muốn thử sức nên đây là lần đầu tiên mình viết truyện nên có gì thì mọi người chém nhẹ tay nhak! GTNV
Thảo nhi là cô gái ngoại hình không quá hoàn hảo nhưng dễ thương,vui
tính ,nhưng là người sống nội tâm,hay pha trò cho mấy con bạn thân ,học
năm nhất nghành sư phạm mầm non,(gái thẳng nhưng chị ấy bẻ cong queo
ak,kaka) chị :phương thảo,đẹp hơn nhi nhak,học cùng nghành với nhi nhưng học năm 2 còn nhân vật khác mình gt sau nha Vào truyện thôi: <chị thật sự muốn xa em sao,không cần em nữa ak,không muốn nắm tay em sao, không
có em chị vẫn sống tốt àk,nhưng em không thể,không có chị em sống sao
đây,không nắm tay chị em phải làm sao trên con đường này đây .......)
reng..reng...reng
tiếng chuông báo thức 6:00 đánh thức giấc ngủ ngon lành của nhi(mình
xưng nhi là nhỏ nhék) nhỏ muốn đập tan cái đồng hồ này nhưng chợt nhớ ra
điều gì đó nhỏ nhảy vọt dậy vào vscn.ra là hôm nay nhỏ phải đến trường
làm hồ sơ nhập học,15p sau nhỏ ra với quần jean ôm và chiếc áo sơ mi
trắng ,tóc uốn màu vàng hạt dẻ được thả dưới vai tí,tuy đơn giản nhưng
dễ thương hen.bước vào ngôi trường đại học sư phạm nhỏ hơi ngỡ ngàng một
tí vì đây là lần đầu tiên nhỏ thấy ngôi trường bự chà bá như thế này(ở
quê mới lên đó mà).lo nhìn xung quanh nên nhỏ vô tình va chạm với một
người. <ơ,chị ..chị ..chị có sao không ,em xin lỗi > nhỏ vừa nói vừa đỡ chị ấy dậy <<hì,chị không sao ,..>> chị trả lời khi đã đứng dậy <Oh tay chị chảy máu rồi,em xinnnn lỗi ,chị có sao không zậy> nhỏ hoảng hốt khi thấy tay chị ướm máu sau khi té <<ưkm không sao đâu chỉ trầy sơ sơ thôi,em đừng làm quá lên vậy chứ>> không
biết vì sao mà nhỏ cầm tay chị lên rồi thổi vào vết thương đó,nhỏ cảm
thấy xót cho chị,lúc này ,cảm giác này là sao nhỏ không biết nhưng nhỏ
thấy đau giống như thấy người thương mình bị vậy. còn chị hơi bất ngờ
về hạnh động của nhỏ ,mặt hơi ửng đỏ vì ngượng ,nhưng lúc này chị mới
có cơ hội nhìn thẳng vào mật nhỏ,thỏ thật đẹp,khuôn mặt nhỏ đang nhăn
nhó vì lo cho chị hay cảm thấy có lỗi đây. chị như thức tỉnh khi nhỏ
ngước lên và 2 ánh mắt đó chạm nhau ,có thứ gì đó làm cả 2 phải đỏ mặt
lúc này,chị rụt rè rút tay về,nhỏ hơi ngượng vì hạnh động đó. <mình sao zậy ta,sau lại cầm tay chị ấy chớ,trời ơi thật là ngại chết mất>nhỏ đang suy nghĩ không biết mình bị gì rồi đây em xin lỗi,để em dẫn chị lên phòng y tế nhak;nhỏ vừa nói xong không đợi chị trả lời nhỏ choàng qua tay chị dẫn chị đi hơi bất ngờ nhưng chị vẫn đi theo nhỏ đi được đoạn nhỏ bỗng nhiên đứng lại làm chị nhìn lên nhỏ(nhỏ cao hơn chị nha)hỏi:sao zậy em zạ zạ em không biết phòng y tế ở đâu ạk ...nhỏ hơi cúi đầu nói vẻ ngại ngùng ka
ka ka,chị lấy tay che miệng cười nhưng cũng không ngăn nỗi vẻ mặt chị
lúc này,chị nói khi đã lấy lại bình tĩnh,em thật là dễ thương nhak (không biết bây giờ có cái lỗ nào quanh đây không ,nhỏ thật muốn chui xuống cho rồi,thật dị quá thôi)nhỏ đang nghĩ dạ
em...mới đến trường thôi à,em đến nhập học(nói đến đây nhỏ mới nhớ ra
việc nhập học,nhỏ không biết làm sao ,khi chị chưa đến phòng y tế) chị ..chị..(nhỏ ấp úng) sao em? chị hỏi nhỏ khi nghe thấy nhỏ muốn nói điều gì đó thật
xin lỗi,nhưng chị có thể đến phòng y tế một mình không,em..em..phải đi
nhập học,giờ đã trễ rồi(nhìn vào mắt chị nhỏ đang đơi câu trả lời) à tính bỏ chạy à (không hiểu sao lúc này chị muốn xem nhỏ phản ứng thế nao) không
không ý em không phải zậy ,tại em phải làm hồ sơ nhập học thôi em sợ
trễ mất(nhỏ sợ chị hiểu lầm liền giải thích),thôi zậy để em dẫn chị lên
phòng hihi,không sao chị chỉ đùa thôi,em đi đi (chị vừa cười vừa nói) haiza chị làm em sợ muốn chết à,à đây là số đt của em có gì chị liên lạc với em nha uk được rồi ,em không cần quan trọng lắm đâu,bye em zạ bye chị thế là mỗi người mỗi ngã,liệu họ có duyên để gặp lại nhau không,hãy chờ xem nhé