Giai Nhân Là Trộm
|
|
Chương 60: Ghé thăm Gặp chuyện như thế này Tư Không Hàn xử lý phi thường tốt. Làm cho ngày hôm sau, Hàn Vận thời điểm ăn điểm còn tưởng rằng chuyện đêm qua phát sinh hết thảy đều là nằm mơ. Cho đến khi thấy cánh tay trái Hiên Viên Hủ thô hơn so với ngày thường mới chứng thật đêm qua đều không phải là mộng.
" Lúc ăn cơm còn phát ngốc cái gì vậy?"
Hiên Viên Hủ dùng tay phải cầm một cái đĩa trứng gà đưa tới trước mặt Hàn Vận.
Hàn Vận ăn xong một ngụm cháo, đem trứng gà Hiên Viên Hủ đưa sang lột vỏ.
"Ngài hôm nay còn vào triều sao ?"
Hàn Vận nhịn không được hỏi, người bị thương hẳn là phải ở nhà nghỉ ngơi.
Hiên Viên Hủ trong lòng ấm áp, nhoẻn miệng cười.
"Không cần lo lắng cho ta, giữa trưa sẽ trở về."
"Ai... ai lo lắng !"
Hàn đại thúc bắt đầu cãi bướng.
Hiên Viên Hủ không có vạch trần Hàn Vận nói dối, hơn nữa quan tâm hỏi:
"Còn ho khan sao ?"
Hàn Vận ăn trứng gà, lắc lắc đầu.
"Đã hết."
"Vậy là tốt rồi."
Hiên Viên Hủ buông bát đũa, nhìn sắc trời đã đến lúc nên đi lâm triều.
Tư Không Hàn đứng ở phía sau Hiên Viên Hủ cảm thấy trong khoảng thời gian khi mình không ở đây, Vương gia cùng Hàn Vận đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là việc này không phải hắn cần quản, muốn quản cũng không được.
"Đi ra ngoài nhớ rõ mang theo Lục Ngạc, võ công của nàng có thể bảo vệ ngươi."
Biết trước Hàn Vận cũng sẽ không sống yên ổn ở trong Vương phủ, Hiên Viên Hủ lên tiếng dặn nói.
"Ta đã biết."
Hàn Vận sửng sốt, không hề nghĩ đến Hiên Viên Hủ chủ động cho đi, xem ra Đại Ma Vương cũng không phải rất ác liệt.
Vì sự việc tối hôm qua, Tư Không Hàn một tấc cũng không rời Hiên Viên Hủ, nên cùng hắn tiến cung vào triều.
Hàn Vận gọi Phấn Mai cùng Lục Ngạc đến để chuẩn bị đi Bích Nguyệt Các gặp Thanh Bích, thuận tiện tuần tra một chút sản nghiệp ở kinh thành.
Mặc vào Điêu Nhung Đại Y, ngồi ở trong xe ngựa Vương phủ, Hàn Vận có chút chờ mong, không biết Bích Nguyệt Các hiện tại kinh doanh thế nào, phương án của mình Thanh Bích có dùng tới hay không.
Phấn Mai khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn hơi hơi phiếm hồng.
"Phấn Mai, sao mới hai ngày không thấy được hắn liền nhớ sao?"
Hàn Vận nhàm chán bèn trêu chọc nha hoàn.
"Nào có."
Phấn Mai cúi thấp đầu không dám nhìn Hàn Vận.
"Ha ha, thì ra tiểu nha đầu cũng biết thẹn thùng."
Hàn Vận thừa nhận, lấy người bên cạnh tiêu khiển thực không đúng, chỉ là ai kêu nhàm chán quá chi!
Lục Ngạc ở một bên lên tiếng:
"Ta thấy Phấn Mai hẳn là lo lắng Trương Tuyền mới đúng, dù sao nơi đó là Bích Nguyệt Các mà."
Kỷ viện nổi bật nhất kinh thành.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trở nên trắng bệch.
"Công tử, Trương Tuyền ở nơi đó không có chuyện gì chứ?"
"Đừng nghe Lục Ngạc hù dọa ngươi, Trương Tuyền hiện tại giúp ta ở Tửu Trang, dù ở Bích Nguyệt Các cũng vào không được tiền viện."
"Lục Ngạc, ngươi cái người xấu xa này !"
Phấn Mai hướng Lục Ngạc đánh tới.
Nhưng người không võ công như Phấn Mai sao là đối thủ Lục Ngạc. Lục Ngạc chỉ nhẹ nhàng di chuyển một chút Phấn Mai thiếu chút ngã sấp xuống.
"Ha ha, Phấn Mai nên học chút động tác để thân thể linh hoạt, cũng quá kém."
"Công tử !"
Phấn Mai tức giận quay đi, một người hai người đều ức hiếp nàng.
Không bao lâu xe ngựa đã tới Bích Nguyệt Các. Bởi vì thời điểm còn sớm, Bích Nguyệt Các còn chưa mở cửa, trước cửa vắng vẻ đìu hiu.
Phấn Mai đi tới giơ tay lên gõ cửa.
"Đến đây."
Người ở bên trong lên tiếng.
"Ta nói cô nương này, chưa tới giờ ngọ kêu réo cái gì."
Người tới xoa xoa mí mắt còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, vừa ngáp vừa nói.
"Chúng ta là vào tìm người ."
Phấn Mai cao giọng. Có công tử ở đây, nàng mới không sợ.
Người mở cửa lần này nhìn về phía sau Phấn Mai thấy một nam một nữ. Trong đó nam tử không ai khác chính là ông chủ Bích Nguyệt Các.
"Hàn công tử, xin mời vào, xem tiểu nhân mơ mơ màng màng thiếu chút nữa để ngài phải đợi."
Người nọ không còn vẻ lười nhác, a dua đem cửa mở rộng hành lễ đón chào.
Phấn Mai hừ một tiếng.
"Thanh Bích đâu ?"
"Thanh công tử còn ngủ tại hậu viện."
"Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, hậu viện ta tự đi."
Đợi người nọ đi rồi, Phấn Mai đi bên cạnh Hàn Vận nhỏ giọng hỏi.
"Công tử, vị Thanh công tử chính là đầu bài Bích Nguyệt Các sao?"
Phấn Mai cũng thường nghe mọi người ngoài chợ bàn tán nên cũng biết một ít.
"Phải. Tình yêu quả là mù quáng, đáng tiếc Trương Tuyền còn chưa có cưới vào nhà đã cướp mất hồn của người."
Hàn Vận ra vẻ tiếc hận nói.
"Công tử !"
Phấn Mai lại bĩu môi phòng má.
Hàn Vận nhịn không được đưa tay nhéo má thiếu nữ, xúc cảm thật không tệ.
Phấn Mai bụm mặt, đáng thương hề hề nhìn Hàn Vận. Công tử lại quá phận !
Bích Nguyệt Các im lặng dị thường, toàn bộ đại viện cơ hồ không có người đi lại. Nếu không phải còn lưu lại chứng cứ hôm qua hoan độ thì Hàn Vận cũng hoài nghi nơi này rốt cuộc có người ở hay không.
Đi vào hậu viện, Hàn Vận đến một phòng quen thuộc gõ cửa.
"Ai da, muốn chết à !"
Thanh Bích còn say rượu chưa tỉnh bị từng đợt tiếng đập cửa làm không thể ngủ yên.
"Ôi, Thanh công tử khó chịu a!"
Hàn Vận đứng ở ngoài cửa khoanh tay.
"Cót két"
Cửa bị mở ra.
"Hàn Vận ! tiểu tử ngươi còn chưa có chết à!"
"Đó là lời ngươi nên nói với Hàn đại ca à? Còn nữa, ngươi đây là muốn dụ dỗ ta sao ?"
Hàn Vận đem ngón tay lạnh lẽo phóng tới xương quai xanh lộ ra của Thanh Bích.
Thanh Bích nhất thời rùng mình một cái, cũng nhìn lại mình. Đúng là quần áo không chỉnh tề.
"Rầm"
Cửa phòng bị đóng lại, lực đạo cũng không nhỏ, thiếu chút nữa đem tay Hàn Vận nghiền nát, may mà Hàn Vận thu tay kịp lúc.
Cửa phòng lần nữa mở ra, Thanh Bích đã chỉnh tề.
"Ba vị, mời vào."
Thanh Bích hô lên.
Hàn Vận mang theo Phấn Mai cùng Lục Ngạc vào phòng. Còn tưởng rằng Thanh Bích ở bên trong ấp trứng gà chứ, lâu như vậy mới mở cửa.
Phấn Mai đi ra ngoài pha trà, Lục Ngạc ở bên trong hầu Hàn Vận cùng Thanh Bích nói chuyện.
"Ta còn nghĩ ngươi tiêu đời chứ! Lần này trở về có thu hoạch gì không?"
Thanh Bích cười tủm tỉm nhìn về phía Hàn Vận, đừng trách hắn tham lam, mấy năm nay kiếm tiền đều bị Vương gia bóc lột hết, hắn hiện tại thật đúng là thanh liêm.
"Tham tiền. Sao kinh doanh không tốt hả?"
Đây là vấn đề Hàn Vận lo lắng. Dù sao chiêu mà Hàn Vận chỉ cho Thanh Bích đều từ kinh nghiệm lăn lộn sợ ở cổ đại không thể thực hiện được.
"Thanh lâu hoạt động tốt, những phương án đều có thi hành, hiệu quả không tệ."
Hàn Vận gật đầu.
"Rượu của ta được chứ, có giúp ta chiếu cố không?"
Hàn Vận hỏi, đây mới là sản nghiệp chủ yếu .
"Hàn đại ca phân phó, ta làm sao dám không làm theo, Tửu Trang hoạt động hết sức tốt, hiện tại quan to quý nhân đều gọi Hồng Tửu."
Rượu rõ ràng là đòi mạng, thế nhưng có nhiều người mua, thật sự là không có thiên lý.
Đối với tin tức này Hàn Vận cảm thấy thực vừa lòng, xem ra rượu ở địa phương nào cũng đều được hoan nghênh.
"Trương Tuyền đâu ? ngươi đưa hắn đến nơi nào ?"
Thấy Phấn Mai bưng ấm trà tiến vào, Hàn Vận hỏi về Trương Tuyền.
"Cái tên bị Hủ Vương gia trục xuất sao ? Đã đưa đến Tửu Trang , Y Trang ta cũng chuẩn bị để hắn nhận."
Thanh Bích trả lời, người kia hắn biết, là tâm phúc của Vương gia, chỉ là không biết như thế nào lại trở thành người của Hàn Vận.
"Y Trang ? công tử, ngài còn bán quần áo sao ?"
Phấn Mai hiếu kỳ hỏi, Tửu Trang nàng đã biết đến, nơi đó có Hồng Tửu đặc biệt nổi danh.
"Ừ, hơn nữa chuyên môn bán quần áo nữ, ngày nào đó mang bọn ngươi đi chọn mỗi người hai bộ."
Hàn Vận hào phóng nói. Phụ nữ và trẻ nhỏ luôn luôn là đối tượng kiếm tiền tốt nhất.
"Tạ ơn công tử."
Hai nàng đồng thời nói lời cảm tạ. Xem ra vô luận ở cổ đại hai là hiện đại, phụ nữ đều thích chưng diện vĩnh viễn không thay đổi.
Ở cùng Thanh Bích hàn huyên trong chốc lát, Hàn Vận nhìn thời gian đã không còn sớm nên muốn trở về ăn cơm.
"Thanh Bích, ta đi trước, kinh doanh nhờ ngươi giúp ta coi sóc một chút. Có vấn đề gì đến Hủ Vương phủ tìm ta, ta tin tưởng ngươi có thể đi vào mà."
Thanh Bích mắt tối sầm.
"Hàn đại ca...."
Xem ra Hàn Vận đã biết hắn cùng Tư Không Hàn và Vương phủ có quan hệ.
Hàn Vận không thèm để ý khoát tay.
"Không có việc gì, mỗi người đều có bí mật."
Thanh Bích nghe thế mới yên lòng, hắn không nghĩ mất đi bằng hữu Hàn Vận này.
Ngồi xe ngựa trở về, Phấn Mai có chút mất mát, nàng vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy Trương Tuyền, cũng không nghĩ Trương Tuyền ở Tửu Trang. Đồng thời trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, dù sao Bích Nguyệt Các quá mức hỗn loạn.
Ở Vương phủ, Hiên Viên Hủ đã về trước Hàn Vận một bước, hắn khí sắc cũng không tốt, không biết là vì bị thương hay là nguyên nhân khác .
|
Chương 61: Thẩm vấn Hàn Vận mang theo Phấn Mai cùng Lục Ngạc thần khí thanh sảng trở lại Vương phủ. Quả nhiên đi ra ngoài một vòng tâm tình cũng tốt hơn.
Nhìn đại thúc tràn ngập sức sống, vẻ mặt Hiên Viên Hủ dần dần tươi sáng hơn.
"Đi gặp Thanh Bích sao ?"
Hiên Viên Hủ rót một chén trà.
Hàn Vận không chút khách khí bưng chén trà lên uống một ngụm, sau đó đem chén trà không chút nào văn nhã nện lên trên bàn làm phát ra một tiếng vang.
"Ngài sẽ không bởi vì Hiên Viên Quốc mà đem Thanh Bích bóc lột chứ?"
Nghĩ đến bộ dáng tham tiền của Thanh Bích kia làm cho Hàn Vận buộc lòng phải liên tưởng đến Hiên Viên Hủ.
Hiên Viên Hủ cũng không có phủ nhận. Hắn sớm biết Hàn Vận đã phát hiện.
"Nhắc tới tiền, ta nghe nói Vận Nhi bán rượu không tệ."
Hàn Vận bật đứng dậy.
"Ngài muốn làm gì !"
Sản nghiệp ta khổ nhọc kinh doanh, trừ phi ta chết, nếu không cũng đừng nghĩ chạm vào!
Hiên Viên Hủ đem Hàn Vận đang kích động ấn vào ghế, buồn cười nói.
"Ta cũng không phải cường đạo, ngươi nghĩ đến đâu vậy."
"Hơi..."
Hàn Vận thở dài nhẹ nhõm, đem nữa chén trà còn lại uống hết.
"Chỉ là ta nghe nói, Tửu Trang của Vận Nhi giống như trốn thuế nha?"
Đừng trách Hiên Viên Hủ tham lam, hiện tại Vương phủ đang quyên tiền cho quốc khố, đại thúc lại kinh doanh được như thế.
"Ngài nghe ai nói bậy, ta chỉ mới bắt đầu kinh doanh !"
Hàn Vận lớn tiếng cãi, nhưng giấu đầu hở đuôi.
Hiên Viên Hủ đương nhiên sẽ không nói cho Hàn Vận biết là Trương Tuyền truyền tin tức về.
"Ngươi đã quên, trong kinh thành sản nghiệp của ta cũng không ít, muốn hỏi thăm cũng không khó."
Hàn Vận không khỏi nghĩ đến cửa hàng đồ cổ Đông Xương , trong lòng không khỏi bắt đầu mắng ông chủ kia. Nghe nói người nọ cũng đam mê Hồng Tửu, đáng tiếc sau này đừng nghĩ uống đến một ngụm hồng tửu !
"Không phải chỉ thiếu một chút thuế thôi sao ? Ngài cũng không biết, việc buôn bán không dễ dàng, thu mua nho có bao nhiêu gian nan, còn phải đem đi ủ thật lâu mới thành rượu, vừa tốn tiền vừa tốn thời gian biết bao nhiêu."
Hàn Vận bắt đầu phun lời nài nỉ. Thần trộm này xưa nay cũng chưa bị người phát hiện (trừ Hiên Viên Hủ), hiện tại trộm một chút thuế đã bị người phát hiện (chính là Hủ Vương gia).
"Ta cũng không làm khó dễ Vận Nhi, chỉ cần đưa thuế đã thiếu cho ta là được, nếu để nha môn phát hiện còn bị xử phạt nặng hơn."
Hiên Viên Hủ thản nhiên nói.
"Xong, chỉ nộp thuế là được rồi!"
Hàn Vận dũng cảm nói, trái tim lại đau nhói. Tiền, đó là tiền! Ta biết mà vẫn cảm thấy Hiên Viên Hủ sao tốt như vậy? Rõ ràng vẫn là đại Ác ma phúc hắc âm hiểm, hiện tại còn keo kiệt xấu xa.
Tưởng ta đi vào cổ đại làm ăn dễ dàng sao, nếu không có chút tay nghề, phỏng chừng đã sớm chết đói đầu đường xó chợ, còn có thể sống dễ chịu như hiện tại sao? Không nghĩ tới, kết quả là kiếm được chút tiền còn có bị người áp bức, quả thực chính là bốc lột mà!
"Ăn xong cơm trưa theo ta đi một chỗ."
Ngay lúc Hàn Vận còn đang tiếc tiền, đột nhiên Ác ma mở miệng nói.
"Địa lao ?"
Hàn Vận nghĩ đến đêm gặp sự cố kia, nên hỏi.
Hiên Viên Hủ gật gật đầu.
"Tuy rằng không phải tử sĩ Thần Quốc, nhưng nếu có thể lẻn vào Vương phủ, cũng có chút bản lĩnh."
Hắn hoài nghi Vương phủ có gian tế.
Hàn Vận biết cổ đại hoàng tộc vốn là phức tạp, hơn nữa Hiên Viên Hủ thân phận cao quý. Nếu không phải hắn cùng Hiên Viên Tiêu Thụy tình như phụ tử, Hàn Vận hoài nghi người đến là do Hiên Viên Tiêu Thụy phái tới. Hiên Viên Hủ ở Hiên Viên Quốc địa vị có thể nói là hết sức quan trọng, kẻ địch nếu muốn chống đối Hiên Viên Quốc, đầu tiên sẽ đối phó tất nhiên là Hiên Viên Hủ. Lúc này Thần Quốc cùng Hiên Viên Quốc đang gay cấn, tuy rằng song phương đều chưa có xuất binh, nhưng đó cũng là chuyện sớm hay muộn.
"Ngài hoài nghi hắn là người Thần Quốc?"
Hàn Vận hỏi.
Hiên Viên Hủ ánh mắt hơi trầm xuống.
"Không phải hoài nghi mà là khẳng định."
Đối với địa lao này, Hàn Vận cũng không xa lạ, dù sao cũng đã ở một lần, nghĩ đến lần đó thật sự là mất mặt, chỉ là không biết con rắn kia còn hay không.
"Vì cái gì không thấy Tư Không Hàn đến ?"
"Ta phái hắn đi làm việc khác rồi."
Hàn Vận có thể nghĩ đến Hiên Viên Hủ phái hắn làm cái gì, đơn giản chính là tái nhập giang hồ, tra xét ma giáo. Dù sao Tư Không Hàn là người trong giang hồ, hơn nữa giáo chủ ma giáo Tà Thiên Viêm chính là đại tướng quân Thần Quốc, tất nhiên phải tra xét một chút.
Tiến vào địa lao, Hàn Vận rùng mình một cái, tuy rằng lần này không phải đến ngồi tù, nhưng do có ám ảnh lần trước trong lòng. Kỳ thật nội tâm đại thúc rất yếu ớt.
"Người đêm qua bị nhốt vào gian nào ?"
Hiên Viên Hủ hỏi cay ngục.
"Thưa Vương gia, gian trọng phạm, tận cùng bên trong kia."
Từ lần trước phát sinh việc Hàn Vận trốn ngục thành công, nhà tù bắt đầu cải tiến. Không còn dùng song sắt làm cửa lao, mà là chọn dùng tấm bản to dày bịt kín.
Thái dương Hàn Vận nổi gân xanh. Lần này may mắn ta không phải phạm tội mà đi vào, nếu không thật đúng là gian nan để đi ra ngoài.
Dọc theo con đường vào gian cuối cùng, Hàn Vận hiếu kì tiến đến cửa sắt nhìn qua ô cửa nhỏ, nhìn thấy tình cảnh bên trong không khỏi lạnh người.
Bên trong phạm nhân bị buộc chặt ở trên giá, trên người nhiều vết thương có chỗ còn máu tươi chảy ra, ánh mắt vô thần.
"Mở cửa."
Hiên Viên Hủ phân phó.
"Dạ."
Cai ngục mở cửa sắt ra.
Phạm nhân cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Hủ, tựa như thấy quỷ.
"Kỳ quái là bổn vương không có chết sao ?"
Hiên Viên Hủ ngồi vào ghế dựa mà cai ngục mang đến.
Hàn Vận hừ nhẹ một tiếng. Đây là đãi ngộ khác biệt sao, vì cái gì ta không có ghế dựa.
Phạm nhân phẫn hận nhắm mắt lại, không hề nhìn Hiên Viên Hủ.
"Hắn không nói được sao ?"
"Thưa Vương gia, người này có thể nói, lúc hành hình kêu rất lớn." Cai ngục cầm lấy bàn ủi nóng, đặt lên cánh tay phạm nhân, thịt cánh tay liền bị cháy bỏng.
"A....!"
Phạm nhân phát ra tiếng kêu thê thảm .
"Ha ha, hiện tại chịu há mồm? Bổn vương bắt đầu hỏi, không đáp ngươi biết rõ hậu quả."
Hiên Viên Hủ nhìn về phía phạm nhân đang trừng hắn. Rõ ràng là một thân bị thương, nhưng ánh mắt lại lóe sáng, hơn nữa nội y lại là tơ lụa sang quý, quần áo này chỉ có quý tộc mới mặc.
"Phi...."
Phạm nhân phun ra một búng máu, khinh thường nhìn về phía Hiên Viên Hủ.
"Ngươi tên là gì ?"
Phạm nhân lại cười nhạo một tiếng.
"Xèo...."
Bàn ủi lại tiếp xúc da thịt phát ra âm thanh.
"Ưm..."
Lần này phạm nhân không có kêu ra tiếng, mà gắt gao cắn môi dưới, quật cường cùng nhu nhược hoàn mỹ kết hợp.
"Vương gia, tên này rất cứng rắn, hắn dùng chiêu này sợ là không được."
"Ồ ? ngươi có phát hiện gì?"
Hiên Viên Hủ nhìn về phía cai ngục.
"Hắc hắc, nếu tiểu nhân không có đoán sai, hắn hẳn là trưởng nhóm thích khách, tuy rằng võ công không cao, thân phận cũng không thấp. Tiểu nhân đem thi thể thích khách đều kiểm tra qua, những người đó răng nanh có giấu độc dược, mà tên này không chỉ không có không, hơn nữa thịt non mượt, ngay cả vũ khí cũng xa hoa rất nhiều."
"Tốt lắm, tiếp tục nói."
Hiên Viên Hủ chớp mắt, xem ra cai ngục này quả thật là một nhân tài.
"Thân phận không thấp, cũng rất có thể là quý tộc, thậm chí hoàng tộc."
Theo những lời này làm sắc mặt phạm nhân trở nên trắng bệch.
Hiên Viên Hủ gật gật đầu.
"Bổn vương hỏi lại ngươi một lần, ngươi tên là gì ?"
Phạm nhân tuy rằng sắc mặt trắng bệch, lại như trước không có lên tiếng.
Hiên Viên Hủ nhìn về phía cai ngục, hắn đem lưỡi dao để ở trước ngực phạm nhân.
"Vương gia hỏi ngươi nói đi ?"
Lưỡi dao dần dần ép xuống.
"Hủ, như vậy đối với hắn không phải rất tàn nhẫn."
Hàn Vận khẽ nhíu mày.
"Vận Nhi, ngươi nếu chịu không nổi hãy đi về trước."
Hiên Viên Hủ bình tĩnh nói.
Hàn Vận nhìn ra được, không hỏi ra kết quả, Hiên Viên Hủ sẽ không bỏ qua cho người này.
|
Chương 62: Hai tên đầu đất Có lẽ vận khí thích khách này không tệ, ngay khi lưỡi dao ép xuống, tiếng thị vệ truyền vào nhà tù.
"Có người cướp ngục !"
Cai ngục lập tức đem đao thu hồi.
"Mau, bảo vệ Vương gia !"
Bọn thị vệ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào nhà tù.
"Tham kiến Vương gia, người tới đã bị bắt."
"Hết cả hồn!"
Hàn Vận nhịn không được nói thô bạo. Nếu cũng bắt được kêu lớn tiếng như vậy làm chi !
Hiên Viên Hủ đứng lên, nhìn thoáng qua sắc mặt phạm nhân, cũng cho cai ngục một ánh mắt.
"Hôm nay đủ rồi, Vận Nhi, chúng ta trở về đi."
Hiên Viên Hủ ái muội để tay lên eo nhỏ của Hàn Vận, phất tay đối với cai ngục.
"Canh giữ phạm nhân."
"Dạ."
Cai ngục hiểu ý lĩnh lệnh.
Hàn Vận có chút giật mình, không nghĩ tới Hiên Viên Hủ dễ dàng buông tha tên phạm nhân kia, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng.
"Này, ngài lại âm mưu quỷ kế gì vậy?"
Hàn Vận lấy khuỷu tay đụng đụng vào ngực Hiên Viên Hủ.
"Khụ khụ, nhẹ nhẹ, nếu cướp ngục là cứu phạm nhân đi, bổn vương tất nhiên sẽ không để hắn đi một chuyến tay không ."
Hiên Viên Hủ bắt lấy tay Hàn Vận rồi mỉm cười. Đại thúc xuống tay thật đúng là không nể mặt.
Hàn Vận liền biết nguyên nhân. Quả nhiên hồ ly chính là hồ ly, giảo hoạt là trời sinh cũng là bản tính.
"Sao xác định cướp ngục không phải đi vào giết người diệt khẩu ?"
Đem bàn tay hơi lạnh của Hàn Vận cầm trong lòng bàn tay mình, Hiên Viên Hủ mở miệng nói.
"Muốn giết người diệt khẩu cơ hội không phải ít, chỉ có muốn cướp phạm nhân đi mới có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy."
Hàn Vận gật gật đầu, tuy rằng phụ cận nhà tù gác nghiêm mật, nhưng là thực sự giống ngày đó tử sĩ tới giết người diệt khẩu, tuyệt đối là dễ dàng.
Trở lại tẩm cung, Hàn Vận cởi Điêu Nhung Đại Y, chạy nhanh đến ôm ấm lô hơ tay.
"Lạnh à, đi ngâm nước ấm."
Hiên Viên Hủ xoa xoa đỉnh đầu Hàn Vận. Chân đại thúc đã không còn đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng liền tốt.
"Này !"
Hàn Vận ngồi xổm hơ tay, chỉ có thể ngửa đầu hung tợn trừng mắt kháng nghị hành động của Hiên Viên Hủ. Lại không biết cái trừng này không những không uy hiếp được đối phương, mà thiếu chút nữa đem dục hỏa của Hiên Viên Hủ câu ra.
Hiên Viên Hủ đi qua cầm lấy một chén trà uống một ngụm. Chẳng lẽ đại thúc không biết bộ dáng vừa rồi có bao nhiêu câu người sao?
Hàn Vận cũng không biết Hiên Viên Hủ nhẫn nại, cảm giác tay ấm áp liền nghênh ngang tiến vào phòng tắm.
Hơi nước trong khí quanh quẩn làm cho người ta một loại cảm giác phảng phất như tiên cảnh.
Hàn Vận ngồi vào bậc thang thoải mái mà thở dài, đơn giản nhắm mắt lại. Nước trong bể tắm là lưu động nên sẽ không bị lạnh.
Khi Hiên Viên Hủ tiến vào phòng tắm, vừa lúc thấy Hàn Vận chợp mắt. Mỹ nhân trong nước hai gò má hồng hồng, môi cũng hé mở, vẻ mặt thư giãn, làm người nhìn tâm rục rịch.
Hiên Viên Hủ tất nhiên là sẽ không ủy khuất chính mình, cởi quần áo, tiến vào bể.
Hàn Vận cũng không có tỉnh lại. Cho đến khi cảm giác được có người nơi nơi đốt lửa.
"Ôi."
Đại thúc vô ý thức rên rỉ ra tiếng.
"Ngài đang làm cái gì ?"
Hàn Vận khẽ nhíu mày, hiển nhiên dục hỏa trên người đã bị đối phương châm bùng cháy.
"Ngoan, đừng nên cử động, ta sẽ cho ngươi thoải mái."
Hiên Viên Hủ thấy Hàn Vận tỉnh lại, càng thêm làm càn ôm lấy thân thể trần trụi của đối phương.
Hàn Vận cũng không phản kháng, đều là người trưởng thành, đối với loại sự tình này cũng không xa lạ.
Cho đến khi bàn tay kia làm càn chuyển đến nơi nào đó phía sau Hàn Vận.
"Này, đừng quá phận !"
Hàn Vận thấp giọng cảnh cáo, chỉ là không có một chút lực uy hiếp.
Hiên Viên Hủ cong khóe miệng, ngón tay điểm điểm chóp mũi Hàn Vận.
"Nếu muốn hưởng thụ thì đừng phản kháng, ta sẽ nhẹ một chút."
Giọng mê hoặc lan tràn ở trong đầu Hàn Vận, sau đó Hàn Vận dần dần thả lỏng thân thể. Hiên Viên Hủ không kiêng nể gì đưa tay đùa bỡn tiểu Vận Vận.
"A ô."
Đem dục vọng phát tiết ở trong tay đối phương, Hàn Vận vẻ mặt uể oải thở hổn hển.
Ngay khi Hàn Vận tinh thần thả lỏng hết sức, Hiên Viên Hủ đem dục vọng đã sưng thâm nhập thân thể đối phương. Đáp lại hắn là tiếng rên rỉ càng thêm động lòng người.
Lúc này có nước bôi trơn nhịp điệu lại nhẹ nhàng Hàn Vận vẫn chưa cảm thấy không khoẻ.
Nếu đã làm đến bước này, Hàn Vận cũng không còn nói thêm gì nữa, chủ động ôm cổ đối phương, cắn vành tai đối phương, mơ hồ nói:
"Tiếp theo đến lượt ta."
Hiên Viên Hủ ban đầu kiềm chế, gặp đối phương đã muốn thích ứng, liền đè lại vòng eo mảnh khảnh, tăng lực luật động lên.
Sương mù tràn ngập trong phòng tắm, rên rỉ đầy dâm đãng khiến cho trăng cũng ngượng ngùng trốn vào tầng mây, che mất ánh sáng.
Được ôm trở lại trên giường, đại thúc cảm giác cả người đau nhức, nhưng Vương gia tinh lực tràn đầy lại còn rất cao hứng.
Hiên Viên Hủ vuốt ve thân thể đối phương.
"Vận Nhi, chúng ta lại đến một lần."
"Còn.. !"
Hàn Vận kêu lên, thân thể đã không còn khí lực.
"Ngoan ngoãn phối hợp, rất nhanh ."
Thân thể lại bị khơi mào dục vọng, Hàn Vận bi ai nghĩ đến ngày mai đừng mơ tưởng xuống giường.
Tẩm cung Vương phủ xuân sắc khôn cùng, địa lao lại đầy mùi thuốc súng.
"Khúc Dịch Tâm, ngươi phát điên cái gì vậy, ngươi không ở ma giáo tới nơi này làm cái gì !"
Phạm nhân mình đầy thương tích trừng mắt nhìn người vào cướp ngục.
"Thần Huy, ta mới muốn hỏi ngươi, làm Vương gia không làm, đến ám sát Hiên Viên Hủ làm gì, ngươi không muối sống nữa à."
"Ngươi không biết quân xử thần tử, thần không thể không tử sao?"
Khúc Dịch Tâm cũng không có bị thương, tuy rằng bị xiềng xích trói nhưng hành động coi như tự do.
"Ngươi nói lần này ám sát là Thần Khiêm an bài ?"
Giọng Khúc Dịch Tâm lạnh lùng.
"Ngươi cho rằng trừ bỏ hoàng huynh, còn có ai có năng lực phái ra tử sĩ Thần Quốc. "
Thần Huy thấp giọng nói, hai chữ "hoàng huynh" hết sức châm chọc.
Khúc Dịch Tâm không khỏi hút một ngụm lãnh khí. Tuy rằng hắn không phải người Thần Quốc, nhưng giáo chủ quả thật là tướng quân Thần Quốc. Không nghĩ tới Hoàng đế Thần Quốc đến thân đệ đệ cũng không buông tha. Rõ ràng Thần Huy đã rời khỏi triều đình, đến một nơi xa xôi làm Vương gia, an phận thủ thường, tránh xa hoàng gia, vì sao còn không buông tha cho hắn.
"Ngươi nghĩ biện pháp rời khỏi đi, ngươi cứu ta, Hoàng Thượng cũng sẽ không buông tha ta."
Khúc Dịch Tâm đi đến bên người Thần Huy, lạnh lùng nói:
"Nói mê sảng cái gì, giáo chủ chẳng lẽ không quan tâm ngươi, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi nơi này."
Sờ đôi môi khô nứt của đối phương, cảm thấy đau đớn dị thường.
Thần Huy lại lắc đầu.
"Không thể làm phiền Thiên Viêm, sợ là Hoàng Thượng đang lo bắt không được nhược điểm của tướng quân."
"Hừ, giáo chủ mới không sợ hắn, nếu không lúc trước đã không rời Thần Quốc."
Khúc Dịch Tâm đối với Tà Thiên Viêm vẫn là rất tin tưởng .
"Đau không ?"
"Không đau."
Thần Huy lắc đầu, ít nhất hắn bây giờ còn sống, mà sát thủ đến cùng hắn toàn bộ đã chết hết.
Nhẹ nhàng ôm lấy người trên thập tự giá, Khúc Dịch Tâm kiên quyết nói:
"Ta sẽ không cho ngươi chết."
"Đứa ngốc, ngươi vì cái gì ngốc như vậy ?"
Thần Huy ngữ khí trở nên nghẹn ngào. Hắn rõ ràng có thể không cần đến, hắn vẫn là hữu hộ pháp ma giáo phong lưu tiêu sái, mà mình chỉ là một Vương gia thất thế.
"Ngươi mới là đứa ngốc, ngốc đến lòng ta đau, rõ ràng là Thần Quốc có lỗi với ngươi, vì cái gì không nói."
"Ta là Vương gia Thần Quốc ."
Khúc Dịch Tâm dùng nội lực đánh gãy xích trói buộc thập tự giá đem Thần Huy vô lực cẩn thận ôm vào trong ngực. Người này không có ai đau lòng, hắn đau lòng, người này không có ai yêu, hắn yêu !
Nhìn đối phương hành động ngây ngốc, Thần Huy lại nói không ra một câu trách cứ, thoát khỏi giá treo thì như thế nào, vẫn không thể rời khỏi nhà tù này.
Ở gian phòng cách vách, người thám thính không nghĩ tới người này thân phận cao quý như thế. Ghi nhớ cẩn thận đoạn đối thoại, cai ngục rời khỏi nhà tù.
|
Chương 63: Quy thuận Đỡ eo đau nhức xuống giường, Hàn Vận ở trong lòng cảm thán, quả nhiên làm miệt mài là không đúng, nhất là đối với một đại thúc năm nay gần ba mươi.
Thân thể cũng sạch sẽ nhẹ nhàng, tuy rằng còn lưu lại dấu vết loang lổ, xem ra Hiên Viên Hủ còn biết tẩy rửa, tuy là như thế cũng vô phương bù lại hành vi ác liệt của hắn gây ra.
"Vận Nhi, sao xuống giường?"
Mới từ thư phòng trở về, Hiên Viên Hủ nhìn thấy Hàn Vận không khỏi hoài nghi. Chẳng lẽ hắn đêm qua chưa đủ cố gắng ?
Hàn Vận phẫn hận trừng mắt nhìn Hiên Viên Hủ.
"Cũng đã gần buổi chiều, nếu không đứng lên ta sẽ chết đói !"
"Phấn Mai, Lục Ngạc, đi chuẩn bị món ăn."
Hiên Viên Hủ phân phó.
"Dạ."
Ngoài cửa lập tức truyền đến giọng Phấn Mai, nhưng mà trong đó như mang theo ý cười, không biết gặp cái gì vui vẻ.
Hiên Viên Hủ giúp đỡ Hàn Vận ngồi vào bàn, không quên cẩn thận lót tấm nệm, Hàn Vận sắc mặt lại đen một tầng.
Rất nhanh món ăn được bưng lên, hình thức rất đơn giản, đều là món ăn thanh đạm, thức ăn lỏng. Lại nhìn thấy Phấn Mai đỏ mặt ánh mắt tránh trái tránh phải. Hàn Vận nếu không biết sao lại thế này thì chính là ngu ngốc.
Uống xong một chén canh rau, Hàn Vận cảm giác chính mình rốt cục sống lại .
"Đúng rồi, phạm nhân thế nào?"
Phất tay để Phấn Mai cùng Lục Ngạc lui ra, Hiên Viên Hủ mở miệng nói:
"Đã điều tra rõ thân phận, là U Vương Thần Quốc."
"Vương gia ?"
Hàn Vận chớp chớp mắt, thân phận quả nhiên không thấp.
"Ngài chuẩn bị làm gì hắn sao?"
Hẳn là có giá trị lợi dùng mới đúng.
Hiên Viên Hủ mỉm cười.
"Cái này phải xem Thần Huy phối hợp, Vận Nhi biết hôm qua người cướp ngục kia là ai không?"
Hàn Vận tức giận liếc Hiên Viên một cái. Ta ở nơi này nhận biết hữu hạn, làm sao biết.
"Ha ha, là Hữu Hộ Pháp ma giáo ."
Hiên Viên Hủ khóe miệng hơi hơi cong lên.
"Khúc Dịch Tâm?"
Hàn Vận nhớ rõ người này, hắn có một đôi mắt hồ ly xinh đẹp đa tình.
"Hắn cùng Huy Vương là quan hệ gì?"
Không lẽ là tình nhân.
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hàn Vận, Hiên Viên Hủ chứng thật.
"Bọn họ là tình nhân, chỉ là Khúc Dịch Tâm tính thiện lương, hình như vẫn chưa ăn Thần Huy."
Hàn Vận gật gật đầu. Tốt xấu gì Thần Huy cũng là Vương gia, muốn ăn cũng không dễ dàng, huống chi người kia thật quật cường lại cứng nhắc.
"Thần Quốc hiện tại cùng Hiên Viên Quốc như nước với lửa, sớm muộn gì cũng khai chiến, nếu Thần Huy phối hợp đối với Hiên Viên Quốc mà nói phần thắng rất lớn."
Chuyện Thần Huy, hắn vẫn chưa báo cáo hoàng thúc. Thứ nhất là Thần Huy còn chưa quy thuận, thứ hai là hắn không muốn hoàng thúc lo lắng.
"Ngài muốn Thần Huy quy thuận Hiên Viên Quốc, để kéo Hoàng đế Thần Quốc xuống ngựa?"
Hiên Viên Hủ gật gật đầu, cùng đại thúc nói chuyện quả nhiên thực nhẹ nhàng.
"Cho nên hiện tại cần phải làm Thần Huy gật đầu gia nhập vào chúng ta, sau đó mượn sức Tà Thiên Viêm."
Hàn Vận khẽ nhíu mày.
"Ngài muốn ta giúp phải không?"
Hiên Viên Hủ thản nhiên cười, một tay để lên eo Hàn Vận nhẹ nhàng xoa xoa.
"Vận Nhi giúp ta chứ."
Hàn Vận quay mặt đi. Thật không biết hắn lấy tự tin chỗ nào đến.
"Không lợi sẽ không làm."
Hiên Viên Hủ ái muội cười, ấn ấn eo Hàn Vận, tay dần dần trượt xuống.
"Ta sẽ đem đại thúc hầu hạ thoải mái."
Hai chữ "đại thúc" nói hết sức ái muội.
"Cái gì mà thoải mái, ta hiện tại eo còn đau đây! Nói cho ngài hay, ta là người bị thương, đừng động tay động chân."
Hàn Vận chỉ chỉ chân mình, đại thúc cũng không muốn làm người tàn tật.
Hiên Viên Hủ đưa tay để lên đầu gối Hàn Vận, trong mắt hiện lên xót xa.
"Sẽ tốt mà."
"Khụ khụ."
Hàn Vận xấu hổ ho hai tiếng.
"Nếu thu phục được, không nên tiếp tục nhốt bọn họ ở nhà lao, dù sao đó không phải thái độ đối đãi người muốn dùng."
Hiên Viên Hủ đồng ý với Hàn Vận.
"Chỉ là Thần Huy quá mức cứng nhắc, cứng mềm đều không chịu, muốn cho hắn quy thuận thật khó."
Hàn Vận cười nhạo một tiếng:
"Chỉ sợ là ngài đã sớm có quyết định rồi."
Hiên Viên Hủ cũng không phủ nhận.
"Chỉ là bước tiếp theo còn phải nhờ Vận Nhi hỗ trợ ."
Hàn Vận biết, chỉ cần lung lạc Khúc Dịch Tâm là có thể mượn sức Tà Thiên Viêm.
"Ha ha, Vận Nhi giúp ta nhé ?"
Hiên Viên Hủ nịnh nọt, hắn tin tưởng Hàn Vận có năng lực này. Chỉ cần Khúc Dịch Tâm hỗ trợ, như vậy Tà Thiên Viêm không chỉ không cản trở Hiên Viên Quốc, ngược lại sẽ trở thành trợ lực, đó chính là lưỡng toàn kỳ mỹ.
Hàn Vận hừ lạnh một tiếng.
"Đêm nay ngài cho ta nằm trên, ta liền giúp ngài."
"Hả...... Vận Nhi xác định đêm nay có thể sao?"
Vỗ nhẹ nhẹ mông đối phương, hắn nhớ đến tiếng rên rỉ dễ nghe của đại thúc mà thực vừa lòng.
Hàn Vận nghiến răng. Ác ma này đáng giận , ta sớm muộn gì cũng ăn lại ngươi!
Ngay buổi tối đó, Hiên Viên Hủ cùng Hàn Vận quay lại địa lao.
Khúc Dịch Tâm ánh mắt tràn ngập phòng bị.
"Hữu Hộ Pháp, đã lâu không thấy."
Hàn Vận mỉm cười nói.
"Hàn Vận."
Hàn Vận gật đầu, lại nhìn về phía Thần Huy được Khúc Dịch Tâm bảo hộ ở sau lưng, mỉm cười gật đầu.
"Người đâu, kéo bọn họ ra cho ta."
"Dạ, Vương gia."
Lập tức bốn gã thị vệ hình thể hung hãn tiến lên.
Khúc Dịch Tâm sao để những người này đụng chạm Thần Huy, lập tức bày ra tư thế chuẩn bị ứng phó.
"Khúc Dịch Tâm, ngươi cho rằng phản kháng hữu dụng sao ? Hay là ngươi nắm chắc đột phá được tầng tầng thủ vệ Vương phủ an toàn mang Thần Huy rời đi?"
Hiên Viên Hủ không nhanh không chậm nói.
"Hiên Viên Hủ, ta sẽ không để cho các ngươi tổn thương Thần Huy!"
Trong ánh mắt hoa đào sát khí đằng đằng.
"Có thể. Trừ phi hắn đồng ý quy thuận Hiên Viên Quốc."
Hiên Viên Hủ phất tay để thị vệ dừng lại.
"Hoặc là ngươi nguyện ý chịu thụ hình, cho đến khi hắn quy thuận Hiên Viên Quốc mới thôi."
"Không cần."
Thần Huy giữ chặt tay Khúc Dịch Tâm, trong mắt lộ vẻ bi thương.
Nhìn đối phương cầm tay mình, Khúc Dịch Tâm ngây ngốc cười.
"U ngươi yên tâm, ta da dày thịt béo, không có việc gì ."
Thần Huy trong mắt đẫm lệ. Nếu thế giới này còn có một người hiểu mình, người này chính là Khúc Dịch Tâm.
Hiên Viên Hủ sử dụng ánh mắt ra lệnh, lập tức có hai gã thị vệ đem Khúc Dịch Tâm trói lại.
Cai ngục bưng tới một chén thuốc.
Hàn Vận đối với chén thuốc rất sợ, lập tức tránh khá xa.
"Ép hắn uống hết đi."
Hiên Viên Hủ mở miệng.
"Đây là cái gì ?"
"Ngươi uống, bằng không hắn uống."
Hiên Viên Hủ chỉ Thần Huy một bên mình đầy thương tích.
"Ta uống."
Khúc Dịch Tâm uống cạn chén thuốc không dư thừa một giọt.
"Hành hình."
Hiên Viên Hủ ngồi vào ghế, hạ lệnh.
Cai ngục cầm lấy roi da, dùng hết sức đánh vào người Khúc Dịch Tâm. Roi da này có thể làm quần áo rách tươm, da tróc thịt bong. Một tiếng kêu đau đớn cùng tiếng vụt roi vang vọng ở trong phòng giam.
"Đủ rồi, đừng đánh nữa!"
"Huy, không cần cầu bọn họ, ta không sao."
Khúc Dịch Tâm ánh mắt đầy ôn nhu. Huy là đang quan tâm hắn.
"Không cần, các ngươi không cần đánh hắn, đánh ta ! Khúc Dịch Tâm, ngươi là đứa ngốc. Ngươi biết rõ chúng ta không có khả năng, vì cái gì còn muốn làm cho ta đến mức độ này, còn không dậy nổi, còn không chống cự được !"
Thần Huy hét khàn cả giọng.
Roi đánh không ngớt. Khúc Dịch Tâm hiện tại biết thuốc kia là làm cái gì. Không có nội lực hộ thể, roi da quất vào thật đúng là khó chịu đựng.
"Huy, ta chỉ hối hận lúc trước không có mang ngươi rời khỏi Thần Quốc."
Khúc Dịch Tâm nhìn Thần Huy. Còn nhớ rõ năm ấy, hắn muốn mang Thần Huy rời khỏi Thần Quốc, Thần Huy lại không đồng ý rời khỏi quê hương, mà hắn lựa chọn bỏ đi. Nếu lại cho hắn một lần cơ hội, hắn nhất định sẽ không theo ý Thần Huy, dù là trói cũng đưa Thần Huy đi. Đáng tiếc hiện tại nói cái gì cũng vô dụng rồi.
"A !"
Đột nhiên roi đổi phương hướng, đánh cổ Khúc Dịch Tâm, máu tràn ra.
Thần Huy hoảng sợ ngẩng đầu, chống đỡ thân thể quỳ xuống.
"Hiên Viên Hủ, đừng đánh nữa, hắn sẽ chết !"
"Ngươi nguyện ý quy thuận Hiên Viên Quốc sao ?"
"Ta nguyện ý, ta nguyện ý, van cầu ngươi cứu hắn."
Thần Huy tuyệt vọng nhìn về phía Hiên Viên Hủ, hắn không thể nhìn Dịch Tâm chết.
"Dừng tay."
Hiên Viên Hủ nói.
Roi vọt ngừng lại, Thần Huy bước từng bước một đi đến bên Khúc Dịch Tâm.
"Huy, ngươi......"
Lúc này Hàn Vận tiến lên, đem thuốc trị thương Hiên Viên Hủ giao cho trước đó bôi vào miệng vết thương trên cổ Khúc Dịch Tâm.
Không hổ là trân phẩm hoàng tộc, thuốc rót vào miệng vết thương liền không còn đổ máu.
"Đem hai người họ đến Thanh Huy Các Nam Uyển, mời đại phu chữa thương cho bọn họ."
Hiên Viên Hủ mở miệng.
"Dạ."
Bọn thị vệ dìu hai người ra khỏi nhà giam.
Hàn Vận thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Vừa lòng chứ?"
Hiên Viên Hủ mỉm cười gật đầu, kéo Hàn Vận sang, kề sát lỗ tai nói nhỏ:
"Tiếp theo đến phiên đại thúc ."
|
Chương 64: Mượn sức Có cái gọi là ăn quen miệng, vào ban đêm, Hàn đại thúc cùng Hủ Vương gia tránh không được lại vô cùng nhuần nhuyễn đại chiến một hồi.
"Không được."
Hàn Vận nằm ở trên giường cầu xin tha thứ. Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Rõ ràng là ở trên mặt, sao hiện tại đại thúc lại thành bị áp.
"Nhanh."
Hiên Viên Hủ thở hổn hển gầm nhẹ, lại băn khoăn đến chân bị thương của Hàn Vận, tốc độ giảm bớt.
"Không cần, không cần......"
Hàn Vận trong mắt tràn ngập mị hoặc mê người, phảng phất có thể đem người ta hút vào vạn kiếp bất phục, đầu đầy mồi hôi lắc lư thống khổ, cũng sung sướng rên rỉ.
"Không cần cái gì ?"
Hiên Viên Hủ dừng lại động tác, ý xấu hiện lên trong mắt, trêu chọc đại thúc.
"Đừng có ngừng."
Ôm cổ đối phương, Hàn Vận lại một lần nữa đem chính mình đưa đến trong miệng đối phương. Trong lòng lại cảm thán, mình đúng là sa đọa.
"Ha ha."
Hiên Viên Hủ cười nhẹ ra tiếng.
"Như Vận Nhi mong muốn."
Lập tức hoạt động phần eo rất nhanh.
Sau hai tiếng gầm nhẹ, động tác tiến công bình ổn lại, hai người nằm ở trên giường nghỉ ngơi sau cơn hoan ái.
Hàn Vận nhìn gương mặt hoàn mỹ bên cạnh trong lòng không khỏi nhè nhẹ đắc ý. Tuy rằng mình bị áp, nhưng người kia là một mĩ nam cực phẩm cũng không tính chịu thiệt.
"Nghĩ cái gì vậy?"
Hiên Viên Hủ nhìn Hàn Vận tươi cười, đúng là đẹp mê tâm đoạt phách.
"Nhớ ngài."
Hàn Vận nâng tay lên sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Hủ. Sau đó mặt lộ vẻ dữ tợn, hung hăng nhéo một cái.
"Ui..."
Hiên Viên Hủ không hề nghĩ đến đại thúc đột nhiên hạ độc thủ nên trở tay không kịp.
"Ha ha."
Hàn Vận âm mưu đạt được cười to ra tiếng. Cũng không nghĩ đến khẽ động làm nơi nào đó phía sau lại đau nhói mà hít hà.
Hiên Viên Hủ thấy Hàn Vận thống khổ, lập tức ngồi dậy kéo chân đại thúc ra xem xét nơi nào đó.
Hàn Vận bị động tác của Hiên Viên Hủ làm xấu hổ mặt đỏ thẫm. Đáng chết, cũng không phải chưa bị xem qua, xấu hổ cái quỷ gì.
"Không có chảy máu, xem ra Vận Nhi nơi này rất dẻo dai, chỉ có sưng đỏ."
Hiên Viên Hủ nghiêm trang mà nói lời hạ lưu, không chỉ có như thế, ngón tay lại một lần nữa thâm nhập vào trong mật huyệt.
Hàn Vận hận không thể đem chính mình chôn sống. Chẳng lẽ ta có hoa cúc kiên cường dẻo dai lại cảm thấy vinh hạnh sao? Hoặc là ta trời sinh có tiềm chất làm thụ, chỉ là lúc trước chưa từng phát giác mà thôi.
Ôm lấy cả người hồng hồng như con tôm luộc, Hiên Viên Hủ bước vào phòng tắm, người này bên trong thực hấp dẫn. Hắn cũng không thiếu nam sủng, nhưng đối với việc tẩy trừ này cũng là làm lần thứ hai. Mà lần đầu tiên là ngay đêm qua, cũng may coi như thuận buồm xuôi gió.
Làm cũng đã làm, Hàn Vận đem chính mình giao cho nam nhân này. So với lần đầu tiên bị làm ngất xỉu, lần này hiển nhiên tiết chế hơn rất nhiều.
Tẩy trừ xong hai người trở lại giường, chăn nệm đã được đổi thành mới.
"Hủ."
Hàn Vận nhìn màn thấp giọng nói.
"Hả ?"
Hiên Viên Hủ đem Hàn Vận ôm vào trong ngực.
"Thương hảo xong, ta nghĩ rời khỏi vương phủ."
Hàn Vận bình tĩnh nói, mặc dù sau khi hoan ái nói loại đề tài này cũng không tốt.
Hiên Viên Hủ cũng không thích cảm giác ngoài ý muốn. Bởi vì Hàn Vận vốn không phải chim Hoàng Yến nhốt trong lồng.
"Được ."
Mạnh mẽ lưu lại chỉ có oán hận.
Hàn Vận đem đầu gối lên tay đối phương.
"Ta sẽ nhớ ngài, chờ ta an bài tốt mọi việc, sẽ trở về."
Hàn Vận cũng không biết vì cái gì lại nói với Hiên Viên Hủ câu này.
Hiên Viên Hủ nhu tình cười.
"Ta sẽ chờ Vận Nhi trở về."
Hàn Vận nhắm mắt lại, an tâm chậm rãi tiến vào giấc ngủ, bởi vậy không có nhìn thấy ánh mắt thâm ý của Hiên Viên Hủ.
Sáng sớm hôm sau, Hiên Viên Hủ liền rời khỏi Vương phủ. Chuyện Thần Huy đã giải quyết, như vậy sẽ phải bắt đầu bố trí kế hoạch.
Hàn Vận nằm một mình ở trên giường lớn. Đối với chuyện Khúc Dịch Tâm, Hàn Vận có tự tin có thể làm được. Tin tưởng giải quyết xong chuyện này, cũng là lúc nên rời khỏi kinh thành.
Ăn xong điểm tâm, lệnh Phấn Mai chuẩn bị giấy bút, sau đó múa bút thành văn, đem quyết định của mình nói cho Thanh Bích cùng với Trương Tuyền.
Đem thư bỏ vào phong thư, Hàn Vận gọi Phấn Mai tiến vào.
" Phấn Mai, giúp ta đưa hai phong thư đi ra ngoài, một phong giao đến Bích Nguyệt Các cho Thanh Bích, phong này giao cho Trương Tuyền. Nhớ rõ giao tận tay bọn họ."
"Công tử yên tâm, Phấn Mai nhất định tự mình giao thư đến tận tay bọn họ."
Hàn Vận gật đầu.
"Đi đi."
Phấn Mai hành lễ lui ra.
Thanh Bích nếu là người của Hiên Viên Hủ thì Hàn Vận không thể hoàn toàn tín nhiệm. Nếu không vụ này vi phạm pháp lệnh, tương đương chui đầu vô lưới. Về phần Trương Tuyền, Hàn Vận cũng sẽ không hoàn toàn tín nhiệm. Chỉ là nghi ngờ thì không dùng, dùng thì không nghi ngờ, lúc này đây coi như là thử thách đi. Nếu Trương Tuyền thật sự trung thành, sau này giao toàn quyền quản lý cho hắn, mình cũng vui vẻ thanh nhàn.
Hàn Vận dạo bước ở vườn hoa Vương phủ, nhìn sắc trời âm âm u, xem ra sắp có tuyết rơi, hy vọng sẽ không tạo thành bão tuyết mới tốt, tuy rằng như vậy tiền sẽ dễ kiếm hơn.
"Lục Ngạc, Vương gia có nói thời điểm trở về hay không?"
"Thưa công tử, Vương gia không có dặn dò."
Lục Ngạc chi tiết nói.
Hàn Vận gật đầu, không cần nghĩ cũng biết, tên phúc hắc kia hiện tại nhất định ở hoàng cung cùng Hiên Viên Tiêu Thụy nghiên cứu âm mưu quỷ kế chuẩn bị đối phó Thần Quốc.
"Chúng ta đi Thanh Huy Các."
Hàn Vận nói. Không biết Thần Huy cùng Khúc Dịch Tâm thế nào ? Mặc dù Hủ mời thầy thuốc đến, cộng thêm một đống lớn dược liệu trân quý hẳn là không có việc gì. Nhưng quan tâm vẫn là tất yếu , nếu không sao đàm phán được.
"Dạ."
Lục Ngạc lập tức dẫn đường.
Trong Thanh Huy Các.
"Khúc Dịch Tâm, ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước !"
Thần Huy khuôn mặt tái nhợt lúc này cười đến đỏ bừng. Người kia dám đối với hắn động tay động chân!
"Thần Huy, cũng không phải chưa có ôm qua, ngươi phát giận dỗi cái gì?"
Khúc Dịch Tâm vẻ mặt vô lại. Không phải chỉ là ôm một chút thôi sao, làm gì kinh ngạc vậy?
"Ngươi, không thể nói lý !"
Thần Huy từ nhỏ được giáo dục, không cho phép ăn nói thô lỗ.
"Có cái gì xấu hổ, ta nghĩ đã trải qua sự tình ngày hôm qua, ngươi đã nhận ta."
Khúc Dịch Tâm bị tổn thương. Rốt cuộc hắn phải làm như thế nào, Huy mới có thể nhận hắn. Nếu không phải ngày hôm qua Huy vì hắn thỏa hiệp cùng Hiên Viên Hủ, hắn còn hoài nghi Huy căn bản không thèm để ý hắn.
"Đó là bởi vì ta không muốn thiếu ân tình của ngươi."
Thần Huy nói lời trái lương tâm.
Khúc Dịch Tâm sắc mặt âm trầm nói.
"Được, ta xem như chưa nghe gì."
Chẳng lẽ tự mình làm hết thảy còn chưa đủ cho thấy tâm ý sao ?
Thần Huy quay đi, trầm mặc đáp lại.
"Ngươi !"
Khúc Dịch Tâm hiện tại hận không thể tiến lên tát người cổ hủ này một cái.
"Chu choa, có sức lực quá nhỉ."
Giọng Hàn Vận phá vỡ không khí ngưng trọng.
"Hàn Vận ?"
Khúc Dịch Tâm sắc mặt không tốt nhìn về phía người tới. Tên này tới làm cái gì ?
"Ta chỉ là lại đây nhìn xem thương thế các ngươi, thấy các ngươi có sức sống như vậy, ta tin tưởng thương tích đã không có gì đáng ngại."
Hàn Vận đĩnh đạc không mời mà ngồi.
"Đa tạ quan tâm."
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn cũng không có quên người này đối phó giáo chủ như thế nào, làm hại giáo chủ mất đi Võ Lâm Lệnh, ngay cả binh phù cũng là bị người này đánh cắp.
Hàn Vận từ ống tay áo lấy ra một bình sứ màu trắng.
"Đây cho ngươi."
"Cái gì vậy ?"
Sẽ không phải là thuốc thập toàn bổ đại chứ?
"Thuốc khôi phục nội lực."
Hàn Vận không chút để ý nói, đây là Hiên Viên Hủ giao cho hắn .
"Ngươi không sợ ta chạy sao?"
Theo lý thuyết bọn họ hẳn là phòng bị mới phải, dù sao thân phận hắn là Hữu Hộ Pháp ma giáo.
"Thần Huy còn ở nơi này, ngươi dám đi sao?"
Hàn Vận mỉm cười.
Từ chối cho ý kiến, Khúc Dịch Tâm đem thuốc trong bình sứ cho vào trong miệng. Dù sao hắn ở trong tay bọn họ, không cần phải kê đơn chi nữa.
"Này, có thể nói chuyện riêng không?"
Khúc Dịch Tâm mỉm cười, hắn cảm giác nội lực của mình đang khôi phục dần, nhìn về phía Hàn Vận nói.
"Ngươi không sợ ta đem ngươi ăn sao?"
Nếu không có nhớ lầm Hàn Vận trừ khinh công, cũng không có võ công cao cường phòng thân.
"Ha ha, chỉ có ta ăn người khác."
Hàn Vận đáp lại sự trêu chọc của Khúc Dịch Tâm, không khí nhất thời ái muội hơn.
"Mời."
"Ngươi không cần xin chỉ thị một chút sao?"
Hàn Vận nhìn về phía Thần Huy, trong mắt ẩn chứa đắc ý cùng khiêu khích.
Tiến lên ôm eo nhỏ Hàn Vận, Khúc Dịch Tâm dán bên tai Hàn Vận nói:
"Hắn cũng không phải người của ta, vì cái gì phải xin chỉ thị."
Hàn Vận rất phối hợp, đem sức nặng thân thể giao cho đối phương, trong giọng nói mang theo sung sướng.
"Ta đây đi ra ngoài tán gẫu."
Không nhìn người nào đó, hai người cùng nhau đi ra khỏi Thanh Huy Các.
Vừa ra khỏi tầm mắt Thần Huy, Khúc Dịch Tâm liền buông tay ra.
Hàn Vận cũng không để ý, chỉ là trêu tức hỏi.
"Ngươi tính rung cây dọa khỉ sao?"
Khúc Dịch Tâm hừ lạnh một tiếng.
"Có cái gì nói đi, các ngươi lưu ta phải có ý tứ gì."
Hắn cũng không ngốc nghếch giống Thần Huy.
"Ta thích nói chuyện với người thông minh."
Hàn Vận chỉ chỉ tiểu đình cách đó không xa.
Hai người một trước một sau đi vào tiểu đình, Lục Ngạc lập tức chuẩn bị hai cái túi chườm nóng ủ ấm tay.
Hàn Vận cầm phát minh túi nước nóng da dê của mình, phân phó Lục Ngạc đi lấy bầu rượu đến.
Lục Ngạc cảnh cáo nhìn Khúc Dịch Tâm, mới rời đi như Hàn Vận phân phó.
"Hiện tại không có người, có cái gì cứ việc nói thẳng đi."
Khúc Dịch Tâm thưởng thức túi chườm nóng trên tay.
"Ta muốn ngươi thuyết phục Tà Thiên Viêm hiệp trợ Hiên Viên Quốc đối kháng Thần Quốc."
Hàn Vận đi thẳng vào vấn đề.
Ánh mắt Khúc Dịch Tâm hiện lên sát khí, khóe miệng cong lên, trào phúng cười.
"Ngươi cho rằng có khả năng sao ?"
|