Mùa đông đến mang theo cơn gió lạnh và những trận mưa buốt. Đi ngược chiều gió, làn tóc rối cứ tung bay theo từng đợt gió mùa đông, có lẽ nó đã quen với cái lạnh buốt khiến người ta phải rùng mình. Nó sinh ra trong một gia đình giàu có, tiền tài vật chất thì nhiều, cuộc sống của nó không thiếu bất cứ thứ gì, bất kể ai cũng ao ước được sống giống nó. Nhưng có một thứ mà không bất kì ai hiểu được nó, ngay cả người thân duy nhất của nó. Giữa đêm đông gió lạnh, nó bước đi trên con đường yên tĩnh giữa lòng thành phố, nó suy nghĩ về cuộc đời của mình...
Nó chỉ mới 16 tuổi thôi thì có gì phải nghĩ chứ? Ở cái tuổi ăn học như nó thì cần gì phải suy nghĩ nhiều đến mức không màng thời tiết? Nhưng đừng lầm, có đấy! Nó cố gắng nhớ lại khuôn mặt của người mẹ đã sinh ra nó, đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi nó không thể hình dung được khuôn mặt mẹ nó như thế nào nữa. Đã nhiều lần nó cố lục trong "học tủ bộ nhớ" hình ảnh mẹ nhưng kết quả là những đường nét mờ nhạt không rõ nét như chính tình cảm nó dành cho người thân duy nhất mà nó gọi bằng mẹ cũng ngày càng phai nhạt theo thời gian. Mẹ chỉ lo công việc làm ăn của mình mà không bao giờ bỏ ra chút ít thời gian cho nó. Mỗi lần mẹ đi công tác phải tới vài tháng mới về, có khi mẹ khi cả gần một năm. Mỗi lần mẹ về, nó luôn muốn dành cho mẹ thật nhiều điều bất ngờ nhưng đáp lại những điều ấy là mất tờ bạc trăm và một nụ cười mệt mỏi rồi đi nghỉ ngơi hoặc vào phòng làm việc để chuẩn bị cho ngày mai. Một cái ôm, một cái hôn hay một lời nhắn cũng không. Có khi nó nói: "Mẹ thơm con đi" nhưng mẹ lại nhăn mặt: "Lớn rồi chứ có phải lên ba đâu, thôi đi học đi" nói rồi mẹ lại vùi đầu vào đống giấy tờ trước mặt. Nó buồn lắm! Mẹ lúc nào cũng vậy, chỉ có công việc, dù cho nó có lớn hay là trẻ con đi chăng nữa, một chút âu yếm, vỗ về của một người mẹ nó cũng chưa bao giờ cảm nhận từ khi nó nhận thức được mọi việc. Nhiều khi nó hỏi: "Mẹ ơi con có ba không?", mẹ nó vẻ mặt sầm lại, đăm chiêu rồi nói: "Có những thứ không nên biết thì sẽ tốt hơn, mẹ lên công ty đây" và thế là mẹ lại bỏ nó ở nhà một mình. Lúc đó nó ước mẹ không cần trả lời câu hỏi đó cũng được nhưng đừng bỏ nó lại một mình như lúc này, nó không cần mẹ nói chuyện hay âu yếm nó, chỉ cần mẹ luôn ở trong nhà, cho dù đáp lại nó là một nụ cười mệt mỏi cũng không sao... chỉ cần mẹ đừng đi. Nó tự nhủ ngoài việc cho nó thấy ánh mặt trời, cho nó quần áo đẹp, cho nó học trường danh tiếng, cho nó tiền tiêu xài,... thì mẹ có bao giờ thay tã cho nó chưa, có bao giờ pha sữa cho nó chưa,có bao giờ mẹ thật sự ngắm nhìn "con của mẹ" cho dù trong giấc mơ hay không,...Nó nhớ có lần sốt rất cao nhưng giọng nói quen thuộc bên tai nó làm cho thứ tình yêu duy nhất trong nó bừng cháy lên thôi thúc nó phải tỉnh dậy nhưng điều nó nghe thấy lại một lần nữa đẩy nó xuống vực sâu của sự thất vọng. Mẹ nói: "Mẹ sẽ cho con tất cả những gì con muốn" Chỉ bây nhiêu từ đó thôi mà nó tưởng chừng như mình đã chết thật vậy, mọi cảm xúc bây giờ như quá xa vời đối với nó. Nó nhìn thấy như hồn đang nhìn cái thân xác nằm bất động và cười nhạo cái thân xác ấy. Thật ra mẹ có biết điều nó muốn là gì, điều nó cần là gì và điều nó ao ước là gì, cũng như nó chẳng biết mẹ mong ước gì ở nó, mẹ muốn nó làm gì...Nó vừa bước đi vừa suy nghĩ mà không biết nó đã rơi nước mắt từ lúc nào. Nó thèm...Nó thèm thuồng cái thứ tình cảm tưởng chừng như bất cứ đứa trẻ nào sinh ra cũng có được. Nhưng nó thì lại không. Để có được cái điều như bao người khác sao mà quá khó khăn đến vậy. Nó ước cái thứ giản đơn ấy có thể mua bằng tiền thì nó sẵn sằng mua bằng bất cứ giá nào. Nó đâu làm gì lỗi mà đấng tạo hóa lại bắt nó gánh chịu hình phạt như thế nát. Nó lê chân từng bước nặng trĩu trên con đường vắng vẻ, từng cơn gió vô tình cứ thổi. Thổi qua mái tóc rối, thổi qua thân hình bé nhỏ tưởng như nếu không có gì để nó níu thì sẽ bị cuốn đi mất.
Nhìn qua khung cửa sổ của một ngôi nhà cấp 4, nước mắt nó lại trực trào nơi khóe mắt, cổ họng nghẹn lại, cố gắng nuốt một thứ khó trôi đang chặn nơi cổ họng, miệng rất đắng, 1 vị đắng có thể giết chết người ta. Nó thèm muốn có một bữa cơm gia đình như mọi người . Dù trong bữa cơm đó chỉ là canh rau đạm bạc thôi nó cũng đủ thõa mãn sự thèm khát trong nó bấy lâu. Nó cũng muốn như thế nhưng bằng cách nào đay? Tại sao? Tại sao? Nó suy nghĩ mãi mà không tìm ra câu trả lời như nó đang lạc vào mê cung không có đường ra.
Nhưng bây giờ thì thật không còn gì để nói, vì cho dù nó mộng tưởng đến đâu đi chăng nữa thì nó cũng không bao giờ có thể phủ nhận được sự thật mà nó đang sống như là cái chết đang gặm nhấm linh hồn nó mỗi ngày để đến khi linh hồn hoàn toàn bị ăn hết thì nó sẽ ra đi nhưng tiếc cho nó là nó không biết linh hồn nó to cỡ nào và không biết cái sự cô đơn kia gặm nhấm linh hồn nó trong bao lâu thì sẽ xong. Vì đơn giản là nó không muốn ra đi khi mọi điều còn đang dang dở...
Vote Điểm :12345