Một
ngày tháng tư ở Giang Nam, mưa dầm kéo dài, từ sáng sớm đã bắt đầu đổ
mưa không ngừng, khiến bầu không khí trở nên vô cùng ẩm ướt. Một chiếc
xe màu đen có rèm che chạy dọc đường quốc lộ men theo sườn núi, những
cây đại thụ tuổi thọ cả trăm năm mọc san sát nhau trên những đỉnh núi
phía trên, bầu trời vốn xanh biếc nay bị mây đen phủ kín trông giống như
một vòm nóc nhà khổng lồ. Tháng tư là khoảng thời gian mưa dầm ở Giang
Nam, sương mù phủ kín đỉnh núi, như mộng như ảo, biến nơi đây mờ ảo như
chốn thần tiên, ngọn núi này là nơi tọa lạc dinh thực của Sở gia. Người
đang ngồi trong xe chính là nhị tiểu thư Sở gia, năm nay hai mươi tám
tuổi, mười năm trước đã bỏ nhà đi, một mình ra nước ngoài sinh sống. Sự
việc khi đó đã làm chấn động cả một vùng Giang Nam, ai cũng nghĩ nhị
tiểu thư Sở gia sẽ không thể chịu nổi khổ cực bên ngoài mà về ngay thôi. Hôm
nay nàng từ nước ngoài trở về, liên lạc với gia nhân Sở gia, sau mười
năm đây là lần đầu tiên nàng liên lạc với người nhà. Đại phu nhân Sở gia
lập tức phái người đi đón nàng về. Nhân viên lái xe là nhân viên mới
vừa tới làm vào mùa Xuân năm nay, thế nên không có ấn tượng sâu đậm với
người nhà Sở gia, hắn chỉ biết đó là một gia tộc có rất nhiều tiền,
luôn cảnh giác với bên ngoài, người bên ngoài không thể do thám được bất
kỳ một tin tức nào của họ. Thế nhưng lão gia Sở gia lại ăn chơi thác
loạn, vì thế những câu chuyện tình yêu của ông ta luôn là đề tài nóng
hổi trong những buổi trà chiều của người dân nơi đây. Trước kia gã lái
xe này chưa bao giờ nghe nói đến tên nhị tiểu thư Sở gia, chỉ vì hôm nay
hắn bị sai đi đón nàng mới biết có một người như thế. Nhị tiểu thư
Sở gia bộ dạng không giống Sở lão bản, khuôn mặt Sở lão bản đầy nếp
nhăn, dấu hiệu của việc không thể chống lại sự tàn khốc của thời gian.
Tuy nhiên khi nhìn vào khuôn mặt nhăn nheo đó, vẫn có thể nhìn ra khi
còn trẻ hắn cũng không hề thuộc dạng được coi là đẹp trai. Nhưng nhị
tiểu thư Sở gia lại rất đẹp. Gã lái xe cứ mãi nhìn nàng qua kính chiếu
hậu, hắn nghĩ nàng trông thật giống diễn viên điện ảnh Lâm Thanh Hà,
nhất là hàng mi thẳng tắp kia, không giống như nữ nhân đương thời thích
uốn lông mi cho cong lại, ngược lại nàng chỉ tùy ý để nó có hình dạng
nguyên thủy. Đôi mắt đen láy như thủy tinh, nhưng trong ánh mắt lại
không có độ ấm. Đôi môi khẽ nhếch, khóe miệng cứng nhắc, từ khi gặp đến
giờ nàng vẫn chưa nói với hắn câu nào cả. Lái xe mãi nhìn, bỗng bắt
gặp ánh mắt lạnh như băng của nhị tiểu thư trong kính chiếu hậu, khiến
hắn sợ tới mức kinh hồn bạt vía, tay trượt khỏi vô lăng, khiến chiếc xe
lảo đảo một lúc trên đường mới vững vàng lại. Gã lái xe một thân mồ hôi lạnh, không dám nhìn lén nàng nữa. Biệt
thự của Sở gia được động thổ kiến tạo khi nhị tiểu thư Sở gia sinh ra,
Sở Thanh Vanh ưng ý miếng đất nơi đây, muốn xây dựng biệt thự ở đây, bèn
tìm một thầy phong thủy về xem xét phong thủy. Thầy phong thủy nhìn
đỉnh núi phía đối diện mà hết gật lại lắc đầu, nói với Sở Thanh Vanh đây
là một miếng đất phúc địa, nhưng có lẽ không hợp với mệnh của Sở lão
bản. Ngụ ý là muốn hắn từ bỏ ý định đi. Nhưng đáng tiếc Sở Thanh Vanh
lại không phải là người dễ dàng bỏ cuộc như thế, hắn rất muốn được sinh
sống ở nơi này, thế nên vẫn quyết định cho xây. Ngày hôm sau động thổ,
có người báo cho Sở Thanh Vanh hay là có một con bạch long từ đỉnh núi
bay lên, sợ đó là điềm xấu. Ngay ngày hôm đó, người vợ thanh mai trúc mã của hắn, Sở Mộ Khinh Nhan lại mang thai nhị tiểu thư Sở gia, Sở Vi Sương. Càng
nói càng thấy kỳ lạ, từ khi Sở gia xây biệt thự xong, sự nghiệp của Sở
Thanh Vanh phát triển không ngừng, năm Sở Vi Sương mười tuổi, từ một
công ty nhỏ, hắn đã phát triển thành một tập đoàn hùng mạnh, kể từ đó sự
nghiệp của hắn vẫn thuận lợi mà phát triển. Biệt thự Sở gia cũng
theo đó mà không ngừng nới rộng ra, trước kia chỉ là một biệt thự nho
nhỏ, bây giờ thì không khác gì Cổ phủ trong Hồng Lâu Mộng. Mặc dù đã
có Sở Thanh Vanh là vợ, nhưng về sau hắn lại dắt về nhà những cô vợ bé,
may mắn là mọi người vẫn bình an vô sự chung sống hòa bình với nhau. Sở
Thanh Vanh còn dưỡng bà ngoại của mình ở nhà, tuy vợ con đã đề hề,
nhưng hắn ở bên ngoài vẫn quan hệ với nữ nhân không ngừng, nhỏ thì mười
lăm mười sáu tuổi, lớn thì thục nữ hay trung niên, có vẻ hắn không biết
được điểm dừng. Ngay cả người bên khu A cũng biết, Sở Thanh Vanh nghiễm nhiên là hoàng đế vùng này. Sở
Vi Sương trầm tĩnh ngồi thoải mái trên ghế sau xe, dọc đường đi nàng
vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng lưng, đầu óc căng thẳng không thư giãn
được chút nào.