Năm
đó có một người nói với tôi thế này: "Trước khi đòi hỏi tình thương của
người khác, hãy tự yêu thương lấy mình đã”. Lúc đó tôi thực sự không
hiểu được ý muốn truyền tải của người ấy. Mãi cho đến năm tôi học cấp
ba, bố ngoại tình, mẹ mất vì nhồi máu cơ tim, bố tôi tái hôn với người
phụ nữ trước đây ông ngoại tình, còn tôi...bỏ nhà ra đi.
Quyết
định bỏ đi của một đứa trẻ mười bảy tuổi, mà theo nhiều người thì đó là
quyết định dại dột, ngông cuồng, giết chết tương lai. Nhưng tôi vẫn bỏ
đi mặc cho mọi người nghĩ gì thì nghĩ, bởi vì tôi cảm thấy, không bỏ đi
chẳng khác nào tự giết chính mình. Có thể họ thấy thương hại cho tôi,
còn tôi, cảm thấy bản thân oanh oanh liệt liệt, không hề hổ thẹn. Bởi vì
tôi cho rằng trên đời này, đúng hay sai, đều do người ta cảm nhận,
người ta thấy sai, tôi thì thấy đúng, đúng thì không việc gì phải sợ
hãi. Suốt bảy năm trôi qua, tôi chưa từng nghĩ quyết định bỏ nhà ra đi
là sai lầm!
Năm nay tôi đã hai mươi tư tuổi, là chủ của một shop
bán hàng online trên mạng xã hội. Sau khi bỏ nhà ra đi, tôi đổi số điện
thoại, không đến trường, hoàn toàn không còn dính líu đến gia đình mình.
Tôi bắt đầu làm nhân viên cho một shop bán mĩ phẩm, dần dần tích lũy
kinh nghiệm và một số tiền nho nhỏ thì chuyển sang tự gây dựng sự nghiệp
của mình. Shop của tôi bây giờ cũng khá nổi tiếng, nhân viên cũng khá
nhiều, đơn đặt hàng liên tục xuất hiện, thu nhập bình quân mỗi tháng
cũng vài chục triệu, quá nhiều để tôi trang trải cuộc sống hằng ngày.
Trước
đây tôi luôn trong tiệm mình làm thuê, còn bây giờ đã sống trong một
căn hộ chung cư nho nhỏ mà đầy đủ tiện nghi rồi. Bởi vì tôi kinh doanh
quần áo, phụ kiện, mĩ phẩm, cho nên những thứ đó tôi chẳng thiếu, bộ
dạng của tôi không quá "fashion”, nhưng cũng được gọi là bắt kịp xu
hướng.
Chung quy tôi muốn nói thế này, mỗi con người đều chịu
tác động của hoàn cảnh nhưng không vì thế mà có thể tùy tiện đổ lỗi, phó
mặc số phận. Có thể lúc bản thân gặp khó khăn, không chỗ nương tựa sẽ
có những suy nghĩ yếu mềm, thậm chí gục ngã. Rồi sẽ có những suy nghĩ
tưởng chừng "điên cuồng” xuất hiện trong trí não, ai biết đâu cái "điên
cuồng” đấy đưa ta về đâu? Quan trọng bản thân mỗi người nhìn nhận cái
"điên cuồng” đó thế nào, nếu thấy đúng thì tại sao không thực hiện chứ?
Đôi khi "điên cuồng” lại hay, chỉ cần đủ can đảm để "điên cuồng”, tôi
không tin rằng chúng ta không thể tự dựa vào bản thân để đi lên. Nhưng
các bạn trẻ à, "điên cuồng”, không phải "sa đọa”.
Tôi cũng chẳng
tin được hôm nay mình lại rỗi đến mức chia sẻ chuyện riêng tư của mình
trên Facebook cá nhân, hẳn là nhiều thành phần sẽ "phẫn nộ” vì nghĩ tôi
đem chuyện này để câu khách cho công việc kinh doanh. Chẳng là vừa nãy
có một bạn nữ trung học nhắn tin tâm sự, hoàn cảnh cũng giống tôi bảy
năm về trước, bạn ấy lại đang hoang mang, tuyệt vọng, vừa hay tôi đang
không có đơn hàng, cho nên nhân cơ hội gửi đôi lời tâm sự đến những bạn
trẻ đang gặp chuyện không may.
Status vừa đăng được vài giây, lập
tức có bình luận: "Ôi dời, giờ lại còn khuyến khích giới trẻ bỏ học đi
làm mướn luôn à?”. Tôi đơ ra, rồi bỗng có người phản hồi bình luận ban
nãy: "Không hiểu sao dạo này nhiều người vậy là ABC ơi, nghĩ mình kiếm
được chút tiền liền đi khoe mẽ vậy đó”, thêm một phản hồi khác: "Trong
lúc bạn ý bỏ học đi làm giàu thì bọn mình được tận hưởng những ngày
tháng vui vẻ ở giảng đường, hahahaha”. Tôi siết tay, thật sự muốn bay
vào chửi nhau với bọn họ một trận.
Không lẽ người ta vô duyên, vô
cớ chửi mình? Tôi đoán mình viết gì đó khiến họ hiểu sai rồi, liền lê
chuột, đọc một lượt bài viết của bản thân. Đọc đi, đọc lại thế nào cũng
không hiểu, tôi có khuyên giới trẻ bỏ học đi làm thuê giống mình sao?
Hay tôi ỷ mình kiếm được chút tiền liền lên mặt dày đời người khác? Tôi
chỉ là muốn dùng câu chuyện của mình để khuyên nhủ những bạn trẻ khác có
suy nghĩ giống mình thôi mà?!
Vốn định chửi nhau một trận thì
tôi đọc được bình luận của mấy bạn trẻ: "Không ngờ chị lại có ý chí như
vậy! Ngưỡng mộ chị quá”, rồi còn: "Đọc đi đọc lại cũng không thấy có chỗ
nào khoe mẽ, dạy đời, mấy người đó bị đui à?!”, hoặc là: "Chị Phương Vũ
đừng bận tâm mấy lời kia, họ gato đó. Love chị <3”. Đọc xong mà tôi
thấy vui quá chừng, cơn giận bay biến lúc nào chẳng hay. Thôi thì lưỡi
không xương nhiều đường lắt léo, bàn phím của họ, họ muốn gõ gì thì gõ,
bàn phím của tôi làm để làm ăn, không chấp bọn họ.
Điều tôi
không ngờ nhất chính là trong mười lăm phút, bài viết của tôi tự nhiên
được share với tốc độ kinh khủng. Còn một chuyện khó tin hơn, một người
tự nhận là phóng viên đột nhiên nhắn tin cho tôi, nói muốn viết bài về
tôi. Tôi thật ra không có ham danh hám lợi gì cho cam, chỉ vì người đó
nói câu chuyện của tôi sẽ giúp nhiều bạn trẻ có cái nhìn đúng đắn hơn về
cuộc đời nên tôi mới để họ dùng bài viết trên mạng của mình mà tạo
thành báo.
Cứ tưởng chuyện chỉ đến đây là xong, đột nhiên Kim
Anh, cô bạn thân, cũng là người cùng tạo nên shop bán hàng hiện tại quay
sang nói với tôi: "Phương Vũ à...có chuyện rồi...”.
Trông sắc
mặt của Kim Anh có vẻ căng thẳng, tôi liền đón lấy chiếc điện thoại bàn
từ tay cô ấy: "A lô, tôi là Phương Vũ, chủ shop Fake&Real đây”.
"Tôi
là phó tổng giám đốc công ty mĩ phẩm Laneige, chắc cô có nghe đến công
ty chúng tôi chứ?”, người đó nói với tông giọng đều đều pha chút lạnh
lùng.
Laneige ư? Hãng mĩ phẩm nổi tiếng của Hàn Quốc, tôi làm sao
không biết cho được. Nhưng tôi thì có liên quan gì đến hãng mĩ phẩm này
chứ?!
"Vâng, tôi biết! Có chuyện gì vậy ạ?”, tôi nghi hoặc đáp trả.
"Tổng
giám đốc công ty chúng tôi muốn hợp tác với cô, không biết cô có thể
bớt chút thời gian đến công ty chúng tôi một chuyến?”, người ấy lịch
thiệp đề nghị.
Laneige muốn hợp tác sao? Trước giờ tôi toàn kinh
doanh sản phẩm handmade, không kinh doanh bất kì sản phẩm mang thương
hiệu nổi tiếng nào cả. Nhưng lời đề nghị này chẳng phải rất ấn tượng,
rất hoành tráng, rất tiềm năng hay sao?
"Được, bao giờ tôi có thể đến được ạ?”, tôi đã nhận lời.
***
Công
ty Laneige thật sự hoành tráng nha, tôi chưa từng được bước vào một nơi
nào trông "vĩ đại” thế này, "vĩ đại” từ tên tuổi cho tới cách làm việc
của nhân viên.
Nhân viên lễ tân vừa trông thấy tôi thì hỏi: "Chào chị, em có thể giúp gì cho chị?”.
Người
đẹp, nói chuyện lại dễ thương, bộ phận nhân sự của Laneige cũng thực
biết tuyển dụng nha. Tôi tuy con gái, đối với mĩ nhân không những không
ghen tị mà lại đặc biệt dành cho họ ánh mắt thân thiện đầy thiện ý: "Tôi
có hẹn với tổng giám đốc, phiền em thông báo nhé”.
Người đẹp lễ tân liền tươi cười e thẹn: "Dạ được”.
Không lâu sau đó, một người đẹp khác xuất hiện, bảo tôi đi theo. Kể cũng hay ghê, công ti gì mà toàn tuyển người đẹp!
Cơ
mà cái cô người đẹp dẫn đường cho tôi lại không có thiện ý như cô lễ
tân: "Cô chính là Hoàng Ngọc Phương Vũ?”. Câu nói của cô ta bình thường,
nhưng cách cô ta nhìn tôi thì chẳng bình thường, mắt dò xét tôi từ đầu
tới chân rồi mỉm cười hơi khó hiểu. Thật ra không khó hiểu lắm, chỉ là
tôi không muốn nghĩ oan cho người ta.
Tôi lịch sự gật đầu: "Phải, tôi đúng là Hoàng Ngọc Phương Vũ”.
Cô ta vừa đi vừa nói: "Nhìn cô cũng bình thường, không nghĩ cô lại được giới trẻ ngưỡng mộ noi theo cơ đấy”.
Tôi
không đáp lại, cô ta cũng im lặng. Đến trước cửa phòng tổng giám đốc,
trước khi bước vào tôi có quay lại nói một câu thế này: "Người đẹp à,
vừa đấm vừa xoa thực không có tốt đâu”. Cô ta nhìn tôi như nhìn sinh vật
trên trời rơi xuống. Tôi chính là như vậy, không đến mức chua ngoa,
nhưng cũng không phải dễ dàng bị ức hiếp.
Nháy mắt với người đẹp một cái, tôi gõ cửa rồi bước vào phòng.
Bước
vào phòng làm việc của người khác, cái đầu tiên đập vào mắt tôi chính
là bảng tên đặt trên bàn làm việc: Tổng giám đốc Hoàng Thái Minh Quân.
Bốn chữ này thực có chút quen thuộc, nhưng quen thuộc đến đâu cũng chẳng
quen bằng người mang cái tên đó.
Thành thực mà nói, lúc này tôi
không điều khiển được cơ mặt mình nữa rồi, cứ để mặc cái miệng tự nhiên
câu lên một nửa, hai mắt trùng lại, khuôn mặt chắc chắn méo mó khó coi.
Ngay đến khoảng cách mười thước cũng khiến tôi nổi da gà vì cùng hắn ở
trong một căn phòng. Tôi còn chưa nói với mọi người, tôi có một người
anh trai khác cha khác luôn mẹ, hắn ta cũng không phải con ruột của mẹ
kế, mà là con nuôi của cha mẹ tôi. Cái người khiến tâm trạng tôi tụt dốc
không phanh, trong lòng tràn ngập cảm giác ghê tởm, là người anh nuôi
"kính mến” của tôi, vâng, là vị tổng giám đốc Laneige Hoàng Thái Minh
Quân đây!
Có nằm mơ tôi cũng không muốn nhìn thấy bản mặt hắn,
lập tức xoay người bỏ đi, không buồn chào một câu, bởi vì...tôi thấy phí
nước miếng lắm! Hắn liên lạc với tôi chắc chắn đã biết tôi là Hoàng
Ngọc Phương Vũ, và cũng chắc chắn thái độ của tôi không nằm ngoại dự
đoán của hắn. Cho nên hắn mới có thể điềm tĩnh cất cao giọng trước khi
tôi kịp mở cửa: "Em gái, bảy năm không gặp rồi, bỏ đi vô tình vậy sao?”.
"Bảy
năm không gặp, ông anh thay đổi không ít nhỉ? Ngồi lên được tới chức
tổng giám đốc luôn? Chắc cặp kè em nào giàu lắm đúng không?”, tôi quay
lại nói một cách cay cú.
Ấy thế mà hắn vẫn cười: "Haha, biết luôn!”.
Miệng tôi lại tự động nhếch lên: "Mẹ kiếp, đồ đê tiện!”.
Xưa
nay tôi nói chuyện với hắn đều không kiêng dè, thậm chí vô cùng xấc
xược, âu cũng là vì hắn toàn làm những hành động khiến tôi chướng tai
gai mắt, cộng thêm cái bản mặt lúc nào cũng vênh vênh váo váo, càng
khiến tôi không ưa nổi.
Lâu rồi không nghe tôi chửi, chắc hắn buồn: "Mày vẫn láo như xưa ha!”.
Tôi câng mặt nhìn hắn: "Chưa đến mức gọi mày xưng tao như ông anh!”.
Hắn cười cười: "Phương Vũ, lâu rồi không gặp, mày không ngừng cãi tay đôi với anh được hả? Nói chuyện lễ phép chút đi”.
Ngày
xưa tôi với hắn có bao giờ nói chuyện đàng hoàng với nhau đâu, dù là
lúc đó hay bây giờ, tôi vẫn không thể lễ phép với hắn: "Lễ phép cái mẹ
gì?! Ai thèm gặp mấy người? Tốt nhất là cút khỏi mắt tôi đi, càng xa
càng tốt!”.
Ngày xưa, mỗi lần tôi văng tục trước mặt Minh Quân,
liền bị hắn đánh không thương tiếc. Nhưng bây giờ tôi chửi tục, hắn chỉ
có thể ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc đó, giương khuôn mặt khó chịu
nhìn tôi mà thôi. Có lẽ bây giờ quyền cao chức trọng, hắn không còn
bạo lực như xưa nữa, thay vào đó, miệng lưỡi của hắn lại độc địa hơn
nhiều: "Mẹ ở trên thiên đường nhìn mày như vậy chắc khóc không thành
tiếng”.
Tôi trừng mắt nhìn hắn: "Đừng có mở miệng nhắc đến mẹ tôi, là thằng khốn nào làm mẹ tôi bị nhồi máu cơ tim hả?!”.
Năm
đó, lẽ ra mẹ tôi đã không phát bệnh, là Minh Quân, hắn đã nói với mẹ
chuyện bố tôi ngoại tình với người phụ nữ khác, khiến bà không vượt qua
cơn sốc mà qua đời. Vì thế, tôi hận hắn tận xương tủy.
Hắn nhăn nhó nở một nụ cười khó hiểu: "Hồi đó mày còn bé...”
Tôi bốp lại ngay: "Thôi im đi. Tạm biệt. Thân ái. Hẹn không gặp lại”. Hắn vốn không định để yên cho tôi đi: "Bố bị tai nạn nằm bệnh viện, đến thăm đi”.
Tôi nghe xong liền bước rất nhanh, cửa đóng thật mạnh, lúc đó không hiểu vì sao trong lòng bỗng dưng lạnh ngắt.
Tôi
đối với ai cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng trên đời này có hai kẻ dù chết
tôi cũng không chịu thua, một là Hoàng Thái Minh Quân, hai là Hoàng Thái
Minh Ân.
Nhiều người nói tôi bất trị, nhưng Hoàng Thái Minh Quân
còn bất trị hơn cả tôi. Hắn hơn tôi một tuổi, chưa từng nhường nhịn tôi
thứ gì, luôn cướp đi thứ tôi yêu thích nhất, luôn phá hoại mọi công sức
của tôi. Đừng nói đến việc hợp tác làm ăn với Laneige, tôi nên lo sợ bị
hắn phá công việc làm ăn của mình thì hơn.
Đêm đó tôi đã nằm mơ
thấy ác mộng, nước mắt chảy tèm nhem ướt cả gối, ác mộng đó chính là
những chuyện đã diễn ra từ thời thơ ấu...là những chuyện tôi chưa từng
muốn nhớ tới và tưởng chừng đã lãng quên suốt bảy năm qua.