ĐAU KHỔ- TÌNH ĐƠN PHƯƠNG
By: pi
Trống vắng...
Lạnh lẽo...
Đau khổ...
Tuyệt vọng...
Buông tay...
Cái bàn học đôi ngày nào với những tiếng cười nói, đùa nghịch vui vẻ của hai đứa giờ còn đâu? Chỉ còn lại một bóng hình lẻ loi, bơ vơ cùng những cảm xúc đang thay nhau hành hạ con người ấy.
Nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh tôi lại thấy trạch lòng, tự trách. Một người con gái xinh động lòng người đã ngồi đấy nhưng giờ đây cô đang ở đâu? Những kỉ niệm lại củng rủ nhau trốn thời gian mà quay về hiện tại
- Này ! Nguyên Nguyên cậu ăn nhiều như vậy không sợ mập sao?
-Không .
-Đồ con heo...con...heoooooo...
-Thôi ngay đi! Lo mà làm việc của cậu đi, ngủ hay học tùy cậu. Đừng lo chuyện bao đồng nữa.
-Xì! Trẻ con quá đi.
Gục xuống bàn, tiếng va chạm giữa đầu tôi và bàn đã lôi tôi ra khỏi quá khứ tốt đẹp đó nhưng tôi nào có thể thoát được bóng đên quá khứ. Tôi- Hoàng Lâm 1 thằng con trai 17tuổi vẫn luôn phải sống với dằn vặt trong quá khứ của ngày xưa. Ngày cô bạn thân lúc nhỏ cũng là người tôi thầm yêu từ lâu, một quá khứ kinh hoàng, đầy đau khổ, ngày tôi nhận ra em đã không còn ở bên tôi nữa. Nhưng những hình ảnh của em vẫn luôn quanh quẩn trong cuộc sống của tôi. Nhớ những lúc em hồn nhiên cười vang khi tôi pha trò, nhớ những lúc em xị mặt khi bị tôi trêu trọc, nhớ khuôn mặt đầy nghiêm túc khi học bài, nhớ những lúc em ngây ngô ngậm đầu bút khi không làm được bài tập, nhớ khuôn mặt nhăn nhó của em khi tôi cốc đầu em vì nghịch ngợm, nhớ nét mặt trẻ con háo hức mỗi khi được đi ăn và nhớ cả những giọt nước mắt đau khổ của em mỗi khi có chuyện buồn. Nhớ lắm! Nhớ tất cả những gì thuộc về em, cũng nhớ cả những kỉ niệm của tôi và em. Những buổi sáng cùng nhau đùa nghịch trên con đường quen thuộc, những buổi trưa thường ngồi dưới gốc cây to cùng nhau ăn cơm, hóng gió mát, những buổi chiều cùng nhau la cà trong những quán ăn vặt, nhớ những lúc đi học muộn trèo rào, bị phạt đứng ngoài lớp, những lúc cùng nhau đùa nghịch, nhớ những buổi đêm cùng nhau thức khuya ôn bài...nhớ hết, nhớ tất cả những gì thuộc về em, những nơi em từng đi qua, ghé lại...
12 năm làm bạn với em, cùng em lớn lên, cùng em đi học, sinh hoạt hàng ngày như hình với bóng. Thời gian 12 năm đó nó đã làm cho tim tôi rung động, rung động mãnh liệt mỗi khi tôi ở cùng em. Tôi đã biết con tim này nó đã không còn nghe lời tôi nữa rồi, khi thấy em rơi nước mắt vì người con trai khác tim tôi nhói, cứ từng cơn từng cơn một , nó làm tôi không thể thở nổi, tôi đã tức giận và quát em rằng " cậu ngốc lắm, nước mắt của cậu như những hạt chân châu vậy, cậu đừng để những hạt chân châu quý giá ấy rơi vì những tên lừa tình, phụ bạc ấy". Lúc ấy em đã khóc lớn hơn, em làm tôi lại càng đau hơn, tim tôi cứ như bị nhiều mũi kim cùng nhau đâm vào nhói, nhói lắm những viết thương ấy cứ từ từ mà rỉ máu, cứ đau âm ỉ không thôi. Ôm em vào lòng cho em chỗ tựa để em có thể thoái mái khóc , trút hết nỗi đau của mình, tôi đã tự hứa sẽ bảo vệ em , bảo vệ cả tình yêu , hạnh phúc của em .
Cuộc sống của tôi và em cứ trôi qua như thường, vẫn là đôi bạn thân cùng nhau đến trường, đi chơi nhưng riêng tình cảm của tôi dành cho em đã không còn trong sáng như xưa nữa. Tôi muốn loại bỏ đi tình cảm ấy chỉ muốn cùng em làm đôi bạn thân thôi nhưng sao khó vậy. Tôi biết nếu tình yêu khi xuất phát từ tình bạn rồi đến lúc chia tay thì sẽ khó có thể quay trở về lúc trước. Tôi không muốn như vậy , không muốn vì những cảm xúc nông nổi này làm mất đi người bạn thân duy nhất này. Nhưng tình cảm luôn không thể khống chế được, khó có ai có thể dùng lí trí để thắng con tim đúng không? Tôi cũng vậy, tình cảm tôi dành cho em cũng vậy nó đến một cách tự nhiên, bất ngờ làm tôi không thể tiếp nhận nó. Vì tình cảm ấy không thể đối xử tự nhiên với em như trước nữa. Tôi cũng không cảm thấy sự gần gũi , nhiệt tình của em như lúc trước nữa, chỉ cảm thấy sự xa lánh. Cho đến ngày hôm ấy, ngày định mệnh đã cườp em khỏi tôi, khỏi gia đình em, khỏi thế giới này.
Ngày 27/5- sinh nhật Nguyên Nguyên
Chiều 15h33'5s...
-Chia tay sao? Lí do?
-Nguyên Nguyên anh nghĩ anh và em không hợp nhau. Anh không còn thấy vui vẻ khi bên em như lúc xưa nữa, anh xin lỗi.
- Được , chia tay! _ Em quay mặt chạy đi từng giọt nước mắt cứ từ từ từng giọt từng giọt rơi xuống, em cứ như vậy mà bỏ chạy, bỏ chạy người em yêu. Và rồi cái gì đến nó cũng sẽ đến
- Nguyên Nguyên, cậu dừng lại đi! _ Tôi hét lên gọi em đồng thời tiếng còi xe cũng vang lên ' bíp , bíp' em vừa ngoảnh mặt lại theo tiếng gọi của tôi và rồi " rầm" tiếng va chạm vang lên, máu , mưa cùng hẹn nhau rơi xuống. Em nằm giữa vùng đất lạnh tanh, nằm giữa vũng máu đỏ sẫm đang dần phai, tôi ngây ngốc ngu ngơ nhìn em đang dần lạnh đi
-Nguyên Nguyên, cậu dậy đi đừng dọa mình mà _ tôi ôm em lên, ra sức gọi tên em
- Tớ...biết ..tớ ra sao mà, cậu đừng buồn khi không còn tớ và ...tớ ..xin lỗi đã không...thể..hụ...hụ.. Khônh thể đáp trả tình..cảm ...mà cậu dành cho tớ, người tớ yêu là Thành ...thật xin lỗi cậu nhiều lắm...hãy dành tình cảm ấy...cho người yêu cậu ...nhé! Mình...nhờ cậu chuyển lời ...hụ hụ..chuyển lời đến gia đình mình .." con yêu ba mẹ nhiều lắm...yêu cả bé yu nữa..yêu mọi người nhiều lắm"... Hụ hụ ...cậu đừng bao giờ...quên tớ nhé...cậu...cho mình ích kỉ một lần ...một lần này thôi... _ em yếu ớt nói
- Nguyên Nguyên ! Cậu không sao mà đừng nói nữa! Xin cậu đừng nói nữa, cố gắng lên. Mình sẽ chờ cậu khỏe lại nói chuyện với mình mà _ tôi vội vàng nói
- hụ.. Hụ... Xin...lỗi...cậu ...Lâm ...tạm... _ lời nói chưa dứt, thần chết đã bắt em đi, bắt em đi mãi mãi, nước mắt tôi đã rơi xuống, không ngăn được nước mắt nó cứ như thủy triều mà từng đợt trào ra không ngừng. Nước mắt, máu và mưa đã tạo nên một bức tranh đầy ghê rợn.
Lành lạnh, nước mắt tôi bất giác rơi trong tiềm thức, quá khứ sẽ mãi là quá khứ nó không tồn tại với thời gian nhưng nó sẽ tồn tại trong lòng mỗi người. Tôi không mạnh mẽ như em nghĩ, tôi cũng yếu đuối để rơi nước mắt, tôi khóc rất nhiều vì em . Tình cảm của tôi không được em chấp nhận dù em biết, tôi cũng đau lắm nhưng tôi không trách em , có trách thì hãy trách số phận của chúng ta có duyên không phận, 12 năm cùng ở bên nhau nhưng em không có tình cảm với tôi không phải lỗi do em, có trách hãy trách tôi có tình cảm vượt giới hạn của mình. Đau khổ này tôi sẽ giữ cũng sẽ giữ hình bónh em trong tim nhưng không phải là đơn giản bên trên mà là góc sâu trong trái tim tôi không bao giờ quên. Tôi sẽ nghe em buông tay, mở cửa trái tim để tìm hạnh phúc mới!
Tạm biệt Nguyên Nguyên-người bạn thân của tôi
Tạm biệt tình đơn phương đầy đau khổ
Say googbye ~
HẾT
Vote Điểm :12345