* Tác giả : Rin
* Thể loại : Truyện ngắn ( Truyện dài kỳ )
Kỳ I : Hồi ức Của Mưa
" Là ý trời an phận cho họ ?
Tôi không tin vào số mệnh ...
Nhưng có thể đối với họ, tôi tin !
Tôi tin số mệnh đã cho gặp và yêu nhau,
Và chính số mệnh đã chia cắt hai con người ! "
Ahhh.. lạnh thật.. trời lại mưa rồi... Trong một góc khuất của quán cafe tuổi teen, tôi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, trên mặt có chút gì đó tiếc nuối. Quán cafe mang cái tên mà tôi khá ấn tượng : Sóng Biển. Tôi bị thu hút ngay khi nhìn thấy bảng tên quán được làm bằng một loại gỗ gì đấy, có mùi thơm nhè nhẹ và cách trang trí, bày biện của quán từ mới lần đầu bước vào. Quán khá đơn giản, có 2 tầng, tầng đầu là nơi ăn uống, tầng trên là nơi chỉ dành cho những bạn thích nghe nhạc, trang trí xung quanh là nhân vật hoạt hình của những bộ anime nổi tiếng. Tôi yêu anime và là một otaku chính hiệu ! Hiện, tôi đang ở tầng đầu của quán, ngồi nhâm nhi tách cappuccino còn nóng, thực sự thì tôi rất thích mùi hương của quế và bạc hà ở đây cộng với quán cũng đang mở bài hát mà tôi thích : The Street Where Wind Resides. Dường như nó có một ma lực nào đấy khiến tôi không thể không thích được, nó cứ làm tôi dấy lên một cảm xúc khó tả... chua xót chăng? Mà quái lạ, tách cappuccino của tôi ngon, ngọt lắm mà, sao lại có vị đắng ngắt và mằn mặn thế này nhỉ ? Tôi cũng không biết nữa...
Ngước mặt lên nhìn những hạt mưa đang rơi ngoài kia, tôi bỗng nở nụ cười. Mưa, làm tôi nhớ lại những kí ức của chính mình . Tôi tên Hoài An, Lê Nguyễn Hoài An, có nghĩa là người đặt tên này cho tôi mong tôi sau này mãi mãi bình an . Giờ nhớ lại thì có lẽ, tuổi thơ tôi cũng không mấy tốt đẹp... Tôi không có ba mẹ từ nhỏ, tôi được người ta nhận nuôi khi lên 6. Mới đầu, bước vào gia đình mới tôi được mọi người đón nhận nhưng dần dần mọi thứ đều xa cách tôi. Mãi sau này tôi mới hiểu ra là có mình ba tôi muốn nhận nuôi tôi, còn mẹ với chị hai thì không muốn vì nghĩ rằng ba yêu quý tôi hơn họ mà ba tôi lại thường xuyên đi làm xa. Họ không đối xử tệ bạc với tôi, cũng không yêu thương tôi, tôi với họ cứ như người xa lạ vậy ! Tôi lạc lõng, tôi cô đơn, tôi đã từng nghĩ không một ai có thể hiểu được tôi.. cho đến khi tôi gặp được ánh sáng của đời mình. Người đã từng nói yêu tôi hơn cả sinh mệnh...
Tôi gặp anh trong một ngày mưa trái mùa, cuộc gặp gỡ của hai chúng tôi không lãng mạn, không có kỉ niệm mà rất nhanh và lãng xẹt. Tôi là học sinh năm hai của một trường đại học kinh tế quốc dân, là thủ khoa của khóa, là người luôn đứng top đầu trường về học lực và tôi rất tự hào về điều đó. Anh là đàn anh của tôi, là học sinh năm tư trên tôi hai khóa. Anh là hot boy của trường với khuôn mặt nổi bật, chiều cao lí tưởng, thân hình đẹp, giỏi thể thao, học hành cũng không tệ. Tôi thì.. gương mặt cũng ưa nhìn một chút, hơi cao một chút ( đến vai anh ==" ) , da hơi trắng một chút, biết nấu ăn một chút,.. nhưng chẳng có gì nổi bật cả. Mỗi lần tôi thắc mắc tại sao anh lại để ý đến tôi, anh chỉ xoa đầu tôi, cười cười rồi nói : " Vì em chẳng có gì đặc biệt ! " và sau đó tôi lại chạy theo anh đuổi đánh . Quay trở lại với việc lần đầu tôi gặp anh, tôi đang dầm mưa về nhà thì tự nhiên có một cái bóng lướt qua tôi, dúi vào tay tôi một chiếc ô, tôi đơ người ra một chút rồi cũng cầm về nhà nhưng đương nhiên, tôi không phật nó lên. Hôm sau tôi mang chiếc ô ấy lên lớp, thấy anh và nhiều học sinh khác ở trước cửa lớp tôi. Anh nhìn thấy tôi, mắt anh có vẻ gì đó vui vui và ngượng ngạo, anh đi về phía tôi và nói : " Cái ô đó... là của anh ! Anh đến để xin lại cái ô... " . Hình như anh chưa nói hết câu, tôi cũng gật gù ra vẻ hiểu hiểu : " Vâng, ô của anh đây ạ " rồi đưa ô vào tay anh và định đi vào lớp. Bỗng, anh giữ lấy cổ tay tôi lại, nói tiếp : " ... Và ... anh muốn làm bạn với em. Có được không ? Lê Nguyễn Hoài An ? " . Đến giờ, tôi vẫn chẳng hiểu sao lúc đó mình nghĩ gì mà lại đồng ý với anh để rồi cả trường đồn ầm lên " Hot boy Mạnh Duy có bạn gái là thủ khoa năm hai " hay " Nghi vấn hot boy của chúng ta - Trần Mạnh Duy có bạn gái là Lê Nguyễn Hoài An - thần đồng của trường " ,.. Lúc ấy tôi rất sợ đến trường, cứ tới là mọi người cứ xâu xé, hỏi này hỏi nọ, còn đâu là cuộc sống tự do tự tại của tôi nữa chứ ? Cuối cùng anh đành đứng ra giải thích chúng tôi chỉ là bạn thì vụ đấy mới lắng xuống. Và chúng tôi trở thành bạn.
Vì là bạn, tôi với anh ngày càng thân thiết hơn, càng chia sẻ với nhau nhiều điều hơn. Khi nói chuyện với anh tôi mới biết anh luôn làm cho người đối diện phải cười và anh cũng cùng sở thích với tôi, anh cũng là một otaku ! Anh nói anh có cả một bộ sưu tầm những bộ anime hay nhất thế giới cùng với chữ kí của cha đẻ các bộ anime ấy. Anh làm tôi phát ghen >.< ! Tôi cũng có 2 tấm poster One Piece mới Inuyasha to đùng đùng chứ bộ, mỗi tội không có chữ kí thôi... Có một lần, tôi được anh mời tới nhà chơi, tôi đã được tận mắt chiêm ngưỡng cái phòng sưu tầm ấy và sau đó, anh mất toi 3 tấm poster vì tài năn nỉ siêu đẳng cấp của tôi. Chúng tôi kể cho nhau nghe nhiều thứ, ngay cả chuyện một con kiến tha lá về tổ cũng được biến tấu thành một câu chuyện hài hước. Rồi thời gian cứ thế trôi đi, cuộc sống của tôi sẽ chẳng có gì đổi khác nếu như... nếu như hôm đó ...... Ờm, hôm đó cũng vào một ngày mưa chuyển mùa, tính ra hồi đó tôi với anh làm bạn được gần 2 năm rồi. Vẫn thói quen cũ, tôi đi dạo dưới mưa nhưng không mang theo ô. Và tình cờ, tôi gặp anh ! À chính xác hơn là cảnh một cô gái ôm anh và anh cũng ôm lại. Mắt tôi nhòe đi vì mưa rơi tới tấp vào mặt, nhưng, sao mưa lại âm ấm và mằn mặn như thế nhỉ ? Hay là.. tôi đang khóc ? Tôi đang khóc ? Thật sao ? Ahhh.. tôi bỗng thấy hụt hẫng, tại sao cơ chứ ? Anh là gì của tôi cơ chứ ? Chỉ là bạn thôi mà tim tôi lại nhói như thế này, có lẽ nào ... tôi đã thích anh ? Nghĩ đến đây, tội quay lưng về phía anh và bước đi nhưng hình như, anh đã nhìn thấy tôi thì phải. Anh vội gạt tay cô gái kia và chạy tới cầm lấy tay tôi, có lẽ anh định giải thích. Nhưng tôi lại giật mạnh tay mình ra và chạy, chạy và chạy. Chắc anh cũng hơi ngạc nhiên về thái độ của tôi, nhưng tôi không ngờ anh lại hét lên rằng :
- ANH THÍCH EM ! LÊ NGUYỄN HOÀI AN !
Tôi sững cả người và đứng im bất động, mặt lộ rõ vẻ : Không thể nào. Sau đấy, anh đã đuổi kịp tôi, đặt hai tay lên vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói : " Anh đã để ý đến em từ ngày em mới vào trường nhưng không dám nói... " Tôi ngước mặt lên nhìn anh, thấy khuôn mặt anh hình như hơi đỏ, anh gãi gãi đầu nói tiếp : " Thật đấy ! Em phải tin anh ! Làm bạn gái anh ! Nhé ! " . Eo ôi, giờ nghĩ lại tôi mới thấy hơi sến súa, cơ mà nghe anh nói cứ như ra lệnh cho tôi ế, chả giống tỉnh tò tẹo nào, chậc. À vâng, vào lúc đó tôi có lặng đi vài phút, chỉ vài phút thôi nhá, rồi chợt nhớ tới cô gái kia, tôi bĩu môi nói : " Gớm ! Vừa ôm người ta xong mà giờ đã bảo thích người khác. Hứ ! " tôi lại xì một tiếng rõ dài rồi nói tiếp : " Tên đào hoa ! Em nghĩ cô ấy hợp với anh hơn đấy . Hừ " . Chắc có lẽ anh cũng hơi bất ngờ về thái độ của tôi, anh đưa tay về phía trước nhưng chẳng may tôi ngửa người ra sau... Điều gì đến cũng sẽ đến, tay anh đang yên vị trên vòng 1 của tôi, là vòng 1 của tôi đó !!!!! >////////< . Thế là sẵn võ công đầy mình ==" , tôi đập cho anh một phát rồi bỏ đi luôn. Hừ, coi như bà đây bố thí cho nhá, đã già còn dê. À nhầm =.= còn trẻ mà đã dê mới phải...... Rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm sau nữa nữa, hôm sau nữa nữa nữa,... tôi vẫn bơ anh. Đang nhẽ tôi vẫn sẽ tiếp tục như thế cho đến khi anh đem thêm tấm poster anime cống nạp cho tôi.... ( có nghĩa là trước đó anh đã đem một tấm qua nhưng tôi không nhận, tại nó horror mà ! Là Asura đấy ! ). Axxxxxx. Chết tiệt. Anh biết tôi yêu anime đến nhường nào mà ! Lần này còn là hình Nami lúc bị bé đi trong movie 13 nhá, nhìn yêu chết đi được ý >_< ( trong OP ạ , iêm bị cuồng :)) . Hề hề )
Sau đó, tôi đã chấp nhận làm GF ( Girl Friend ) của anh sau khi đưa ra một điều kiện. Rồi chúng tôi tay trong tay, cùng với niềm tin và sự tôn trọng nhau đã vượt qua mọi trở ngại, cùng nhau vượt qua mọi sóng gió. Và trở thành một trong những cặp đôi đẹp nhất trong lịch sử của trường mà hồi ấy tôi thấy hơi tức vì hình như ... tôi chỉ làm nền cho anh thì phải !!! Mọi chuyện vẫn sẽ tốt đẹp và yên bình như thế nếu như ngày đó anh không nói lời yêu... Hôm ấy cũng là vào một ngày mưa trái mùa, tôi đợi anh trước cổng trường như thói quen nhưng anh không tới... Tôi như một con ngốc khi cứ đợi, tôi đợi anh 4 tiếng đồng hồ, bây giờ là 11 giờ tối, anh vẫn chưa tới... Rồi chợt tôi thấy bóng anh hướng về phía tôi. Phải ! Anh đã đến bên tôi, nhẹ nhàng như một làn gió, bên cạnh còn có người chị hai của tôi. Nhìn anh tay trong tay với chị, có lẽ tôi đã biết được chuyện gì rồi... A ha ha ha, tôi biết chuyện gì rồi, tôi sẽ làm như điều kiện của mình. Anh nhìn vào mắt tôi, do dự một lúc rồi nói : " An à ! Anh... " . Tôi nhìn anh mỉm cười, đưa ngón tay ra chặn lời anh nói, đáp : " Anh biết em hiểu mà ! Để em đoán. Anh... sắp bỏ em rồi, đúng không ? " Tôi hít sâu một cái rồi nói tiếp : " Em biết rồi. Vì thế chúng ta chia tay đi. Ít ra cũng phải để em đá anh chứ, ha . Hai người nhớ hạnh phúc cả phần của em nữa nhé! " Không biết lúc đó lấy đâu ra dũng khí, tôi nói liền một hồi rồi quay người rời đi, tôi muốn dầm mưa ! Và điều gì đến cũng sẽ đến, tôi không kiên cường, không chai lì như người ta hay nói, tôi... đau... Thử hỏi có ai yêu mà không phải đau đớn ? Không đau đớn mà cũng gọi là yêu sao ? Tôi chỉ biết đi và khóc ! Tôi cũng biết khóc như ai đó thôi. Người ta nói khi đau thì khóc sẽ thấy nhẹ lòng, sẽ không đau nữa, vậy sao tôi càng khóc lại càng đau, càng khóc thì lòng ngày một nặng ? Ai nói cho tôi biết với! Mẹ ơi con đau lắm ! Con đau ở tim mẹ à ! Mẹ ở đâu thế mẹ ? Sao mẹ không ôm con vào lòng như gia đình người ta hả mẹ ? Mẹ bảo người ấy níu con lại đi mẹ, bảo người ấy ôm con vào lòng đi mẹ ! Mẹ ơi ! Tôi cứ thế mà đi xa dần, xa dần . Nhưng tôi đâu có biết sau lưng mình, nhìn bóng tôi đi chạng vạng trên đường mà trái tim ai đó cũng khóc, cũng đau, cũng rỉ máu, chẳng qua là người đó kiên cường hơn tôi mà thôi...
Thời gian cứ thấm thoát trôi đi, tôi và anh như hai kẻ xa lạ, là người dưng nước lã. Yêu là mong người đó hạnh phúc, hi sinh mọi thứ để người đó hạnh phúc sao ? Rồi còn cái gì mà người đó hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc ? Xin lỗi! Nhưng tôi không cao thượng như thế ! Trái tim tôi không phải làm từ kim cương hay sắt đá gì đâu mà không biết đau ? Thử hỏi ai có thể chấp nhận người mình yêu tay trong tay, cười cười nói nói với một người khác ? Thử hỏi ai có thể làm như không biết gì khi người mình yêu lại yêu kẻ khác ? Ai chả muốn mình là công chúa hạnh phúc bên chàng hoàng tử của đời mình, ai chả muốn người mình yêu chỉ yêu mình, coi mình là tất cả, là cả thế giới. Có ai lại không muốn ? Trừ khi, họ không yêu người ấy như mình tưởng tượng thôi ! Mà tôi cũng là người bình thường, mỗi lần tôi thấy anh đi với chị, tim tôi lại chợt nhói lên, đau lắm chứ nhưng biết làm thế nào ? Phải chăng tôi đã yêu anh quá nhiều ? Sau đó, tôi cũng thay đổi nhiều, à không, rất nhiều là đằng khác. Mọi người chắc cũng ngạc nhiên về tôi lắm, không chỉ ngoại hình mà tính cách cũng thế. Mái tóc dài thượt màu đỏ đồng đã trở thành mái tóc ngắn đến cằm màu đen như gỗ mun , mái ngố dịu dàng cũng trở thành mái xéo cá tính, đồ dùng màu sắc sặc sỡ của tôi cũng được thay thế bằng màu đen - trắng và xanh lam,... Tôi hồi đó : hoạt bát, vui vẻ, ngây ngô, hòa đồng, hay giận hờn ... Còn bây giờ thì... Đến đây, tôi thở hắt ra một cái, lòng lại trùng xuống. Vì ai mà giờ đây, tôi không còn là tôi của ngày trước ? Vì ai mà tôi không còn là con bé lanh cha lanh chanh ngày nọ ? Vì ai mà tôi đã thay đổi ? Vì ai mà tôi lại có thể trở nên lạnh lùng, ít nói, vô tâm như thế ? Vì ai ? Vì anh ? Vì một chữ " yêu " ? Hay vì tôi đã quá ảo tưởng về một câu chuyện cổ tích như lọ lem hay một cuộc sống toàn màu hồng ? Còn đâu những buổi trưa hè nắng nóng, anh đưa tôi đi ăn đá bào, rồi những mùa đông lạnh thấu xương, anh cũng đưa tôi đi ăn kem,... ? Còn đâu chứ ? Nhưng nói đi nói lại, có lẽ tôi vẫn còn hạnh phúc hơn biết bao nhiêu người khác, người như tôi mà vẫn có ánh sáng chịu soi sáng đấy thôi, dù chỉ là trong một khoảnh khắc ! Nhưng... thực sự em rất nhớ anh...
Mải hoài niệm về quá khứ của mình, lúc nhìn vào đồng hồ cũng là 3h chiều, trời cũng đã tạnh mưa, nơi tôi cần đến và bình yên lúc này nhất có lẽ là biển. 5h chiều, tôi đến biển Đà Nẵng. Chợt thấy có gì đó không ổn, tôi đặt tay lên trán, à bị cảm rồi, chắc hôm qua tôi dầm mưa ấy mà. Tôi đi dạo một hồi rồi ngồi lên một mỏm đá cao, mắt nhắm lại, một kỉ niệm lại xuất hiện trong kí ức...
Vào một buổi chiều, anh đưa tôi ra biển, tôi cũng đứng trên một mỏm đá cao, quay sang nói với anh :
- Khi còn trẻ em nên đến biển nhiều lần vì nó sẽ trở thành những hồi ức đáng giá khi em già đi.
Anh nhìn tôi một hồi, đưa tay gạt vài sợi tóc rối bị gió thổi, nhẹ nhàng đáp : - Tại sao ?
Tôi không nhìn anh, nói tiếp : - Vì biển sẽ ôm trọn cả những nỗi đau của em và xoa dịu bằng những con sóng bạc đầu, khi em thấy mình thật đáng giận, chứa đầy hờn ghen và những điều vụn vặt, biển sẽ giúp em thấy lòng vị tha đi nhiều.
Anh nhẹ ôm tôi vào lòng, hôn lên mái tóc của tôi, nói : - Nếu vậy, mai này có chết đi, anh nguyện sẽ trở thành biển, hồi ức đẹp đẽ nhất của em. Anh yêu em !
Đến đây, tôi mới ý thức được rằng tôi đang khóc, chỉ là một kỉ niệm trong vô vàn những kỉ niệm cũng làm tôi khóc sao ? Là vì tôi yêu anh quá nhiều sao ? Chỉ mải nghĩ, tôi bị trượt chân và ngã ùm xuống biển. Tôi định bơi lại vào bờ nhưng không đủ sức, cõ lẽ tại bị cảm, tôi vùng vẫy một hồi nhưng tôi thực sự kiệt sức rồi.. Người ta nói, chết sẽ rất đau đớn nhưng sao tôi không có cảm nhận gì vậy ? Có lẽ với tôi, chết sẽ là một sự giải thoát chăng ? Người tôi chìm dần xuống đáy đại dương, đẹp quá, ở đây thực sự rất đẹp. Nhưng chợt hình bóng anh lại hiện lên trong đầu, dù có chết tôi cũng phải gặp anh lần cuối chứ nhỉ ? Nói với anh là tôi luôn nhớ anh chứ nhỉ . Tôi chợt tỉnh lại, dùng hết sức bình sinh mà vùng vẫy, mong sao thoát khỏi chỗ này, tôi thực chưa muốn chết ! Nặng quá, đầu tôi đau quá, có ai cứu tôi không ? Cứu em với, Mạnh Duy ! Đó là những từ tôi nghĩ cuối cùng trước khi mất hết ý thức, tôi lại chìm dần vào lòng biển xanh thẳm. Đẹp quá ! Một màu trắng tuyết ! Tôi đang ở đâu thế này ? Tôi thực đã chết rồi ư ? Có lẽ.. tôi đã chết rồi.. Nơi đây bình yên quá...
>> Rin <<
--- Hết ---
T đùa đấy :) , đừng tin :)) . Mong cmt từ các p ạ :P . Các p muốn nhanh biết phần sau thì để lại cmt giùm t làm cái động lực nhóe >.< !!!
Vote Điểm :12345