Luyến Ái Vương Phi
|
|
Chương 37. Thêm một tứ muội Sáng hôm sau Tử Linh chia tay mọi người quay về Ảnh Liên các, những người còn lại thì theo Tuyết Thần về Tuyết Sơn. Dọc đường đi Tuyết Sơn không phải Huyền Kha và Lệ Ảnh đấu khẩu thì lại là Tử Giao tức giận muốn giết người, còn người mà Tử Giao muốn giết dĩ nhiên không còn ai khác ngoài Yến Vĩ.
Nàng và hắn vẫn trầm mặc, hắn càng ôn nhu, dung túng nàng, nàng hiện tại cũng không phải mặt lạnh với hắn nhưng lại hay quát mắng hắn, nhưng như thế tốt hơn là mặc kệ hắn. Mọi người vì nôn nóng trong lòng cũng như tính toán của mỗi người nên lộ trình đi có vẻ nhanh hơn lúc nàng từ Tuyết Sơn đi Lạc Dương. Xế chiều ngày thứ mười tất cả đã dừng chân tại Thanh Thành trấn, chọn một tửu lầu lớn nhất tạm dừng chân để ngày mai bắt đầu lên núi đến Y Thủy cốc. Vừa xuống ngựa, đi vào trong điếm, điếm tiểu nhị đon đả chạy ra tiếp đón,
“Khách quan, mời khách quan vào trong, khách…” Chưa nói hết câu, khi nhìn rõ dung nhan của bọn họ điếm tiểu nhị bỗng nhiên rơi vào trạng thái hóa đá. Hắn thật chưa bao giờ nhìn nhiều nam nhân tuấn tú nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân như thế bao giờ làm hắn nhất thời không phản ứng kịp.
“Tiểu nhị, cho chúng ta 6 phòng thượng hạng, chúng ta muốn qua đêm, nhân tiện mang mấy món ngon nhất của tửu lâu lên.” Huyền Kha lên giọng nhưng điếm tiểu nhị vẫn chưa phục hồi.
“Lão bản.” Vừa vào trong tửu lâu mọi ánh mắt đều đổ dồn về bọn họ, mấy mỹ nhân của chúng ta không ý kiến gì nhưng mấy nam nhân thì hận không thể móc mắt lũ nam nhân trong tửu lâu này. Hắn khẽ gầm lên, trong giọng nói kèm theo vài phần sát khí. Lúc này mọi người mới bừng tỉnh.
“Khách quan, các vị ở trọ hay dùng cơm?” Lão bản giọng ngon ngọt tiến đến, tiểu nhị cũng bừng tỉnh mà chạy lại.
“Cho chúng ta 6 phòng thượng hạng, chúng ta muốn nghỉ qua đêm, sau đó mang mấy món ngon nhất của quán lên đây.” Huyền Kha.
“Hảo, thỉnh các vị qua bên này, Tiểu Lục mau lên dọn 6 phòng thượng hạng cho khách nhân.” Câu sau là lão bản nói với điếm tiểu nhị lúc nãy.
“Dạ”.
…
Chẳng mấy chốc mà thức ăn cũng được mang lên. Lúc này Lệ Ảnh mới lên tiếng than vãn,
“Haizz, đẹp cũng khổ như vậy sao? Tốn nhiều nước miếng để nói chỉ vì muốn ăn cơm và nghỉ ngơi.”
“Nàng thật tự phụ.” Huyền Kha trêu chọc.
“Ta là nói thật. Tử Giao này, sao trước kia ngươi lại phải dịch dung? Để nguyên bộ mặt này không được sao?” Nàng cũng không thèm so đo với y, quay sang Tử Giao, mà lúc này Yến Vĩ đang ngắm nhìn dung nhan thật sự của Tử Giao, từ lúc Tử Giao theo lời Tuyết Thần bỏ dịch dung là hắn cứ nhìn nàng như vậy, đúng là sắc lang. Lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan thật sự của nàng hắn chỉ hận không thể ngày ngày được nhìn, giờ có cơ hội tại sao không nhìn chứ?
“Ngươi nghĩ để khuôn mặt thật chúng ta có thể an an ổn ổn sống 5 năm ở Ngô gia trang sao?” Tử Giao mặc dù không hay cười, luôn nghiêm túc nhưng gần đây theo Tuyết Thần nàng cũng dần hòa nhập hơn, cũng hay nói móc người khác, nhưng riêng đối với Yến Vĩ là không khá hơn.
Lúc Yến Vĩ nhìn thấy tỷ muội nàng, hắn rất ngạc nhiên “hai tiểu Giao” thế này thì làm sao mà hắn nhận được chứ? Không nhận được ra nàng có phải nàng sẽ không quan tâm hắn, bỏ mặc hắn không? Ây, không nên nha.
Nhưng lo lắng của hắn có vẻ là không đáng, có lẽ trời cao còn thương xót hắn. Tử Linh tinh nghịch đáng yêu kia đang đùa giỡn với Lệ Ảnh, còn lại là khuôn mặt lãnh đạm thờ ơ không thèm nhìn hắn chính xác là tiểu Giao nhi của hắn. Vậy là từ lúc đó hắn càng quấn quýt nàng.
“Đúng vậy, yêu nữ ngươi sao có thể nghĩ ra cái ý nghĩ ngu ngốc đó chứ? Khuôn mặt tiểu Giao nhi đẹp thế này cha con Ngô Đạo mà nhìn thấy thì tiểu Giao nhi của ta làm sao mà sống yên được đây?”
“Không được gọi Ảnh nhi của ta là yêu nữ.” Huyền Kha bực bội mắng Yến Vĩ, Ảnh nhi của y không thể để ai khi dễ.
“Hoa tâm, ai là Ảnh nhi của ngươi, còn ngươi, hoa liễu công tử, câm miệng cho ta, ngươi mà gọi ta yêu nữ nữa ta sẽ không gả tiểu Giao nhi cho ngươi. Hưm.” Hoa liễu công tử là danh xưng mà Lệ Ảnh gọi Yến Vĩ, nàng thấy cũng đúng thôi, suốt ngày dạo kỹ viện không mắc bệnh hoa liễu mới lạ, nàng thật lo cho tiểu Giao nhi mà.
“Không được gọi ta hoa liễu, hơn nữa ngươi có quyền gì mà không gả tiểu Giao nhi cho ta?”
“Ngươi.. ai ôi, Lâm mỹ nhân, nàng nói đi, làm sao bây giờ hắn bắt nạt ta, nói ta không có quyền không gả tiểu Giao nhi cho hắn.” Lệ Ảnh ủy khuất nhìn Tuyết Thần, nhìn bộ dạng của Lệ Ảnh bây giờ không ai lại nghĩ nàng là giáo chủ ma giáo lừng lẫy giang hồ, mè nheo, khuôn mặt phụng phịu nhìn Tuyết Thần như tiểu hài đồng làm nũng, thật sự rất đáng yêu. Huyền Kha nhìn bộ dạng của Lệ Ảnh bây giờ chỉ hận không thể ôm khuôn mặt đó dấu vào trong lòng không cho ai được phép nhìn, nhưng đồng thời y cũng thầm cảm thán trong lòng, may mắn y sớm từ bỏ tình cảm mới chớm của y với Tuyết Thần, nếu không e rằng giờ này y cũng không hạnh phúc như bây giờ, cũng không thể nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Ảnh nhi của y.
“Chúng ta kết bái tỷ muội là được rồi.” Tử Giao, Tuyết Thần cùng đồng thanh, tiếp xúc không lâu nhưng giác quan thứ sáu của một nữ nhân đã cho các nàng biết Lệ Ảnh là người tốt, tính tình sảng khoái cũng giống Tử Linh, vì vậy mà họ mới có thể gần gũi và nói chuyện một cách thoải mái như thế.
“Thật không?” Lệ Ảnh mắt sáng như đuốc nhìn hai mỹ nhân trước mặt.
“Đúng vậy.” Hai nàng cũng không ngần ngại mà khẳng định.
“Vậy được, vậy chúng ta kết bái thế nào đây?”
“Không cần phiền phức, tình nghĩa chân thật mới là quan trọng, không cần câu nệ.”
“Vậy được, ta còn một tháng nữa là tròn 16.”
“Vậy ngươi là tứ muội đi, ta vừa qua sinh nhật thứ 16 rồi.”
“Uhm, Đại tỷ, tam tỷ.” Lệ Ảnh hưng phấn nhìn Tử Giao và Tuyết Thần. Từ khi phụ thân mất nàng luôn cô độc một mình, mẫu thân mất ngay sau khi sinh nàng, nàng từ nhỏ chỉ dựa vào tình thương ít ỏi của phụ thân mà trưởng thành, vì tranh đấu giang hồ, vì trách nhiệm của giáo chủ tương lai mà từ nhỏ nàng đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc. Vì thân phận giáo chủ tương lai tất cả mọi người luôn coi nàng là chủ tử không giám quá phận mà làm bạn với nàng, nàng cũng không hi vọng gì ở họ vì vậy nàng chăm chỉ luyện võ hỗ trợ phụ thân xây dựng Minh Thần giáo. Bên ngoài người ta thường gọi nàng là yêu nữ, ma nữ, đối với người trong giáo thì một tiếng giáo chủ hai tiếng chủ nhân nhưng đâu ai biết nàng thật sự cô độc, phụ thân mất nàng lại càng cô độc hơn, vì vậy nàng lấy cái bộ mặt hiện tại mà che đi nỗi cô đơn trong lòng. Bây giờ gặp được và kết nghĩa với tam vị tỷ tỷ thật sự trong lòng nàng cảm thấy rất cao hứng. Nàng thật không ngờ mình cũng có thể nhận được hạnh phúc như thế này.
Nhận thấy tia bi thương trong ánh mắt của Lệ Ảnh, Tử Giao và Tuyết Thần không hẹn mà cùng nắm lấy tay của nàng an ủi.
“Tỷ tỷ, ta thật rất vui, cảm tạ các tỷ đã kết giao với ta, cảm tạ các tỷ không chê ta là yêu nữ, ma nữ, là giáo chủ ma giáo mà vẫn kết giao với ta.” Lệ… không biết từ lúc nào đã rơi.
“Nha đầu ngốc, sao lại có thể chê muội được, muội xinh đẹp đáng yêu như thế này cơ mà, đúng không? Phải mạnh mẽ lên chứ, có chúng tỷ bên muội, bao chuyện buồn khổ quên hết đi, giờ hãy thật vui vẻ, biết không?” Tuyết Thần nắm chặt tay Lệ Ảnh an ủi, nàng biết Lệ Ảnh có địa vị như bây giờ e rằng cũng trải qua không ít khổ ải, hi vọng tình tỷ muội này có thể giúp Lệ Ảnh hạnh phúc hơn.
“Đúng vậy, tứ muội, muội phải vui lên chứ, giờ có các tỷ rồi, muội sẽ không cô độc nữa.” Tử Giao cũng an ủi Lệ Ảnh.
“Uhm, muội đã biết.” Lau nước mắt, nở nụ cười tươi tắn nhất, một nụ cười xuất phát từ nội tâm, chân thật nhất suốt 16 năm qua.
“Được rồi, ăn thôi, ăn còn nghỉ ngơi nữa, nàng không thể khóc nữa, khóc nữa sẽ sưng mắt, xấu lắm đó, lúc đó ta không yêu nàng nữa mà yêu người khác nàng ráng chịu.” Huyền Kha thấy nàng bi thương cũng rất đau lòng, từ nhỏ sống giữa tình thương của cả phụ thân và mẫu thân, y thật không thể nào tưởng tượng được nỗi đau của Lệ Ảnh, y ngầm ước định, cả đời này sẽ dùng để yêu thương Ảnh nhi , dành cho Ảnh nhi những gì tốt nhất, hạnh phúc nhất, yêu thương Ảnh nhi bằng tình yêu chân thành nhất. Ảnh nhi của y xứng đáng được hạnh phúc.
“Ai cần ngươi yêu chứ? Hoa tâm tránh xa ta một chút.”
“Thôi được rồi, ăn cơm thôi, còn sớm nghỉ ngơi mai lên núi.” Hoàn Quyển 1
|
Quyển 2 Cảm tình sâu đậm
Chương 38. Quay về Y Thủy Cốc
Trong tiếng ồn ào huyên náo cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc ai về phòng nấy, sáng sớm hôm sau lên núi. Khi đến giữa Tuyết Sơn, địa hình khá dốc, rất khó cưỡi ngựa vì vậy mọi người cùng thống nhất cột ngựa ở ngoài rồi tiến vào bên trong. Lên được Tuyết Sơn muốn đến Y Thủy cốc phải đi qua một ngọn núi băng, muốn vào đây nếu không phải có sự hỗ trợ của đan dược Hỏa Lộ Đan mà nương nàng bào chế thì cho dù có trăm năm công lực, tuyệt đỉnh công phu cũng không thể chống chọi lại với cái giá lạnh hơn cả hàn băng nghìn năm này. Có Hỏa Lộ Đan dù chỉ là người có một chút nội công cũng có thể vào được.
Nhưng cũng không hẳn là thế, ngoài Hỏa Lộ Đan còn một loại dược nữa là Hồng Lộ Đan cũng có thể giúp những cao thủ giang hồ, tuyệt đỉnh công phu ấy vượt qua được núi băng này, chỉ có điều Hồng Lộ Đan không phải cứ muốn là có, nghe nói giang hồ 10 năm trước chỉ có 10 viên, ngoài khả năng đưa thân nhiệt con người về dạng đồng điệu theo khí hậu, giữ thân nhiệt luôn ở mức bình thường, nó còn là giải dược của Ảo Mộng Thương, nó vô cùng trân quý, chính là dược phẩm mà nương nàng chế ra, không ngờ nó lại là một tác nhân gây ra cái chết của nương.
Trên ngọn núi băng này lại có một ôn tuyền nằm bên trong một hang động khá nhỏ, dùng nơi này để luyện công vô cùng hiệu quả, lúc nhỏ nàng cùng nương thường xuyên đến đây luyện công.
“Phía trước là núi băng, đây là Hỏa Lộ Đan, mỗi người một viên nuốt vào đi.”
Mỗi người cầm một viên Hỏa Lộ Đan mà nàng đưa nuốt vào, rồi cùng vận công phi thân vào Y Thủy Cốc. Chẳng mấy chốc mà ngôi nhà nhỏ trong rừng trúc đã lọt vào tầm mắt.
“Đây là nơi muội đã từng sống sao?” Tử Giao lên tiếng hỏi khi vừa mới vào đến khuôn viên trước ngôi nhà nhỏ.
“Đúng vậy.”
“Thế nương muội…”
“Muội an táng người ở Mai Lâm, tỷ và tứ muội có muốn đên đó không? Muội sẽ giới thiệu hai người với nương.”
“Hảo, thật quá tốt, ta cũng muốn đến gặp nương muội.”
“Chúng ta cũng đi.” Ba đại nam nhân uất ức lên tiếng khi bị bỏ quên.
“Ta cũng muốn ra mắt nhạc mẫu, sao nàng có thể không cho ta đi chứ?” Hắn giận dỗi với nàng, trong mắt là một khoảng không ảm đạm, trong tâm nàng vẫn không nghĩ đến hắn, nàng vẫn là không muốn hắn gặp nương nàng. Khóe môi tự giễu, nhưng hắn biết làm sao? Nàng vẫn chưa chấp nhận hắn… Nhưng hắn cũng không bỏ cuộc, cả cuộc đời này hắn đã định nàng là của hắn, hắn sẽ dùng cả cuộc đời của hắn để yêu nàng, theo đuổi nàng. Hắn không tin không thể làm nàng dung động.
Nàng thấy biểu hiện trên khuôn mặt của hắn, lòng bỗng nhói đau, không phải là nàng không muốn cho hắn gặp nương chỉ là… nàng vẫn là không dám, nàng sợ nàng yêu nhiều rồi cái nhận được là tổn thương thật nhiều, nàng không sợ hắn phản bội nàng, hai lần bị phản bội trái tim sớm đã bị chai lì, còn có thể đau được nữa sao?
… Hắn là vương gia, tam thê tứ thiếp, hắn có thể thú một mình nàng không? Bên cạnh hắn sẽ không phải chỉ có mình nàng, hắn tài giỏi nàng biết, nhưng ai có thể nói trước được tương lai, hắn là Vương gia có nhiều việc hắn không thể tự mình định đoạt, hơn nữa có thể bảo đảm hắn không vô tình tổn thương nàng không? Những tổn thương mà hắn sẽ vô tình tạo ra cho nàng, những tổn thương mà nàng chưa từng gánh chịu, nàng… có thể chịu đựng được không? Nàng… vẫn là không dám đối mặt, nàng sợ. Đúng vậy, nàng rất nhát gan, nàng không phải mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi.
“Hảo, vậy mọi người đợi ta một chút rồi ta dẫn mọi người đến Mai Lâm”.
Nàng chuẩn bị một chút đồ đến viếng nương rồi dẫn mọi người đến Mai Lâm.
Mai Lâm
Một ngôi mộ nhỏ với một tấm bia khắc dòng chữ “nương Lâm Tuyết Nhạn chi mộ, ái nữ Lâm Tuyết Thần lập” lạc trong khung cảnh tuyệt đẹp, những bông mai nhẹ lay, những cánh mai bay bay tạo nên khung cảnh thật hoàn mỹ, những tuấn nam, mỹ nữ lạc vào rừng mai tưởng như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Những cánh mai với đủ màu sắc, tiếng chim hót, tiếng nước chảy róc rách, một khung cảnh thật bình yên.
“Oa, nơi đây thật tuyệt, ta thật không nghĩ sau cái núi băng chết tiệt kia lại là nơi phong thủy hữu tình thế này.” Lệ Ảnh hưng phấn hẳn lên, một nơi bình yên thế này khiến cho nàng, một người đã sớm nhúng tràm giang hồ cũng trở nên thanh thản, tâm hồn như được thanh lọc.
“Thật không ngờ lại có một nơi thế này, thật bình yên.”
“Đúng vậy, thật bình yên.”
Mọi người thả lỏng tâm tình, nhắm mắt hưởng thụ không khí trong lành, không mùi máu tanh, không tranh đấu giang hồ. Lúc này đây không còn là một vương gia cao ngạo lãnh khốc, một Tiêu Vu công tử lạnh lùng, lãnh đạm, không còn một Kiếm chủ giết người tàn nhẫn. Không còn một giáo chủ ma giáo, không còn là một yêu nữ, cũng không còn một phong lưu công tử, không còn một hoa hoa công tử, không còn cung chủ Nhạn Băng cung tổ chức sát thủ lừng lẫy giang hồ, giờ đây họ chỉ là những con người bình thường như bao nhiêu con người khác, tất cả những ân oán, tranh đấu hãy tạm thời bỏ sang một bên, hãy để cho họ hưởng thụ giây phút khoái hoạt này một chút, chỉ một chút thôi, họ không mong gì thêm, cũng không dám mong mỏi gì thêm, chỉ cần một khoảng lặng như thế này là đủ lắm rồi.
Nàng đến bên mộ nương, đặt vào trong đĩa mấy xâu kẹo hồ lô, một đĩa quả lê trước nhà, loại quả mà nàng và nương thích ăn nhất. Thắp cho nương nén hương, đốt chút giấy tiền, nàng lẳng lặng ngồi đó tâm sự với nương,
“Nương, nữ nhi bất hiếu, giờ mới về thăm nương được, nương đừng trách con, được không?”
“Nương, nương ở trên đó có vui không? Có thoải mái không? Con thật sự rất nhớ nương, nương nói con phải làm sao bây giờ, con rất muốn gặp nương? Con cũng hoài niệm cha mẹ và em trai con. Con thật sự rất nhớ, rất nhớ.” Lệ, không biết từ khi nào đã rơi xuống. Đã tự nhủ bao nhiêu lần không được yếu đuối, đã tự nhủ không được rơi lệ nữa, không được rơi lệ trước mặt nương, không để nương lo lắng, vậy mà lại không kìm chế nổi mình. Thực hận.
“Nương, người đừng hiểu lầm, đừng trách con, a?”
“Không phải con yếu đuối… là tại con cao hứng vì gặp lại nương nên… lệ mới rơi, nương đừng hiểu lầm, con… sống rất tốt, người xem… con lợi hại như vậy… sao có thể không tốt được chứ…? ” Lệ càng rơi, lúc này đây xin hãy để cho nàng yếu đuối một chút, hãy để nàng bộc lộ cảm xúc thật của nàng, dù chỉ một chút thôi. Nàng cứ ngỡ nỗi đau mất nương đã lung lạc, đã dần nguôi ngoai, thật không ngờ nó vẫn âm ỷ cháy nơi đáy lòng, nhìn thấy ngôi mộ nằm cô độc lạnh lẽo ở đây, nhìn tất cả những gì thuộc về nàng và nương, nỗi đau lại một lần nữa bùng cháy, thiêu đốt bức tường cứng rắn mà nàng đã tốn công xây dựng nên, bức tường bảo hộ sự yếu đuối của nàng. Có phải nàng thật vô dụng không?
Nhìn bộ dạng của nàng bây giờ khiến cho mấy người ở đây càng thấy đau lòng, Lệ Ảnh tối qua cũng đã được Tử Giao kể cho nàng nghe chuyện của Tuyết Thần, tối qua sau khi ăn xong nàng cứ mè nheo theo Tử Giao bắt nàng ấy phải kể cho nàng nghe quá khứ của Tuyết Thần, không nghĩ Tuyết Thần lại chịu nhiều đau khổ như thế, so ra trong số các tỉ muội thì có lẽ Tuyết Thần mới là người bất hạnh nhất, cả chuyện tình cảm của nàng nữa, có lẽ vì thế mà Tuyết Thần mới giữ khoảng cách với Tiêu Vu công tử.
“Lâm lão tiền bối, vãn bối là đại tỷ kết nghĩa của tam muội, người yên tâm, chúng ta sẽ thay người chăm sóc cho tam muội, không để muội ấy phải chịu ủy khuất.” Tử Giao đến quỳ bên mộ nương nàng hành lễ.
“Đúng vậy, Lâm lão tiền bối, ta là ma nữ vì vậy giang hồ cũng rất sợ ta, ta sẽ chiếu cố cho tam tỷ, không để kẻ khác ăn hiếp tỷ ấy, người yên tâm.”
“Nhạc mẫu, hiền tế là Vu Hạo xin ra mắt nhạc mẫu, người yên tâm giao Thần nhi cho hiền tế, hiền tế sẽ thay người chăm sóc cho Thần nhi, sẽ không để nàng chịu bất kỳ thương tổn nào, sẽ dùng cả thể xác lẫn linh hồn, dùng cả cuộc đời này để yêu nàng, vì vậy người hãy yên tâm về Thần nhi. Mong người sẽ chúc phúc cho chúng con.” Hắn đến hành lễ với nương nàng làm mọi người chấn động, không ngờ hắn lại là vương gia của Hoàng Thiên Quốc, càng không ngờ hắn sẽ quỳ xuống hành lễ. Một vương gia cao cao tại thượng, một vương gia lãnh khốc tuyệt tình, một nhân vật nhân trung long phụng, một nhân vật phong vân của Hoàng Thiên Quốc, của cả cái lục địa này, thật không ngờ giờ khắc này hắn vứt bỏ tất cả hạ mình hành lễ với Lâm lão tiền bối, vì một người nữ nhân mà nguyện bỏ đi sự cao ngạo, tự tôn vương giả hành lễ với một lão tiền bối giang hồ. Tình yêu này đã sâu đến thế nào?
|
Chương 39. Thêm một lần đau …
“Dưới này cất dấu Thần Quang sao?” Huyền Kha lên tiếng hỏi khi bọn họ vừa đặt chân vào một căn mật thất nhỏ phía dưới một chiếc giường. Sau khi từ mộ Lâm lão tiền bối trở về, nàng liền dẫn bọn họ xuống đây, cũng không nói gì cứ thế đi, cái không khí quỷ dị này cũng đã kéo dài từ lúc tên Tiêu Vu kia nói những lời làm bọn họ sửng sốt. Y không chịu được cái không khí quỷ dị này nên lên tiếng hỏi phá tan sự yên lặng này.
Cũng không ai trả lời y, mãi cho đến khi xuống đến nơi, ánh sáng xanh rực rỡ từ hàng chục viên minh châu tỏa ra làm cho mọi người nhìn rõ không gian trong căn mật thất này, ngoài đống tài bảo của Lâm lão tiền bối ra thì không còn gì cả, dưới này còn có gì sao?
Nàng tiến đến chỗ lần trước nương có đặt Thần Quang, loay hoay tìm kiếm một hồi cuối cùng cũng thấy một cái đầu long nhỏ ẩn bên dưới cái đế đặt một viên minh châu, nàng dùng sức xoay cái đầu long nhỏ đó, bỗng lúc này bức tường như bị đục khoét lúc sau chồi ra một khoảng không nhỏ, nàng đưa tay vào lần mò bên trong, có một quyển sách nhỏ và một phong thư.
…
Nàng mở thư ra đọc, càng đọc nước mắt nàng lại càng không tự chủ được mà rơi xuống, đồng thời nỗi căm hận, sát khí cũng theo đó mà tăng lên bao quanh thân thể nàng. Mọi người nhìn một màn này không khỏi đau lòng cùng tò mò, không hiểu rốt cuộc trên bức thư viết gì lại có thể khiến nàng thương tâm cũng như căm hận như thế.
Có lẽ có liên quan đến cái chết của Lâm lão tiền bối.
Hắn không đành lòng nhìn nàng như thế, nàng đau hắn cũng đau, nàng hận hắn cũng hận. Hắn thề sẽ làm cho kẻ đã thương tổn nàng có cái chết tàn nhẫn nhất.
Tiến đến ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng an ủi,
“Bảo bối, ngoan, không nên khóc, mọi chuyện đã có ta, nàng không nên thương tâm như thế. Dù trời có sập ta cũng thay nàng đỡ, dù kẻ thù của nàng là lão thiên gia ta cũng sẽ giúp nàng báo thù. Bảo bối đừng khóc, nàng khóc ta sẽ đau lòng.” Hắn chưa bao giờ an ủi, dỗ dành người khác nên không biết phải an ủi như thế nào, chỉ biết ôm nàng, vỗ về nàng, nói những lời thật tâm của hắn hi vọng nàng sẽ bớt thương tâm.
“Vu, tại sao? Tại sao lại như vậy?”
“Chàng nói xem nương có phải là đại ngốc không? Biết mình không thể, vậy mà còn cố sức viết thư cho ta làm gì, còn cố tình vì ta mà an bài hết thảy làm gì!”
“Nương thật là vô cùng ngốc, ngốc đến nỗi ta chỉ muốn lôi người lên lấy người ra làm vật thử độc, cho người chừa cái tính ngốc này đi.”
“Sao nương có thể ngốc như thế chứ? Nếu nương đừng cố gắng sức an bài mọi chuyện, đừng tạo nên hiện trường giả thì tốt rồi, như vậy nương sẽ không chết, nương sẽ có thể chờ ta về giải độc cho nương. Ha ha ha, chàng nói xem nương có phải là lão ngoan đồng đại ngốc không.”
Mọi người chết lặng, ngay cả Yến Vĩ, Huyền Kha là hai đại nam nhân vậy mà giờ phút này khóe mắt cũng phiếm hồng, Tử Giao sớm đã ngã vào lòng Yến Vĩ mà rơi lệ. Lệ Ảnh, giáo chủ ma giáo lạnh lùng ác độc vậy mà giờ đây lại nghẹn lời, nước mắt sớm đã tràn mi.
Cứ như thế, mọi người lặng im nhìn nàng trong lòng hắn mà khóc đến lê hoa đái vũ. Không biết qua bao lâu tiếng thút thít nhỏ dần rồi biến mất hẳn. Tuyết Thần khuôn mặt lúc này đã khô lệ, đôi mắt trong veo không tia cảm xúc, như một bức tượng đá không sức sống. Mà nhìn nàng như vậy tâm hắn quằn quại đau, tim như chết lặng, cả thân thể không tự chủ mà run lên vì khiếp sợ. Giờ phút này nhìn nàng không cảm xúc, không sức sống, ôm nàng trong lòng mà hắn không cảm nhận được hơi ấm của nàng, nhìn thân hình nhỏ bé của nàng như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến vào hư không, bất cứ lúc nào cũng có thể rời hắn mà đi mất, hắn bất giác sợ hãi ôm nàng chặt hơn.
“Thần nhi, ngàn vạn lần đừng như vậy có được không? Nàng cứ khóc đi, có ta thay nàng lau nước mắt, nàng khóc đi, đừng như vậy được không? Ta xin nàng, hãy phát tiết mọi giận dữ lên người ta cũng được, ta cam nhận, đừng cứ như không tồn tại như vậy, được không?” Mỗi từ “được không” mà hắn thốt ra như một lời cầu xin của hắn đối với nàng, hắn rất sợ, thật sự rất sợ nàng cứ như cái xác vô hồn mà sống, như vậy hắn rất đau.
Nàng nhẹ lắc đầu, hồi tưởng lại những chuyện của nàng và nương ngày trước, nàng bình thản lên tiếng cứ như tất cả cùng nàng không quan hệ,
“Ta kể chàng nghe, từ lúc ta bị rơi xuống cốc, nương luôn yêu thương ta, luôn làm tất cả vì ta, nương chữa bệnh cho ta, dạy ta võ công, truyền thụ nội lực, vì ta mà chế đan dược tăng nội lực, ta và nương hàng ngày không động khẩu thì động thủ, nhưng lần nào cũng là nương thua, lúc đầu thì nương liền nhường ta để khích lệ ta, sau dần nương hết sức đấu với ta nhưng cũng không thắng được, nương tức giận mắng ta sao lại không nhường nương? Sao cứ thích tranh đấu với nương? Còn giành cả kẹo hồ lô với nương nữa. Không những thế hết lần này đến lần khác, ta dùng nương để thử độc dược, mặc dù nhiều lần nương cố tình tránh xa ta, không tiếp xúc với ta, sợ ta lại thử dược nhưng dù cho thế nào kết quả vẫn là nương trúng độc dược của ta. Ngươi nói xem ta có phải bất hiếu lắm không?”
Câu hỏi không cần câu trả lời, trên mặt nàng hồi tưởng lại quãng thời gian hạnh phúc bên nương, nét cười trên khuôn mặt nàng cũng theo đó mà hiện lên nhưng lại là nét bi thương sâu đậm. Nàng lại nói tiếp,
“Ta nhớ có lần, ta và nương vào giữa rừng tìm hổ thử dược, nhưng lần đó chỉ tìm thấy hai con hổ đực và cái bên nhau, chúng ta không sao thử được, thế là ta thôi miên nương để nương đi đánh lạc hướng chúng, kết quả là nương bị con hổ đực cắn vào một bên chân cũng may ta tới kịp nên nương không sao. Ngươi nói có phải nương ngốc không? Có thể dùng nội lực trống lại thôi miên sơ cấp của ta, sao nương lại không làm mà tình nguyện vì ta cơ chứ? Nương thật ngốc, thật ngốc.”
Nàng cứ thì thào như thế. Mọi người muốn lên tiếng nhưng lại không biết phải nói gì, giờ khắc này hãy để nàng sống trong thế giới của nàng và nương nàng một chút đi, có lẽ như vậy sẽ ổn hơn.
“Ngươi nói xem, tại sao lại thế? Mọi người đều tốt với ta như vậy nhưng ta luôn lừa dối mọi người, luôn lợi dụng cảm tình của mọi người, ta thật tồi tệ.” Giờ khắc này không hiểu sao nước mắt lại tràn ra, bao nhiêu thống khổ làm tim nàng quặn lại, cơ thể cũng vì thế mà co rút, thì ra thống khổ trong lòng cũng đau đến thế, còn đau hơn chịu đao thương đâm chém. Nhìn nàng quằn quại đau đớn, giãy giụa trong lòng hắn làm hắn và mọi người sợ hãi.
“Bảo bối, nàng sao vậy? Đừng thương tâm, đừng làm ta sợ.”
“Tam muội, muội đừng như vậy có được không? Muội còn chúng ta, chúng ta sẽ yêu thương muội thay phần nương, nương ở trên trời có linh thiêng cũng không muốn muội như thế.” Lòng quặn thắt, Tử Giao nguyện gánh lây một phần thương tổn mà tam muội phải chịu, hãy chia sẻ nó cho nàng đừng để tam muội của nàng phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Tất cả đã quá đủ rồi.
“Đúng vậy tam tỷ, tỷ đừng như vậy, nương ở trên trời không muốn tỷ đau khổ như vậy đâu. Làm ơn nghe muội và mọi người, đừng tự hành hạ bản thân như thế. Tam tỷ!!!” Lệ Ảnh thống khổ khóc nấc, nàng cũng nguyện chia sẻ những tổn thương mà tam tỷ của nàng đang phải hứng chịu, so với nỗi đau cứ trồng chất của tam tỷ thì nỗi đau của nàng có xá gì, phải làm sao? Phải làm sao để tam tỷ thoải mái hơn đây? Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy bản thân thật bất lực.
…
“Không mọi người không hiểu, không hiểu đâu.”
Nàng thoát khỏi vòng tay của hắn, thống khổ ôm đầu gào khóc,
“Ta là lừa dối mọi người, ta là lừa dối nương, sợ nương và mọi người không tin ta nên ta nói dối… Thật ra ta không phải cùng gia đình đi du ngoạn gặp thổ phỉ mà ngã xuống cốc, không phải như thế. Ta thật ra là đến từ thế giời khác, thế giới của ta có ba mẹ, em trai, bạn học, ta đến từ thế kỷ 21, ta đang cùng bạn bè đi trả thù cái nam nhân cậy nhiều tiền mà coi nữ nhân không ra gì kia. Ta đang cùng bạn bè băng qua đường thì một chiếc xe ô tô lao tới muốn đâm phải Moon, ta cứu Moon nên mới bị tai nạn, xuyên không đến thế giới của mọi người.
Ở thế giới của ta, ta đã 20 rồi, vậy mà đến đây ta mới 13 tuổi, các ngươi xem nếu ta nói các ngươi liệu có tin ta không? Các ngươi chắc chắn không tin ta. Ta sợ nương và mọi người không tin ta nói ta điên nên ta mới nói dối. Tất cả là tại ta, tại ta, nếu ta ngăn cản Moon, không đi trả thù nam nhân chết tiệt kia thì sẽ không bị tai nạn xuyên không cũng không gặp nương, nương sẽ không vì ta mà bị thương nhiều như thế, sẽ không vì ta mà cái gì cũng không quản chỉ biết yêu thương ta, lo lắng cho ta, cũng sẽ không vì tình yêu của nương đối với ta mà chịu thương tổn, cũng sẽ không vì hạnh phúc của ta mà mất mạng. Ta hận mình, tại sao ta lại độc ác như thế? So với Ngô Đạo ta còn muốn độc ác hơn. Ta không muốn nương chết, TA.KHÔNG.MUỐN.”
Tâm chết lặng cả cơ thể nàng như có ngàn vạn mũi tên xuyên vào, tim như bị ai bóp nghẹt, đau lắm, nỗi đau cứ dày xéo tâm can nàng, làm nàng không thở nổi. Bàn tay càng thêm lực, túm chặt lấy áo nơi trước ngực, một tay không ngừng đấm vào thân thể nàng, đấm mạnh vào trước ngực, nàng như muốn dùng nỗi đau thể xác để làm giảm đi nỗi đau đang ngày một xâm chiếm trái tim nàng, không ngừng lan tràn đến tư chi thân thể của nàng, bào mòn lục phủ ngũ tạng của nàng.
“Tuyết Thần đừng như vậy được không? Đừng đau khổ như vậy.”
“Tam tỷ, tỷ đừng như vậy, chúng ta tin tỷ, tỷ không phải lừa gạt chúng ta, dù tỷ có thể nào thì mọi người vẫn bên tỷ, nương cũng thế, nương sẽ không trách tỷ.”
Tử Giao, Lệ Ảnh chạy đến ôm nàng vào lòng, cả ba ôm nhau khóc, lúc này đây xin hãy để vòng tay của hai nàng vỗ về những thương tổn mà Tuyết Thần phải chịu, xin có thể xoa dịu nỗi đau của nàng.
Hắn nhìn nàng thống khổ như thế tim như có ai đó mang ra dùng cực hình tra tấn, như có ai đang dày xéo tâm can, như có ngàn vạn nhát đao chém vào trái tim hắn. Giờ khắc này hắn hận không thể làm cho nàng quên đi hết thảy mọi nỗi đau để bình bình an an mà sống. Hắn nguyện thay nàng chịu đựng tất cả những tổn thương đó, chỉ xin nàng có thể hạnh phúc, bình an.
Hắn tiến đến bên nàng, tiếp nhận nàng từ tay tỷ muội nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Chỉ yên lặng ôm nàng như thế, hi vọng nàng cảm nhận được tình yêu sâu đậm của hắn, hi vọng hắn có thể cho nàng sự an tâm, an tâm rằng bên nàng còn có hắn, hắn luôn tin nàng.
“Bảo bối, còn có ta tin nàng, yêu nàng, sủng nàng, sẽ vĩnh viễn bên nàng. Trái tim ta đập vì nàng, linh hồn ta sống vì nàng, thể xác của ta cũng thuộc về nàng, tất cả của ta đều là của nàng, vì vậy… xin nàng tin tưởng ta, được không? Đừng tự dằn vặt mình như thế, ta sẽ đau lòng. Chẳng lẽ, nàng không yêu ta sao?”
|
“Tam muội, muội còn chúng ta, chúng ta sẽ yêu thương muội, bảo hộ muội, bên cạnh muội, không để muội tổn thương.”
“Cảm tạ mọi người, cảm tạ đã tha thứ ta. Nhưng ta không xứng với những tình cảm đó, ta không xứng với nương với mọi người, ta thật xấu xa. Vì ta mà nương mới chết, nếu không phải sợ ta một mình đấu không lại Huyết Ảnh thần giáo nên mới giấu ta chuyện người chết vì bị trúng ám khí độc của U Vân – thánh nữ của Huyết Ảnh thần giáo. Người sợ ta biết chuyện sẽ tìm chúng trả thù.
Người biết ta là người có thù ắt phải báo, vì vậy nên người đã dùng nội lực còn lại chống đỡ để tạo ra cái chết giả là do Tàn Trưởng của Ngô Đạo mà chết, cũng để lại thư nói cho ta biết sự thật. Nương nói Ngô Đạo chết là tốt cho Võ Lâm, vì vậy để ta đối phó lão ta, ta có khả năng đó.
Nhưng còn Huyết Ảnh thần giáo thì không thể, vì chúng có Ma trận thuật. Nếu Huyết Ảnh thần giáo không tái hiện trên giang hồ thì hãy để ta sống bình an hạnh phúc, vì ta đã chịu nhiều tổn thương rồi… Nương sao lại ngốc như thế? Nếu không dùng nội lực chống đỡ làm tổn thương tâm mạch thì có thể đợi ta trở về cứu nương. Nương thật sự rất ngốc.”
“Có phải nương không cần ta nữa nên mới làm như vậy? Ta rất hối hận vì hay chọc giận nương, dùng nương thử độc, có phải nương chê ta nên không muốn sống với ta nữa?” Ánh mắt đẫm lệ vô hồn ngẩng lên nhìn mọi người, hình ảnh này khiến cho người khách nhìn thấy mà thương tâm.
“Nha đầu ngốc này, nương sao có thể không cần nàng? Nàng nói thế nương nghe được sẽ đau lòng lắm đó. Nương rất yêu nàng, nương biết nương không thể nữa nên mới hành động như vậy để bảo vệ nàng, nương rất thương nàng vì vậy nàng phải thật kiên cường và phải sống thật hạnh phúc, như vậy nương mới yên lòng mà ra đi.”
“Thật sao? Nương không trách ta chứ? Mọi người không trách ta chứ? Sẽ còn yêu thương ta sao?”
“Ân, tất cả mọi người đều yêu thương muội, không trách muội.”
“Đúng vậy, tam tỷ, tỷ phải kiên cường, phải mạnh mẽ hơn nữa thì mới báo thù được cho nương, diệt trừ nguy cơ của võ lâm, rồi sống thật hạnh phúc, có như vậy sự hi sinh của nương mới không uổng phí.”
“Mỹ nhân, Lệ Ảnh nói đúng đó, ngươi phải kiên cường, phải thật hạnh phúc thì Lâm lão tiền bối mới an tâm mà ra đi chứ? Không lẽ ngươi muốn Lâm lão tiền bối chết không nhắm mắt?”
“Đại tẩu, tẩu đừng suy nghĩ nhiều, còn có chúng ta mà, hơn nữa Tiêu Vu hắn yêu tẩu như thế, lẽ nào tẩu định nhìn hắn đau khổ sao? Hắn thật sự rất yêu tẩu.”
Những lời an ủi nghe như vụng về, nhưng lại gửi hết tình cảm chân thành nhất mà những con người cao ngạo kia thốt ra, nó mới trân quý làm sao. Nó như đi tận sâu vào một góc mềm mại nhất của trái tim nàng, thức tỉnh nàng từ trong đau khổ tỉnh lại, quay về với những người thật sự quan tâm nàng, thật sự dành cho nàng những tình cảm chân thật nhất, cũng quý giá nhất. Nàng còn bọn họ, nàng… không nên làm cho họ lo lắng, những con người nguyện tin yêu nàng, bảo hộ nàng, bên nàng mỗi lúc nàng đau khổ nhất này, có lẽ nương cũng không muốn nàng đau khổ thế này, vì thế mà nguyện hi sinh bản thân, có lẽ nương cũng tha thứ nàng vì nương rất bao dung, có lẽ nương… đã mang họ đến với nàng giúp nàng vượt qua những lúc tổn thương nhất, đau khổ nhất. Cảm ơn nương, cảm ơn mọi người, tạ trời phật đã không bất công với nàng. Nàng… sẽ không làm họ phải lo lắng bận tâm vì nàng nữa. Vì họ là những người thân yêu nhất của nàng, và có người… nàng yêu!
Khóe mi còn vương đẫm lệ, nhưng ánh mắt màu hổ phách trong trẻo và vô cùng tinh khiết, lúc này nàng cảm thấy mình lại bình tĩnh đến lạ thường, nhưng quanh thân vẫn không khống chế được mà tỏa ra cỗ bi thương thống khổ không nên có. Nhìn vào mọi người, âm thanh khàn khàn vì khóc nhiều của nàng vang lên,
“Cảm tạ mọi người, ta thật sự rất cảm tạ mọi người đã bên ta lúc này, ta sẽ ổn thôi, mọi người hãy an tâm.” Quay sang hắn, nàng mới từ từ nói,
“Vu, ta thật sự yêu chàng, ta cũng không biết ta yêu chàng từ khi nào, nhìn thấy nữ nhân khác có ý với chàng là tim ta khó chịu, hình ảnh chàng luôn hiện hữu trong đầu ta, trái tim ta cũng tồn tại hình bóng chàng. Nhưng… nhưng ta sợ rồi chàng cũng như những nam nhân kia mà phản bội ta, sợ chàng đối ta chỉ là hứng thú nhất thời rồi sau đó cũng quên ta, phản bội ta. Ta không dám mơ tưởng nhiều.”
“Vu, chàng biết không? Chàng là nam nhân đầu tiên khiến cho ta cảm thấy an toàn khi ở bên. Bên cạnh chàng ta không còn vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo thường ngày, bên chàng ta không còn là chính mình nữa. Nhưng ta nhát gan, ta rất sợ, hai lần tổn thương đối với ta mà nói thực sự là quá đủ rồi, thêm những nỗi đau trong cuộc sống này khiến tim ta như nát vụn. Ta không thể chịu thêm bất kỳ một tổn thương nào nữa. Vì vậy, Vu! Mong chàng hãy suy nghĩ thật kỹ rồi hãy nói yêu ta. Ta không muốn sau này chàng phải hối hận vì tình cảm của chàng mà khiến ta lại thêm tổn thương lần nữa. ”
“Ta tuyệt đối không hối hận, nàng là nữ nhân duy nhất ta yêu, ta nguyện dùng cả đời này kiếp này chỉ yêu một mình nàng, thậm trí nếu có kiếp sau, sau nữa ta cũng nguyện chỉ yêu một mình nàng.” Hắn bá đạo nói lên suy nghĩ của hắn, hắn nguyện ý chỉ yêu duy nhất mình nàng.
“Vu, ta tin chàng, nhưng nếu, ta nói là nếu. Nếu có một ngày chàng không yêu ta nữa…”
“Sẽ không có ngày đó, tin ta.” Ánh mắt kiên định, nhưng đôi tay ôm nàng run nhẹ, thân hình hắn cứng đơ đã tố cáo hắn, hắn đang sợ. Phải, hắn sợ nàng không tin hắn, sợ nàng sẽ rời bỏ hắn, hắn không dám nghĩ đến, nếu không có nàng bên cạnh, hắn phải làm sao? Hắn không thể sống nếu không có nàng. Những ngày tháng trước đây không có nàng, cuộc sống của hắn vô cùng tẻ nhạt vô vị, không tìm thấy ý nghĩa thật sự của cuộc sống này. Nhưng một khi đã tìm được, hắn sẽ không để lỡ, cũng sẽ dùng hết sức để bảo hộ tình yêu của hắn.
Từ khi gặp nàng hắn đã biết thế nào là yêu, là ghen tị, là phẫn nộ, là lo lắng, là đau khổ, tất cả những cảm xúc mà hắn chưa từng nếm trải qua. Ngay cả khi phụ hoàng mẫu hậu mất hắn cũng không đau khổ đến tê tâm liệt phế như lúc nhìn thấy nàng đau thương thống khổ, hắn cũng chưa từng có cảm giác sợ hãi hay van xin ai đừng rời bỏ hắn. Chỉ có nàng, chỉ khi có nàng bên cạnh hắn mới cảm giác được hắn còn đang sống.
“Vu, nghe ta nói hết đã, được không?”
“…Được, nàng nói đi, ta nghe.”
“Nếu như có một ngày chàng không còn yêu ta nữa, hãy nói với ta. Lúc đó, ta sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi chàng, chàng sẽ không bao giờ còn nhìn thấy ta nữa. Trong tình yêu ta rất rõ ràng, dù ta có yêu chàng, nhưng chàng không yêu ta, ta sẽ không níu kéo. Vì vậy, chàng phải suy nghĩ thật kỹ trước khi làm điều gì, vì nếu nó vô tình tổn thương ta dù chỉ là một chút, ta cũng sẽ rời khỏi chàng, biến mất vĩnh viễn. Vĩnh viễn.”
“Nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng biến mất khỏi ta.”
“Ta tin chàng.”
|
Chương 40. Tất cả đã qua
(Lam: Từ giờ thì tùy vào cách xưng hô của các nhân vật trong truyện mà mọi người nhận biết nhân vật nha, ta không muốn đưa qua nhiều các chú thích không cần thiết đó. Còn các nàng qua đêm hôm đó cũng xác định và quý trọng tình cảm của họ nên ta cũng đổi cách xưng hô, lúc cãi nhau tùy hứng thì lại như cũ, còn lại thì tùy hoàn cảnh, mong mọi người không qua bận tâm về nó.)
Mọi người quyết định ở lại Y Thủy cốc một đêm, hôm sau lên đường đi kinh thành. Đêm đó nàng một mình ngồi bên mộ nương, Lệ Ảnh, Tử Giao cũng muốn bên nàng nhưng hắn ngăn họ lại, hơn nữa hai tên kia cũng không muốn bảo bối của họ phải mệt mỏi, mà họ cũng hiểu lúc này nên để cho nàng một mình để bình ổn lại tâm tình.
Bên mộ nương tâm sự một đêm, xin lỗi vì đã lừa dối nương, ôn lại chuyện ngày xưa khi còn nhỏ của nàng với nương, những kỷ niệm mà mãi mãi nàng không thể quên. Nàng kể cho nương nghe về ba mẹ, về em trai và bạn học ở hiện đại của nàng. Chuyện tình cảm đau thương của nàng, nàng cũng nguyện kể cho nương nghe.
“Nương, con rất hối hận vì đã không nói cho nương biết sự thật ngay từ đầu. Con xin lỗi nương, nhưng xin nương hãy tha thứ cho con, được không.”
…
Tâm sự cả một đêm, đến gần sáng thì nàng gục xuống trước mộ nương vì quá mệt mỏi. Cả một đêm nàng không ngủ cũng là một đêm hắn không chợp mắt. Lặng lẽ đứng từ xa nhìn nàng lo lắng. Hắn nhìn nàng như thế, tâm rất đau, chỉ mong những đau thương đó hãy dồn hết vào hắn, đừng để bảo bối của hắn phải đau khổ thêm nữa, từ nhỏ được sống trong tình yêu thương của phụ hoàng và mẫu hậu. Tuy sinh ra trong nhà đế vương nhưng tình cảm mà hắn có còn hơn rất rất nhiều những người khác, có lẽ hắn là người hạnh phúc nhất trên đời, nhưng trong tâm lại như có một khoảng trống vắng mà hắn không thể nào hiểu được vì sao. Hắn dùng tất cả quãng thời gian đã có để đi tìm cái khoảng trống đó là gì.
Chinh chiến xa trường, tung hoành ngang dọc giang hồ, đi khắp đại giang nam bắc, tạo danh tiếng uy trấn thiên hạ, nhưng tất cả không làm hắn thỏa mãn. Vì vậy mà hắn luôn luôn cao ngạo, lãnh đạm, lạnh lùng với tất cả, thậm chí là tàn khốc để có thể che đi cái khoảng trống trong tâm hồn của hắn. Hắn cứ nghĩ cả đời này cũng không thể lấp đi cái khoảng trống đó. Nhưng giờ thì hắn đã biết, cũng khỏa lấp được cái khoảng trống khiến hắn thành con người lạnh lùng lãnh khốc như bây giờ. Đó chính là tình yêu!
Từ khi gặp nàng hắn đã cảm giác được cái khoảng trống trong tâm hồn như thu hẹp lại, rồi dần dần biến mất khi hắn gọi nàng hai tiếng “nương tử”, khi tặng vòng ngọc đính ước, khi nàng cất tiếng gọi hắn là “phu quân tương lai”, khi nàng gọi hắn là Vu, khi nàng nói yêu hắn. Hắn nguyện dùng cả đời thậm chí nếu có kiếp sau, sau nữa hắn cũng nguyện đến bên nàng, yêu nàng.
Đêm nay hắn đứng canh cho sự bình yên của nàng bên nương, không cho tỷ muội của nàng đến làm phiền nàng, hắn hi vọng… không hắn chắc chắn đây là lần cuối cùng mà nàng phải chịu tổn thương, hắn sẽ không để ai tổn thương nàng dù chỉ là một sợi tóc. Hắn vĩnh viễn yêu nàng, bên nàng, bảo hộ nàng, dâng lên nàng thứ hạnh phúc nhất của đời người đó là tình yêu, tình yêu của hắn.
Ôm nàng vào trong lòng, lấy thân mình ủ ấm thân thể sớm đã lạnh băng của nàng, bồng nàng vào trong, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, thò vào trong chăn nắm lấy bàn tay lạnh cóng của nàng, hi vọng hơi ấm từ tay hắn có thể sưởi ấm đôi tay của nàng, hi vọng hơi ấm từ trái tim hắn có thể sưởi ấm trái tim lạnh giá, chằng chịt vết thương của nàng.
…
Sáng hôm sau, chim vẫn hót, những giọt sương ban mai còn đọng trên từng lá trúc, mặt trời cũng đã lên, tất cả đều trở lại bình thường thậm chí còn mang theo một không khí tươi mát dịu ngọt, như không còn cái tàn dư của ngày đầy đau thương hôm qua. Đúng vậy, đau thương của hôm qua hãy để nó qua đi, hãy sống cho niềm vui, niềm hạnh phúc của hôm nay, ngày mai để tất cả không phải lãng phí.
Dường như cũng cảm nhận được nhịp thở mới mang tên hạnh phúc, người trên giường khẽ động mi mắt, sau đó trở mình tỉnh giấc, cảm giác dưới tay có vật gì, nhìn xuống, nguyên lai là tay của nàng đang nằm trong một lòng bàn tay to lớn ấm áp khác. Tim… bỗng ấm áp lạ thường, không còn tổn thương nữa. Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, đầy vẻ nam tính đang ngủ gục bên giường, lại mang chút mệt mỏi nhưng cũng đầy lo lắng, tâm bỗng nhói đau.
Nàng biết hắn đã rất lo lắng vì nàng, đau lòng vì nàng. Nàng yêu hắn, vậy thì thử một lần đi, nếu có tổn thương lần nữa nàng cũng chấp nhận. Nàng có đọc được trên một blog nào đó có viết: Tình yêu sẽ bay cao như cánh bướm, nới bắt đầu cũng là nơi kết thúc, đau khổ chỉ là thử thách, hãy tin vào con tim. Nàng sẻ thử một lần nữa tin vào con tim của mình, nàng cũng chấp nhận đánh cược, cược với trái tim của nàng.
Đêm qua nàng mơ thấy nương về bên nàng, nương nói nương không trách nàng, nếu nàng nói cho nương sự thật thì nương càng yêu thương nàng hơn, nương chỉ mong nhìn thấy nàng hạnh phúc, không nên tự trách bản thân, từ giờ hãy sống vì bản thân mình, đừng suy nghĩ mà dằn vặt bản thân mình. Cũng đừng băn khoăn về gia đình ở hiện đại, họ sẽ sống tốt.
Nương thật tốt, nàng rất biết ơn nương. Nàng sẽ hạnh phúc.
Nương, người yên tâm, con sẽ hạnh phúc. Cảm ơn vì nương là nương của con. Khẽ nhoẻn nụ cười thật tâm, nàng đã quyết định rồi, hi vọng Vu sẽ không làm nàng thất vọng.
Nhẹ đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ cương nghị, đầy mạnh mẽ của hắn, khẽ thì thầm,
“Vu, ta nguyện tin chàng lần này, hi vọng chàng sẽ không làm ta thất vọng, nếu không vĩnh viễn ta sẽ không tha thứ cho chàng.”
Hắn dường như nghe được lời nói của nàng, cảm nhận được cái vuốt ve đầy yêu thương của nàng nên mi mắt lay động rồi từ từ mở ra, cái đầu tiên mà hắn nhìn thấy là nụ cười ôn nhu của nàng, hắn biết nàng đã chấp nhận hắn,
“Thần nhi, nàng tin tưởng ta, ta sẽ không bao giờ phụ nàng, không bao giờ để nàng phải chịu thêm bất cứ thương tổn nào nữa.”
“Ta tin chàng.” Ba từ này nói nghe có vẻ nhẹ nhưng mang một trọng lượng vô cùng lớn. Hắn rất thích nghe ba từ này, thích hơn cả ba từ “ta yêu chàng”. Hắn xúc động kéo nàng vào lòng, siết chặt vòng tay, để cho nàng cảm nhận hơi ấm của hắn, cảm nhận sự nhiệt thành ( nhiệt tình, chân thành) của hắn, cảm nhận tấm chân tình của hắn. Hắn… mãi mãi không bao giờ phụ sự tin tưởng của nàng. Vì, hắn yêu nàng.
“E hèm.” Đúng lúc này ngoài cửa vang lên giọng của một nam nhân. Huyền Kha và mọi người tiến vào, định gọi họ dậy chuẩn bị xuống núi kẻo trễ, nhưng nhìn thấy hai người còn đang ngủ, xét thấy hôm qua cũng mệt, biết sáng sớm hắn mới ôm nàng về ngủ nên quay ra, nhưng giờ không chần chờ được nữa nên họ buộc phải tiến vào. Và y là kẻ kém may mắn nhất bị mọi người chèn ép, bị buộc phải phá vỡ không khí ân ái của người ta.
Hắn thấy có người vào lúc này mới không tình nguyện mà buông nàng ra, cũng không quên quay lại lườm y một cái khiến y không rét mà run.
Oan uổng, oan uổn nha, y cũng chỉ là bị ép thôi mà, sao lại lườm y thế chứ.
“Tam tỷ, tỷ thế nào rồi?” Lệ Ảnh, không thèm để ý Vu Hạo, tiến đến bên giường ngồi xuống bên nàng, Tử Giao cũng đến bên nàng, khẽ vuốt tóc nàng,
“Tam muội, không sao rồi, mọi chuyện đã qua, đã có bọn ta rồi, sẽ không ai có thể tổn thương muội thêm nữa.”
“Cảm tạ mọi người, ta không sao, ta thông suốt rồi. Mọi người yên tâm đi.” Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười vạn phần ôn nhu, vạn phần xinh đẹp làm tất cả mọi người ở đây đều ngây người, nhìn bọn họ một mặt ngơ ngẩn như thế tâm nàng bỗng hạnh phúc lạ thường, nàng cười to. Thì ra hạnh phúc đơn giản chỉ là thế. Nàng sẽ không bao giờ để lỡ mất hạnh phúc nữa, không bao giờ, vì bên nàng có Vu yêu nàng, có đại tỷ, nhị tỷ, tam muội bên nàng, có bọn Yến Vĩ, Huyền Kha bên nàng, và… có nương luôn bên nàng. Không phải sao?
Hết chương 40
|