Novel - Raga (Yuji)
|
|
Vol 2: Berlin - Chương 14 (2) 35%
40/114 chương
Dù sao thì Ling Shinru cũng đã thấy Yuri và chạy xuống. Cho dù đó là lo lắng, một chút cảm giác tội lỗi hay bất cứ điều gì, hoặc thậm chí nếu cậu lao xuống ném anh xuống nước. Giống như một món quà bất ngờ, cậu ta đang ở trước mặt Yuri. Cậu ta không ích kỷ hay xấu xa như anh đã nghĩ. Mặc dù khía cạnh đó có thể nổi bật trong những tình huống khắc nghiệt, nhưng cậu ta khá đáng yêu. Ít nhất trong tình huống này với Yuri. Đó là lý do tại sao. Anh mỉm cười, vui vẻ và hạnh phúc. Nhìn thấy nụ cười đó, Ling Shinru khựng lại với vẻ mặt kỳ lạ. Thậm chí còn không biết liệu cậu có thực sự nghĩ anh chàng này bị điên hay không. Nhìn anh ta xem. “Không sao, thật đấy. Không sao đâu, đừng lo lắng quá. Xuống nước à? Ở đây tôi sẽ không bị thương đâu.” Yuri nhìn người kia một lúc. Dù không có bằng chứng nhưng niềm tin của anh vững chắc hơn bất kỳ bằng chứng nào. Anh sẽ không bị nước làm hại. Trên thực tế, đó là nơi thoải mái và dễ chịu hơn trên mặt đất. Bên trong không có đau buồn, chỉ có ấm áp thôi. Giống như nơi anh đã từng ở rất lâu trước đây, trước khi được sinh ra đời. “Thật tốt nếu Ling Shinru có được một nơi như thế này.” Đột nhiên anh cảm thấy hơi buồn và lẩm bẩm. Có nước để ngâm mình, sẽ không còn khát hay mệt mỏi nữa. … … Sẽ thật tốt nếu người tên Jeong Tae-eui kia trở thành nước cho cậu ta. Nhưng anh không biết đó có phải là thứ chỉ Ling Shinru cần không. Có lẽ có ai đó cần cậu ta hơn Ling Shinru. … … Ừ, có lẽ vậy. Yuri rời mắt khỏi hồ bơi và quay ra Ling Shinru. Cậu ta đang mang một vẻ mặt rất lạ. Không biết nên tức giận, la hét, mỉa mai hay chỉ thở dài, hay dù điều đó không xảy ra, có như một đứa trẻ đòi ôm lấy và kêu khóc phàn nàn thật bất công, như thể đang lo lắng sẽ như vậy. Khoảnh khắc Yuri nhìn thấy khuôn mặt đó, không rõ lý do, một ý nghĩ chợt đến với anh. Không sao đâu. Không có lý do hay cơ sở nào cả nhưng anh cảm thấy như vậy, vững chắc như niềm tin rằng nước không hề gây hại gì cho mình. “Cậu cũng có thể tìm thấy nó. Bây giờ đến lượt cậu được hạnh phúc. Dù hiện nay gặp trắc trở, luôn vẫn có thể ra khơi tới những nơi rộng lớn hơn”. Yuri nhấc tay lên và đặt nó lên đầu Ling Shinru. Vì lý do nào đó, hành động tự nhiên đến nỗi anh không nghĩ nó có thể xúc phạm người kia hoặc nó quá tự phụ. Anh có cảm giác như đang vuốt ve một đứa trẻ đang sắp khóc. Đôi mắt đen ấy nhìn chằm chằm vào Yuri với cái miệng mím chặt trông thật xinh đẹp. Vì vậy, Yuri quay mặt về phía đối phương và vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu. Đúng, thập đẹp. Một cách đáng yêu. Nhưng. “Nước nhỏ giọt từ tay kìa. Tôi cũng ướt rồi.” Một âm thanh lẩm bẩm như tiếng thở dài phát ra một cách yếu ớt. Nhưng ngay cả khi anh trả lời, "Vậy à?" Yuri không bỏ tay ra, và Ling Shinru dù cau mày cũng không tránh đi tay anh. * * * Yuri suy nghĩ một lúc có nên nói với James hay không. Nhưng sự lo lắng đó không kéo dài được lâu. Nếu là chuyện như thế này, nó sẽ nhanh chóng truyền đến tai James ngay cả khi Yuri không nói ra. Không, có lẽ nó đã xảy ra rồi. Anh ấy thường gọi vào buổi sáng, nhưng hôm nay không thấy cuộc gọi nào. Anh có cảm giác ngay lúc này James la hét và tự giật tóc ở đâu đó. Yuri nhìn xuống và xoa cằm trầm ngâm, nhưng cuối cùng quyết định không nhấc ống nghe lên. Trong trường hợp này, Yuri đã từng chứng kiến và trải qua nhiều trường hợp hành động vội vàng chỉ gây lãng phí tiền bạc. Hơn nữa, điều khiến anh bận tâm trong tình huống này không phải là James. Điều anh quan tâm hơn là có nên báo cáo tình trạng này hay không. “Sao nãy giờ anh cứ ngồi trước điện thoại thế?” Theo dấu hiệu cửa mở, có một giọng nói lại gần. Yuri chỉ hơi quay đầu lại nhìn về phía đó, vừa khoanh tay lại vừa xoa cằm. Chắc hẳn vừa đi tắm, Ling Shinru chỉ mặc một chiếc áo choàng và dùng khăn lau mái tóc ướt. Cậu ta tháo miếng che mắt ra, than phiền nó rất khó chịu, dáng đi vốn hơi khập khiễng cho đến tuần trước giờ đã bình thường, nên nhìn từ góc độ này, cậu ta không khác gì những người khác. Nếu không nói ra thì sẽ không ai biết một bên mắt đen láy, lấp lánh như cáo, đã không còn thị lực. Đôi khi, khi tôi nhặt một đồ vật lên, chuyển động của tôi chậm lại một chút, có lẽ vì tôi khó theo dõi khoảng cách. Đôi mắt long lanh tinh nghịch, khuôn mặt hoạt bát đáng yêu, phong thái nhẹ nhàng nhưng điềm tĩnh, tất cả đều giống như trước khi bị thương. Không, ngược lại, có lúc còn có vẻ ổn định hơn trước. Đến nỗi anh không còn phải nhìn cậu ta với ánh mắt lo lắng nữa. Cậu đã ổn chưa. Yuri thầm nghĩ. Vẫn có những lúc vẻ mặt của cậu ta cứng lại trong giây lát khi những vấn đề liên quan được đưa ra làm chủ đề, nhưng rõ ràng đã lấy lại bình tĩnh so với trước, như thể đã nhìn rõ thực tế và chấp nhận nó. “........” Nhưng vẫn có những điều anh không muốn nói với cậu ta. Ví dụ như bây giờ. “Anh đang đợi cái gì à? Vậy tại sao không gọi thẳng? Chà, trừ khi cố tình không gọi điện vì đang chơi kéo co với người yêu”. "Chơi kéo co… …. Tôi không làm điều đó.” “Anh có người yêu chưa?” Bây giờ đó là một chút nhạo báng xen vào câu hỏi. “Tôi không mong đợi một cuộc giằng co từ anh Gable,” Ling Shinru nói, bình tĩnh đi ngang qua và lấy nước chanh từ minibar ra. Trong lời nói đó còn có chút giễu cợt. Yuri hơi khó chịu vì có cảm giác đang nói mình như một người không có khả năng hẹn hò, nhưng điều cậu ta nói không hề sai, hơn nữa, đó là một chủ đề hoàn toàn tách biệt với chủ đề anh đang lo lắng có nên hay không. Cậu ta nói đùa về mình nên anh thấy nhẹ nhõm hơn một chút. (Còn tiếp)
|
Vol 2: Berlin - Chương 14 (3)
“Anh đang đợi cái gì à? Vậy tại sao không gọi thẳng? Chà, trừ khi cố tình không gọi điện vì đang chơi kéo co với người yêu”. "Chơi kéo co… …. Tôi không làm điều đó.” “Anh có người yêu chưa?” Bây giờ là một chút nhạo báng xen vào câu hỏi. “Tôi không mong đợi một cuộc giằng co từ anh Gable,” Ling Shinru nói, bình tĩnh đi ngang qua và lấy nước chanh từ minibar ra. Trong lời nói đó còn có chút giễu cợt. Yuri hơi khó chịu vì có cảm giác đang nói mình như một người không có khả năng hẹn hò, nhưng điều cậu ta nói không hề sai, hơn nữa, đó là một chủ đề hoàn toàn tách biệt với chủ đề anh đang lo lắng có nên hay không. Cậu ta nói đùa về mình nên anh thấy nhẹ nhõm hơn một chút. “Giờ nghĩ lại, tôi nhận được cuộc gọi từ Ling Tangyun khi cậu ta đang tắm. Ông ấy nói tuần tới sẽ đến Đức.” "Đại ca? Đến thì để làm gì? Nếu vì tôi, tôi bảo anh ấy đừng đến rồi. Rách việc." Ling Shinru vẫy tay và ngồi phịch xuống ghế sofa. Nhấp một ngụm nước trái cây trong khi thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ và nói nhỏ: “Dù sao thì tuần sau tôi cũng sẽ không còn ở Đức.” Yuri ném cho cậu một cái nhìn khó hiểu. Tình trạng của Ling Shinru gần như đã hoàn toàn bình phục, mặc dù vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra. Sẽ phải đến trung tâm phục hồi chức năng cho bên mắt bị thương một thời gian, có thể rất lâu, nhưng ngoài ra, cậu ta phải ghé bệnh viện vài lần nữa thôi và sẽ không phải đi nữa. Nhưng mà. "Cậu sẽ đi đâu?" Yuri quay sang Ling Shinru và hỏi. Bây giờ không còn lý do gì để ngăn cản khi cơ thể cậu ta gần như đã hồi phục hoàn toàn, cho dù có quay trở lại Trung Quốc, nơi gia đình cậu ta sống, bay đến Serringae hay bất cứ nơi nào khác. Nhưng điều đó khiến anh khó chịu khi nói như vậy vào lúc này. Anh nhìn Ling Shinru với đôi mắt nheo lại gần như đang mỉm cười, và ngay sau đó một nụ cười xuất hiện trên môi. “Sao anh hỏi vậy?” Cậu ta mở miệng. “Anh trở lại Đức, vậy tôi sẽ đi đâu?” Sau khi nghe thấy lời nhận xét mỉa mai, Yuri im lặng. "......." Ling Shinru nhìn Yuri im lặng một lúc mà không nói gì, như thể điều đó thật buồn cười. Trong mắt hiện lên vẻ gắt gỏng, như thể đang trách Yuri vì không trả lời. Cậu đã biết không? Đêm qua khi Yuri nhận được tin Riegrow đã về Đức thì đã muộn. Nói chính xác thì anh ta vẫn chưa về đến Đức. Tin tức cho biết anh ta đã mua một vé từ Dar es Salaam đến Frankfurt. Và vài giờ sau, có tin về người đón anh ta ở sân bay là ai. “Sao anh lại nhìn tôi như vậy? Tôi cũng có một số đầu mối. Tôi cũng nghe nói hắn đã liên lạc với đội đặc nhiệm cũ của T&R.” "…. Được rồi." "Nhưng mà. Nếu anh có bất kỳ thông tin hữu ích nào khác, vui lòng cho tôi biết.” "............" Yuri quay lưng lại với chiếc điện thoại. Không còn phải chờ điện thoại nữa. Anh không có gì để giấu nữa. Ling Shinru đã nghe được tất cả những tin tức cần nghe. Không cần phải thông báo với James. Sau khi vị trí của Jeong Taeyi được xác nhận, Riegrow bay về Đức ngay lập tức. Và đã liên hẹ với những đồng nghiệp cũ của mình, một nhóm có quá khứ khá tệ với T&R. Điều đó có nghĩa là gì, những ai biết họ và có đầu óc đều biết. Điều này có nghĩa là dù có làm gì thì tai nạn sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra. “Tội nghiệp anh Miller,” Ling Shinru lẩm bẩm, thở dài với chút tiếc nuối. Ngay cả khi gật đầu đồng ý, Yuri vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt của Ling Shinru. Đối phương mỉm cười thản nhiên và không có vẻ gì là tức giận hay bất ổn, nhưng Yuri vẫn im lặng không rời mắt khỏi cậu ta. Nhìn Yuri như vậy, Ling Shinru cười vui vẻ. “Nó giống như việc nhẹ nhàng chà mặt một người bằng một chiếc bàn chải mềm. Tôi đang tự hỏi liệu có để lại vết bụi nào không.” "Tôi xin lỗi nếu đã làm cậu khó chịu." "Không. Nó tốt hơn tôi nghĩ. Không phải ngày một ngày hai mà anh Gable lại nhìn tôi như vậy.” Ling Shinru nhẹ nhàng vẫy tay và uống nước trái cây. Có một sự im lặng bao trùm khoảnh khắc này. Thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy âm thanh bình tĩnh nhấm nháp nước trái cây. Yuri không cách nào biết được người kia đang nghĩ gì. Nhưng bây giờ, nhìn thấy cậu ta là người hiếm khi buông tha người mình khiến anh yên tâm phần nào. “Vết thương của anh thế nào rồi?” Ling Shinru, người đang uống nước trái cây và nhìn Yuri một cách trầm tư, đột nhiên hỏi. Yuri hơi nhướng mày rồi lắc đầu. "Không sao cả." Vết sẹo sẽ vẫn còn, nhưng sẽ không thể nhìn thấy được vì dù sao tóc anh cũng sẽ che khuất. Yuri dường như cũng ổn và không có bất kỳ đau đớn nào. Đôi khi, trong lúc vô thức chải tóc, anh lại chạm vào vết thương và chỉ thấy nhói một chút. “Hmm, tôi hiểu rồi,” Ling Shinru đặt chai nước trái cây đã hết xuống bàn. Tiếng thủy tinh chạm nhau rất nhỏ. Ling Shinru ngồi thẳng, đặt hai tay đan vào lên đầu gối và nhìn thẳng vào Yuri. Yuri, người vẫn ngồi đúng tư thế đó ngay từ đầu, đối mặt với đối phương. Suy nghĩ cậu ta sẽ nói gì. “Sẽ là phải lẽ nếu đợi cho đến khi mọi thứ lành lại trước khi rời đi, nhưng tôi không đủ khả năng để làm đến mức đó.” À, thực sự. Có vẻ như thứ gì đó như thế sẽ được nói ra. Yuri gật đầu, không nói gì. Nó có nghĩa là không sao cả và cũng có nghĩa là đừng lo lắng. Ling Shinru nhìn Yuri và nói với ý cười trong mắt. Giọng nói dường như đã dịu đi một chút. “Xin hãy tìm một chuyến bay cho tôi. Ngày kia tôi sẽ tới Dar es Salaam. Tôi phải đi đón Taeil hyung.” Yuri cười cay đắng khi Ling Shinru nói thêm, "Tôi sẽ không dùng đến thuốc." Và anh chậm rãi gật đầu. “Tôi sẽ tìm hiểu. Cậu định đi một mình?" “Người trong nhà tôi sẽ đến giúp đỡ. Chúng tôi sẽ gặp nhau ở Dar es Salaam.” Trong trường hợp đó, sẽ ổn thôi nếu không cần phải tìm riêng vé, Yuri lẩm bẩm. Ling Shinru nói thêm, như thể vừa nhớ ra, “À, thêm nữa.” “Anh không cần phải lo, tôi sẽ nói với đại ca, người đã bảo anh Gable trông chừng tôi. … … Anh đã vất vả nhiều rồi.” Ling Shinru lịch sự gập người và cúi đầu. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, cậu chân thành nói lời ‘cảm ơn’ với Yuri. Bất chấp sự oán giận, bất mãn hay những ký ức cay đắng đã có với Yuri, cậu vẫn biết ơn. Khi nhận được lời cảm tạ, Yuri biết đã đến lúc phải tạm biệt. Nó đến thật đúng lúc, không sớm cũng không muộn hơn dự kiến. Một cuộc chia ly yên tĩnh và thanh thản, may mắn thay nó đã không diễn ra theo cách tồi tệ nhất. Anh mừng vì mình không chỉ còn lại những ký ức tồi tệ. Yuri cũng cúi đầu về phía đối phương. Để hết sự chân thành của mình vào những lời ngắn gọn: “Là tôi phải cảm ơn mới phải”. Cả hai không nói gì trong một lúc. Trong sự im lặng ngắn ngủi nhưng yên bình, như thể họ đang suy ngẫm về khoảng thời gian bên nhau. Đối với Ling Shinru, đó là khoảng thời gian đau đớn và thống khổ hơn bất kỳ lúc nào khác trong cuộc đời, còn đối với Yuri, đó là khoảng thời gian mà anh sẽ không bao giờ quên. Cuối cùng, Yuri đứng dậy. “Chúng ta có thể biết liệu chuyến bay có đến vào ngày mốt hay không vào buổi tối theo giờ địa phương, phải không?” Ngày mốt, không còn nhiều thời gian nữa. Không chỉ cần đặt một chuyến bay. Có vô số việc phải làm để kết thúc nhiệm vụ ở đây. "A… … " Lúc đó, Ling Shinru mở miệng như muốn nói điều gì đó. Yuri, đang định quay lại, tò mò nhìn cậu. Ling Shinru bình tĩnh nhìn Yuri một lúc, người chờ đợi mình nói gì, nhưng lại chậm rãi lắc đầu. "Không. Xin hãy hỗ trợ tôi." Sau khi nhìn chằm chằm vào Ling Shinru, đang mỉm cười xinh đẹp và vẫy tay, Yuri gật đầu. Và với tất cả sự chân thành của mình, anh đã cất lời cuối cùng. "Chúc may mắn." Đó là một kết thúc yên bình và yên tĩnh. * * * (Còn tiếp)
|
Vol 2: Berlin - Chương 14 (4) 37%
42/114 chương
* * * Kyle không hề do dự trong quyết định của mình, và vì điều này mà James một lần nữa đánh mất cơ hội từ chức. Theo một nhân chứng, khi sự việc xảy ra, ngay khi James biết tin, anh như chết đứng như cây cột khoảng 5 giây và suy sụp. Tuy nhiên, sau khoảng 5 giây, anh cúi đầu xuống và dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ, nhưng sau đó đứng dậy với vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường. 'Thời gian này.' Người ta nói bước đi của anh ấy khi đi tìm Kyle trong khi lẩm bẩm như vậy rất sảng khoái và nhẹ nhàng, thoạt nhìn anh ấy dường như đang tràn ngập niềm vui. Tuy nhiên. Điều khiến James cảm thấy thất vọng. Sau khi nghe được tin tức, Kyle đã đưa ra một quyết định đơn giản mà không hề thay đổi sắc mặt. 'Để kệ nó. Nếu trong trường hợp xấu nhất, còn gì tệ hơn án tử hình?' Đó chỉ là khi nó bị bắt dễ dàng, anh nói, thản nhiên ném xuống bàn bản fax báo tin chính em trai mình đã gây ra vụ đánh bom ở Riyadh chỉ vài chục phút trước. James, người nhất thời không nói nên lời và im lặng một cách khác thường, nhìn Kyle một lúc. '… … , Sau đó.' ‘Thiệt hại quá lớn để che đậy như nó chưa từng xảy ra. Nó sẽ tự lo việc đó. Chà, nếu họ tình cờ đến nhà tôi, tôi đoán sẽ bảo vệ họ.' ‘Dù sao đi nữa, hãy cho tôi biết nếu tình hình có bất kỳ thay đổi nào,’ Kyle nói và dường như muốn kết thúc câu chuyện ở đó. Sau đó, đột nhiên, anh nhìn James với vẻ mặt lạnh lùng và nhìn đối phương đang trong trạng thái bàng hoàng, rồi thở dài một hơi. ‘Dù sao thì, thằng này làm cái quái gì vậy? Nó đã gây chuyện như vậy và làm tôi lo sốt vó. Chắc hẳn anh rất lo âu, xét theo sắc mặt không tốt của anh. Đừng thấp thỏm quá. Anh chàng đó sẽ tự mình sống sót dù có ném nó đi đâu, vì vậy không cần lo nó bị thương à? Anh biết tôi quan tâm và tin tưởng anh đến mức nào phải không James? Tôi thực sự coi anh như một thành viên trong gia đình mình.’ Vì lý do nào đó, chủ đề dường như dần dần thay đổi khi chúng đi xa hơn, nhưng James không nói gì cả. Dù sao thì cũng không thể mỉa mai khi em trai sếp đang lâm vào tình cảnh nghiêm trọng và phải tự xoay sở, hơn nữa, anh ta còn không giao cho James thêm nhiệm vụ nặng nề nào nữa. Kyle thở dài và hạ ánh mắt xuống bàn tay đang nắm chặt của James như thể cuối cùng đã nhận ra. ‘Nhưng James, cái gì ở trong tay trái của anh thế? Chắc chắn đó không phải là một lá đơn từ chức đâu nhỉ?' '......' 'Tại sao anh làm thế? Gần đây tôi làm điều gì sai với anh sao? Một vấn đề mới của gia đình mà tôi không hề biết đang gây rắc rối và khiến anh lo lắng sao... … ? Cứ nói cho tôi bất cứ điều gì và tôi sẽ sửa chữa nó!’ Và James đã vò nát lá đơn từ chức mà anh đã định ném vào mặt Kyle ngay lúc anh ta nói, 'Tôi sẽ phải cố gắng che đậy nó bằng cách nào đó.' Anh trừng mắt đầy đe dọa nhìn kẻ mang vẻ ngoài như ma quái này đang bám lấy anh với khuôn mặt đáng thương và ngây thơ. Mục đích đã không đạt được. “… … Anh đã thử đốt một cuốn sách chưa?” Yuri vừa hỏi vừa nhấm nháp cà phê trước mặt James đang cau mày và vẻ mặt nghiêm nghị. Câu trả lời đáp lại cũng lạnh lùng như biểu cảm trên mặt. “Tôi đã thử đốt nó.” "Nhưng anh không bị sa thải?" “Một tang lễ được tổ chức bằng cách đốt lá đơn từ chức của tôi ngay tại chỗ sách bị đốt.” Anh ta đã khóc và nói với cuốn sách, ‘Vĩnh biệt. Hãy đến chủ nhân tốt bụng của cậu ở thế giới tiếp theo.” Anh ta nói vĩnh biệt, và James kinh ngạc nói đó là một điều kinh hoàng mà anh không bao giờ muốn nhìn thấy nữa. “Tôi hiểu rồi,” Yuri lặng lẽ lắc đầu và tự nhủ rằng làm như vậy cũng không có tác dụng và sẽ không bao giờ có một ngày trong đời mà đơn từ chức của James được chấp nhận. Nhưng Kyle đã có một lựa chọn rất đúng đắn. Dù là bây giờ hay tương lai, dù sự vụ nào bị gây ra, chúng ta cũng không được bỏ rơi đôi bàn tay vĩ đại này để giúp đỡ người em còn lâu mới có thể giúp đỡ được em mình. Đúng vậy, ngay cả bây giờ, ngay khi Ilye Riegrow bị truy nã quốc tế vì tội khủng bố, James là người giỏi nhất phản ứng chính xác và triệt để trước làn sóng liên lạc từ khắp nơi trên thế giới. Sự việc đã được công bố cách đây vài ngày. Mặc dù đây là một ngành mà tin tức được truyền đi sớm đến mức có thể, nói rằng tình hình đã kết thúc vào thời điểm nó được truyền ra, nhưng tình hình trong văn phòng vẫn hỗn loạn dù đã vài ngày trôi qua kể từ khi tin tức được phát sóng trên truyền thông. Trong 120 phút để Yuri đến văn phòng và hoàn tất các thủ tục giấy tờ cuối cùng cho việc hết hạn hợp đồng, James chỉ buông điện thoại nhiều nhất trong chưa đầy một hoặc hai phút. Và ngay khi kim đồng hồ chỉ đúng buổi trưa, James cúp điện thoại trong văn phòng. Cùng lúc đó, điện thoại của ban thư ký ngoài cửa bắt đầu đổ chuông, nhưng bên trong văn phòng lại trở nên yên tĩnh, dù chỉ là tạm thời. (Nhưng Yuri có thể cược mọi thứ rằng chẳng bao lâu nữa điện thoại di động cá nhân của James sẽ đổ chuông.) “Như cậu có thể thấy, với tình hình như thế này, có vẻ như việc đi ăn cùng nhau sẽ rất khó. Tôi xin lỗi vì đã gọi cậu đi ăn trưa với tôi.” James liếc nhìn bản fax dài vô tận và thở dài. Yuri thản nhiên lắc đầu. Dù sao thì anh cũng nghĩ bữa ăn trưa này không diễn ra được. "Không. Tôi cũng đến vì có một số việc phải xử lý. … … Được rồi, nốt thủ tục này, hợp đồng này đã được hoàn thành một cách an toàn. Tất cả các vấn đề đặc biệt cũng được xử lý rồi. Anh xong chưa?” Yuri đã hoàn thành hợp đồng đúng như thỏa thuận đã ký ban đầu, liếc xem nhanh bản xác nhận và đưa lại cho James. Anh ấy liếc qua xác nhận mà không nhìn kỹ, nhưng chắc chắn đã xem kỹ từng chữ không bỏ sót một chỗ nào trước đó. James nói, “Được rồi,” và kẹp tờ giấy vào tập hồ sơ. “Làm thế nào tôi có thể khiến cậu gia hạn hợp đồng của mình nhỉ? Tôi đã chuẩn bị tài liệu rồi, nhưng tại sao cậu không ký luôn khi còn ở đây nhỉ?” “Cái này──, … … Đầu tiên, tôi sẽ nghỉ ngơi một hoặc hai tuần. Tôi có cảm giác như nếu gia hạn hợp đồng ngay bây giờ, Kyle sẽ gửi tôi đến Riyadh ngay lập tức.” Dù Kyle có giơ tay nói sẽ không liên quan đến vụ đánh bom của Rick đến mức nào, Kyle cũng không thể bỏ qua tình huống khi mọi người đều biết về mối quan hệ giữa T&R và Rick. Chỉ cần nhìn vào tình huống này anh có thể biết tai anh ấy đang ong ong vì tiếng điện thoại và cảnh tượng người ta bận rộn tấp nập ở đây, như thể một tổ ong vừa bị tấn công. Nếu có nhân lực nào có thể sử dụng được thì đã bị triển khai ngay để dập tắt các tình huống khẩn cấp. Trong trường hợp này, tuyệt đối không đời nào Yuri có thể nhàn rỗi được. Yuri, một người đàn ông nhạy bén và khôn ngoan, biết rất rõ điều này, và đã vừa ký vào thủ tục ‘hết hạn hợp đồng’, anh muốn nghỉ ngơi ít nhất vài ngày. “Tôi xin lỗi, nhưng anh sẽ phải chịu đựng một mình trong vài ngày, James. Tôi sẽ nghỉ ngơi một chút.” Khi Yuri tự tin khẳng định với vẻ mặt thờ ơ, James nghiến răng xé tờ giấy fax. “Đúng vậy, hợp đồng này sẽ kéo dài suốt đời.” “Anh biết tôi không ký hợp đồng trọn đời. Xin hãy chuẩn bị hợp đồng một năm như mọi khi nhé.” (Hết chương 14) Nhà cảm ơn những lời động viên của các bạn nhé. Thông báo chính thức về bộ nào sẽ vào cuối chương 15 nhé. Thêm nữa, Nhà dự định sang năm làm những đoạn về Richard x Chris trong Diaphonic Symphonia. Chỉ những đoạn CP quan trọng thôi do bộ đó rất dài và phần của Ilay x Taeui đã có bạn làm rồi.
|
Vol 2: Berlin - Chương 15 (1) 38%
43/114 chương
Nếu có một nhiệm vụ cần thực hiện trong một thời gian đặc biệt dài, anh có thể ký hợp đồng trong vài năm, nhưng nếu không, anh luôn ký ngắn hạn và gia hạn thêm. James xua tay một cách thô bạo như thể đã biết điều đó sẽ xảy ra. Trong tình cảnh những bản fax liên tục tuôn ra dù đã xé một nắm, Yuri đứng dậy và để lại lời chào nửa vời cho James, người đang nhai chiếc bánh sandwich mà nhân viên đã mang đến vì anh thậm chí còn không có thời gian để ăn, nói: "Chúc anh may mắn." Anh muốn hỗ trợ, nhưng hiện tại Yuri không thể làm gì để giúp James. Tất cả những gì anh có thể làm là nhẹ nhàng đưa cho anh ấy một túi thuốc vitamin trong túi mình. Yuri bước ra khỏi văn phòng, vẫy tay chào James, đang la hét yêu cầu anh quay lại vào cuối tuần sau và ký hợp đồng. Anh gửi lời tạm biệt thân thiện với mọi nhân viên gặp cho đến khi rời khỏi tòa nhà trụ sở T&R. Đây là lý do tại sao anh không được lừa cấp trên của mình. Anh phải luôn cẩn thận khi ký hợp đồng … … Suy nghĩ chuyện này như thể đó là việc của người khác, Yuri bắt đầu đi bộ về nhà, hơi xa văn phòng nhưng không phải là không thể đi bộ đến. Phải mất vài ngày chỉ để dọn dẹp ngôi nhà đã bị bỏ trống quá lâu đến nỗi bụi bặm đã tích tụ ở đó rất nhiều. Yuri có nhịp độ làm việc nhàn nhã nhưng tỉ mỉ và kiên nhẫn. Nhờ vậy mà ngôi nhà vốn bụi bặm bám đầy tủ bát khó chạm tới nay đã sạch sẽ đến từng ngóc ngách, giờ đây chỉ cần về nhà lấy rèm đã giặt xong và đang phơi trên mái nhà là được. Trong đầu nghĩ nếu có thể, công việc tiếp theo của mình sẽ là ở đâu đó gần Berlin để có thể dọn dẹp mỗi ngày một chút, Yuri đi vào một con hẻm phía sau nơi xe cộ không thể đi qua. Trong con hẻm vắng, chỉ có ánh nắng chói chang chiếu vào khiến đầu óc anh thư thái. “........” Cuối cùng, có vẻ như Jeong Tae-eui đã rơi vào tay Rick. Khi Yuri nghe tin Ling Shinru bắt cóc Jeong Tae-ui và biến mất ngay trước mũi Rick sau khi phá hủy biệt thự của Seringge, Yuri cảm thấy một cảm giác khủng hoảng còn tệ hơn cả vụ đánh bom Riyadh. Cậu ta nói sẽ đến đón Jeong Tae-ui. Kể từ khi Ling Shinru rời đi, anh đã không mong đợi sự việc sẽ phát triển theo hướng hòa bình và ôn hòa. Nhưng ít nhất anh nghĩ và hy vọng cậu ta sẽ không tự đặt mình vào nguy hiểm như lần trước. Dù là một cuộc trò chuyện, cá cược hay thương lượng, anh hy vọng nó sẽ được kết thúc một cách hợp lý và ít bạo lực nhất có thể. Tuy nhiên, vì Ling Shinru đã chặn và bắt Jeong Tae-ui nên bất cứ ai cũng có thể đi đến kết luận rằng ít nhất một trong số họ sẽ có chuyện. Và đó sẽ là ai, mặc dù Jeong Jae-ui và những vấn đề liên quan không còn liên quan gì đến cậu ấy nữa, nhưng Yuri vẫn tiếp tục để mắt tới. May mắn thay, nó có thể là một cái kết đáng tiếc tùy theo từng góc nhìn, nhưng có vẻ như có thể kết luận là Jeong Tae-ui quay trở lại với Rick và Ling Shinru bị bỏ lại một mình mà không bị thương nặng. Khi Jeong Tae-ui muốn quay lại, chính Ling Shinru, người giật cậu ấy khỏi Seringge, đã mua một vé máy bay đến Hồng Kông ở Johannesburg, nơi phải quá cảnh trước khi đến Hồng Kông. Sau khi nghe tin cậu ta đã trở về Hồng Kông bình an vô sự, anh dự đoán Ling Shinru đã về nhà và liên lạc với Ling Tangyun, thì nhận được câu trả lời: "Đã quay lại, trông hơi nản lòng." Sau khi xác nhận cậu ấy đã an toàn, Yuri thở phào nhẹ nhõm. Để Ling Tangyun nói ra những điều như vậy, mặc dù Ling Shinru không phải là loại người sẽ tỏ ra chán nản trước mặt người khác trừ trường hợp rất nản lòng, nhưng cậu ta chắc chắn đã rất chán nản khi quay lại. Bây giờ cậu đã lấy lại tinh thần chưa? "......." Yuri nghịch nghịch chiếc điện thoại trong túi. Định gọi lại cho Ling Tangyun, nhưng lại do dự vì anh cảm thấy nếu mình gọi dù không có việc gì đặc biệt, dù có cố gắng hỏi thế nào, ông ấy cũng sẽ đặt câu hỏi một cách nghi ngờ, "Sao cậu cứ hỏi về chuyện của người khác? Có sao không?" Nhưng sẽ ổn thôi. Khi nghĩ về những gì chắc hẳn đã diễn ra trên chuyến bay trở về Hồng Kông một mình, tim anh đập thình thịch nhưng không quá lo lắng. Ling Shinru, người cuối cùng anh tạm biệt trước khi đi, anh thấy cậu ta vẫn cảm thấy hơi bất ổn, nhưng giống như đã bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ của mình hơn. Cứ như thể cậu ta đã tự mình quyết định nếu nỗ lực cuối cùng không thành công thì sẽ từ bỏ. Vì vậy, dù có cảm thấy chán nản và suy sụp một thời gian thì cũng sẽ ổn thôi. “Hmm,” Yuri lắc đầu và vội vã đi tiếp, tự nhủ sau này anh sẽ phải nghĩ ra lý do chính đáng để gọi cho Ling Tangyun. Anh loay hoay với chiếc điện thoại trong túi. Nắng chiều thật ấm áp. Gió lạnh và nắng ấm kết hợp một cách dễ chịu. Khi bước xuống con hẻm vắng vẻ, sáng sủa, Yuri hít một hơi thật sâu. Anh im lặng. Đó là một cảm giác kỳ lạ. Anh chưa bao giờ nghĩ về điều đó trước đây, nhưng buổi chiều yên tĩnh này cảm thấy trống rỗng. Như thể anh đã đánh mất mục đích sống của mình. Sau khi hoàn thành một việc mà mình đã tốn rất nhiều thời gian, anh sẽ luôn cảm thấy trống rỗng trong giây lát, nhưng chỉ là trong chốc lát thôi. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy trống rỗng đến mức phải suy nghĩ lâu như vậy. Và Yuri biết tại sao. Lần đầu tiên trong đời, anh được nếm trải vẻ đẹp sống động, hít thở cùng một không gian với người kia thật gần. Dù chỉ trong chốc lát nhưng anh vẫn cảm nhận rõ ràng hơi nóng ở tay, cơ thể và môi. Anh được bao bọc trong một mùi hương ngọt ngào và rực rỡ. Thứ xinh đẹp đó đã ở rất gần anh, nhưng không còn nữa. Thật hạnh phúc khi được nhìn thấy nó. Đó là sự thật. Anh không muốn gì hơn thế nữa. Nhưng. Anh muốn nhìn ngắm thêm. "......." Có vẻ như anh cần phải bằng cách nào đó giải tỏa tâm trạng chán nản và trống rỗng của mình trước khi gọi cho Ling Tangyun. Chiều nay hãy đến hồ bơi nhé. Về nhà, ăn uống, phơi rèm rồi ra hồ bơi và ở đó suốt buổi chiều. Sau đó sẽ cảm thấy tốt hơn. Mọi thứ ở Đức đều tốt, nhưng biển thì không tuyệt bằng. Biển Baltic quá lạnh. Anh nên đi Thụy Sĩ nghỉ cuối tuần và ngâm mình trong hồ. Trong khi đang mải mê nghĩ, anh đã về đến nhà. (Còn tiếp)
|
Vol 2: Berlin - Chương 15 (2) 39%
44/114 chương
Có vẻ như anh cần phải bằng cách nào đó giải tỏa tâm trạng chán nản và trống rỗng của mình trước khi gọi cho Ling Tangyun. Chiều nay hãy đến hồ bơi. Về nhà, ăn uống, rút rèm đang phơi rồi ra hồ bơi và ở đó suốt buổi chiều. Sau đó sẽ cảm thấy tốt hơn. Mọi thứ ở Đức đều tốt, nhưng biển thì không tuyệt bằng. Biển Baltic quá lạnh. Anh nên đi Thụy Sĩ nghỉ cuối tuần và ngâm mình trong hồ. Trong khi đang mải mê nghĩ, anh đã về đến nhà. Sau khi chào hỏi ngắn gọn với ông già ở cuối hành lang tầng một đang quét cửa trước, Yuri bước vào tòa nhà và đứng trước hộp thư. Ở một góc hòm thư nơi thư từ thưa thớt, trong hòm thư chẳng có gì ghi số phòng của Yuri trên đó. "......." Bàn tay đang tiến gần hộp thư bỗng dừng lại. Yuri chớp mắt vài lần, nghiêng đầu, cho tay vào hộp thư, lục lọi rồi mở nắp ra. Không có gì. Anh thấy lạ và nhìn quanh hộp thư, nhưng đúng như dự đoán, nó trống rỗng. “Có vẻ như hôm nay cậu nhận được thư phải không?” Một ông già bước vào sau khi làm xong công việc của mình nhìn thấy Yuri đang lục lọi hộp thư trống và bắt chuyện với anh. Sau đó ông lấy ra một vài lá thư bị kẹt trong hộp thư của mình. “Không… … , nhưng không phải như vậy.” Yuri liếc nhìn lá thư của ông già rồi lặng lẽ đóng hộp thư lại. Một lá thư lẽ ra sẽ không được gửi từ đâu đó. Nhưng anh nghĩ tất nhiên là sẽ có một lá thư. Ở những nơi mà ngay cả Yuri cũng không biết. Có một số nơi muốn ký hợp đồng với Yuri Gable. Anh thường nhận được thư hỏi có muốn ký hợp đồng hay không. Gần đây, khi hợp đồng với T&R sắp hết hạn, hầu như ngày nào anh cũng nhận được một hoặc hai cuộc gọi. Và hôm nay, khi thời hạn hợp đồng cuối cùng đã được xác nhận, anh nghĩ tất nhiên hộp thư của mình sẽ đầy ứ vì thông tin được lan truyền với tốc độ cực kỳ nhanh trong ngành này. Vì vậy, không cần suy nghĩ nhiều, anh thò tay vào hộp thư để lấy ra rất nhiều bức thư đáng lẽ phải ở đó. "............" Yuri nhìn hộp thư trống rồi bỏ đi. Anh gãi đầu khi nhìn chằm chằm vào hộp thư của người khác, trong đó có một hoặc hai lá thư. Thôi, chỉ cần không có chuyện gì thì anh sẽ gia hạn hợp đồng với T&R lần nữa nên anh không phải thất vọng nếu không nhận được thư mời làm việc. Anh không vội tìm việc nên điều đó không thực sự quan trọng nhưng vẫn thất vọng khi những kỳ vọng của mình hoàn toàn khác biệt. Ganh hơn thua là chuyện của con người. Dù vậy, trái tim vẫn cô đơn, và không hiểu sao anh bắt đầu cảm thấy như mình đang bị cả thế giới phớt lờ. Nghĩ rằng hôm nay mình sẽ ngâm mình lâu hơn bình thường, Yuri bước về phòng mình ở tầng 6, tầng cao nhất. Chưa kịp leo lên vài bậc thang thì điện thoại reo. Yuri bước chậm lại và lấy điện thoại ra khỏi túi. Khi nhìn thấy cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình, lòng anh nhẹ nhõm hơn một chút. “Annette?” 『Thật tuyệt,Yuri! Lâu rồi không gặp! Dạo này thế nào?』 Một giọng nói rõ ràng và tươi sáng vang lên rực rỡ mỗi khi anh nghe thấy. Đó là một giai điệu vui tươi dường như làm tâm trạng người nghe tươi sáng hơn. “Như thường lệ thôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?” 『Gặp James vui vẻ chứ? Ký tên xác nhận kết thúc hợp đồng?』 “Tin tức lan truyền rất nhanh. Tôi vừa về nhà.” Chùm chìa khóa leng keng trong túi, Yuri nhìn lên cầu thang xoắn ốc vẫn còn một chặng dài để lên tới nơi. Những bậc thang gỗ của tòa nhà cũ được xây dựng cách đây hơn 80 năm luôn phát ra âm thanh chói tai quen thuộc mỗi khi bước lên. 『Vậy thì chắc hẳn đã nhận được một lời mời làm việc? Anh đã mở nó ra à?』 "A? Lời mời làm việc? Không, không thấy đến." "Thật á? Lạ thật. Tôi đã gửi chuyển phát nhanh, nên chắc đã đến nơi rồi. Có phải ngày mai mới đến? Dù sao thì, tôi sẽ email cho anh, anh có thể cân nhắc ký hợp đồng với chúng tôi.』 Có vẻ như cô ấy gọi điện để hỏi xem xem anh có muốn ký với ai đó không. Yuri cười lớn. “Có vẻ như bên đó không có đủ trợ lý rồi. Cảm ơn lời đề nghị của cô, nhưng tôi sẽ phải từ chối. Tôi nghĩ sẽ gia hạn hợp đồng với T&R.” Ngay khi Yuri kịp trả lời, cô ấy đã hét to. 『Cái gì, tại sao cậu chỉ ký hợp đồng với công ty đó? Điều kiện làm việc cũng không có sự khác biệt lắm.』 “Chỉ là làm việc với nhau đã lâu, đã hiểu rõ phong cách của nhau nên dễ hòa hợp thôi”. Hơn nữa, điều kiện làm việc ở T&R tốt hơn ở Cục Tình báo và hầu hết các nơi khác, nhưng anh không buồn nói về điều đó. Annette, người biết rõ tính cách của Yuri không dễ thuyết phục một khi anh đã từ chối, càu nhàu câu gì đó rồi thở dài. 『Dù sao thì cũng chịu vậy. Bỏ chuyện này sang một bên, hãy dành chút thời gian cho tôi đi. Chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi.』 『Bây giờ anh có bận lắm không? 』Khi cô ấy nói, “Ít nhất thì hãy ăn cùng nhau đi,” Yuri gật đầu. Thật vui khi được gặp lại một người bạn đã lâu không gặp. "Được chứ. Khi nào?" "Được phải không?? Vậy tối nay?』 Đột nhiên như vậy? Vừa cười vừa leo hết cầu thang lên tầng 6. Anh đang định đi thẳng lên sân thượng và thu rèm vào, nhưng anh nghĩ đến việc trải chăn do trời đang nắng, nên anh lại quay về phòng. "Hôm nay anh có bận không?" "Không, được..." Yuri bình tĩnh trả lời, nghĩ rằng buổi chiều anh không có việc gì khác ngoài việc đi đến hồ bơi, nhưng đã dừng lại khi trước khi có thể nói hết câu trả lời của mình. Có một người đang tựa vào trước cửa nhà anh. Người đó đang giẫm lên đống giấy vụn lộn xộn dưới chân và cầm một tập giấy trên tay. Anh nhìn Yuri và nhẹ nhàng nhấc tay lên. Yuri dừng lại giữa hành lang và nhìn chằm chằm vào người kia. Nhìn kỹ cậu ta một lúc, như thể anh đang nhìn thấy một ảo ảnh không thể nào tồn tại ở đó, và rồi anh cũng tỉnh táo lại khi thấy cậu ta lấy ra một trong những tập giấy đang mang và xé nó. “Tôi xin lỗi, Annette. Tôi không nghĩ hôm nay mình sẽ rảnh. Tôi sẽ gọi lại sau." Sau khi tạm biệt và cúp điện thoại, Yuri không rời mắt khỏi cậu ta. Do anh vẫn không thể tin được. “… … Mức lương được điều chỉnh tăng lên theo thỏa thuận phù hợp với tiêu chuẩn vị trí làm việc nội bộ, chế độ đãi ngộ tương đương với cấp quản lý trưởng và xem xét điều kiện làm việc 4 lần một năm. Cái này cũng không tốt. Các điều kiện đưa ra là không tốt. Không ở đâu tốt cả.” Khi nhìn kỹ vào chồng giấy, anh thấy tất cả đều là phong bì. Sau khi đọc xong những mảnh giấy lấy ra từ chồng giấy, cậu ta tặc lưỡi, vò nát nó rồi ném đi. Lượng giấy vụn dưới chân anh lại tăng thêm một lần nữa. Cậu ta lấy một tờ giấy khác, đọc, ném nó đi, rồi lấy một tờ khác ra, đọc và ném đi ba lần trước khi lại bắt đầu từ đầu. "Cậu Ling Shinru. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Khi anh gọi tên rõ, cậu ta mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười vẫn tươi sáng đó chắc chắn là Ling Shinru. “Anh về sớm hơn tôi nghĩ. Gặp anh Miller tốt cả chứ? Còn việc gia hạn hợp đồng thì sao?” “Không, vẫn chưa…. Nhưng cậu ở đây, tại sao?” “Căn hộ này chắc hẳn đã rất cũ rồi. Dù là hành lang nhưng bên trong tòa nhà vẫn rất lạnh.” Yuri nhìn Ling Shinru một lúc, người đang thổi vào tay mình, không nói một lời, anh lấy chìa khóa ra mở cửa. Những mảnh giấy vụn rải rác bừa bãi trên sàn dường như được người đàn ông này tạo ra khi cậu ta đang đứng đây. Và đoán xem, chắc hẳn là những lá thư trong hộp thư của Yuri. Mặc dù không ngần ngại mở và vứt thư của người khác, Ling Shinru vẫn tự tin đứng trước mặt chủ nhân của chúng và tự nhiên bước vào cánh cửa mà Yuri đã mở. Yuri mở miệng mời “Mời vào,” nhưng khi nói những lời đó, cậu ta đã đứng trong phòng rồi. (Còn tiếp)
|