[Fanfic Khải Nguyên] Em Xin Lỗi
Author: By TP
Pairings: KaiYuan,
Disclaimer: Nhân vật không thuộc về author, nhưng số phận của họ sẽ do author định đoạt.
Rating: T
Category: Lạnh Lùng Công, Nhược Thụ, Ngược Tâm, Ngược Thân, OE
Khoảng cách là điều duy nhất có thể làm hai nửa con tim lạc nhịp nhau mãi mãi...
CHƯƠNG 1 - MÓN QUÀ SINH NHẬT
Vương
Tuấn Khải, theo lời mẹ thường nói và gieo giắc suy nghĩ trong đầu em,
anh chính là người anh trai của em, em vẫn còn nhớ rất rõ, năm em vừa
tròn bảy tuổi, vào ngày sinh nhật giản đơn cùng ánh nến lung linh ghim
chặt trên chiếc bánh kem bông xốp màu trắng, mẹ đã mang anh đến, lần đầu
tiên chúng ta gặp nhau vào lúc anh tròn tám tuổi.
Anh là một cậu bé
ít nói, lại rất đẹp trai, anh cao hơn em một cái đầu, và em luôn ganh tị
vì điều cỏn con đó, tướng tá mảnh khảnh của anh cũng chẳng hơn em là
bao.
Trong kí ức của em, anh xuất hiện như một tiểu thiên thần mang
cánh trắng, được mẹ mang đến vào ngày sinh nhật như một món quà, đến và
bảo vệ em.
Em chỉ biết anh chính là anh trai của em, vì mẹ bảo chúng
ta có cùng họ, và đương nhiên em đã tin vào điều đó, với một cậu bé tròn
trĩnh bảy tuổi, em có thể suy nghĩ gì hơn? Gia đình chúng ta không giàu
có, thậm chí là rất nghèo, nhưng mẹ bảo rằng, nghèo tiền nghèo bạc,
không được nghèo nhân cách. Em và anh đã mang ý nghĩa cùng câu nói đó đi
theo đến lúc trưởng thành.
Khoảnh khắc mẹ mang anh đến trước mặt, anh đã nhẹ nhàng đến bên cạnh em.
"Chúc mừng sinh nhật"
Chỉ nhẹ nhàng như thế, không một nụ cười nào nên môi anh.
Em
lo lắng nhìn mẹ, vì trong thâm tâm em, thật sự em chưa từng nghĩ mình
sẽ có anh trai, sẽ có một người thứ ba sống trong căn nhà tồi tàn này.
Mẹ mỉm cười đến bên, trấn an em.
"Đây là anh trai con, Vương Tuấn Khải"
Em
chỉ nhẹ gật đầu, rồi lại đưa ánh mắt to tròn trong veo nhìn lấy anh,
ánh mắt anh chất chứa một điều lạ lẫm, đến bây giờ chính em cũng chẳng
thể am tường.
Em đã cắt một phần bánh kem thơm ngon dành cho anh, anh nhẹ nhàng lắc đầu từ chối, không cười, không gì cả.
"Anh trai con không thể ăn đồ ngọt"
Mẹ lên tiếng, xoa vội mái đầu em.
*
Ngày
đầu tiên, chúng ta ngủ cùng nhau, một người thứ ba xuất hiện ở căn
phòng ngủ lạnh lẽo, vì sao lạnh lẽo ư? Vì hàng đêm trước khi mẹ mang anh
đến, em chỉ ngủ trơ trọi một mình, vì mẹ luôn đi làm đến đêm khuya, em
cũng chẳng rõ công việc của mẹ, và mẹ đã về nhà từ lúc nào. Với độ tuổi
của em, chuyện của người lớn là không thể được quan tâm. Đặc biệt hôm
nay mẹ không đi làm, căn phòng trở nên ấm cúng hơn khi có sự hiện diện
của ba người.
Mẹ đưa một tấm chăn dày cho anh, dặn dò anh luôn phải
đắp chăn ngang ngực, em nghe thế liền bắt chước đắp chăn như anh. Thời
gian đó em không hề hiểu những ý nghĩa mẹ luôn nói và dặn dò anh. Anh
chỉ lặng lẽ làm theo, không phản kháng.
*
Vào sáng hôm sau, mẹ đưa
em cùng anh đến trường, mua một bộ đồng phục bằng đồng tiền mẹ chắt
chiu, anh khoác trên người bộ đồng phục cấp một mới tinh, em lại một lần
nữa ganh tị với anh. Tuy anh hơn em một tuổi, nhưng vì anh nhập học
trễ, nên em và anh được cùng một lớp, em cũng chẳng vui mừng vì điều đó,
và với thái độ của anh, em nhận ra có lẽ anh cũng không vui.
Anh
được mọi người trong lớp bao vây làm quen, đặc biệt là những cô bé cùng
lớp, em không hiểu tại sao họ lại muốn làm quen anh, em chỉ đứng lặng
yên ở một góc phòng học mà dõi mắt theo đầy ganh ghét. Tại sao anh lại
được chú ý? Còn em thì không?
*
Đến giờ ăn trưa của trường, mỗi
học sinh được phân phát một phần ăn, anh không nói chuyện cùng một ai,
chỉ lặng yên ăn cho xong phần ăn của mình, rồi lại nhanh chóng trở về
lớp. Còn em, cố nuốt nhưng vẫn không trôi, em luôn là đứa ăn lâu nhất
của lớp. Vì tật ăn lâu em luôn bị phạt chạy vòng quanh sân trường, cùng
cái bụng no, em thường xuyên đau bụng vì hình phạt không đúng này.
Đến
giờ về, mỗi học sinh điều được bố hoặc mẹ đến đón, em và anh thì không,
đối với em đó đã là thói quen, nhưng mặc nhiên đối với anh, anh nhanh
chóng hòa nhập và chấp nhận. Anh rời đi không nói lời nào, em chỉ biết
câm lặng chạy theo phía sau anh.
*
Tối đến, mẹ về nhà cùng hộp cơm
trên tay, mẹ chia thành hai phần, rồi đưa mỗi đứa một phần, mẹ ngồi
xuống nhìn chúng ta ăn và mỉm cười. Sau đó mẹ lại phải tiếp tục đi làm
thêm công việc của mình.
Thường nhật chỉ mỗi mình em ở nhà, và bây giờ lại có thêm sự hiện diện của anh.
Trong
mắt em, anh thật sự khó gần, và khái niệm về anh trai đối với em bây
giờ hoàn toàn khác, lúc trước lũ bạn em nói ngày nào cũng đánh nhau với
anh trai, luôn giành giật nhau mọi thứ. Em nhìn lại anh, một lời anh
cũng không nói với em, ước gì chúng ta có thể đánh nhau như những cặp
anh em trai khác.
Em đến bên tủ gỗ, lôi ra một hộp nhỏ màu hồng, lấy
một viên kẹo tròn đưa cho anh. Anh không nói câu từ nào, chỉ im lặng
nhìn em hồi lâu.
"Em xin lỗi..."
Em nhanh chóng thu lại viên kẹo trong tay, ánh mắt anh vừa nhắc em nhớ đến một việc, anh không thể ăn đồ ngọt.
Em
và anh cùng nhau làm bài tập, không biết có phải do anh thông minh hay
không, chỉ chưa mất quá lâu, anh đã hoàn thành, anh lặng lẽ vào phòng
ngủ trải nệm giường. Em đưa ánh mắt nhìn anh đầy cách xa. Rồi lại tiếp
tục làm cho xong bài tập của mình.
Khi em đã hoàn thành xong bài tập
của mình, em nhanh chóng vào phòng nằm cạnh anh, anh nằm lặng yên thở
đều, anh đã ngủ, đêm nay mẹ lại không về...
*
Vài ngày sau khi anh
đến trường, anh được một cô bé cùng lớp tỏ tình, đưa một viên kẹo
socola nhỏ cùng tấm thiệp màu hồng, bên trong ghi vài dòng chữ nguệch
ngoạc. Anh đưa em viên kẹo socola, còn tấm thiệp anh ném vào sọt rác
không chút do dự. Đây là thành ý của người ta, anh ném đi không thương
tiếc, trong mắt em, anh bắt đầu đáng sợ.
Chẳng may sau đó, tấm thiệp
đáng thương bị lũ con trai trong lớp phát hiện, đương sự anh không thể
yên ổn, cô bé anh chưa kịp từ chối lại chính là cô bé được lũ con trai
yêu thích nhất trong lớp, cô bé ấy đã khóc rất nhiều.
Đến giờ ăn
trưa, khi anh vừa nhận phần thức ăn của mình, cô vừa rời khỏi, một tên
con trai trên tay cầm chặt đống cát, đi đến bên anh và nhanh chóng cho
những hạt cát nhỏ rơi tự do lên phần thức ăn anh chưa kịp đụng đũa. Em
im lặng và nhìn, chẳng thể làm gì hơn để bảo vệ anh trai mình.
Nếu đó
là em, có thể em đã phải bật khóc lên, nhưng mặc nhiên anh không yếu
đuối như em tưởng, anh nhẹ nhàng đứng phắt dậy, cầm lấy phần thức ăn đập
thẳng vào mặt tên vừa làm chuyện chết tiệt này một cách không khoan
nhượng.
Mọi người giật mình không khỏi kinh ngạc sau hành động đáng
sợ từ một cậu bé tám tuổi, đó không đơn giản là cách xử lý việc ganh
ghét của lũ trẻ con nữa. Thật sự em có hơi rùng mình, trước mặt con
người lạnh lùng cùng ánh mắt sắc như băng tảng đó là anh trai em sao?
Cậu
bé ấy khóc òa cùng khuôn mặt dính đầy thức ăn, anh lặng lẽ bỏ về lớp
cùng cái bụng rỗng, anh đi lướt qua em như một người xa lạ, không quen
biết.
Anh được giáo viên gọi lên và điều tra, mặc nhiên anh không
thốt lên lời nói nào giải oan cho mình, cô phạt anh quét dọn lớp một
tuần cho hành động không nên có của một học sinh tiểu học. Bọn chúng
cười đùa mãn nguyện trên hình phạt của anh, anh không thể về đúng giờ vì
hình phạt này, cả lớp rời bỏ anh không một cái ngoảnh mặt nhìn lại, em
chờ đợi anh về cùng bên ngoài cửa lớp. Em không đủ can đảm vào thực hiện
hình phạt cùng anh. Chỉ mỗi mình anh, cam chịu làm tất cả.
*
Hôm
sau, cô bé tỏ tình cùng anh tiếp tục đến, cho anh một cơ hội làm lại từ
đầu, chỉ cần chấp nhận làm bạn thân cô bé. Mọi thứ sẽ trở lại như khi
anh vừa nhập học, anh sẽ lại được yêu mến. Anh không trả lời, chỉ cười
khẩy rồi dời đi. Nụ cười đầu tiên em trông thấy từ đôi môi của anh, sao
mà đầy miệt thị.
Cô bé đó tức giận đến mức nào, và đương nhiên, chuỗi
ngày anh bị cả lớp cô lập bắt đầu thực hiện. Những học sinh tiểu học
không đơn giản như những phụ huynh thường nghĩ, chúng không hề ngây thơ.
Trong
lớp cô nuôi một con cá vàng xinh đẹp, nó thường bơi tung tăng bên trong
ly thủy tinh lớn được đặt ngay ngắn cuối lớp. Bọn chúng đã bắt con cá
vàng đó bỏ lên bàn anh, mặc cho con cá vàng đáng thương giẫy giụa trong
tuyệt vọng.
Chúng muốn tạo hiện trường buộc tội anh với cô rằng anh đã làm hại chết con cá yêu thích của cô.
Anh
đến lớp, chúng nhìn anh bằng con mắt khinh ghét. Lặng yên vài giây
trước mặt bàn, anh dùng cây viết đâm mạnh xuống mắt con cá vàng vô tội,
rồi dùng tay gạt đi thân xác con cá rơi xuống mặt đất, anh tiếp tục ngồi
vào bàn như chưa chuyện gì xảy ra.
Cái hành động tàn nhẫn với động
vật, thật sự lúc đó khiến mọi người trong lớp im bặt rùng mình trước
hành động man rợ từ anh, em cũng chẳng hơn, em không thể ngờ em lại có
một anh trai đáng sợ đến mức này. Đối với anh, mọi sự sống trên đời,
điều được anh thu gọn trong tròng mắt đầy căm phận.
Một lần nữa, anh
bị cả lớp buộc tội giết chết cá vàng của cô, em không thể lên tiếng bênh
vực anh, vì lẽ đúng anh vẫn là người trực tiếp giết chết con cá vàng
đáng thương, còn chúng chỉ làm một cách gián tiếp mà thôi. Hình phạt
được nhân lên gấp đôi. Anh vẫn lặng yên cương định không hé môi, dù là
nửa lời oán trách.
*
Những trò chơi mang tính cô lập tiếp tục được
hành động, ngày một lại càng quá đáng hơn, anh không thể ăn một bữa cơm
trưa trọn vẹn, chúng thường bỏ vào phần ăn của anh những thứ quái dị.
Anh chỉ nhìn phần thức ăn trước mắt, lặng lẽ rời đi. Em chỉ biết cúi gằm
mặt giả vờ ăn phần của mình, em không đủ can đảm đối mặt với anh. Em
xin lỗi.
Trong một lần anh đang đi trên cầu thang cao, chúng cử một
người đi theo sau anh, toan tính dùng đôi tay bé nhỏ đó đẩy ngã anh, em
đứng bên trên trông thấy mọi chuyện, nhưng mặc nhiên cổ họng em im bặt
không thể lên tiếng kêu gọi anh tránh. Anh ngã nhào như mọi người dự
đoán, vẫn may không chuyện gì đáng tiếc xảy ra, anh chỉ bị sưng vầng
trán cùng vết thương rỉ vài giọt máu đau thương.
*
Đêm về mẹ hỏi
thăm, anh chỉ nói rằng bất cẩn bị ngã trong lúc chơi đùa cùng bạn, lời
nói dối đầy đau lòng, anh nào có nỗi một người bạn, anh chỉ một mình, cô
đơn.
Trong một lần giờ nghỉ trưa của trường, điều lạ lẫm chúng không
giở trò trong phần thức ăn trưa của anh, anh đã có thể ăn trưa một cách
tử tế, nhưng mặc nhiên anh vẫn ăn chầm chậm đầy cảnh giác. Anh vẫn mang
nỗi sợ rằng chúng không thể dễ dàng buông tha.
Đúng là như vậy,
chúng đã ở trong lớp xé nát hết tập sách của anh, bày biện thành quả
khắp lớp học, những mảnh giấy trắng được xé tan nát vụn vỡ rải đầy mặt
đất lạnh lẽo. Anh đi vào lớp và trông thấy, mọi thứ dường như đi quá xa
rồi, anh sẽ tiếp tục cam chịu hay sao?
Thật sự anh vẫn cam chịu, ngồi
xuống nhặt những mảnh giấy nhỏ trong lòng bàn tay, em vội đưa ánh mắt
hướng về nơi khác, em không đủ can đảm để tiếp tục nhìn lấy anh trai
mình đáng thương đến mức này, trong khi bản thân lại chẳng thể làm gì
được.
Giáo viên rất tức giận sau mọi tội lỗi oan của anh, gọi anh lên
và đánh vào tay anh trước cả lớp, chúng cười hả hê mãn nguyện. Dường
như chúng đang chiến thắng trên nỗi đau cũng người khác. Em xin lỗi, em
không thể chịu đựng nỗi nữa, dù như thế nào anh vẫn là anh trai em. Em
run rẩy chậm rãi giơ cánh tay lên cao, cô ngừng đánh anh, ngước nhìn em.
Đôi
môi em tiếp tục run rẩy nói lên sự thật về bọn chúng, về chuỗi ngày anh
bị chúng hãm hại cô lập không lối thoát. Cô cho phép anh trở về bàn, em
có thể cảm nhận ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn em mang theo một tia ấm
áp. Có phải em đã làm đúng rồi không? Tuy có hơi muộn, nhưng rốt cuộc em
vẫn vượt qua nỗi sợ bản thân mà đứng lên bênh vực anh.
Không ngoài
dự đoán, chúng nhìn em bằng con mắt khác đầy phẫn nộ, giờ ra về, em ở
lại chịu hình phạt quét dọn lớp cùng anh. Chúng ta chỉ lặng yên ai làm
việc nấy cho đến khi hoàn thành, đã vài tuần chúng ta ở cạnh nhau, nhưng
nói chuyện với nhau chỉ vài ba câu đơn giản. Chúng ta có giống người
một nhà hay không?
Feedback, please!
Vote Điểm :12345