Novel - Raga (Yuji)
|
|
Chương 25 (3) 66%
75/114 chương
Ngay cả sau khi Yuri nhắm mắt lại, đối phương vẫn tiếp tục vuốt ve thân thể Yuri như thể đang vuốt một con mèo. Rồi thỉnh thoảng mơn trớn đầu, và đôi khi lại vuốt ve mông anh. Thỉnh thoảng lại chơi đùa với dương vật đang rũ xuống của anh. Anh cảm thấy như biết mọi chuyện sắp xảy ra, nhưng thực ra vẫn còn choáng váng, không thể suy nghĩ ro ràng nên đã không cử động, nhưng anh vẫn không biết được. Anh không hề biết Ling Shinru, người anh nghĩ sẽ nằm xuống và nghỉ một lúc, lại đẩy eo mình vào giữa hai chân Yuri. Đây là lần đầu tiên anh bị mất ý thức khi đang mở mắt. Chẳng bao lâu, Ling Shinru bước ra khỏi phòng tắm với tiếng nước chảy, Yuri ở bên cạnh, đang nằm bẹt trong tình trạng thậm chí không thể nhấc nổi một ngón tay. Nếu ký ức mơ hồ nhưng liên tục của Yuri là chính xác thì Ling Shinru đã không ngủ suốt đêm hôm trước mà lại vừa bước ra khỏi phòng tắm với khuôn mặt sạch sẽ, giống như một người vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon. Thấy Yuri đang nhìn chằm chằm vào Ling Shinru một cách say mê, Ling Shinru cũng nhìn xuống trong khi lau đầu bằng khăn. Sau đó thản nhiên đi về phía nhà bếp của mình. Anh gần như đã mở miệng, nhưng lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng và không thể phát ra một cách bình thường. Tuy nhiên, âm thanh thoát ra như tiếng gió dường như bằng cách nào đó đã lọt vào tai người kia. Ling Shinru đang đi về phía nhà bếp thì đột nhiên dừng lại. Sau đó hơi mở to mắt và nhìn lại Yuri. “Anh tỉnh rồi à? … … Lần này có tỉnh thật không đấy?” Câu hỏi thêm vào dường như cho thấy cậu ta đã hỏi câu hỏi đó vài lần rồi. Và Yuri, người mở to mắt lắng nghe nhưng không hề phản ứng, lần này quay sang nhìn đối phương. “A, tỉnh rồi,” Ling Shinru lẩm bẩm như ngạc nhiên, quay lại, dừng lại, rồi quay người vào bếp. Sau đó lấy một cốc nước ấm và sải bước quay lại phòng. “Của anh đây. Anh muốn uống nước không?” Đúng là khát thật. Yuri được Ling Shinru đỡ dậy và từ từ nuốt nước được đưa vào miệng. Dù nước đổ hơn một nửa nhưng anh cảm thấy đã tỉnh táo lại sau khi uống vài ngụm, làm ẩm môi và cổ họng. "Anh có ổn không? Hôm qua, anh cứ tỉnh rồi ngất đi và không dậy lại nữa. Tôi hơi bất ngờ và khá lo đấy.” Ổn không à? Anh muốn hỏi lại nhưng lại không nói gì. Quá rã rời nên đã ngủ như chết. Cả cơ thể và tâm trí. Yuri xoay đảo mắt và nhìn đồng hồ. Đã sáng, mọi người đang hào hứng di chuyển, bên ngoài, tiếng ô tô vẫn tiếp tục chạy qua dưới căn hộ. Cho dù có vắt óc nghĩ về điều đó bao nhiêu đi chăng nữa, Yuri vẫn nhìn Ling Shinru, người trông ổn đến mức không thể tin được mặc dù thực tế đã thức cả đêm. Mình thực sự đã ngủ với người đàn ông này sao? Theo nhiều cách, anh không thể tin được. Nhưng tình huống này là điều không thể tin được nhất. Dù có mối quan hệ thân thiết nhưng không phải không có giới hạn. Bây giờ anh thậm chí không thể nói không biết tại sao mình lại làm điều này, chuyện gì đã xảy ra giữa anh và cậu ta. Anh mơ hồ nhớ được tại sao chuyện đó lại xảy ra. Nhưng. Hai người đã làm gì đó trong lúc say rượu và tỉnh dậy trên cùng một chiếc giường. Nhưng mà lý do khiến tâm trí anh bối rối hơn bất cứ điều gì khác trong tình huống này. Đó là bởi vì vẫn chưa biết hướng đi trong tương lai. Sau khi bất ngờ hình thành một mối quan hệ bất ngờ, Yuri không biết mình sẽ nhìn khuôn mặt đó như thế nào, sẽ nói gì, hay, từ giờ trở đi, sẽ tiếp tục mối quan hệ như thế nào. Trước đây anh chưa bao giờ như vậy. “Anh không nhớ được à? Đã nỗ lực rất nhiều và tình nguyện bằng cả trái tim mình.” Vào lúc đó, Ling Shinru, người đang cúi xuống trước mặt Yuri và nhìn anh, lên tiếng. Yuri chớp mắt. Ling Shinru thở dài, hừm, không có biểu cảm gì đặc biệt, và dùng tay vuốt nhẹ mái tóc ướt của mình. “Tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như thế này với anh Gable, nhưng không hiểu sao nó lại như thế này. Nếu không thích thì dù có bị kích thích đến đâu, tôi cũng sẽ không ngủ với anh. … … Tôi thực sự đã làm việc chăm chỉ để phục vụ anh đó.” Khi nói những lời cuối cùng, cậu ta cười toe toét, trên mặt có chút vui tươi. Yuri ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt đó và lẩm bẩm, “… …Đúng, cậu đã làm thế.” Tâm trạng bồn chồn của anh dường như đã lắng xuống đôi chút. Đột nhiên, cảm giác khó xử về tình huống khó hiểu này đã biến mất vì thái độ của Ling Shinru không hề thay đổi so với đêm qua. Nên giải quyết tình huống này như thế nào? Phải đối mặt với nó như thế nào? Như thể ngay từ đầu không cần phải nghĩ về những điều như vậy, Ling Shinru đang nói về một tai nạn bất ngờ, nhẹ nhàng và không đáng kể, đã xảy ra. Là nó. … … Mình đoán là vậy. Anh không còn trẻ và muốn làm ầm ĩ về tương lai của mối quan hệ của họ, và cả người này lẫn bản thân anh đều không thuộc loại người đó. Chà, với tính cách của người đàn ông này, có vẻ như đôi khi cậu ta có thể quyết định làm điều gì đó và khăng khăng mình phải chịu trách nhiệm, nhưng trong mọi trường hợp, thực tế không phải vậy. Không phải cậu ta đã nói thế sao? Cố gắng phục vụ. Nếu bảo anh cảm thấy như mình được phục vụ trong khi đang giấc ngủ qua cả đêm, thì sẽ là nói khéo. Rõ ràng đó không phải là một cảm giác dễ chịu. Nhìn thấy Yuri ngồi xuống và nhìn xuống chăn, Ling Shinru thoáng nhỏen miệng cười. "Anh đang giận à?" Yuri nghiêm túc nhìn người kia và lắc đầu. “Không,” anh trả lời lặng lẽ nhưng rõ ràng, và sự nhẹ nhõm lại hiện lên trên khuôn mặt cậu ta, vốn có chút thấp thỏm. Tại sao lại giận? Anh không bị ép buộc, và mặc dù rất mơ hồ, nhưng Yuri chắc chắn nhớ mình 'thích' nó. Dường như cảm giác khoái cảm râm ran vẫn đang bám vào bụng dưới, nhưng hiện tại anh không có ý định nói mình không tận hưởng. Anh không tức giận. Chỉ là cảm giác đó rất mơ hồ và tế nhị. "… … Anh có thích nó không?" Một lần nữa, lần này câu hỏi ngược lại được hỏi. Đôi mắt biết cười vẫn tỏa sáng như một chú mèo đáng yêu như mọi khi. Yuri do dự một lúc rồi gật đầu mà không nói một lời. Không nhớ chính xác cảm giác của mình lúc đó vì cảm giác như bị đong đưa khắp nơi như điên, nhưng nó khá tuyệt. Thực ra, trong số tất cả những mối quan hệ anh từng có trong đời, đây là lần anh cảm thấy điên cuồng nhất, mặc dù chưa từng có một tình sử đặc biệt sóng gió nào. Đến mức anh tự hỏi liệu khuynh hướng thật sự của mình có phải như vậy không. Trước mặt Yuri đang im lặng gật đầu, Ling Shinru cũng mỉm cười. “Tôi cũng không thấy vấn đề gì. Không, thực ra nó khá tốt. Chắc từ nay, tôi nên chủ động làm thế này mỗi khi cảm thấy mình có thể.” Cậu ta có vẻ mặt hài lòng như một con mèo được chăm chút chu đáo, cau mày một lúc rồi lẩm bẩm một mình: “Sự thật là hôm qua chúng ta đã thành ra thế này, nên không thể nói lần sau sẽ còn xảy ra chuyện như thế này. Tuy nhiên,” trong khi nói vậy, cậu ta lại nhìn Yuri và mỉm cười thật đẹp đẽ. “Lần sau, nếu anh có hứng.” Nói đến đó, cậu ta kết thúc bài phát biểu của mình. Sau đó, với chiếc khăn dùng để lau mái tóc ướt của mình, cậu ta nhẹ nhàng lau khuôn mặt đầy những vết nước mắt và nước bọt đã khô của Yuri. ‘Lần sau, khi anh có hứng,’ sau đó đối phương không nói gì nữa, nhưng rất dễ đoán được cậu ta sẽ nói gì tiếp theo. --Tôi sẽ làm. Tôi sẽ phục vụ anh. Yuri liếc nhìn Ling Shinru rồi cụp ánh mắt xuống. Phó mặc mặt mình cho bàn tay nhẹ nhàng đang lau nó bằng khăn, không, mình thực sự không muốn làm điều đó… … , anh nghĩ. Anh không muốn từ chối nhưng cũng không phải hoàn toàn muốn đồng ý. Rõ ràng ký ức tối qua không tệ, nhưng cảm giác đau nhói, ngọt ngào này vẫn mơ hồ đọng lại trong người. Có lẽ là do tâm trạng hiện tại không được tốt. Với một trái tim nặng trĩu cùng một thân thể mỏi nhừ, Yuri nhìn Ling Shinru. Khi ánh mắt họ gặp nhau, cậu ta nghiêng đầu mỉm cười, không khác gì lúc bình thường. Dù thế nào đi nữa, có một điều may mắn. Đã như vậy thì bản thân Yuri cũng không cần phải xấu hổ mà có thể cư xử với cậu ta như trước đây. Tách...Tách. Khi xuống nước và từ từ hít vào một hoặc hai hơi, các bong bóng khí nổi lên và nhảy múa thành một vòng tròn lung linh. Các bong bóng phồng lên lớn hơn khi chúng đến gần bề mặt hơn và cuối cùng vỡ ra khi chúng tiếp xúc với bề mặt nước. Và những gì còn lại ở đó là những gợn sóng chuyển động nhẹ nhàng. Yuri thích những điều nhỏ nhặt như thế. Yuri thở ra từng ngụm không khí trong phổi và nhìn những bong bóng đang nhảy múa. Cứ như vậy, anh phun ra một hơi cuối cùng còn sót lại trong phổi, chỉ khi nhìn thấy bọt khí nổi lên trên mặt nước, anh mới chậm rãi dừng lại. (Hết chương 25)
|
Chương 26 (1) 67%
76/114 chương
Khi nằm xuống nước và từ từ hít vào một hoặc hai hơi thở, các bong bóng khí nổi lên và nhảy múa thành một vòng tròn lấp lánh. Các bong bóng phồng lên lớn hơn khi chúng đến gần bề mặt hơn và cuối cùng vỡ ra khi chúng tiếp xúc với bề mặt. Và những gì còn lại ở đó là những gợn sóng rung chuyển nhẹ nhàng. Yuri thích những điều nhỏ nhặt như thế. Yuri thở ra từng ngụm không khí trong phổi và nhìn những bong bóng đang nhảy múa. Cứ như vậy, anh phun ra một hơi cuối cùng còn sót lại trong phổi, chỉ khi nhìn thấy bọt khí nổi lên trên mặt nước, anh mới chậm rãi dừng lại. Yuri nâng cơ thể mình lên. ...A. Muốn ra biển quá. Vào mùa lạnh chỉ có thể ở bể bơi trong nhà, anh luôn nhớ biển vô cùng. Thứ nước nặng, mát, có vị mặn khi một hoặc hai giọt thấm vào môi. Từ mùa đông đến mùa xuân, nếu không đi đến vùng biển phía nam xa xôi thì không thể xuống biển được. Không thể xuống nước vào mùa đông vì thời tiết bên ngoài quá lạnh, còn vào mùa xuân lại cũng không thể vì nhiệt độ dưới nước lạnh hơn mùa đông. Vì thế, vào cuối mùa xuân, anh không thể chịu nổi nữa nên đã bay đến Nam Thái Bình Dương, và vào những lúc quá bận rộn với công việc và thậm chí không có thời gian rảnh, đôi khi anh đã thử thêm muối vào nước và uống nó. (Thấy Yuri như vậy, James đưa cho anh một tấm danh thiếp từ một bác sĩ tâm lý nổi tiếng với vẻ mặt rất nghiêm túc.) ‘Không ai sống trên một hòn đảo nhiệt đới được bao quanh bởi những rạn san hô xinh đẹp sẽ thuê mình sao… ?’ Có một lần, đến lúc gia hạn hợp đồng với T&R, Yuri, người đang nhìn chằm chằm vào hợp đồng, thở dài và lẩm bẩm, còn James thì liếc nhìn anh với đôi mắt trắng dã và lạnh lùng nói. ‘Ồ, chưa biết được đâu. Có những người trên khắp thế giới thầm muốn biết những điều mà người khác không biết, nên sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu một trong những người đó là một gã giàu có sở hữu một hòn đảo tư nhân ở Nam Thái Bình Dương. Cho dù gã đó có thuê cậu hay không, và ngay cả khi thật sự ký hợp đồng với cậu, liệu ông ta có để nhân viên của mình bơi vòng quanh hòn đảo của bản thân và vui chơi hay không lại là một câu hỏi hoàn toàn khác đấy.' 'James. Thấy anh châm chọc người khác, cuộc sống dạo này chắc phải buồn phiền lắm.' ‘Chỉ biết nói những điều vô nghĩa! Hãy ngừng nói linh tinh và đặt bút ký vào hợp đồng đi!’ James la hét ầm ĩ, còn trong khi đó, Kyle đang chạy quanh và làm náo loạn về việc bị lừa tại một nhà đấu giá sách cũ thì James lại quát đòi giao ra cuốn sách anh đã giành được nhờ số tiền bỏ ra rất hậu hĩnh. Anh đang ở trong một tâm trạng rất tồi tệ. Yuri đặt bút ký mà không nói bất cứ gì nữa, và James đóng dấu vào đó, hoàn thành việc gia hạn hợp đồng thêm một năm nữa. ‘Nếu một người như vậy xuất hiện muốn thuê tôi, hy vọng anh sẽ giới thiệu cho tôi. Nếu là người như vậy, tôi sẽ ký hợp đồng trọn đời.’ ‘Thay vào đó, hãy tìm một cuốn sách quý giá còn một bản duy nhất trên thế giới, dù cậu ở đâu thì hãy yêu cầu Kyle đổi nó lấy một hòn đảo. Như vậy sẽ nhanh hơn.” Đáp lại câu trả lời lạnh lùng của James, Yuri gật đầu thật mạnh, đáp lại: “Tôi hiểu rồi.” Tuy nhiên, sau đó, chuyện như vậy đã không xảy ra, và không thể nào một người ngoài cuộc như Yuri có thể kiếm được cuốn sách mà ngay cả Kyle, cũng không thể tìm ra được. Cứ đến mỗi mùa xuân, Yuri lại nhớ biển. Dù bây giờ mùa đông lạnh lẽo đã qua nhưng anh vẫn phải chờ thêm một thời gian nữa mới được xuống biển. Nhưng trên hết, hiện tại, anh đang bị ràng buộc bởi một bản hợp đồng khác và không thể di chuyển theo ý muốn. Yuri nổi lên mặt nước theo những bong bóng khí nổi lên phía trên và hít một hơi thật sâu. Rất đáng tiếc, ngâm mình dưới nước đến lúc hết hơi thì thôi, anh lại phải nổi lên để hô hấp lấy dưỡng khí. Nhưng ngay cả lúc ở trong bể bơi trong nhà, anh cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Khi anh cảm thấy chán nản, điều tốt nhất nên làm là ngừng nghĩ về những thứ xa hoa như bãi biển nhiệt đới và chỉ ngâm mình trong bể bơi trong nhà gần đó. “Thật giỏi, 2 phút 30 giây.” Trước mặt Yuri, người đang lau nước đọng trên lông mi và đang thấm vào mắt, một giọng nói ngưỡng mộ vang lên. Khi đang vuốt tóc khỏi trán, anh thấy Ling Shinru đang ngồi trên lan can, hai chân khua khoắng trong nước. “Anh có thể lặn dưới nước được bao lâu?” "À. Chỉ được hơn 3 phút một chút thôi, nhưng tôi không chắc có thể lâu hơn thế. Không thể theo dõi thời gian khi ở dưới nước.” Nhưng có lẽ lâu hơn thế sẽ hơi khó, Ling Shinru dường như đã nghe thấy Yuri nói thêm, “3 phút.” Cậu ta nhướng mày. "Thật không thể tin được. Khi nín thở trong một phút, mắt tôi sẽ tối sầm lại. Tôi sẽ không bao giờ có thể chịu đựng được quá 3 phút. … … Tôi không biết lúc đó đã trôi qua bao lâu rồi.” Yuri tò mò nhìn cậu ta khi đối phương đang nhìn vào không trung như thể đang hồi tưởng về một kỷ niệm đã qua. Sau khi nhận ra ánh mắt của Yuri, Ling Shinru nhún vai một cách thờ ơ. “Tôi nghĩ trước đây mình đã nói điều đó rồi. Tôi suýt chết đuối ở biển một lần.” “… … À, vâng……” Yuri vô thức trợn to mắt nhìn cậu ta rồi quay đi. Nếu đã có thể chuẩn bị từ trước, anh có thể giữ bộ mặt không thay đổi trong hầu hết mọi tình huống, nhưng lại ứng biến kém trước một đòn tấn công không báo trước như thế này. “Tôi bị dòng nước cuốn trôi và không thể kiểm soát được cơ thể. Không thể cử động thân thể, không thể thở và vì muốn sống nên tôi đã rất sợ. Tuy nhiên, tôi vẫn tỉnh táo trong một thời gian khá dài và cảm thấy đau đớn, nhưng tôi không biết thời gian thực sự đã trôi qua bao lâu.'' Đối với Ling Shinru, người đang lẩm bẩm rằng cảm giác như nó kéo dài hàng chục phút, Yuri chỉ tự nhủ, 'Cậu cũng có thể chịu đựng được trong ba phút.' “Nhưng mà, … … Không phải lúc đó cậu nói có người đã cứu cậu sao? Không phải cậu Ling Shinru nói người kia đã ở bên cạnh lúc cậu đang lịm đi sao?” Yuri im lặng một lúc rồi lặng lẽ hỏi. Ling Shinru gật đầu và nói: “Đúng vậy.” Tuy nhiên, khi cậu ta gật đầu, giữa hai lông mày lại xuất hiện một nếp nhăn, như thể đang nhớ lại một kỷ niệm khó chịu. “Vậy thì cậu không cảm thấy bớt sợ hãi hơn, rằng mình sẽ không chết ngay cả khi bất tỉnh đi như thế sao?” “Tôi không có cảm giác như mình sắp chết. Như anh Gable đã nói, tôi nghĩ mình sẽ sống sót ngay cả khi lịm đi như thế này. Tuy nhiên…" Một tia khó chịu lóe lên trong mắt Ling Shinru, cùng với sự tức giận. “Anh có biết cảm giác khó chịu thế nào khi có người ở ngay bên cạnh nhìn tôi vùng vẫy dưới nước, chờ tôi bất tỉnh không?” “… … Tôi không nhất thiết muốn đứng về phía nào, nhưng nếu tôi bào chữa cho người kia, tôi sẽ nói rằng khi cứu người chết đuối, nên tiếp cận hết sức thận trọng trừ khi cậu có đủ tự tin. Dù là một đứa trẻ nhỏ, nếu dùng hết sức bám víu vì sợ hãi, kéo một thanh niên khỏe mạnh xuống cùng mình như một con quỷ nước cũng không khó đâu.” Yuri đang giả vờ trung lập và bí mật bào chữa cho mình của quá khứ, nhưng giọng của Ling Shinru lại đanh lại khi đáp lời, “Tôi biết điều đó.” “Vấn đề là cái gì đó khác hơn thế. Anh có biết lúc đó hắn ta nhìn tôi như thế nào không? Hắn ta nhìn tôi bằng ánh mắt say sưa khi tôi dần ngất đi và quằn quại trong đau đớn. Ngay cả khi ý thức đang mờ dần, tôi vẫn có thể thấy rõ điều đó. Cho dù có quên hết mọi thứ thì tôi cũng không bao giờ quên được đôi mắt ấy.” Ling Shinru khịt mũi lạnh lùng và tuôn ra một tràng. Còn Yuri thì giữ im lặng và đưa mắt nhìn đi nơi khác. Bằng cách nào đó, màu sắc dường như đang rút cạn khỏi mặt anh. Anh nhớ lại bản thân mình lúc đó đã làm gì. “Hắn ta là kẻ biến thái, tồi tệ nhất khi nhìn một đứa trẻ đang vật lộn trong đau đớn một cách say mê như vậy. Anh không bao giờ tưởng tượng được đâu. Có lẽ hắn ta là loại người thích thú bóp cổ người khác đến chết.” Anh thực sự rất muốn bào chữa cho bản thân bằng cách nói không phải vậy, nhưng không thể mở miệng ra. Vì vậy, Yuri tránh nhìn vào mắt đối phương và nói, “Vậy à…” Chỉ lẩm bẩm với một giọng nhỏ đến không thể nghe được. Khi nghĩ lại chuyện đó, Ling Shinru lại nổi giận và trừng mắt nhìn vào khoảng không với biểu cảm dữ tợn. Ánh mắt thật đáng sợ, như thể anh chàng ngày xưa đó đang lơ lửng trên không trung. “Sau đó tôi ghét nó. Những đôi mắt nhìn tôi đầy mê đắm và nói rằng họ thích tôi.” Yuri thực sự không có gì để nói nữa. Anh đã tổn thương cậu ta mà không hề hay biết. Dù có mười cái miệng cũng không có gì để nói. Dù sao thì nó cũng có ích. Mong mỏi anh ấp ủ bấy lâu nay đã tan thành từng mảnh và văng ra tung tóe. “Tôi thực sự ghét xuống nước. Thay vì việc suýt chết đuối, tôi ghét điều đó hơn vì ký ức đó khiến tôi run rẩy.” Thậm chí, chính anh là người đã khiến người này phải rời xa biển yên bình và ấm cúng. Yuri không nói nên lời và nhìn đi chỗ khác. Đột nhiên, Ling Shinru nhìn Yuri bằng ánh mắt thoải mái, đã che giấu sự tức giận của mình. “Nhưng nhờ có anh Gable mà tôi đã có thể bơi trở lại nên đó là điều tốt. Cảm ơn anh." Chính Ling Shinru là người mỉm cười rạng rỡ, bày tỏ lòng biết ơn của mình với Yuri. “Không có gì đâu… …” Chỉ có Yuri mới biết câu trả lời đó không phải là sự khiêm tốn. Anh nghĩ đó là một chủ đề rất nghiêm túc. Mặc dù Ling Shinru đang nhẹ nhàng nói về một chuyện trong quá khứ xa xôi, nhưng vì lý do nào đó, trái tim của Yuri lại nặng trĩu. Vì vậy, anh rời mắt khỏi cậu ta và lặn xuống nước. (Còn tiếp)
|
Chương 26 (2) 68%
77/114 chương
“Tôi thực sự ghét xuống nước. Thay vì việc suýt chết đuối, tôi ghét điều đó hơn vì ký ức đó khiến tôi run rẩy.” Thậm chí, chính anh là người đã khiến người này phải rời xa biển yên bình và ấm áp. Yuri không nói nên lời và nhìn đi chỗ khác. Đột nhiên, Ling Shinru nhìn Yuri bằng ánh mắt thoải mái, đã che giấu sự tức giận của mình. “Nhưng nhờ có anh Gable mà tôi đã có thể bơi trở lại nên đó là điều tốt. Cảm ơn anh." Chính Ling Shinru là người mỉm cười rạng rỡ, bày tỏ lòng biết ơn của mình với Yuri. “Không có gì đâu… …” Chỉ có Yuri mới biết câu trả lời đó không phải là sự khiêm tốn. Anh nghĩ đó là một chủ đề rất nghiêm túc. Mặc dù Ling Shinru đang nhẹ nhàng kể về một chuyện trong quá khứ xa xôi, nhưng vì lý do nào đó, trái tim của Yuri lại nặng trĩu. Vì thế, anh rời mắt khỏi cậu ta và lặn xuống nước. Khi sự im lặng ngắn ngủi trôi qua, Ling Shinru, may mắn thay, dường như đã bị phân tâm bởi một chuyện gì khác và hướng mắt về phía Yuri. “Nhân tiện, nước có thích không? Từ những gì tôi thấy trước đó, có vẻ như anh không di chuyển nhiều hơn những lần khác.” Nghe cậu ta nói thêm, “Đáng lẽ anh nên nghỉ ngơi một ngày,” Yuri thầm nghĩ chủ đề này cũng không mấy thoải mái. Mấy ngày nay, đó là lần đầu tiên anh xuống nước. Chắc đã khoảng bốn hoặc năm ngày rồi. Mặc dù ở rất gần nước nhưng có vẻ như đây là lần đầu tiên anh không thể xuống bơi được trong nhiều ngày. Tuy nhiên, anh vẫn ngâm người trong bồn tắm trong một lúc lâu. Anh không thể xuống bơi được nên đã phải làm vậy. Cho dù luôn cảm thấy cực kỳ dễ chịu khi ở trong nước, lần này anh nửa đùa nửa thật cho rằng nếu xuống nước trong tình trạng này, anh có thể sẽ chết đuối mất. Yuri chưa bao giờ nghĩ rằng quan hệ tình dục với một người đàn ông lại trở thành một gánh nặng cho cơ thể mình đến vậy. Khi tỉnh lại lần đầu, anh bắt đầu cảm thấy uể oải, anh đã nghĩ mình sẽ dậy được, nhưng ngay cả sau khi chợp mắt một lúc, anh vẫn không thể cử động được. Không, khi tỉnh dậy một lần nữa, anh càng cảm thấy buồn ngủ hơn. Thậm chí còn bị sốt do cơn đau cơ kỳ lạ. Nó kéo dài gần một ngày rưỡi và thêm một ngày nữa anh không thể rời khỏi nhà. Sau đó, anh đã có thể cử động được một chút, nhưng không chắc mình có thể an toàn xuống nước hay không nên anh chỉ có thể ủ rũ lăn lộn trong bồn tắm. 'Anh Gable, người anh yếu đến mức đáng ngạc nhiên đấy. Anh đã cố tình cứ nằm ra như thế này phải không?’ Khi Ling Shinru sửng sốt lẩm bẩm: “Thật ngạc nhiên khi một người như thế tập thể dục hàng ngày”, Yuri, người luôn yêu quý Ling Shinru với một thứ tình cảm điềm tĩnh và dịu dàng, lần đầu tiên nói thẳng: “Nếu cậu nghĩ điều đó thật đáng ngạc nhiên, sau đó hãy chỉ làm hai lần thôi." Một ý nghĩ dữ dội chợt đến với anh: ‘Việc nằm dưới có thể mang lại cảm giác sảng khoái đến bất ngờ.’ Tuy nhiên, cơn giận đột ngột dâng lên không tồn tại được lâu và biến mất như tuyết tan đi mất. Mặc dù Ling Shinru không bẩm sinh sở hữu khả năng kiềm chế những cảm xúc tiêu cực và mãnh liệt như những cơn tức giận trong thời gian dài, nhưng dù đưa ra những lời nhận xét mỉa mai nhưng cậu ta vẫn chăm sóc Yuri rất chu đáo. ‘Thật là, nên làm gì nếu anh ấy cứ thế này?’ Những lời cậu ta vừa lẩm bẩm vừa tặc lưỡi có thể bị coi là đáng ghét, nhưng nếu nói những điều như vậy trong khi thỉnh thoảng liếc nhìn Yuri như thể cảm thấy tiếc nuối là nam tính trầm ổn, thì cũng có thể gọi nó như vậy. 'Sẽ còn kỳ lạ hơn nữa nếu không cảm thấy gì sau khi làm chuyện đó.' Mặc dù đang nằm rũ ra trên ghế, Yuri vẫn cảm thấy hơi không thoải mái, và sau khi Yuri đáp trả, Ling Shinru cau mày với vẻ mặt kỳ lạ. ‘Không phải mọi người đều làm điều đó ít nhất một lần sao?’ Theo suy nghĩ thông thường của Yuri, nó không phải như vậy. Hãy nhẹ nhàng làm một hoặc hai lần đầu, sau đó tích cực tiếp tục hơn một hoặc hai lần nữa. Ít nhất thì với Yuri là như vậy. Anh chưa bao giờ chia sẻ những chi tiết như vậy với bất kỳ ai khác, nhưng vì một số phụ nữ anh từng hẹn hò không bình luận gì nhiều nên anh cho rằng những người khác cũng tương tự. Từ hoàng hôn đến bình minh, anh đoán chừng đó là quá đủ rồi... Nghĩ lại thì, có vẻ như Ling Shinru đã từng nói rằng lần đầu tiên làm việc đó, cậu ta đã tự học hỏi bằng cách thử nhiều thứ khác nhau trong suốt khoảng thời gian sau đó. Tất nhiên, cậu ta sẽ không làm cả đêm, và do cậu ta còn trẻ, anh nghĩ người này có thể đã phóng đại mọi thứ ở một mức độ nào đó, nhưng có lẽ đó không phải là cường điệu rồi. ‘Ít nhất thì mọi người cũng đều như vậy.’ Khi Yuri không trả lời mà chỉ có một biểu cảm thắc mắc trên mặt, Ling Shinru khẳng định một cách gay gắt. Yuri định nói không phải vậy, nhưng khi nghĩ về điều đó, anh tự hỏi trong giây lát mình có thể kiên quyết phủ nhận hay không, khi chưa được tận mắt chứng kiến cuộc sống về đêm của người khác như thế nào. Có vẻ như không phải vậy, nhưng có lẽ câu nói đó không hoàn toàn là sai. Khi nghĩ kỹ lại, sự tự tin của anh với tư cách là một người đàn ông đã bị giảm đi đôi chút. Anh có hơi chán nản. Ngoài cảm giác chán nản, Yuri đã hoàn toàn kiệt sức, nhưng trong mọi trường hợp, Ling Shinru đã bất ngờ chăm sóc anh với sự tỉ mỉ, chú ý đến từng chi tiết. Yuri rất bất ngờ vì có cảm giác đối phương sẽ không bao giờ có thể làm được như thế. Khi anh nói nhỏ: 'Cậu chăm sóc người khác thật chu đáo', Ling Shinru thản nhiên đáp lại: 'Những người khác luôn quan tâm đến tôi như thế này. Vì thế, mặc dù tôi chưa bao giờ làm thử nhưng trong đầu tôi đã biết nên làm gì.' Cậu ta khiến anh không thể nói gì thêm bằng cách một câu: ‘Tôi chỉ thực hành những gì mình biết, cũng không phải là việc gì khó khăn.’ Ling Shinru, người tràn đầy những bất ngờ, đã từng nhẹ nhàng nâng Yuri lên và lau người cho anh, với thể lực mạnh mẽ đến khó tin, trái ngược với vẻ ngoài xinh đẹp của mình, hay khéo léo chế biến những món ăn dễ tiêu hóa cho anh, đối với một người chưa từng làm việc đó trước đây, những chuyện thật sự rất đáng kinh ngạc. Điều duy nhất mà Yuri, người đã lặng lẽ giao phó bản thân vào tay đối phương và ăn những thứ cậu ta làm, cảm thấy tiếc nuối là mỗi lần anh lẩm bẩm muốn đi bơi, cậu ta còn không giả vờ nghe và nói: ' Với cơ thể này à?' Thực sự không có chút do dự nào. Ling Shinru cứ thế nhìn Yuri. Như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Yuri liếc Ling Shinru, người đã nhảy ra khỏi bể bơi và đi ra ngoài. Đó thực sự cũng tốt thôi. Nếu thái độ của cậu ta thay đổi, có lẽ Yuri sẽ không biết phải phản ứng thế nào. Một lần, lúc anh mới ngoài 30 thôi mà có người bảo anh như đã ngoài 40 rồi, anh đã ngại ngùng mất mấy ngày chỉ vì một tai nạn nhỏ nhặt mà buồn cười đó. (Còn tiếp)
|
Chương 26 (3) 68%
78/114 chương
Yuri liếc nhìn Ling Shinru, người đã nhảy ra khỏi bể bơi và đi ra ngoài. Đó thực sự là một điều tốt. Nếu có chuyện gì xảy ra và thái độ của cậu ta thay đổi, có lẽ Yuri sẽ không biết phải phản ứng thế nào. Lúc anh mới ngoài ba mươi thôi mà có người bảo anh đã ngoài 40 rồi, anh đã xấu hổ mất mấy ngày chỉ vì một tai nạn nhỏ nhặt mà buồn cười này. “Tuy nhiên, tôi mừng vì nó dường như không phải là vấn đề lớn. Tôi đã theo dõi thật kỹ để có thể giúp anh nếu anh đuối nước do vẫn chưa khỏe hẳn.” Ling Shinru cười tinh nghịch. Ngay cả Yuri, người cảm thấy lạ khi nghe đến 'đuối nước', cũng bật cười. Đột nhiên, đôi mắt của Ling Shinru dường như tập trung vào môi của Yuri. Ling Shinru, người vô tình nhìn Yuri đang tò mò nhìn về phía mình, nghiêng đầu và nói, "Thật là một phép lạ." "Anh Gable, anh rất thích nước nhưng đã bao giờ anh gặp phải chuyện gì đo nguy hiểm khi bơi chưa? Tôi thì ít nhất đã suýt chết đuối một lần.” "Không… …, tôi không nghĩ là có. … … Chưa từng.” Yuri suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Khi còn nhỏ, có nhiều lần anh ngâm trong nước lâu đến mức cha mẹ hoặc người khác hoảng sợ và cố gắng kéo anh ra. Nhưng không có sự nguy hiểm nào từ nước, ít nhất là không xa xôi mà anh có thể nhớ được. “Tôi cảm thấy mình luôn thoải mái.” Sau khi kiểm tra lại trí nhớ của mình, Yuri lắc đầu nói, Ling Shinru cau mày và mỉm cười. "Anh Gable, tôi nghĩ đã nghe thấy anh nói điều kỳ lạ đó vài lần rồi.” “Không đâu.” Yuri lắc đầu. Không có nhiều người biết nhiều việc về bản thân anh. Trên thế giới này có rất nhiều người tập thể dục hàng ngày nên việc anh đi bơi hàng ngày cũng không có gì lạ cả. Ling Shinru, người đang ngồi trên bờ sau khi xuống rồi lại lên và nhìn xuống Yuri với vẻ thích thú, đột nhiên ngả người ra sau. Cậu ta ngã ngược vào bể, lộn ngược và nhảy lên trước mặt Yuri. Sau đó cậu ta từ từ di chuyển về phía thành bể. Dần dần, thời điểm họ thường lên bờ đang đến gần. Yuri nhìn đồng hồ và làm theo. “Tôi đoán mình đã ghen tị với anh. Có lẽ đó là lý do khiến anh trông càng đáng ghét hơn.” Ling Shinru, người đang bơi chầm chậm với đầu nhô lên khỏi mặt nước, buột miệng nói. Yuri, người đang theo sau, tò mò nhìn đối phương. Ling Shinru, người không nhìn Yuri mà cứ đi về phía trước, như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ, nói với giọng bình tĩnh. “Trước đây anh đã nói điều này với tôi rồi. Khi chìm trong nước, những suy nghĩ nặng nề sẽ tan biến như muối tan ra trong nước.” Yuri nhìn Ling Shinru, rồi dừng lại một lúc rồi gật đầu. Anh nhớ đã từng nói thế. Điều đó đúng, ít nhất là đối với Yuri. Ngày xưa và cả bây giờ đều vậy. Kể cả bây giờ, khi ngâm mình trong nước như thế này, cảm giác nặng nề, bực bội trong lồng ngực dường như đã nhẹ đi đôi chút. Nhưng thật không may, khi nhìn người đàn ông này, anh có cảm giác như sức nặng đang dần quay trở lại và lại chồng chất lên nhau. “Khi nghe thấy điều đó, tôi rất ghen tị. Nhiều đến mức có thứ gì đó trào lên trong lồng ngực. Tức giận, nóng nảy.” Có phải đó là ghen tị không? Yuri nhớ lại ngày mình nghe thấy Ling Shinru cười hài hước nói những lời đó. Đó là một thời gian khó khăn đối với cậu ta. Có lẽ đó là khoảng thời gian đau đớn và chán nản nhất trong cuộc đời người này. Những lời nói của Yuri hẳn đã khiến cậu ta ghen tị đến mức nào khi cậu ta ngồi đó, không thể lẩn tránh hay tìm cách nào khác. "Đúng rồi. Vì tôi biết mình không như vậy. Toàn thân anh Gable hòa tan trong nước, còn của tôi thì không. Không biết nó có trở nên nặng hơn như bông không.” Mỗi người có một cách khác nhau để giải tỏa áp lức đang tích tụ trong lòng, và cũng giống như Yuri tìm thấy sự bình yên khi chìm trong nước, những người khác cũng sẽ tìm thấy sự bình yên theo cách riêng của họ. Chưa hết. “Nhưng từ đó trở đi, tôi bắt đầu cảm thấy ganh tị với anh, dù biết không nên như vậy. Là tại nước mới đúng." Sau khi đến mép hồ bơi, Ling Shinru dựa vào thành bể và quay lại. Yuri từ từ tiến lại phía sau cậu ta và dừng lại. Ling Shinru dùng lòng bàn tay múc nước lên, nhìn dòng nước nhỏ giọt và khẽ thở dài. “Đúng như dự đoán, nó không thực sự làm tôi thoải mái, chỉ vận động thôi cũng khiến tôi sảng khoái nhưng không sao cả. … … Đầu óc con người còn thật nông cạn, nên lúc khó khăn tôi đã rất muốn có thứ đó, nhưng bây giờ nó không khó chịu đến thế, tôi cũng không thấy ghen tị nữa.” “… … . Thật tốt là nó không còn khó chịu nữa.” "Tôi biết chứ. Gần đây tôi không phiền lòng như vậy nữa và cảm thấy khá ổn.” “Có chuyện gì tốt đã xảy ra à?” Yuri nhẹ nhàng đảo mắt và hỏi. Vì anh hầu như luôn ở bên cạnh nên không thể nào anh không biết có chuyện gì vui vẻ xảy ra với người này hay không được, nhưng dù sao đi nữa, anh rất vui vì tâm trí của Ling Shinru có vẻ đã ổn định. Ling Shinru lẩm bẩm, "Rất tốt." Cậu ta nhìn lên, xoa cằm một lúc, như thể cuối cùng cũng đang nghĩ đến một chủ đề mình chưa thực sự nghiêm túc ngẫm lại cho đến bây giờ, rồi cậu ta nhún vai. "Ừm… … Không có gì đặc biệt cả. Mắt tôi vẫn thế, không có gì đặc biệt thú vị xảy ra, cuộc sống của tôi mỗi ngày đều giống như nhau, và những người tôi gặp đều giống nhau... … . Vậy, tại sao nhỉ? Cảm thấy tốt hơn à?" Khi cậu ta suy nghĩ về điều đó, anh thấy Ling Shinru nghiêng đầu. Yuri nhìn đối phương và mỉm cười bình thản. Cũng tốt đấy, anh nghĩ. "Khi thời gian trôi qua, những gian khổ cũng qua đi mà mình không biết.” Khi Yuri nói vậy, Ling Shinru không hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng dường như không có câu trả lời cụ thể nào khác trong đầu, cứ thế gật đầu: "Tôi cũng không biết nữa." Sau đó, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu và cậu ta nhìn Yuri với ý cười trong mắt. "Anh Gable, anh đã bao giờ đau lòng vì thích một người đến mức này chưa? Hay kỷ niệm về mối tình đầu. … … Có lẽ là do anh trông rất bình thản nên tôi không thể tưởng tượng được đã có chuyện gì xảy ra.” Bên cạnh Ling Shinru, người đang cười nhẹ như thể chỉ tưởng tượng ra điều đó thôi cũng đã rất kỳ lạ và hài hước rồi, những ký ức của Yuri đột nhiên hiện lên trong đầu anh khi mối tình đầu của mình được nhắc đến. Có chứ. Thứ hiện lên trong đầu và khiến anh mất cảnh giác là ký ức lần đầu nhìn thấy một ai đó khiến anh không thể rời mắt đi được. … … Vào một ngày vẫn còn là cơn ác mộng trong ký ức của Ling Shinru, bông hoa nở trong nước ấy. Vào lúc đó, một nhận thức đáng xấu hổ chợt ập đến. Phải chăng mối tình đầu của anh chính là chàng trai đó? Lúc này, bên cạnh người đó, mặt anh lại lạ nhạt khi thấy mình xấu hổ và không thể nói nên một lời nào. Yuri liếc nhìn Ling Shinru. Trong một lúc, Ling Shinru cũng không trả lời câu hỏi nhẹ nhàng của anh và không rời mắt khỏi Yuri với nụ cười dần biến mất trong chớp mắt. "Có. Mối tình đầu.. Tôi cô đơn và đơn phương mất trí và đánh mất chính mình.” “Tôi không còn ký ức nào khó khăn đến thế.” Yuri trả lời rõ ràng và chậm rãi. Nói đến đây anh lại nghĩ: “À, có lẽ đó thực sự là mối tình đầu của tôi”. Kể cả sau đó, đó vẫn là kỷ niệm anh không bao giờ quên và thỉnh thoảng lại bất ngờ hiện về. Ngay cả rất lâu sau đó khi gặp lại người đó, anh cũng nhanh chóng nhớ lại và nhận ra. “Tôi hiểu rồi, phải rồi,” Ling Shinru im lặng nhìn Yuri, người chỉ sau đó mới tỉnh lại. Cậu ta có một khuôn mặt rất lạ. Cậu ta bảo đã nghe thấy điều gì đó rất bất ngờ. Cuối cùng, cậu ta há cái miệng đã im lặng một lúc và lẩm bẩm, "Tôi hiểu rồi," và không nói gì nữa trong một lúc lâu. Sau đó, vào một thời điểm nhất định, Ling Shinru nhếch mép cười. Sau khi suy nghĩ về điều đó, anh nghĩ cậu ta đã đi đến kết luận rằng việc đó không liên quan gì đến mình. Nụ cười rạng rỡ hơn bình thường và đối phương tinh nghịch đưa tay chạm vào chân Yuri. “Với khuôn mặt không giống nhau, anh đã trải qua tất cả những giai đoạn phải trải qua trong cuộc đời. … … Người kia là người như thế nào? Có xinh đẹp hơn tôi không?" "… … Cũng tương tự." "Tương tự? Cũng đẹp như tôi à?” “Vâng,… … Có vẻ cũng gần như nhau.” Có cảm giác như cậu ta đang bị anh lừa một cách tinh vi. Nghĩ lại thì có vẻ như anh đang nói dối dù đó không phải là lời nói dối. Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể nói mối tình đầu của mình chính là cậu ta, người đã rơi xuống biển rồi bất tỉnh, và anh cũng không thể nhanh chóng cứu cậu ta được vì đã mải nhìn cậu ta chằm chằm một cách mê mẩn. Trước mặt Yuri, người đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình với trái tim nặng trĩu, Ling Shinru, người đang lẩm bẩm nghi ngờ, ‘Người đó trông giống tôi à?’ đột nhiên ngậm miệng lại. Khuôn mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào Yuri. “Anh thích tôi vì tôi trông giống mối tình đầu của anh à?” Cái miệng hơi mỉm cười đã lạnh đi một cách tinh tế. Đôi mắt nhìn vào Yuri cũng lạnh lùng. Yuri quay lại đối mặt với đối phương và chớp chớp mắt. Đó là bởi vì anh cảm thấy khó trả lời được ngay sau khi nghe được điều gì đó anh không ngờ tới, điều mà anh không còn chưa nghĩ đến. “… … Tôi không nghĩ vậy. Có lẽ thế." Mặc dù 'Có lẽ thế' được thêm vào ở cuối, nhưng giọng nói trầm trầm của Yuri vẫn kiên quyết. Thích chỉ vì họ trông giống nhau, anh chưa bao giờ nghĩ như vậy về ai cả. Họ giống nhau nên chẳng có ai giống họ từ khuôn mặt, tính cách, cử chỉ, cách nói chuyện, v.v.. Đôi mắt nhìn Yuri của Ling Shinru dường như dịu đi đôi chút. Tuy nhiên, nụ cười nhạt hơn trước, cậu ta quay đi và bảo anh: "Đi thôi." Có lẽ đối phương không hài lòng, Yuri im lặng đi theo, nhìn từ phía sau, nhưng đi được vài bước, cậu ta lại quay lại hỏi: “Khi cử động, cơ thể anh không còn chỗ nào khó chịu gì nữa phải không?” và khuôn mặt tươi cười bất chợt lại giống như thường lệ. Đột nhiên, mắt Yuri mở to choàng tỉnh dậy, nhìn lên trần nhà tối đen một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Chỉ mới ngủ được vài giờ, và bằng giác quan của mình, anh có thể nhận ra trời vẫn chưa sáng, ngay cả khi không nhìn đồng hồ. Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh nhìn cửa phòng Ling Shinru một lúc rồi theo thói quen bước tới đó và đứng trước cửa lắng nghe. Không có dấu hiệu của bất cứ chuyện gì bên trong. Có vẻ như người kia đang ngủ ngon. Chà, đã lâu rồi Ling Shinru mới có thể ngủ ngon vào ban đêm mà không cần dùng thuốc. Yuri lặng lẽ rời đi. Thay vì về lại phòng, anh ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, vì có vẻ như anh sẽ không thể ngủ lại ngay được. Nhìn thấy cốc nước đang uống dở trên bàn, anh liền cầm lên, liếm môi. Trước khi kịp nhận ra, anh đã uống hết nửa số nước còn lại, có lẽ vì đang khát. Thở ra nhẹ nhàng, Yuri xoa xoa thái dương nặng trĩu của mình. Anh đã có một giấc mơ. Đó không phải là một giấc mơ quá tệ. Nhưng nó cũng không phải là một giấc mơ tốt đẹp. Đó là một giấc mơ khiến anh đỏ mặt và khó có thể nói với người khác. (Hết chương 26)
|
Chương 27 (1) 69%
79/114 chương
Thở ra nhẹ nhàng, Yuri xoa xoa thái dương nặng trĩu của mình. Anh đã có một giấc mơ. Đó không phải là một giấc mơ tệ. Nhưng nó cũng không phải là một giấc mơ tốt đẹp. Đó là một giấc mơ khiến anh đỏ mặt và khó có thể nói với người khác. Yuri cúi đầu và nhìn chằm chằm vào háng của chính mình. Phần thân dưới lộ ra sau khi đã giải quyết lặng lẽ xìu xuống, nhưng vừa rồi nó vẫn đứng đó làm lớp vải quần hơi phồng lên. … … Mình cũng không còn trẻ tuổi gì mà. Yuri tặc lưỡi và dùng đầu ngón tay đụng vào thân dưới mình. Vật thể lúm nhúm một lớp lông mỏng vẫn im lặng lặng lẽ ngay cả khi đầu ngón tay anh chạm vào. Thật rắc rối mà. Có vẻ như ngày nay, mọi người đã trở nên nhạy cảm hơn nhiều với thuật ngữ tiếng lóng có nghĩa là 'giây phút được khai sáng'. Anh tự hỏi mình có trở nên bồn chồn mà không hề nhận ra hay không, nhưng sau khi nghĩ lại một lúc, dường như cũng không nhiều hơn như thường lệ. Chỉ thỉnh thoảng thôi. Đôi khi, chỉ cần chạm nhẹ, các dây thần kinh nhạy cảm sẽ giật giật như những chiếc xúc tu co lại của một con ốc sên. 'A… … . Tốt thôi.' Giống như bây giờ, chỉ nghĩ đến giọng nói bên tai như thế này, tay anh lại giật giật rồi co lại lúc nào không hay. Đây là phần mà anh cảm thấy đặc biệt nhạy cảm. Mặc dù trước đây Ling Shinru cũng như vậy nhưng cậu ta sẽ chạm vào Yuri mà không chút do dự. Dù không đụng chạm vào quá nhiều. Trong khi nói chuyện, cậu ta thản nhiên vỗ lưng hoặc quàng tay qua vai, thậm chí gác mắt cá chân lên đùi Yuri trong khi đọc sách và tập trung vào cuốn sách như thể không hề nhận thức được điều đó. Chính là nó. Những hành động đó quá bình thường và tầm thường đến mức cảm thấy khá kỳ lạ khi anh bận tâm đến chúng. Mình chỉ là chuyện một đêm thôi. … … Mặc dù nó hơi kéo dài và dai dẳng. Yuri thở hắt ra một hơi dài. Cổ họng dường như càng bỏng rát hơn nên anh đứng dậy đi vào bếp. Quay lại với một chai nước và đổ đầy cốc. Ngày hôm nay cũng như vậy. Như thường lệ, vào buổi tối, Ling Shinru bảo mắt mỏi và nằm xuống đùi Yuri. Sau đó, Yuri che mắt bằng một chiếc khăn ướt và bắt đầu dụi nó như thường lệ. Khăn nóng. Hơi nước bốc lên. Một hơi thở dễ chịu tuôn ra- Giữa tất cả những điều này, Yuri, người đang cảm thấy hơi thấp thỏm do gần đây cảm thấy mình trở nên nhạy cảm hơn, từ từ thả lỏng vòng tay trên vai người kia. Tim anh dường như cũng chùng xuống. Tuy nhiên, sự yên tĩnh nhất thời chẳng có tác dụng gì, và vai của Ling Shinru lại bắt đầu căng lên khi uể oải lẩm bẩm với chính mình. “À, đúng rồi,” Ling Shinru đang lẩm bẩm và thở ra sung sướng thì bất ngờ nắm lấy bàn tay đang xoa mắt mình của Yuri. Trước khi nhận ra, tay anh đã ngừng di chuyển khi bàn tay cậu ta nắm lấy mu bàn tay mình. “Tôi nghĩ nó đúng là đã đến từ đây.” Ling Shinru lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu, kéo bàn tay che mắt mình xuống một chút và đặt mũi mình vào lòng bàn tay của Yuri. Sau một lúc, cậu ta lẩm bẩm, ‘Đúng như dự đoán, tôi đã đúng.’ “Nó có mùi thoang thoảng. Rất yếu... … . Nó thậm chí còn không phải mùi như xà phòng... … Tôi không nghĩ là mùi đó. Mùi gì nhỉ... …” Ling Shinru thì thầm, “Đó là mùi trước đây tôi đã từng ngửi thấy ở đâu đó,” và dụi nhẹ mũi mình vào tay Yuri. Chiếc mũi, đôi môi chạm vào làn da, hơi thở uể oải, tất cả những thứ đó làm lòng bàn tay anh nhột nhột. Yuri rùng mình mà không hề nhận ra. Mặc dù nó không rõ ràng lắm nhưng không đời nào Ling Shinru có thể nhận ra chuyển động khe khẽ của bàn tay anh. Dưới chiếc khăn mặt, đối phương dường như đã mở mắt. Cậu ta, với cái mũi vẫn vùi trong bàn tay mình, gần như che khuất cả tầm nhìn, đột nhiên mỉm cười. Nụ cười ngọt ngào và không chút do dự, như muốn cho Yuri biết mình đã để ý thấy. Ling Shinru, người đang cười như thể hơi phiền muộn, nhẹ giọng: “Nó đúng là thật,” giơ tay còn lại lên và gỡ chiếc khăn ra khỏi mắt mình. Đôi mắt đen bên dưới đang nhìn lên Yuri. Ling Shinru ngước nhìn lên Yuri, người không thể tránh ánh mắt của đối phương như thể một người đang phạm tội, và nhẹ mỉm cười. Thực sự, không còn cách nào khác, như người ta vẫn nói. “Khi tôi nói nó có mùi, tôi không có ý xấu đâu.” “… … , Mùi?” “Đúng. Mùi này quen quen, hình như tôi đã từng ngửi thấy ở đâu đó rồi… … , tôi không nhớ nữa. Vì thế tôi hơi buồn bực. Đã từng ngửi thấy nó ở đâu nhỉ… …” Lần này, Yuri đưa mũi mình lại gần tay Ling Shinru hơn. Lần này cũng vậy, một hơi thở cười toe toét truyền đến dưới bàn tay của Yuri, khiến anh bất giác nao núng. ‘Có ngứa không?’ Cậu ta hỏi, giả vờ như không biết, mặc dù biết rõ ràng không phải vì ngứa. Mỗi lần cậu ta thì thầm, môi lại chuyển động như muốn chạm vào lòng bàn tay, và mỗi lần như vậy, Yuri đều cố gắng tự phân tâm chính mình khỏi bàn tay đang run run của mình. Anh không thể làm được đâu, hình như cậu ta đang cười anh như vậy. Ling Shinru đưa tay ra. Và nhẹ nhàng ôm lấy má Yuri như thể đang vuốt ve nó. Cậu ta từ từ vuốt má Yuri, người đang không chớp mắt nhìn xuống Ling Shinru. Gò má rồi gáy. Rồi cậu ta cười như thể bản thân thực sự đang rất phóng khoáng. Anh thường cảm nhận được sự phóng khoáng kiêu ngạo của người đàn ông này trong thời gian qua. Nếu Yuri tinh tế giữ im lặng, thì người này lại không, chẳng hạn như quàng tay qua vai Yuri và kể một câu chuyện kỳ lạ, hay ngẫu nhiên ngọ nguậy chân trên đùi Yuri khi đọc sách, sẽ không mất nhiều thời gian để cậu ta nhận ra mình luôn thoải mái như vậy và nở nụ cười. Cậu ta sẽ mỉm cười và làm ra những cử chỉ dịu dàng, thân mật hơn. Mỗi lần điều đó xảy ra, cảm xúc mà Yuri cảm thấy gần như là xấu hổ. Anh cảm thấy không biết phải đối phó với một người như thế này như thế nào. Tuy nhiên, điều rõ ràng là cảm xúc của con người kiêu ngạo như thế này không hề khó chịu, được sờ vào cũng có cảm giác rất dễ chịu. Anh đoán là nó cũng tốt thôi. Yuri, người đang uống nước như uống rượu, thở dài, “Hmm.” Anh không có lý do gì để đẩy đi sự đụng chạm đó. Không ở trong một mối quan hệ sâu đậm gì nên không có lý do gì để đưa đẩy cả, và ngay từ đầu, Yuri không phải là kiểu người sẽ làm điều đó. Thích ứng với một tình huống nhất định là cách tốt nhất trừ khi nó sai lầm hoặc gây khó chịu. Mặc dù bây giờ anh đang có những giấc mơ đáng xấu hổ, nhưng anh đoán là sẽ ổn thôi, anh tự lắc đầu với chính mình. Chính lúc đó. Cửa phòng ngủ mở ra không một tiếng động. Yuri, người đang mải suy nghĩ, sau vài giây mới nhận ra Ling Shinru đã bước ra khỏi phòng và đang đứng lúng túng về phía mình. "… … A." Cậu ta im lặng đứng đó rồi cau mày hỏi Yuri, người giả vờ không phải mình đã lẩm bẩm những lời vô nghĩa. “Tại sao anh không ngủ? Vẫn còn quá sớm để đi bơi. … … Anh không thể ngủ à?" Dường như cậu ta vẫn ngái ngủ, đặt câu hỏi với giọng trầm với đôi mắt nhăn nhó, chỉ hơi hé mở. Ngay cả khi đang dụi mí mắt, cơn buồn ngủ dường như vẫn không biến mất. “Tôi sẽ ngủ lại ngày đây. Xin cậu hãy về phòng đi.” Yuri lặng lẽ đáp lời người đàn ông đang nói với giọng ngái ngủ và nhìn con người mà mình đã nghĩ đến bấy lâu nay. Khi cậu ta ngủ say, hay lúc chớp mắt với đôi mắt khép hờ và cau mày nhìn vào Yuri, ngay cả khuôn mặt nhăn nhó cũng trông thật đáng yêu. Anh nghĩ mình không thể làm gì được cảm xúc của mình. Ling Shinru nhìn Yuri với vẻ buồn ngủ. “Sao thế, không ngủ được à? Vậy thì qua đây. Tôi sẽ ngủ cùng anh.” Ling Shinru, người mặc dù đang buồn ngủ, vẫn bình tĩnh và hào phóng thì thầm, ra hiệu cho Yuri đến đây, ngáp dài và quay trở lại phòng ngủ. Và Yuri, người thực sự đã mất ngủ, vẫn ngồi đó ngay ngắn và chớp mắt. Khi anh nghiêng đầu bối rối, một giọng nói vang lên từ trong phòng, cao giọng vẫn ngái ngủ, “Đang làm gì vậy? Anh không vào đây à.” Chỉ sau đó, Yuri mới ồ lên một tiếng, do dự chớp chớp mắt nhưng vẫn theo cậu ta vào phòng. Phòng ngủ của Ling Shinru, nơi anh đã rất quen thuộc, chỉ có một chiếc giường lớn, một chiếc tủ đầu giường và một ngọn đèn nhỏ. Khi ngủ, cậu ta đặt bất cứ thứ gì lên lưng. Cậu ta bảo không muốn cầu kỳ và loại bỏ mọi thứ, chỉ để chừa lại mấy thứ tối thiểu. Ling Shinru đang nằm úp mặt trong chăn trên chiếc giường lớn rộng rãi lấp đầy không gian rộng rãi và trống vắng. Như thể vừa nhìn xuống đã ngủ say, cậu ta nhắm mắt lại và không cử động. Chuyển động duy nhất là lồng ngực lên xuống chậm rãi, đều đặn. Yuri, người đã nhìn xuống đối phương một lúc, đang nghĩ đến việc cứ thế lặng lẽ rời đi như thế này, thì ngay lúc đó Ling Shinru nhướn mày lên như thể thấy rất phiền, rồi lại nhắm mắt lại và lẩm bẩm. "Anh đang làm gì thế? Đừng nằm xuống, hãy ngủ nhanh đi. Đúng là những người vốn đã ngủ rất ít.” Tuy nhiên, sau khi đắn đo vài giây, mí mắt của cậu ta lại nhướn lên. Lần này, đôi mắt ngái ngủ bên dưới lóe lên giận dữ, Yuri bình tĩnh bò lên giường. Ling Shinru nằm dài ra giữa giường, nhưng vì chiếc giường quá lớn nên Yuri có thể nằm nghiêng, cách cậu ta một khoảng xa. Yuri, người đang nằm nghiêng như một khúc gỗ, chỉ đưa mắt liếc nhìn Ling Shinru. Anh nhớ có lần cậu ta kể mình rất khó ngủ yên khi có người khác bên cạnh, anh đã nghĩ chắc hẳn cậu ta đã ngủ say rồi. Yuri nhìn lên trần nhà, nghĩ tốt nhất nên nằm một lúc và lặng lẽ rời đi trước khi đối phương tỉnh dậy. Ánh đèn trong phòng khách lọt vào qua khe hở trên cánh cửa mở ra khoảng một vài cm. Căn phòng tối om chỉ có một tia sáng duy nhất. Âm thanh của hơi thở đều đặn, chầm chậm có thể nghe thấy từ bên cạnh. Giữa những điều này, đầu óc của Yuri dần dần thả lỏng. Dù anh không có vẻ là sẽ ngủ được, nhưng vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ, có lẽ vì cơ thể đã quá mệt mỏi. (Còn tiếp)
|