Xin
chào mọi người, tôi tên là Thảo Huyền – Trần Ngọc Thảo Huyền. Mọi người
thấy tên rất đẹp phải không? Tôi cũng thấy vậy. Nhưng mà có nhiều người
lại vô cùng kì cục. Họ không bao giờ lấy cái tên Thảo Huyền đẹp đẽ của
tôi ra gọi cả, thay vào đó là một lố những cái tên không biết từ trên
trời rơi xuống hay từ dưới đất chui lên. Từ từ rồi tôi sẽ cho mọi người
biết.
Tôi thường hay nghĩ, tại sao trên đời lại bất công như vậy?
Sinh ra tôi với một cái tên đẹp đẽ ngút trời vậy mà lại không sinh ra
những người công nhận cái đẹp đó. Vậy là cái tên Thảo Huyền ấy bị vứt
vào một xó, thay vào đó là vô vàn cái tên xấu xí tàn bạo vô nhân đạo.
Nói
chung thì chả ai muốn tự nhận mình ngu dốt xấu xí đâu, nhưng mà khổ,
vốn dĩ sinh ra đã như vậy sẵn rồi nên thành ra phải đau khổ mà chấp nhận
sự thật siêu phũ phàng ấy. Đó chính là tôi, một đứa vừa lùn vừa xấu vừa
mập vừa dốt,…tóm lại là chả có cái gì để khen cả. Nhưng tôi cũng cóc
quan tâm tới chuyện đó, tôi có sao sống vậy, ai nói gì mặc.
Tiêu
biểu nhất cho cái thành phần luôn bêu rếu, chê bai tôi đó là một người
vô cùng đáng ghét, đáng ghét tới nỗi tôi phải thích anh ấy từ lúc còn
trong trứng. Tôi luôn cảm thấy tự khinh bỉ mình. Rõ ràng là cái người đó
thật chảnh chọe, thật đáng ghét, nhìn chỉ muốn đấm cho phọt máu. Ấy vậy
mà cái thứ đập bên ngực trái của tôi lúc nào cũng thổn thức vì người
đó. Tôi không thể tự làm chủ bản thân mình được.
Được rồi, không vòng vo nữa, bây giờ tôi sẽ vào vấn đề chính đây. Chuyện là thế này…
[PHẦN I] CHAP 1: CON BA GANG
Phần I
Con Ba Gang
~~~~~~~~
Trên đời này có nhiều điều thật lạ, lạ lắm…
Rõ
ràng sinh ra tôi với thân phận là một đứa con gái, chẳng hiểu sao lại
toàn bị hiểu nhầm là con trai. Thậm chí, có lần một chú ở xa về vô nhà
tôi chơi, chú ấy nhìn thấy tôi liền hỏi bố tôi rằng: "Nhà anh đẻ được
thằng cu này lúc nào thế?”
Tôi năm nay đã học lớp hai rồi, cũng
biết suy nghĩ chứ bộ, cho nên cũng cảm thấy hơi ức chế một chút. Nhưng
cũng không thể trách chú ấy được, tại vì tôi toàn mặc đồ con trai, để
tóc con trai, lại vừa đen vừa xấu.
Đối diện nhà tôi có một căn
nhà khá là to và khang trang. Trong nhà đấy có hai anh em một trai một
gái. Tôi cũng chẳng biết tên thật của họ là gì, chỉ nghe mọi người gọi
là Tí với Tũn. Anh Tí bằng tuổi tôi, còn Tũn thì nhỏ hơn tôi bốn tuổi.
Sở dĩ tôi gọi anh Tí là anh trong khi anh ấy bằng tuổi tôi là vì có một
hôm, tôi đang cùng anh ấy ngồi xem phim, đột nhiên anh Tí quay sang nói
với tôi rằng: "Từ giờ mày phải gọi anh là anh.”
Miệng đang nhồm
nhoàm nhai bim bim, nghe anh Tí nói thế tôi vô cùng ngạc nhiên, quay
sang tròn mắt nhìn anh ấy. Hình như có gì đó sai sai?
"Cô giáo nói bạn học bằng lớp thì gọi bạn hoặc tên thôi.”
Nghe
tôi nói xong, anh Tí ngoắc tay ra hiệu cho tôi đi lại gần bảo: "Mày đi
lại đây!” sau đó đứng thẳng dậy cạnh bên tôi, đưa tay so đầu tôi ngang
qua người anh ấy.
"Thấy gì chưa? Anh cao hơn mày cả một cái đầu.
Mày lùn hơn anh nên nhỏ hơn. Người cao đương nhiên lúc nào cũng là người
lớn hơn, mày phải gọi bằng anh.”
Tôi khẽ lúc lắc cái đầu suy nghĩ, thấy anh ấy nói vậy có vẻ cũng đúng nên tin luôn.
Tôi
đi học bằng phương tiện xe hai cẳng. Bình thường tôi hay đi một mình,
và hôm nay cũng bình thường như bao ngày bình thường khác, tôi lại đi về
một mình. Vừa về đến ngõ nhà ông Trường trong xóm thì gặp một con chó
rõ to, nó cứ gầm gừ, nhỏ dãi nhìn tôi thèm thuồng làm tôi sợ chết đứng
một chỗ không dám nhúc nhích, nhắm tịt mắt chờ chết. Không phải tôi sợ
đâu nhá, tại vì con chó đó nó to hơn tôi thôi chứ nó mà nhỏ hơn tôi là
nó xác định với tôi rồi. Lúc sau chỉ nghe ẳng một cái, kèm theo một
giọng nói vang lên: "Cái con Ba Gang này, có con chó cũng sợ. Đi về!”
Ba
Gang là biệt danh anh Tí đặt cho tôi. Tại anh ấy bảo đưa tay lên đo
người tôi vừa được ba gang. Lúc đó tôi vô cùng ngưỡng mộ anh ấy luôn.
Khoảnh khắc trông thấy anh ấy, tim tôi đã bị lệch đi mấy nhịp, cũng may
là chưa ngừng thở nếu không đã lăn ra đó mà chết rồi. Anh Tí đẹp trai
lắm, đẹp chết người luôn. Tôi cứ đứng ngẩn tò te ra đó, tròn mắt mà chăm
chú nhìn ngắm anh ấy. Tới khi bị anh ấy bước đến cốc cho một phát vào
trán mới giật mình, nhăn nhó vì đau.
Anh Tí xoay người đi trước,
tôi lẽo đẽo theo sau về đến tận nhà. Lúc định đi vào thì đột nhiên anh
ấy gọi lại bảo: "Từ mai đi học mày chờ anh đi, lúc về chờ anh về.”
Tôi
hơi ngạc nhiên, lúc trước tôi xin đi chung với anh ấy thì anh ấy không
cho, bảo đi chung với tôi bị mất màu. Tôi còn nhỏ nên cũng chẳng hiểu
mất màu là cái gì. Anh ấy không chịu tôi cũng chẳng thèm xin nữa. Thế là
ngày nào tôi cũng đi học một mình. Đôi khi tôi thấy anh ấy đi ngay đằng
sau cách một đoạn khá xa. Những lúc ấy tôi rất muốn đi chậm lại để chờ,
nhưng sợ anh ấy bị mất màu nên thôi. Vậy mà hôm nay lại kêu từ giờ chờ
anh ấy đi chung, anh ấy không sợ bị mất màu nữa sao?
"Sao lại phải chờ anh ạ? Thôi, em sợ anh bị mất màu.”
Anh
ấy nhìn tôi khinh khỉnh đáp lại: "Tại mày xấu quá, con chó nó tưởng mày
giống củ khoai nên sẽ nuốt mày vào bụng đấy. Đi với anh nó thấy anh đẹp
trai nó sợ nên sẽ tự động bỏ chạy thôi.”
Trông cái bộ mặt của
anh ấy cứ vênh váo lên như thế thực sự rất đáng ghét. Nhưng biết sao
giờ, tôi lại sợ con chó nhà ông Trường hơn nên gật đầu cái rụp. Vậy là
ngày nào tôi và anh Tí cũng đi học chung với nhau. Mà có cái anh Tí
thuộc thể loại mà bọn con gái bây giờ hay gọi là "soái ca lạnh lùng” ấy,
cho nên anh ấy vô cùng kiệm lời. Có khi suốt quãng đường đi đi về về
cũng chẳng ho he nửa lời. Chẳng biết ai thích thú cái bộ mặt đưa đám ấy
chứ riêng tôi, tôi không ưa chút nào. Nhìn chỉ muốn đấm một phát cho xịt
máu.
Trong xóm tôi có một cái chị lớn tuổi rồi. Nghe mọi người
bảo chị ấy bị bệnh Đao hay Tớc Nơ gì đấy nên trông sợ lắm. Mỗi lần đi
ngang chỗ chị đấy hay đứng để về là tôi sợ thót tim. Vậy mà anh Tí không
sợ chút nào, còn rủ tôi chọc phá chị ấy nữa. Con chuột nhắt như tôi thì
làm gì có lá gan mà đi chọc, nhìn thôi đã muốn tè ra quần. Tôi liền lắc
đầu từ chối. Nhưng mà anh Tí, anh ấy dám lôi con chó ra để uy hiếp tôi,
nói tôi mà không đồng ý thì sau này sẽ bỏ mặc tôi cho con chó đấy nuốt
luôn. Tôi biết tôi xấu, và tôi sợ con chó nó tưởng tôi là củ khoai nên
sẽ nuốt tôi vào bụng mất. Vậy là tôi bất đắc dĩ phải gật đầu. Buổi tan
học hôm sau đó, anh ấy đứng chờ tôi ngay cửa lớp. Tôi vừa lú đầu ra là
bị anh ấy tóm đi luôn.
"Anh ơi, hay thôi đi em sợ lắm!”
"Đúng là cái đồ chết nhát!”
"Nhưng em… ”
"Không nhưng nhị gì hết. Mày không đi, lát anh ném mày cho con đấy bắt đi luôn.”
Mặt
tôi méo xệch, đứng sau lưng anh Tí mà tay chân run lẩy bẩy. Anh ấy quay
ngoắt sang nhìn tôi khinh thường: "Mày sợ cái gì? Có anh ở đây còn sợ.
Cứ đi theo anh.”
Quả thật là lời nói của anh lúc đấy vô cùng có trọng lượng. Tôi mặc dù sợ thật nhưng đi thì vẫn đi.
Kẻ
địch đã xuất hiện ngay trước mắt. Không phải tôi có ý chê bai mấy người
bị bệnh ấy đâu, nhưng thực sự là trông họ tởm lắm. Răng chị đấy đen sì,
hô ra ngoài cả một khúc dài, còn ghê hơn cả Tô răng hô trong phim Hoàng
Phi Hồng luôn. Ai xem phim này rồi sẽ biết độ hô răng của anh ấy. Miệng
chị ấy thì ôi thôi, nước dãi nó cứ lũ lượt tuôn xuống trông buồn nôn
luôn. Móng tay chị ấy dài ngoằng, đen thùi lùi như mấy bà yêu tinh trong
phim ấy. Trên người thì lấm lấm lem lem nhìn sợ chết được. Vừa mới nhìn
thấy, tôi liền chôn chân tại chỗ, mặt mày biến sắc luôn.
Anh Tí
cầm trên tay mấy cái vỏ kẹo, sau đó nhặt đá dưới chân nhét vào rồi gói
lại. Anh ấy dẫn tôi đi lướt qua chị kia rồi kêu tôi đứng yên đấy. Sau đó
anh ấy quay lại, đưa mấy cục kẹo giả cho chị đấy. Tay chị đấy vừa cầm
kẹo lên đã nghe anh Tí hô to: "Chạy mau!”
Tôi nghe thấy tiếng hô
vội xoay người chạy bạt mạng. Chị kia hình như biết mình bị lừa nên giơ
hai bộ móng vuốt dài ngoằng ra chạy đuổi theo hai người chúng tôi, vừa
chạy vừa rên rỉ cái gì đấy nghe mà rợn cả tóc gáy. Tôi chạy trước, vậy
mà sau đó anh Tí lại vụt lên chạy qua mặt tôi. Được một đoạn, tôi mệt
quá mới đứng lại thở hồng hộc. Trời thì nắng gắt, mồ hôi mồ kê cứ thế
tuôn ra như mưa, cổ họng khô đắng. Xoay người lại phía sau, tôi thấy cái
chị kia đã chạy tới ngay sau lưng. Tôi vừa mệt vừa sợ, mặt méo xệch,
mắt đỏ hoe bắt đầu rỉ nước.
"Còn đứng đó làm gì? Chạy mau đi con Ba Gang kia!”
Anh
Tí ở đằng trước hét lên gọi tôi. Nhưng tôi mệt quá rồi, chân nhấc không
nổi nữa. Mà cái chị răng hô đen sì kia sắp chạy tới chỗ tôi, vậy là tôi
bắt đầu mếu máo khóc: "Anh ơi cứu em với. Huhu!”
Tôi vừa khóc
vừa nhìn anh Tí như cầu cứu. Thấy thế, anh ấy liền quay lại, túm cổ tay
tôi lôi đi. Tôi bị anh Tí lôi đi, nước mắt giàn dụa, lem nhem hết cả
khuôn mặt. Về tới cửa nhà, tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi, lại khóc to hơn.
Anh Tí thấy tôi như thế hình như cũng thấy tội tội mới dỗ, đưa tay quẹt
nước mắt cho tôi, còn kéo mấy cọng tóc đang bết dính trên mặt của tôi
sang một bên, quẹt luôn mấy giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán tôi. Anh ấy
chép miệng nhìn tôi nói: "Thôi mày nín đi. Đã xấu rồi mà còn khóc lóc
trông phát ớn. Nhìn chả khác gì con mụ lúc nãy.”
Tôi nghe thấy
vậy thì càng khóc to hơn. Anh Tí chỉ biết lắc đầu nhìn tôi, sau đó chạy
vào nhà. Lát sau đi ra, tôi thấy tay anh ấy cầm một nắm kẹo dẻo. Bóc ra
một cục, anh ấy nhét luôn vào miệng tôi. Bị cục kẹo chặn trong miệng,
tôi ngưng khóc, bặm môi ngậm cục kẹo một cách ngon lành.
"Cho mày hết đấy, đúng là cái đồ hăm ăn. Thôi đi về rửa mặt đi, trông phát ớn lên được.”
Bị anh Tí chê, mặt tôi lại méo xệch. Cầm mấy cục kẹo trên tay, tôi lủi thủi xoay người bước vào nhà.