Tên Truyện :"MỘT PHÚT,MẤT EM MÃI MÃI"
Tác giả " Hồn Băng
Chap 1:
Cô:Hàn Băng Nhi,một cô gái mang vẻ đẹp thiên thần,có mái tóc được nhuộm vài sợi màu tím nhạt,khuôn mặt nhỏ nhắn,làn da trắng k tì vết,đôi mắt cà phê cùng hàng mi dài,cong vútchiếc mũi cao,thẳng,đôi môi anh đào, dáng ng khoảng mét 65Cô:Hàn Băng Nhi,một cô gái mang vẻ đẹp thiên thần,20 tuổi,đang là sinh viên năm 2 Đại Học Bách Khoa Hà Nội.
Hắn: Lê Trần Nam Phong,một ng khá điển trai. 21tuổi,đang là sinh viên năm 3 ĐH Bách Khoa Hà Nội.
Cô và hắn đã yêu nhau được 2 năm,2 người tình cờ gặp trong 1 quán bar,và cùng trường nên gặp đôi ba lần,sau vì duyên mà hai người đến với nhau.Tưởng chừng hạnh phúc đã mỉm cười với 2 người,nhưng:
Hôm nay:
Trời thu,sắc trời thật nhẹ nhàng,mang làn gió mơn man,đùa nghịch lọn tóc của một cô gái,một thiên thần,đang ngồi ngắm cảnh thiên nhiên tại công viên,nhưng thật lạ,hôm nay lại rất ít người,xung quanh yên tĩnh, Băng Nhi lại rất thích điều đó,cô rất vui,vì cô đang đợi người mà cô yêu thương nhất,người cho cô biết thế nào la yêu,cho cô là chính mình và yên bình và cảm giác an toàn khi bên cạnh người ấy.
Và:
Người cô đợi đã đến,Nam Phong,cô đứng lên,đi từng bước nhẹ nhàng,làn gió quấn quanh cô,dáng ng nhỏ bé,đứng trước Phong,cô mỉm cười và nhìn người mình yêu trìu mến.
- Anh đến rồi à,hì hì.
Ừ! Tôi đến rồi,cô tới sớm hơn tôi tưởng đó.
Giọng nói tựa như gió nhưng mang một khí lạnh đến cực độ và đầy vẻ chán ghét của hắn vang lên.
- Hôm nay anh làm sao thế,em làm gì sai à?
Cô thấy kỳ lạ vì có bao giờ anh như vậy đâu.
-Chát.
Một âm thanh lãnh khốc vang lên,một hình bàn tay đang dần hiện lên,nổi bật trên làn da trắng mịn.
Theo phản xạ cô đưa tay lên ôm mặt,cảm giác đau đớn,rát truyền tới.
-Tại sao?
Một âm thanh trong trẻo,nhẹ như gió thoảng nhưng xen sự đau đớn,chua xót của cô gái cất lên,cùng ánh mắt mang màu cà phê thoáng qua tia ngạc nhiên nhưng chỉ vài giây,sau đó giường như đã trống rỗng,vô hồn nhìn vào người đối diện.
- Haha,tại sao ư,cô trưng cái bộ mặt ngây ngốc,giả tạo đó ra cho ai coi,cô nghĩ tôi là thằng ngu à,đúng,trước tới giờ tôi là thằng ngu,bị cái vẻ bề ngoài này lừa gạt,nhưng từ giờ cho tới chết,k có chuyện đó đâu,cô dẹp ngay cái bộ mặt ấy đi,nhìn mà thấy buồn nôn,cái loại con gái như cô á,thật sự tôi thấy ghê tởm,nói yêu thằng này rồi vào nhà nghỉ cùng thằng khác ư,cho tôi được hỏi,liệu còn ai được quý cô xinh đẹp này phục vụ không đây?hahaha.
Giọng nói đầy vẻ mỉa mai,khinh miệt,từng lời,từng lời như một con dao đâm vào trái tim cô,đau,giờ đây cô k còn thấy rát vì cái tát trên mặt nữa,mà là một vết thươg đang chảy máu trong tim cô,khó thở,tim cô như bị đang bị ai đó bóp nghẹt. Đau quá.
Hai bàn tay thư sinh đang ghì lấy 2 vai nhỏ bé của cô gái,dù bàn tay ấy nhìn như bàn tay của công tử bột,trắng trẻo,thon dài,nhưng giờ lại như có một sức mạnh nào đó,bàn tay bỏng rát,lay mạnh vai cô,hình như bao nhiêu tức giận,hận thù đều đổ lên 2 vai nhỏ bé của cô,cô cảm thấy như vậy,hơn nữa rất đau,giống như xương bả vai của cô đang vỡ vụn ra từng mảnh vậy. Cô k biết mình làm j sai để phải chịu như thế,cô giả tạo ư,nực cười thật,lại còn sỉ nhục cô như vậy nữa.
- Buông ra!
2 từ ngắn gọn nhưng mang âm thanh thật lạnh lẽo. Hắn giật mình,vì đây là lần đầu hắn nghe thấy âm sắc như vậy,lạnh băng,vô cảm,nhưng rồi hắn cũng buông 2 tay mình khỏi vai cô gái nhỏ bé.
- Anh nói đủ chưa,tôi làm gì sai với anh sao,hay thật đó,muốn chia tay thì nói thẳng,nhất thiết phải bịa đặt,vu oan cho tôi không,nói những lời sỉ nhục tôi mà anh không ngượng miệng à?"
- Vu oan,bịa đặt á,tôi cần gì làm thế,cô làm gì thì cô phải biết rõ hơn tôi chứ,tôi không ngờ cô diễn kịch giỏi thật,tôi xin thua,chúng ta chấm dứt tại đây,cô đi mà sống với cái bộ mặt ngây thơ rung động lòng ng,nhưng tâm hồn độc địa,nhân cách lẳng lơ của cô đi.
Nói xog,hắn quay bước đi,để lại đó, một cô gái mang vết cắtt trong tim,một thiên thần ,nhưng giờ,thiên thần ấy thật cô độc và lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Chap 2.
2 ngày trước:
khi Phong đang đi mua đồ,lúc trở về,bỗng cặp mắt loé lên một tia sáng,nhìn về phía đối diện,hắn nhận ra thân ảnh nhỏ nhắn,mái tóc ngang lưng,vài sợi tím nhạt trên mái tóc đen nhánh ấy,là Băng Nhi,người con gái hắn yêu,ngươi mà hắn đặt trọn trog trái tim,là người hắn có thể hi sinh,đang định bước đến vị trí có ng con gái của hắn.Bỗng,bước chân khựng lại,tim chợt nhói,có một ng đàn ông,đang đi cạnh cô ấy,2 người cười nói gì đó,xem ra vui vẻ lắm,nhưng hình như 2 người bọn họ đang đi vào nhà nghỉ.
-Không,không,chắc tại mắt mình hoa thôi.
Phong dụi mắt mấy cái vì nghĩ mình đã lầm,nhưng làm sao hắn có thể không nhận ra nguời con gái ấy chứ.Mọi thứ trước mắt như sụp đổ. Chợt một cảm giác gì đó ập đến,bất ngờ,nghẹt thở,đau đớn,cảm giác ấy,cảm giác bị ng con gái mk y lâu nay phản bội. Không thể chịu đựng được nữa,hắn vụt chạy,thật nhanh,bước chân càng ngày càng nhanh,giống như đang chạy trốn một cái gì đó,đúng,hắn đang chạy trốn,hắn sợ,sợ phải chứng kiến cái cảnh cười nói rồi từng bước,từng bước vào nhà nghỉ. Hắn chạy tới khi 2 chân k còn sức nữa,quỵu xuống,hắn quỳ trên mặt đất,ngước mắt lên nhìn bầu trời đen kịt,k một ánh sao sáng,k ánh sáng trăng,lạnh lẽo,bóng đêm đang bao trùm lấy một người con trai,với mái tóc cắt tỉa gọn gàng,cũng điểm vài lọn tóc màu ánh kim,đôi mắt phân rõ trắng đen,nhưng giờ như một lớp sương mờ phủ xuống con ngươi ấy. Hắn muốn khóc,muốn lắm,chưa bao giờ hắn thấy mình yếu đuối tới vậy.
-Vì sao chứ,tôi không đủ tốt với cô ư,sao lại phản bội tôi,tôi yêu cô vậy mà,tại sao,..lại phản lại lòng tin của tôi,tình yêu của tôi,sao lại lừa dối tôi?
-Hhahaha,hahaha,tôi,Nam Phong,không ngờ tôi lại bị cô xỏ mũi,lường gạt,hài thật.
Đứng lên,bước từng bước chậm,thân hình mét 8,dong dỏng của hắn làm cho chiếc bóng càng thêm dài và cô độc dưới ánh đèn vàng của những cột đèn đường. Dù trời hôm nay k đẹp nhưng đường phố vẫn náo nhiệt,từng đôi,từng cặp trao nhau ánh mắt chứa đầy tình ý,khoác tay,nắm tay nhau,ríu rít cười nói trên đường,hay những cô nhóc,cậu nhóc đang trượt patin trên đường,đâu đâu cũng vang lên tiếng cười đùa,ấm áp,như riêng hắn lại thật cô độc,lạnh lẽo.
Dừng chân trước một quán Bar,đây là quán Bar khá nhỏ,nhưng các loại rượu cũng thuộc hãng tốt,ngon,rượu ngoại,mạnh nhẹ có đủ.
-Rượu,đúng! Nghe nói rượu giải sầu,sẽ làm ta quên hết
Hắn quyết định tìm rượu giải sầu,vào quán.
-Chào anh,anh dùng gì ạ?
Tiếng nói khách sáo,lịch sự,dễ nghe được phát ra bởi cậu nhân viên đứng ở quầy phục vụ.
-Rượu,loại nào mạnh nhất thì mang ra đây!
Giọng nói lạnh băng,đầy uy lực phát ra,làm cậu nhân viên thấy sợ,đứng hình mất mấy giây rồi lấy rượu cho khách. (mk k biết j về rượu nên k biết tên,m.n thông cảm ạ)
Lúc đầu từng ly,từng ly,nhưng sau là cầm nguyên chai uống. Vừa uống,hắn vừa suy nghĩ,miên man,thấm cái nỗi đau ấy :
-"em yêu anh,chỉ mình anh thôi,không ai khác,..em nhớ anh,..a đang làm gì thế,ở cùng e chân dài nào phải k.?..".
Những lời y thương,ngọt ngào,những lời nói mang chút vị giấm,hay khuôn mặt khj tức giận...đáng yêu...những ký ức đẹp như một quấn băng tua chậm,xuất hiện trong suy nghĩ.
Càng uốg hắn càng tỉnh,càng đau hơn. Bất chợt hắn cười lớn,ai ai cũng dừng mọi hoạt động của mình,hướng ánh mắt đầy tò mò về hắn.
-Nhìn gì!
Giọng đầy vẻ tức gIận,lãnh khốc vang lên,mọi người lập tức giả lơ,tiếp tục hoạt động của mình nhưng một vài ánh mắt vẫn len lén nhìn trộm hắn.
Hiện tại :
Bóng hắn khuất xa,nhưng cô vẫn đứng đó,lẻ loi. Rồi cô bắt đầu bước đi một cách vô định,vì giờ đây trog đầu óc cô chỉ còn những lời nói của ng đo:"nhà nghỉ,nhân cách,giả tạo...",là sao,cô không hiểu.
- Aaaa...
Cô hét lên,2 tay ôm đầu,đôi chân cô không còn sức nữa,đầu gối bủn rủn,và cô ngã xuống,nền đất lạnh giá,ánh đèn vàng leo lắt rọi xuống mặt đường,phản lên chiếc bóng nhỏ mà cô độc của cô,những trận gió lạnh mang theo hơi sương,ẩm ướt,bao quanh cô,một thân mỏng manh,nhưng cô không cảm thấy lạnh,giờ cô chỉ thấy đau,trong tim cô,máu đang chảy nơi mà từng lời nói như những nhát dao,vô tình mà đâm vào trái tim ấy,cảm giác đau đớn,người yêu của cô,đã tát cô,từ trước tới giờ,đây là lần đầu tiên.
- Tại sao,tại sao...?
Cô hét trong tiềm thức, đau quá,..tách,tách...từng giọt,từng giọt,bắt đầu rơi,là nước mắt,những giọt nước mắt như những viên pha lê trong suốt,lấp lánh,trào ra từ đôi mắt cà phê ấy,nhưng sao,mặn quá,chát và đắng quá. Cô thu 2 chân lại,thu người lại,gục đầu và khóc.
Chap 3:
Cô đứng dậy và bước về nhà,xung quanh màn đêm tĩnh mịch,cũng phải,đã quá khuya rồi,chỉ còn tiếng gió,tiếng lá rơi,tiếng côn trùng ảm đạm.
Về tới nhà,mệt mỏi thả người xuống chiếc giường trắng,2 mắt đã sưng mọng lên vì khóc.
- Vậy là kết thúc rồi à,tình yêu 2 năm,nực cười thật
Âm thanh nhỏ nhẹ,đầy mệt mỏi,cô thấy khó tin quá,bất chợt nhếch mép cười một cái.
- Nhưng!Nhà nghỉ là sao? À,chẳng phải là hắn bịa đặt sao! Không ngờ Hàn Băng Nhi ta sao lại yêu một người như hắn chứ,đúng là có mắt như mù mà
Cô bật cười chua xót,tự mình độc thoại,tự thắc mắc rồi tự trả lời,trách mình ngu ngốc,một giọt lệ ấm nóng trực trào ra,nhắm hờ mắt lại
Cô tiếp tục suy nghĩ miên man,nghĩ về nụ cười toả nắng,giọng nói ôn nhu,những lời nói ngọt ngào chứa đựng tình yêu :
-Em còn chưa muốn về hả,đi chơi cả ngày hôm nay rồi,muộn rồi,về thôi,về đi ngủ cho khoẻ,ngoan,anh thương.
Giọng nói ấm áp,tràn đầy sự quan tâm,khuyên cô gái bé nhỏ đi về
- 9 giờ chứ mấy,chơi lát nữa thôi mà,em muốn đi ăn kem,nha!
Vẻ mặt nũng nịu,cái miệng xinh chu lên,làm Phong chỉ muốn hôn một cái mà nếm hương vị thơm tho,ngọt ngào ấy,nhưng đây là chốn đông người
-Không được,đi về!
Giọng nói kiên quyết
- Anh,yêu em không
Ánh mắt long lanh,chớp chớp đôi mắt,nhìn Phong (ánh mắt này đố anh đỡ được,hehe)
Hắn sững người mất mấy giây,nhưng cũng nhanh chóng trả lời
- Em hay thế,hỏi câu ngớ ngẩn,không yêu em thì yêu con bé cạnh nhà em à?
Câu nói mang theo phong thái trêu đùa
- Huhu,oa oa,anh muốn yêu con bé Nguyệt Nguyệt đó chứ gì,phải,phải rồi,bé đó xinh xắn,dễ thương,nghe lời,người như em đâu xứng
Giọng Băng Nhi đầy vẻ giận dỗi,nước trong mắt đã bắt đầu rưng rưng,chỉ cần một cái chớp mi nhẹ là sẽ trượt khỏi đôi mắt xinh đẹp ấy
Hắn bật cười thành tiếng,thầm nghĩ: ("cô bé ngốc này")
- Anh đùa thôi,Băng Nhi của anh là nhất,không ai bằng được
Hắn vươn tay ra ôm cô gái bé nhỏ vào lòng
-Thật hông,anh nói xạo em moi tim anh ra,hứ!
Thanh âm trong trẻo,nhưng xen tia cảnh cáo,mắt hình viên đạn,bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra được.
- Thật,thật,anh thề
khuôn mặt với những đường nét chuẩn tỏ ra nghiêm nghị,nhưng khoé môi vẫn hơi cong lên mang theo ý cười,2 ngón tay giơ lên trời
- Vậy,dẫn em đi ăn kem,em mới tin!
- được,được rồi,đi nào cô tiểu thư xinh đẹp của tôi ơi!
Thầm thở dài,vẻ mặt bất lực,giở khóc,giở cười,trong đầu thầm nghĩ trộm,"đến chịu em rồi,nhưng tôi càng ngày càng yêu em"
Luồn bàn tay nhỏ xinh của mình vào bàn tay ấm áp của Phong, phong siết chặt bàn tay nhỏ ấy,2 người cùng nắm tay nhau bước tiếp trên con đường dài,(thực ra là tới cửa hàng kem hơi xa)
Tên Truyện :"MỘT PHÚT,MẤT EM MÃI MÃI”
Tác giả : Hồn Băng
Chap 4 + 5
Hay những lúc cô giả vờ giận hờn (cốt để xem vẻ mặt hắn và hành động hắn ra sao)hoặc khi cô buồn,những lúc đó hằn sẽ kéo cô vào lòng,ôm thật chặt,đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô và thì thầm
- Băng Nhi ngốc này,em ngốc nghếch như thế này từ khi nào thế hả,cô bé của anh,anh chỉ yêu mình em thôi,em phải luôn tin tưởng anh,hãy dựa vào vai anh những khi em muốn
- Em cũng yêu anh,anh cũng phải luôn tin tưởng em đó nha!
- Dĩ nhiên rồi,không tin em thì tin ai,ngốc.
Hắn cốc nhẹ lên đầu cô người yêu nhỏ bé của mình,làm cô la lên oai oái mặc dù chẳng hề đau xíu nào,và tiếp đó là một nụ hôn sâu,mang hương vị ngọt ngào,chiếm hữu của tình yêu
Những khi cả hai cùng nô đùa dưới trời mưa,mặc dù mưa ngầm rất lạnh nhưng trái tim lại thật ấm áp. Khi cùng nắm tay nhau đến trường,đi dạo vào mỗi tối,cùng nhau ăn một ly kem,khi cô giả vờ đút miếng bánh cho Phong rồi lại cho vào miệng mình ăn ngon lành,những khi ấy nhìn Phong mặt ấm ức vì bị lừa quả thật thú vị…cô bất giác mỉm cưỡi,những hình ảnh ấy,cảm xúc vui vẻ,ngọt ngào ấy dường như mới chỉ xảy ra hôm qua. Nhưng tim cô lại chợt nhói lên,co thắt từng hồi,nhịp tim không còn ổn định được nữa khi nhớ lại mọi chuyện vừa mớii xảy ra hôm nay
- Tin tưởng,yêu à? Vậy mà…
Nước mắt trong vô thức lại trào ra hai khóe mắt,cả đem cô không ngủ được,sáng cô uể oải bước vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Nhìn mình trong gương mà không nhận ra nữa. 15’ sau cô bước ra trong một bộ chiếc quần jean mài rách,áo phông trắng cách điệu,giày thể thao,tóc được buộc bổng lên cao.
"Cứ đi mà không biết,cuối con đường phía trước,….” Tiếng nhạc chờ vang lên,cô đang gọi cho Thiên Di,người bạn thân nhất của cô,cũng là em gái của Phong.
- Alo,sáng sớm mà đã làm phiền người khác,muốn chết à!
Giọng ngái ngủ của Thiên Di vang lên,xen vài phần khó chịu,cảnh cáo.
- Di Di yêu quý!
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại mang uy quyền đến kinh người làm người bên kia bật dậy ngay lập tức.
- Ơ hì hì,có chuyện gì vậy mày ?
Phải kiếm ngay câu hỏi chứ không nguy to.
- Ánh Buồn nhé,tao đợi mày!
Đây là quàn cà phê nhỏ,mang ba màu cơ bản trắng,đen,xám,tuy hơi lạnh lẽo nhưng lại mang cảm giác yên bình, xung quanh được trồng hoa hồng trắng,những dàn tường vi quấn quýt,len lỏi những nơi chúng tìm được,hương thơm hoa hồng lan tỏa khắp không gian.
- Mày đến lâu chưa?
Thiên di hỏi con bạn của mình. Thiên Di là một cô gái xinh đẹp,khuôn mặt nhỏ,đôi mắt tròn,,đen láy,long lanh,…mái tóc ngang lưng, cô cao mét 63. Dáng người nhỏ. Hôm nay cô mang một chiếc quần jean màu đen, lửng tới đầu gối,mài rách,áo sơ mi craptop,đi boot 5 phân,nhìn phong cách và rất quyến rũ,thu hút biết bao ánh nhìn.
- Ừ, tao mới đến thôi! Mày ngồi xuống đây,tao có chuyện muốn nói.
- Chuyện hì mà có vẻ nghiêm trọng vậy? ê mà sao nhìn mày thảm hại vậy hả,như gấu trúc là sao,mắt còn sưng nữa chứ,nói tao nghe,mày bị làm sao,có chuyện gì xảy ra vậy hả,…?
Thiên Di lo lắng hỏi con bạn thân,mặt mày cau có.
- Từ từ đã nào. Tao với Phong chia tay rồi
Nói tới đây,chọt ánh mắt Băng Nhi chùng xuống,thoáng qua nỗi buồn nhưng nhanh chóng lại bbinhf tĩnh trở lại.
- Cái gì,mày đùa tao à?
Nhỏ Thiên Di nhảy dựng lên,dường như không tin vào tai mình nữa.
- Ừ thiệt đó.
Sau đó cô kể lại mọi chuyện cho Di nghe
- Thật không ngờ,tao phải hỏi rõ ổng mới được,ổng quá đáng quá,chắc ổng hiểu lầm mày cái gì đó.
Nghe xong mà Thiên Di không biết nói sao nữa,suy nghĩ của cô rối bời,bao nhiêu dấu hỏi được đặt ra
- Thôi!
Đột nhiên hai từ "nhà nghi” lại hiện ra,sau một lát nghĩ lại mọi chuyện,cô đã biết vì sao.
- Gì mà đăm chiêu vậy mày?
Thiên Di thấy cô bạn có vẻ đang suy nghĩ gì đó,liền hỏi.
- Tao biết vì sao rồi,có lẽ hôm đó tao đi cùng Quân vào nhà nghỉ Thiên Vĩ,lúc đó tao đang đi photo mấy bài luận văn về,gặp Quân,Quân rủ tao vào chỗ nhà nghỉ,gặp cô cậu ấy lấy một ít tài liệu,cô Quân là chủ của nhà nghỉ ấy.
Băng Nhi kể lại,đôi mắt cà phê tĩnh lặng.
- Ngày mai tao đi Du Học ở Mỹ,tao được học bổng.
Nói luôn cho nhỏ Di biết.
- Cái gì,trời đất,mày cho tao đau tim đủ chưa,mày suy nghĩ kỹ chưa vậy,bọn mày gặp nhau rồi mày nói rõ mọi chuyện đi,đừng quyết định vội vàng,mày và anh Phong,hơn nữa mày đi Du Học tao ở đây một mình à,hức hức,…
Vừa nói vừa sụt sịt.
- Thôi nào,3 năm thôi mà,đây là cơ hội tốt cho tao,tao không muốn bỏ lỡ,với lại chuyện tao và Phong chấm dứt rồi,đến niềm tin dành cho tao còn không có thì tao không còn gì để nói nữa,tao sẽ quên và bước tiếp con đường của tao,mày yên tâm đi,tao sẽ thường xuyên liên lạc với mày mà.
Băng Nhi an ủi cô bạn,giọng nói chắc nịch,ánh mắt kiên quyết làm cho Thiên Di đỡ lo lắng hơn.
Không khí trầm lăng một lúc thì Thiên Di lên tiếng:
- Ừ,vậy mày lo giữ sức khỏe nha,sống tốt,có chuyện gì thì nhớ nói tao,đừng quên tao đó nha! Hê hê.
Nghe Băng Nhi nói vậy cô cũng yên tâm hơn.
- Ừ,tao biết rồi,mày không phải dặn,hôm nay tới nhà tao ăn cơm,ở với tao đêm nay nha!
Băng Nhi nói
- Ok,nhất trí thôi,đi về thôi.
- Ừ,đi.
Hai người cùng về nhà Thiên Di,cùng nhau tâm sự tới tận 3 giờ đêm mới ngủ nên tới 7 giờ sáng mới dậy được,cũng may chuyến bay là 8 giờ.
Ra tới sân bay,cũng còn mấy phút nữa là chuyến bay cất cánh,Thiên Di khóc nức nở,ôm chầm lấy con bạn thân.
- Mày đi bình an nha,tao nhớ mày lắm đó.
- Tao biết rồi, mày nhớ giữ gìn sức khỏe đó nha!
Vòng tay ôm con bạn, quệt đi giọt nước mắt đang lăn dài trên làn da trắng hồng,nhem nhuốc vì nước mắt kia.
- Thôi,đến giờ rồi,tao đi đây,bye mày nha!
Vẫy vẫy tay chào tạm biêt, bóng dáng nhỏ bé của cô cũng hòa vào dòng người đông đúc ấy. lúc này Thiên Di chợt nhớ tới ông anh chết dẫm của mình,lập tức quay về.
Tới nhà thì không thấy ổng đâu,nhỏ tức sôi máu.
Chap 5:
- Gừ,anh về đây cho em,em sẽ băm anh thành trăm mảnh,dám làm con bạn tốt của em đau khổ,đã vậy còn dám đánh nó nữa chứ,aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa,điên mất.
Cô gọi điện thoại cho Phong nhưng không liên lạc được. Đợi tới đêm khuya,mãi 12 giờ Phong mới về,trên người nồng nặc mùi rượu,mấy ngày nay,từ khi chia tay với Băng Nhi,hắn đều uống rượu,tới khi nào không còn uống nổi nữa,nằm gục tại bàn mới thôi. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
- Anh về rồi ư,anh lại đây,em có chuyện muốn nói.
- Chuyện gì để mai,anh mệt rồi. Cũng muộn rồi,em đi ngủ đi.
- Anh không nghe,đừng hối hận.
Thiên Di bắt đầu khó chịu rồi,cố gắng kìm nén lắm nhỏ mới có thể không phi ngay đến mà đập anh một trân,nhưng nhìn anh say khướt nhỏ cũng thấy thương,có lẽ vì chuyên chia tay.
- Anh ngồi xuống đây đi đã.để em pha cho anh ly nước cam.
- ừm.
Phong không nói nhiều,tuy thắc mắc nhưng cũng nghe lời em gái.
- Anh uống đi.
Thiên Di đưa ly nước cam cho anh trai.
- Có chuyện gì à?
- Ừm,là chuyện của Băng Nhi.
Nhỏ nói.
- Đừng bao giờ nhắc cô ta trước mặt anh nữa,cô ta với anh chả là gì hết,cũng không còn gì để nói nữa,anh mệt rồi,anh muốn ngủ.
Phong tức giận khi nghe tới cái tên Băng Nhi, cảm giác đau nhói,hận thù lại ùa về,đứng bật dậy để đi về phòng,khi đi được hai bước thì:
- Anh đứng lại,anh nói vậy mà nghe được à,anh quá đáng lắm,anh biết anh đã làm nó tổn thương tới mức nào không,nó đau khổ tới mức phải trốn chạy,nó sang Mỹ rồi.
- Thì sao,liên quan tới anh à.
- Không nghe thì sau này đừng hối hận.
Âm thanh tuy không nặng cũng không nhẹ nhưng mang sắc thái cảnh cáo khiến Phong phải khựng bước chân lại.
- Nói đi.
Sau đó Thiên Di từ từ kể lại mọi chuyện của Băng Nhi cho Phong nghe,khi nghe xong,sắc mặt phong khó coi,mi tâm cau lại, đôi mắt hiện lên tia đau khổ,hối hận, hai bàn tay nắm chạt lại thành quyền,đấm vào chiếc bàn,từng mảnh kính vỡ ra,đâm vào bàn tay hắn,máu từng giọt từng giọt chay ra,nhưng hắn không thấy cảm giác,cảm giác lúc này là hối hận,tim rất đau.
- Thế giờ cô ấy đâu,nói anh biết, anh phải đi xin lỗi cô ấy.
Lắc mạnh vai cô em gái,ánh mắt nhìn Thiên Di hiện lên những cảm xúc khó tả,khẩn khoản,van nài,đau xót
Sau một lúc hoảng hốt vì phản ứng của anh trai mình,cuối cùng cô cũng trả lời được.
- Đi Du Học rồi,cô ấy đã bay lúc sáng nay.
Một lần nữa, tia hy vọng nhỏ nhoi của anh bị dập tắt,mọi thứ sụp đổ hoàn toàn.
Từ lúc đó, hắn nhốt mình trong phòng suốt một tuần, Thiên Di đã cố gắng khuyên nhưng vô ích.
Hôm nay,trời trong xanh,gió nhẹ hòa quyện cùng những tia năng ấm áp, tiếng chim ríu rít, hắn đã ra khỏi phòng,mang một chiếc áo phông màu đen không họa tiết,quần jean đen,gấu quần được xăn lên hai lớp tạo điểm nhấn,một đôi giày thể thao màu trắng đối lập hoàn toàn với bộ đồ. Đi dạo trên đường, những cơn gió thoảng qua đùa nghịch những sợi tóc của hắn,trông hắn đầy vẻ nam tính nhưng không kém phần lạnh lùng. Khiến biết bao ánh mắt hình trái tim nhìn về phía hắn. nhưng hắn không để ý,phớt lờ đi và đến một cánh đông,nơi ấy có hoa bồ công anh,loài hoa không sắc,không hương nhưng lại mang vẻ đẹp đến lạ kỳ,là nơi hắn đã ngỏ lời Băng Nhi đã đồng ý làm người yêu hắn. Đứng đó hồi tưởng lại mọi ký ức.
- Xin lỗi em! Anh có thể đã mất em mãi mãi,nhưng anh vẫn sẽ đợi em! Đợi em quay về,nói lời xin lỗi với em. Anh mãi mãi yêu em,cho dù em không còn là của anh nữa.
HẾT
Vote Điểm :12345