Con rối tomboy...
Nhét đôi headphone vào tai, vác chiếc balo lên vai, hai tay xọc vào túi quần. Tôi tới trường với điệu bộ dửng dưng như thói quen hàng ngày của Tôi. Tiếng nhạc sôi động lùng bùng bên tai làm Tôi quyên đi mọi thứ xung quanh, bỏ qua mọi ánh nhìn kỳ lạ châm biếm của mọi người. Tôi – 1 sinh viên năm đầu trường an ninh, chuyên nghành Tôi chẳng thích tí nào. Điều đó chẳng phải do bố mẹ Tôi muốn vậy sao. Họ không muốn Tôi theo đuổi ước mơ của mình vì họ cho là nhảm nhí, vô công rồi nghề. Trong gia đình Tôi, chẳng ai chịu nghe suy nghĩ của Tôi, chẳng ai hỏi xem điều Tôi thật sự muốn là gì. Họ muốn Tôi khoác lên mình bộ cảnh phục oai phong như Ông nội đáng kính, muốn tôi nối bước truyền thống gia đình. Nhà có tới 4 chị em gái mà em út là Tôi lại giống con trai nhất. Họ định hình phong cách gái không ra gái, trai không ra trai cho Tôi từ khi Tôi mới chào đời, mọi thứ của Tôi đều là đồ con trai. Thế nhưng Tôi lại nuôi tóc dài- một mái tóc đen mượt đến các chị Tôi cũng phải ghen tị. Trông Tôi rất kì dị (các bạn có thể tưởng tượng ra Tôi không?)… mọi thứ trở lại lẽ tự nhiên khi kỳ sinh lý của Tôi bắt đầu năm Tôi hơn 16 tuổi (sự chậm trễ này mà cả nhà suýt ăn mừng vì Tôi không thể là con gái, và có dự định đưa Tôi sang thái lan), họ buộc phải dừng suy nghĩ biến Tôi thành con trai lại, Tôi được trở về thân phận phải có mà bà Mụ nặn ra. Thế nhưng những lời trêu trọc, cợi nhả của lũ trẻ và mọi người xung quanh khiến Tôi trở lên lạnh lùng và trơ lỳ với ánh mắt mọi người bàn tán chỉ trỏ về mình. Bây giờ, đó không còn là điều Tôi quan tâm.
Nhập học, Tôi đòi ra ngoài ở riêng, được tách xa cái môi trường sống mà Tôi chán nản bao nhiêu năm. Tôi như con chim sổ lồng tung cánh tự do. Ở đó chắc sẽ không ai biết Tôi , không ai chỉ trỏ, chêu đùa nữa . Những ngày tháng đầu Tôi thật sự hạnh Phúc vì vẻ nữ tính mà Tôi tạo ra, Tôi có 1 vài cô bạn nữ khá xinh đẹp, con gái an ninh đa số đều đẹp và gia đình có điều kiện. Tưởng rằng cái bóng nam nhi sẽ bị quăng đi hoàn toàn nhưng Tôi đã nhầm, cái tính cách lập dị, mạnh mẽ được gia đình rèn ép bao năm sao mất đi ngay trong 1 hai năm. Dù Tôi có cố gắng thế nào thì nó vẫn cứ vô tình bộc phát trong lúc Tôi lơ là với bản thân mình. Bạn bè mới quá rắc rối, họ cứ lải nhải về vấn đề quần áo, phấn son, và các mỹ nam xung quanh quá nhiều khiến Tôi đau đầu, rắc rối kinh khủng. Tôi lại thấy con trai dễ thương, đơn giản hơn. Mấy cô bạn nữ dần xa lánh Tôi vì Tôi không cùng hứng thú với họ khi luôn phê bình phong cách thẩm mỹ của họ dù Tôi đã cố gắng hòa đồng. Thôi được, Tôi cũng chả cần bạn bè nữa, vì cuối cùng cũng chả có ai hiểu được Tôi. Cái kiểu chơi cho có, Tôi không hứng. Cuối cùng Tôi hết chịu nổi. Tôi khép mình hoàn toàn trước mọi người, phớt lờ tất cả mọi người xung quanh. Tôi vẫn ăn mặc rất nữ tính dù cho không hợp với dáng vóc cao và hơi thô của Tôi( Tôi đã từng bị bắt đi tập gym và chơi những môn thể thao của con trai) nhưng hành động lại như con trai khi vác cái ba lô màu hồng mà xọc tay vào túi quần, nghe nhạc rock, chơi đá bóng… mỗi buổi học Tôi đều chọn bàn cuối cùng, đeo tai nghe và ngủ…
Sẽ chẳng có gì khiến Tôi chú ý nếu như Tôi không lên sân thượng và thấy Anh – con người tương phản hoàn toàn với Tôi, nhưng lại thu hút Tôi một cách kỳ lạ. Cái buổi xế chiều gió heo may luồn lách dưới những tán bàng đang độ thay lá, Tôi đứng trên sân thượng buông thả mái tóc dài đen mượt của mình cho gió thổi tung. Ánh mắt Tôi hờ hững liếc nhìn đám sinh viên như những con kiến đang miệt mài chơi dưới sân trường. Anh lướt nhanh trên chiếc batin qua đám người đang không ngừng nhìn theo Anh, mái tóc vàng rực của Anh dưới những tia nắng cuối thu càng trở lên rực rỡ. Nó gợi lại cho Tôi ký ức về năm cấp hai, đã từng mơ ước được đi trên đôi batin như thế. Tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ réo rắt vang lên. Nếu như không phải vì điều kiện mà Ông nội ép rằng Tôi không được bỏ bất kỳ tiết học nào thì Tôi đã trốn về phòng trọ và ngủ rồi. Tôi uể oải vào lớp, và Tôi thấy Anh ngồi đó, vẫn nổi bật giữa bao người. Thì ra Anh cùng khoa với Tôi và điều tuyệt vời là chúng Tôi sẽ thường xuyên có những giờ học Triết chung một giảng đường. Lần đầu tiên Tôi không ghét việc đi học, mọi thứ xung quanh và mọi người ai cũng dễ thương thế.
Tôi lập nick mới trên facebook sau khi đã hỏi dò được nick của Anh. Tôi xây dựng cho mình 1 thế giới ảo nhưng ở đây Tôi sống đúng với con người mình – 1 đứa con gái với những người bạn mới. Sẽ không ai biết Tôi ngoài thế giới thực, kể cả Anh. Dù ở đâu Anh cũng luôn thu hút mọi người, thế giới của Anh thật phong phú và luôn chứa những ước mơ chưa thực hiện được của Tôi. Việc làm thân với Anh thật quá khó khăn: tâm hồn vốn khô cứng phải học xuất khẩu thành thơ để đối đáp theo kịp Anh, không khiến Anh mất hứng. Cố gắng trở thành 1 con người hài hước. Tôi và Anh kể cho nhau nghe về cuộc sống, những chuyện thú vị đã trải qua… có điều chuyện tôi kể có tới 60 % là do tôi tưởng tượng về cuộc sống tôi mong ước…trong mỗi tiết học chung Tôi không còn nằm bò trên bàn và ngủ nữa. Tôi học hành tử tế khiến cho vị giáo sư môn Triết – ông bạn già lâu năm và cũng là tai mắt của Ông nội Tôi vô cùng hài lòng, tất nhiên Ông nội Tôi ở nhà cũng sướng như điên tức tốc bỏ cơ quan chạy tới xem Tôi học và hết sức tạo điều kiện để Tôi tiếp tục phát huy chứ không phải đe dọa Tôi ép buộc Tôi như trước. Họ nhầm rồi, Tôi làm bộ học nghiêm chỉnh chỉ để nhìn Anh từ đằng sau mà không ai phát hiện, để Anh luôn trong tầm mắt của Tôi, và cũng để gây ấn tượng tốt với Anh. Mọi lời giảng của thầy cô cứ trôi tuột qua tai… Tôi đã thành công trở thành bạn Anh trong thế giới ảo, còn trong thế giới thật, Anh giống như bao người coi Tôi như không khí . Đã nhiều lần Anh hỏi Tôi là ai? Tôi chẳng dám nói bởi Tôi sợ, Tôi tự ti nghĩ rằng Anh sẽ thờ ơ và nghĩ Tôi lập dị ngay cả cơ hội gần Anh trong thế giới ảo cũng không còn.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, Tôi không giấu được lâu. Anh khiến Tôi bất ngờ và Tôi đã từ chối. Điều Tôi lo sợ nhất đã sảy ra đúng lúc Tôi phát hiện mình không thể dời tầm mắt khỏi anh, một thứ cảm xúc gì đó đặc biệt đang dần lớn trong tôi. Tôi chẳng thể là gì được nữa, Anh và Tôi xa, rất xa… Tôi chối bỏ cái cảm giác là lạ trong tim, dìm nó xuống đáy lòng âm u nhất, Tôi đã đấu tranh rất nhiều, tìm mọi lý do để buông bỏ nhưng nó cứ bám diết khiến Tôi không còn cách nào quên được nó. Tôi trở lại như xưa, lãnh cảm với mọi thứ, thậm chí còn hơn trước bởi Tôi lo sợ mọi người biết điều ấy.
Sang năm hai, Tôi đòi chuyển sang khoa khác học,để xa Anh và Tôi sẽ dễ quên Anh hơn. Điều này không khó với ông Tôi. Tôi tới lớp và luôn ngồi im ở bàn đầu cho tới khi hết buổi học ra về mới rời chỗ, nếu chán Tôi không lên sân thượng nữa mà vào thư viện. Thời gian rảnh không phải đi học Tôi làm thêm trong 1 tiệm đồ ăn nhanh thỉnh thoảng cũng đi giao đồ. Thực ra điều kiện kinh tế nhà Tôi thừa sức để Tôi ăn học và chơi bời thỏa thích nhưng Tôi không muốn vậy. Tôi sẽ tự lập, sống như 1 sinh viên thật sự. Hơn hết là Tôi muốn thoát khỏi cái bóng của Ông nội, và bố mẹ Tôi.
1 ngày chủ nhật mùa đông, Tôi giao pizza tới 1 căn hộ, gõ cửa rất lâu mà chẳng ai ra nhận, cửa lại khép hờ lên Tôi bạo dạn bước vào, định bụng để pizza rồi đi ngay. Nhưng có 1 thứ khiến Tôi mê mẩn, quên luôn cả việc ra về. Cả 1 dàn nhạc cụ bao gồm, trống, ghita đện, kèn, ocgan… dùng cho ban nhạc. Tôi sờ tay lên từng thứ, trái tim đập bùm bum, 1 niềm sung sướng vô bờ khiến Tôi ngây ngất. Dừng lại trước dàn trống, Tôi ngồi xuống và gõ nhẹ lên đó, Tôi bị xoáy vào niềm khao khát - giấc mơ thật sự mà Tôi theo đuổi. Phải, Tôi muốn làm 1 tay trống trong ban nhạc rook chứ không phải 1 chiến sĩ công an. Giờ phút gõ lên những âm thanh ấy Tôi như quên mọi thứ, thần trí Tôi phiêu theo khúc nhạc vang vang trong đầu. Cánh cửa căn phòng nhỏ sau lưng Tôi khẽ mở, 1 bóng đen hé đầu ra, nhìn trân trối rồi từ từ khép cửa lại. Anh chàng cao lớn ấy rút điện thoại gọi cho ai đó, giọng nói Bí ẩn nhưng không kìm được vui mừng.
Đang phiêu theo tiếng trống, Tôi bỗng cảm giác lành lạnh sau lưng, hình như có ai đó đang nhìm Tôi chằm chằm. Toát mồ hôi hột, đập vào mắt Tôi là 1 thân hình cao lớn, chắc phải 1m80. Tôi chỉ đứng tới cằm Anh ta, nhưng nụ cười với đôi mắt hý lại rất hiền lành, Anh ta đang rất vui giữ Tôi lại và bắt Tôi ngồi trong căn phòng này, chỉ ngồi nhìn Tôi rồi không nói thêm gì nữa. 15 Phút sau, có tiếng gõ cửa. 2 Anh chàng nữa bước vào, trong mắt là vẻ chờ mong. Khi nhìn thấy Tôi thì chuyển sang ngạc nhiên rồi dò xét Tôi từ trên xuống dưới.
3 người con trai ngồi trước mặt Tôi vừa nhai pizza vừa hỏi Tôi từng câu về tên tuổi nơi ở, rồi lý do Tôi biết chơi trống… họ khiến Tôi có cảm giác mình đang đứng trước vành móng ngựa. Thành thật sẽ được hưởng lượng khoan hồng, Tôi trả lời đúng sự thật, cả về niềm đam mê tôi luôn ấp ủ. Ánh mắt họ càng phát sáng hơn, y như tìm thấy món đồ chơi phù hợp. Khi Tôi đang định lao ra ngoài chạy trốn thì Anh chàng cao to kia đã giơ tay ra và đưa cho Tôi 1 đề nghị khiến Tôi sững sờ :
-"Tụi mình đang thiếu 1 tay trống giỏi, bạn có đồng ý gia nhập ban nhạc "fire heart” của bọn mình không?”
Tôi ra về với tâm trạng trên mây, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh các nhạc cụ vừa rồi khiến Tôi không nhớ mình về nhà bằng cách nào. Ông nội và gia đình Tôi luôn ngăn cản Tôi đi theo con đường nghệ thuật dù tôi có tố chất và Tôi rất giỏi chơi trống. Chỉ có Bà Ngoại là ủng hộ Tôi sống với điều mình muốn, nhưng bà đã mất rồi. Nay, Tôi có cơ hội thực hiện ước mơ nên Tôi không thể từ bỏ và chôn chặt nó nữa. Tôi sắp xếp công việc và cuộc sống. 2 hôm sau, 1 bữa tiệc chào mừng Tôi được tổ chức. Ban nhạc đã đủ số thành viên dự định: Anh chàng cao to tên Long là phó nhóm, đảm nhận việc chơi guitar bass. 2 người kia là Phú – chơi piano, Long – chơi hammond organ, họ bằng tuổi Tôi và cùng là sinh viên trường sân khấu điện ảnh, rất handsome . Quang ít hơn tôi 1 tuổi là sinh viên năm đầu trường báo chí, tôi với cậu ấy điều khiển dàn trống . 1 thành viên nữa, hơn Tôi 2 tuổi, là trưởng nhóm, Anh chơi ghita điện và có giọng hát trầm hay nhất tên Tuấn học cùng trường Tôi, cùng năm hai. Khi nghe Long giới thiệu xong, lòng Tôi có 1 dự cảm là lạ. Phú bảo trưởng nhóm có việc bận nên tới muộn khiến họ rất bất mãn. Chúng Tôi trò chuyện và chơi thử vài bài đợi Tuấn tới. hơn 6 giờ, có tiếng gõ cửa, Tôi bị mấy người đẩy ra mở cửa. Anh… Anh, sao Anh lại ở đây, người Tôi thầm thương trộm nhớ lại là trưởng ban nhạc mà Tôi vừa tham gia sao? Tôi nên vui hay nên buồn đây? Thôi, chả sao đâu nhỉ, có lẽ là duyên trời cho Tôi được gần Anh phải không?
Tôi dần thân với mọi người trong ban nhạc, được mọi người cưng chiều và yêu quý chỉ bảo tận tình. Đặc biệt là Long, là gần gũi với Tôi hơn cả. Tôi luôn giữ khoảng cách với Tuấn, cái bóng tự ti và nỗi sợ hãi trong Tôi vẫn còn, Tôi vẫn chôn chặt tình yêu với Anh. Anh đôi lúc cũng chỉ bảo Tôi 1 chút về kỹ thuật, dạy Tôi chơi 1 số bài mới , thái độ luôn với vẻ xa lạ lạnh lùng nhưng Tôi vẫn thấy hạnh Phúc. Hơn 2 tháng chúng Tôi luyện tập và thử biểu diễn ở các câu lạc bộ đêm, quán cafe và quán bar nhỏ. Ban nhạc "fire heart” được mọi người đón nhận và yêu thích nhiều hơn, đây là động lực để chúng Tôi cố gắng.
Chúng Tôi đăng ký dự thi 1 cuộc thi lớn do trường Long cùng với 1 số tập đoàn tổ chức dành cho giới trẻ với mục đích tìm kiếm ban nhạc nhóm nhảy tài năng mới. Cả nhóm chăm chỉ tập luyện nỗ lực hết mình cuối cùng cũng lọt vào top 10. Tôi dốc toàn lực chuẩn bị cho trận chung kết diễn ra đồng thời với kỳ thi cuối kỳ 3. Kết quả học thi không như mong đợi khiến Ông nội Tôi giận sôi người. Ông ngăn cấm Tôi tham gia cuộc thi, bắt tôi bỏ ban nhạc và sẽ chuyển học của Tôi vào thành phố sài gòn. Tôi đã phải van nài hứa đủ điều và chấp nhận vào miền nam học ngay sau khi cuộc thi kết thúc chỉ để thực hiện hết ước mơ Tôi luôn cố gắng đạt được. Ông nói đây là sự nhượng bộ cuối cùng trong giới hạn của ông, và mau chóng làm thủ tục chuyển trường.
Khỏi nói Tôi đã buồn biết bao nhiêu, Tôi chẳng thể làm gì được, cuộc đời Tôi từ khi sinh ra luôn bị sắp đặt theo ý họ - 1 cuộc đời méo mó chỉ để tồn tại từng ngày. Tâm trạng Tôi hỗn độn , 1 mặt chờ mong chiến thắng, 1 mặt lại mong cuộc thi đừng đến gần như thế. Tôi không muốn xa ban nhạc giờ đã là ánh sáng, niềm hạnh Phúc duy nhất trong cuộc đời Tôi, Tôi không muốn… không muốn. Tại sao cứ ép Tôi như thế??? Tại sao không cho Tôi được là chính mình, là 1 đứa con gái đúng nghĩa, có được tình yêu??? 20 tuổi, 20 năm tồn tại trên đời Tôi cũng chỉ là 1 con rối gỗ trong tay chính những người thân nhất máu mủ ruột già… Tại sao các chị gái Tôi thì luôn được tự lựa chọn cuộc sống , làm mọi điều họ muốn, còn Tôi thì không. Thậm chí, chị ba của Tôi muốn đi học an ninh nối tiếp truyền thống của gia đình thì mẹ Tôi lại không đồng ý vì lo chị Tôi gặp nguy hiểm, phải chịu vất vả…. còn Tôi? Tôi thì sao?. Tôi không phải con mẹ sao, hay cuộc đời Tôi nằm trong tay Ông nội rồi…. Tôi phải kìm nén, giấu việc phải chia xa này không để thành viên trong ban nhạc biết, sẽ ảnh hưởng tơi cuộc thi đang tới hồi kết.
Kết quả cuối cùng, ban nhạc " fire heart’ chỉ được giải nhì. Dù vậy chúng Tôi cũng hạnh Phúc rồi. Mọi người kéo nhau đi ăn mừng trong vui vẻ, còn Tôi chỉ lặng lẽkìm nén không để nước mắt trào ra, Tôi cố thu mọi hoạt động, kỷ niệm với mọi người vào tầm mắt lưu lại trong đáy lòng. Đêm đó Tôi uống nhiều rồi nằm gục trên vai Anh. Ngày mai Tôi bay rồi, ngày mai Tôi phải xa họ, xa những người bạn Tôi coi hơn gia đình mình. Họ đáng yêu và thân thiết biết bao. Cuộc sống mới của Tôi sẽ trở về những ngày tháng ảm đạm, không niềm vui như trước sao?... và Tôi phải xa Anh, xa tình yêu Tôi chưa dám ngỏ…
…………6 tháng sau…
Tôi đã cắt đi mái tóc dài đẹp đẽ của Tôi trở về với phong cách tomboy đúng chuẩn mạnh mẽ như ông mong muốn. Tôi càng trở lên lạnh lùng, chai lỳ với mọi thứ. Tôi đáp ứng mọi yêu cầu của Ông nội và gia đình khiến họ hài lòng và tự hào về Tôi. Có ai biết rằng: Tôi không thể quên ban nhạc, quên đi Anh dù Tôi đã cắt đứt mọi liên hệ với họ, Tôi ra đi chỉ để lại 1 bức thư tạm biệt cho các thành viên còn lại… Tôi không đủ dũng khí để dối diện với họ…. thỉnh thỏang Tôi ngồi xem lại những đoạn clip về việc luyện tập, những buổi biểu diễn, những buổi đi chơi cuả chúng tôi… tôi… rất nhớ họ, nhớ "fire heart” và nhớ Anh…
Tôi trở lại Hà Nội vào 1 ngày hè oi bức ngột ngạt khó tả, chị Tôi lấy chồng. Nhưng Tôi chỉ tham gia 1 chút rồi sau đó đi lang thang những nơi trước đây Tôi thường đi chơi cùng ban nhạc. Và Tôi gặp lại Long trong 1 quán bar sôi động, cậu ấy cho tôi biết nhiều điều sau khi Tôi đi: ban nhạc tan rã ngay sau đó 1 thời gian vì thiếu thành viên và bận học hành , Tuấn lại ra nước ngoài học. Long gọi Phú và Quang tới, chúng Tôi cùng ăn 1 bữa cơm và kể cho nhau nghe cuộc sống trong thời gian qua. Long hiện nay đã là thành viên chủ chốt của 1 nhóm nhảy trẻ. Phú học giỏi và tham gia đóng 1 số clip, phim ngắn hài hước trên mạng được nhiều người yêu thích. Quang vẫn lẹt đẹt với việc học báo chí, cậu không ngừng than thở mình chọn sai ngành học, thỉnh thoảng 3 người cũng cùng đóng phim với nhau. Chúng Tôi ngồi xem phim do họ đóng, Tôi cười chảy cả nước mắt… chia tay, Long đòi số điện thoại và facebook của Tôi, và bắt Tôi hứa là phải giữ liên lạc rồi mới cho Tôi về. Thật không lỡ xa mấy Anh chàng này, để vào lại sài gòn.
Đêm nay Tôi lại nằm mơ thấy Anh, Tôi bật dậy giữa đêm khuya tĩnh lặng, nước mặt nhạt nhòa từ bao giờ. Chưa bao giờ Tôi cảm nhận nỗi nhớ Anh da diết như lúc này, tình yêu ấy nó vẫy vùng thoát ra khỏi nơi trái tim Tôi luôn chôn chặt, thật chẳng có điều gì đau đớn hơn tình đơn phương. Bật máy tính lên, vào face book, Tôi vô thức viết ra những điều Tôi dành cho Anh – tình yêu đơn phương vô vọng của Tôi…
"Hai năm qua, tôi mơ về anh rất nhiều lần, mỗi giấc mơ tôi đều nhớ. Hơn 10 lần nó in sâu vào tâm hồn tôi, rất thật. Đã từng chat fb, cùng đối thơ trong những stt. Anh với tôi tưởng chừng đã là bạn. Cùng khoa nhưng tôi lại giấu mình chẳng để ai biết. Tôi còn nhớ như in cái ngày anh nhận ra tôi trong lúc tan học. Anh ‘bay’ đến chỗ tôi và gọi tên nick tôi dùng. Ánh mắt anh rất sáng rất tươi. Tôi thấy 1 niềm vui, 1 niềm hứng thú trong đó... và thề có chúa tim tôi, người tôi run lên vì hạnh phúc, nhưng... tôi đã từ chối, tôi... tôi không đủ mạnh mẽ để đối mặt với anh, để có thể làm bạn và gần anh hơn.
Tôi muốn nói với anh nhiều lắm, bất kể nơi đâu ,ảo hay thực. Rằng tôi bị anh thu hút ngay từ lần đầu nhìn thấy anh nơi sân trường, dưới tán bàng xanh. Anh rực rỡ dạng ngời trên chiếc batin, mái tóc vàng khiến tôi muốn túm lấy và giật... trông anh tôi tìm thấy 1 con người với những ước mơ tôi luôn khao khát, năng động, hài hước và lôi cuốn.... vì vậy tôi đã tìm nick anh và add, cố gắng làm bạn với anh trên thế giới fb, tôi coi thế giới đó để sống đúng với tâm hồn mình để sống với những điều tôi muốn, đó là lý do tôi không muốn ai biết tới tôi ngoài cuộc sống...kể cả anh.
Có lẽ tôi đã sai vì câu nói đó " Ai... ai là Rùa... em không phải" tôi đã không dám nhìn anh, tôi sợ anh đọc được cảm xúc ấy trong mắt trong nét mặt bối rối mà tôi chưa bao giờ có. Tôi đâu biết rằng ánh mắt anh cũng đang ngừng cười, gương mặt anh mất đi ánh sáng. Tôi đã làm anh bẽ mặt, tôi đã khiến anh khó xử. Tại sao tôi không thú nhận để rồi khiến cái thế giới ảo giữa tôi và anh cũng dần xa cách. Tôi sai, lên càng đẩy anh ra xa mình. Tôi tự ti làm gì chứ, tôi cứ khép mình làm gì để cứ phải nhìn trộm anh, để mơ về anh nhiều như thế. Để chỉ có được anh trong tưởng tượng mỗi khi đêm về. Trong thế giới của anh có biết bao bóng hồng bên cạnh, đủ xinh đẹp và tài giỏi, tôi là gì sao với được tới anh. Tôi và anh là hai cuộc sống, hai con người đối lập. Tôi không có gì, chỉ là con bé lập dị, đáng ghét nhất lớp. Chính tôi còn chán ghét bản thân mình thì làm sao ai đó chấp nhận được. Tôi không có chút tự tin nào để bày tỏ cùng anh. Tôi đã từng blook nick anh để dùng tình cảm đó lại, nhưng chẳng được mấy ngày tôi lại phải add anh, tôi không chịu được khi không còn được biết cuộc sống của anh diễn ra như thế nào trong từng status, trong từng bức ảnh anh share. Tôi đã từng trộm nhìn anh và cố tìm từng hành động, cử chỉ làm tôi ghét anh để buông bỏ những suy nghĩ về anh. nhưng càng nhìn tôi càng lún sâu vào tình cảm đó. Không thể chối bỏ rằng anh làm gì điều khiến tôi bị thu hút. Kể cả khi anh bên người con gái khác, cười đùa, trêu trọc nhau. Tôi ghen cả với bạn nhưng lại chẳng dám để nó biết. Dù tôi đau nhưng tôi vẫn chẳng dám làm gì.
Đêm qua tôi lại mơ về anh, tôi mới biết anh khắc sâu trong tâm hồn tôi đến vậy. Cả năm trời không gặp anh vẫn khiến tôi nhớ anh đến vậy. Tôi vào nick anh xem tường về cuộc sống vừa qua, nó quá nhiều điều khiến tôi nghẹt thở, và cũng khiến tôi vui vì, anh vẫn cô đơn... nhưng giờ đây anh và tôi đã hoàn toàn xa lạ, tôi cách xa anh nhiều lắm, như khoảng cách 2 thế giới. Anh có lẽ còn chẳng nhớ tôi là ai, tôi chỉ là hạt cát cát nhỏ trong cuộc đời anh. Anh lại là người đầu tiên duy nhất tôi yêu đơn phương. Phải, giờ tôi thừa nhận tôi thích anh, yêu anh. Điều tôi luôn phủ nhận. Tôi vét hết can đảm để viết ra stt này, viết ra hết những gì tôi có với anh, với hy vọng rằng sẽ lôi hết nó ra còn trái tim và ký ức của mình, tôi sẽ từ bỏ cái gọi là yêu đấy. Cái tình yêu tôi chưa bao giờ có ý định bày tỏ cho ai biết, đặc biệt là anh. Tôi xé toạc tình yêu và thổi bay vào không trung cho nó thành cát bụi, tôi sẽ quên anh... tạm biệt anh, tạm biệt mối tình đầu còn chưa ngỏ.
Tôi không mong anh sẽ biết đoạn tình cảm này.càng không mong anh đáp trả nữa. Cứ như vậy đi, vì tôi đã buông xuôi rồi. Cứ giữ mãi trong lòng sẽ khiến tôi đau khổ nhưng giờ lòng tôi rất thanh thản, bình yên.... Anh sẽ luôn hạnh phúc và có cuộc sống như anh mong nhé, cảm ơn anh đã khiến những tháng ngày sinh viên thêm hoàn thiện, cám ơn anh đã giúp cho ước mơ của em thành hiện thực. Em mong rằng từ giờ sẽ không còn mơ thấy anh, không còn nhớ về anh nữa..."
Tôi có 1 đêm thức trắng, nghĩ về tương lại tôi thấy sao mờ mịt thế. Nó nhàm chán và vô vị quá. Tôi không sống, tôi chỉ tồn tại… bản nhạc rap buồn cứ vang vọng, réo rắt bên tai, tịch mịch và u sầu trong đêm khuya vắng lặng… ánh bình minh đang dần hé sáng dưới chân trời xa xa, lòng tôi chợt bình yên tới lạ… Mọi thứ sẽ ổn, và tôi sẽ tìm thấy con đường hạnh phúc thật sự thuộc về tôi, tôi hy vọng và sẽ thực hiện nó bằng tất cả những gì tôi có thể . Tôi không thể mãi sống 1 cuộc sống tẻ nhạt, cuộc sống của con rối tomboy…
……………………………Rùa Nhí Nhố…………………………….
Vote Điểm :12345