Tên truyện : Học viện Magic
Tác Giả : Minzu
Thể Loại : Teen _ Ảo tưởng _ Tình cảm _ Hành động
Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): Ai cũng có thể đọc
Cảnh cáo về nội dung truyện : Không
Đây là truyện đầu tiên mình viết về ảo tưởng và phép thuật, nên mọi thứ
mình nói trong đây đều không có thật cho nên mấy bạn độc giả đừng ném
đá em tội nghiệp em lắm :))
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
''Nhớ nha con gái của mẹ.. Mẹ tặng cho con dây chuyền này để làm vật kỉ
niệm nhưng chắc con không nhớ đâu nhỉ. Ba mẹ đã giúp con đến với thế
giới này để bảo đảm an toàn cho con.. Con sẽ bị xóa đi ký ức lúc nhỏ của
con. Chắc con sẽ hiểu tình cảnh của ba mẹ.. Ba mẹ rất yêu con. Nhưng
con phải ở đây để bảo đảm sự an toàn cho con.. Con không thuộc thế giới
Thứ Hai.. Nếu con qua thế giới đó.. Con sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.. Hãy
nhớ nha con yêu của mẹ! Ba mẹ và anh con rất yêu con....... Hãy nhớ
đừng bao giờ đến thế giới Thứ Hai........''
''Mẹ ơi! Ba ơi! Anh
ơi! Thế này là sao? Sao lại bỏ đi chứ? Con còn ở đây mà... Đừng đừng..
Tại sao con lại không cử động được.. Đừng bỏ con mà... Cứu em với anh
ơi... Đừng đừng mà!! ĐỪNG ĐI MÀ!!!!!!!!!!! ''
''Renggggggggggggggggggggggg''
-Hộc.... hộc...hộc... Lại là cái giấc mơ kỳ lạ đó.. Khó hiểu thật.. Haisss... Ái.. 6h rồi sao đi học mới được..
Xin chào mọi người! Tôi là Dương Lôi Thiên My, 1 cái tên kỳ lạ phải
không?? Họ là Dương Lôi? Thật lạ phải không? Sao tôi không họ Trần,
Nguyễn.... mà lại là Dương Lôi. Tôi cũng chẳng hiểu sao, tôi là trẻ mồ
côi được đem về cô nhi viện năm tôi 5 tuổi, tôi có lần hỏi sơ của tôi là
tại sao tôi lại có tên như vậy thì sơ tôi lại trả lời là khi sơ nhặt
được tôi thì thấy tờ giấy để là ''Tên cô bé là Dương Lôi Thiên My '' nên
sơ đã đặt tên đó cho tôi, thật sự những ký ức lúc nhỏ tôi không thể nào
nhớ nổi, lúc 5t thì cũng phải nhớ chút ít về ba mẹ nhưng tôi lại không
nhớ gì cả. Nhắc đến sơ tôi thấy nhớ sơ quá.. Tôi cũng 17t rồi không muốn
sống dựa vào ai cả nên đã tự đi làm thêm kiếm tiền thuê 1 căn hộ nhỏ và
chuyển sang sống ở đó luôn, nhắc tới càng nhớ sơ và bọn trẻ. Tôi nhớ
những lần tôi đùa giỡn đến trầy xước cả chân với bọn trẻ, ngồi ăn cơm
cùng nhau, tối thì ngồi tâm sự cùng sơ, thật nhiều kỉ niệm. Nhưng dạo
này từ khi tôi chuyển qua căn hộ mới thì gặp những chuyện rất lạ thường,
có lần bị cúp điện tôi mò mẫm tìm cây đèn cầy thì bị vấp té, tay tôi bị
sượt ngang ổ điện và thế là phòng tôi sáng trưng trong khi đó các căn
phòng kế bên lại tối thui, ai cũng chạy qua phòng tôi hỏi sao mà phòng
tôi lại có điện? Bộ xài máy phát điện sao? Mắc cười thật. Tôi ở chung cư
mà. Điện thì xài chung cùng có điện cũng cùng mất điện, tự nhiên lúc
cúp điện phòng tôi sáng trong khi phòng khác lại tối. Người ta hỏi, tôi
cũng lắc đầu chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rồi 1 chuyện kỳ lạ nữa, 1
hôm đi làm thêm về tôi bực mình vì 1 ông khách chọc ghẹo tôi, tôi bực
mình về nhà đầy cửa 1 cái ''Rầm'' tự nhiên cánh cửa lại rớt xuống 1 cái
'' Rầm'' tôi hoảng hồn hết luôn, mọi người ra hỏi tôi, tôi không muốn bị
la nên nói là mới mở cửa là nó rớt vậy nên ông chủ chung cư nói là ngày
hôm sau sẽ nhờ người thay cửa nên tôi cũng yên tâm, tôi bước vào phòng
mà trong lòng tôi vẫn còn tức lắm, tôi đấm 1 phát vào tường và thế là 1
lỗ ''chà bá'', tôi xanh cả mặt mới bị cái cửa mà giờ tới cái tường, tôi
chỉ là con gái liễu yếu đào tơ mà, đấm có phát nhẹ cho đỡ tức mà nó lại
cho 1 lỗ lủng lớn thế đấy. Đau lòng quá, thế là bị hàng xóm chửi cho ê
mặt rồi còn phải lấy tiền ra bồi thường nữa, hết luôn cả ống heo rồi,
phải nhịn ăn để đành rồi hu hu.. Nhưng thôi tôi phải chuẩn bị đi học
đây....
Tôi sửa soạn đồng phục rồi đứng trước gương, tôi vô
cùng hài lòng vì tôi không phải thuộc dạng xinh đẹp, nhưng tôi có tiếng
là dễ thương nhất trường khi còn học cấp 2, nhưng chỉ có 1 cái là đôi
mắt khác thường của tôi, nó màu tím. Tôi phải để đành tiền mua kính sát
tròng màu đen đeo vào và nói dối là tôi đeo kính sát tròng nên nó có màu
tím vậy đó. Mệt thật, Tôi đứng sửa soạn đồng phục chình chu lại rồi
thầy cái sợi dây chuyền hình tia chớp lóng lánh trên cổ tôi. Tôi lại nhớ
về giấc mơ đó, tôi được biết là từ khi được đem về cô nhi viện thì tôi
đã có sợi dây này rồi, lạ thật. Nhưng thôi tôi phải đi học thôi. Tôi
chạy thật nhanh đến trường vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi vào trường
cấp ba..
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :
Học Viện Magic - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Truyện Teen Đang Sáng Tác - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/44-244-1#ixzz3KHw6gbxS
Vote Điểm :12345