_Fic này không phải của mình. Mình chỉ đăng lên mà thôi Title : Gió và Cát Fandom : Naruto Rating : Em nghĩ là 13 trở lên. Pairing : GaaNaru _ lâu lâu thay đổi không khí tí xíu và dĩ nhiên là còn một cặp nữa ràu. Nó lù lù trên tiêu đề ràu đá ! Category : Romance, SA, hơi Agnst,... Author : Akaku ( It's me ) Summary : Em là gió và ta là cát... Không có em ta chỉ mãi lặng im... [ Oneshot ] Wind and Sand Cát biển và Cát sa mạc _ cũng là cát như nhau. Và người ta hay lầm tưởng chúng giống nhau. Dĩ nhiên, nói vậy là ta hiểu sự thật không phải vậy. Bên cạnh cát biển còn có biển khơi, sóng, những hàng dừa xanh, và có khi là cả con người. Còn Cát sa mạc, chỉ có một từ : cô đơn... Người
ta ghét cát sa mạc. Vì chẳng thể có nổi một mầm cỏ, một loài cây nào
sống được tươi tốt quanh năm trên mặt cát nóng. Ngày ngày, mặt trời
thiêu đốt cho Cát nóng rẫy lên, ngột ngạt. Động vật di chuyển nhanh trên
cát, tránh đụng vào Cát. Con người cũng chỉ muốn nhanh chóng đi qua
Cát, vì cái nóng và sự bụi bặm. Không ai muốn đến gần, không ai muốn trò
chuyện. Nghìn năm trôi qua chỉ mình với mình, Cát cô đơn. Và cô đơn
sinh ra độc ác và vô cảm, Cát chẳng dung thứ cho bất kì kẻ nào đi qua
mình, quan trọng là Cát có hứng thú hay không. Nhưng cái nỗi buồn khắc khoải ấy cứ chiếm lấy Cát. Cát vẫn mãi chỉ có một mình. Và
một ngày, Gió đến. Gió tinh nghịch, hồn nhiên, vui vẻ, chạy nhảy suốt
ngày, cười nói suốt ngày. Chẳng hiểu sao, Gió như thế mà lại cứ quấn lấy
Cát. Cát thấy phiền. Cát không thích mỗi buổi sáng thức dậy bởi Gió,
bị Gió cuốn tung lên, không thích Gió cứ đi bên cạnh và huyên thuyên
suốt ngày, không thích những trò chơi Gió bày ra chỉ để cố kéo Cát vào
chơi cùng, và không thích...cả nụ cười của Gió. Không đúng !....Có lẽ Cát nên thật lòng hơn, phải không ? Cát...rất
yêu nụ cười của Gió. Nụ cười ấy _ nó thật trong sáng, thật hồn nhiên và
thật đẹp. Có lẽ bởi vì đó là nụ cười đầu tiên trong cuộc đời Cát nhận
được, mà lại là dành cho riêng Cát. Hoặc, nụ cười của Gió đẹp thực sự.
Sao cũng được ! Cát đã rất hạnh phúc. Nhưng Cát không muốn mình lún quá
sâu vào cái cảm giác sung sướng đó. Cát tự kìm mình lại. Bởi vì Cát sợ,
rất sợ...nếu như Cát đã dành quá nhiều tình cảm của mình cho Gió, rồi
biết đâu...như tất cả những kẻ đã đi qua và biến mất trước kia, Tạo hoá
lại mang luôn cả Gió đi...thì sao ? Cát đã quen với mấy nghìn năm cô độc
dưới ánh mặt trời nóng bỏng, đã quen với sự lẩn tránh và cả sự căm ghét
của vạn vật dành cho mình. Cát đã cố chịu đựng mấy nghìn năm qua, nếu
như đưa Gió đến và lại mang Gió đi, nếu như Cát quá yêu quý Gió, Cát sẽ
gục ngã mất. Và Cát tự tạo cho mình một lằn ranh, một cái vỏ, cố để
gió không tiến lại gần mình. Cát cố lờ đi nhưũng câu chuyện của Gió,
không tham gia vào những trò chơi Gió bày ra. Mỗi sáng thức dậy để mặc
Gió thổi tung mọi thứ lên. Cát cố tỏ vẻ không quan tâm. Cát cố tỏ ra bất
cần. Cát vờ như không nghe thấy Gió gọi, Gió nói. Cát muốn Gió chán nản
và bỏ đi xa thật xa. Để cho cả Gió và Cát đều được thanh thản. Cát sẽ
trở về sự cô đơn như ban đầu. Và Gió...sẽ tìm được một người bạn tốt
hơn, để nụ cười luôn nở trên môi của Gió. Nhưng...Cát biết...Cát không chỉ yêu nụ cười của Gió nữa. Cát...đã yêu gió mất rồi. Vậy
mà Gió vẫn kiên trì đến bên Cát. Gió không bỏ cuộc. Sự cố gắng ấy của
Gió vô tình làm Cát tức giận. Tại sao Gió phải làm như thế ? Tại sao cứ
phải là Cát ? Trong khi Gió biết chắc còn có nhiều người khác tốt hơn.
Và Cát đã bùng nổ thật sự : - ĐỦ LẮM RỒI ! CẬU MAU THÔI ĐI ! _ Cát quát lớn. Gió ngưng việc thổi tung mọi thứ của mình lên, đôi mắt xanh màu bầu trời tròn xoe, vẫn tươi cười : - Thế này rất vui mà, cậu không thấy thế sao Cát ? - TÔI CHẲNG THẤY VUI CHÚT NÀO HẾT ! CẬU THẬT LÀ PHIỀN PHỨC ! _ Cát quát lớn hơn, khuôn mặt đanh lại. - Cát... _ nét tươi cười trên khuôn mặt Gió dường như đang héo đi. -
Vậy là quá đủ rồi ! Từ nay... _ Cả cơ thể Cát run lên. Cát vội quay đi
để giữ cho chính bản thân mình bình tĩnh, để đủ dũng khí nói ra cái câu
làm trái tim của Cát thắt lại _ ...từ nay cậu đừng đi theo tôi nữa ! Cậu
mau đi đi ! Nét sửng sốt và hoảng hốt hiện lên trong đôi mắt Gió : - Cát... - TÔI NÓI CẬU MAU ĐI ĐI CƠ MÀ ! THẬT LÀ PHIỀN PHỨC ! MAU ĐI ĐI ! _ Cát hét lên Hàng mi cụp xuống, khuôn mặt Gió cúi gằm. Liệu Cát có nhìn thấy không, cái thứ lấp lánh trên đôi mắt Gió ? - Cậu ghét tớ đến thế sao, Cát ? Cát
xiết chặt tay. Cát muốn quay lại và hét lên rằng không phải vậy, rằng
Cát yêu Gió, rất nhiều. Nhưng Cát không thể. Xa rời Cát sớm hơn, Gió sẽ
thấy thanh thản hơn nhiều. Hai mắt nhắm chặt, Cát sắp phải nói ra điều
mà Cát cho là đau đớn nhất : - Phải ! Tôi rất...ghét cậu ! Một
tiếng nức nở vang lên bên tai Cát. Gió khóc. Và Gió bay đi. Cát đứng ở
đó, thất thần, thẫn thờ, trước khi khuỵ xuống, đôi mắt vô hồn nhìn theo
bóng của Gió. Và Cát bật cười... Gió đi rồi...gió đã đi thật rồi..... Và ta ...sẽ mãi mãi sống trong cô đơn... Cát
đã tưởng rằng mình sẽ thanh thản hơn để gặm nhấm nỗi cô đơn. Nhưng
dường như sự cô đơn ấy càng lúc càng hằn sâu hơn nữa. Đôi mắt xanh long
lanh đầy nước của Gió ám ảnh Cát mỗi ngày, dày xé trái tim Cát. Quặn
thắt. Đau đớn. Mỗi sáng thức dậy, Cát cứ ngỡ như khi mình mở mắt ra, sẽ
có khuôn mặt của Gió ngay trước mắt với nụ cười đặc trưng, thổi tung mọi
thứ lên. Nhưng Cát lại thẫn thờ khi không có ai khi mình tỉnh lại.
Không gian đã tĩnh lặng lại càng thêm tĩnh lặng. Cát đã quen nghe giọng
của Gió mỗi ngày. Và giờ đây, Cát lại càng thèm muốn được nghe giọng của
Gió. Gió...cậu đang ở đâu ? Tớ... nhớ cậu...