Phi thật nhah vào cổng trg,, còn 1' nữa thôi là ông giám thị sẽ đóng cổng đồng ngĩa vs việc sẽ khép lại bầu trời trong xah ò đám hs đi muộn, trong đó có n', nhưng đen đủi lm s, ng bị ông trời bỏ rơi luôn là n
- Á
n ngồi thụp xuống cánh cổng đóng sầm lại, bàn chân đang bị thụt xuống cống do bị cọ xát vs bê tông nên rất đau. n đang dở khóc dở cười thì có giọng ns vang ln
-Cậu có s ko?
n vừa ngại vừa xấu hổ vẫn cúi mặt
-Tớ ko s đâu, c cứ đi vào đi, kệ t
cậu bn khẽ cười
-Cổng đóng r!
1 cách nhẹ nhàng nhất, c ta đẩy nắp cống nặng nhích sang và nhấc bàn chân n ln, chân n đang chảy máu và thâm hẳn 1 vùng, rất đau nhưng n cố tỏ ra bt nhất có thể. cậu. lấy trog cặp ra vài miếng băng dán và dán cho n r đơ~ n dậy
-Đau lm đúng ko? đừng cố che dấu cảm xúc vết thương sẽ càng đau hơn đấy
Ns r cậu bc đi, câu ns s mà quá quen. Năm ngoái khi chia tay vs Hùng, n cx đau đấy nhưng cx cố tỏ ra bt, lúc đang đi dạo trong công viên ngồi trên ghế đá 1 mk có 1 a bn đã ngồi xuống cạnh n
-Cậu có vẻ ko ổn?
-Tớ rất ổn, cảm ơn!
n đứng dậy bỏ đi, c bn đó vẫn cố ns.theo 1 câu
-Đừng che dấu cảm xúc, vết thương sẽ càng đau đấy!
n dừng lạ nhưng r lại bc tiếp, phải chăng tất cả đều là định mệnh, vừa r, câu ns đó, cx là từ cậu
buổi học sau n gặp cậu- Nguyễn Trần Nam- hs ms ở lớp, dần 2 ng trở thành bn, bn thân và xa hơn theo time
1 hôm đang trên đg trở về nhà từ trg, tự dưng n dừng xe lại, ngồi xuống lề đg ôm lấy phần bụng dưới ngực, c vội vã dừng theo đến cạnh n lo lắng
- mày ls đấy?
mặt n tái nhợt nhưng vẫn lắc đầu
-t ns bao nhiêu lần r, ko đc giấu
-ĐAU!
n ns như hét ln, nc mắt chảy ra từ 2 khóe mắt, c ns sẽ đưa n đi bệnh viện nhưng n ko chịu đi khiến c lo hơn. sau 5' vật vã n đã đơ~ lại ln xe đi về
chiều hôm đó n nghỉ hk và đi đén bệnh viện 1mk, cầm kết quả tay n run run, đôi chân sắp ko đứng vững, ngồi xuống ghế đá trg khuôn viên nc mắt dàn dụa trên khuôn mặt gầy,,đưa tay từ từ chạm ln khuôn mặt, mọi dự định sau khi tốt nghiệp của n và Nam coi như đỗ vơ~
chỉ cn vài ngày nữa là n vs c sẽ đi khám sức khỏe để hoàn thành bộ hồ sơ đi du hk ở Sing, ước mơ của cả 2
n đang ngồi trg phòng ko lm gì cả chỉ ngồi ở bàn hk xem lại những dòng chữ mà lũ bn ghi cho sau ngày chia tay 12 n vẫn cười nhưng "mắt cứ chảy mồ hôi"
có tiếng chuông dưới cổng qia ô cửa sổ n nhìn thấy Nam, khuôn mặt c đỏ ửng vì nắng và có gì đó hoảng hốt
- s m ko nộp hồ sơ?
-có nộp nhưng họ trả lại
-m ns dối, hồ sơ of t vs hồ soe of m có gì # nhau
- có thể m may mắn hơn, chẳng hạn
c hơi bất ngờ r lại im lặng trc thái độ quá bình tĩnh của n
- vậy cn việc đi du hk chung?
- m cx thấy đấy, t ko đủ điều kiện, m cứ đi 1mk đi, chúc m may mắn
- ừ, 1mk, hẳn là may mắn.... đừng baobh giấu t điều gì
c quay lưng n chạy nhanh về phòng và chống chọi vs cơn đau
Hn c đi, n nhập viện vì ko thể chịu đựng đc nữa cả nhà đều sốc khi n dấu bệnh quá lâu để đến bây h mọi chuyện đều đã đến hồi kết
bc vào căn phòng trắng, mắt mẹ n đỏ hoe, đưa n 1. lá thư
"hn t sẽ ln đg thực hiện ước mơ của 2 đưa và ko có m, t hơi buồn nhưng sẽ cố gắng, t ko hỏi nhưng t biết chắc rằng m đang ko hề ổn, t ko hỏi vì sự bt quá bất ngờ của m,m ở lại hãy sống hp và luôn nhớ rằng đừng che dấu cảm xúc vết thương sẽ càng đau đấy"
Đôi mắt n nhòe đi "t biết che giấu cảm xúc sẽ lm t đau hơn nhưng đây cn cách nào khác, t xl" và dần dần khép lại
_The end_
Vote Điểm :12345