RẦm RẦm!
Tại ngôi biệt thự to lớn, mọi vật dụng trong nhà đã không còn chỉ còn
lại nền nhà rỗng không. Một gia đình ấm cúng khi xưa đã không còn nữa và
nó đang bị... - Anh ơi anh đừng đi. Em có làm gì sai anh nói đi em
sẽ sửa. Đừng bỏ rơi mẹ con em mà huhu..._người đàn bà ngồi khóc lóc,
rên rỉ Mặc kệ người đàn bà ấy ngồi khóc, người đàn ông đó vẫn bước ngang qua - Ba ơi ba đừng bỏ con mà ba_một bé trai chừng 4 tuổi vừa khóc vừa lên tiếng Bỗng người đàn bà lên tiếng, giọng nói rưng rưng: - Có phải do nhà này phá sản nên anh mới bỏ em đi đúng không?
- Phải,là thế đó. Tôi cũng nói cho cô biết tôi lấy cô chỉ vì tôi không
muốn sống trong cuộc sống nghèo khổ nhưng giờ thì đã khác, và lúc tôi
chưa cưới cô tôi đã có người đàn bà khác ở ngoài, tôi chẳng yêu thương
gì cô cả!_người đàn ông ngoảnh mặt đi, tới cửa thì... - Ba ơi đừng đi mà. chị ơi chị mau gọi ba lại đi không thì ba đi thiệt đấy, chị!
Từ nãy tới giờ một đứa bé gái đứng đấy chẳng nói gì, im lặng, đôi mắt
màu tím lạnh lùng lướt nhìn những việc vừa xảy ra, rồi nhìn sang người
đàn ông - Ba không đi được không ba, chẳng phải ba đã nói thương con nhất hay sao?_bé gái nói giọng nghẹn ngào - Đúng lúc trước tao thương mày nhưng giờ tao đã có con khác rồi mày không phải con tao nữa! - Được, nếu anh đi tôi sẽ chết cho anh xem_cầm trên tay cây dao nước mắt lã chả rơi - Nếu cô muốn thì tùy cô, tôi cũng chả biết làm thế nào!_người đàn ông nói giọng dửng dưng như chẳng liên quan đến mình ẦM ẦM - Được, nếu anh nói vậy thì tôi cũng không ép nữa."Pập".Á a......
Người đàn ông vẫn không nhìn lại. bước lên chiếc xe hơi bóng loáng.
Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh rồi xa dần trong làn mưa lạnh buốt - Mẹ ơi đừng chết mà... huhu..._2 đứa bé cùng nói trong nước mắt
- Mẹ...xin lỗi...2 con...2 con phải...phải sống..thật tốt đấy. Mẹ ...mẹ
không thể chăm sóc...cho...cho 2 đứa rồi!!Mẹ... mẹ xin lỗi!!_nói rồi
người đàn bà mắt nhắm lịm, hơi thở nhẹ dần rồi tắt hẳn - Mẹ
ơi!Mmmmmmẹ_giọng hét của 2 đứa trẻ xé tan sự im lặng trong màng mưa.
Những giọt nước mắt rơi nhiều hơn. Trong đôi mắt ấy vừa có sự đau buồn
vừa có sự căm phẳng. Và đó cũng là mở đầu của biết bao sống gió.