không ít. Áp một tay lên mặt Từ Cảnh Minh, Tư Văn dịu dàng nói: " Anh xin lỗi." "..." Từ Cảnh Minh ngẩng mặt nhìn anh. " Anh nói anh xin lỗi. Xin lỗi cả hai người. Chỉ vì tức giận nhất thời, vì cái tôi của mình mà đã gây tổn thương đến cho hai người. Tiểu Vi có lẽ còn giận anh lắm, anh sẽ...đối xử thật tốt với em ấy coi như..." " Đừng." Từ Cảnh Minh ngăn lại lời anh nói, ánh mắt bỗng dịu đi, " Tiểu Khả Ái vốn rất nhạy cảm, về chuyện này nó còn có thể đau lòng lắm. Nhưng Tiểu Khả Ái cũng rất tự trọng. Nếu anh đối xử với nó càng tốt, nó sẽ nghĩ anh đang thương hại nó. Không nên..." Suy nghĩ một lúc, Tư Văn mỉm cười ôn nhu : " Được rồi, anh nghe em, A Minh." Sau đó, cả hai nhất thời im lặng. Cái màn thổ lộ tình cảm của Tư Văn cứ thế mà nhẹ nhàng xảy đến rồi lại chìm trong im lặng. Đến bây giờ anh vẫn chưa xác định được tình cảm của Từ Cảnh Minh là như thế nào. Anh hiện tại chỉ có thể thấy rằng, người kia đã một phần nào dịu dàng và thông cảm cho anh hơn mà thôi. Về những thứ còn lại, ví như tình cảm của A Minh, Tư Văn còn mập mờ lắm. Im lặng một lúc, Từ Cảnh Minh đôi mắt láo liên ngó qua liếc lại, cuối cùng là ngẩng mặt nhìn Tư Văn, hắng giọng: " Này." Tư Văn nhìn hắn, chờ đợi. Trông Tư Văn đang nhìn hắn đăm đăm như vậy, gương mặt ai kia chốc chốc đỏ lựng lên. Xui xẻo, đèn phòng vừa bật sáng, thế là anh đều chứng kiến hết thảy quá trình đỏ mặt của người kia. Nhưng vì không muốn bản thân bị đạp ra khỏi phòng, Tư Văn đành phải nén tiếng cười lại, mím nhẹ môi tiếp tục chờ đợi. Từ Cảnh Minh thừa cảm nhận được mặt mình đã nóng ran như phát sốt, thế là hắn dựa vào cái cớ đang bị bệnh mà mặt mày đỏ bừng như vậy thôi. Nghĩ ngợi xong, hắn cắn nhẹ môi mình, vẻ mặt hình như không được vừa lòng cái gì cho lắm. Lại kéo dài thêm vài phút nữa, Từ Cảnh Minh mới hạ quyết tâm đứng dậy, cúi mặt nhìn Tư Văn, nói dứt khoát: " Đây sẽ là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng mà em nói. Em chỉ nói một lần thôi, cho nên cái đồ đầu heo nhà anh nghe cho rõ đây!" Dừng một chút, Từ Cảnh Minh hít lấy một hơi: " Tư Văn, em không phải gay." "..." Tư Văn lần này cau chặt mày. Điều này đương nhiên anh biết rất rõ, còn nhắc lại làm gì? Muốn làm anh đau lòng chết đi mới chịu? Thấy người kia sa sầm, Từ Cảnh Minh bỗng muốn phá lên cười thật to. Nhưng không muốn phá vỡ bầu không khí vốn sắp lãng mạn, hắn đành nén lại, nhoẻn miệng cười nhẹ một cái: " Nhưng em thích anh, chỉ thích mỗi anh." Đối với lời thổ lộ bất ngờ này, Tư Văn có chút kinh ngạc, trong lòng cảm giác thụ sủng nhược kinh rõ rệt. Lần đầu Từ Cảnh Minh chấp nhận sống thật với cảm xúc, lần đầu Từ Cảnh Minh không né tránh vấn đề này, lần đầu tiên Từ Cảnh Minh nói thích anh. Những điều này, đối với anh mà nói, nó còn tuyệt diệu hơn tài sản và địa vị. Chỉ là một câu nói, thế nhưng nó giống như liều thuốc thần kỳ chữa lành vết thương đã rỉ máu rất lâu. Công sức theo đuổi bao lâu nay để đánh đổi một câu " Em thích anh" xem ra không uổng phí. Thật sự là không uổng phí. Từ Cảnh Minh nói xong còn thấy bản thân gần như đã nín thở rất lâu. Hắn mím nhẹ môi, thở hắt ra một hơi. Hai má lại đỏ lên, cuối cùng hắn đành phải giải vây cho mình: " Chết mất, sốt cao nên đầu óc không kiểm soát được rồi..." Nghe thế, nụ cười bên khoé của Tư Văn càng hiện rõ ra. Anh đứng dậy đối mặt với hắn, bây giờ mới nhận ra, anh cao hơn hắn cả một cái đầu. Từ Cảnh Minh ngượng chín mặt chỉ biết cúi thấp đầu, hai bàn tay siết chặt lại. Trước đây hắn mang tiếng là kẻ lưu manh, giống như mấy đứa ngoài đầu chợ. Bây giờ nếu như mọi người chứng kiến được cảnh hắn e thẹn, ngại ngùng thì sẽ thế nào đây? Chắc chắn là chết ngất hết!!! Tư Văn hạ tầm mắt nhìn đỉnh đầu người kia, cảm thấy trong tim thập phần ấm áp. Cánh tay dang rộng ôm trọn thân người gầy nhom kia vào lòng, anh hôn lên tóc hắn: " Em có thể nói lại lần nữa không? Lúc nãy tiếng máy bay lớn quá, anh vẫn chưa nghe rõ." Tiếng máy bay? Từ Cảnh Minh ở trong lòng anh nhất thời ngẩn ngơ, trong ký ức cố gắng tìm ra cái tiếng máy bay vô duyên vô cớ kia. Song, hắn muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh giữ chặt lại không buông. Đành thế, Từ Cảnh Minh cùng bắt đầu phối hợp. Chậm rãi ôm lấy tấm lưng to lớn của Tư Văn, hắng giọng một hơi: " Nếu muốn thì anh nằm mơ đi rồi sẽ nghe lại lần nữa!" Tư Văn bị từ chối, anh nhăn mặt rầu rĩ. Lúc nãy chỉ là muốn nghe lại một lần nữa nên viện cớ máy bay mà thôi, nào ngờ người kia cũng thực phũ phàng. Đương thân mật ôm nhau, cánh cửa phòng bị một lực gõ vào, âm thanh làm cho hai con người kia nhất thời giật mình, tách nhau ra. Tư Văn hướng mắt đến cửa phòng đang dần hé mở, phát hiện đó là dì Nhan. Anh nhướng mày lộ rõ vẻ không hiểu gì, miệng định hỏi thì dì Nhan đã sớm thưa. " Cậu chủ, cậu mau về nhà một chút." " Có chuyện gì?" Anh hỏi. Dì Nhan lúc này ngước mắt mới thấy Từ Cảnh Minh đang ở bên cạnh, lại trông hai người có vẻ rất thân mật. Trong bụng dì Nhan không an tâm, nhẹ nhàng đi đến ghé tai Tư Văn nói nhanh. Từ Cảnh Minh ở bên cạnh thấy vậy cũng rất sượng, hắn cố ý lãng mắt ra ngoài cửa sổ, nhưng tai vẫn vểnh lên muốn nghe ngóng. Kỳ thật, có chuyện gì mà phải giấu diếm như thế? Trong lòng hơi bực bội, Từ Cảnh Minh chờ dì Nhan rời khỏi phòng rồi mới quay sang phía Tư Văn. " Bộ có ai đến nhà anh à?" Hắn vu vơ hỏi. Chẳng ngờ Tư Văn lại nhìn hắn, gật đầu một cái. Tuy thế vẻ mặt của anh chợt nghiêm túc hẳn, không còn vui vẻ như lúc nãy nữa. Từ Cảnh Minh thập phần khó hiểu, hắn vốn muốn hỏi thêm nhưng vì anh bảo phải trở về nhà gấp nên đành vậy. Khi Tư Văn đi rồi, Từ Cảnh Minh mới ngồi xuống giường, tựa người vào phía sau, uể oải hít thở. Cơn sốt cũng may đã qua đi một phần, Từ Cảnh Minh bây giờ chỉ thấy buồn ngủ và mỏi thắt lưng. Nhắc đến thắt lưng đau, hắn bỗng gợi lại ký ức mờ nhạt đêm qua. Thật là, mình như vậy mà nằm dưới anh ta hay sao? Đúng là bất công rồi nha!!! Từ Cảnh Minh nhíu mày nghĩ, theo như cách của Lưu Chí Công hay trêu hắn thì trông hắn rất giống thụ. Thụ, từ này là trong từ hưởng thụ đúng không? Nghĩa là kẻ nằm dưới? Từ Cảnh Minh một mình nằm trên giường, tuỳ tiện suy đoán đủ thứ chuyện trên đời, sau đó vùi mặt một bên gối, khoé môi bất giác cong lên. Tự dưng trong lòng lại thấy vui, vui cứ như trước đây hắn từng được mẹ cưng chiều. Lại không tự chủ được bản thân, Từ Cảnh Minh nhắm chặt mắt, những hồi tưởng về quá khứ lại ùa đến, khiến hốc mắt hắn nóng lên. Sau một lúc mơ màng, Từ Cảnh Minh lẩm nhẩm trong miệng: " Đồ đầu heo, thật thích anh..." --------------------- Má Vi: Minh Minh nhà tôi chỉ bị lưu manh và tsundere thôi, chứ bản tính thật ra rất đáng yêu đó~ Dư lày lày ~~~ ỌvỌ
|
[Danmei/Full] Đem Em Về Làm Thê Tử #23: Lão gia trở về Chương 23: Lão gia trở về Tư Văn theo bước của dì Nhan trở về nhà của mình. Cả hai vừa mới vào phòng khách liền bắt gặp một bóng dáng đang an tĩnh ngồi ở ghế dài, trên tay là một tách trà nóng. Nương theo ánh sáng trong phòng, Tư Văn có thể dễ dàng nhìn ra đó là ai. Điều đầu tiên anh làm chính là bước tới phía đối diện, kính cẩn cúi đầu một góc chín mươi độ, giọng nói còn kéo theo cả một sự khiêm nhường hẳn hoi. Nếu nói dễ nghe thì Tư Văn đang tỏ thái độ lễ phép, còn khó nghe chính là anh đang sợ. Anh sợ người ở trước mặt mình. Bầu không khí chợt lắng xuống, một ánh mắt lạnh băng lướt qua người Tư Văn, sau đó đặt tách trà nóng xuống bàn. Âm thanh khe khẽ vang lên, Tư Văn ngước mắt nhìn, môi mấp máy: " Ông về khi nào thế ạ? Sao lại không bảo cháu ra đón?" Người đàn ông đã lớn tuổi đang ngồi ở ghế dài kia là lão gia của căn biệt thự cổ kính này. Ông là Tư Mạc, ông nội của Tư Văn. Vì phải chữa trị căn bệnh của mình, Tư Mạc đã qua nước ngoài gần nửa năm. Trong thời điểm đó, toàn bộ công ti và nhà cửa, ông đều giao cho đứa cháu trai là Tư Văn. Tuy nói rằng Tư Mạc ở nước ngoài khá lâu, thế nhưng không phải Tư Văn ở đây làm gì, ông đều không biết. Mọi người đa số đều nghĩ như vậy, và đa số đều là sai lầm. Tư Mạc tựa lưng ra phía sau ghế, đập tay xuống chỗ trống bên cạnh: " Ngồi xuống đây." Tư Văn ngay lập tức theo lời ông nói mà ngồi xuống bên cạnh. Lần này tâm trạng anh bỗng tụt dốc không phanh. Chuyện Tư Mạc về nước, anh hoàn toàn không biết gì cả. " Sao trông cháu có vẻ hồi hộp quá vậy? Ông còn chưa nói gì." Tư Mạc cất giọng khàn khàn của mình, ánh mắt lại thâm thuý nhìn qua phía Tư Văn. Tư Văn đương nhiên không muốn ông nội nhìn thấu tâm can của mình, cho nên anh khẽ hít lấy một hơi rồi lắc đầu cười: " Không có gì đâu ạ. Vì ông về bất ngờ quá, cháu còn chưa chuẩn bị được gì." " Đây là nhà của ông, mọi thứ đều là của ông, cháu cần gì phải chuẩn bị cho thất công?" Tư Mạc vẫn điềm nhiên nói, sau đó lướt mắt quanh phòng khách: " Công ti dạo này thế nào rồi? Nghe bảo hôm trước có một biến động về kinh tế?" Nghe ông nói, Tư Văn khẽ nhíu mày. Từ nhỏ anh đúng là rất sợ ông, đến khi lớn lên hình như vẫn không khá mấy. Vì đơn giản những chuyện mà anh làm đều bị Tư Mạc phát giác cặn kẽ. " Biến động đó cũng nhỏ thôi ông à, cháu đã xử lý cả rồi." Nhìn Tư Mạc, Tư Văn mỉm cười ôn hoà: " Bệnh của ông đã đỡ nhiều rồi chứ ạ? Ông mới vừa xuống máy bay hay là..." " Ông đã về ba hôm trước." Ba hôm trước, ông về sớm như thế mà không nói mình một tiếng? Tư Văn có điểm kinh ngạc không nói nên lời, đôi mày cau lại, anh thầm nghĩ đến nhiều khả năng khiến ông không thèm nói với mình lời nào về chuyện về nước. Tư Mạc từ nãy đến giờ đều để ý đến thái độ của Tư Văn, cứ bồn chồn đứng ngồi không yên thế nào. " Tư Văn, ở đây lâu như vậy, cháu đã để mắt đến cô gái nào chưa?" Tư Mạc bất ngờ chuyển chủ đề khiến cho Tư Văn đi từ căng thẳng này đến căng thẳng khác. Ngồi cạnh ông như đang ngồi cạnh một khối băng đã đóng băng vạn năm, Tư Văn có phần ngột ngạt, rét run. Lại nhắc đến câu hỏi, Tư Văn càng cảm thấy đau đầu hơn. Chuyện anh thích đàn ông, đương nhiên Tư Mạc không hề biết, vì anh chưa công khai với ông ấy. Nhưng nếu với tính tình dứt khoát và rõ ràng như Tư Mạc thì mọi chuyện của anh có lẽ ông chẳng bỏ sót bất cứ cái nào. " Chuyện đó...cháu vẫn chưa nghĩ đến." Nghe vậy, Tư Mạc khẽ cười, " Ôi thật sao? Như vậy đi, ông có quen một gia đình rất có gia thế, nhà đó có một tiểu thư cũng vừa mắt. Hay là cháu đi xem mắt thử?" Cả hai vốn đã chung sống với nhau từ rất lâu, đó là khi Tư Văn anh chỉ vừa mới bốn tuổi, ba mẹ ly hôn, mẹ giao anh cho nhà nội nuôi. Chẳng lâu sau ba anh vì buồn phiền mà lâm bệnh, cuối cùng mất sớm. Cuộc sống của Tư Văn từ đó thay đổi rất nhiều. Tuy là cháu nội đích tôn, thế nhưng anh không được cưng chiều quá mức như những cậu ấm cô chiêu khác. Tính tình Tư Mạc lãnh khốc, ông muốn anh cũng là một người như thế. Và một điều quan trọng nữa, những đề nghị của Tư Mạc, không đơn giản chỉ là một ý kiến, mà nó chính là lệnh. Lời ông nói ra như một mệnh lệnh dành cho anh. Từ trước đến giờ, vẫn chưa thay đổi. Tư Văn đối với lời nói kia không có chút phản đối, cứ vậy mà thuận theo ý của Tư Mạc. ** Từ Cảnh Minh vì mệt mỏi mà ngủ một mạch đến trưa ngày hôm sau. Khi trở mình thức dậy, hắn phát hiện trên bàn là một mâm thức ăn đã sớm nguội. Nguội rồi thì làm sao mà ăn nổi? Từ Cảnh Minh ngồi dậy đảo mắt qua bữa sáng, sau đó uể oải vươn vai một cái. Đứng dậy lê cái thân lười chảy thây vào phòng tắm, Từ Cảnh Minh tắm gần nửa tiếng đồng hồ. Đơn giản vì trên người hắn có cái mùi gì đó vương lại, ngửi thấy liền khó chịu nhức mũi. Xong xuôi, Từ Cảnh Minh đem phần ăn sáng xuống bếp để hâm nóng lại. Xuống đó, hắn bắt gặp Tôn Khả Vi đang ngồi ở bàn ăn, ăn phở. Nhìn cậu em đang hít hà thổi nguội mà đáng yêu muốn chết! Từ Cảnh Minh lúc đó ngay lập tức bay lại ngồi đối diện, còn vui vẻ nhìn Tôn Khả Vi cười cười: " Tiểu Khả Ái, chào buổi sáng~" Tôn Khả Vi vừa cắt đứt cọng phở liền ngước mắt nhìn Từ Cảnh Minh, cảm thấy người trước mặt hôm nay có chút kỳ lạ. Vẻ mặt tươi cười hớn hở kia là thế nào a? " Anh, anh có bình thường không?" Nói rồi cậu đặt tay lên trán hắn, " Anh còn sốt quá này." Tin lời cậu, Từ Cảnh Minh cũng sờ trán mình, sau đó mới biết cậu em trai vừa nói dối. Mặt mày xị xuống, hắn đanh giọng: " Tiểu Khả Ái, em dám bảo anh bị điên?" " Haha, đó là tự anh nghĩ mà." Tôn Khả Vi vui vẻ cười giòn, sau đó cúi mặt ăn tiếp. Ngồi đối diện với cậu, Từ Cảnh Minh bỗng muốn hỏi thử chuyện của Tư Văn và cậu đã thế nào rồi nhưng lại sợ. Hắn sợ sẽ chạm đến vết thương lòng của cậu. Lặng lẽ nhìn một lúc, Từ Cảnh Minh gõ nhẹ đũa lên tô phở của Tôn Khả Vi, hắng giọng nghiêm túc: " Tiểu Khả Ái, em còn buồn không?" Tôn Khả Vi ngẩng mặt, khó hiểu hỏi: " Buồn gì ạ?" Từ Cảnh Minh cau mày: " Chuyện của...cái tên đầu heo Tư Văn ấy." Đầu heo Tư Văn? Phụt. Tôn Khả Vi nhịn không được cười phì lên. Trông cậu cười, Từ Cảnh Minh biết mình thật sự ngốc nghếch, nhưng mà cũng yên lòng. " A Minh, anh nghĩ nhiều quá! Dù gì trước đó cũng chỉ có một mình em đơn phương thôi, Tư Văn có lẽ đối xử với em hơi tốt nên em đã tự mình đa tình đó. A Văn đâu có lỗi, anh lại càng không có lỗi. Anh yêu A Văn em còn mừng nữa kìa." Từ Cảnh Minh nghe cậu nói, đôi đũa bị ngón tay kẹp chặt lại. Hắn không biết mình phải nên nói gì cho phải, làm gì cho tốt nữa. Thôi thì Tôn Khả Vi đã nói như thế, thì cứ cho là như thế đi. Rầu rĩ cúi mặt xuống dĩa trứng rán với vài lát bánh mì, Từ Cảnh Minh tiu nghỉu cầm lấy một lát cắn. Tôn Khả Vi ăn xong liền đứng dậy, vội vàng với lấy cái cặp, ngoái đầu nhìn Từ Cảnh Minh một cái: " Em đi học đây, hôm nay học buổi chiều. Anh đi ăn ngoài đi, em lười nấu." Nghe đến không có người nấu bữa chiều, Từ Cảnh Minh ai oái hét lên: " Nè nè, em lại trốn học đi chơi đúng không? Đi chơi với Tôn Phách hả?" Hắn mặc sức hét lớn, còn Tôn Khả Vi chỉ đáp trả bằng hai ngón tay giơ lên ý bảo đúng rồi, sau đó thì biến mất. Cánh cửa đóng sập lại được hai phút thì bất ngờ mở ra, người bước vào đương nhiên không phải người lạ. Tư Văn đang bận bộ đồ comple lịch lãm bước vào, xung quanh còn xộc lên mùi nước hoa gắt mũi. Từ Cảnh Minh đang ăn bánh mì liền chun chun mũi, không nể tình nói: " Anh vừa tắm trong bồn nước hoa à?" Đi lại gần, Tư Văn khom người khoác tay qua vai Từ Cảnh Minh, hôn nhanh lên vành tai của hắn: " Anh chuẩn bị đi hẹn hò." Lát bánh mì còn đang dính trên miệng lại bị rơi xuống, Từ Cảnh Minh sầm mặt quay qua lườm lạnh: " Hẹn hò cũng chỉnh tề phết nhỉ?" Bắt được ánh mắt lạnh lẽo kia, Tư Văn rất khoái trá cười lên. Sau đó nhắm chuẩn xác bờ môi người kia, hôn xuống một cái. Khi rời ra, Tư Văn còn láu lỉnh liềm môi mình: " Vị trứng béo thế!" Từ Cảnh Minh đối với những hành động này còn chưa thích nghi được, hắn trừng lớn mắt, môi mím lại: " Anh! Vô! Sỉ!" Tư Văn đứng thẳng người, đút hai tay vào túi, khoé môi nhếch nhẹ lên: " Thôi mắng anh đi, hãy yêu thương anh nhiều vào vì hôm nay anh đã xin nghỉ để ở cạnh em đấy." Từ Cảnh Minh không muốn ăn nữa, cầm mâm thức ăn đứng dậy bỏ vào chậu bếp. Xối nước xong, hắn quay qua bĩu môi: " Sếp, sếp đúng là một người yêu tốt!!!" " Anh chính là hình mẫu lý tưởng của đối tượng khác." " Không lý tưởng với Từ Cảnh Minh này." " Thật không?" Từ Cảnh Minh không trả lời, khéo léo lách qua người anh, bước lên phòng. Tư Văn theo phía sau, môi cong nhẹ mỉm cười. Lên đến phòng, Từ Cảnh Minh nhàn nhã ngồi trên giường, tay chỉnh tivi xem một số bộ phim. Đang lướt qua vài kênh thì bỗng dừng lại ở một bộ phim. Đọc qua tựa đề thì cảm thấy phim này đang rất hot. Từ Cảnh Minh quyết định ngồi xem. Tư Văn vừa bước vào phòng thì đã cảm thấy choáng váng với mức độ không sạch sẽ ngăn nắp của người kia. Quần áo vứt lung tung, mền gối cũng chẳng gấp, đồ đạc lại ném lung tung. Tư Văn nhìn thoáng qua, cảm tưởng cứ như đêm hôm qua Từ Cảnh Minh đã náo loạn một trận. Thế là Từ Cảnh Minh thì nhàn nhã xem phim truyền hình, Tư Văn lại đích thân dọn dẹp phòng cho hắn. Bộ phim mà Từ Cảnh Minh đang coi có tên là " Chỉ có một sự lựa chọn", do một dàn diễn viên trẻ đảm nhiệm. Đặc biệt, bộ phim này được chuyển thể từ một quyển tiểu thuyết đam mỹ. Từ Cảnh Minh đối với những điều này còn ít thông tin lắm. Hắn căn bản chỉ là bị thu hút bởi tình tiết của phim. Coi được một nửa, Từ Cảnh Minh đã sụt sùi mũi, tình tiết chia tay của hai diễn viên chính thật sự rất bi thương. Tư Văn dọn một lúc đã ngăn nắp đâu ra đó, anh ngoái đầu nhìn Từ Cảnh Minh đã chau mày, sụt sùi mũi muốn khóc. Mỉm cười nhẹ nhàng, anh đi đến ngồi bên cạnh, xoa tóc hắn: " Em coi phim mà khóc được à?" Từ Cảnh Minh trừng lớn mắt, lắc đầu chối: " Hồi nào? Chỉ tại phim kia thật cảm động!" Tư Văn nghe vậy cũng ngước nhìn màn hình, phát hiện trên màn ảnh đang chiếu cận cảnh cậu diễn viên chính. Cậu diễn viên này Tư Văn có biết mặt, tên là Hà Chu Khánh. " Người đang được quay cận cảnh đó là Hà Chu Khánh, trước đây đã từng học cùng với anh ở cấp ba. Cậu nhóc này đáng yêu lắm, mặt trắng hồng hào, còn đeo kính đen, thật sự thư sinh." Từ Cảnh Minh vốn đang cảm động với Hà Chu Khánh, nghe Tư Văn khen cậu ta không ngớt lời, hắn liền thay đổi sắc mặt. Không cười, không khóc, Từ Cảnh Minh lẳng lặng cầm remote tắt tivi cái phụp. Tư Văn bất ngờ nhìn màn hình đen thui, anh nhíu mày: " Em không coi nữa?" " Anh muốn coi lắm hả? Về nhà coi đi. Hà Chu Khánh đáng yêu của anh đó." Nhìn Từ Cảnh Minh rất lâu, Tư Văn bỗng bật cười thành tiếng: " A Minh, em đang ghen đó sao?" Từ Cảnh Minh trừng mắt, đương nhiên phải chối rồi. Chối đến cùng luôn! " Anh đừng ảo tưởng nữa!" Nhìn mặt người kia thoảng đỏ, Tư Văn nổi hứng thú áp Từ Cảnh Minh xuống giường, mặc cho hắn còn bệnh đi nữa, anh vẫn muốn hôn. Hôn thật lâu, thật lâu. Từ Cảnh Minh bị nụ hôn mãnh liệt áp chế, hắn chỉ biết nhắm mắt cảm thụ. Âm thanh khẽ phát ra trong căn phòng lặng như tờ, Tư Văn luồn ngón tay vào mái tóc đen, cúi mặt hôn ngày càng sâu. Đến khi rời khỏi môi người kia, giữa hai người vẫn còn vương lại sợi chỉ bạc. Từ Cảnh Minh đôi mắt mơ màng nhìn Tư Văn, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không còn sức để cất tiếng. Tư Văn vuốt nhẹ tóc Từ Cảnh Minh, ôn nhu hôn lên trán người đó một cái. " A Minh, dù cho có chuyện gì, em cũng phải tin tưởng anh, được không?" Từ Cảnh Minh mơ màng nghe anh nói, trong vô thức lại gật đầu. Nằm dưới thân người cao ngất của anh, Từ Cảnh Minh nghiêng nhẹ đầu qua bên phải, giương mắt nhìn ngoài cửa sổ. Bầu trời hôm nay thật xanh. Tự dưng Từ Cảnh Minh nhớ đến có người từng nói, khi bạn đã biết yêu một người, ngày hôm đó bầu trời sẽ xanh một màu xanh rất khác.
|
[Danmei/Full] Đem Em Về Làm Thê Tử THÔNG BÁO Chúng ta sẽ vào vấn đề chính. Không nói vòng vo tam quốc nữa, hụ hụ là thế này: VI SẼ POST HAI TRUYỆN CÒN ON-GOING CHO ĐẾN HẾT TUẦN NÀY. LÝ DO: LỊCH HỌC DÀY ĐẶC, BA MẸ ĐE DỌA, KỲ THI ĐẠI HỌC PHÍA TRƯỚC =)))) CHÚ Ý: KHÔNG HOÀN TOÀN NGỪNG LẠI HẲN, CHỈ KHI NÀO VI TRỐN ĐƯỢC BA MẸ THÌ SẼ VIẾT NGAY CHO MỌI NGƯỜI. LỜI CUỐI: VI LUÔN NHỚ MỌI NGƯỜI, HẢO HẢO NHỚ MỌI NGƯỜI !~~ :)) ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️ Ký tên: Má Vi xđ của bọn nhỏ
|
[Danmei/Full] Đem Em Về Làm Thê Tử #24: Định nghĩa tình yêu Chương 24: Định nghĩa tình yêu Tư Văn cùng Từ Cảnh Minh rời khỏi phòng ngủ. Xuống phòng khách, cả hai bất ngờ diện kiến một người lạ mặt vẫn chưa xin phép mà đã tự ý vào nhà. Đối với Từ Cảnh Minh, người đó đích xác là không hề quen biết, cùng với gương mặt lạnh lẽo như đóng băng quanh năm kia nữa, hắn càng không có thiện cảm. Ngược lại, Tư Văn anh khi nhìn thấy người đó, sắc mặt xem chừng không được ổn lắm. Người khách không mời kia rất tự nhiên ngồi thẳng lưng, đôi mắt vì lớn tuổi mà nheo lại một chút. Hướng nhìn của ông ta chỉa thẳng vào người Từ Cảnh Minh. Ông nhìn hắn chăm chú, nhìn đến lông tơ của hắn đều dựng đứng cả lên. Vốn bản tính của Từ Cảnh Minh là nghĩ gì nói đó, không hề câu nệ bất kỳ một ai. Với một kẻ lạ mặt đột nhập bất hợp pháp thế kia, chưa nói một lời xin lỗi mà còn nhìn hắn theo kiểu đánh giá thật khiến hắn phát cáu. Hắng giọng một tiếng, Từ Cảnh Minh hỏi: " Ông là ai?" Nghe Từ Cảnh Minh cất tiếng, người lạ mặt hơi giương cao mép cười nho nhã. Chậm rãi đứng dậy cùng với cây gậy gỗ lim đắt tiền, ông ta đứng thẳng lưng, dõng dạc nói: " Xin chào, tôi là Tư Mạc, chủ căn biệt thự này." Lời giới thiệu rất đơn giản nhưng đầy tính giết người không bằng dao. Từ Cảnh Minh mấy phút trước còn muốn nổi cáu gây hấn, bây giờ hắn một lời cũng không dám hó hé. Tư Mạc, họ Tư đương nhiên cùng họ với Tư Văn. Lại còn là chủ căn biệt thự này nữa, lẽ nào cả hai người liên quan đến nhau? Từ Cảnh Minh mơ màng trong suy luận của chính mình. Tư Văn ở bên cạnh chỉ khẽ thở dài, đôi mày cau lại ra vẻ bất mãn cùng lo lắng. " Ông nội, sao ông lại qua đây?" Ông nội? Từ Cảnh Minh bị doạ lần thứ hai với hai tiếng ông nội đầy kính cẩn kia. Hắn không muốn tin vào mắt mình ngay lúc này, hắn càng không muốn tin vào đôi tai nhạy bén của mình. Ông nội, kia chính là ông nội của Tư Văn? Ngạc nhiên không nói nên lời, Từ Cảnh Minh chỉ biết gập người một góc chín mươi độ, bộ dạng lễ phép hoàn hảo đối với Tư Mạc. Cả ba im lặng rất lâu, Từ Cảnh Minh đành nói: " Cháu chào ông, lúc nãy...cháu không biết ông là..." Đứng cách Từ Cảnh Minh chỉ một bàn tay, Tư Văn có thể dễ dàng nhận thấy người kia đang run lên như gặp trời rét. Ngón tay đều đã nắm cả lại, ép sát vào bên hông. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Tư Văn cảm thấy Từ Cảnh Minh có chút đáng yêu. Chưa bao giờ anh nhìn thấy hắn ngoan ngoãn đến mức này. Tư Mạc ngược lại chỉ nhìn Từ Cảnh Minh với ánh mắt không hài lòng. Ông gõ cây gậy xuống mặt đất, lạnh giọng nói: " Đây là nhà của ông, đương nhiên ông phải qua xem kẻ đã thuê căn nhà này rồi, lại còn thuê với giá rất rẻ nữa. Ông đã nghĩ người có thể khiến cháu phải hy sinh nhiều như vậy đáng lý là một đương kim tiểu thư danh giá, không ngờ chỉ là một thằng con trai vô phép tắc." "..." Từ Cảnh Minh không ngẩng mặt, không trả lời, chỉ đăm đăm nhìn xuống mấy đầu ngón chân. Tư Văn nghe ông nói, lời lẽ đánh giá cũng thật quá đáng, anh cắn nhẹ môi, mạnh mẽ phản kháng: " Ông nội, A Minh không phải là người như thế! Đương nhiên cháu phải biết rõ A Minh là người thế nào rồi mới có thể động lòng như vậy!" " Chính là cháu đã bị mù quáng. Trước mặt ngay lúc này ông chỉ thấy đó là một thằng con trai hỗn hào xấc xược, vô phép vô tắc, mặt mũi trông ngứa mắt, lời lẽ lưu manh chợ búa. Cháu nghĩ ông không hề biết mối quan hệ của cả hai? Cháu nghĩ ông không điều tra về con người bên cạnh cháu hay sao?" Tư Văn còn đang muốn phản kháng một lần nữa thì Từ Cảnh Minh đã nhanh chóng tiến lên trước mặt Tư Mạc. Lần này hắn ngẩng đầu, đoan chính mà nói: " Thưa ông, cháu tên Từ Cảnh Minh, năm nay đã hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học N, công việc hiện tại rất ổn định. Cháu đúng là không còn ba mẹ, chỉ biết sống tự lập một mình từ nhỏ đã quen rồi. Gia cảnh của cháu không khá giả, mặt mũi của cháu cũng không thuộc dạng ưa nhìn, tính cách cũng không hoàn hảo. Cháu xin lỗi vì đã không thuộc loại người mà ông vừa mắt. Nhưng cháu yêu Tư Văn, cháu rất yêu Tư Văn. Cháu thật lòng muốn xin ông..." Chát! Thanh âm chua chát vang lên làm cho bầu không khí lắng xuống hẳn. Từ Cảnh Minh cảm thấy bên tai mình ù ù cạc cạc, xung quanh lạnh đi vài phần. Hắn siết chặt mấy đầu ngón tay, mắt thoáng trừng lớn rồi lại như ngây dại. Giương mắt nhìn con người ở trước mặt mình, Từ Cảnh Minh không biết phải làm thế nào mới có thể bù đắp lại được cái tát đau đớn kia. Tư Mạc hạ cánh tay của mình xuống, đôi mắt vẫn còn tức giận nhìn đến Tư Văn. Ông chỉ hận không thể đem thằng cháu trai này trừng phạt thích đáng. " Cháu...được, cháu được lắm. Hôm nay còn cả gan che chắn cho con người bẩn thỉu kia? Cái loại quan hệ này thật kinh tởm, cháu có biết hay không? Đối với ông, nó thật kinh tởm." Lời lẽ đanh thép buông ra khỏi miệng, Tư Mạc đùng đùng chống gậy rời khỏi đó. Cánh cửa bị một lực đóng sập lại, ánh sáng vừa mới hắt vào liền tắt ngấm. Tư Văn từ nhỏ đã bị ông đánh rất nhiều lần, nếu bảo anh phải đếm thì anh đếm không xuể. Lần này cũng không ngoại lệ, anh chẳng thấy đau gì cả. Quay sang nhìn Từ Cảnh Minh vẫn còn thẫn thờ, Tư Văn cố gắng giương cao khoé môi nặn ra nụ cười bình thường. Nếu nụ cười kia vào lúc khác thì nó sẽ khá đẹp, nhưng vào thời điểm này thì nó trông méo mó và chua chát quá. " Sao lại thẫn thờ như vậy? Ông đánh nhẹ lắm." Tư Văn nói. Từ Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mày cau chặt lại, hắn quát lớn: " Mắc cái gì chứ! Mắc cái gì mà anh phải đứng ra đỡ lấy chứ? Tôi từ nhỏ đã bị đánh quen rồi, căn bản không cần anh che chắn! Tôi là đàn ông con trai, chỉ có nhiêu đó cũng không thể chịu đựng hay sao?" Nghe những lời mắng nhiếc vô cớ, Tư Văn vẫn không cảm thấy tức giận, cũng không buồn phản kháng nửa lời. Anh chỉ im lặng nhìn vào mắt Từ Cảnh Minh, rất lâu để có thể nói được một câu từ tận đáy lòng của mình. " Anh biết em có thể chịu được cái tát lúc nãy. Anh biết em có đủ dũng khí để nhận lấy điều đó, nhưng anh thì không đủ can đảm nhìn em bị tổn thương. A Minh, anh sẽ không để ai tổn thương đến em cả, không một ai được tổn thương đến em." Từ Cảnh Minh vốn không muốn nặng lời với Tư Văn, chỉ vì hắn cảm giác bản thân đã quá dựa dẫm vào anh, đến cả một chuyện lúc nãy cũng không dám đối mặt. Hắn không muốn anh phải hết lòng bảo vệ mình, hắn cũng muốn bảo vệ anh nữa. Hắn đã yêu anh rồi thì chuyện muốn bảo vệ người mình yêu là đương nhiên. Những lời nói nặng nhẹ lúc nãy chỉ đơn thuần là lời nói khi tức giận, Từ Cảnh Minh giận bản thân mình, giận luôn cả anh cho nên mới nói như thế. Bây giờ lại nghe những lời từ đáy lòng người kia, Từ Cảnh Minh cắn chặt môi mình, cảm xúc trong lòng lại dâng đến cao trào. Có thể nói rằng, từ nhỏ đến bây giờ, ngoại trừ người mẹ đã khuất ra thì không còn ai yêu thương hắn như Tư Văn. Dường như chẳng có ai như thế cả. Bước chân nặng nề đi đến gần Tư Văn, Từ Cảnh Minh vòng hai tay ôm lấy bả vai của anh, tựa cằm lên đó, khoé môi nhếch nhẹ lên: " Nếu anh đã không đủ can đảm để nhìn thấy em bị tổn thương, thì em cũng không khác anh lắm đâu, đồ đầu heo ạ." Chỉ bởi một lời nói bông đùa nhưng đã làm cho cả hai đều gỡ bỏ đi một ít bối rối trong lòng. Tư Văn ôm lấy Từ Cảnh Minh, hai thân ảnh cao ngất cứ như thế đứng thật gần nhau giữa căn phòng heo hắt. ** Khi trở về khu nhà rộng lớn phía tây, Tư Văn chủ động đi vào phòng của Tư Mạc. Nặng nề đẩy cánh cửa phòng ngủ, hơi lạnh từ bên trong đã nhanh chóng lùa ra làm anh khẽ chau mày. Ở giữa căn phòng là một cái bàn làm việc thật lớn, cái ghế xoay đang có một bóng dáng ngồi ở đó, rất cô tịch. Bóng lưng già cỗi ấy đang quay về phía của Tư Văn, anh nhìn thoáng qua rồi bước lại gần. Tư Văn nhìn vào tấm kính trong suốt đối diện, cất tiếng: " Ông nội." Tư Mạc vẫn như cũ quay lưng về phía Tư Văn. Trên tay ông là điếu xì gà còn đang bốc khói, đôi mắt thăng trầm nhìn ra bầu trời đã sớm đen kịt lại. Nghe thấy tiếng của cháu trai, Tư Mạc nhẹ cử động cơ thể, nghiêng đầu tựa vào một bên nói: " Cháu định vào đây để cầu xin?" Tư Văn vẫn nhìn đăm đăm vào tấm kính, lắc đầu: " Không phải." " Thế thì là chuyện gì?" " Nếu như một ngày nào đó, cháu quyết định từ bỏ tất cả để chỉ ở cạnh A Minh thôi, ông có hận cháu không?" " Vứt bỏ tất cả sao?" Tư Mạc gằng giọng, " Tài sản, địa vị, tương lai, cháu vứt bỏ tất cả thứ này để đổi lấy thứ tình yêu bị khinh thường kia?" Tư Văn không chần chừ đáp: " Đúng như vậy." Nghe thấy cháu trai mình dứt khoát trả lời, Tư Mạc cảm thấy cơn giận bắt đầu được châm ngòi. Từ nhỏ, Tư Văn vốn rất nghe lời của ông, tất tần tật đều làm theo không dám cãi một chút. Nhưng ngày hôm nay, Tư Văn đã cãi lời ông đến hai lần. Cả gan làm trái ý ông đến mấy lần. Bây giờ thì còn dám bảo sẽ vứt bỏ hết tất cả để ở cạnh Từ Cảnh Minh. Tư Mạc trầm mặc, điếu xì gà trong tay bị kẹp chặt lại. Ông đăm đăm suy nghĩ, sau đó buông lời tàn nhẫn: " Nếu vẫn cái thói cãi lời thế này, ông e rằng cháu sẽ phải hối hận. Điểm yếu của cháu bây giờ chính là Từ Cảnh Minh. A Văn, cháu rất hiểu tính của ông đúng chứ? Cháu càng cứng đầu, người bị thiệt nhiều nhất vẫn là Từ Cảnh Minh." Với những lời đe doạ kia, Tư Văn đã nghe rất nhiều lần rồi. Khi nhắc đến Từ Cảnh Minh, đúng là tâm tình anh có chút dao động. Anh lo lắng cho hắn sẽ lại bị hại, bị tổn thương. Thế nhưng khi đối diện với Tư Mạc, anh không thể bộc lộ sự lo lắng của mình. Từ Cảnh Minh đúng là điểm yếu của anh, nhưng anh không thể cứ thế mà khiến người mình yêu bị nguy hiểm. Tư Văn nhanh chóng thay đổi sắc mặt, ánh mắt đã hiện lên vài tia băng lãnh: " Ông nội, cháu đã nghĩ ông cũng rất hiểu tính cách của cháu đấy chứ. Chúng ta căn bản chính là giống nhau, rất giống nhau. Hay nói cách khác, cháu chắc chắn sẽ không để bất kỳ ai tổn thương A Minh." Tư Mạc nghe xong bỗng bật cười thành từng tiếng khàn khàn, có vẻ rất chế nhạo. " Giỏi! Bản lĩnh lắm! Nói xem, tình yêu đối với cháu là gì hả, A Văn?" Định nghĩa về tình yêu sao? Tư Văn hơi cúi mặt mỉm cười. Đối với anh mà nói, tình yêu là một thứ trừu tượng, không hề có một định nghĩa nhất định và rõ ràng. Tình yêu đối với mỗi người đều sẽ sinh ra một ý nghĩa khác nhau, tất nhiên sẽ tự động phù hợp với cảm xúc của bản thân bọn họ. Im lặng một lúc, anh hỏi: " Ông thật sự muốn biết?" Tư Mạc lúc này xoay ghế lại, đối mặt với Tư Văn. Bàn tay đặt trên thành ghế, ông nhướng cao mày rất tự đắc nói: " Đương nhiên. Lâu rồi hai ông cháu ta cũng chưa hàn thuyên. Coi như đây là chủ đề để nói chuyện vậy." Tư Văn không hề né tránh ánh mắt lạnh lẽo của người kia, anh dường như rất hài lòng với định nghĩa tình yêu của riêng mình. " Tình yêu đối với cháu nó chính là khi trên tay mình chỉ còn nửa mẩu bánh mì cũng muốn dành hết tất cả cho đối phương, mặc cho bản thân đói đến chết." Khi âm tiết cuối cùng dứt hẳn, căn phòng thoáng chốc rơi vào trầm lặng. Tâm trạng của Tư Mạc cũng theo đó mà rơi xuống vực thẳm sâu hun hút. Ông dường như nhận thấy rõ ràng trái tim mình vừa đập một cái mãnh liệt, sau đó thì gần như rơi một cách tự do. Chỉ là một định nghĩa về tình yêu, thế mà đã khiến cho ký ức năm xưa ùa về không ít. Thước phim ngắn ngủi chấm dứt, Tư Mạc nhắm hờ mắt, cảm thấy đầu thật đau, đau như búa bổ. Trông thấy ông nội mình im lặng kỳ lạ, Tư Văn cũng không muốn nói tiếp chủ đề này nữa. Anh thở nhẹ ra một hơi rồi xoay nửa thân người: " Đó chính là định nghĩa tình yêu của riêng cháu. Cháu nghĩ ông cũng có một định nghĩa tình yêu của riêng mình. Đã sinh ra trong hình hài con người thì mọi thứ đều là bình đẳng. Cháu cũng yêu như bao người, chỉ là người mà cháu yêu vô tình giống cháu về giới tính mà thôi." Nói rồi Tư Văn dứt khoát rời khỏi phòng ngủ của Tư Mạc, để lại một bóng lưng dần khuất sau cánh cửa.
|