Anh thích nhất là người mình thương nói thương mình
"Em làm anh bất ngờ quá, anh vui lắm... "
"Thương anh quá, có vậy mà sụt sùi ùi"
"Anh cũng thương em... "
***
Hôm nay thì tôi đã thấy được ánh sáng đầu ngày. Mấy hôm trước, tôi nằm bẹp dí trên giường trong một trạng thái li bì và có phần mê man. Những khi mở mắt và nhận thức được thế giới xung quanh thường là quá trưa hoặc là khi ánh chiều tà len lỏi qua song cửa sổ của căn nhà gỗ mà chiếu vào.
Hôm nay thì tôi đã cảm thấy khỏe hơn nhiều. Và việc thức dậy đúng nhịp sinh học bình thường, lần hiếm hoi trong đời, tôi cảm thấy trân quý sự tinh khôi thuần khiết của những tia nắng sớm, điều mà không có những ngày ốm đau như thế này chắc chẳng bao giờ tôi nhận ra.
Mới cách đây vài ngày, tôi cứ tưởng, cuộc đời mình đã đặt một dấu chấm hết. Tôi là đội trưởng của một đội vệ sĩ. Lần này đội của tôi nhận nhiệm vụ để bảo vệ một nhân vật quan trọng của một gia đình gia thế nhưng trót gây hấn với một đại ca giang hồ.
Công việc suôn sẻ suốt môt tháng trời và gần như nhiệm vụ đã hoàn thành , chỉ cần sau chuyến đi lên cao nguyên này nữa thôi, thì thân chủ của tôi chính thức định cư ở nước ngoài để chấm dứt những ngày tháng sống trong sợ hãi. Chuyến đi này thân chủ tôi đi thăm mộ mẹ mình trước khi có thể là sẽ chẳng bao giờ quay về nữa. Ý nghĩa của hành trình khiến chúng tôi không thể ngăn thân chủ mình thực hiện tâm nguyện, dù biết nguy hiểm sẽ muôn trùng khi rời khỏi khu vực an toàn trong thành phố. Mọi thứ được giữ bí mật cẩn thận, nhưng không hiểu sao cuối ngày hôm ấy từ nghĩa trang trở về, chúng tôi bị phục kích. Tôi và anh em của mình gần như bị động trước cuộc tấn công ồ ạt của đối phương . Và trong lúc những cuộc ẩu đã diễn ra không ngừng nghĩ, tôi bị một cú đá lén sau lưng và ngã lăn xuống sườn núi.
Tôi bò, tôi trườn dưới chân núi không biết bao lâu, chỉ biết cổ họng khô rát đến tắt tiếng , tay chân bị thương và sự đói khát khiến tôi không biết mình có còn đủ nửa cái mạng không nữa.
Và nửa cái mạng có phần nói thách của tôi, được nhặt về bởi người con gái ấy.
Ngôn Hảo, cô gái có cái tên thuộc loại hiếm lạ, lúc đó trong mắt tôi chẳng khác một nữ thần. Tôi không nhớ rõ cô ấy đã làm thế nào để mang tôi về căn nhà gỗ giữa trang trại trồng thảo dược. Chỉ biết khi tỉnh dậy lần đầu tiên,mùi thuốc bắc đã xông thẳng vào mũi tôi, khiến tôi-một người sinh ra ở thành phố quen với những viên thuốc tây- gần như bị choáng.
Nhưng cảm giác bị choáng ấy, không kinh khủng bằng việc phát hiện ra mình bị mất đi giọng nói. Cổ họng tôi có vẻ bị tổn thương nặng. Tôi càng cố gắng gào lên, nhưng tuyệt không phát ra một âm thanh nào. Vậy mà trong sự bất lực vô vọng ấy, khi tôi mong chờ một lời vỗ về an ủi, người mà tôi coi là Nữ Thần, Ngôn Hảo, xuất hiện với một khuôn mặt lạnh lùng và ép tôi uống những chén thuốc đen xì và có mùi thật không dễ chịu. Tôi cố né miệng mình đi, vùng vằng không uống. Và tôi không ngờ rằng, một trong những vệ sĩ uy dũng nhất thành phố lại có ngày bị một cô gái tay chân mỏng mảnh tát liên tục mấy cái vào mặt , rồi bóp mũi ép uống thuốc. Tôi thấy mình chẳng khác một đứa trẻ bất hạnh lọt vào một nhà giữ trẻ mà cô bảo mẫu có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại mạnh tay đến hung tàn...
Gần như ngày nào tôi cũng bị Ngôn Hảo đánh vì cái tội cứng đầu không uống thuốc. Nhưng những cuộc "giao tranh" ấy, tuyệt nhiên không có một lời nào. Trước khi "giao tranh" bằng tay chân, chúng tôi "giao lưu" bằng ánh mắt. Ngôn Hảo sẽ đưa chén thuốc còn bốc khói trước mặt tôi, nhướn mày theo kiểu bảo tôi uống đi, còn tôi sẽ nhăn mặt lắc đầu từ chối. Và rồi kịch bản ngày nào cũng như ngày nấy, Ngôn Hảo tát vào mặt tôi, và ép tôi uống bằng mọi cách có thể. Âm thanh duy nhất phát ra trong những lần như vậy, chỉ là tiếng rên yếu ớt không thành tiếng của tôi...
Lúc này thì tôi không còn nghĩ Ngôn Hảo là nữ thần nữa, dù vẫn mang ơn cứu mạng, nhưng tôi bắt đầu thấy vẻ lạnh lùng và băng giá của cô ấy giống với một nữ ma đầu trong phim khiếm hiệp, Lý Mặc Sầu...
Nằm hứng từng tia nắng sáng một hồi , tôi bắt đầu cảm thấy nhớ một điều mà hơn một năm nay tôi không còn nhận được. Đó là những tin nhắn chào buổi sáng. Thủa ấy, mỗi ngày của tôi bắt đầu bằng hai âm thanh trái ngược, năm phút trước là tiếng đồng hồ báo thức inh ỏi và đáng ghét, năm phút sau sẽ âm báo tin nhắn từ một người, mà thanh âm của nó khi đó với tôi rất đỗi ngọt ngào.
Tôi quen em qua một diễn đàn thể thao trên mạng. Và vì vậy , mà đến bây giờ tôi thậm chí không biết tên thật của em. Tôi vẫn chỉ gọi em là Basti, nick của em đặt theo tên một cầu thủ bóng đá mà cả hai chúng tôi cùng thích.
Thần tượng của tôi là một chàng cầu thủ thần đồng của bóng đá Đức, nhưng không may bị những chấn thương hành hạ, trầm cảm và rồi từ giả sự nghiệp trong vô vàng luyến tiếc. Vì anh không bao giờ vươn lên tới đỉnh cao thật sự, nên tên tuổi anh không nhiều người biết chứ đừng nói chi là yêu thích. Vậy nên khi tôi thấy một cái nick để avatar là hình của anh, tôi tò mò và liền vào làm quen.
Những câu chuyện lúc ban đầu chỉ liên quan đến thần tượng , tới bóng đá và quần vợt. Rôi không biết từ lúc nào, đề tài của chúng tôi vượt ra khỏi những lĩnh vực trên diễn đàn. Rồi khi không còn đề tài cùng quan tâm, chúng tôi chuyển qua quan tâm nhau. Chúng tôi bắt đầu những tin nhắn cho hỏi han cuộc sống của người kia mỗi lúc một thường xuyên hơn. Em luôn dịu dàng với những quan tâm hỏi một ngày của tôi thế nào. Và khi biết tôi làm việc cho công ty bảo an, em bắt đầu có thói quen gửi lời chào buổi sáng đánh thức tôi đi làm. Em gửi những câu hoặc ngọt ngào hoặc ấm áp, nhưng luôn kết thúc bằng sáu chữ " anh nhớ bảo trọng nghe anh".
Đó là một ngày mùa mưa.
Tôi vẫn đứng ngoài hiên một tiệm bánh làm nhiệm vụ của mình. Bên trong thân chủ của tôi không hề có ý định sẽ dừng lại việc ăn những chiếc bánh béo ngậy. Bụng tôi đang cồn cào vì đói nhưng nhìn là đã thấy ngán. Bỗng cảm giác vừa đói vừa ngấy tan biến khi em nhắn tin, chỉ còn là một luồng xúc cảm ngọt ngào.
" Chỗ anh làm có mưa không ? hihi, mưa thì nói em, em mang dù qua cho anh"
"chỗ anh đang mưa, nhưng em ở đâu, cách anh bao xa, đi rồi ướt mưa anh xót làm sao"
"gần mà, có một gang tay thôi, một gang tay trên bản đồ đó, hihi. . "
"thôi vậy cũng ướt em à, tin nhắn của em là chiếc dù che kín cho anh rồi "
"hihi, vậy anh nhớ bảo trọng nghen, vệ sĩ của em... "
Có một lần giữa những mệt nhoài, tôi muốn tâm sự với một ai đó, trong đầu tôi chỉ có em, Basti dịu ngọt của tôi mà thôi. Tôi gọi cho em. Lần đầu,lần thứ hai là những tiếng bíp trùng trùng vô vọng. đến lần thứ ba thì một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên "thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được... "
Tôi hoang mang không biết chuyện gì cho đến khi nhận được tin nhắn của em vài giờ sau đó.
"Anh đừng gọi cho em, em không nghe máy đâu, em chỉ thích nhắn tin thôi. . "
"sao chỉ thích nhắn tin thôi. . "
"hihi, không biết, giống như không biết tại sao em thích anh vậy đó"
Rồi bằng những tin nhắn, Basti vẫn an ủi vỗ về mỗi khi tôi giãi bày tâm sự. Tôi cũng quen dần với việc nhắn tin với em... Nhưng lúc đó tôi không rõ với em, tình cảm của tôi là gì? Là thương ,là thích hay chỉ là một người lắng nghe tôi, quan tâm tôi... Tôi không rõ. Tôi chỉ biết, ngày nào tôi cũng sạc pin đầy điện thoại mỗi khi có thể, chỉ để chờ tin nhắn của em.
Tôi cầm chiếc điện thoại tắt ngúm màn hình của mình, rồi chặt lưỡi, vậy là hết, bao nhiêu tin nhắn của Basti, của hai năm yêu không là yêu, thương không là thương đó giờ đã mất hết. Chỉ còn mình tôi đang nằm bẹp trên giường, và thèm làm sao, một tin nhắn kết thúc bằng câu "anh nhớ bảo trọng nghe anh"
Tôi mỉm cười, rồi cảm thấy xót xa. Ký ức ngọt ngào luôn có chút phần lem vị chát đắng là vậy. Nhưng rồi cánh cửa phòng mở ra, tiếng bước chân quen thuộc của Ngôn Hảo lại gần, tôi biết, chén thuốc đắng thật sự đang chờ tôi phía trước.
***
Đó gần như là lần duy nhất tôi gặp Basti ở ngoài đời.
Trước đó vài ngày, tôi nhắn tin cho Basti về việc mình nhận một nhiệm vụ mới khá thú vị, bảo vệ an ninh cho một vũ hội hóa trang của một số diễn viên ca sĩ. Sự kiện này được gọi là "vũ hội Lặng Im" vì nó được tổ chức để gây quỹ cho những người câm điếc.
"Anh sướng nha, tha hồ ngắm người đẹp rồi"
"Anh sợ không có thời gian để ngắm. Mà thật ra, trong mắt anh chỉ có em đẹp thôi"
"Bộ anh thấy em rồi sao, mà biết đẹp hay xấu?"
"hình anh còn chưa được coi, nhưng anh cảm nhận được... Anh tin vào trực giác của mình "
"hihi, vậy thì gửi cho anh một tấm hình , thưởng cho anh vì anh tin rằng em đẹp "
Đó là một tấm hình chân dung, nhưng chỉ thấy có nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt còn lại được giấu sau chiếc mặt nạ ánh vàng lấp lánh. Nhưng bao nhiêu đó thôi cũng toát lên vẻ xinh đẹp và có phần lộng lẫy của em.
Từ đó tôi coi tấm hình nửa khuôn mặt của em là một báu vật.
Liên tiếp nhiều ngày, ngoại trừ những lúc cần tập trung tuyệt đối, hễ có thời gian là tôi lấy điện thoại ra và nhìn tấm hình trân quý đó.
Và đêm diễn ra vũ hội, tôi không tin vào mắt mình khi vừa thay ca trực, tại hành lang phía sau hội trường, tôi gặp một cô gái với chiếc mặt nạ ánh vàng và nửa khuôn mặt không lấy một điểm khác tấm hình mà tôi vừa chuyển thành hình nền trong điện thoại. Tôi cứ đứng đó như trời trồng trong mấy phút, cứ nhìn vào màn hình điện thoại rồi nhìn cô gái mảnh mai nhưng cuốn hút đó vẫn đang gửi tôi một ánh mắt vừa giễu cợt vừa thách thức. Tôi cảm giác như mình đang chơi trò"tìm 5 điểm khác biệt" nhưng một điểm tôi còn không tìm ra nỗi. Sự hoang mang choáng ngợp tan dần cho một cảm giác vui vẻ bắt đầu lớn lên.
_em... là. . Basti... .
Câu hỏi của tôi bị ngắt lại bởi ngón trỏ của cô gái đặt lên môi. Dấu hiệu của sự im lặng. Rồi cô gái tiến lại gần và cầm lấy chiếc điện thoại của tôi. Nhìn màn hình xong, cô ấy cười và mở phần mềm soạn tin nhắn ra và bấm .
"Anh xin phép em chưa mà để hình em làm hình nền vậy , mà anh quên mất hôm nay là vũ hội im lặng sao, không được nói chuyện, soạn tin nhắn vào đây đi anh. "
"Em là Basti ... "
"Theo anh thì sao, không phải anh tin vào trực giác của mình sao?"
"em đúng là Basti. . sao em lại ở đây"
Em cầm điện thoại, nhìn tôi, nở một nụ cười , dù tôi chỉ thấy một nửa đôi môi , nhưng vẫn vô cùng xinh xắn. Rồi em gõ tin nhắn đưa cho tôi :
"Anh có vẻ ngoài thư sinh hơn em nghĩ. So với hình avatar, thì anh trắng trẻo hơn nhiều. "
Tôi vừa vui, vừa bất ngờ, pha một chút cảm giác khó tả. Cảm xúc hỗn độn khiến tôi không kiềm chế được hành động của mình. Tôi cầm lấy tay em, định nói điều gì đó mà bây giờ tôi không sao nhớ nỗi. Nhưng em thuộc nội quy của vũ hội này hơn cả gã bảo an là tôi. Em lại đưa tay làm dấu im lặng. Và sau đó thì một khúc nhạc vang lên. Những giai điệu du dương khiến lòng người náo nức.
"Nhảy với em nhé?"
Em gõ vào màn hình điện thoại.
Tôi nhanh chóng gật đầu . Và vũ điệu tại hành lang đêm ấy khi thoảng vẫn lọt vào giấc mơ của tôi dù sau này, có khi tôi đã quên mất sự tồn tại của em trong cuộc sống của mình.
Đêm đó, những thắc mắc về em, về sự xuất hiện của em, tôi không kịp hỏi. Khi bản nhạc kết thúc, em nói cần vào nhà vệ sinh để trang điểm lại. Nhưng rồi em không xuất hiện nữa.
Em nhắn tin.
"em là cô bé lọ lem, về trễ thì chiếc xe sẽ biến mất, xin lỗi anh nhé, bạch mã thư sinh của em, anh nhớ bảo trọng nghe anh. "
"Em đang làm anh tự hỏi, cái hành lang này có phải đi ra từ một giấc mơ không đó"
"Giấc mơ luôn chứa điều đẹp đẽ, không phải em đủ đẹp trong mắt anh để được lọt vào giấc mơ sao?"
"Em làm anh bất ngờ quá, anh vui lắm... "
"Thương anh quá, có vậy mà sụt sùi ùi"
"Anh cũng thương em... "
Hết phiên gác từ lâu nhưng tôi đứng hoài ở hành lang đó, cảm giác ngọt ngào còn mãi trên những giác quan...
anh-thich-nhat-la-nguoi-minh-thuong-noi-thuong-minh-2
Tự nhiên tối nay giấc mơ về hành lang đó lại trở về trong tôi. Giấc mơ tạo ra từ ký ức về lần gặp duy nhất của tôi với Basti. Điều đó khiến nỗi đau thể xác lẫn cảm giác chán chường vì mất đi giọng nói với cái cổ họng gần như tê liệt, tạm thời thoát khỏi dòng suy nghĩ u ám của tôi.
Lúc đầu tôi chưa hiểu sao những điều đã lui sâu vào quá khứ, những điều tôi không còn nghĩ đến trong suốt một thời gian sau khi giả biệt người con gái thần bí ấy, nhất là khi đời tôi xuất hiện một cô gái khác , đúng với những gì tôi muốn. Nhưng rồi tôi nhận ra tối nay tôi nằm mơ thấy câu chuyện cũ đó, là vì Ngôn Hảo. Hai ngày liên tiếp, Ngôn Hảo chấm dứt giao tiếp với tôi bằng ánh mắt, cô ấy dùng chiếc máy tính bảng của mình , mở phần mềm soạn thảo văn bản và trò chuyện với tôi.
"anh tên gì"
"Phúc, cô tên Ngôn Hảo, phải không"
"sao anh biết"
"Tôi nghe mọi người gọi thôi"
"anh thấy sao rồi "
"Cũng đỡ nhiều rồi, mà sao tôi vẫn không nói được "
"Hai dây thanh âm của anh phù nề và nhiễm trùng nữa, anh phải kiên nhẫn"
"nhưng mà không nói được, có cái gì đó ấm ức lắm"
"nỗi ấm ức của anh thì có đáng là gì đâu, đồ yếu đuối, ngoài kia còn bao nhiều người khổ sở hơn anh kìa "
Ngôn Hảo gõ xong đưa tôi đọc rồi chẳng buồn để ý tôi có muốn trả lời không mà đứng dậy quay đi. Tôi dùng hết sức đập tay vào thành giường để tạo ra âm thanh gây chú ý. Ngôn Hảo quay lại nhìn tôi , rồi đưa máy tính bảng cho tôi.
"Tôi không nói được thôi, hà cớ gì cô cũng không thèm nói, tôi không nói được chứ đâu có bị điếc"
Đọc xong, Ngôn Hảo cười khảy một cái , rồi đưa tay vỗ vào trán tôi một cái, rõ đau,
"Đồ ngốc, tôi sợ anh cảm thấy tủi thân rồi ấm ức thêm thôi, nói thì cùng nói, không thì cùng gõ, người nói người gõ, khập khiễng vậy, tôi không thích "
Ngôn Hảo vẫn giữ vẻ lạnh lùng khi trò chuyện qua những dòng chữ với tôi. Thỉnh thoảng lại có vài câu và hành động thô lỗ. Không hiểu sao từ những điều xù xì của một cô gái cộc cằn hung dữ lại là đoạn mồi vào giấc mơ dịu dàng mà chủ nhân là một hình bóng yêu kiều từ quá khứ ?
Phải chăng vì những viên kẹo vị dâu mấy ngày nay Ngôn Hảo để lại sau chén thuốc đắng cho tôi, như là một bước đệm ngọt ngào?
***
Những ngày nằm dưỡng thương khi đầu óc đã tỉnh táo, tôi thấy thời gian như đeo xích trôi đi một cách chậm chạp. Và những ngày này cũng là những ngày mà tự nhiên những điều liên quan đến Basti lại xuất hiện trong suy nghĩ, rồi len vào giấc mơ mỗi tối của tôi nhiều đến vậy.
Chỉ có những phút Ngôn Hảo và chiếc máy tính bảng của cô ấy hiện diện, thì Basti mới tạm thời rời khỏi dòng suy nghĩ của tôi.
"công nhận thuốc của cô hay thiệt, tôi thấy tay chân có sức lại rồi "
"Anh đang xỏ xiên tôi đó hả?"
"Đâu có đâu, sao cô cứ nghĩ xấu cho tôi vậy?"
"Chứ anh có chỗ nào tốt để tôi không nghĩ xấu"
Tôi nhăn mặt nhìn Ngôn Hảo vẻ hờn trách, chẳng thèm nhận máy tính bảng từ tay cô. Ngôn Hảo nhận ra ngay vẻ giận dỗi của tôi, nhưng cô ấy chẳng thèm dỗ dành, cười mỉm một cái rồi quay đi. Tôi lại phải đập tay vào thành giường để gây sự chú ý.
Ngôn Hảo quay lại nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt , vừa thách thức. Ánh mắt này gợi lên một chút gì đó thân thuộc.
"Gì?"
"ừ , tôi xấu vậy sao cô cứu tôi làm gì ?"
"tôi cứu rồi mới biết anh xấu như vậy, uống thuốc mà ngày nào cũng bắt tôi làm người xấu, không phải vậy anh đủ xấu để tôi không thể nghĩ tốt cho anh hả"
"hihi, tôi không nghĩ là cô biết nói đùa như vậy đó "
Ngôn Hảo mỉm cười một cái. Chả hiểu sao hôm nay những nụ cười cuả cô ấy thật tươi tắn.
"sao anh nhìn tôi hoài vậy ?"
"Thì ra cô cười cũng đẹp quá"
"Anh ngủ đi"
Tôi không hiểu mình vừa nói gì sai mà lần này Ngôn Hảo bỏ đi một mạch sau lời chúc ngủ ngon mà phần dằn mặt nhiều hơn là phần chúc.
Là tôi nói gì không phải hay là con gái luôn khó hiểu như vậy ? Ngôn Hảo bỏ đi, để mình tôi ở lại. Và Basti quay về trong tâm tưởng của tôi.
Basti cũng từng rời bỏ tôi đi, để lại nhiều dấu hỏi không bao giờ có lời đáp.
Những tháng ngày ngọt ngào với những tin nhắn quan tâm, yêu thương đó tưởng như sẽ kéo dài đến vô tận. Nhưng Basti quá thần bí khiến khi tôi bắt đầu muốn có một cảm giác chắc chắn hơn với em thì thứ em mang lại chỉ là lúc tỏ lúc mờ trong sự hoang mang.
Một đêm, em nhắn tin cho tôi nói là em đang buồn quá. Tôi gọi điện cho em, như bao lần em không bắt máy. Tôi gửi em những tin nhắn chuyện trò, hỏi thăm. Em cảm thấy đỡ buồn một chút, nhưng rõ ràng em vẫn còn đầy sầu muộn. Tôi liền tìm cách làm em vui với một truyện cười.
" Đố em nha, có một thằng mù và một thằng câm đi siêu thị. Thằng câm muốn người ta bán cho nó một chai dầu gội đầu, nên nó đưa tay chỉ chỉ vô cái đầu rồi chà chà gội gội, vậy là người ta bán cho nó một chai dầu gội đầu, vậy đố em thằng mù muốn mua một chai sữa tắm thì làm sao?"
... .
"em không biết hả, thua đi, anh trả lời cho. . "
...
Em im lặng suốt hai ngày sau đó, dù tôi gửi bao nhiêu tin nhắn, gọi điện bao nhiêu lần. Cảm giác lo lắng đốt cháy tôi trong tận cùng sự bức bối. Hai ngày đó dài như thế kỷ, tôi không làm được gì ngoại trừ suy nghĩ đến em. Và ánh sáng chỉ trở lại khi tin nhắn đầu ngày kèm với câu "anh nhớ bảo trọng nghe anh" gọi tôi dậy vào ngày tiếp theo.
Tôi cố hỏi chuyện gì, nhưng em lãng tránh. Em nói giờ em vui rồi, đừng nói chuyện buồn nữa.
Em lại quan tâm yêu thương tôi bằng những tin nhắn. Những phiên gác của tôi vì thế mà bớt đi những nhọc nhằn. Rồi những lúc ngồi nghĩ, tôi luôn có điều để chờ đợi khi mở điện thoại ra. Những ngày tháng đó, tôi đã cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.
"em lên bưu cục nhận quà của anh chưa ?"
"hihi, áo đẹp quá anh, thương anh nhiều lắm"
"đẹp nhưng vừa không em "
" vừa mà, em thích lắm"
"sao em không cho anh địa chỉ nhà em, để anh gửi thẳng tới cho tiện. Mắc công em... "
"hihi, tại em chưa có chỗ ở cố định, khi nào có em sẽ gửi cho anh mà"
"anh chỉ sợ em trốn anh thôi"
"thôi mà, em không có vậy đâu, đừng buồn mà, anh thích gì... em thưởng cho anh nè!"
"anh hả. . điều anh thích. . à, anh thích nhất là người mình thương nói thương mình ... "
"em thương anh "
"không phải, anh muốn nghe giọng em... em không thích nói chuyện điện thoại thì gửi tin nhắn thoại cho anh cũng được. . "
Và sau đó là trùng trùng những khoảng lặng im.
Một lần, hai lần rồi ba lần, cái khát khao được nghe em nói thương mình đều bị em cho chìm vào khoảng không trống vắng. Tôi thấy mình bị tổn thương ghê gớm. Cảm giác mình chỉ giống như một trò đùa của em. Thêm vào kiêu hãnh sĩ diện của một gã đàn ông khiến tôi tự tạo ra một vết thương cho mình và quy đổ hết lên cho điều em không nói. Vết thương khiến tôi dần dà đón nhận những sự quan tâm từ em một cách hời hợt và bất cần. Tôi trả lời chậm trễ nhiều khi chẳng buồn hồi âm cho em. Nhưng em vẫn kiên nhẫn mỗi buổi sáng,"anh nhớ bảo trọng nghe anh "...
Rồi thì Thu Thảo xuất hiện. Cô ấy yêu tôi nồng nhiệt va cháy bỏng . Tôi không rõ đó có phải kiểu mà tôi thích hay không, nhưng ít nhất Thu Thảo luôn nói yêu tôi mỗi lần gặp mặt. Tôi choáng ngợp trong niềm hạnh phúc mới, Basti gần như rơi lãng quên.
Chỉ có một lần, tự dưng buổi sáng đó, đang nằm bên Thu Thảo,cô gái của tôi vẫn ngủ say . Tin nhắn của Basti tìm tới. Lúc đó, dù tôi nghĩ mình đã yêu và hạnh phúc bên Thu Thảo, hài lòng với cách mỗi ngày cô ấy nói yêu tôi, nhưng tôi vẫn rung động khi nhận được tin nhắn của em. Tôi trả lời em sau rất nhiều ngày những tin nhắn của em chỉ còn là chuyện một chiều.
"Em à, anh thích nhất là người mình thương nói thương mình đó. . em có nhớ không, nói thương anh được không ?
Tôi chờ em trả lời cho đến khi Thu thảo thức dậy, chào tôi bằng một nụ hôn nồng say. Rồi tôi tay trong tay dẫn Thu Thảo đi ăn sáng cho một ngày cuối tuần trễ nãi nhưng ấm áp. Và khi đợi Thu Thảo mua đồ trong một shop quần áo, tôi nhắn tin cuối cùng cho em.
"Anh xin lỗi. . anh dành tình cảm cho người chịu nói thương anh rồi. . tạm biệt em"
Nửa tiếng sau trên đường về tôi nhận được tin nhắn trả lời.
"anh nhớ bảo trọng nghe anh ... "
...
Và rồi từ đó tôi và em không liên lạc với nhau nữa. Và rồi từ đó, tôi chỉ còn dành tình cảm của mình cho Thu Thảo, cô gái luôn nói yêu tôi mỗi khi có thể, và sẽ xuất hiện trước mặt tôi mỗi buổi chiều khi tôi tan ca cùng với một chiếc ôm thật chặt. Dù rằng không lâu sau đó, tôi phát hiện ra người luôn nói thương tôi, cho tôi cảm giác nồng háy đó, lại nằm trên giường với một đồng nghiệp của tôi.
Tôi trở về với cuộc sống một mình, nhưng cũng từ bỏ luôn thói quen nhắn tin. Chiếc điện thoại vào mỗi buổi sáng chỉ còn duy một chức năng báo thức, theo đúng nghĩa đen của nó.
***
Những ngày tiếp theo tôi bắt đầu hồi phục rõ ràng hơn. Tôi có thể bước xuống giường và đi tới đi lui trong phòng, hoặc giả khi muốn có thể bước ra ngoài hành lang nhìn ra trang trại trồng thảo dược, nơi mà Ngôn Hảo ngày nào cũng tỉ mẩn chăm sóc từng cây hoa thuốc. Hình như tôi quen dần với việc nhìn thấy cô ấy mỗi ngày.
Rồi một ngày như hôm nay cũng đến. Tôi nghe mấy người giúp việc trong trang trại bảo, Ngôn Hảo hôm nay có việc đi đến sáng mai mới về. Thế là cả ngày tôi cứ cảm thấy trong lòng mình có một cảm giác xôn xao đến kỳ lạ.
Bầu không khí lạnh lạnh khi trời chiều đổ xuống của vùng cao nguyên, khiến tâm trạng khó chịu của tôi sáng giờ càng thêm bức bối. Tôi hơi so vai rồi không hiểu sao lại thở dài. Thuốc hôm nay đắng hơn mọi hôm, có phải vì không phải Ngôn Hảo chăm cho tôi uống ?
Chú Tư Già, người giúp việc lớn tuổi vui vẻ, cũng ân cần chu đáo khi mang thuốc cho tôi, nhưng ngặt một nỗi, chú ấy không dùng máy tính bảng để nói chuyện với tôi. Chú ngồi đối diện và hỏi chuyện tôi bằng những câu hỏi theo kiểu gật lắc. Đến bây giờ tôi mới nhớ làm sao câu nói của Ngôn hảo đêm hôm nào...
"Đồ ngốc, tôi sợ anh cảm thấy tủi thân rồi ấm ức thêm thôi, nói thì cùng nói, không thì cùng gõ, người nói người gõ, khập khiễng vậy, tôi không thích "
Bây giờ ngồi vừa tự mình cố nuốt chén thuốc đắng nghét, không có viên kẹo vị dâu kèm theo sau đó như mỗi ngày, rồi gật lắc một cách uể oải trước những câu hỏi thăm đầy thịnh tình của chú Tư Già. Tôi không biết nỗi niềm trong mình, gọi là nỗi tủi thân như là
Ngôn Hảo nói, hay là nỗi nhớ chính người con gái đó?
Buổi tối, tôi cứ trằn trọn không ngủ được. Tôi không nghĩ về một bóng hình đầy khúc mắc của quá khứ là Basti, cũng chẳng còn bận tâm và lo lắng cho người yêu hiện tại là Thu Thảo. Đầu óc của tôi bắt đầu chỉ nhớ vẻ lạnh lùng nhưng sắc sảo của Ngôn Hảo mà thôi. Tự nhiên tôi nhớ đến một câu trong truyện kiếm hiệp,"trong hồ lô nhà ngươi bán thuốc gì? . Tôi tự hỏi, chén thuốc mỗi ngày,có phải bỏ ít nhiều những hạt nhớ nhung...
Một cách không thể dứt ra, tôi cứ nghĩ về cô gái vốn dĩ mình vẫn chưa biết gì ngoài, ngoài một cái tên, một khuôn mặt xinh xắn mà vẻ hiền lành-hung dữ đan xen khó đoán như những chén thuốc đắng nghét kèm theo viên kẹo vị dâu ngọt ngào.
Đến chiều ngày hôm sau, Ngôn Hảo vẫn chưa về. Chú Tư Già lo lắng đi ra đi vô không yên. Tôi cũng lo lắng, không đủ sức để đi nhiều như chú,nhưng lửa lòng tôi cũng như thiêu đốt . Tôi mượn giây viết và viết vài chữ cho chú:
"Gọi điện thoại cô ây không bắt máy hả chú?
Chú Tư Già quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt tròn xoe, pha chút gì đó ngạc nhiên đến khó chịu. Một ánh nhìn khó hiểu. Rồi chú lặng lẽ lắc đầu và quay đi. Chú Tư cùng một số người làm công khác đi ra thị trấnn tìm cô chủ của mình. Tôi định xin đi, nhưng phát hiện ra hai đầu gối của mình bắt đầu đau lại và thật ra tôi vẫn còn di chuyển rất chậm. Tôi không muốn làm gánh nặng thêm cho mọi người.
Tôi đành gói sự sót ruột của mình vào cái dáng ngồi thất thểu trên bậc tam cấp, thả ánh mắt dõi nhìn về phía ngõ vào trang trại. Và cứ thế, tôi... ngủ gục hồi nào không hay.
Khi tôi thức dậy thì thấy mình đã được khoác thêm một chiếc áo. Và... Ngôn Hảo đã về từ lúc nào, khuôn mặt có vẻ cũng hơi mệt và đang thiếp đi bên thềm cửa giống tôi.
_Ngôn. . Hảo...
Một cách bất ngờ , cuống họng tôi phát ra được những âm tiếng có nghĩa đầu tiên suốt gần một tháng. Nhưng sau hai từ đó, tất cả lại trở lại như cũ, tôi không nói thêm được lời nào khác. Có những ngày tôi từng nghĩ, khi lấy lại được giọng nói, tôi sẽ gọi tên ai trước,là Basti ngọt ngào của những dòng tin nhắn hay Thu Thảo của những đam mê cháy bỏng? Nào ngờ...
Ngôn Hảo tỉnh dậy, nghe tôi gọi , cô ấy cũng hơi bất ngờ. Nhưng rồi thấy vẻ lắp bắp của tôi, biết là tôi chỉ có thể làm đến thế, cô nở một nụ cười dịu ngọt rồi đưa máy tính bảng cho tôi.
"cô đi đâu thế, mọi người đi tìm cô, cô có gặp không ?"
"không, hèn chi về nãy giờ không thấy ai hết "
"mà cô đi đâu vậy, có biết là tôi lo không , sao không gọi điện về báo... "
"Tôi đi chơi với trai , được chưa, vậy có cần báo cho anh không ?
Tôi xụ mặt xuống hệt như một đứa trẻ vừa rơi một que kem,như một người nội trợ mất sổ gạo trong thời bao cấp, như một người đàn ông vừa nhận câu khước từ...
"Tôi giỡn thôi, anh đừng có làm mặt đưa đám vậy, tôi bị kẹt ngoài thị trấn vì cái này nè. . "
Đưa tôi xem xong, Ngôn Hảo mở một đoạn tin cho tôi coi.
Thì ra người ta phong tảo một số con đường ra khỏi thị trấn để vây bắt một đám người liên quan đến một vụ tấn công và cố tình gây thương tích cách đây chưa lâu. Và không khó để tôi nhận ra đó là vụ án tấn công thân chủ tôi. Bài báo đưa tin là đám giang hồ đó đã bị tóm gọn và thân chủ của tôi may mắn không nguy hiểm đến tính mạng.
"Cô bị kẹt ở ngoài đó vì người ta phong tỏa bắt tội phạm hả?"
Ngôn Hảo gật nhẹ đầu.
"Mà hồi nãy anh gọi được tên tôi rồi, chắc vài bữa anh sẽ lấy lại được giọng nói của mình thôi . "
"Vậy hả? Ngôn Hảo trị bệnh hay quá. Mà lỡ không nói được nữa, thì tôi gõ máy tính bảng với cô là được rồi ?"
Ngôn Hảo trừng mắt nhìn tôi.
"Bậy bạ cái miệng "
Chợt ,tôi phát hiện ra đêm nay là một đêm trăng tròn. Ánh trăng lung linh chiếu sáng thảm cỏ mượt mà tạo nên một không khí thật lãng mạn.
Chợt, từ chiếc mấy tính bảng của mình, Ngôn Hảo mở một đoạn nhạc dịu dàng nhưng làm lòng người xao xuyến.
Chợt, tôi không hiểu làm sao,mình lại bước lại gần với đôi chân chưa hề khỏe hẳn, đưa tay nắm bàn tay thanh mảnh cảu Ngôn Hảo và dìu cô ấy một điệu nhảy tình tứ. Ngôn Hảo để yên cho tôi làm tất cả. Ánh mắt nhìn thẳng vào mắt tôi như đốt cháy hết bao nhiêu vời xa khoảng cách. .
Chợt là tình yêu...
Nhưng rồi mọi thứ chợt dừng lại khi tiếng râm ran của đoàn người tìm kiếm trở về.
Chú Từ Già vừa mừng vừa nức nở tìm được cô chủ của mình. Còn tôi, tôi vừa đánh mất một khoảnh khắc hay tìm thấy cả cuộc đời ?
***
LỜI KỂ CỦA CHÚ TƯ GIÀ.
Sau buổi tối hôm đó, chàng trai ấy và cô chủ của Già này càng lúc càng thân thiết khăng khít nhau hơn. Già vừa mừng vừa lo. Già mừng vì sau chừng đó thời gian lặng lẽ, Già mới lại thấy cô chủ vui vẻ như vậy, mới thấy nụ cười của cô chủ tươi tắn tự nhiên như vậy. Nhưng cuộc đời cô chủ của Già đã có quá nhiều bất hạnh, và những vệt buồn từ năm tháng cũ vẫn cứ treo lơ lửng khiến Già không khỏi băn khoăn.
Có lần Già hỏi thử ý cô chủ thế nào. Cô chủ cười một cái rồi khẽ lắc đầu. Cái lắc đầu ấy khiến Già biết chính cô chủ nhỏ đáng thương của Già vốn cũng tự nhìn thấy một điều u ám trước mắt. Chỉ là trái tim người con gái dù tỉnh táo và cố dùng lí trí bảo vệ tới đâu,cũng có những phút u mê khi tình yêu lên tiếng. Già bảo, cô chủ phải biết dừng lại đúng lúc, đừng để tổn thương mình như lần trước... Cô chủ khẽ gật đầu.
Nhiều lần Già muốn ngăn chàng trai ấy lại gần cô chủ, nhưng rồi lại thôi, cô chủ ở bên anh ta, cô chủ vui theo kiểu Già chưa từng bao giờ thấy.
Nhưng rồi,chàng trai hồi phục lại hết sức khỏe lẫn giọng nói của mình và cũng nhận được lệnh triệu tập để làm nhân chứng cho vụ án gây thương tích.
Buổi sáng hôm ấy, cô chủ ngồi cùng Già trên phòng. Già cố nói những điều vui vẻ cho cô chủ vui. Nhưng giấy phút chia xa đang đi tới, khiến cô chủ chẳng để ý đến Già.
Chợt, dưới thảm cỏ xanh mướt, chàng trai gọi vọng lên với tất cả sự tha thiết.
_Ngôn Hảo, em ra đây đi.
Cô chủ đứng bật dậy, chạy ra khung cửa sổ, nhìn chàng trai đứng phía dưới với một bó hoa trên tay.
_Tặng em nè! lát anh đi rồi. . nhưng anh có điều này muốn nói với em...
...
_Ngôn Hảo, anh biết chuyện này thật khó tin, nhưng mà thời gain vừa qua, anh thật sự rất vui khi ở đây và hình như anh từ biết ơn em , ghét em, rồi chuyển qua cần em, thích em và thường em mất rồi...
...
Chàng trai nói đến đây thì cô chủ không còn can đảm nhìn vào đôi mắt đó nữa. Cô chủ quay vào trong phòng , nước mắt bắt đầu rơi. Già nhìn mà xót xa khôn tả.
_Ngôn Hảo à, em cũng thương anh mà , đúng không ?
...
_Ngôn Hảo à, nếu em thật sự thương anh, thì đừng dối lòng mình nữa, quay lại và nói thương anh đi...
...
_nói thương anh đi...
Chàng trai ấy cứ lập đi lập lại một điều mà cô chủ tội nghiệp của Già không sao làm được. Cô chủ cứ đứng đó,nước mắt ngắn dài không biết đã rơi xuống bao nhiêu. Già định chạy ra bảo chàng trai ấy hãy đi đi, bao nhiêu đó đủ rồi, nhưng cô chủ đưa tay ngăn Già lại. Có lẽ cô chủ biết, không bao lâu nữa, với sự im lặng trường diễn của mình, chàng trai ấy sẽ ra đi và biến mất như chưa từng xuất hiện...
Và cứ thế,chàng trai chỉ nhận được tấm lưng lạnh lùng lùng tuyệt không một cử động cho đáp án của lời tỏ tình. Chàng tari thất thểu quay đi khi hoàng hôn đã tím ngắt cả chân trời. Cao nguyên như chưa bao giờ lạnh đến thế.
Và thêm một lần, Già thấy cô chủ mình đau đớn trong câm lặng. Thêm một lần, Già thấy chiếc ôm dành cho cô chủ bé nhỏ của mình lại trở nên chật chội , thiếu thốn và bất lực đến thế. Cô cứ khóc và ngủ lịm lúc nào không hay trong vòng tay Già...
Chàng trai ấy sẽ không bao giờ biết nỗi đau khổ của cô chủ. Rằng một người câm thì làm sao có thể nói thương anh ta như là anh ta muốn. Chàng trai ấy cũng sẽ không bao giờ hiểu vết thương anh ta gây ra sâu xoáy đến cỡ nào, vì đó là một vết đâm hằn lên một vết thương cũ.
Nhưng Già cũng không hề biết rằng, có một sự thật khác còn kinh khủng hơn thế nữa.
Cách sau đó khoảng nửa năm, Già gặp lại chàng trai ấy tại thị trấn một cách tình cờ. Thì ra anh ta vẫn xuất hiện quanh trang trại để lén nhìn cô chủ của Già, cho đến cách đây hai hôm, cô chủ chính thức đi nước ngoài để du học. Già không hiểu sao khi gặp chàng trai ấy đang ủ dột bên ly bia cối, Già lại mất hết cái gọi là tức tối trách móc.
Hơn thế, Già mang hết mối tình đầu cảu cô chủ kể cho anh ta nghe. và dĩ nhiên, Già kể luôn cả chuyện cô chủ của Già từ năm mười tuổi ,sau một lần ăn nhầm nấm độc đã vĩnh viễn mất đi giọng nói.
Già kể anh nghe về mối tình đầu quen qua mạng của cô chủ... Anh đặt ly bia xuống nhìn Già như thể nhìn một sinh vật lạ.
Già kể anh nghe về cách cô chủ yêu thương. Vì không có giọng nói để truyền tải tình cảm, nên những tin nhắn quan tâm mỗi ngày trở thành một cứu cánh cho cuộc tình mà cô chủ rất mực trân quý. Cô chủ luôn tìm cách gửi những điều ngọt ngào nhất vào từng dòng tin... Đôi mắt anh như trải rộng một mặt hồ ký ức...
Già kể anh nghe về những hoang mang lo lắng của cô chủ khi biết mối tình đầu làm nghề bảo an, nguy hiểm luôn rình rập. Vậy nên mỗi buổi sáng cô chủ luôn nhắn cho mối tình đầu " Anh nhớ bảo trọng nghe anh "... Anh lập lại từng từ với đôi môi run rẫy...
Già kể về vũ hội hóa trang gây quỹ để ủng hộ những người không may mắn bị câm điếc, cô chủ vượt qua hết mặc cảm của mình, đeo chiếc mặt nạ che nửa gương mặt chỉ để một lần gặp người mà mình ngày đêm mong nhớ... Anh đưa hai tay ôm đầu, hơi thở anh như đang bị một điều gì từ phía sau làm cho bóp nghẹt...
Già kể anh nghe về điều mà mối tình đầu của cô chủ thích nhất, cũng là điều làm cô chủ vụn vỡ tổn thương nhất. Già chưa kịo nói hết câu thì anh đã vừa cười chua xót vừa hoàn tất câu nói nghiệt ngã đó . . " Điều anh thích nhất, là người mình thương nói thương mình . "
Già kể anh nghe, về lần cô chủ lấy hết lòng tin để một lần bước ra ánh sáng, để giải bày sự thật với mối tình đầu, nhưng khi cô chủ xuất hiện gần con phố , thì thấy mối tình đầu tay trong tay với một cô gái khác... Anh nhắm mắt rồi như đỗ gục xuống bàn.
_chú Tư. . không thể nào. . không thể nào... Ngôn Hảo là Basti sao?
_Cậu nói cái gì vậy?. . không lẽ... .
Đến đó Già mới biết tại sao, cô chủ vốn lạnh lùng sau khi bị mối tình đầu làm cho thương tổn ,lại nồng nhiệt lo lắng chăm sóc cho một người đàn ông xa lạ. Thì ra, chàng trai này, không ai xa lạ, chính là mối tình đầu day dứt khó quên kia sao ?
*****************
Bây giờ là hai năm sau.
Già đang đứng chờ đón cô chủ cảu mình từ nước ngoài trở về sau một thời gian rất dài đi du học.
Già đứng đợi máy bay hạ cánh mà nghĩ bao nhiêu chuyện để nói.
Già sẽ nói cho cô chủ nghe về những hợp đồng thảo dược ngày càng lớn.
Già sẽ nói cho cô chủ nghe về những cây thuốc ngay càng xanh tốt.
Già sẽ nói cho cô chủ nghe là Già vẫn đang rất khỏe, và cũng như mọi người Già rất nhớ cô chủ.
Và, Già sẽ nói cho cô chủ nghe về một nhân viên mới.
Anh ta được Già nhận vào làm bảo vệ, cô chủ biết đó, trang trại càng ngày càng mở rộng , không tăng cường an ninh là không được. Nhưng anh chàng bảo vệ mới này không chỉ siêng năng canh gác mà còn chịu khó học hỏi,nhanh chóng nhớ hết các loài thảo dược cơ bản. Bên cạnh đó,anh ta vì muốn đợi người anh ta yêu thương trở về , nên mới cô gắng học thành thạo thủ ngữ để có thể yêu thương một người không bằng lời nói. Già cũng băn khoăn không biết có nên giúp anh ta không, nhưng nhìn anh ta, Già biết anh ta chân thành và yêu người mình yêu lắm. Có những đêm trăng tròn, anh ta ngồi nghe một bản nhạc du dương nào đó,mắt nhắm lại như đang thả mình vào một khoảng không của một đêm thuộc về miền ký ức xa thẫm nào đó. . Hai năm có lẽ là đủ để một người hiểu mình có yêu một người hay không? Và chừng đó thời gian cũng đủ sâu lắng để một người hiểu cách cảm nhận tình yêu từ một người không cần lời nói là như thế nào.
Cô chủ, thấy Già nghĩ vậy đúng không ?
À mà, cô chủ biết Già đang nói đến ai mà, đúng không ?
Thụy Phiên Nguyễn Phúc
Vote Điểm :12345