Giai Nhân Là Trộm
|
|
Chương 65: Được đền bù mong muốn "Ngươi nghe qua 'đổi đồng giá' chưa ?"
Hàn Vận thản nhiên hỏi.
"Ngươi là có ý gì ?"
Khúc Dịch Tâm khẽ nhíu mày, hắn không hề nghĩ đến Hiên Viên Quốc đem chú ý tới trên đầu giáo chủ.
Hàn Vận chóng khuỷu tay trên bàn, thuận thế chống đỡ cằm, khóe miệng cong lên, tươi cười tự tin.
"Ta nghĩ ma giáo cũng không muốn bị Võ Lâm Minh chèn ép chứ?"
"Điểm ấy không cần Hàn công tử lo lắng."
Đối với Võ Lâm Minh, giáo chủ chưa bao giờ để vào mắt.
"Vậy an toàn của Thần Huy thì sao?"
Hàn Vận tiếp tục nói.
Về điểm ấy đúng là lo lắng của Khúc Dịch Tâm. Thần Huy không có khả năng vĩnh viễn ở lại Hiên Viên Quốc. Thần Huy có giá trị lợi dụng vì hắn là Vương gia Thần Quốc, nhưng một khi về Thần Quốc, Thần Khiêm nhất định sẽ không bỏ qua.
"Nếu Hiên Viên Quốc ủng hộ lập Thần Huy làm Hoàng đế Thần Quốc, Tà Thiên Viêm lại đứng ở bên Thần Huy, ngươi nói phần thắng có thể rất lớn hay không?"
Hàn Vận nháy mắt mấy cái hỏi.
Khúc Dịch Tâm nghĩ rằng cũng không đơn giản như vậy.
"Vậy các ngươi có lợi chỗ nào?"
Bọn họ không hảo tâm đi giúp Thần Huy như vậy chứ? Đánh chết hắn cũng không tin.
Hàn Vận mỉm cười, chậm rãi nói.
"Hỏi rất hay, chúng ta yêu cầu rất đơn giản. Không cần Thần Quốc cúi đầu xưng thần, chỉ cần hai quốc gia ký hiệp ước trăm năm hữu hảo, vĩnh viễn không cùng Hiên Viên Quốc khai chiến đối địch."
"Chỉ có như vậy ?"
Theo lý thuyết điều kiện này cũng không khó, huống chi nếu Thần Huy là đế, với tính tình của Thần Huy cũng sẽ không chủ động khơi mào chiến tranh. Chỉ là hắn cũng không biết Hiên Viên Quốc tuy rằng nhìn qua phồn vinh hưng thịnh, trên thực tế đã muốn cạn kiệt lại đang có thiên tai sẽ nói ra như vậy.
Hàn Vận gật gật đầu.
"Như vậy đối với hai quốc gia mới có lợi, nếu không vì Thần Khiêm chỉ vì cái trước mắt, có dã tâm bừng bừng muốn thôn tính Hiên Viên Quốc, chúng ta cũng không nguyện khơi mào sự tình."
"Sao biết ta đồng ý, hơn nữa dù ta đáp ứng cũng không có nghĩa giáo chủ cùng đồng ý."
"Đương nhiên, ta tin tưởng ngươi nhất định lo được. Thần Huy cũng là hoàng tộc Thần Quốc, cũng chảy huyết mạch hoàng gia. Ta tin tưởng Tà Thiên Viêm sẽ không phản đối."
Hàn Vận cũng không nói gì, hắn còn có thể nhờ Lam Tuyết đi thổi gió bên tai Tà Thiên Viêm.
"Được, ta cùng Thần Huy thương lượng một chút."
Hắn gật đầu, trước tiên đem đồ cổ hủ thu phục trước mới cứng rắn nói đạo lý.
Lúc này Lục Ngạc vừa lúc đem rượu đưa tới.
Hàn Vận tự mình rót rượu cho Khúc Dịch Tâm.
"Vì sự hợp tác của chúng ta cụng ly."
" Được."
"Ha ha, đừng nói làm bằng hữu không chiếu cố ngươi, đây là cho ngươi."
Hàn Vận xuất ra một túi hương.
"Đây là cái gì ?"
Khúc Dịch Tâm tiếp nhận.
"Hắc hắc, tất nhiên là thứ tốt."
Hàn Vận cười đến vẻ mặt gian tà.
Khúc Dịch Tâm lập tức biết công dụng.
"Sẽ không tạo thành cái gì nguy hại chứ ?"
Dù sao cái loại này đối với thân thể đều có kích thích.
"Yên tâm, thuần thiên nhiên, vô thương tổn."
Hàn Vận nheo mắt.
"Đúng rồi, ngươi cũng không nên hít vào, phải biết tiết chế, hai người ở cùng một chỗ đầu tiên chỉ có thể dùng ngón tay."
Mê hương này rất lợi hại, phải dặn dò kỹ.
" Phụt "
Khúc Dịch Tâm đem rượu vừa uống trong miệng đều phun ra, khuôn mặt chuyển sang đỏ bừng.
"Yên tâm, ta sẽ chú ý."
Dùng nội lực điều hòa hơi thở thập phần đơn giản.
"Vậy là tốt rồi, ta đi về trước."
Hàn Vận đứng dậy ngáp một cái, nếu bị Hiên Viên Hủ ép buộc hoài như vậy, thọ mệnh đại thúc đây tuyệt đối ngắn lại.
"Được, ta đây không tiễn."
Khúc Dịch Tâm đồng thời đứng dậy, giơ giơ gì đó trong tay lên.
"Hưởng thụ đi, tuyệt đối có kinh hỉ."
Hàn Vận vỗ vỗ bả vai Khúc Dịch Tâm, kề sát vào tai đối phương to nhỏ gì đó.
Chỉ thấy sắc mặt Khúc Dịch Tâm càng lúc càng hồng, cuối cùng xém chút chảy cả máu mũi.
Lục Ngạc ở một bên sắc mặt xanh mét, cũng không lên tiếng. Quả nhiên là cá mè một lứa. Nàng hiện tại hối hận vì võ công cao, nếu không sẽ không nghe thấy mấy cái dâm ngôn loạn ngữ này!
Trở vào Thanh Huy Các, Khúc Dịch Tâm thập phần rối rắm, nhìn mê hương trong tay. Rốt cuộc nên dùng hay là không cần dùng?
Kỳ thật hắn có thể bỏ đi, nhưng những lời cuối cùng của Hàn Vận châm ngòi làm tâm hắn ngứa ngáy. Nhìn Thần Huy ở dưới thân lại phản ứng, liền cứng rắn sắp không chịu nổi.
Nắm chắc vật trong tay, Khúc Dịch Tâm quyết tâm, liền làm như Hàn Vận nói vậy. Yêu là làm được, đừng có ngại, hơn nữa tính cách Thần Huy hay e thẹn, không mạnh mẽ một chút có lẽ vĩnh viễn cũng khó có thể đột phá. Hơn nữa có mê hương, hắc hắc......
Trong Thanh Huy Các, Thần Huy sắc mặt tối tăm ngồi ở phòng khách, lo lắng vì Khúc Dịch Tâm đã ra ngoài một lúc lâu.
Không đúng, mình vì cái gì lo lắng cho hắn, hắn đi chỗ nào là tự do của hắn.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Thần Huy vẫn không an tâm, dù sao nơi này là Hủ Vương phủ, nếu bọn họ đối phó Khúc Dịch Tâm thì làm sao.
Ngay khi Thần Huy miên man suy nghĩ, Khúc Dịch Tâm mặt không chút thay đổi trở về.
Ánh mắt Thần Huy sáng lên, rồi lập tức khôi phục bình thường.
Biểu tình biến hóa của Thần Huy, làm Khúc Dịch Tâm không có thất vọng.
"Huy, ngồi ở bên ngoài làm gì, cẩn thận nhiễm phong hàn."
Khúc Dịch Tâm đi đến bên cạnh Thần Huy. Hắn hôm nay sẽ đem người này bắt lấy.
Thần Huy mặt không chút thay đổi đứng dậy, cũng không nói một câu liền đi vào trong.
Thấy Thần Huy rời đi, Khúc Dịch Tâm ngâm nga tiểu khúc, về phòng tắm sạch sẽ, một lát có thể ăn đại tiệc.
Từ phòng tắm đi ra Thần Huy, như ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, chỉ bởi vì mùi rất nhẹ nên Thần Huy chưa để ý. Lau khô tóc, thần Huy lắc lắc đầu có chút choáng váng.
Ngay lúc Thần Huy chuẩn bị ngủ, có tiếng đập cửa.
"Huy, là ta, ngươi buổi tối không có ăn cái gì, ta đưa tới một ít thức ăn."
Là Khúc Dịch Tâm ở ngoài cửa.
Thần Huy đỡ vách tường đi ra mở cửa, cảm giác mê muội càng lúc càng mãnh liệt.
Khúc Dịch Tâm tiến vào phòng liền sử dụng nội lực bế khí.
"Huy, đều là món ngươi thích ăn."
Nghĩ đến quả thật mình chưa có ăn cơm, Thần Huy cũng chuẩn bị ăn một ít.
"Cám ơn."
Khúc Dịch Tâm ngồi vào bên cạnh Thần Huy, ánh mắt nhìn lướt qua lư hương, xem bộ dáng Thần Huy hẳn là đã trúng chiêu.
Tay cầm chiếc đũa cũng bị rơi xuống.
Thần Huy xoa xoa thái dương.
"Dịch Tâm, ta có chút choáng váng đầu."
"Làm sao vậy ?"
Khúc Dịch Tâm ra vẻ lo lắng đỡ lấy Thần Huy. Thân thể dựa sát, áo ngủ mỏng manh giống như xuyên thấu, thấy đến da thịt bên trong.
Thần Huy tựa vào Khúc Dịch Tâm.
"Dìu ta đi vào giường nằm."
" Được. "
Nằm ở trên giường, Thần Huy phát giác thân thể mình mềm nhũn, bóng người trước mắt càng mơ hồ, đầu óc cũng theo không kịp phản ứng, thân thể còn có chút nóng lên. Chẳng lẽ phát sốt sao?
"Huy, không có việc gì chứ?"
Khúc Dịch Tâm đưa tay sờ trên gương mặt nóng bỏng của Thần Huy, hai gò má hồng hồng thật sự là càng nhìn càng đẹp.
Thần Huy vô ý thức bắt được tay Khúc Dịch Tâm, xúc cảm hơi lạnh làm hắn cảm thấy thoải mái, nhìn đến hai má đối phương có vết thương, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
"Còn đau không ?"
Khúc Dịch Tâm lắc đầu.
"Không đau, thương thế của ngươi nhiều hơn?"
Thương thế? Thần Huy nghĩ đến trên người cũng bị thương nên kéo vạt áo nhìn về vào lồng ngực, mỉm cười.
"Không có việc gì ."
Khúc Dịch Tâm nuốt một chút nước miếng. Lúc này lồng ngực Thần Huy phơi bày, những vết thương đã nhạt đi nhiều, chỉ lưu lại một ít hồng ấn, nhìn quyến rũ nói không nên lời.
"Vương phủ thuốc tốt lắm, hẳn là sẽ không lưu lại vết sẹo."
Khúc Dịch Tâm xoa xương quai xanh đầy dụ hoặc của đối phương, dần dần trượt xuống.
Thần Huy theo bản năng rên rỉ ra tiếng, mắt mơ màng nhìn Khúc Dịch Tâm.
"Xuống một chút chút nữa."
Lúc này Khúc Dịch Tâm mới phát hiện Huy đã có phản ứng.
"Huy, như vậy tốt không ?"
Khúc Dịch Tâm mặt đầy khó xử, trong lòng lại nở hoa, hận không thể lập tức đem người trên giường ăn ngay.
Thần Huy hơi yếu ớt nhíu mi.
"Ngươi không muốn?"
Trong lời nói lộ ra kiều mị u oán.
"Muốn, nhưng mà Huy ngươi biết rõ mình đang làm cái gì không?"
Thần Huy thẹn thùng.
"Tâm, ôm ta."
Trời ơi! Khúc Dịch Tâm phảng phất như lên thiên đường. Đây không phải mộng, là Huy mời gọi! Trong lòng không ngừng cầu nguyện, nếu thật là mộng, vậy hắn vĩnh viễn sẽ không cần tỉnh lại.
Lúc trước vẻ mặt còn khó xử, đột nhiên hóa thành lang sói, đem con mồi khát vọng đã lâu cắn một ngụm.
Nhất thời trong phòng ngủ Thanh Huy Các vang lên tiếng thở dốc ồ ồ, tiếng rên rỉ tràn lan.
|
Chương 66: Tuyết rơi Trở lại tẩm cung Hàn Vận cười giống hồ ly.
"Cười cái gì vậy ?"
Hiên Viên Hủ đến liền thấy vẻ mặt kinh khủng kia, nhờ tẩm cung không có người tiến vào, nếu không cũng phải bị dọa chạy ra ngoài.
Hàn Vận liếc Hiên Viên Hủ một cái, trong lòng nổi lên nhè nhẹ bất bình. Người này rõ ràng nhỏ tuổi hơn mình, dựa vào cái gì mình luôn bị hắn chà đạp, chơi đùa trong tay.
"Lại đây."
Hàn Vận thần sắc ngả ngớn ngoắc ngoắc ngón tay.
Hiên Viên Hủ chớp chớp mắt. Đại thúc là mời gọi sao ? Còn có thể lực cùng mình đại chiến sao?
Đột nhiên đem Hiên Viên Hủ ôm vào trong ngực, Hàn Vận xoa xoa mặt đối phương, cũng không có dùng sức.
Hàn Vận vẫn như trước, vẫn cảm thấy tức giận cùng bất bình. Tuy rằng áp không được mỹ nam này, nhưng chiếm chút tiện nghi, ăn chút đậu hủ cũng được.
"Vận Nhi, ngươi muốn đốt lửa sao?"
Hàn Vận giờ mới biết mình đang làm chuyện ngu xuẩn, cứ như vậy chịu thiệt chịu tội vẫn là chính mình !
"Hủ, bình tĩnh một chút, ta đi ra ngoài dạo."
Trêu chọc xong. người nào đó liền chuẩn bị chạy trốn, đem Hiên Viên Hủ dở sống dở chết buông ra, đứng dậy chạy ra cửa.
Hiên Viên Hủ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Trời lạnh như thế, đi cái gì? Ta đi tắm rửa, ngươi sớm đi nghỉ ngơi."
Nói xong liền hướng phòng tắm đi đến.
Hàn Vận đương nhiên biết Hiên Viên Hủ vì cái gì vội vã tắm rửa, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút có lỗi, cũng cảm giác ngọt ngào.
Không ngại Hiên Viên Hủ coi mình là nam sủng, Hàn Vận xem ra nam sủng cũng không đáng xấu hổ, hơn nữa có bao nhiêu nam sủng là được chủ nhân thương yêu, chỉ duy nhất không có thể chịu được là chủ nhân kia còn có nam sủng khác.
Ở trên giường, Hàn Vận thử nâng hai chân lên, quỳ gối, đá chân, vết thương trên chân đã lành không còn cảm giác đau đớn, hẳn là có thể tiếp tục sử dụng khinh công, xem ra đã đến lúc rời đi.
Sau một đêm vô mộng, ngày thứ hai Khúc Dịch Tâm liền xuất hiện với dáng vẻ đầy sắc xuân ở trước mặt Hàn Vận. Hắn còn cố ý khoe ra hồng ấn ở cổ.
"Huy đã đồng ý đoạt vị, ta sẽ mau chóng trở về chỗ giáo chủ một chuyến, Huy giao các ngươi chiếu cố."
"Hả? Thần Huy nhanh như vậy liền đồng ý?"
Hàn Vận có chút không dám tin, còn tưởng rằng Khúc Dịch Tâm phải khuyên thật lâu.
"Đó là do mị lực của ta vô hạn, Huy sao ngăn cản được, ha ha."
Khúc Dịch Tâm đắc ý cười to. Kỳ thật tối hôm qua đã xảy ra chuyện đó xong, tự biết rốt cuộc không thể buông tha cho Thần Huy. Thần Huy tất nhiên cũng biết vậy, cho nên khi hắn cùng Huy nhắc tới mục đích của Hiên Viên Quốc, Huy liền đáp ứng. Thứ nhất là không muốn hai quốc gia thật sự khai chiến làm cho sinh linh đồ thán. Thứ hai là Thần Khiêm không chết Thần Huy phải chết không thể nghi ngờ.
"Phải, phải, là Hữu Hộ Pháp mị lực vô hạn."
Hàn Vận cười khẽ nói.
Khúc Dịch Tâm lập tức ngây người. Hắn hiện tại biết vì cái gì Hiên Viên Hủ đối với Hàn Vận động tình. Bởi vì người này bộ dạng quả thật quá đẹp, nếu hắn trong lòng không có Thần Huy thì cũng bị mê đảo.
"Hàn công tử không cần gọi ta là Hữu Hộ Pháp, gọi Dịch Tâm là được."
"Được, vậy ngươi cũng đừng gọi ta là Hàn công tử, xưng hô tên của ta đi."
Hai người nhìn nhau cười.
Thần Huy đã ưng thuận, Hàn Vận liền đem điều này nói cho Hiên Viên Hủ biết.
Hiên Viên Hủ biết được không thể không khen tặng Hàn Vận một trận, làm Hàn Vận cũng vui vẻ.
Cùng lúc đó, Hàn Vận cũng chuẩn bị rời khỏi Vương phủ. Thanh Bích cùng Trương Tuyền đã đem việc Hàn Vận phân phó làm thỏa thỏa đáng.
"Thật sự phải rời khỏi sao?"
Hiên Viên Hủ khó tránh khỏi lưu luyến, dù sao quan hệ hai người mới có đột phá lại bị giai đoạn.
"Phải, xong xuôi việc ta sẽ mau chóng trở về, ngài cũng muốn quốc khố Hiên Viên Quốc đầy đủ không phải sao?"
Nếu làm ăn thành công, các khoản thuế Hiên Viên Quốc đều sẽ đến từ trong tay Hàn Vận.
Lời này tuy không sai, nhưng Hiên Viên Hủ như trước không muốn chia ly, hơn nữa chia ly này thời gian tuyệt đối sẽ không ngắn.
"Vậy ngươi phải chiếu cố chính mình, để Phấn Mai cùng Lục Ngạc đi theo ngươi, ta cũng yên tâm."
Hàn Vận nghĩ nghĩ, bên cạnh có người hầu hạ tất nhiên tốt. Chỉ là hai người này đều là người của Hiên Viên Hủ, nhất là Lục Ngạc, hẳn là thân tín đi.
"Yên tâm, ta sẽ không quấy nhiễu làm ăn của ngươi, không chỉ có như thế Hiên Viên Quốc ta còn hỗ trợ chút lực."
Hiên Viên Hủ đương nhiên biết Hàn Vận đang lo lắng cái gì.
"Tốt lắm, sắp xếp xong này nọ, ta sẽ nhanh chóng rời đi, cũng sẽ sớm trở về."
Hàn Vận phát hiện, còn chưa rời đi mà bắt đầu luyến tiếc người này.
Hai người buổi tối tránh không được lại lăn lộn vài lần, để giải khổ tương tư ngày sau không thể gặp mặt.
Khúc Dịch Tâm hôm trước rời đi ngày hôm sau Hàn Vận liền mang theo Phấn Mai, Lục Ngạc lên xe ngựa rời Vương phủ.
"Vương gia, ngài thật sự thả hắn đi như vậy?"
Nhìn xe ngựa xa dần, Tư Không Hàn từ chỗ tối đi đến bên cạnh Hiên Viên Hủ.
"Ha ha, hắn trốn không thoát tầm tay của ta đâu."
Hiên Viên Hủ tự tin nói.
Tư Không Hàn gật đầu, trong lòng như trước lo lắng không thôi. Hàn Vận không phải người hậu cung Vương phủ. Hàn Vận như con ngựa hoang, một khi rời đi thật sự còn có thể trở về sao ? Kỳ thật hắn sớm nhìn ra Vương gia đối với Hàn Vận có tâm tư khác, hy vọng hai người cuối cùng không phải thành kẻ địch mới tốt.
"Tiến cung."
Hiên Viên Hủ nói với Tư Không Hàn .
"Dạ."
Rời khỏi Vương phủ. Hàn Vận không có cảm thấy vui mừng vì tự do, ngược lại mới rời đi không lâu, mà bắt đầu tưởng niệm Ác ma kia.
Thở dài một tiếng. Xem ra ta thật sự là phải ở trong tay Ác ma kia, không chỉ có bị người ăn sạch mà ngay cả tâm cũng bị giam hãm.
"Công tử, Trương Tuyền cũng sẽ theo chúng ta đi sao?"
Phấn Mai có chút hưng phấn, nàng là lần đầu tiên ra khỏi cửa.
"Phải, đến lúc đó các ngươi có thể tình chàng ý thiếp, chỉ cần không chậm trễ chính sự, ta sẽ không ngăn cản."
Hàn Vận gõ gõ cái trán Phấn Mai. Tiểu nha đầu xuân tâm nhộn nhạo nhớ tình lang.
Phấn Mai thẹn thùng cười.
"Công tử ngươi lại ức hiếp người ta."
Đi đến địa điểm hội hợp cùng Trương Tuyền, một chiếc xe ngựa, hai con tuấn mã rong ruổi ở trên đường.
Rời khỏi kinh thành, Hàn Vận liền không hề ở bên trong xe ngựa, mà cùng Trương Tuyền giục ngựa trên đường.
Trương Tuyền này làm việc cũng không tệ, Hàn Vận không chỉ một lần tán thưởng ánh mắt của mình. Hiên Viên Hủ mất đi nhân tài này tuyệt đối là hắn tổn thất.
"Công tử, phía trước là hẽm núi, chúng ta tận lực đi mau."
Loại địa phương này thường xuyên có thổ phỉ cường đạo mai phục cướp bóc.
"Được, ngươi có kinh nghiệm giang hồ, nghe lời ngươi."
Có lẽ do trời đông giá rét, bọn sơn tặc cũng tránh đông, bốn người an toàn vượt qua hẽm núi.
Ba ngày sau, Hiên Viên Quốc đỗ trận tuyết đầu tiên.
Tránh ở trong xe hai tiểu nha đầu, cuối cùng nhịn không được không để ý rét lạnh chui ra xem bông tuyết.
"Công tử, tuyết thật đẹp."
Phấn Mai khuôn mặt tươi cười bị đông lạnh đến đỏ bừng, vẫn không muốn vào xe ngựa.
Tuyết càng rơi càng lớn, đã phủ kín một tầng trắng xóa.
Trong đầu Hàn Vận lại vang lên lời Hiên Viên Hủ.
"Bông tuyết tuy đẹp, nhưng rơi xuống nhiều như vậy chắc chắn tạo thành bão tuyết, đến lúc đó không biết có bao nhiêu người không sống yên ổn."
Phấn Mai cũng lo lắng.
"Thật ra nếu không phải trước đây quê nhà ngập lụt, ta cũng sẽ không bị bán vào Vương phủ làm nha hoàn."
Vương gia đối đãi các nàng không tệ, hiện tại ngẫm lại mình may mắn hơn so với những người khác nhiều.
Hàn Vận trong lòng thê lương, nếu ở hiện đại, trận tuyết này không đáng kể chút nào. Dù có gây thành thiên tai, quốc gia cũng sẽ dự báo trước, nhân dân quyên tiền, còn có thể có một chút quỹ cứu trợ. Vô luận là xuất phát từ chân tình hoặc là giả ý, địa phương nhất định phải nhận được giúp đỡ thích đáng. Mà cổ đại giao thông căn bản là không tiện, lại có tham quan ô lại, chịu đói chịu đông lạnh nhất định là dân chúng.
Trận này tuyết đổ suốt hai ngày, sắc trời như trước ẩn ẩn nặng nề.
Đoàn người đi vào bờ sông, trên mặt sông tuy rằng đã muốn kết băng, nhưng là một tầng mỏng manh cũng không chậm trễ thuyền qua lại.
Đứng ngạo nghễ ở boong thuyền, Hàn Vận nhìn phong cảnh, miệng ngâm nga bài thơ "Tuyết trên sông" của Liễu Tông Nguyên .
"Thiên sơn điểu phi tuyệt Vạn kính nhân tung diệt Cô chu thôi lạp ông Độc điếu hàn giang tuyết"
(Núi non chim vắng bóng Đường xa không dấu chân Thuyền cũ cùng áo tơi Một mình trên sông băng)
"Thơ hay."
Ngay thời điểm Hàn Vận âm thầm xuất thần, phía sau đột nhiên xuất hiện một giọng xa lạ.
"Công tử ngâm thơ rất hay, xin hỏi bài này là ngài làm sao ?"
Người tới một thân cẩm bào đen huyền, mày kiếm mắt sáng, khôi ngô anh tuấn bất phàm.
"Không phải, là một vị thi nhân ở quên ta."
"Không biết tại hạ có thể kết bạn không?"
"Hắn đã chết."
"Vậy thật sự là rất đáng tiếc ."
Nam tử tiếc hận nói.
"Tại hạ Lục Triển Tường, xin hỏi tục danh công tử?"
"Hàn Vận."
Hàn Vận tầm mắt vẫn như trước đặt ở cảnh tuyết rơi trên sông.
"Công tử, bên ngoài lạnh lẽo, vào nghỉ ngơi đi."
Lục Ngạc đi đến bên cạnh để một túi ủ ấm vào tay Hàn Vận.
"Tại hạ cáo từ."
"Mời."
Lục Triển Tường nhìn Hàn Vận đi vào khoang thuyền, trong miệng thầm nói:
"Hàn Vận."
|
Chương 67: Gặp người quen Đảo mắt đã qua nửa tháng, Khúc Dịch Tâm cũng truyền tin tức về, nói là Tà Thiên Viêm nguyện trợ giúp Thần Huy lập Đế.
Hàn Vận trèo non lội suối đi đến biên giới Hiên Viên Quốc, trên tay chỉ có tờ giấy. Tờ giấy viết tay này như giấy thông hành.
Cổ đại thông tin không tiện, muốn nhắn tin chỉ có thể dựa vào người hoặc là bồ câu. Hàn Vận trong tay có bồ câu đưa tin của Hiên Viên Hủ cho dùng để truyền thư tín.
Dọc theo đường đi quan viên đều đã được nhận mật lệnh báo trước của Hiên Viên Hủ, không có đó địa phương nào dám không nể mặt mũi Hàn Vận.
Tuy rằng từng quốc gia đều có một ít tiểu thương đi qua lại trao đổi buông bàn, nhưng chân chính khai thông thị trường nước ngoài cũng không dễ dàng.
"Trương Tuyền."
"Công tử."
Trương Tuyền từ ngoài cửa tiến vào. Trong khoảng thời gian làm việc với Hàn Vận, hắn đoán được người này chính là một thiên tài kinh thương trời sinh. Trên đường đi qua mỗi thành trấn đều có xây dựng cứ điểm, tin tưởng tương lai không lâu, người này tài phú nhất định vượt qua tưởng tượng của mọi người.
"Đem tư liệu Tháp Nhĩ Quốc ra đây."
Hàn Vận nghe nói Tháp Nhĩ Quốc nhiều man di, man di tất nhiên là chủng tộc dễ lừa.
"Dạ."
Nơi đây cách Tháp Nhĩ Quốc chỉ có một dãy núi rừng rộng lớn gọi là An Sơn, thông qua An Sơn liền có thể vào biên giới Tháp Nhĩ Quốc.
"Phấn Mai, Lục Ngạc, chúng ta đi ra ngoài dạo phố."
Hàn Vận gọi hai nàng chuẩn bị đi ra ngoài mua một chút đồ, thuận tiện để hiểu biết thị trường cùng hoàn cảnh tập quán nơi này.
"Dạ."
Hai nàng hiển nhiên thập phần vui sướng.
Trấn nhỏ biên giới không náo nhiệt phồn hoa như kinh thành, trên đường cái tuy rằng cũng có người qua lại nhưng tiêu điều hơn.
"Công tử, tiểu thư, nhìn xem da thú đi, là da Bạch Hổ bắt từ An Sơn ra."
"Hả ?"
Hàn Vận đi đến trước sạp một sạp bán da thú, rất có hứng thú nhìn hàng.
Chủ sạp lập tức đem da thú đưa tới trong tay Hàn Vận.
"Công tử, hổ này là ta cùng ca ca mất thời gian ba ngày mới đánh chết, lột da xong phu nhân nhà ta mất một ngày mới tẩy rửa sạch sẽ. Ngài ngửi đi không có một chút mùi lạ."
Hàn Vận thật sự đem tới mũi ngửi. Quả thật không có một chút mùi máu tươi, hơn nữa xúc cảm thật tốt.
"Bán thế nào ?"
"Hai mươi lượng bạc."
Hàn Vận gật gật đầu, xem ra ở đây da hổ cũng không quý, nếu lấy đến kinh thành ít nhất cũng hai trăm lượng.
"Ngươi còn có thứ gì khác tốt không ?"
"Có có, công tử ngài xem, là da chồn, tuy rằng không phải chồn bạc, nhưng màu cam chất lượng cũng là thượng phẩm, còn có da thỏ, da sói......"
Ông chủ đem hàng hóa đặt tới trước mặt Hàn Vận.
"Chỉ có chừng này sao ?"
Hàn Vận tiếp tục hỏi.
"Ở nhà ta còn có rất nhiều."
"Vậy à, bán tất cả cho ta phải tính giá tốt cho ta, đưa đến Hàn Trạch phố đông."
Hàn Vận vỗ vỗ tay. Hàn Trạch là một tòa trang viên hiện tại nhóm người Hàn Vận đang ở. Bốn người tới biên giới này ngày hôm sau liền mua một trang viên, tuy rằng so ra kém Vận Cư ở kinh thành nhưng hoàn cảnh xem như không tệ.
Phấn Mai ở phía sau nghi hoặc nói:
"Công tử, ngài mua nhiều da thú như vậy làm cái gì ?"
Vương phủ còn nhiều mà, vì sao phải đến mua nơi này ? Nàng phát hiện công tử đúng là có sở thích khác người, nào có người mua hàng như vậy.
"Tiểu nha đầu biết cái gì, đại nhân làm việc, ở một bên chơi đi."
Hàn Vận lại véo gò má Phấn Mai, không biết vì cái gì chỉ là thích khi dễ nha đầu này. Đương nhiên khi dễ cũng phải nhìn thời điểm. Lần trước ở trước mặt Trương Tuyền gõ trán Phấn Mai một cái, thiếu chút nữa bị Trương Tuyền dùng ánh mắt lăng trì.
Ông chủ đang buồn bực, lại có người mua da thú của hắn, hắn cũng vui vẻ muốn chết, sao còn có thể băn khoăn cái khác.
"Công tử, những cái này ngài mua hết, ở nhà ta ngài cũng muốn mua sao?"
Ông chủ vẫn có chút không xác định, ở nhà hắn trữ hàng cũng không ít, không biết là gấp bao nhiêu lần chỗ này.
"Đều mua."
Hàn Vận mỉm cười.
"Đến Hàn Trạch tìm Trương Tuyền, nói hắn tính tiền cho ngươi. Còn nữa, về sau nếu bắt được cái gì tốt cũng đưa đến đó hết."
Đây xem như mua đứt đi. Ha ha, nghĩ xem chút da thú này về sau có thể bán ra giá gắp chục gắp trăm lần. Đây đều là bạc trắng bóng nha!
"Cám ơn công tử, cám ơn công tử."
Ông chủ kích động không thôi. Bản thân còn lo lắng năm nay không tốt, không nghĩ tới gặp được vị công tử này. Rốt cục có thể mua cho thê tử bộ đồ mới, mua cho mấy đứa con điểm tâm ăn.
Hàn Vận lắc lắc tay, tiếp tục đi mua đồ.
"Công tử là mứt quả."
Phấn Mai mắt sáng lên.
"Công tử ta không phải là mứt quả, muốn ăn thì đi mua đi."
Hàn Vận ôn nhu cười.
"Nhớ rõ mua nhiều một chút cho Trương Tuyền nữa."
"Dạ."
Phấn Mai nhảy nhót đi mua.
Lục Ngạc cùng Hàn Vận đi vào một tiệm châu báu.
"Công tử mời vào bên trong, tiệm nhỏ châu báu cũng đa dạng chủng loại, giá bán phải chăng, ngài muốn xem loại gì ?"
Chủ tiệm cười tươi, vẻ mặt ân cần giới thiệu cho Hàn Vận .
"Đây là cẩm thạch đen sao?"
Hàn Vận đi đến bên cạnh bàn cầm lấy một khối đá màu đen chưa mài, thoạt nhìn rất thô ráp.
"Đúng vậy, đá này tuy rằng không đẹp mắt, nhưng mà nghe nói có thể trừ tà."
Thấy Hàn Vận coi trọng loại đá bình thường ông chủ không khỏi có chút thất vọng.
Hàn Vận tiếp tục xem cái khác. Nơi này bảo thạch tuy rằng không tệ, nhưng do thủ công không đủ tinh tế, có rất nhiều đá cũng không mài, cho nên tiêu thụ không tốt là phải.
"Ông chủ đây là cái gì ?"
Hàn Vận mắt sáng lên, cầm lấy một hộp gấm, mở ra bên trong hộp có hơn mười viên trân châu xinh đẹp. Tuy rằng hình dáng không có đẹp, nhưng màu sắc độc đáo, là màu lam từ sậm đến nhạt, nếu ở trên trâm cài tuyệt đối chói mắt.
"Đây là lam châu. Là người đánh cá vớt lên từ biển sâu, chỉ có sườn bên kia mới có bán."
Ở một sườn khác của An Sơn là đại dương rộng lớn. Nghe nói bên kia đại dương có quốc gia thần kỳ, đẹp như tiên cảnh, dù sao cũng là truyền thuyết, không ai chân chính chứng thật.
"Châu này ngươi có bao nhiêu ?"
Hàn Vận hỏi.
"Công tử xin chờ."
Ông chủ xuất sổ sách kiểm tra, bắt đầu xem xét.
"Tổng cộng bảy mươi viên."
"Ta đều mua ."
Ông chủ thần sắc vui vẻ.
"Được rồi, tám lượng sáu tiền một viên, có bảy mươi viên, tổng cộng sáu trăm linh tám lượng bạc. Vậy thu ngài sáu trăm lượng, còn khối cẩm thạch đen xem như tặng không."
Hàn Vận mỉm cười. Ông chủ này buôn bán cũng rất tốt.
"Vậy đa tạ ông chủ ."
Một tay giao tiền một tay giao hàng. Hàn Vận đem hàng hóa đưa cho Lục Ngạc. Dù sao Lục Ngạc có võ công hẳn là sẽ bảo quản an toàn hơn.
Phấn Mai lúc này đã đem mứt quả mua trở về. Một tay cầm gói mứt, tay kia đang cho một miếng vào miệng ăn.
"Nha đầu tham ăn."
Hàn Vận điểm điểm chóp mũi Phấn Mai, thò tay vào gói giấy lấy ra một miếng đưa cho Lục Ngạc.
Đang nhàn nhã đi trên đường đúng lúc này gặp một người quen.
"Công tử Hàn Vận sao?"
Một giọng nói du dương vang lên.
Hàn Vận sửng sốt, quay đầu nhìn về phía nữ tử.
" Văn Nhân Thiển U ?"
Tuy rằng giờ phút này là một thân vải thô lại khó che giấu vẻ đẹp tuyệt sắc, người này đúng là một trong Tứ Tiên Tử.
"Tiểu nữ đúng là Văn Nhân Thiển U của Ngự Kiếm Sơn Trang."
Văn Nhân Thiển U trong lòng vui mừng, không nghĩ tới vị công tử này thế nhưng còn nhớ rõ nàng.
Lúc trước ở Đại Hội Võ Lâm, nàng liền chú ý đến vị Hàn Vận công tử này. Chỉ là khi đó nàng cùng cái tỷ muội đứng chung một chỗ, không thể tới gần, không nghĩ tới hôm nay hữu duyên gặp lại.
"Văn Nhân tiểu thư sao lại ở chỗ này ?"
"Ta cùng đại ca tới nơi này bàn chuyện làm ăn, đại ca còn ở cửa hàng, ta ngại nhàm chán liền đi dạo một chút."
Văn Nhân Thiển U thẹn thùng nói. Nhờ có đi ra ngoài, nếu không không phải bỏ qua duyên phận này rồi.
Ở nơi biên giới đa phần là thô nhân hán tử, thô bỉ phụ nhân. Bọn họ nhìn người đẹp cũng như không thấy, dù sao tại đây trong hoàn cảnh ác liệt, bộ dạng đẹp mà không có cơm ăn cũng giống bọn họ.
Ngược lại Hàn Vận một thân hoa phục, vừa thấy là biết có tiền so với mỹ nữ gây chú ý hơn.
Thấy bốn phía không ngừng có người nhìn về nơi này, Lục Ngạc thấp giọng nói:
"Công tử, chúng ta trở về đi."
"Cô nương này là ai?"
Văn Nhân Thiển U giờ này mới chú ý tới phía sau Hàn Vận là hai nữ tử.
"Các nàng là nha hoàn của ta."
Hàn Vận chỉ tửu lâu một bên.
"Không biết tại hạ có cơ hội mời tiểu thư uống một ly trà hay không, trong chốc lát Văn Nhân công tử đi ra cũng có thể thấy."
Văn Nhân Thiển U trong lòng vui vẻ.
"Cung kính không bằng tuân mệnh."
"Văn Nhân tiểu thư mời."
Hàn Vận thể hiện phong độ, kéo ghế cho Văn Nhân Thiển U ngồi.
"Đa tạ."
Văn Nhân Thiển U sắc mặt đỏ lên, nàng là lần đầu tiên được nam tử đối đãi như thế.
Hàn Vận ngồi vào đối diện Văn Nhân Thiển U. Chỗ ngồi của bọn họn thoải mái lại gần cửa sổ, có thể dễ dàng phát hiện Văn Nhân Thâm Uyên.
Phấn Mai vốn tưởng Lục Ngạc ngồi một bên, lại bị Lục Ngạc dùng ánh mắt ngăn lại. Giờ mới nghĩ đến Hàn công tử là người của Vương gia sao có thể cùng nữ nhân ngồi chung.
Phấn Mai đặt mông ngồi vào bên cạnh Hàn Vận, trong lòng âm thầm quyết định nhất định phải báo cho Vương gia đem Hàn công tử nhốt vào nhà lao, để phòng ngừa bị Văn Nhân hồ ly câu đi !
|
Chương 68: Mỹ nam kế Lục Ngạc mỉm cười, thời khắc mấu chốt tiểu nha Phấn Mai này sẽ có chỗ dùng.
Hàn Vận ân cần vì đối phương rót trà dâng bánh.
"Đa tạ công tử."
Văn Nhân Thiển U cắn cắn môi, trong mắt ái mộ thập phần rõ ràng, nước trà nhạt cũng biến thành cam lộ.
Hàn Vận đối với ngoại hình của mình rất tự tin. Cũng không phải lần đầu tiên được nữ nhân ái mộ, bởi vậy cũng không có cái cảm giác gì đặc biệt, chỉ là chứng minh mình có mị lực.
"Không biết Văn Nhân tiểu thư cùng lệnh huynh tới nơi này làm buôn bán gì ?"
"Binh khí, từ lần trước Đại Hội Võ Lâm chấm dứt, phụ thân liền không quản lý sơn trang, đại ca chỉ có thể tự mình tới nơi này hiệp đàm."
Hàn Vận gật gật đầu. Về binh khí của Ngự Kiếm Sơn Trang, Hàn Vận cũng nghe nói qua. Hình như năm trước sơn trang còn tạo ra một binh khí thần kỳ, chỉ là vẫn chưa xuất hiện hiện, cũng không biết là thực sự kì như lời đồn hay không.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui. Văn Nhân Thiển U cũng không phải là khuê các tiểu thư bình thường, nói chuyện rất thoải mái không câu nệ. Làm Hàn Vận không thể không nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, thậm chí phần lớn nam tử cũng không thể so sánh với nàng.
Không lâu sau Văn Nhân Thâm Uyên xuất hiện.
"Đại ca."
Văn Nhân Thâm Uyên ngẩng đầu nhìn hướng tửu lâu, phát hiện muội muội ngồi ở bên cửa sổ, mỉm cười tiến vào tửu lâu.
Hàn Vận đứng dậy đón chào, Văn Nhân Thâm Uyên ôm quyền.
"Hàn công tử."
Hiển nhiên Văn Nhân Thâm Uyên cũng nhớ rõ Hàn Vận, chỉ là không biết vị này sao xuất hiện ở nơi này.
"Văn Nhân công tử, mời ngồi."
Văn Nhân Thâm Uyên ngồi vào đối diện Phấn Mai cùng Lục Ngạc, cũng khẽ gật đầu chào hai nàng.
"Đại ca, Hàn công tử cũng là đến đây bàn việc buôn bán ."
Văn Nhân Thiển U chuyên chú nhìn Hàn Vận.
"Vậy sao? Không biết Hàn công tử buôn bán cái gì?"
Văn Nhân Thâm Uyên không hổ là người trong Bát Đại Thiếu Hiệp, vô luận bộ dạng võ công hoặc là hành xử đều toát lên khí chất.
"Bán rượu mà thôi."
Hàn Vận mỉm cười. Văn Nhân Thâm Uyên tính cách trầm ổn, tuyệt đối không phải một nhân vật dễ đối phó, nhưng cũng khơi dậy tính khiêu chiến.
"Ồ? Thật là nhìn không ra Hàn công tử bán rượu."
Văn Nhân Thâm Uyên thoáng kinh ngạc. Kỳ thật nhìn vào Hàn Vận nói là thương nhân làm hắn khó có thể tin.
"Đúng vậy mà, công tử nhà ta rất lợi hại nha."
Phấn Mai dương dương tự đắc nói. Công tử cũng không phải là người buôn rượu bình thường đâu.
Hàn Vận như trước bảo trì mỉm cười.
"Hai vị cô nương là.... ?"
Văn Nhân Thâm Uyên nhìn về phía hai nàng. Hai người tướng mạo xuất chúng cũng không giống nha hoàn bình thường, nhất là vị nữ tử mặt lạnh, hẳn cũng là cao thủ.
"Phấn Mai, Lục Ngạc, nha hoàn của ta."
Hàn Vận giới thiệu.
"Xin chào hai vị cô nương."
Văn Nhân Thâm Uyên chào hai người.
"Hừ."
Phấn Mai xoay đầu qua một bên. Các ngươi rời đi thì tốt rồi.
Lục Ngạc gật đầu xem như đáp lại.
"Văn Nhân công tử xin thứ lỗi, các nàng đều bị ta chìu hư. Phấn Mai đừng vô lễ, nếu không ta liền nói cho Trương Tuyền."
Hàn Vận uy hiếp.
Phấn Mai nhăn nhó, bĩu môi kháng nghị.
"Hàn công tử ở đây sao"
Văn Nhân Thâm Uyên tỏ vẻ rộng lượng, cũng không có đi so đo.
"Đúng vậy, hai vị nếu không có chỗ ở có thể tạm ở chỗ ta."
Hàn Vận thật hiếu kỳ đối với binh khí thần bí của Ngự Kiếm Sơn Trang.
Văn Nhân Thiển U lấy tay kéo vạt áo ca ca, cúi đầu thẹn thùng không nói.
Văn Nhân Thâm Uyên không nghĩ tới muội muội tâm cao khí ngạo thế nhưng coi trọng Hàn Vận.
"Như vậy huynh muội chúng ta liền xin quấy rầy ."
"Văn Nhân công tử khách khí, chúng ta dù sao cũng quen biết, huống chi còn đồng thời đi kiếm tiền."
Hàn Vận cười như gió mùa xuân.
"Lục Ngạc, trở về thông báo Trương Tuyền thu dọn hai phòng."
Lục Ngạc ngầm hiểu.
"Dạ."
Lục Ngạc lập tức đi trước. Xem ra công tử cũng không phải là bị mĩ sắc mê hoặc thần trí.
Bốn người lại ngồi trong chốc lát, Hàn Vận liền mang theo huynh muội Văn Nhân về Hàn Trạch.
"Hàn xá đơn sơ, hai vị xin đừng ghét bỏ."
Hàn Vận đem hai người mời vào phòng khách.
"Không dám, toàn bộ trấn này cũng không có đình viện nào lộng lẫy như Hàn Trạch "
Văn Nhân Thâm Uyên cũng không phải là khen tặng, mà thật sự Hàn Trạch bố trí quả thật hiếm thấy.
"Trương Tuyền, Trương Tuyền."
Hàn Vận thấy Phấn Mai không ở bên cạnh, đã biết lại đi tìm Trương Tuyền liền không giữ hình tượng hô lớn.
"Đến đây."
Trương Tuyền rất nhanh đi đến trước mặt Hàn Vận. Vị công tử này cái gì cũng tốt, chỉ là hay cằn nhằn .
"Phòng thu dọn tốt chưa?"
Hàn Vận dò hỏi, hoàn toàn không nhìn Phấn Mai đang ai oán.
"Công tử giao phó xuống, Trương Tuyền tất nhiên nhanh chóng hoàn thành."
Trương Tuyền trả lời, về phần công tử cùng Phấn Mai trừng nhau hắn hoàn toàn vờ không nhìn.
"Văn Nhân công tử, Văn Nhân tiểu thư, hai vị nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cơm chiều xong, ta sẽ phái người mời hai vị ."
"Đa tạ Hàn công tử."
Huynh muội Văn Nhân nói lời cảm tạ.
Trương Tuyền tiến lên dẫn đường, Phấn Mai lại đi theo phía sau giống một cái đuôi.
Đợi bốn người đi xa, Hàn Vận gọi Lục Ngạc.
"Này đều thu xếp hết chưa?"
"Dạ rồi, vật phẩm đều thu vào kho hàng."
Lục Ngạc trả lời. Hàn Vận phái nàng về trước chính là mục đích này.
"Vậy, hiện tại đi giám sát hai người kia. Bọn họ nói gì làm gì tất cả phải nói cho ta."
Hàn Vận ra lệnh.
"Dạ."
Lục Ngạc nhíu mày lĩnh lệnh, lập tức có chút nghi hoặc hỏi.
"Nếu không muốn để cho bọn họ phát hiện thân phận và mục đích của chúng ta, vì sao còn muốn cho bọn họ vào ?"
Đây không phải kỳ lạ quá sao?
Hàn Vận giảo hoạt cười, trong mắt lóe sáng.
"Đương nhiên là để thăm dò, ngươi hẳn là nghe nói qua Ngự Kiếm Sơn Trang tạo ra thần khí chứ."
"Đó chỉ là đồn đãi."
Lục Ngạc hơi hơi nhíu mày, Hàn Vận buôn bán tìm thần khí làm cái gì?
"Mặc kệ có phải đồn đãi hay không, cũng cần chứng thật, hơn nữa ta muốn đem binh khí thần bí kia đưa cho Hủ."
Hàn Vận ôn nhu cười, lại nghĩ đến cái nhân vật đang ở kinh thành bận rộn kia.
Lục Ngạc giờ này mới tươi cười.
"Dạ đã biết, Lục Ngạc sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Nàng còn tưởng rằng bắt nàng theo dõi Văn Nhân Thiển U. Nếu thật sự là như vậy nàng tuyệt đối sẽ làm cho Văn Nhân Thiển U biến mất trên thế giới này.
Hàn Vận gật đầu.
"Bọn họ sẽ không ở chỗ này lâu lắm, mấy ngày này ngươi nói cho Phân Mai đừng đi làm chuyện xấu. Ta đối với Văn Nhân Thiển U tuy rằng thưởng thức, nhưng không có ý tứ khác, cũng không cần mọi chuyện đều bẩm báo cho Hiên Viên Hủ. Ta hy vọng thời điểm trở về có thể cho Hủ một kinh hỉ."
Hủ hẳn là sẽ thật vui. Cũng không biết Hiên Viên Hủ hiện tại có nghĩ tới mình không?
Nghĩ đến kia khuôn mặt tuấn tú kia, Hàn Vận cảm giác tim mình đập gia tốc. Đáng chết, ta thế mà tưởng nhớ người ở kinh thành xa xôi kia, thật sự là rất mất mặt mà!
"Dạ."
Lục Ngạc lĩnh lệnh, trong lòng lại vì Vương gia cảm thấy vui vẻ.
Trong ba ngày, Hàn Vận đều ở cùng huynh muội Văn Nhân, xưng hô cũng từ 'Hàn công tử' sửa thành 'Hàn đại ca'. Có thể nói, ba người rất thân thiết, nhất là Văn Nhân Thiển U đã hứa với lòng không phải Hàn Vận không lấy chồng.
Dù sao Ngự Kiếm Sơn Trang không thể trường kỳ vô chủ, rốt cục vẫn phải nói lời từ biệt.
Ngày đó Văn Nhân Thiển U khóc lóc thảm thiết, Hàn Vận chỉ có thể đem nàng ôm vào trong ngực trấn an.
"Thiển U, chờ ta nơi này xong xuôi, sẽ đi Ngự Kiếm Sơn Trang tìm muội, chờ ta."
Hàn Vận trầm giọng nói, lập tức đem Văn Nhân Thiển U dần dần kéo ra.
"Dạ, Hàn đại ca, muội chờ huynh, vô luận bao lâu muội cũng đợi." Văn Nhân Thiển U lau nước mắt, nói trong tiếng khóc.
Nhìn xe ngựa đi xa, Hàn Vận vỗ vỗ quần áo. Tuy rằng Hàn Vận song tính luyến ( thích cả nam lẫn nữ) , nhưng chán ghét loại bám dính khóc sướt mướt.
"Phấn Mai, chuẩn bị nước, bản công tử phải tắm rửa."
"Dạ, công tử."
Phấn Mai vừa đi, Lục Ngạc lại tới, cười nói:
"Công tử thật đúng là vô tình."
"Nàng ta tự nguyện ."
Hàn Vận không sao cả. Ở hiện đại, vì công việc đôi khi phải dùng mỹ nam kế một chút cũng không cảm thấy sai trái.
Lục Ngạc mỉm cười. Thật tốt vì Vương gia chiếm được trái tim người này, nếu không thật đúng là đáng thương.
|
Chương 69: Tháp Nhĩ Quốc Sau khi huynh muội Văn Nhân rời đi, Hàn Vận cũng bắt đầu tiến vào Tháp Nhĩ Quốc phát triển buôn bán.
Đọc tư liệu khóe miệng Hàn Vận cong lên. Tuy rằng Tháp Nhĩ Quốc được xưng là quốc gia man di, lại rất giàu có, dân chúng chất phác. Điều tối quan trọng là Tháp Nhĩ Quốc còn có khoáng sản, có mỏ vàng mỏ bạc, sao không làm động tâm Hàn đại thúc cho được. Chỉ là muốn tiến vào Tháp Nhĩ Quốc cũng không phải là chuyện dễ.
"Trương Tuyền, ngươi xem chúng ta muốn vượt qua An Sơn cần bao nhiêu thời gian ?"
Hàn Vận hỏi.
"Ít nhất cũng phải nửa tháng."
Đây là Trương Tuyền hỏi người dẫn đường kiêm thợ săn mà biết.
"Trương Tuyền, chuẩn bị một chút để xuất phát, mang theo Phấn Mai."
Hàn Vận trong lòng có tính toán.
"Dạ, công tử."
Trương Tuyền lĩnh lệnh, lập tức bắt đầu đi chuẩn bị.
Viết một phong thơ gửi cho Hiên Viên Hủ ở kinh thành, Hàn Vận tin tưởng đến Tháp Nhĩ Quốc liên lạc sẽ rất khó khăn.
Lục Ngạc bị lưu lại trông coi nhà. Hàn Vận, Trương Tuyền, Phấn Mai ngày kế tiếp khởi hành đi Tháp Nhĩ Quốc.
Ngồi trên lưng ngựa, Hàn Vận nhìn Trương Tuyền và Phấn Mai cùng cỡi chung một con ngựa phía sau trong lòng ứa ra nước mắt. Hai người này là cố ý chọc giận Hàn đại thúc cô đơn sao?
"Ta nói này, hai vị có thể nhanh lên hay không, chúng ta trước khi trời tối phải tiến vào An Sơn tìm nơi hạ trại."
Hàn Vận quay đầu hô to. Hai người này thật đúng là khoe mẽ mà! Quả thực rất đáng giận !
Trương Tuyền giục ngựa, hai người chạy tới phía trước, sau đó truyền đến tiếng cười khúc khích của Phấn Mai.
Hàn Vận rầu rĩ theo ở phía sau, hừ hừ. Cười đi rồi có ngày ta sẽ cho hai người khóc.
Ban đêm An Sơn cũng không giống trong tưởng tượng, phong cảnh tú lệ với bầu trời đầy sao. Tương phản, tinh tú đã bị bóng đại thụ che lấp, gió đêm mang theo hàn khí.
Ba người tìm một chỗ coi như sạch sẽ loại bỏ cỏ dại, đốt lửa trại, dựng lều chuẩn bị nghỉ ngơi.
"Trương Tuyền, đi xem núi này có con mồi gì không, nhớ kỹ không cần đi quá xa."
Hàn Vận phân phó. Mặc dù họ có mang lương khô, nhưng rất hạn chế dùng, chỉ dùng khi không có gì để ăn, dù sao cũng là sinh tồn nơi hoang dã không có gì là có thể đoán trước.
"Dạ."
Trương Tuyền lĩnh lệnh đi săn. Tuy rằng hiện tại ngọn núi thập phần âm u, nhưng động vật cũng không thiếu, vẫn có thể bắt một vài con làm thức ăn.
Hàn Vận dùng góc bụi cây để làm thanh xiên thịt, trong chốc lát cũng có cái để nướng thịt.
Phấn Mai dọn dẹp lều trại xong, tự động tự giác giúp Hàn Vận làm mấy cái que nướng.
Khi mọi thứ chuẩn bị tốt, Trương Tuyền mang về một con tuần lộc.
"Oa ! Trương Tuyền, huynh bắt được con mồi này sao ?"
Phấn Mai chỉ vào con tuần lộc ước chừng có cân nặng gần bằng mình, vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Trương Tuyền.
Trương Tuyền tươi cười.
"Phải, Phấn Mai thích ăn thịt tuần lộc không?"
Tiểu nha đầu liên tục gật gật đầu.
Thịt tuần lộc nướng trên lửa trại tỏa ra một mùi thơm lừng, Phấn Mai ngồi ở bên cạnh Trương Tuyền không kiềm chế mà nuốt nước miếng ực ực.
"Được rồi, lại đây ăn đi."
Hàn Vận đem muối ăn vẫy lên.
Trương Tuyền cắt xuống một khối thịt, thổi thổi, đưa tới bên miệng Phấn Mai.
Hàn Vận bĩu môi, ngồi ở một bên nhai nhai.
Ban đêm ở trên núi ẩn chứa không biết bao nhiêu nguy hiểm, cho nên Hàn Vận cùng Trương Tuyền hai người thay phiên nhau gác đêm.
Ngày thứ hai, ba người tiếp tục đi. Cũng may mùa này cỏ cây không mọc lan tràn, đường đi coi như thông thoáng. Hơn nữa ban ngày khí hậu ấm áp, tốc độ đi đường của ba người cũng nhanh hơn nhiều.
Trèo non lội suối suốt nửa tháng, rốt cục ba người cũng đến Tháp Nhĩ Quốc.
Bộ dáng ba người lôi thôi lếch thếch rất giống dân Phi Châu chạy nạn.
"Công tử, chúng ta tìm một chỗ rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi một chút đi."
Phấn Mai cào cào mái tóc lộn xộn của mình, chột dạ nhìn về phía Trương Tuyền. Không biết huynh ấy có ghét bỏ dáng vẻ mình hiện tại hay không.
Hàn Vận cùng Trương Tuyền cũng không tốt hơn bao nhiêu, râu cũng rất dài, triệt để mất đi dáng dấp thanh niên trước kia, người khác nhìn vào họ sẽ nghĩ là hai đại thúc hàng bốn năm mươi tuổi.
"Phía trước chính là thị trấn thuộc Tháp Nhĩ Quốc, chúng ta đến đó tìm chỗ nghỉ ngơi."
Trương Tuyền đề nghị.
Hàn Vận ngửi ngửi mùi trên người mình, cũng đã chịu không nổi nữa rồi.
"Chúng ta đi nhanh lên."
Nửa ngày sau, ba người rốt cục tới trấn biên giới Tháp Nhĩ Quốc.
Tìm một khách điếm đi vào. Nếu Hàn Vận không ra tay hào phóng, tiểu nhị đã ném bọn họ ra ngoài.
So với trấn nhỏ ở biên giới Hiên Viên Quốc tiêu điều, trấn này của Tháp Nhĩ Quốc là phồn vinh. Dân chúng đều mặc trang phục đẹp đẽ lại rất lòe loẹt, khiến cho họ không khác cây thông Noel. Hình như là sợ người khác không biết bọn họ có tiền vậy.
Ba người sau một canh giờ chỉnh đốn hình tượng, lộ diện đã làm tiểu nhị muốn rớt cằm. Hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được ba kẻ như dã nhân vừa rồi lại là nam tuấn tú, nữ xinh xắn.
"Ba vị khách quan ăn chút gì không ạ?"
Giọng tiểu nhị rất lớn.
"Các ngươi có món gì ăn ngon mang hết thảy lên đây."
"Được rồi !"
Biết mấy vị khách này ra tay hào phóng, tiểu nhị cũng vui vẻ thu xếp. Rất nhanh một bàn thức ăn thơm ngào ngạt được bày trên bàn.
Một bàn đồ ăn hoàn toàn không có bị lãng phí, ba người ăn đến bụng căng tròn.
Hàn Vận hạ lệnh ở nơi này nghỉ ngơi một ngày, ngày mai đi đến kinh đô Tháp Nhĩ Quốc.
Cũng may dân chúng Tháp Nhĩ Quốc đều nhiệt tình, ông chủ khách điếm đưa cho họ bản đồ, còn giúp họ mua ba con khoái mã rời khỏi trấn biên giới.
Đối với Hàn Vận mà nói, nơi này chính là một khối thịt mỡ béo bở, không uổng công trèo non lội suối chạy tới nơi này.
Khi qua các địa phương Hàn Vận đều gửi thiếp chào hỏi, quan viên đều vui vẻ đón khách. Điều này chứng tỏ Tháp Nhĩ Quốc rất ít có người nước khác xuất hiện.
Không lâu, ba người đã tới quốc đô A Lan Thành của Tháp Nhĩ Quốc.
Nhận được thiếp mời, Hàn Vận rất kinh ngạc, không nghĩ tới Quốc vương Tháp Nhĩ Quốc lại muốn gặp bọn họ.
"Xin về bẩm báo với Quốc vương, ba chúng ta chuẩn bị một chút liền đi bái kiến."
Hàn Vận lễ phép ứng đối.
"Vâng, bệ hạ đã chuẩn bị yến tiệc tiếp đãi ba vị."
Vị quan viên cũng lễ phép trả lời.
"Công tử, ngài thật sự muốn đi gặp Quốc vương sao ?"
Phấn Mai có chút sợ hãi. Dù sao ở đây không quen ai, trong lòng khó tránh khỏi bất an.
"Phải, nếu chiếm được lòng tin của Quốc vương Tháp Nhĩ Quốc, như vậy việc kinh doanh của chúng ta ở nơi này càng thêm thuận lợi. Trương Tuyền, đem rượu Đế và Hồng Tửu chúng ta mang theo từ Hiên Viên Quốc đến tặng Quốc vương."
Hàn Vận tự tin tràn đầy.
"Dạ."
Ba người chuẩn bị xong liền đi theo quan viên kia đến cung điện.
Cung điện Tháp Nhĩ Quốc không giống hoàng cung Hiên Viên Quốc tinh xảo thanh lịch. Nơi này là một tòa thành to lớn hoành tráng tô điểm sặc sỡ.
Đi vào đại sảnh hoành tráng, nơi tổ chức yến tiệc, ba người Hàn Vận quỳ xuống hành lễ.
"Ba vị xin đứng lên, ban tọa."
Giọng Quốc vương trầm trầm.
Ba người đứng dậy xong nhìn về phía người ngồi trên ngai vàng. Quốc vương Tháp Nhĩ Quốc ước chừng hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn nét mặt hài hòa sáng sủa.
"Tạ ơn bệ hạ."
Ánh mắt Hàn Vận lại lưu luyến chăm chú nhìn vách tường, lòng ước muốn đóng gói toàn bộ tòa thành này mang về nhà. Tiêu chuẩn người giàu trước nay trong lòng Hàn Vận đã bị triệt để phá vỡ. Những kẻ gọi là có tiền nên nhìn thấy tòa thành này để biết được như thế nào mới gọi là giàu.
"Ba vị tới Tháp Nhĩ Quốc để buôn bán sao?"
Quốc vương hỏi.
"Phải biết bổn quốc cùng Hiên Viên Quốc cũng không có bất cứ lui tới nào, không biết lần này Hiên Viên Quốc có ý gì?"
Về việc Hiên Viên Quốc cùng Thần Quốc đối đầu ai cũng biết. Không biết vì sao Hiên Viên Quốc phải khai thông ngoại thương.
"Thưa bệ hạ, việc này cũng không phải cùng Hiên Viên Quốc tạo lập quan hệ. Đây là ý tưởng khai thông trao đổi mua bán giữa hai quốc gia, dù sao việc này đối với đôi bên đều có lợi."
Hàn Vận thần thái thản nhiên nói.
"Vậy à? Nguyên do là Hàn công tử muốn đem rượu buôn bán ở Tháp Nhĩ Quốc của ta. Dân chúng Tháp Nhĩ Quốc phần lớn yêu thích rượu, không biết rượu của công tử có hợp khẩu vị không?"
Quốc vương hiếu kỳ hỏi. Người dân Tháp Nhĩ Quốc phần lớn thích rượu, nhưng không phải rượu ngon bọn họ cũng sẽ không uống.
Hàn Vận mỉm cười, phân phó Trương Tuyền đem rượu đã chuẩn bị dâng lên. Sau quá trình kiểm tra rượu không có độc xong, Quốc vương bưng lên một ly nước trong suốt chậm rãi nếm thử.
Nhìn thần thái của Quốc vương, Hàn Vận biết mình chọn đúng rồi.
"Rượu ngon, đủ cay, đủ mạnh."
Quốc vương bình luận xong, lại lập tức bưng lên một ly khác có màu đỏ, chậm rãi thử.
"Ồ, rượu này kì quái, vị ngọt ngào , hương cũng rất thơm, làm từ cái gì vậy?"
Hàn Vận cung kính trả lời:
"Rượu này tên là Hồng Tửu, chỉ dùng nho ủ thành."
Chỉ với một bữa cơm mà chủ khách đều vui vẻ, Hàn Vận thuận lợi lấy được giấy thông hành đến Tháp Nhĩ Quốc kinh doanh. Tuy rằng cũng bị Quốc vương thu 10% lợi nhuận, nhưng mà có thể ở nơi này đặt chân đó là thành công bước đầu tiên rồi.
Quốc vương Tháp Nhĩ Quốc rất hào sảng, biết bọn họ cần chỗ để chưng cất rượu liền cung cấp một tòa trang viên, cũng cho kiến tạo thành Tửu Trang.
Về việc kiến thiết Tửu Trang là sở trường của Trương Tuyền. Hơn nữa nơi này cũng đủ rộng để trồng nho. Cho nên hắn đã biến trang viên trở thành vườn nho cung cấp cho xưởng rượu.
Từ khi Tửu Trang thành lập, người dân Tháp Nhĩ Quốc dần dần bắt đầu tiếp xúc rượu Đế cùng Hồng Tửu. Phái nữ thì rất yêu thích Hồng Tửu vì rượu không mạnh, vị ngọt ngon, mùi nho lại thơm. Còn phái nam thích rượu mạnh đã có rượu Đế.
Đảo mắt nửa năm qua đi, Tửu Trang kinh doanh đã đi vào quỹ đạo. Trương Tuyền cùng Phấn Mai cũng đã thành thân, cũng sắp có con.
Vào một ngày, Hàn Vận gọi Trương Tuyền và Phấn Mai đến.
"Ta chuẩn bị về Hiên Viên Quốc, nơi này giao cho các ngươi."
Hàn Vận nhìn xa xăm. Không biết Hủ hiện tại thế nào, chia lìa lâu như vậy không biết có nhớ.....
"Công tử, chúng ta cùng với ngài trở về."
Phấn Mai muốn khóc nói nàng không nghĩ sẽ rời xa công tử.
"Nói mê sảng cái gì vậy, ngươi hiện tại đã mang thai sao có thể lặn lội đường xa. Hơn nữa các ngươi không ở đây, kinh doanh nơi này ai quản lý, làm sao ta yên tâm. Còn nữa hai quốc gia đang trong lúc triển khai từng bước thông thương cũng cần có người ta tin cậy."
Hàn Vận quát lớn. Kỳ thật dù Phấn Mai không mang thai, thì Hàn Vận cũng tính toán để Trương Tuyền cùng Phấn Mai ở lại đây.
"Phấn Mai, chúng ta nghe lời công tử đi."
Phấn Mai nhìn bụng chưa lộ ra của mình.
"Vậy công tử ngài phải bảo trọng, nhớ rõ trở về thăm chúng ta."
"Các ngươi cũng phải tự chăm sóc chính mình, ta sẽ chuẩn bị một phần đại hồng bao cho con các ngươi."
Hàn Vận mỉm cười. Rất muốn nhanh chóng trở lại bên cạnh người kia, đem tin tức khai thông buôn bán hai quốc gia nói cho hắn.
"Công tử chúng ta sẽ nhớ kỹ, ngài cũng không thể đổi ý."
Phấn Mai không khóc mà cười. Công tử keo kiệt, nàng cùng Trương Tuyền đã sớm biết, rất khó tưởng tượng hồng bao có thể có hay không.
"Xú nha đầu, sắp có con còn ba hoa như vậy."
Tâm tình trầm tĩnh lại, Hàn Vận tươi cười nhìn địa phương mình đã sinh hoạt nửa năm, rốt cục phải rời khỏi rồi.
|