(KaiYuan) Tổng Tài Quá Yêu Vợ
|
|
Một cái tát (Sốc nhẹ!) Cảnh này khiến cõi lòng cậu hoàn toàn tan nát, không thể tiếp tục xem nữa. Đi thôi đi thôi! Trên đầu lại truyền đến tiếng loa nhắc nhở lên máy bay. Phải đi, phải đi rồi! Anh hai, tất cả những gì anh mang đến cho tôi, tôi sẽ trả lại gấp bội. Nguyên Nguyên, em nhất định phải chờ anh trở về! Nhất định phải chờ anh! Ai nói nước mắt đàn ông không dễ rơi, chẳng qua là chưa đau lòng tới tột đỉnh mà thôi. Một giọt nước mắt trân quý của đàn ông đã rơi trên sàn nhà, trong nháy mắt người đến người đi đông đúc đã không thấy.
Thấy em trai đã xoay người đi, trong mắt anh thậm chí có ánh sáng thắng lợi. Đúng vậy, anh đã thành công cướp được người của nó, cũng thành công đâm vào tim em mình một cây kim vĩnh viễn cũng không rút ra được. Chàng trai mặt đầy nước mắt trong ngực, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa. Không buông! Người khác muốn nhìn thì nhìn cho đã đi! Anh không quan tâm. Anh chỉ muốn làm chuyện anh muốn làm, ví dụ như dụ dỗ cậu có thể há miệng để anh có thể hôn sâu hơn, đầu lưỡi bền bỉ cạy hàm răng cắn chặt ra .........
"Bốp", một tiếng va chạm giữa thịt với thịt lanh lảnh vang lên trong sảnh chờ máy bay, làm người qua đường đưa mắt nhìn.
Ngưng Lộ cắn môi thu hồi bàn tay trắng nõn bởi vì dùng sức quá mà đau, nhìn khuôn mặt tối sầm của anh mà lòng run sợ. Nhưng ai bảo anh làm vậy? Hơn nữa còn là cưỡng hôn cô ngay trước mặt nó. Vui lắm sao? Hiển đâu rồi? Nơi khóe mắt đã sớm không còn thấy bóng dáng anh ấy. Anh ấy đi rồi, đi thật rồi. Từ nay về sau đã rời khỏi cuộc sống của cậu. Vậy còn cậu? Sẽ cùng người đàn ông ở trước mặt động một chút là cưỡng bức cậu có tương lai như thế nào? cậu chỉ cảm thấy trước mặt mình chỉ một màu đen, cái gì cũng không thấy được. Cậu cũng không muốn có tương lai với anh ta, tốt nhất anh ta đang trong cơn tức giận đánh chết cậu đi! Lúc nghĩ như vậy, mắt cũng nhắm chặt lại, chết thì chết đi!
anh thế nhưng không ngờ tới người tay trói gà không chặt kia thậm chí lại có lá gan tát anh lần nữa, xem ra bề ngoài nhu nhược của cậu chẳng qua là lừa gạt những người không biết mà thôi, trên thực tế cậu là một người điêu ngoa không hơn không kém. Thì ra là anh cũng có lúc nhìn lầm người, lần trước ở vườn hoa anh cưỡng hôn cậu, cậu đánh anh một bạt tai, nhưng lúc đó không có ai nhìn thấy; bây giờ anh lại cưỡng hôn cậu trước mắt bao nhiêu người, cậu vẫn trả lại anh một cái tát. Vậy có phải anh cũng nên trả lại cô một cái tát? Nhìn dáng vẻ cô nhắm mắt giả bộ bình tình, thật ra thì vẫn rất sợ anh? Hàng lông mi rung rung kia đã bán đứng cậu. Không, anh không đánh người, đối phó với cậu, anh có cách tốt hơn. Anh phải khiến cậu hiểu tùy tiện đánh đàn ông sẽ có kết quả gì. Nhưng Sở Mạnh vẫn chưa kịp làm gì cô thì đã có người so với anh nhanh hơn, trả lại cho cô một cái tát trả thù.
Là mẹ Vương - Mộ Bội Văn, nhìn thấy con trưởng của mình sau khi bị cậu hung hăng tát một bạt tay thế nhưng lại đứng bất động tại chỗ, cũng không nhịn được lửa giận trong lòng, tiến lên thay con trai báo thù. Người đó không biết xấu hổ đó sao lại dám ra tay đánh con trai bà? Một tát này của bà ta đánh cũng không nhẹ, caauj không còn một chút sức lực cộng thêm mới vừa rồi dùng sức tát anh mà đã tiêu hao hết hơi sức, cũng không nhịn được nữa, ngã xuống đất, trong miệng không biết là mùi vị tanh hay mặn, chắc là máu của cậu? Một giọt máu từ khóe miệng rỉ ra, cậu nhắm mắt lại, không muốn để ý tới, cứ như vậy ngất đi đi!
"Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy?" Hôm nay chuyện nằm ngoài dự đoán thật sự quá nhiều, anh đẩy Mộ Bội Văn đang đứng phía trước ra, ngồi xổm người xuống ôm lấy cậu dường như không còn ý thức. Đối với hành động của Mộ Bội Văn thật sự là cực kỳ bất mãn, sao bà lại ra tay với người anh yêu như vậy? Cậu có làm không đúng thì cũng nên do anh tới xử phạt mới được. Cậu là vợ anh, ai cũng không thể ra tay với cậu, cho dù là mẹ anh cũng vậy, huống chi bà không phải. "Sở Mạnh, đến lúc này con vẫn còn bảo vệ nó? Nó dám ở nơi đông người đánh con? Con đem mặt mũi nhà họ Vương vứt đi đâu rồi?" Bà ta cực kỳ tức giận, căn bản không quan tâm đến cử chỉ của bà bây giờ có làm nhà họ Vương mất thể diện hay không.
"Mẹ, đây là chuyện giữa con và cậu ấy, sau này không được ra tay với cậu ấy nữa. Cô ấy là người của con, lỗi của cậu ấy cũng chỉ có con mới có thể xử phạt." Người tò mò vây xem càng ngày càng nhiều, Sở Mạnh như thấy được giới truyền thông trong đám đông, anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Hơn nữa mặt của cậu cũng đã bắt đầu sưng lên, anh muốn nhanh về trên xe lấy nước đá đắp cho cậu, để lâu không biết sẽ thành cái dạng gì. "Vương Tuấn Khải, con muốn đưa nó đi đâu? Mẹ còn chưa nói hết!" Bà ta lớn tiếng gọi con trai đang bước ra ngoài, nhưng con trai của bà giống như không nghe thấy, ôm người đó đi cũng không quay đầu lại. Thật sự là tức chết bà, tức chết bà mà! Vương Nguyên con Người chết tiệt đó mới vừa rồi bà nên tiến lên đá thêm cho nó mấy đá nữa mới hả giận.
"Có chuyện gì có thể về nhà nói được không? Ầm ĩ ở đây thì giống cái gì!" Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, Vương Vân Thiên kéo tay vợ mình.
"Tôi ở chỗ này ầm ĩ? Sao ông không nói con trai ông ở đây ầm ĩ trước? Họa này là do ai gây ra? Là tôi sao?" Mộ Bội Vân không cam lòng yếu thế, hất tay Vương Vân Thiên ra.
"Mộ Bội Văn, bà đừng có ở đây được voi đòi tiên. La lối om sòm cũng phải xem trường hợp." Mặt của Vương Vân Thiên đã giận đến đỏ như gan heo rồi.
"Sở Vân Thiên, ông đây là thẹn quá hóa giận sao? Tôi la lối om sòm, tôi chính là la lối om sòm đó thì sao? Hừ! Đừng tưởng rằng có thể gả vào nhà họ Sở chính là một mở đầu tốt, khi nào bị người ta kéo xuống còn chưa biết, vết xe đổ cũng không phải chưa từng có! Ông nói có đúng không? Vân Thiên?" Trong giọng điệu của Mộ Bội Văn giống như có điều ngụ ý.
"Bà ..... Tôi mặc kệ bà, bà thích ở đây làm sao thì làm." Vừa nhắc tới cái gai trong lòng kia, Vương Vân Thiên không muốn nhắc lại tức giận xoay người đi.
" Vân Thiên, ông đứng lại!" "Này! Đây không phải là tổng giám đốc tiền nhiệm của Vương thị sao?" Người qua đường Giáp nói nhỏ.
"Đúng vậy, tại sao ở chỗ này? Người mới đi vừa rồi hình như là tổng giám đốc đương nhiệm của Vương Thị? Người phụ nữ kia hình như là vợ mới cưới của anh ta đó!" Người qua đường Ất dường như biết được nhiều hơn, xem ra nên thường chú ý tin tức kinh tế tài chính.
"Mâu thuẫn gia đình lôi đến sân bay?" Người qua đường Bính cũng tò mò chen vào một câu. \
Các loại suy đoán của người qua đường toàn bộ lọt vào tai Vương Vân Thiên làm ông cực kỳ không vui, ông không để ý đến vợ mình ở phía sau, nghênh ngang đi ra ngoài. Hôm nay sao thế? Con trưởng mất khống chế, vợ cũng mất khống chế. Con trưởng cương quyết, người làm cha như ông cũng phải nhẫn nhịn ba phần, mà vợ ông thế nhưng cũng thất bại trước mặt mọi người, đã vậy còn muốn ở trước mặt mọi người lôi chuyện cũ mấy chục năm trước ra nói, bọn họ điên rồi, điên hết rồi, nhưng ông không muốn điên theo bọn họ. Bọn họ đều không đem vị trưởng lão nhà họ Vương như ông để vào trong mắt, vậy ông còn ở đây làm gì?
"Nhìn cái gì? Tránh ra tránh ra!" Dù sao cũng đã để người khác thấy được cần gì giả bộ thanh cao? Mộ Bội Văn thấy chồng mình rời đi một mình, đẩy những người vây xem ra đi theo. Chỉ để lại một đống vấn đề để người không biết đoán mò! Về đến nhà, cậu vuốt gò má còn nóng hừng hực, ngay trước mặt cậu đóng "rầm" cửa phòng lại, khiến anh ứng phó không kịp, cứ như vậy bị nhốt ngoài cửa. Thím Trương cầm hòm thuốc theo sau cũng sợ hết hồn: Thiếu phu nhân làm sao vậy? Cùng thiếu gia ra ngoài một chuyến khi trở về mặt liền sưng lên, còn dám nhốt thiếu gia ngoài cửa?
"Mở cửa." Người đàn ông từ trước đến nay luôn tự phụ tới cực điểm, sắc mặt lúc này đã xanh mét, giọng điệu lạnh lùng đến làm cho thím Trương toàn thân nổi da gà. Thiếu phu nhân sao lại luôn thích chọc thiếu gia nổi giận vậy? Nhưng dường như chỉ có thiếu phu nhân mới có bản lĩnh như vậy, khiến thiếu gia từ trước đến nay tâm trạng vẫn luôn bình tĩnh, không bao giờ lộ ra ngoài giận thành như vậy? Cũng không biết là tốt hay xấu nữa.
|
Em không muốn tôi lo, thì muốn ai lo (H) Cậu ném mình lên giường lớn, không muốn để ý đến tiếng gõ cửa của người đàn ông kia. Ai bảo anh ta quá đáng như vậy? Ở trường hợp như vậy còn hôn cậu, cậu biết nhất định là làm trái tim của nó bị thương rất sâu, đồng thời cô cũng biết mẹ Vương nhất định cũng hận mình đến chết. Cậu chịu một cái tát này là đáng đời? Cậu chính là không mở cửa để hắn tức chết! cậu lấy gối che kín lỗ tai, không muốn nghe tiếng gọi càng ngày càng lớn của người đàn ông bên ngoài.
"Vương Nguyên, tôi đếm đến ba, em có can đảm không ra thì cứ thử xem!" Trong phòng vẫn không có một tiếng đáp lại, mặt của anh đã đen thui. Bởi vì tức giận, hầu kết của anh lúc lên lúc xuống. Nếu như cậu thấy được vẻ mặt tức giận của anh lúc này nhất định sẽ hối hận hành động hờn dỗi của mình, nhưng cậu muốn hối hận thì cũng phải đợi sau khi anh phát tiết xong cơn giận mới biết là mình lại chọc đến người đàn ông giống cầm thú kia.
Không mở, không mở chính là không mở. cậu mò một cái gối khác trên giường ném tới cửa, chiếc gối mềm mại đánh vào trên cửa, không tiếng động mềm mại rơi xuống đất.
"Thím Trương, xuống lấy chìa khóa dự phòng đem lên đây." Sở Mạnh nới lỏng cà vạt của mình, giọng nói đã bình tĩnh lại. Nhưng người quen anh đều biết, biểu hiện anh càng bình tĩnh chứng tỏ cơn giận càng lớn, Ngưng Lộ tự mình cẩn thận đi!
"Vâng, thiếu gia." Thím Trương để hòm thuốc xuống đất, lĩnh mệnh đi.
Ngưng Lộ ở trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ xong đi ra ngoài, vừa đi vừa lau tóc, tay bởi vì thấy người đàn ông ngồi trên giường mà dừng lại, khăn lông cũng theo đó mà rơi. Anh ta vào bằng cách nào? Cậu rõ ràng đã khóa trái cửa rồi mà? Nhìn vẻ mặt anh ta thật đáng sợ, cậu có phải nên trốn trong phòng tắm không nên bước ra không? (My: bb, anh ngốc vừa thôi nhà người ta mà, anh có khóa một trăm lần người ta cũng vào được thôi)
Lúc nghĩ vậy, hai chân cũng chầm chậm lui về phía sau. Cho đến. . . . . .
"Muốn trốn đi đâu? Hả?" Bóng dáng quỷ mị của anh đã đến sau lưng cậu, vòng eo mảnh khảnh bị quấn chặt. Hơi thở đàn ông bức người đã bao phủ trên đầu cô, làm tâm thần cô rối loạn.
"Buông tôi ra." Đôi tay cậu chống đỡ lồng ngực cứng rắn của anh.
"Để tôi xem mặt cậu." Khi anh ngồi trên giường đợi cậu đi ra, cơn giận đã tiêu tan bớt phần nữa.
"Không cần." Tay mang theo vết chai sần của anh ta vuốt trên khuôn mặt sưng đỏ của cậu làm cậu đau kêu thành tiếng. "Thật sự đau vậy sao? Xem lần sau còn dám tát đàn ông không?" Lời nói đau lòng làm sao cũng không mở miệng nói được, chỉ còn có thể dùng những lời nói không tự nhiên này quan tâm cậu.
"Ai bảo anh hôn tôi làm gì? Đáng đời! Chúng ta huề nhau." cậu nghĩ tới chuyện này, cảm xúc lại rối loạn. Tính ra vẫn là cô bị thiệt thòi, cô tát một cái trên mặt anh căn bản không có chuyện gì, mà mặt của mình đoán chừng mấy ngày mới có thể bình thường lại. Mới vừa rồi ở phòng tắm cậu thấy được mình trong gương còn giật mình nữa là.
"Tôi là chồng em, tôi muốn khi nào hôn em thì hôn em, muốn hôn ở đâu thì hôn ở đó." Bởi vì giọng nói lạnh nhạt của cậu, anh cảm giác được cơn giận của mình lại bắt đầu bùng phát.
"Anh. . . . . . Tôi không muốn nói chuyện với anh." Nghe thử đây có phải là những lời mà con người nên nói sao? Cậu là vợ của anh, chẳng lẽ một chút tự do cũng không có sao? Nhưng anh coi cậu là vợ sao? Là đầy tớ mới đúng! Hơn nữa còn là trên giường. Cho nên hôm nay anh ta muốn làm như vậy là muốn cho nó khó chịu? Sao anh ta lại xấu xa như vậy chứ?
Anh nâng cái cằm của cô lên, vết thương trên mặt cậu làm cho anh tạm thời không để ý tới cậu.... Cứng rắn kéo cô về bên giường. Ngưng Lộ cũng không tiếp tục lên tiếng, thấp mắt thấy anh mở hòm thuốc ra, sau đó lấy bông băng và thuốc nước ra nhẹ nhàng giúp cậu thoa lên. Cảm giác thuốc nước mát mát làm cậu thoải mái đến nhắm nghiền hai mắt.
Động tác thoa thuốc của anh càng ngày càng chậm, bởi vì anh bị dáng vẻ im lặng nhắm hai mắt hiếm khi xuất hiện trước mặt anh làm ngu ngơ. Mặc dù khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng nhưng trong mắt anh cậu vẫn đẹp như thế. Chân mày lá liễu cong cong bên dưới là một đôi mắt to, vừa tròn vừa sáng, nhưng lúc này im lặng nhắm lại, chiếc mũi dọc dừa ngạo nghễ ưỡn lên đang đều đều hít thở không khí, làm cho anh yêu thích nhất vẫn là cái miệng nhỏ nhắn, vừa mở miệng là chọc anh nổi giận, đỏ thắm đến không cần bất kỳ cách làm đẹp nào. Cái miệng nhỏ nhắn này thích hợp hôn cỡ nào chứ, vừa nghĩ tới bộ dáng cậu phía dưới anh, cầu xin anh yêu kiều cỡ nào, thân thể anh đã nóng lên. Mà anh lại kháng cự không được khát vọng từ nội tâm, buông thuốc nước trong tay xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn vẫn luôn dụ dỗ anh phạm tội.
"Không cần, đau quá!" cậu đẩy mặt anh ra, bởi vì anh đụng phải vết thương của cậu. Người đàn ông này có phải mọi lúc mọi nơi đều có thể động dục không? cậu xoay người lại, vùi mặt trong chiếc gối mềm mại, không muốn để cho anh ta đụng.
"Ngồi dậy tôi xem một chút! Nếu thật sự đau như vậy thì uống một viên thuốc giảm đau được không?" Anh khó có dịp dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện với cậu.
"Anh tránh ra là được rồi, không cần anh lo." Vốn là lỗi của anh ta, sao lại muốn lôi cậu đến sân bay? Nếu như cậu không đi thì lúc nó rời đi, vết thương cũng sẽ không bị anh rắc thêm muối. Nếu cậu không đi thì trên mặt cũng không cần chịu một tát này. Đây tất cả đều là lỗi của anh ta.
"Em không muốn tôi lo, muốn ai lo?" Cậu luôn là người có thể khơi lên lửa giận của anh. Người đàn ông một giây trước còn dịu dàng giây tiếp theo đã bị những lời nói của cậu làm cho nguội lạnh.
"Người nào lo cũng được, chỉ không cần anh lo!" Một chàng trai 20 tuổi trong giọng điệu tức giận dường như cũng có làm nũng. Nhưng người đàn ông đang tức giận căn bản không có để ý.
"Không muốn tôi lo, tôi vẫn mạn phép muốn xen vào, hơn nữa còn muốn xen vào đến cùng." anh chợt buông cậu ra đứng dậy. Cảm giác được sức nặng đè trên người cô biến mất, cậu cho là anh giận quá nên đi mất, ai ngờ khi ngồi dậy lại thấy anh đã cỡi áo, lộ ra lồng ngực với những bắp thịt rắn chắc, nếu như không phải dưới tình huống như thế, cậu sẽ khen ngợi vóc người của anh, nhưng một giây sau thái độ của người đàn ông kia lại làm mặt cậu hoàn toàn trắng bệt như tờ giấy, anh ta không phải là muốn đối xử với cậu giống như hôm trước chứ? Cô không muốn! Thân thể mảnh khảnh yếu ớt không tự chủ được lui vào trong góc giường, kéo chăn bao thật chặt mình.
Nhưng cái chăn mỏng manh đó không phải đối thủ của anh, hai ba cái toàn thân cô đã hoàn toàn bại lộ trước mặt anh.
"Tôi không muốn như vậy, anh tránh ra, tránh ra đi......" Dấu vết thâm tím trên người cô còn chưa hết, anh lại bắt đầu gặm cắn, cô cũng không phải điểm tâm.
Cậu từ chối khiến cơn giận của anh càng lúc càng tăng, không hề làm những động tác dạo đầu, cứ như vậy trực tiếp xông vào. Chẳng qua là anh còn chưa kịp động thân, cậu gái phía dưới cũng đã mềm nhũn không nhúc nhích. Đưa tay xem thử, thì ra cô đã sớm hôn mê bất tỉnh.
Bàn tay anh hướng về phía trước mơn trớn bờ vai mịn màng, ngón tay ngoắc một cái đã rớt ra quai váy của cậu, nhanh chóng bắt lấy bầu ngực căng tròn, từ từ xoa nắn cho đến khi nụ hoa xinh đẹp kia đứng thẳng dậy. Đầu gối hắn chặn giữa hai chân cậu, càng áp chặt cô xuống giường hơn. "A!" cậu liền tỉnh dậy kêu lên. Nhưng không ngờ, tiếng kêu của cậu khiến người đàn ông cúi xuống, ngậm lấy đầu lưỡi cậu. "Ưm..." Dưới kĩ năng hôn của anh, cậu gần như không thở nổi. Bàn tay anh vuốt ve thắt lưng cậu. "Đừng!" cậu bắt lấy bàn tay không an phận của hắn, "Không, xin anh!" "Bé con, không cần phải xin tôi đâu, tôi sẽ thỏa mãn em!" Anh cố ý xuyên tạc ý của cậu, bàn tay bên hông kéo hai tay cậu về phía sau, thủ thỉ bên tai cô, "Ngoan!" Ngay sau đó, thân mình cao lớn chuyển một cái, cả người cậu đã mềm nhũn ở trên giươngf. Một bạn tay hắn từ dưới vạt váy tiến vào
Cậu rõ ràng cảm nhận được ngọn lửa giận của cha nuôi đang tích góp từng chút một, càng lúc càng lớn.Sau đó, hai tay hắn bên hông cậu duỗi ra cởi thắt lưng của mình, giải phóng cơn trướng đau dưới thân. Hắn nâng một chân cô lên, liền sau đó, vật cứng rắn nhanh chóng đâm thật sâu vào cơ thể cậu. "A... đau quá!" Thình lình bị xâm chiếm khiến cậu đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại. Cậu giãy giụa đẩy hắn ra, nhưng càng như vậy càng kích phát dục vọng của người đàn ông. anh cắn nhẹ lên cánh môi đỏ mọng của cậu, dường như hút hết lời kêu than của cậu vào miệng. Hắn cúi đầu nói: "Nhớ kỹ cảm giác tôi ở trong cơ thể em!" Nói xong, thắt lưng hắn tăng tốc độ ra vào. cậu nằm ở dưới thân hắn run sợ không ngừng. Cổ họng cậu phát ra những tiếng tiếng như mèo kêu, cô cũng theo đó mà bất lực gật đầu. Nước mắt rốt cục cũng chảy xuống hai gò má, thấm ướt cả mấy lọn tóc. Cậu co rút càng nhanh, lại chặt khít mà chứa lấy hắn. Hắn dường như cảm giác được sự chặt chẽ đến đau đớn, lại như bị dục vọng to lớn đánh úp lại. Anh thật sự không nhịn được, cầm lấy eo cậu, mạnh mẽ tiến vào. Tiếng kêu liên tiếp phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cậu, nỗi đau đớn lại hòa cùng khoái cảm không ngờ. Thân thể cậu bị người đàn ông hung hăng tấn công, lần lượt cảm thấy thỏa mãn, lại lần lượt như hư không. Thân mình mảnh khảnh của cậu mềm nhũn ra, đong đưa theo mỗi lần người đàn ông mạnh mẽ tiến vào. Tiếng kêu của cậu là bởi nỗi đau đớn nhưng trong tai người đàn ông thì lại là thứ vũ khí trêu chọc hắn, càng khiến hắn điên cuồng xâm chiếm hơn. trang phục hỗn độn, hai gò má cô ửng hồng, còn cái miệng thì không tràn ra những tiếng kêu ngâm. Một chân buông thõng xuống dưới, một bên thì bị người đàn ông nhấc cao lên. cả người anh tản ra khí chất cao quý cùng hơi thở lãnh khốc. Có điều, anh đang ngang tàng mà chiếm giữ cậu , bàn tay giữ chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cậu. cậu không thể khống chế nổi mà thở gấp. Tiếng thở dốc của người đàn ông hòa cùng tiếng kêu thanh thanh của người cậu, dấy lên độ nóng bỏng trong phòng ngủ đậm mùi tình dục này. ________________ Nửa đêm, cậu từ trong mộng tỉnh lại. Cậu thở gấp mấy hơi nhưng rất khó khắn, lại phát hiện mồ hôi trên người mình còn chưa ráo hẳn, hoàn toàn nằm gọn trong lòng người đàn ông. Cánh tay người đàn ông hoàn toàn ôm trọn lấy thân thể mềm mại của cậu, còn gác chân vòng qua người cô. Cho dù là đang ngủ say thì như thế này cũng khiến cậu không thể rời khỏi vòng ôm của hắn.Lúc này, cô gần như bị hắn tra tấn đến chết. Người đàn ông này như mang hết lửa giận trong vòng mấy ngày trút lên cô, dùng đủ loại tư thế mà chiếm lấy cô nguyên một đêm. Thân mình ngọc ngà của cô còn lưu lại đầy những dấu đỏ - dấu vết tàn phá của hắn. Mà người đàn ông này giờ đã như được thỏa mãn, rốt cục cũng vừa lòng mà ngủ yên. Lồng ngực cường tráng của anh phập phồng rất bình ổn, làn da màu đồng dưới ánh đèn nhàn nhạt càng thêm sáng bóng. Từ trong lòng hắn, cậu ngẩng đầu lên mới ý thức được chưa bao giờ cậu tỉnh lại trong khi hắn ngủ say. Thế nên đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng hắn ngủ. Cậu hơi cử động muốn ngồi dậy, lại bị người đàn ông theo bản năng siết chặt lấy. Chỉ một hành động này thôi đã khiến cậu áp chặt vào lồng ngực hắn, khuôn mặt dường như chỉ cách má hắn có một chút. Qua một lúc lâu không thấy người đàn ông có dấu hiệu tỉnh lại, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, hơi ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng trên khuôn mặt người đàn ông. Cậu không thể không thừa nhận cha nuôi cực kỳ đẹp trai. Lúc tỉnh thì ngũ quan như được khắc từ băng, nhưng khi ngủ thì hoàn toàn là một vẻ thư thái, cương nghị. Ánh đèn dịu nhẹ chiếu xuống khuôn mặt anh khiến đôi mắt anh không còn cảm giác lạnh băng, sắc bén; cái mũi cao thẳng toát lên vẻ kiên nghị, lại thêm khóe môi khẽ gợn lên-- Cậu cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn vẻ đẹp vô cùng hoàn mĩ của anh cho tới khi ngủ thiếp đi lúc naiof không hay... Vote đi!!!!! #My
|
Trở về trường. Ai ăn hiếp cậu (1) Mặt trời lúc 4 giờ chiều không tính là gay gắt, một mình cậu ngồi ở ban công nhỏ ngẩn người. Kể từ sau hôm ở sân bay về, cô không có tâm trạng đọc sách, cho dù cầm quyển sách trên tay cũng không xem nổi. Tâm trạng vẫn luôn phiền não. Cũng may người đàn ông đó không có trở về, điều này làm cho không gian tự do của cậu càng nhiều, càng thêm dễ dàng suy nghĩ miên man.
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, thiếu gia mới vừa gọi điện về." Thím Trương chạy tới, vui như vừa trúng số. Ngưng Lộ đã nhiều lần nói thím Trương đừng gọi cậu là thiếu phu nhân nhưng bà không nghe. Thím Trương không phải mỗi ngày đều gọi điện thoại báo cáo với anh ta sao? Vậy anh ta gọi điện thoại về có gì mà đáng vui mừng chứ? caauj duy trì tư thế mới vừa rồi, không nhúc nhích.
"Thiếu phu nhân, đây chính là chuyện vui! Không phải mỗi ngày cậu đều nghĩ tới chuyện về trường đi học sao? Mới vừa rồi thiếu gia gọi điện thoại về, nói là cậu ấy đã cho người tới trường làm thủ tục xong rồi, ngày mai cậu có thể đến trường học được rồi." Thím Trương cười tươi như hoa, lần này thật là tốt, thiếu phu nhân không cần cả ngày lẫn đêm ở nhà đều mặt ủ mày ê rồi. Ha ha, chàng trai đẹp như đóa hoa này ngày ngày núp ở nhà làm gì chứ!
"Thím Trương, đây là thật sao?" Quyển sách trong tay cậu rơi xuống đất. Vào lúc cô cho là cô sẽ giống như chim hoàng yến bị giam cầm trong lồng thì anh ta lại đồng ý để cậu đi học! cậu véo má mình thật mạnh, biết đau, vậy chính là thật? "Chẳng lẽ thím Trương sẽ lừa cậu sao? Đi thu dọn mấy quyển sách nhanh lên, ngày mai trở về đi học. Tối nay ngủ sớm một chút." Thím Trương cười tít mắt đi ra ngoài, bỏ lại một mình cậu đang mơ màng. Trời ạ, không ngờ nhanh như vậy cô có thể trở về trường đi học. Không được, phải lên tinh thần, sắp phải thi rồi. Cậu vừa nghĩ tới chuyện thi cử thì lập tức bước nhanh trở về phòng.
Trở về ngôi trường quen thuộc sau hơn một tháng xin nghỉ phép, cậu đã không còn là Ngưng Lộ của lúc trước nữa rồi, ít nhất tâm trạng đã không giống nhau, một bông hoa một ngọn cỏ nơi đây vẫn còn tồn tại, chẳng qua là người cũng đã không còn ở đây nữa.
Thời gian tan học vừa đến, cho nên mọi người đã đi trước, chỉ còn mình cậu đang tranh thủ mượn vở ghi chép, mặc dù ở nhà vẫn đọc sách nhưng trọng tâm của giáo viên nói vẫn phải ghi lại, nhiều môn như vậy, cậu thật sự muốn mệt chết. Nhưng mà không sao, bây giờ cô cần mệt mỏi để điều chỉnh cảm xúc, chỉ hy vọng có thể mệt đến vừa ngả đầu xuống là có thể ngủ mới tốt, cái gì cũng không cần nghĩ.
Mấy người bạn học nữ không tính là quen biết sau khi đã thu dọn xong sách vở chuẩn bị rời khỏi phòng học lớn, không hẹn mà cùng nhau vây đến bên cạnh cậu.
"Vương Nguyên, nghe nói cậu đã kết hôn rồi, hơn nữa nhà chồng cậu hình như rất có tiền, sao không ở nhà tự do tự tại làm thiếu phu nhân? Cực khổ chép bài như vậy làm gì?" Bạn học Giáp đặt mông ngồi vào chỗ trước mặt cậu, vừa rồi những lời trong miệng là nói một đằng nghĩ một nẻo. cậu này bình thường rất ít qua lại với bạn học cùng lớp, huống chi cùng bạn khác lớp học chung một hội trường lớn như vậy, có khi hình như thấy cậu ta đi với một bạn nam khác khóa khác, nhưng cậu ta cũng thật sự có bản lĩnh, thế nhưng có thể đá bạn trai thanh tú tuấn nhã như vậy gả vào nhà giàu có. Điều này làm cho đám học sinh nghèo vẫn luôn cực khổ học hành, đi sớm về tối như họ sao có thể không ghen tỵ?
"Đúng vậy, người đã kết hôn rồi sao còn không có đeo nhẫn cưới? Không phải giả chứ?" Bạn học Ất cũng ở bên cạnh phụ họa.
"Các bạn còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì bây giờ mình thật sự rất bận, xin lỗi." cậu cũng không muốn gây gỗ với bọn họ, huống chi ngay cả tên của bọn họ cô cũng không nhớ. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn
"Mày phách lối cái gì? Không phải mày gả cho người có tiền sao? Có cái gì đặc biệt hơn người chứ?" Một nữ sinh khác thậm chí thô lỗ đến đem sách của cậu hất xuống đất.
"Tôi gả cho người như thế nào không liên quan tới mấy người, có bản lãnh thì cũng tìm một người đi. Bây giờ mời mấy người tránh ra." cậu đứng lên, không biết chuyện gì xảy ra, bình thường tính tình vốn rất tốt thế nhưng hôm nay cũng bị ba người này chọc nổi giận.
"Vương Nguyên, mày là cái thá gì? Loại người chỉ vì vinh hoa phú quý, vứt bỏ bạn trai như mày dù sao cũng chỉ là một con điếm." Bạn học Giáp ngồi ở phía trước cậu cũng không phải người dễ chọc, đứng thẳng tắp lên đập bàn với cậu.
Sắc mặt của caauj đã tái nhợt, muốn mở miệng nói gì cũng đã không nói nên lời. Cậu không quan tâm người khác nói gì, nhưng câu vứt bỏ bạn trai kia đã làm cậu nghẹn rồi. Vì câu này cô biết cãi lại cái gì? "Nói không nên lời sao? Xem ra đúng là sự thật!"
"cậu quả thật cũng quá vô sỉ!." Tiếng cười không chút kiêng kị vang vọng khắp phòng học, khiến lòng cậu càng thêm khó chịu. D
Cậu không nói thêm gì nữa, ngồi xổm xuống muốn nhặt những quyển sách bị bọn họ ném xuống đất lên đã bị nữ sinh đó dùng một cước đá nó ra xa lần nữa, xa tới mức cậu không thể với tay tới được. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn
Họ thật sự rất quá đáng, Nước mắt của cậu đã đầy trong hốc mắt. Giọng một nam sinh giúp câu đòi lại công bằng: "Mấy bà tám như các cô thật sự quá đáng chứ? Sao không soi gương xem mình là cái dạng gì, sao lại đi ghen tị với người ta chứ?"
Bị một nam sinh nói thành như vậy, sao có thể không tức giận, ba nữ sinh đồng thời quay đầu nhìn về phía nam sinh đang hướng về phía bọn họ đi tới. Hả? Người cao gầy đang cầm một cái laptop đó không phải là Giang Duẫn Trực của khoa tin tức sao? Sao anh ta có thể ở chỗ này? Hơn nữa người vừa nhìn trông có vẻ lịch sự nho nhã như vậy nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã đem ba người họ bỡn cợt tới không đáng một đồng? Thật sự là tức chết người! Nữ sinh Giáp đang muốn mở miệng phản kích, lời nói độc ác hơn từ phía sau anh ta vang lên: "Anh A Trực, ba người bọn họ thật sự rất xấu xí đó!"
Khuôn mặt thanh tú ngọt ngào từ phía sau Giang Duẫn Trực ló ra, làm cho người ta không cách nào nghĩ lời nói ác độc như vậy sẽ từ trong miệng cô ta nói ra được.
"Mắc mớ gì tới mày? Đồ bà tám chết tiệt!" Nữ sinh Giáp không chịu nổi người khác khiêu khích, khí thế hung hăng xông lại muốn đánh người. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn
"Anh A Trực, cứu em!" Cô gái nhỏ lại tránh về phía sau lưng nam sinh. "A!" Nữ sinh Giáp thét một tiếng chói tai, cả người cũng đã quỳ gối trên mặt đất. Đây thực sự là người thoạt nhìn một bộ thư sinh văn nhã Giang Duẫn Trực sao? Bắp chân của cô đã bị anh ta đá gãy rồi. Anh ta sao có thể độc ác như vậy? Hai nữ sinh khác vội vàng đến đỡ nữ sinh Giáp không ngừng kêu đau, mặt mày xám đi.
"Đáng đời!" Cô gái nhỏ lại từ sau Lưng Giang Duẫn Trực nhảy ra, hướng về phía ba người mới vừa rời đi đó làm mặt quỷ.
"Quậy đủ rồi? Có thể về nhà được rồi chứ?" Giang Duẫn Trực nắm một đầu tóc dài của cô, khuôn mặt cưng chiều tươi cười. Đều là tiểu nha đầu này nhiều chuyện, rõ ràng chẳng qua là đi ngang qua phòng học này ngẫu nhiên thấy ba nữ sinh không biết xấu hổ kia đang ức hiếp một tiểu nam sinh mềm mại yếu ớt mà thôi, cậu thấy việc nghĩa lòng dạ hăng hái mà đi qua.
Ngưng Lộ thu dọn xong sách vở, ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ trông giống như người yêu nói một tiếng "Cám ơn" rồi bước nhanh rời khỏi phòng học. Nam sinh giúp cậu giải vây còn có cô gái có nụ cười ngọt ngào trông nhỏ tuổi hơn cậu một chút, bọn họ đứng chung một chỗ giống như một đôi tình nhân trẻ tuổi hạnh phúc vậy, gợi cho cậu nhớ lại những hồi ức thống khổ. Năm đó cậu và nó cũng ngọt ngào và hạnh phúc như vậy. Tiếng bước chân hỗn độn biến mất ở cửa lớp học.
"Này, tôi tên Giang Nhã Hàm." Lúc bước xuống bậc thang cuối cùng của khoa, cậu từ xa nghe được giọng nói trong trẻo mà vang dội của cô bé kia. Giang Nhã Hàm, một cái tên rất êm tai, cậu ghi nhớ.
Chỉ muốn vội vã rời đi cậu không có chú ý đến một chiếc xe thể thao nổi tiếng đắt giá đậu ở ven đường, cúi đầu đi qua. Buổi sáng khi chú Trương đưa cậu tới trường, cậu vì không muốn làm người khác chú ý nên đã xuống xe ở cửa trường. Bây giờ chú ấy hẳn là cũng đã tới rồi? Nghĩ tới đây bước chân của cậu nhanh hơn. Đau lòng không thôi hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng về nhà, yên tĩnh một mình mà thôi. Đến khi phía sau truyền tới tiếng còi xe cậu mới dừng lại bước chân, cậu đi sát ven đường không có cản trở xe lưu thông mà? Chẳng lẽ trong sân trường rộng như có một chiếc xe chở hàng sao? Anh thật sự không ngờ Ngưng Lộ cúi đầu đi qua bên cạnh xe của anh nhưng lại giống như không thấy anh? Cậu đi bộ không dùng mắt nhìn sao? Một chiếc xe lớn như vậy đậu ở ven đường cậu không thấy được sao? Hay là cậu cố ý muốn chọc giận anh? Hiếm khi anh bỏ việc xã giao đến đây đón cậu tan học, cậu lại xem anh như trong suốt. Người này luôn có bản lĩnh chọc giận anh, Anh lái xe đuổi theo cô, càng không ngừng ấn còi đưa làm đông đảo học sinh tan học chăm chú nhìn.
Rốt cuộc xe ngừng lại trước mặt cậu.
"Lên xe." Trong lúc cậu kinh ngạc trợn to hai mắt, Anh lạnh lùng mở miệng. cậu ôm sách vở còn chưa dám tin tưởng người đàn ông này thật sự là anh ta, anh ta bận như vậy sao lại có thời gian rãnh rỗi tới đón cậu ? Thật ngạc nhiên! Chỉ hơn một tuần không gặp, anh ta xem ra vẫn là người đàn ông chững chạc mà tỉnh táo đến đáng sợ, Ngưng Lộ cắn môi không biết mình có nên lên xe hay không.
"Tôi bảo em lên xe, không nghe thấy sao? Hay là em muốn cho toàn trường biết chồng em là ai?" Hai tay anh đặt trên tay lái, tròng mắt đen nhánh lóe lên ngọn lửa nhỏ. Là không muốn lên xe của anh hay sao? Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, đều đang đứng đó nói to nói nhỏ, cậu mở cửa lên xe, nhưng vẫn không giương mắt nhìn anh. Sau khi cậu ngoan ngoãn lên xe, xe nghênh ngang rời đi.
"Anh A Trực, anh đang nhìn cái gì vậy?" Giang Nhã Hàm không rõ hỏi. Tại sao anh A Trực vẫn luôn nhìn chị đó ngồi lên xe đây?
"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy chiếc xe đó nhìn có chút quen, hình như đã đến nhà mình. Chắc là bạn của anh hai!" Trí nhớ của Giang Duẫn Trực luôn luôn kinh người, đặc biệt là cực kỳ nhạy cảm với những con số, trên căn bản có thể đạt tới cảnh giới nhìn qua một lần không thể quên. Chiếc xe thể thao vừa rồi anh nhất định đã thấy qua, cho nên mới chú ý một chút thôi. "Anh A Chính cũng có bạn sao?" Giang Nhã Hàm không tin người suốt ngày núp ở nhà như anh A Chính mà cũng có bạn! Dáng vẻ anh ấy trông giống như không cần bạn bè!
"Đừng có xem thường anh hai được không?" Giang Duẫn Trực đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Giang Nhã Hàm. Xe chạy nhanh như bay, trong xe hoàn toàn yên lặng. Câuk không phải không muốn nói chuyện với anh, mà là không biết nói gì, cho nên chỉ xoay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài "Muốn ăn gì?" Cho đến giọng nói của anh lần nữa truyền vào trong tai, cậu mới phục hồi lại tinh thần, bây giờ bọn họ không phải đang trên đường về nhà. Vậy anh muốn dẫn cô đi đâu?
"Nhà chú thím Trương có việc bọn họ đã về nhà rồi, vài ngày nữa mới trở về. Tối nay chúng ta ăn ở ngoài." Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, anh hiếm khi kiên nhẫn giải thích. Chẳng trách anh ta lại tới đón cậu! Anh ta có thể không tới mà, dù sao trước kia cậu vẫn thường ngồi xe buýt về nhà. "Vương Nguyên, em đang khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi phải không?" Thấy cậu từ sau khi lên xe đến giờ vẫn không để ý tới anh, để anh một mình lẩm bẩm một mình chẳng nói chẳng rằng, vốn tính tình không được xem là tốt lần này lại bộc phát. Con người chết tiệt này, vừa đụng phải cậu thì anh không tức giận không được
"Tôi lại không kêu anh tới đón tôi." cho là anh tới đón cô nhưng không vui. Từ khi gặp anh ta tới giờ chẳng có một câu nói hay ho, càng không ngừng lớn tiếng với cậu, nếu quả thật không muốn tới, anh ta có thể sai người khác tới mà? Bây giờ lại trút giận với cậu là sao???
"Cậu nói cái quái gì? Tôi hỏi cậu muốn đến chỗ nào dùng cơm." Anh dứt khoát dừng xe lại ở ven đường, chọn xong địa điểm trước rồi mới đi! Anh đã chịu đủ vẻ mặt uất ức và lạnh nhạt của cậu rồi, giống như anh đang ngược đãi cô vậy.
"Tôi không muốn đi, tôi muốn về nhà!" Vốn ở trường bị ba nữ sinh kia chế nhạo và đùa cợt, trong lòng cậu đã rất khó chịu, hiện tại người đàn ông này lại luôn lớn tiếng với cậu làm cậu càng thêm uất ức, sau khi tùy hứng trả lời anh một câu thì hai hàng nước mắt trong suốt đã theo gương mặt quanh co khúc khuỷu chảy xuống. Câuk này làm bằng nước sao? Kể từ khi anh biết cậu tới nay dường như mỗi lần ở cạnh anh câu đều khóc. Sao lại có nhiều nước mắt như vậy chứ? Anh nhiều lắm chỉ nói cô một câu mà thôi, sao lại có thể khóc? Anh luôn không để ý tới cảm xúc của những người phụ nữ quanh mình, nhưng đối với cậu thì lại làm anh tới rối tinh rối mù trước mắt này lại làm cho anh mềm lòng, không thể nói cậu thêm câu nào nữa.
"Sao vậy? Nói cho tôi biết có phải có người ức hiếp cậu hay không?" Sở Mạnh nhẹ giọng nói. Nhưng chính giọng nói như vậy lại làm cho tiếng khóc của cậu lớn hơn, sự uất ức giống như nhân lên vô hạn vậy. Thật là khổ sở, thật là khổ sở! Đau lòng đến không để ý tới mình ghét anh, không để ý tới cậu đau khổ như vậy, đầu sỏ gây nên chính là anh, cậu ôm chặt bàn tay duỗi ra của anh khóc lớn lên.
Nước mắt ấm áp không ngừng chảy xuống lòng bàn tay của anh, từng giọt từng giọt chạm vào chỗ sâu nhất trong lòng anh, một sự thương tiếc chưa từng có làm lay động cõi lòng anh. Anh biết, tất cả đã sớm không còn như lúc trước. Nhưng sao cậu lại muốn khóc đến như vậy? Những giọt lệ này chảy là vì ai? Anh biết đó không phải vì anh, Nhưng anh không muốn cho cậu rơi lệ vì người đàn ông khác.
Sở Mạnh mặc cậu ôm cánh tay anh như vậy, không nhúc nhích được, anh không biết làm sao an ủi cô. Muốn chặn lại miệng của cậu chỉ có một cách, đó chính là hôn cậu đến cậu không cách nào ra tiếng. Nhưng hôm nay anh lại không muốn làm vậy!
Trong xe im lăng, thời gian theo tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của cậu từng giây từng phút qua đi. Đèn đã sáng lên rực rỡ, người qua lại vội vàng, cậu rốt cuộc cũng ngừng lại, ý thức được mình ôm tay của anh lâu như vậy, vội vàng buông ra. Nhưng sau khi khóc tâm trạng đã thoải mái không ít, cậu rút khăn giấy trên xe lau đi nước mắt chưa khô trên mặt.
Động tác nóng lòng phủi sạch như vậy của cậu làm tâm trạng anh không tính là quá tệ lại bão nổi, lợi dụng xong liền vứt bỏ sao? Anh cũng không biết Vương Tuấn Khải anh lúc nào thì trở thành thứ đồ chỉ dùng một lần.
|
Ai dám ăn hiếp cậu (2) "Khóc xong rồi, thoải mái chưa?" anh xoay mặt cậu đối diện anh, khóc một trận, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, ngay cả chóp mũi nhỏ cũng không may mắn thoát khỏi, cái miệng nhỏ như hoa vẫn còn đang khẽ đóng mở hô hấp không khí. Nhưng chính dáng vẻ chật vật như vậy trong mắt anh lại đặc biệt đẹp. Chỉ cần vẻ mặt của cậu không phải bộ dáng hậm hực nhìn anh sẽ tốt hơn.
"Buông tôi ra!" cậu bị anh nhìn chằm chằm mặt đỏ bừng, vừa nghĩ tới lúc nãy ôm tay anh khóc lâu như vậy, thật sự quá mất thể diện.
"Cậu đã thoải mái rồi, có phải cũng nên đến phiên tôi hay không, hửm?" anh cúi đầu sắp hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, anh không cách nào ở trong tình huống đến gần cậu như vậy mà không đụng vào cậu.
Ý thức được hành động của anh, cậu lấy tay chống lên lồng ngực anh, không để cho mưu kế của anh không được như ý, cũng thành công làm bừng lên lửa giận của anh lần nữa.
"Muốn từ chối tôi?" Anh nắm lấy đôi tay mảnh khảnh chống trên người anh, híp mắt nhìn cậu.
Thảm rồi! cậu cả kinh trong lòng. Sáng nay đi học vì không muốn rước lấy ánh mắt khác thường của người khác nên cậu đã tháo nhẫn cưới đeo trên tay ra, tính sau khi tan học về nhà sẽ đeo vào. Nhưng cô không ngờ là hôm nay anh ta sẽ đến đón cậu, nếu anh ta phát hiện sẽ như thế nào? cậu cắn môi thấp thỏm trong lòng.
Động tác nhỏ của cô dĩ nhiên không thể gạt được ánh mắt Sở Mạnh, theo chỗ cô vẫn luôn nhìn chăm chú, đôi tay nhỏ bé đặt trên ngực anh bị anh nắm chặt, mấy ngón tay thon dài trống trơn, không có thứ gì. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn
"Nhẫn đâu?" Cậu thật là to gan, lại dám tháo nhẫn kết hôn xuống. Muốn không cho người khác biết cậu đã kết hôn sao? Không khí trong xe lập tức căng thẳng, cảng thẳng đến mức cậu cảm thấy sắp không thể thở. Ngực rất khó chịu.
"Tôi hỏi cậu nhẫn đâu? Để ở đâu?" Người đàn ông thường bình tĩnh thế nhưng lần này không thấy chiếc nhẫn trên tay cậu mà tâm trạng bốc hỏa.
"Để ở nhà." cậu cúi đầu không dám đương đầu với cơn giận của anh. Cơn giận của anh cậu không thể chịu nổi, cho nên âm thanh trả lời nhỏ như muỗi kêu. Ý đồ rút tay lại, lại tự làm đau mình, bởi vì người đàn ông đó nắm rất dùng sức, muốn bẻ gảy tay cậu sao?
"Tại sao lại phải tháo ra?" anh hít một hơi thật sâu, sợ mình sẽ giận đến ném cậu ra khỏi xe. Chờ tính tình dịu bớt, cố gắng đè thấp âm thanh, chỉ sợ mình sơ ý một chút sẽ lại ra tay với cậu.
"Đi học, không được tiện." Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, lý do này có được không?
"Bắt đầu từ ngày mai, nếu để tôi phát hiện em tháo ra thêm lần nữa thì em cứ chờ xem." Bàn tay mềm mại nhỏ bé đặt trong lòng bàn tay làm lòng anh cũng dịu đi, đặt bên khóe môi nhẹ nhàng hôn một cái. Nụ hôn như vậy khiến cậu cảm thấy thật khó có thể tin, một hơi nóng không biết tên bắt đầu lan tràn toàn thân.
"Đừng đụng vào tôi, buông ra." Luồng hơi này càng ngày càng nóng, nóng đến khiến cậu sợ hãi không thôi. Chỉ hy vọng anh ta đừng tiếp tục như vậy nữa, cho nên giọng điệu cũng biến thành nguội lạnh.
"Tôi là gì của em, tôi không thể đụng vào em sao?" Cô vốn là như vậy, hai người khó có dịp ở chung nếu không phải nước lửa không thể dung hòa thì là khơi mào cơn giận của anh.
"Sao anh luôn thích ép buộc tôi? Tôi không muốn như vậy, không muốn!" Tay cậu bắt đầu đánh lên lồng ngực rắn chắc của anh. cậu ở trước mặt anh luôn luôn im lặng ít nói cũng không nhịn được nữa muốn nổi giận, anh ta ép cậu sắp điên rồi. Rốt cuộc muốn cô phải làm như thế nào anh mới hài lòng?
"Cậu là người của tôi! Không phải nói không muốn là có thể không muốn." Anh một tay đè lại bàn tay đang quơ loạn xạ của cậu, một tay mạnh mẽ chế trụ cái cằm của cô, hơi thở đàn ông bao trùm, rót vào cái miệng ngọt ngào một mùi vị không thuộc về cậu, cái miệng ngọt ngào mềm mại như vậy lại làm cho người tức giận! Cái miệng ngọt ngào nhỏ nhắn mỗi lần hôn đều làm anh có cảm giác như đang ăn kẹo ngọt vậy .....
Cậu ra sức né tránh lại bị anh dùng sức siết chặt cằm, siết đến làm cậu rất đau, khuôn mặt nhỏ nhíu lại. thân thể co rúc ở chiếc ghế không biết lúc nào đã bị hạ xuống, cả người anh đã kéo qua đè lên người cô. Nhịp tim của cậu đập đã không còn theo quy tắc nào cả, lông mi bởi vì tức giận mà liên tiếp run rẩy, cũng kề vào thật sát mặt anh, một chút cảm giác tê tê này lại làm cho anh càng thêm dùng sức mút lấy cái miệng nhỏ của cậu, tận lực cạy hàm răng đóng chặt của cậu ra, cùng dây dưa với đầu lưỡi.......
"Ưm . . . . . ." cậu phát ra tiếng than nhẹ nức nở nghẹn ngào, sự cứng rắn của anh, sự đòi hỏi của anh, cô không có cách cũng không có sức phản kháng. Thân thể đã không còn khống chế được, vậy thì cùng nhau trầm luân, cùng nhau xuống địa ngục đi! Thiên đường đã cách cậu quá xa rồi.
"Cốc cốc cốc", một tiếng lại một tiếng gõ cửa sổ xe khiến Ngưng Lộ đang chìm trong mơ tỉnh táo lại, trời ạ, áo cậu đã xốc xếch đến trần trụi nửa người, mà người đàn ông kia vẫn còn đè ép cậu không thả. Bên ngoài hình như hai nhân viên thi hành nhiệm vụ đang gõ xe bọn họ. Mất mặt chết đi được, cậu thế nhưng lại tùy anh ở trên đường người đến người đi đông đúc hôn đến bốc cháy.
"Buông tôi ra, buông tôi ra, đừng như vậy." Sau khi anh buông cái miệng nhỏ nhắn của cậu ra lại vẫn hôn xuống dưới, tiếng gõ cửa bên ngoài càng ngày càng dồn dập. Cậu sợ tới khóc, tại sao anh ta có thể như vậy? Ở trên đường náo nhiệt muốn cưỡng bức cậu sao?
"Bọn họ không nhìn thấy." anh cũng không muốn cứ như vậy buông tha cho cậu, cậu đốt lửa trên người anh sao có thể phủi mông chạy lấy người chứ?
"Xin anh đừng như vậy, đừng như vậy mà! Tôi không muốn như vậy!" Dù là không ai nhìn thấy, Ngưng Lộ cũng không muốn tại chỗ như vậy cùng anh làm những chuyện tư mật đến không thể tư mật hơn nữa, cô còn chưa phóng đãng tới trình độ đó. Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn
"Nhìn tôi, nói cho tôi biết, sau này còn dám tháo nhẫn ra nữa không?" Tiếng "Cốc cốc" ngoài cửa sổ không ngừng làm cho không ai có thể thoải mái, rốt cuộc anh ngồi dậy, không đè ép cậu nữa, trước khi thả tay cậu ra, anh nắm chặt lại, anh muốn cam đoan của cậu.
"Không tháo, không tháo nữa!" Cậu mở mắt ra, trong mắt rõ ràng mang theo uất ức cũng không dám nói những lời anh không thích nghe.
"Vậy mới là cậu bé ngoan của tôi." Người đàn ông lấy được đáp án cuối cùng cũng buông cậu ra để cho cậu sửa sang lại quần áo, bản thân lại chỉ có thể đau khổ chịu đựng dục vọng mãnh liệt sắp nổ tung.
"Chuyện gì?" Sau khi đợi cậu sửa sang lại quần áo đàng hoàng Sở Mạnh nhấn chốt mở, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống. Anh đã mang lại chiếc kính râm từ khi nào không biết, khôi phục lại bộ dáng tinh anh trong xã hội thượng lưu, cao ngạo, tự phụ, mà cậu thì vẫn cúi đầu không dám nhìn.
"Tiên sinh, anh có biết xe của anh dừng không đúng quy định ở chỗ này hai tiếng rồi không, còn hỏi tôi có chuyện gì?" Nhân viên công vụ thiếu chút nữa bị người đàn ông quần áo chỉnh tề trông có vẻ là người thành đạt này làm tức chết! Rõ ràng sai mồn một lại kiểu như anh quấy rầy anh ta, có còn thiên lý hay không? Anh mới vừa rồi muốn gọi xe kéo tới kéo đi, mẹ kiếp, ai biết bên trong thật sự có người. Nhưng mà người có thể lái được xe thể quý giá như vậy cũng không quan tâm anh ghi giấy phạt? Hừ! "Vậy sao, bây giờ tôi đi liền!" Mặt anh bình tĩnh không một gợn sóng, giống như không quan tâm tới lời nói của anh ta. (My: Câu này đúng đạm chất lầy và bựa của Vương Tuấn Khải ạ) "Tiên sinh, làm phiền ngài ký tờ giấy phạt này rồi đi được không?" Dù tức giận thế nào vẫn phải nhịn xuống, nhân viên công vụ đáng thương chặn cửa sổ xe, đưa giấy phạt vào.
"Gửi đến công ty tôi sẽ có nhân viên chuyên môn đi xử lý." Anh không nhận lấy, đẩy tay của anh nhân viên ra, đóng cửa sổ, nổ máy rời đi. Nhân viên công vụ tức tới muốn xì khói! Ai biết công ty nhà anh ta ở đâu chứ? Thật sự là coi rẻ nhân viên công vụ mà! Vote nhé
|
PR Pic tiếp theo PIC TIẾP CỦA TUI SẼ LÀ PIC EDIT LẠI TỪ "SỦNG EM TỚI TẬN TRỜI XANH" . . NHÂN VẬT Vương Tuấn Khải -Vương Nguyên Chương 1 sẽ đc edit hôm nay Chuyện gồm 31 chương fic này chủ yếu là hoàn những vẫn có chút ngược ạ. My đảm bảo sẽ hướng gấp 3 lần pic em đang viết ạ!!! . (Mọi người ủng hộ fic mới nhé!!!) Cảm ơn cả nhà *bắn tym*
|