Mặt dày mới cưa được anh.
Tác giả: Thùymizi.
Thể loại: truyện ngắn - tự sáng tác.
Tôi là Trần Ngọc Huyền. Sinh viên năm nhất. Nhà tôi ở dưới quê đậu đại học nên mẹ cho lên thành phố đi học.
....................................................
" đẹp quá, đẹp quá đây là trường đại học sao. Á híhí sau này mình sẽ học ở đây, ăn ở đây, ngủ ở đây, chơi ở đấy...á... thích quá đi, thích quá đi." Tôi mãi đi mà không nhìn trước nhìn sau " rầm..." bị đâm vào gốc cây ngã ra đất " ui, ui... đau quá... thật xui xẻo." Tôi đứng dậy phủ phủ cái mông.
Quay ngang quay rọc phát hiện ra có cặp tình nhân đang nói chuyện. Hai mắt híp lại núp nhẹ nhàng núp vào gốc cây nghe lén.
Tiếng nói của người con gái" mình theo đuổi cậu lâu như vậy mà cậu không suy nghĩ gì về việc mình làm bạn gái cậu sao. Mình xinh đẹp, thông minh, gia đình giàu có. Như vậy vẫn chưa xứng với cậu."
" tôi đã nói không. Chỉ là cô cứ bám lấy tôi." Ngươi con trai trả lời.
" cậu... được lắm, sau này cậu sẽ hối hận." Cô gái mặt đỏ lên vì tức giận, xoay người bước đi.
Lúc này tôi mới hé mắt nhìn người con trai đó, hai mắt sáng lên , thầm nghĩ trong đầu " oa... thật là đẹp trai nha. Da trắng, mái tóc nâu nhẹ nhàng, khuôn mặt lạnh lùng, u buồn. Dáng người cao gầy. Thật là đẹp trai quá. Tại sao lại có anh đẹp trai như vậy chứ.hot quá, hot , hot...Ủa mà hình như đó là bà chị hot girl năm hai nỗi tiếng xinh đẹp, học giỏi , nhàu giàu, chảnh chọe đó sao. Chị ta như thế mà cũng bị đá sao. Ha ha thật mất mặt quá đi à,mãi suy nghĩ mà không để ý xung quanh. lấy tay sờ trên vai " ủa cái gì mềm mềm nhũng nhũng trên vai mình vậy." Đưa mắt nhìn vai tôi thấy thứ cuộn tròn màu xanh lè " Á...Á... con sâu... "
Tôi la lên làm ngươi con trai chú ý.
Chạy vòng quanh vòng quanh cho con sâu rớt ra mà nó không chịu rớt cứ bám lấy áo tôi.
Bàn tay ai đó búng một cái. Con sâu rớt xuống đất. Ngước đầu lên thấy khuôn mặt đẹp của người con trai đó, tôi ngơ ngác ngắm nhìn thốt lên một câu " đẹp trai quá..."
Anh nhiu mày, Xoay người bước đi.
Mãi nhìn anh tôi chợt tỉnh lại " ấy... anh ơi, anh đẹp trai anh tên gì? Anh học khoa nào vậy?" Tôi chạy đến trước mặt anh dang tay ra ngáng đường.
" cô hỏi để làm gì?"
" để cảm ơn."
" tôi không cần " nói rồi anh tránh qua chỗ khác tiếp tục đi.
" anh ơi em thích anh. Anh làm bạn trai em đi."tôi chạy theo anh.
" tại sao tôi phải làm bạn trai cô."
" vì anh đẹp trai."
" nhưng tôi không thích cô."
" gìơ không thích. Sau này sẽ thích."
" cô... bị bệnh thân kinh."
" thần kinh mà được yêu anh, em thần kinh cũng được."
(( tg: chị ơi, chị bá đạo quá -_-|| ))
Anh im lặng bước đi tiếp.
Tôi ngơ ngơ cái mặt vẫn chay theo nan nỉ " anh à, anh tên gì vậy nói đi mà, nói đi mà." Sau một hồi nan nỉ không có phản ứng tôi kéo áo anh " anh không nói? Được được em sẽ tự hỏi mọi người là " người được hot girl Mai Linh theo đuổi mà bị đá là ai?" Tôi cười cười mắt gian tà.
" cô... cô nghe lén sao." Anh dừng bước quay đầu lại.
Tôi xua tay " không có, không có, em không nghe lén, em vô tội."
Giọng nói trầm bổng phát ra " Hoàng Minh Khánh, năm 3, khoa kiến trúc." Nói rồi anh đi mất hút.
" hihi cảm ơn anh, sau này e sẽ hậu tạ." Tôi la lên nhìn theo bóng dáng anh, miệng không ngớt cười.
..........................................
" Minh Khánh, lại có người đến tìm mày kià, nhỏ này xinh nha."Vũ Thành Long bạn của Minh Khánh.
" tôi không quan tâm."
" sao không quan tâm, nhỏ đó đợi cậu 2 tiếng rồi đó. Ra đi không người ta chết nắng bây gìơ."
" đứng lâu, tự động đi -_-||"
" hết nói được cái tính của máy đó Khánh à."
Cậu bạn vỗ vai anh đi ra ngoài.
........................................................
" cô gái, em tìm ai thế." Long hỏi tôi.
((Tg: ông hỏi thừa quá. Biết rồi mà còn hỏi nhiều.))
" chao anh. Em tìm anh Khánh. Anh ấy có ở trong không anh."
" có, nhưng khánh không ra đâu. Em về đi mất công đứng nắng."
" anh đưa giúp em hộp cơm cho anh ấy nhé. À anh ơi... hihi... anh có số điện thoại của anh Khánh không? Cho em nhé." Tôi làm bộ mặt dễ thương nhất có thể.
" số điện thoại, có thì có nhưng... anh không cho không ai bao gìơ."
Tôi suy nghĩ rồi có ngay ý tưởng " vậy đi, chúng ta trao đổi 1:1 nhé."
" là sao."
" anh biết nhỏ Hà Phương không.?"
" biết, là cô bé xinh xinh năm nhất, khoa Điạ lý."
" đúng rồi, em cũng khoa điạ lý đây. Anh đổi số anh Khánh lấy số Hà Phương nhé."
" ok, ok chúng ta đổi nhé."Long hí hửng lấy điện thoại ra."
Tôi hơi phân vân" anh à, em cảm thấy mình đang bán bạn cầu vinh vậy đó. Hay thôi nhỉ."
" em ngốc thế, cái này người ta gọi là mai mối. Không có hại mà lại có lợi cho cả hai biết chưa. Nào anh đọc số cho rồi em đọc cho anh."
" ồ là vậy hả."
Sau khi đưa số cho nhau thì hai người hí hửng đi về.
Long thì đem hộp cơm lên cho Khánh.
Tôi thì về kí túc xá.
Bắt đầu kế hoạch tác chiến!!!!<(‾︶‾)>
ở trong phòng kí túc xá nam.
" mày không ăn thật hả ngon lắm đấy." Long để hộp cơm lên bàn cho Khánh.
" không ăn. Thích thì mày ăn đi."Khánh tiếp tục đánh máy tính.
"Không ăn thật hả. Vậy vứt đi thì phí quá. Thật là uổng công em ý làm, thương em ý quá nên tao hi sinh ăn hộ vậy." nói rồi long mở hộp cơm ra ăn rất nhanh.
Khánh lắc đầu tiếp tục công việc.
.................................................
tối đến Đang học bài thì điện thoại Khánh dung lên.Mỡ điện thoại ra có tin nhắn mới °°° chúc anh ngủ ngon mơ đẹp. Em rất thích anh.°°°Khánh nhiu mày " cái gì đây."
tắt điện thoại rồi đi ngủ.
..................................................
Trên con đường có 2 hàng cây xanh mát. Một bóng người đi trước một bóng người theo sau. Không ai khác là Khánh và tôi. Anh đi thì tôi đi, anh dừng tôi cũng dừng theo.
" cô định đi theo tôi đến bao gìơ."khánh dừng bước nói với tôi.
" anh kỳ ghê nha. Đường anh đi thì anh cứ đi. Đường em đi thì em cứ đi chứ bộ. Ai đi theo anh đâu."tôi cười.
" cô..."anh không nói gì tiếp tục đi.
Cứ ngày ngày như vậy tôi cứ bám theo khánh như vậy không ngại nắng mưa. Tối nào tôi cũng nhắn tin chúc anh ngủ ngon trong niềm hi vong có một ngày anh sẽ trả lời tin nhắn.
.................................................
" chào anh chúng ta lại gặp nhau rồi." Tôi bưng khay cơm đặt xuống bàn ăn.
Anh nhìn xung quanh" còn rất nhiều bàn trống, cô mau ra kia ngồi đi."
" em là một người rất tốt, tí nữa sẽ có nhiều người đến ăn. Một mình em một bàn quá lãng phí. Chi bằng ngồi cùng anh ăn có phải tốt hơn không." Tôi cười tươi kéo ghế ngồi xuống.
" tùy cô, tôi ăn xong rồi, đi đây." Anh bỏ đũa xuống.cầm balo lên chuẩn bị đi.
" ấy..ấy... sao anh ăn nhanh thế. Cái này, cái này cho anh." Tôi bắt lấy tay anh nhét vào đó 1 cái kẹo bạc hà.
Anh không từ chối đứng lền rồi đi mất.
Tôi sung sướng lắm " ha ha cuối cùng anh cũng nhận kẹo của mình rồi. Tối nay tất công tiếp. Ya ya cố lên cố lên...\(^O^)/"
~10 gìơ tối.
Điện thoại dung °°° chúc anh ngủ ngon. Em rất thích anh.°°°
~10 phút sau.
Điện thoại dung°°° sao anh không chúc em thế. Đêm nào em cũng mơ thấy ác mộng. Mau chúc em ngủ ngon đi mà. Em rất thích anh °°°
~5 phút sau.
Điện thoại dung°°°anh ơi, anh ngủ rồi à. em rất thích anh"
~5 phút sau.
Điện thoại dung°°° anh ơi, anh đã ngủ chưa.em rất thích anh."
Khánh không thể tập trung học bài nỗi vì điện thoại cứ dung mãi " con nhỏ này định khủng bố mình sao ." Khánh thầm nghĩ cầm điện thoại lên.
Từ trên giường tầng 2 ló đầu xuống " đó là biểu hiện của cô gái đang yêu. Nhỏ này say nắng cậu rồi." Đứa cây bút xuống" thưa cậu Minh Khánh đẹp trai xin hãy phát biểu cảm xúc về vấn đề này."
" cậu bớt nói nhảm nhí đi."
Long chép chép miệng" cậu mà không trả lời e rằng sẽ bị khủng bố cả đêm đó. Mình đi ngủ đây."
Tôi đang chờ đợi thì điện thoại dung. " ui.. ui có tin nhắn mới" tôi vui mừng hấp tấp mở ra xem. Đập vào mắt tôi chính là tin nhắn của.................... anh Viettel. Muốn bóp nát luôn cái điện thoại làm tôi mừng hụt. Đúng là trong lúc buồn chỉ có anh viettel là hay nhắn tin cho tôi.
Điện thoại lại dung không lẽ là tin nhắn của tổng đài.
Tôi mở điện thoại ra có tin nhắn °°° ngủ đi°°° ai kỳ vậy nhắn tin cộc lốc hà.
Tôi vừa vứt điện thoại thì bừng tỉnh. Vội vàng đọc lại tin nhắn " á... là tin nhắn của Khánh. Anh ấy bảo mình ngủ đi. Anh ấy đang quan tâm mình sao."tôi nằm xuống nhắn tin lia liạ " tuân lệnh boss, anh à, Ngủ ngon mơ thấy em nhé. em rất thích anh." Tôi tắt điện thoại nhắm mắt ngủ môi vẫn cười tươi như hoa.
.................................................
Hôm nay trời mưa nhưng tôi.vẫn tới khoa của anh, lượn qua lượn lại trong hành lang đợi anh ra ngoài. "Hết gìơ kià, ấy... anh ra rồi." Tôi đang định chạy lại thì thấy một bà chị đang kéo tay anh xin đi nhờ ô.
Anh thì đưa ô cho bà chị đó mà bà Không lấy lại còn ôm cứng lấy cánh tay anh. Tôi muốn bóp chết bà nè quá. Hầm hố đi đến trước mặt anh và bà chị đó.
" chị không có ô về sao?" Tôi đưa ô của tôi lên trước mặt bà chị đó" em cho chị mượn nè. Sau trả lại em cũng được. Trời mưa to lắm chị về không có ướt người."
" tại sao chị phải dùng ô của em."
" ơ vậy sao chị phải dùng ô cùng anh Khánh."
Sau một hồi nghe hai người giằng co gìơ Khánh mới lên tiếng" bạn về cầm ô về đi." Anh thầm nghĩ " thà đi với con nhỏ phiền phức kia còn hơn đi với con quỷ dạ xoa mặt đầy son phấn này."Tôi chen vào nói bà chị kia "Chị à đi ô một mình thôi. Đi cùng anh Khánh với cái ô nhỏ vậy không may nước rơi rớt vào mặt phấn son tèm lem đó chị à."
Bà chị xấu hổ đỏ mặt. Giật ô quay đi.
" chị ơi đi cẩn thận. Giày cao gót mà đi mưa trơn trượt té đập mặt đó chị."tôi la lên rồi cười khanh khách.
Tôi quay người nhìn anh " anh à, thấy em giỏi không đuổi được bà chị đó đi rồi kià."
" vậy cô đến đây làm gì?"
" em tới bảo vệ anh. Không người ta cướp mất rồi sao."
" gìơ tôi phải đi thư viện. Cầm ô của tôi về đi."
" ấy... em cũng đi thư viện anh cho em đi ké đi mà."
Anh không nói gì, Bật ô lên đi về phiá trước. Tôi cười chạy theo"anh không nói gì là không từ chối đó nha."
Trên đường đi tôi không dám đi sát anh nên mưa ướt hết một bên vai.
Ánh mắt không để ý đến tôi nhưng miệng lại nói với tôi " đi sát vào"
Tôi vui vẻ nắm lấy một góc tay áo anh đi nép vào người anh.
" anh ơi."
" gì?"
" em rất thích anh."
"......" không trả lời.
Ngắm nhìn anh đang chăm chú đọc sách. Tôi cứ say mê ngắm đi ngắm lại sao ở đâu cũng thấy anh đẹp hết vậy. Mọi ngày tôi đều theo anh đến thư viện nhưng toàn ngồi sau anh. Ngắm nhìn lưng anh. Đây là lần đầu tiên tôi được ngồi bên cạnh anh. Ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh " ôi thích quá, ước gì ngày nào cũng được nhìn anh như vậy. Đẹp trai quá, đẹp trai ghê... híhí..." tôi vừa ngắm vừa mông lung suy nghĩ.
Bỗng nhiên Anh tháo kính xuống quay mặt lại tiến gần sát mặt tôi " cô nhìn gì vậy? Có đọc sách đi không! Không đọc có thể về."
Trong khoảng khắc đó tim tôi đập mạnh.hái má nóng ran bắt đầu chuyển sang màu hồng. Tôi luống cuống "à... ờ.... em đọc mà, em đọc." Tôi quay mặt lại lật lật cuốn sách.
Anh không nói gì, đeo kính vào đọc sách tiếp.
...................................................
Sinh viên A"Nè cậu có biết gì không?"
sinh viên B" biết gì?"
Sinh viên A" hôm này là sinh nhật của anh Minh Khánh khóa trên đó.nghe nói được nhiều người theo tặng quà lắm."
Sinh viên B" ôi. Thật á hả. Anh ấy vừa đẹp trai lại học giỏi. Là sinh viên ưu tú của trường mà. Hỏi sao không nhiều người theo đuổi."
Mẫu chuyện đó tất cả đã lọt vào tai tôi. Trong đầu thầm nghĩ " hihi. Hôm nay là sinh nhật anh ấy. Mình nhất định phải ghi điểm."
Tôi đi ra khỏi trường. Vào siêu thi mua quà, đi đây đi đó không biết mua cái gì cho anh đây. Nhà anh giàu có không thiếu.
Haizzzz đi lòng vòng, lòng vòng tôi chẳng biết mua gì.
Bỗng chốc hai mắt sáng lên khi nhìn trong tủ kính một cái đồng hồ rất đẹp, Chắc chắn anh đeo rất đẹp.
Nghĩ ngợi làm gì quất em nó về thôi. Gói ghém cẩn thận hí hửng mang về.
................................................
" tức ghê, trời lại mưa chứ đứng ngoài này cả tiếng rồi phòng anh vẫn còn tổ chức sinh nhật cho anh." Tôi nép vào cái mái hiên cạnh kí túc xá tránh mưa.
~Trong phòng kí túc xá.
Long nhìn ra ngoài cữa sổ " nè nè bạn Minh khánh nhà tôi. Định để coi bé đó đứng đến bao gìơ nữa. Trời đang mưa đó."
" không gặp được, cô ấy sẽ tự động trở về. "
" nhưng đã 10h rồi cậu có điên không vậy.định đễ cô bé đó chờ đến khi nào."
" cậu lo cho cô ta thì đi nói với cô ta đó. Tôi không liên quan." Nói rồi Khánh Đắp chăn đi ngủ.((tg: cái này có phải ghen không ta ─‿─))
" cậu thật là,... tôi mặc kệ 2 người."long leo lên giường ngủ luôn.
Nói là đi ngủ nhưng có ngủ được đâu. Điện thoại dung liên tục sao mà ngủ -_-!
~11 gìơ tối.
Trời mưa ngày càng to hơn. Trong bóng tối đôi mắt nhìn về phiá tôi đang đứng.
Khánh lao ra người ướt sũng vì mưa. Nắm lấy vai tôi tức giận " cô điên à. Trời mưa lớn như vậy không gặp được tôi thì về đi chứ."
Tôi lo lắng" anh mau vào đây đi. Người anh ướt hết rồi kià."Tôi kéo tay anh vào trong mái hiên.
Nhìn đồng hồ đeo tay " bây gìơ là 11h đang còn trong ngày sinh nhật của anh. Chúc anh sinh nhật vui vẻ."Tôi cười tươi đưa hộp quà lên trước mặt anh.
" cô đến gặp tôi chỉ vì muốn đưa thứ này thôi sao."
" đúng vậy. Hôm nay là ngày đặc biệt mà, Ngày mà anh ra đời. Em rất thích anh hihi."
" đồ ngốc." Anh lấy ngón tay búng trán tôi.
" lúc chiều tôi nhắn tin nói cô trời mưa thì đừng đến mà sao vẫn đến. Không thấy tôi cô phải về chứ sao còn đứng đợi. Tôi không ra thì cô tính sao."
" không sao. Hôm nay là sinh nhật anh em nhất định phải chúc mừng.còn anh mà không ra thì em ngồi đợi đến khi nào anh ra thì thôi. Chờ đợi cũng là niềm vui và hạnh phúc."
....................................................
sinh viên A " ê mày, hình như anh Minh Khánh đã có người yêu rồi đó" sinh viên B " cái gì, có thật không? Là ai, lai ai thế. ''
Sinh viên A " là gì nhỉ, à nhớ rồi tên là...Trần Ngọc Huyền. Sinh viên năm nhất."
Sinh viên B" thật sao. Anh Minh Khánh nổi tiếng lạnh lùng thế mà con nhỏ đó cũng cưa đổ được. Thật là bái phục, bái phục."
Tất cả câu chuyện lại lọt vào tai tôi." Không được, không được chắc chắn anh ấy sẻ nghĩ là mình phao tin này. Đi tìm anh ấy giải thích ngay."
Tôi chạy một mạch đến thư viện. Anh nhất đinh đang ở đây. Vừa thở vừa quay ngang dọc tìm anh. A thấy rồi. Tôi chạy qua chỗ anh.
" mệt quá. Anh Khánh em tuyệt đối không phải người phao tin đồ anh là bạn trai em đâu. Tin em đi mà. "
" tôi biết."
" sao anh biết không phải em."tôi hơi ngạc nhiên.
" vì người đã phao tin chính là tôi."
................end...............♡♡♡
Vote Điểm :12345