Nam Lân Cẩm Lý
Tác giả:Hạ Tiểu Chính
Thể
loại: hiện đại, vườn trường, cuộc sống hàng ngày nhạt nhẽo, thanh mai
trúc mã, si hán niên hạ ẩn quỷ súc công x gia vụ toàn năng thô bạo song
tính thụ, có sinh tử, nhẹ nhàng tình cảm, có ngược chút xíu, HE, nhiều
H.
Công kém thụ 2 tuổi.
Tình trạng bản gốc: Hoàn 61 chương + 3 pn
Edit: Cheese
Trích đoạn:
Quý Chính Tác và Phương Yểu An gặp nhau tại siêu thị.
Cũng
là Phương Yểu An nằm ở nhà suốt ba ngày trời, tới khi có thể đi lại
bình thường, chịu không nổi mốc meo mà chạy di mua đồ ăn.
Ai ngờ
lúc này trời lại mưa đâu, lại còn càng lúc càng lớn, khiến cậu không thể
làm gì hơn là đứng tránh mưa, sau đó chính là gặp tên trời đánh kia....
Cái kẻ dám lợi dụng lúc hắn ngủ say giở trò đồi bại thế mà lại còn có mặt mũi chạy tới lên án hắn tại sao đi tìm bạn gái.
Đi con mẹ nhà anh!!!!!
Chương 1
"
Cái gì? Cậu có gan nói lại lần nữa?" Phương Yểu An không biết nên khóc
hay cười mà cao giọng hỏi ngược lại, khuôn mặt cũng nhăn thành một đoạn.
Bởi vì có nguyên nhân khó có thể mở miệng, nằm ở nhà ba ngày,
thật vất vả mới xuống được giường, thực sự không muốn nằm lỳ trên giường
mốc meo, chạy đến siêu thị mua một túi lớn đồ ăn vặt, ai ngờ vừa mới
bước ra khỏi siêu thi đã gặp phải trời mưa. Cậu muốn về nhà, nhưng mưa
ngày càng lớn, áo tay ngắn cũng bị thấm ướt, không thể làm gì khác hơn
là đi được nửa đường thì đành tránh mưa, kết quả là gặp tên trời đánh
Quý Chính Tác này.
"Anh không nói sai nha, rõ ràng em còn theo
anh lên giường rồi, sao lại còn kết giao với bạn gái được nữa? Em đây
muốn chân đứng hai thuyền đúng không?" hắn còn hùng hồn chả sợ ai.
"Tôi
lên giường với cậu? Cậu cưỡng gian tôi, cậu lại còn nói tôi lên giường
với cậu?" Giống như vừa được nghe một câu chuyện cười, "Cậu có bệnh đúng
không? Cậu còn có mặt mũi đến tìm tôi nói lí lẽ? Ha? Nếu không phải đêm
hôm đó uống say, lão tử chắc chắn sẽ đánh cậu đến khi không nhìn được
ánh mặt trời ngày hôm sau! Mau cút đi cho tôi nhờ!"
" Không uống
say em cũng không đánh lại anh được!" Quý Chính Tác cúi đầu, thanh âm
rất nhỏ, bộ dạng vừa muốn phản bác lại sợ cậu nghe được.
Phương
Yểu An lườm hắn một cái, bỗng nhiên không phân biệt vui giận mà cười
lạnh một tiếng, "Được, đánh không lại cậu đúng không!? Thế tôi đây cút."
Cậu nhấc chân đi ra khỏi mái hiên đầy nước, muốn chạy vào trong làn mưa
xối xả kia.
Bị Quý Chính Tác nắm lại thật chặt, tóm lại lôi
vào, thành phố A gần biển, nhiều núi thấp, chỗ tránh mưa là một sườn núi
nhỏ thấp, trước kia là một nhà trẻ thuộc chính phủ thành phố, nên kiến
trúc kiểu cũ mang theo năm tháng, cậu lớn hơn Quý Chính Tác hai tuổi,
nhưng cùng từ nhà trẻ này đi ra.
Lúc hai người đang học trung
học, nhà trẻ rời đến địa điểm mới, nơi đây muốn tháo dỡ xây dựng nhà
tầng mới, nhưng vẫn chưa xây, dân cư quanh đây đều đến tản bộ.
Giọng
của hắn vừa dịu xuống, sụp mắt xuống, "Ui da ~ Tiểu An, em đừng đi mà."
Lòng bàn tay lạnh lẽo, vẫn cố chấp nắm chặt cánh tay Phương Yểu An. Hắn
hơi không được tự nhiên, giống như không biết phải mở miệng thế nào,
"Em cùng bạn ấy, haizz, phía dưới của em thế kia, sao có thể cùng con
gái ở chung một chỗ được?"
"Cô ấy nguyện ý, cậu cản được chắc?"
Phương Yểu An mắt phượng buồn ngủ, dáng vẻ thoạt nhìn buồn ngủ mịt mờ,
nhưng trước mặt Quý Chính Tác luôn không trụ lại được, hai tròn vo muốn
trừng lên đánh người, rất hung dữ.
"Bạn ấy khẳng định không biết, em đây còn muốn lừa gạt người ta."
"Tôi
cho cậu biết, tôi chỉ làm quen với cô ấy thôi, nói chuyện yêu đương,
cậu hiểu không? Tôi sẽ không ngủ cùng cô ấy, về sau cũng không kết hôn
cùng cô ấy, nên không có gì là lừa gạt ở đây cả."
"Em không muốn
kết hôn cùng người ta, sao lại phải nói chuyện yêu đương cùng bạn ấy?
Em đúng là đồ đùa giỡn lưu manh, không thèm chịu trách nhiệm!"
Lời
nói thô tục lập tức phải phát ra, lại cố gắng nuốt xuống, cậu tận lực
bình tĩnh lại, "Cô ấy cũng muốn vui đùa một chút mà thôi, được chưa? "Âm
lượng lại càng lúc càng lớn, đôi mắt trừng lên như chuông đồng, tựa như
biến thành một con sư tử giận dữ, gào thét muốn đem Quý Chính Tác xé
thành mảnh nhỏ.
"Sao bạn ấy lại như vậy? Khẳng định không hề
thật lòng thích em, ở chung với anh đi! Tiểu An, anh thích nhất thích
nhất em, được không?"
Phương Yểu An bị hắn chẳng hiểu tại sao
chuyển biến thất thường mà sợ ngây người, không dám tin, "Cậu có bệnh
đúng không? Mau về bảo mẹ cậu dẫn đi xem bệnh, đừng đến hại tôi nữa?"
"Vậy em đáp ứng anh trước! Nếu không anh sẽ không đi, em cũng đừng nghĩ muốn đi, ngược lại em cũng đánh không lại anh."
"Ôi
trời, Quý Chính Tác, cậu, cậu nghĩ mình có tự cách nói điều này với tôi
không?" Cậu nuốt nước miếng một cái, "Đêm hôm đó, tôi đau đến chết đi
sống lại, còn phát sốt một ngày, hôm qua mới xuống được giường, nằm lỳ
hơn ba ngày, cậu biết không hả?"
Vote Điểm :12345