"Rầm". Nó vứt chiếc cặp xuống giường, lăn đùng ra nằm một cách uể oải. Đúng là mệt thật... Học với hành. Chi rứa?..
Bổng, bất chợt chiếc điện thoại di động "reng" lên, là nhỏ? Nó chồm dậy chộp lấy nhanh, đưa lên mặt, thì thầm nơi cuốn họng. Một tin nhắn nhỏ gửi đến, mặt nó trở nên tươi hẳn, hớn hở lạ thường.
- Đang làm gì đấy! Ăn cơm chưa? Nhỏ hỏi.
- Ăn rồi! Còn cậu nhỏ?
Nhoảnh miệng cười, Nó vui với lời nói tự phịa.
Tin nhắn nhỏ lại đưa qua, nó cứ thế ôm mãi chiếc di động như dán vào người. Chẳng màng đến cơm nước gì nữa dù bụng nó hối thúc lên inh ỏi - Cồn cào.
- Cơm ngon không?
- Ngon.
Cô bé thản nhiên đáp, một từ rất gọn, rất ngắn. Nhưng như thế cũng đủ để nó vui, đủ để nó nở nụ cười tươi thắm trên làn môi rát bỏng...
- Ừ! Ngon thì tốt! Thế giờ cậu đang làm gì?
Không làm gì cả, mà sao tự nhiên tớ thấy buồn quá!
Nhỏ nói, trông có vẻ sầu thật, như đang cần một người nào đó để san sẻ, kéo lấy hồn nhỏ trở về...
- Sao lại buồn? Có chuyện gì đang xảy ra à?
- Không biết có nên nói ra không nữa...
Tin nhắn ngập ngừng, nó nhận rõ có điều gì làm cô bạn phân vân, khó sử.
- Tùy thôi!
Nó lạnh lùng buôn một dòng chữ khắc nghiệt qua bằng đường tải mạng. Một lúc sau, màn hình sáng lên. Tin nhắn lần này gửi tới có vẻ hơi lâu. Chắc có lẽ, cô bé dành thời gian suy nghĩ, lựa chọn. Một dòng chữ với vài dấu ba chấm đập thẳng vào mắt...
- Hình như là... tớ... đang yêu... cậu à!
Cái gì? Nhỏ đang yêu? Nhỏ đang yêu sao? Nhỏ đã biết yêu rồi à! Sao mà chóng thế? Sao gấp thế?..
Bao nhiêu câu hỏi đánh bật ra làm diện mạo khuôn mặt nó trở nên khó tả, vẻ suy tư...
Tin nhắn nó có vẻ ít lại, hầu như tất cả chỉ toàn vươn ra vài ba chữ để duy trì cuộc nói chuyện. Còn cô bé. Nội dung tin trở nên dày và khít đặc. Bao nhiêu điều cô nói cả. Bao nhiêu cái cảm giác mới lạ nó đều đón nhận và hiện rõ được cái suy nghĩ trong cô. Có lẽ nó đoán đúng, đây là tính cách của những người mới bắt đầu yêu. Ừ! Nhỏ đang yêu. Nhỏ đã bắt đầu yêu... Nhỏ đã lớn thật rồi...
Sau khi đón nhận hết mọi lời tâm sự ngây thơ, nó gửi nhỏ vài lời khuyên và kết thúc.
- Ừ! Cậu yêu ai thì mắc, nhưng nhớ đừng làm ảnh hưởng đến việc học đó. Nhớ đấy! Thôi cậu ngủ đi. Ngủ ngon!
Nó hình như cố gắng thâu tóm lại, dồn vào một lần cuôi nên tin nhắn có vẻ hơi dài. Gửi nơi nhỏ,.. và rồi... ánh mắt lướt ngang qua...
- Cảm ơn! Cậu cũng vậy, ngủ ngon.
Nhìn nhỏ cười, ánh mắt trao về một hướng. Rồi lại và tới, vui đùa. Nó đứng vào một góc, lặng lẽ. Tay nắm chặt, ánh mắt lộ rõ vẻ sâu kín. Cứ thế. Nhỏ thế và nó cứ thế. Đủ hiểu nó quan tâm, lo lắng cho nhỏ đến ngần nào. Nhỏ biết sao? Nhỏ hiểu được sao??....
Đáp lại với tất cả những gì nó gửi. Cô bé vẫn cứ mặc hồn nhiên vui đùa. Vẻ hồn nhiên của lứa tuổi mới lớn vẫn mãi đeo đẳng, day lấy. Thả hồn vào gió rồi tức tưởi trong mưa. Cô hay cười với đất, với hoa, với ong bướm. Làm bạn với chim, sáo, ve ve. Và trong đó có nó. Cả một thời gian cô bạn luôn bên nó, luôn nhìn nó cười và dắt tay nó thật mạnh. Nhưng hôm nay. Nhỏ đã yêu! Đã đem cái thứ tình ảm hòa lẫn trong mưa, gió đem gửi nơi khuôn mặt tươi vui, hớn hở. Cả nó... Cả nó. Chỉ còn có thể dỏi theo ánh mắt nhìn thay đổi...
- Nhỏ thật sự đã thay đổi.., thay đổi cả rồi..
Một năm thôi. Nó buộc mình vào cái sự vui buồn mượn tạm. Nhỏ vui, nó vui. Nhỏ buồn, nó buồn. Cứ thế. Nó giết chết dần tâm hồn mình bằng nụ cười nhạt nhẽo, ơ thờ. Có phải nó quá yêu nhỏ rồi không? Có phải thực sự giờ đây nó không thể sống khi rằng vắng bặt nhỏ. Nó thấy mình sao ngu ngốc, điên dại quá. Cứ mãi đeo theo một tâm hồn đã gửi. Như đã có chủ rồi! Nó còn làm gì được nữa. Nó biết, trong mắt Nhỏ. - Nó chỉ là người bạn thân thiết với thời gian nhỏ buồn. Hoặc phải khi niềm vui quá lớn. Đúng không? Hả nhỏ!...
...Cất bước, nó se mặt lại. Khí trời sao u uất, buồn thảm. Một chiếc lá úa vàng rơi xuống, khẻ lọt vào lòng bàn tay. Nó thấy đời trở nên vô vị, nhàm chán. Nó đã đứng đây,đợi chờ. Núp mình nhìn nhỏ cả một thời gian dài đằng đẳng. Để rồi, đắng cay chẳng rời nó được. Phải chăng? Nó nhút nhát quá. Chẳng dám đem sự thật nói với lòng. Đến khi nào nhỏ mới hiểu được tình cảm của nó đây. Đến bao giờ thì nhỏ mới bắt nhịp được thứ tình yêu thầm lặng. Nơi nó. Một trái tim san sẻ. Không quá mạnh, không quá ấm áp. Nhưng ẩn chứa một niềm khao khát vô bờ. Có được không? Có thể không?
Sao nhỏ chẳng thèm ngó ngàng hay vứt bỏ cho nó một chút vị mùi cơ hội
- ... Sao thế?
Nó bước đến bên nhỏ, nhẹ lơi. Tâm trạng bối rối khi nhìn thấy nhỏ khóc. Từng giọt nước mắt rơi xuống, xiệt qua vai. Thấm đẩm trên làn da mỏng rát. Nhỏ khóc ư? Sao nhỏ lại khóc? Ừ thì nhỏ buồn lắm! Nó cứ tự hỏi và chính bản thân trả lời suốt mấy năm trời như thế. Nó hiểu nhỏ hơn ai hết? Hiểu được tâm trạng nhỏ khi cười, cảm xúc nhỏ khi khóc. Nhưng sao? Nó vẫn thấy lòng mình trơ trọi như phải vấp ngả va siết chặt lấy một tình yêu cây, yêu bướm...
Người ta đã bỏ cô rồi! Sau một thời gian quen nhau, thắm thiết. Lữ khách buộc phải qua đò. Còn đâu nữa. Cô bé thấy mình trở nên hụt hẩng, đau đớn vô cùng. Tình cảm cô trao chẳng còn ai đón nhận. Vụn rồi! Cái tình yêu non nớt đấy....
Cô bé ngước nhìn lên. Nó đang đứng ngay trước mặt, khẽ cười.. - Nụ cười khắc khoảng. Một tay đưa ra với lấy cô kéo dậy. Thì ra vẫn còn người quan tâm đến cô. Vẫn còn người lo lắng và mỉm cười với cô, kí ức quay về. Cô thấy mình nhỏ bé, khờ dại. Mấy năm trời. Cô chạy xung quanh tìm kiếm tình yêu khắp ngõ. Để rồi, cuối cùng. Vẫn phải bắt gặp nơi hướng mắt nhìn cô tha thiết, đợi chờ...
.'.. Ngả vào lòng nó, cô bé khóc nức nở. Khóc bù cho bao lần chưa khóc. Sao từ lâu cô không nhận thấy được một điều thật sự. Rằng: điểm tựa nơi cô là cỏ cây, với gió. - là nó.,
Sao cô lại phải trốn chạy thật xa rồi lại quay về trong làn nước mắt:
- Tớ xin lỗi!
- Này, đừng khóc nữa!
Nó kéo cô é ra khỏi người, ghì chặt vai, nhìn thẳng vào mặt. Nói bằng tất cả nụ cười, ánh mắt. Bằng sự yêu thương gửi gắm nơi con tim san sẻ tuôn trào.
... Kéo nhỏ chạy đi- một vùng trời xanh thẳm hiện ra trước mắt. Cô bé nhìn nó, khẽ cười rồi ôm chặt nó vào lòng. Bướm về, cỏ cây bùng dậy, muôn thứ như đã trở về với nó. - Cả nhỏ. Tình yêu nơi nó lại tăng thêm tha thiết, nồng nàn..
Nó cứ để mặc đấy, không nói. Rồi đã sao? Nhỏ vẫn trở về với nó, nắm trong lòng bàn tay nó. Thầm lặng. Nó đã thầm lặng biết bao năm qua rồi. Buồn đau. Nó đã cất giữ nhiều lắm. Nhưng, thời gian chẳng còn cản trở. Duyên đã đúng phận. Tình yêu chắc chắn sẽ tìm về với lứa. Chẳng cần phải gấp gáp, vội vàng. Nó muốn tình yêu tha thiết ẩn chứa bùng cháy hơn nữa. Để rồi, nó sẽ yêu thêm nhỏ hơn, cuộc sống thêm vào ý nghĩa, và... thiên nhiên sẽ hòa đọng với nó...
Gửi những trái tim e ấp, thầm lặng.
Ninh Hòa, 21/04/2015.
Vote Điểm :12345