Tác giả: ratbinhthuong
Chùa Có Xe Lửa Chạy Ngang
Khi hứng tình, bạn có thể săn boy ở đâu?
Trên Net thì tuyệt vời rồi (các chú gay thiệt có phước, thử hình dung các bác gay ngày xưa sống không có Net mới bức rức làm sao! ) Thế nhưng cũng có lúc bạn sẽ chát với một kẻ đang rên rỉ ”tôi lên mạng không phải để kết bạn, tôi thì tôi chẳng tin bất cứ kẻ nào trên mạng hết! ”Thật tội nghiệp,kẻ thốt ra những lời như thế hẳn là đã quá choáng với những kiểu chụp giựt, những "mối tình 10 phút”.
Thế thì đi chợ tình, họp chợ ở bụi bờ cống rãnh nào đấy, miễn tối tăm hoang vắng là được. Hàng hoá phơi bày ra, thuận mua vừa bán,khoẻ re. Nhưng riết rồi cũng thấy chán, vì hàng cũ xì, mấy con ma cũ kỹ lượn lờ qua lại, đụng hàng thấy mà … bưa.
Tôi thì tôi học tập Thị Mầu lên chùa săn boy vậy.
********************
Hôm đó, trong chùa xuất hiện một nhân vật lạ.
Gọi là chùa cũng được, mà Thiền viện cũng được, gì gì cũng được, văn hoá Việt vốn nhì nhằng như thế mà.
Chùa nằm ở vùng ven đô thị, trước mặt là hồ sen bát ngát, xa nữa là núi non điệp trùng. Phong thuỷ ô kê đấy chứ. Nhưng chùa lại nằm gần đường ray xe lửa, thỉnh thoảng mấy bác đường sắt rú lên, băm nát cái vẻ tịch mịch thanh tịnh chốn Thiên môn.
Trong chùa có boy, tất cả đều là boy ngoại trừ Quan Âm. Mà boy nào boy nấy da thịt mơn mởn, đầu thằng lớn láng o, óng ả, đỏ rực, đầu thằng nhỏ chắc cũng .. rứa. Đậu phụ (trong đó có đậu phụ biết sủa) quả là một món cực bổ béo. Lúc nhỏ tôi đọc Tây Du Ký, cứ nghĩ chỉ có bọn yêu tinh mới thèm thịt thầy chùa, ai ngờ lớn lên thấy mình cũng thèm thuồng y như thế. Không còn nghi ngờ gì nữa, kiếp trước tôi là yêu tinh rồi.
Nhưng hình như tôi kém duyên, mãi bây giờ vẫn chỉ đứng nhìn thầy chùa rồi nuốt nước miếng ừng ực chứ chưa thực sự làm ăn gì ra trò. Mấy đứa bạn tôi ở Saigon chát chít qua mạng có kể rằng thầy chùa cuồng nhiệt lắm, biết cách chiều chuộng lắm, mà lại tiêu xài cũng dữ lắm (!)
Nghe nói ở Nhật Bản có thời cho phép các chú các bác các em các chị gay ở chùa được làm ăn thoải mái. Ở xứ mình mà được như thế chắc không còn đất để xây chùa.
Nhưng thú thật là tôi đã từng nghĩ nát óc rồi, nghĩ về cái tuổi già neo đơn cô quạnh hiu hắt của mình mà lạnh gáy, chỉ có cách tốt nhất là khoảng chừng 40 tuổi thì ta nên vô chùa trớt cha cho rồi, vô đó vừa che mắt thiên hạ vừa hy vọng biết đâu kiếm chác chút đỉnh vớt vát cái tuổi già.
Rứa là tôi, 25 tuổi,tướng tá coi bộ xài được, chấm mút cũng đỡ ... ghiền, lang thang lên chùa, vừa là để săn boy như tôi đã nói lúc đầu, vừa là quan sát sự tình lúc 40 tuổi mình sẽ nương náu cửa chùa ra sao đây.
Hôm đó, trong chùa xuất hiện một nhân vật lạ.
Tôi thì tôi nói mạnh miệng vậy thôi, chứ bình thường lên chùa tôi cũng chỉ ngồi ngắm hồ sen, lén lén nghía các thầy các chú, chứ có dám làm ăn chi đâu. Thời sinh viên tôi đã từng miệt mài ngâm cứu kinh kệ hầu mong tìm được chút ít tư tưởng giải thoát mình khỏi cái kiếp nạn gay ( kiếp trước ăn ở sao đó độc địa quá nên kiếp này làm thằng gay ). Lúc đọc đến câu Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm bỗng hoát nhiên đại (tiện) ngộ. Bởi vậy tôi cũng có chút ít vốn liếng lận lưng để tán với các chú các thầy trong chùa mấy vấn đề quanh quẩn Phật giáo Phật học, nhưng tán mãi vẫn chưa dụ dỗ được ai cả!
Hôm đó, trong chùa xuất hiện một nhân vật lạ.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi cứ ngờ ngợ. Cảm giác nhột lắm. Khi biết ra rằng anh ta năm nay trạc 39 hay 40 gì đó, chưa vợ con gì, đùng đùng một đêm kia dám gõ cửa phòng thầy trụ trì năn nỉ được quy y cửa Phật … thì tôi càng tò mò tợn. Phải người cùng hội cùng thuyền đấy chăng?!
Chỉ sau 5 phút bắt chuyện, trông bộ dạng anh ta tôi đã biết tỏng đi rồi. Cái vẻ bề ngoài xềnh xoàng gân guốc của người đàn ông bốn mươi này đứng trước con mắt bao nhiêu năm trong nghề của tôi chỉ là lớp áo xống xoàng xĩnh, dường như càng làm nền cho những biểu hiện bị điều khiển từ trong vô thức trở nên nữ tính, mềm mại nhiều hơn. Đặc biệt là giọng nói và đôi bàn tay của anh ta: cái giọng cố lấy hơi thật trầm nhưng thỉnh thoảng vẫn lọt ra vài âm sắc nhừa nhựa hoặc kim lảnh lót, còn đôi tay sạm đen tố cáo một cuộc đời lam lũ nhưng vẫn sót lại những cử chỉ thật dịu dàng …
Tất cả đã chứng tỏ một điều: mấy chục năm qua hình như anh ta đã phải sống trong một lớp vỏ bọc khô cằn, mỏi mệt.
Sự đắc thắng của tôi không dừng lại được. Không thể dừng lại được. Tôi muốn xé toạc cái vỏ bọc đó của anh ta, để được gần gũi hơn, chia sẻ được nhiều hơn. Đồng khí tương cầu mà.
Tôi nói, nhìn thẳng vào mắt anh ta:
-Em cũng đang nung nấu ý định sẽ đi tu,nhưng khi nào ba mẹ em mất kia …
Ánh mắt anh ta nhìn tôi ấm áp hơn, nhưng sự u buồn thì vẫn nguyên vẹn ngập tràn.
-Anh vô chùa vì vấn đề tình dục đúng không?
Cái nhìn soi mói của tôi đẩy ánh mắt anh ta trượt mênh mông vào hư vô …
Nhất định mình phải ngủ với anh ta một đêm! Chẳng hiểu tại sao đầu tôi lại nảy ra một ý định quái gở như thế,bởi vì thật ra anh ta chẳng có một nét gì hấp dẫn.
********************
Hai hôm sau tôi lại đến chùa. Gặp lúc anh ta đang làm mấy công việc lặt vặt trong chùa ( anh ta vẫn chưa được quy y, đang trong thời gian thử thách ), tôi đến giúp một tay cho vui. Vừa làm vừa trao đổi xung quanh mấy cái chuyện triết lý cũ mèm của nhà Phật, tôi nghĩ giá mà anh ta công nhận anh ta là gay, tôi cũng là gay thì nói chuyện có vô tư hơn không (!).
Đến xế trưa thì tôi kéo anh ta ra một góc vắng bên hồ sen, lần này thì tôi quyết không thể tha cho anh ta như trước nữa.
-Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em bữa trước?
Không lúng túng như trước nữa, lần này anh ta thuyết giáo cho tôi một hơi về niềm vui của đạo, rằng niềm vui của Đạo lớn lao bền vững hơn niềm vui của Đời … Trong khi anh ta đang nói thì tiếng rú của một đoàn tàu lửa xé toạc. Chờ khi đoàn tàu khuất hẳn, tôi mỉm cười:
-Anh là người đồng tính đúng không ? bởi vì em cũng là người đồng tính.
Tôi muốn thử đến tận cùng thái độ của anh ta. Và tất cả đã phơi bày rõ ràng giữa ban ngày: khuôn mặt anh ta tái nhợt. Bộ dạng quá choáng của anh ta trước cái từ "đồng tính” đã cho phép tôi nghĩ rằng suốt bốn mươi năm qua anh ta không một lần dám đối diện thật sự với chính mình. Suốt bốn mươi năm qua anh ta cố sức đào sâu chôn chặt vào hố sâu quên lãng, và tưởng rằng cuối cùng thì cửa Phật cũng sẽ thật sự xoá mờ hẳn. Nhưng giờ thì có kẻ đã vạch mặt đặt tên cho cái bí mật khủng khiếp đó, y như thể anh ta vừa bị lột truồng giữa phố đông người, và thiên hạ đang xúm xít bu quanh reo hò, ồ thì ra chim anh ta chỉ có một cây mốt … ! ( Kiểu này e có khi anh ta còn rin cũng nên ! hehe .. )
Thật sự, có những kẻ thản nhiên chấp nhận mình là gay mà chẳng cần phải băn khoăn dằn vặt làm gì cho nhọc xác, nhưng có những người suốt một đời sống trong mặc cảm chua chát chưa một lần dám tha thứ cho chính mình, chưa một lần dám chấp nhận mình dù chỉ là trong ý nghĩ …
Tôi nhận ra mình hơi nhẫn tâm thì đã muộn, sự đắc thắng quen thuộc của tôi biến đi đâu mất,l òng tôi mơ hồ thương cảm …. Không phải tôi thương hại người đàn ông này, mà tôi đang thương hại chính mình, tôi vốn tự tin là thế, mà bỗng dưng mường tượng một ngày nào đó khi tôi bốn mươi, tôi cũng sẽ trở nên yếu đuối như người đàn ông này, héo úa, già nua, cô độc .. và cố tìm đến cửa Phật để nương náu … mà chạnh lòng!
Tôi muốn ôm lấy người đàn ông gầy gò đang ngồi bên cạnh tôi quá. Trong mắt tôi anh ta chẳng khác gì một đứa trẻ mồ côi tự thuở lọt lòng.
Nhất định mình phải ngủ với anh ta một đêm! Ý nghĩ quái gở bỗng quay trở lại, và lần này thì nó quay lại nhưng không biến ngay đi mà lỳ lợm bấu riết mãi đầu óc tôi. Nhất định mình phải ngủ với anh ta, trước khi anh ta quy y thật sự!
********************
Ngay đêm hôm đó tôi quay lại chùa. Vì chưa quy y nên anh ta ở phòng dành cho khách thập phương biệt lập với các tăng. Tôi đứng trước phòng anh ta khá lâu mà không dám gõ cửa. Trăng lên cao, soi bóng tôi nhập nhoà y như một con ma. Thì tôi đúng là một con ma trong vai trò dụ dỗ một kẻ sắp thoát vòng tục luỵ. Khốn nỗi, cái ý nghĩ láu lỉnh nhất định phải ngủ với anh ta cứ ở lỳ trong đầu.
Trăng bỗng nhoà đi và mưa xuống rất nhẹ. Không thể chần chừ hơn được nữa,tôi gõ cửa.
Thì ra cửa vẫn mở để đấy.
Tôi vừa bước vào thì bị ôm chầm lấy, hơi thở hổn hển của anh ta phả khắp mặt tôi cùng lúc là những cái hôn cuồng nhiệt.
Tự dưng tôi thấy lòng mình nguội lạnh hẳn. Cái ý nghĩ nhất định phải ngủ với anh ta một lần biến đi đâu mất, và để lại một khoảng trống to đùng.
Giống như một kẻ đi săn đang hăng máu rượt đuổi theo con mồi quý hiếm, đến phút gay cấn nhất, đòi hỏi nhiều sự chinh phục điêu luyện nhất, thì con mồi kia bỗng không thèm trốn chạy nữa và còn hăng hái chui vào bẫy ... thì hẳn người thợ săn chỉ còn nước ... chưng hửng.
Tôi kéo anh ta ra ngồi dưới gốc cây, tránh không khí ngột ngạt trong phòng giữa hai kẻ mà một thì đang hừng hực như muốn thiêu đốt trọn vẹn một lần trong đời một thì lạnh như tảng băng. Chúng tôi im lặng rất lâu. Mưa đã thôi rơi và trăng phủ hồ sen mênh mông.
Đột ngột một đoàn tàu chạy ngang qua, lúc đầu tiếng còi tàu từ xa vọng đến như một tiếng hú réo gọi, sau thì càng lúc càng gào thét dữ dội, rồi đi xa dần nhưng vẫn còn kéo dài, vang vọng mãi, u uất, não nề …
Người đàn ông chợt thổn thức đứng dậy chạy ngay vô phòng. Tôi lao theo nhưng cửa đã kịp bị khoá lại.
----- Hết -----
Một vài bài thơ xung quanh tác phẩm
Chùa Quán Sứ
Quán sứ sao mà cảnh vắng teo ?
Hỏi thăm sư cụ đáo nơi neo ?
Chày kình tiểu để suông không đấm,
Tràng hạt vãi lần đếm lại đeo.
Sáng banh không kẻ khua tang mít,
Trưa trật nào người móc kẻ rêu.
Cha kiếp đường tu sao lắt léo,
Cảnh buồn thêm ngán nợ tình đeo.
Chùa Xưa
Thày tớ thung dung dạo cảnh chùa,
Thơ thì lưng túi, rượu lưng hồ.
Cá khe lắng kệ, mang nghi ngóp,
Chim núi nghe kinh, cứ gật gù.
Then cửa từ bi chen chật cánh,
Nén hương tế độ cắm đầy lô.
Nam mô khẽ hỏi nhà sư tí,
Phúc đức như ông được mấy bồ?
Xin chép lại một bài thơ của nữ sĩ Xuân Hương kèm phần chú thích thay cho ý kiến của tôi về tính "hợp lệ" truyện này:
Hang Thánh Hoá Chùa Thầy (1)
Hồ Xuân Hương
Khen thay con tạo khéo khôn phàm, (2)
Một đố giương ra biết mấy ngoàm (3)
Lườn đá cỏ leo sở rậm rạp,
Lách khe nước rỉ mó lam nham
Một sư đầu trọc ngồi khua mõ,
Hai tiểu lưng tròn đứng giữa am
Đến mới biết là hang Thánh Hoá,
Chồn chân mỏi gối vẫn còn ham!
(1) Tên cái hang trong chùa Thầy. Truyền rằng Từ Đạo Hạnh đã hoá ở đây nên gọi là Thánh Hoá.
(2) Khôn phàm: Như khôn phạm.
(3) Đố ngoàm: Thành ngữ "ngoàm nào đố ấy" nói về cách kiến trúc nhà ở xưa: Một mảnh đố tre thì ngoạm tre; đố gỗ thì ngoàm gỗ. Một đố nhiều ngoàm ở đây nói về cấu tạo hang động tự nhiên. Nếu coi cả vách động là một đố, thì vòm động với các hõm to, nhỏ là những ngoàm.
Vote Điểm :12345