Trú mưa
Athour: Hee-chan
Gender: i dun know TT^TT
Rating: PG-13 (đúng ko ta?)
Status: Oneshot – complete
note: lần đầu post fic ở táo có gì ko đúng mong mọi người bỏ qua cho nhe.
À đây là bài hát trong fic
L-0-V-E Olivia
=============
TRÚ MƯA
Nó là một thằng con trai 18, gầy nhom nên dù không cao lắm trông nó cũng rất lẻo khẻo. Vì gầy thế nên mặt nó cũng xương xương, lại thêm cặp mắt nhỏ và cánh mũi hơi to đính lên cái gương mặt dài dài đầy những nét thiếu hòa hợp đó. Nhưng dù sao nó cũng sống rất vui vẻ và hay cười, hề nhìn vào gương mặt thiếu duyên ấy của nó là thấy ngay nụ cười toe toét. Sở thích của nó không bình thường lắm, cũng phải thôi vì bản thân nó vốn cũng chẳng bình thường, nó thích chạy vòng quanh thành phố buổi đem đầy những ánh đen màu trên chiếc xe cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu, nó thích những con thú nhồi bông kì cục, thích mấy con vật quái quái như trong loạt phim alien VS predator. "bất bình thường” có lẽ là cụm từ chính xác nhất để hình dung nó, và dĩ nhiên nó cũng có bạn, cũng một lũ bất thường như nó, nhưng trong cái lũ ấy mỗi đứa lại bất thường theo một kiểu. Có lẽ vì vậy mà bọn chúng lại chơi rất thân với nhau.
Nhà nó xa trường lắm, lại thêm chiếc xe kút kít già nua hao xăng kinh khủng nhưng nó lúc nào cũng chọn con đuờng xa hơn để đến trường. ấy có lẽ là một trong những điểm bất thường rất bình thường của nó. Con đuờng nó thường đi đầy bụi bặm và lại hay kẹt xe nữa. Còn con đuờng tắt kia thì phủ đầy bóng râm của hai hàng cây to, đuờng lại vắng và ngắn hơn rất nhiều.
Tại sao lại như thế nhỉ?
Cũng đon giản thôi, không biết vì sao mà hễ đi qua con đuờng tắt đó là trời lại mưa.
Nó thích mưa lắm, mưa làm mát cả cái mùa hè oi bức và hơn hết cả là vì trong những cơn mưa chằng còn nước mắt nữa. Khi khóc trong mưa nước mắt cứ theo từng giọt mưa mà tuôn chảy mà tan biến như chưa hề tồn tại. Vì vậy mà nó thà đội mưa chứ không thèm che chắn gì cả.
Lần đó, xe nó quyết định hưu trí, anh sửa xe gần nhà cũng lắc đầu bó tay. Đung một cái kiếm đâu ra gần cả triệu bạc mà mua xe đạp chứ đừng nói tới xe máy. Thế là pa+ma nó quyết định để cậu con trai đi xe ôm một tháng để chờ lương mà tậu cho nó một cái xe đạp.
"Xe ôm” danh từ đó trong từ điển của nó đuợc định nghĩa là "nguy hiểm và cấm kị"
Leo lên một cái xe ôm chẳng chẳng khác nào đặt sinh mạng và lòng tin vào một người không quen biết. Nó thấy phiêu, con người thận trọng như nó không thích chuyện đó và đó cũng là một trong những điểm bất thường của nó.
"con thà cuốc bộ còn hơn” nó nói thế và đuợc pama toại nguyện ngay
Kết quả là nó đi bộ thật. Tính khí bất thường của nó còn bao gồm cả ngoan cố nữa cơ.
Thế nên dù xe bus có tuyến nó vẫn nhất quyết đi bộ.
Ông trời cũng khéo trêu ngươi người ta lắm. Cuốc bộ mà không đi đuờng tắt thì chỉ có nước lê lết thì may ra mới về nổi đến nhà. Vì vậy dù rất không muốn nhưng nó buộc phải đi cái con đuờng râm mát lại gần hơn kia.
"Chúng mày nỡ bỏ tao đi bộ thế sao?” nó xị mặt nói với hai nhỏ bạn đãng ngồi trên chiếc xe máy cũng đã già nua lắm rồi. Ánh mắt nó chẳng những là đáng thương mà còn là rất đáng thương , muốn có bấy nhiêu đáng thương thì đuợc ngay.
"chịu thôi mày ạ. Nhỡ ra ngã tư mà gặp mấy anh "lộ" thì chết” nhỏ bạn nhìn nó đầy cảm thông pha lẫn chút thương hại
"dã man” nó vừa lẩm bẩm vừa nện từng bước chân xuống đuờng. Bỗng nhiên gương mặt nó ươn ướt, nó ngước mặt lên nhìn trời.
"không phải vậy chứ?” nó chu cái mỏ trề bất mãn
Lại thêm vải giọt nữa……rồi thêm vài giọt nữa……………”Mưa” mấy người bên đuờng và bọn trẻ con đồng thanh hét lên trả lời cho câu hỏi của nó.
Mưa thật!
Thậm chí là mưa như chưa bao giờ đuợc mưa, mưa đến tối sầm cả bầu trời.
Nó vội rút trong balô ra một chiếc bao rác đen xì, ném lun cái balô vào ấy rùi đội mưa mà đi. Mưa đầu mùa thì cơn nào cũng lớn, đã lớn lại còn dai nữa.
Vai áo ướt rồi ống quần ướt…
Tóc ước rồi giầy ướt…
Chẳng bao lâu thì người nó sũng nước, đến cả đồ lót cũng ướt mem luôn.
Trong màn mưa dày có một thằng con trai 18 gầy gầy vừa ôm cái bọc đen vừa bước đi với bộ đồng phục ướt sũng. Thế có bất thường ko cơ chứ, nhưng ấy cũng chỉ là một điều bình thường với nó mà thôi.
Hạt mưa mỗi lúc lại nặng hơn, gió cũng lớn nữa.
Từng giọt mưa quất vào cái dáng vẻ mảnh khảnh của nó. Làm rát cả gương mặt xương xương ít duyên của nó cho nên nó đãnh nép vô một mái hiên mà trú tạm.
Mưa rồi mưa rồi mưa…………….
Mưa hoài mưa mãi…………
Chốc chốc nó lại nhìn vào đồng hồ đeo tay.
Số 2 rồi số 7 rồi số 10
Kim phút cứ thế mà quay
Nó cứ thế mà chờ cho cơn mưa dứt.
Nó đứng rồi lại ngồi
Ngồi rồi lại đứng
Mưa đầu mùa sao mà dai quá. Nó bắt đầu bớt thích mưa rồi đây
Bất chợt có tiếng nhạc chen vào giai điệu của mưa
Love is all that I can give to you
Love is more than just a game for two
Two in love can make it
Take my heart and please don't break it
Love was made for me and you
"nhạc nhẽo gì mà chán quá vậy” nó lảm nhảm khi tiếng nhạc át dần tiếng mưa
Nó cũng chẳng quan tâm nhiều đến cái bản nhạc đó, chỉ lắng nghe cho bớt chán để khi tạnh mưa rồi đi về mà thôi. Nhưng may mắn cho nó bài hát đáng chán đó chưa xong một nửa thì mưa đã tạnh rồi. Gọi là tạnh cho sang nhưng thực ra cũng còn lâm râm, nhưng như thế là đủ để nó về nhà rồi.
Ngày thứ nhất rồi ngày thứ hai
Ngày thứ ba và ngày thứ tư
……………………………….....
Không biết là do thời tiết hay trời cao trêu người mà chiều nào cũng mưa như trút nước chiều nào cũng đến đoạn đuờng đó là mưa.
Không biết là tình cờ hay vô ý mà lúc nào nó cũng trú dưới hiên cái nhà đó.
Không biết là cố tình hay thói quen mà chiều mưa nào cửa sổ căn nhà đó cũng vang vọng cái bài hát chán ngắt đó.
"L is for the way you look at me
O is for the only one I see
V is very, very extraordinary
E is even more than anyone that you adore”
Nó lẩm bẩm hát theo khi đãng đứng trú mưa ở cái nhà bên cạnh.
Nó đã nghe đến thuộc cả bài luôn rồi mà con người trong cái nhà kia sao cứ nghe hoài vậy.
Tính đi tính lại cũng đã gần mười mấy buổi chiều mưa rồi, chẳng lẽ hễ mưa là cái người kia phải nghe bài hát này sao.
Chuyện này thật sự khiến cho con người bất thường như nó cũng phải thấy quái lạ.
Chiều hôm ấy mưa cũng rất lớn, và dĩ nhiên nó cũng trú mưa dưới hiên nhà đó. Thật ra là vì hiên nhà này rộng lại có nhạc nữa nên nó thích thế thôi, chứ chẳng phải là có ý gì. Nhưng lần này lại khác, nhà tối và cửa khóa. Có lẽ chủ nhà đã đi đâu mất rồi, vậy là không có nhạc. Nhưng không sao với nó một mái hiên rộng là đủ rồi.
Trong màn mưa dày, đột nhiên có một gã con trai hình như là nhân viên văn phòng hay sao đó chạy vào mái hiên rộng, không gian tưởng chừng như đã là của riêng nó. Thế là cái hiên rộng hẹp lại một chút, hắn phủi phủi mớ tóc ướt, giũ giũ cái túi da rồi lẩm bẩm.
"mưa gì mà lớn vậy chứ?"
Thế là thói quen trú mưa của nó có chút biến động, không còn cái bài hát nhạt nhẽo nhưng cũng khá hay, thay vào đó là một gã lạ hoắc share cái căn cứ trú mưa với nó. Nhớ đến mới nói, hắn cũng cao cao, trông cũng dễ thương, không phải người ta hay nói nhân viên văn phòng toàn mấy tên mặt mụn lùn tis đó sao, vậy mà hắn cũng đâu đến nỗi nào. Nó tự nghĩ rồi tự lắc đầu ngoày ngoạy cho cái ý nghĩ đó văng phức ra khỏi đầu.
"chỉ là trú mưa thôi mà” nó tự nhủ rồi vùi đâu vô gối
Ngày hôm sau, mưa sớm hơn thường lệ, không lớn lắm nhưng vừa đủ ướt và có vẻ sẽ dai dẳng ghê lắm. Nó bước nhanh trên nền đất đầy những bọt nước để mau đến mái hiên rộng quen thuộc. Tiếc là khi nó đến nơi hắn đã đứng đó từ khi nào. Mưa không lớn, và nó cũng không muốn trú, nhưng không hiểu sao đôi chân đã bước vào hiên rồi. Tệ hơn là hắn cũng lịch sự nhích qua một bên nhường chổ cho nó rồi
Lỡ giành chổ với người ta rồi mà đi thì khác nào bất lịch sự chứ. Nó nghĩ thế nên đãnh ngậm ngùi trú mưa với hắn.
Trời mưa không lớn, nhạc nhẽo cũng không có, căn nhà vẫn tối và ở khóa vẫn cài. Vậy mà nó phải đứng đó trong khi chẳng có nhu cầu, thật là vô duyên hết biết.
Nó ngao ngán nhìn đất nhìn trời nhìn mây, kéo kéo cổ áo, chỉnh lại vai áo, làm đủ trò có thể cho bớt chán.
"em có thể cho anh mượn chiếc bút không?” hắn bất chợt hỏi
Khi đưa bút cho hắn, nó mới nhận ra hắn đãng loay hoay viết viết điền điền vào một cuốn sổ to đùng. Đúng là loại nhân viên văn phòng rồi, xem ra mấy lời đồn đó sai tuốt hết. Nó nhìn cuốn sổ với một đống khung và những con số, rồi nhìn cây viết của mình đãng liến thoắt trong bàn tay to rộng, rồi lại nhìn đến cái gương mặt đãng chú tâm kia.
Hắn đã đeo kính vào cơ đấy, cặp kính trắng ôm lấy cái sóng mũi cao cao, đôi mày rậm thỉnh thoảng lại nheo lại. Khi phát hiện ra nó đãng nhìn, hắn nở một nụ cười thân thiện, nụ cười tươi khiến đôi mắt híp lại, đuôi mắt nhăn lại đáng yêu như một chú cún con.
Sau đó thì còn phải nói…
Nó nhìn hắn chăm chú đến nỗi mưa tạnh khi nào cũng chẳng biết nữa.
Đến khi hắn chìa cây bút về phía nó, nó mới giật nhìn nhận lại, mới phát hiện ra mưa tạnh mất rồi. Thật là xấu hổ nhìn người ta đến mức quên cả trời trăng, sao nó lại có thể bất nhã đến vậy chứ, nó thẹn nên bỏ đi hơi nhanh, chẳng thèm nghe cả lời cám ơn của người ta nữa.
Ngày hôm sau nữa, nó đã chuẩn bị tâm lý rất kĩ để…….trú mưa
Nó quyết tâm không khiếm nhã như thế nữa, và quyết tâm sẽ đi ngay khi mưa tạnh, và cũng quyết tâm không nhìn con người đó nữa
Quyết tâm như thế, chuẩn bị như thế vậy mà……trời không mưa
Nó cố bước đi thật chậm mà không hiểu tại sao, chỉ là nó chưa muốn về nhà
Nó cảm thấy như có cái gì đó cần phải làm trước khi về nhà, nhưng thật sự không thể nghĩ ra đó là gì.
Có lẽ là trú mưa chăng?
Những ngày sau đó mặc cho nó chuẩn bị như thế nào trời vẫn không mưa.
Ông trời thật là vô lý mà, khi không cần thì mưa như trút nước, khi cần thì một hạt cũng không có nữa.
Suy nghĩ suy nghĩ rồi suy nghĩ
Nghĩ đến nhức cả đầu mà cũng không hiểu tại sao lại chờ mưa
Nghĩ đến điên người mà vẫn không hiểu làm quái gì phải chuẩn bị tâm lý trú mưa chứ
Hắn là một con người (xa lạ)
Nó cũng là một con người (bất thường)
Tại sao nó phải vì một con người cũng bình thường như mình mà phải suy nghĩ, phải nôn nao chứ? Rõ nhảm
"con à! Tắm xong chưa vậy?” tiếng mama réo gọi khiến nó giật mình
Nó vừa chải đầu, vừa nhìn gương mặt của mình trong gương.
Uhm…đúng là không đẹp đẽ gì.
Nhưng nếu nó mập lên một chút, có da có thịt một chút gương mặt sẽ bớt xương xương, lúc đó chẳng phải cái cằm chẻ và đôi mày thưa sẽ bớt vô duyên đi một chút sao? Cả kiểu tóc nữa, nếu đổi cái mái tóc 18 năm một kiểu này thì sẽ ra sao?
Dễ thương hơn chứ?
Mà xấu xí hơn cũng không chừng?
Thật ra nó không tự ti mà chỉ là chấp nhận sự thật.
Nó hiểu rõ mình có những gì và mình cần những gì…
Bản thân nó từng hi vọng nhiều vào tình yêu
Nhưng rồi cũng nhân ra nói cho cùng tình yêu cũng chỉ như một trò lắp ghép trẻ con
Kẻ cần người có, thuận lòng vừa ý thì ghép vào, chán rồi thì rã ra. Vốn chẳng có gì lạ
Nó biết thế nên cũng không trông mong nhiều
Trên phương diện kinh tế người yêu là món hàng xa xỉ vượt quá sự chi trả của nó
Trên phương diện cá nhân mà nói nó tự nhận thấy chuyện người ta yêu nhau vì chính con người của nhau chỉ có trong cổ tích.
Trong từ điển của nó "người yêu” là trường từ vựng gần nghĩa với "trang sức”
Người ta lúc nào cũng bảo nhau "người yêu tôi đẹp”, "người yêu tôi giàu”, "anh ấy thương tôi nên mua cho tôi thứ này”…………
Nhưng chẳng có ai nói "tôi thật lòng yêu người đó”
Đó có lẽ là một trong những điểm làm nó bất thường.
Chà……lại bắt đầu nghĩ quẩn
Nó tự nhủ thế rồi ra khỏi buồng tắm leo lên phòng bật tivi.
Xem phim là một hình thức xua tan những dòng suy nghĩ tiêu cực mà nó ưa chuộng.
Là một người khác thường, cả chuyện xem phim của nó cũng rất khác thường.
Nó thích và cũng không thích xem những phim kết thúc có hậu. Tại sao?
Khi xem những cái kết trọn vẹn nó thấy vui cho những nhân vật trong phim nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất mơ hồ.
Cảm giác phức tạp đó khiến cho nó phải chất vấn bản thân bằng những câu hỏi không lời đáp.
"thật ra một nửa của mình có tồn tại không?”
"thật ra khi nào người đó mới xuất hiện?”
"thật ra mình phải tìm kiếm hay chờ đợi?”
……………………………….............. ........................
Thế nên những lúc cần giải tỏa như thế này nó chỉ thích xem disney channel và ăn một cốc kem to. Có như thế nó mới có thể trở về trạng thái cân bằng đuợc.
Bẵng đi một thời gian nó đã quên phần nào việc trú mưa và cái gã văn phòng ấy. Năm cuối cấp mà, áp lực thi cử khiến nó chỉ biết học và học, chuyện ăn chơi dù rất muốn những cũng đánh gác lại.
Đó là một ngày nắng đẹp nó ung dung trở về nhà sau tới trường để nộp hồ sơ dự thi ĐH, vẫn chưa có xe đạp và dĩ nhiên là vẫn cuốc bộ trên con đuờng tắt yên bình buổi trưa. Nó vừa đi vừa vạch ra kế hoạch tác chiến cho hai kì thi sắp tới. Con đuờng khá văng vẻ trong nắng trưa gay gắt nên nó cũng không để tâm nhiều đến xung quanh chỉ lo thả mình vào những dong suy nghĩ bùi nhùi rối rắm cho tới khi có gì đó mát lạnh và ẩm ướt chạm vào mặt nó.
Như một phản xạ tự nhiên nó ngước mặt nhìn trời
Trời xanh không tối, mặt trời vẫn chiếu sao có thễ thế đuợc? Nó tự hỏi
Rồi bước tiếp theo có cúi đầu nhìn xuống
Mặt đuờng loang lổ những vết nước, nhiều dần rồi nhiều dần
Và điều tất yểu xảy ra
"Mưa” nó gào lên và chạy ù đi, vừa chạy vừa cằn nhằn
"nắng vậy mà cũng mưa cho đuợc, muốn chơi mình hay gì đây?”
Bước chạy của nó dài hơn và gấp hơn, nó chạy hết tốc lực để về nhà cho mau vì nó cũng chẳng có ý định trú mưa và rồi khi nó đạt đến tốc độ không-thấy-gì-ngoài-mặt-đuờng thì
"BỐP”
Cả ngàn ông sao bay lượn trước mắt nó, hai khuỷu tay nó chạm xuống mặt đất ẩm ướt………….nó ngã lăn ra đất.
"em có sao không?” một giọng nói quen quen vang lên trong tiếng mưa ngày càng dày
"Ông không có mắt hả?” chẳng cần biết đúng sai cứ chửi trước rồi tính nó nghĩ thế
"vì em chạy nhanh quá nên……” gã kia ấp úng, một tay đỡ nó đứng dậy
Nó phủi phủi mấy chổ dơ và cái áo trắng toan dũa cho gã thêm một trận, nhưng khi nó ngước mặt lên, ánh mắt nó bắt gặp sóng mũi cao và đôi mày rộng gợi cho nó nhớ đến nụ cười tít mắt ngày nào. Nó đớ mặt ra nhìn hắn, còn hắn cũng nhìn nó khó hiểu, có vẻ lúng túng. Trong khi hai tên ngốc sững ra đó mà nhìn nhau thì cơn mưa ngày một lớn hơn.
Tiếng mưa bao trùm con phố vắng vẻ ban trưa, hai đứa đứng trong cái hiên nhà rộng thân thuộc, dựa vào cánh cửa cài then khóa ngoài. Nó nhìn mưa, những giọt mưa rời từ hiên nhà xuống đất, hắn dán mắt vào đôi giầy thể thao ướt đã mũi.
"sao hôm nay không đi làm?” nó lúng túng đến nỗi hỏi một câu trỏng trơ, nhưng khi nhận ra thì lời nói đã xa khỏi môi rồi.
Hắn quay sang nhìn nó, mái tóc hắn đã dài hơn một chút dợn sóng và ánh lên một mâu nâu sậm, hai tay hắn khoang ra sau chống vào cánh cổng đen khiến những múi cơ trỗi lên trên bắp tay trắng bóc.
"hôm nay là ngày phép của anh” anh im lặng một hồi như suy nghĩ gì đó rồi đáp
"anh đãng chạy bộ……tập thể dục ấy mà” hắn nói thêm một cách ấp úng
"Ra thế…..”
Bấy giờ nó mới quay sang giả vờ ngó nghiêng ngó ngửa nhưng thật ra là đãng nhìn hắn….một cách kín đáo.
Có lẽ nó đã quen thấy hắn đóng khung trong sơmi và cravat, nên bây giờ khi thấy bộ đồ thể thao khuôn lấy cơ thể cứng cáp của hắn nó cảm thấy là lạ.
Nhưng rồi nhớ ra quyết tâm của mình nó quay sang hướng khác quyết không nhìn thêm nữa.
Cả hai im lặng dựa trong mái hiên rộng, đứng cách nhau độ vào bước. Một người tránh nhìn đối phương, một kẻ muốn bắt chuyện nhưng lại ngượng.
Cuối cùng mưa cũng nhỏ lại, có lẽ vì thế mà hắn mới đủ sức mạnh vượt qua cái ngượng của mình
"nhà em gần đây à?” hắn hỏi khi nó giơ tay ra ngoài trời để những giọt nước quấn lấy cánh tay gầy
"vâng ạ" nó đáp
"em tên gì nhỉ?” hắn lại hỏi
Nó im lặng, suy nghĩ vu vơ rồi cũng đáp lại câu hỏi của hắn
Nó cũng định hỏi lại tên hắn, nhưng rồi lại thôi
Biết nhiều quá để làm gì? Cũng chẳng là gì cả. Nó nghĩ thế
Rồi mưa cũng tạnh, nó cũng về. Trước khi đi nó quay lại nhìn vào gương mặt điển trai của hắn và bảo
"lần sau mang dù nhé”
Nó nói thế chỉ hi vọng hắn sẽ không phải trú mưa chung với nó nữa. Trong màn mưa lạnh hai hơi ấm lại gần nhau như thế thật khó mà tránh nghĩ những điều vớ vẩn. Thế nên nó chỉ muốn đuổi hắn ra khỏi cuộc sống của mình, như thế sẽ tốt hơn.
Con người cũng thật kì lạ
Khi không có đuợc thì luôn tìm kiếm
Khi tìm đuợc rồi lại sợ bị đãu
Cảm giác của nó thật là phức tạp quá.
"sao mà dốt thế? Thấy giai đẹp thì phải tấn công chứ?” một nhỏ tóc dài vừa cốc đầu nó vừa mắng
"làm như ai cũng mê giai như mày, mà chắc gì nó đã là seme chứ” nó xoa đầu xụ mặt đáp
"nó hỏi nhà mày với hỏi tên mày là có ý rồi. Trai bình thường có bao giờ làm thế chứ?” nhỏ tóc ngẳn bay lên giường nằm chung với hai đứa bạn thân
"thôi đi. Hàng tốt thì làm sao tới lượt một đứa như tao chứ” nó lí sự
"Thôi mà có gì mà phải tự ti chứ. Mày xem nè” tóc ngắn giơ cuốn sách bìa hồng về phía nó chỉ tay vào dòng chử "bạn có thể sẽ mất tất cả khi bạn buông xuôi và không còn tin vào mình nữa”
"Mày còn tin ba cái sách này sao. Lần trước………”
"đừng nhắc lại chuyện cũng nữa đuợc không. Một người không tốt không có nghĩa là mọi người đều không tốt” tóc dài gắt lên và ném cái gối vào mặt nó
"tao chỉ thấy……..”
"Đuợc rồi” cả hai nhỏ đồng thanh
"không thử thì làm sao biết”
"phải đó nếu lần sau còn gặp lại thì phải tấn công nghe chưa?”
"aish……” nó thở dài
Khoảng ba ngày sau thì đến ngày hội trại truyền thống của trường. Và dĩ nhiên là không thiếu lớp của nó, một gian hàng bán chè nho nhỏ là tất cả những gì 49 cái đầu trong lớp nghĩ ra. Với sĩ số 28/21 bọn con trai ngậm ngùi lép vế mà hì hục rửa bát + nấu chè trong khi lũ con gái chân dài ung dung lả lướt chèo kéo khách. Thành ra tên quán "TH” không còn đuợc hiểu như nghĩa ban đầu là "tan học” mà đuợc hiểu theo một nghĩa khác "trá hình”.
Lần đầu tiên trong đời nó thấy may mắn vì sức khỏe yếu. Trong khi lũ con trai nai thân trâu ngựa ra mà làm việc này việc nọ, nó ung dung ngồi quầy thu tiền.
Học sinh nhỏ, học sinh lớn, cựu học sinh, bạn của học sinh………….tất cả làm thành một đám đông ồn ào trong cái sân trường rộng lớn như công viên.
"ê…mày có thấy anh đó hem?” nhỏ tóc dài chỉ trỏ
Nó thở dài tiếp tục đếm tiền
"thấy rồi” nhỏ tóc ngắn hào hứng
"body thể thao, xinh giai và cười tươi” tóc ngắn nhận xét
"không chừng là sinh viên tỉnh đó mày ơi” tóc dài bĩu môi
"đừng coi thường nha sinh viên tỉnh cũng có đại gia chứ bộ" tóc ngắn phản pháo
"nói nhiều wá làm gì? Thấy đẹp thì chèo kéo đi” nó nói vu vơ mà không biết rồi sẽ phải hối hận vì lời nói này
Nghe thế, hai con bạn liền cau mày nhìn nhau rồi sải bước tự tin về phía mục tiêu.
"chỉ mê giai là giỏi” nó lắc đầu như một cụ già lí sự
Chẳng lâu sau hai con bạn lí lắc đã kéo đuợc anh chàng đáng thương vô quán ấn xuống cái quầy trước mặt nó. Nhưng vì đãng đếm tiền nên nó cũng chẳng quan tâm lắm (cháu ngoan bác Hồ là thế đấy, thấy Bác là mặc kệ cả trời trăng)
"anh ăn cái này đi” tóc ngắn chỉ vào thực đon be bé đon sắc (tức là mực đen trên giấy trắng)
"cái này ngon hơn chứ" tóc dài bảo
"sao cũng đuợc” giọng nói ngại ngùng vang lên giữa tiếng ồn ào
"vậy là hai cái đó” hai nhỏ đồng thanh rùi chạy vào trong chuẩn bị
Nó để tiền vào ngăn kéo cái bàn nhỏ, lắc lắc cái đầu cho đỡ nhức rời mới ngước lên nhìn cái gã mới vào.
1 giây
2 giây
3 giây
AAAAAAAAAAAAAAA…………..là hắn
Nó tròn mắt nhìn hắn, há nốc mồm đến nỗi xương hàm suýt rơi tuột xuống đất.
Hắn nhìn cái gương mặt mắt chử O mồm chữ U của nó bằng ánh mắt thích thú.
"không cần phải thế đâu” hắn mở lời
Lúc này nó mới ngậm cái mồm lại đuợc.
"anh làm gì ở đây?” xem ra nó đã ngạc nhiên đến vô lễ rồi
"à…..anh là cựu học sinh” hắn đáp
Nó đực mặt ra, rồi lại im lặng, không nói gì thêm nữa.
Hắn nhìn nó rồi lại nhìn ra sân, rồi nhìn quanh cái gian hàng nhỏ.
"trường mình cũng không thay đổi nhiều ha?” hắn tự nhận thấy đó là câu bắt chuyện vô duyên nhất
"uhm”
"lớp em tự làm lấy gian hàng à?”
"uhm”
"em làm thu ngân huh?”
"uhm”
Sau một loạt cố gắng bắt chuyện không thành hắn tiu nghĩu nói vu vơ
"hôm nay anh đã mang theo dù đấy” chỉ tay vào chiếc balô thể thao bên cạnh
"vậy thì tốt” nó vẫn đáp qua loa đại để
Một đám khách ùa vào quán, khiến cho hắn không nói thêm gì nữa. Không biết là hên hay xui đây……
Khi hai nhỏ bạn đem nước ra, hắn tính tiền rồi bỏ đi, dáng bộ có vẻ không dễ chịu gì cho lắm. Nó mặc kệ không thèm ngó đến, nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy có chút cảm giác là lạ không biết phải gọi là hối tiếc hay day dứt nữa.
Nhưng núi công việc với mấy con số nhanh chóng kéo nó khỏi cái thứ cảm giác mà nó cũng chưa kịp gọi tên ấy. Tính tiền………tính tiền…………tính tiền
Sau khi ngồi liên tục trên ghế suốt gần mười tiếng đồng hồ, cả người nhức mỏi vô cùng, nó vẫy tay chào mấy đứa bạn, duỗi người cho dãn xương cốt rồi bước ra khỏi gian hàng nhỏ.
Trời chiều và cái cảm giác oi bức khó chịu khiến nó chỉ mong cho có một cơn mưa xuống để xua đi cái không khí nóng này.
Nhắc đến mưa, nó chợt nhớ đến hắn.
Hôm nay hắn có mang theo dù mà, nên dù có mưa thì hắn cũng chẳng cần phải trú mưa nữa.
Thế thì tốt đỡ phải gặp hắn.
Nhưng……………
Tại sao nó lại không muốn gặp hắn?
Hắn đâu có làm gì nó đâu
Tại sao nó lại không thích hắn?
Không thích hắn ư? Thật chứ?
Nó không hiểu nổi mình nữa
Những tán lá xanh xào xạc lay động trong làn gió chiều mát rười rượi, trời cũng tối xầm lại.
Nhưng nó không quan tâm
Nó còn bận suy nghĩ
Suy nghĩ về những hành động của mình.
Tại sao nó lại làm vậy, vì lòng tự ti hay chỉ là để tự vệ.
"trong tình yêu không có chuyện xứng hay không xứng”
Câu nói đó vọng lại trong đầu nó
Giọng nói cũ, con người cũ
Nó đã từng tin vào những lời nói đó
đã từng vấp ngã vì những lời nói đó
Câu nói đó chỉ để những kẻ yếu đuối tự an ủi bản thân mà thôi
Chỉ có hoàng từ đẹp trai và công chúa kiều diễm mới làm nên một câu chuyện cổ tích
Vì vậy đã không còn đủ hoàng tử cho những kẻ như nó nữa rồi.
Thôi mà! Thôi mà! Đừng nghĩ nữa
Tại sao cứ để quá khứ ám ảnh như vậy chứ
"một người không tốt không có nghĩa là mọi người đều không tốt” mà
Càng nghĩ thì lại càng y như đứa trẻ đãng làm nũng
Mà cũng chẳng biết là đãng làm nũng với ai nữa?
Cuối cùng nó cũng thôi suy nghĩ mông lung, ngồi yên trong khuôn viên trường mà ăn kem. Thật là có khác gì con nít chứ, chỉ một cái kem là quên hết mọi chuyện buồn, ăn kem xong thì chẳng khác nào cây khô đuợc tưới mát.
Nhưng xem ra, ông trời không đẹp lòng với nó cho lắm, nên trời đánh mà chẳng tránh bữa kem rồi. Chỉ trong chưa đầy một giây mưa đã đổ ào xuống như trút nước, dù có ướt mem cả mình nó cũng nhất quyết không vất cái kem đi. Trong cơn mưa lớn như thế, có một thằng nhóc 18 vừa chạy vừa mút cái kem mới mua, nhất quyết không chịu bỏ đi. Rồi cũng thật bất ngờ có một cây dù bung ra che chắn cho cả thằng nhóc và cái kem.
Nó ngơ ngác quay lại nhìn cái gã che mưa cho nó với mắt tóc ướt sũng và mấy mẩu kem còn dính trên mép.
Quả nhiên là hắn, hắn nhìn nó rồi che miệng phì cười, nó ngượng ngùng liếm sạch kem trên miệng rồi cau mày nhìn hắn.
"có dù thì tiện hơn nhỉ?” hắn hỏi khi hai đứa cùng sóng bước
"uhm”
"nhà em ở còn xa không?”
"phải hết con đuờng này cơ”
"thế thì anh không đưa em về đuợc rồi” hắn đứng lại bất ngờ làm nó đập cả mặt vào tấm lưng rộng của hắn
"sao vậy chứ?” nó cau mày
Hắn im lặng cúi đầu, có vẻ đang đắn đo về chuyện gì ấy.
"vì nhà anh ở đây” hắn nó và chỉ về phía căn nhà có mái hiên rộng, nơi trú mưa thường xuyên với bài hát nhạt nhẽo của nó
Nó tròn mắt nhìn hắn, vẫn còn chưa hiểu.
Giữa trời mưa như thế, mà hai đứa vẫn đứng yên giữa con đuờng vắng ngập nước vì mưa.
Xem ra không chỉ mình nó là bất thường.
"anh ở nhà này một mình à?” nó tròn mắt nhìn quanh căn nhà không quá rộng
"uhm……” hắn vừa đáp vừa đặt một cốc cacao bốc khói xuống bàn, lại trùm lên cái đầu ướt của nó một tấm khăn bông
"xin lỗi đã làm ướt ghế của anh rồi” nó lúng túng
"không sao đâu” hắn ngồi xuống cạnh nó
Nó bắt đầu lau mớ tóc ướt. Giai điệu quen thuộc của bài hát đó lại trỗi lên đãn xen vào tiếng mưa bên ngoài.
"tại sao anh nghe bài này hoài vậy chứ?” nó cau mày hỏi
"vì anh thích”
"vậy tại sao anh phải trú mưa trước hiên nhà mình chứ?” nó lại hỏi
"vì anh thích thế"
Nó cau mày, xụ mặt, cáu bẳng dồn sức chà cái khăn vào mái tóc mềm.
"nếu lau mạnh như thế, em sẽ hói đầu đấy” hắn nói rồi cầm lấy cái khăn, chính xác hơn là níu lấy tay nó. Nó vội giật tay lại
Hắn cười và lau mớ tóc rối cho nó.
"em biết bài này tên gì không?” hắn hỏi
"Không” nó đáp trỏng
"L-O-V-E” hắn đánh vần từng chử
"thì sao?”
"mỗi khi có kẻ trú mưa ngoài kia, anh đều bật bài hát này, bật tới nỗi phát ngán luôn. Mà dù mưa có lớn cách mấy người ta cũng không thèm bấm chuông nhà anh lấy một cái”
"muốn người ta vô thì ra mà mời, làm thế thì đố ai biết chứ" nó gằng giọng
"da mặt anh có dày như thế không chứ?”
"da mặt anh không dày mà anh có thể làm cái trò giả vờ trú mưa nhà mình hay như vậy sao?”
"ấy là vấn đề khác rồi”
"khác chổ nào chứ"
"chỉ là…..chỉ là……chỉ là mỗi lần trời mưa lại có một nhóc rất dễ thương trú mưa trước cửa nhà anh……nên……” hắn càng ấp úng
Nó vội đứng bật dậy làm chiếc khăn rơi xuống đất.
"tạnh mưa rồi, em về đây” nó nói
Khi đã ra tới cửa nó mới rướn cổ nói vọng vào trong
"lần sau em sẽ bấm chuông.....và em cũng chẳng dễ thương đâu”
Rồi nó ùa chạy ra khỏi cổng, bỏ lại hắn ngồi cười một mình trong điệu nhạc
L is for the way you look at me
O is for the only one I see
V is very, very extraordinary
E is even more than anyone that you adore can
Love is all that I can give to you
Love is more than just a game for two
Two in love can make it
Take my heart and please don't break it
Love was made for me and you
Từ đó nó không còn đi con đuờng dài đến trường nữa
Từ đó nó cũng không còn sợ mưa nữa
Từ đó nó có thói quen bấm chuông căn nhà với mái hiên rộng dù trời chẳng mưa
Từ đó nó không còn suy nghĩ quá nhiều về cuộc sống nữa
Vì nó đã hiểu dù có suy nghĩ nhiều đến đâu thì cũng chẳng giải quyết đuợc gì
Điều gì phải đến rồi cũng sẽ đến, thay vì suy nghĩ những chuyên xa xăm thôi thì cứ tận hưởng cuộc sống trước mắt.
"mày với anh í sao rùi?” tóc dài hỏi
"anh nào cơ?” nó hỏi lại
"anh trú mưa đó”
"khùng hả? Người ta bình thường mà”
"bình thường mới sợ đó” tóc ngắn chen vào
"mặc kệ, người ta ko nói gì thì tao cũng giả ngu thôi”
"cái thằng này, thật là………”
"dạo này tao đã mập lên đó” nó vừa hí hửng vừa nhéo nhéo cặp má phính. Gương mặt dài dài của nó đã tròn ra làm những bớt đi những nét thiếu hòa hợp. Đôi mắt nhỏ híp lại với nụ cười dể thương
"à mà thôi tao phải về rồi” nó nói vội sau khi nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy
"đi đâu vậy?” cả hai đồng thanh khi nó quay lưng
"trú mưa” nó cười đáp
Vote Điểm :12345