-Hãy sống như ngày mai sẻ chết. Học hỏi, hãy học hỏi như sẽ mãi mãi sống.
-Nói được rồi có làm được không?
-Chuyện, ngày nào mà tao không làm. Này nhé ngày nào tao cũng ăn, chơi, ngủ, nghĩ cho đã vì biết đâu ngày mai chết thì sao.
-Còn chuyện học?
-Để mai đi vì tao sẻ mãi mãi sống mà! Khà khà...
Nó nhăn nhở cười còn cậu thì chỉ biết lắc đầu chiệu thua, chơi với nhau
hết bốn năm cấp 2 cậu quá hiểu tính nó, thích gì nói nấy. Lời nói và
hành động nhiều khi không có khớp với nhau cho nên nhiều khi không biết
đâu mà lần.
Véo
Bốp
-Au!
Nó ôm đầu ngó lên bản, khỏi hỏi nó cũng biết thủ phạm là ai. Cái ông thầy dạy sử khó ưa.
-Tại mầy cả đấy! -thì thầm
-Mầy nói chuyện trước mà! -thì thào.
-Tại vì mầy đẹp trai nên ổng không chọi phấn mầy mà toàn chọi tao thôi!
Ổng mê trai thấy rỏ luôn mầy! phải chi mầy xấu bớt cho tao nhờ.
Véo
Bụp
-Au!
-CÒN TÁM NỮA HẢ?
-Phản đối! Tại sao thầy chỉ chọi phấn em thôi vậy? thầy phải chọi thằng này luôn mới đúng chứ! -nó giơ tay cự nự.
-Phản đối vô hiệu vì tôi chọi 2 viên phấn còn chuyện nó muốn bay đi đâu
là chuyện của nó. Không nói nhiều giờ thì ngồi dịch ra cho bạn mới
ngồi.
Lúc này nó mới để ý là có hot boy mới, và vì sao mà nó
nói hot boy mới là vì đã có sẳn ở đây một hot boy rồi là thằng bạn đang
ngồi kế đây. Nó lếch xích vô cho hot boy mới vào chổ nhưng mà khi hot
boy mới vừa vào chổ thì nó thấy có cái gì đó không đúng.
-Ê tao với mầy đổi chổ xem.
Nó khều thằng hot boy củ nói, đổi chổ xong thì nó gật gù tự mãn. Đúng
là xếp hai đứa đẹp ngồi cạnh nhau thì sướng con mắt hơn nhờ, thà đẹp đẹp
xấu chứ đẹp xấu đẹp nó xúc phạm người nhìn quá.
Nó cũng không
tới nổi xấu quằn quại nhưng mà ngồi giữa hai hot boy thì nhan sắc trên
xấu tí xíu của nó chỉ đáng đem bỏ. Với lại nhìn quanh lớp xem cái không
khí hường phấn này chứng tỏ quyết định của nó không sai.
-Các
hạ có thể cho tại hạ biết tôn tánh đại danh được không vậy hả? Tại hạ là
Phạm Duy Mạnh còn đây là hot boy hiện thời của lớp Trận Trọng Nghĩa đó
mà.
Nó từ bên này chòm sang hớn hở nói chuyên với hot boy mới, ấy vậy mà nó chỉ nhận được cái liếc mắt của hot boy mới thôi!
Khinh nhau à! Được thôi, đẹp có quyền. Mà sao thấy lành lạnh nhỉ! Nó
nhìn ngó xung quanh lớp, phát hiện mục tiêu đang tỏa xác khí ngùn ngụt.
Hờ hờ nhỏ lớp trưởng, phen này mệt mình rồi đây.
Nó và nhỏ chơi
với nhau từ hồi còn tè dầm lận nên có thể nói là bạn thanh mai trúc mã
nhưng với nó nhỏ giống má nó hơn. Lúc nào cũng cằng nhằn y hệt bà cụ non
có lần nó lở miệng kêu nhỏ là mẹ trẻ, xong nó bị nhỏ bơ cho cả tuần
luôn, phải nan nỉ ỉ ôi, tốn kém tiền bạc bla bla blô blô... mới được
tha, từ đó về sau chừa ra, cùng lắm là bà chị thôi!
Nó nở một
nụ cười đẹp nhất mà nó có thể với nhỏ và âm thầm cầu xin trời cao thương
xót, cho dù có chết làm ơn cũng cho nó toàn thây!
Chuông vừa
reo là nó nhanh chóng chuồn ra khỏi lớp, sáng đi học trể chưa kiệp ăn gì
nên giờ đói meo râu. Đang đánh chén no say thì có hai người ngồi xuống
đối diện với nó.
-Ôi ngọn gió nào đã thổi hai hot boy tới đây! -Nó nuốt xuống một họng thức ăn nói.
-Mầy thôi xàm đi tối ngày ăn nói linh tinh. -Nghĩa tán lên đầu nó một cái.
-Rồi rồi! Mà sao lại đi chung với tên này thế? - Nó nhướng mày sang hắn.
-Tên này? Xin lỗi cậu tôi có tên đàng hoàng đừng có má tên này tên kia. -hắn khó chiệu nói với nó.
-Tên đàng hoàng à! ngộ dữ hen! Nhưng mà thôi! tên là do ba má đặt mà đâu có được chọn đúng không?
-Cái thằng này...
-Mầy bớt cà rỡn đi bị đánh rồi nói sao xui. Thằng này nó tên Gia Huy mà
mầy không lo cái thân mầy đi ở đó mà tàm xàm, con Xuân nó tìm mầy nảy
giờ rồi đó. -Nghĩa nói.
-Chắc cái vụ cúp tiết đầu chứ gì! Mà mầy khỏi lo đi tao có lý do chính đáng mà!
Á á á á
Nó bị xách lổ tai đau điếng người, ứa cả nước mắt ra luôn vậy mà hung thủ gây án vẫn không chiệu nhẹ tay cho.
-Lý do chính đáng hả? Ông ngoại đau bà ngoại đẻ hả? Lần nào cúp tiết
cũng vậy, lần này là không tha nữa chuận bị ăn roi của dì Hương đi.
-Rồi sao cũng được muốn mét muốn giết gì đó thì tùy nhưng mà thôi tra tấn cái lổ tai tui coi đau thấy ông bà ông vãi luôn hà.
Nhỏ buông nó ra ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh còn nó thì xuýt xoa cái tai mãi thôi! Nhỏ mặt hầm hầm hỏi.
-Sáng nay đi đâu?
-Đi mua đồ.
-Mua gì mà phải cúp tiết đợi ra về không được sao?
-Lở tới lúc đó người khác mua mất thì sao, hôm qua là thấy nó ok rồi
nhưng mà lại không có mang theo tiền nên sáng nay mới chạy đi mua. Thôi
mà đừng giận. -nó nan nỉ.
Thấy nó xuống nước cũng giận không
nổi, nhiều khi không hiểu tại sao cái bản mặt xấu xấu đó lúc nan nỉ
người khác lại dể động lọng người như vậy?
-Ten ten. Thấy gì không? Đẹp ha?
Nó vẫy vẫy chiếc móc điện thoại hình chiếc cỏ bốn lá trước mặt nhỏ.
Chiếc cỏ bốn lá nhỏ xiếu bằng bạc, ở giửa đính một viên cườm màu xanh
nhỏ sáng lấp lánh thật sự là rất dể thương.
-Sao vậy? Không thích hả? Mà không thích thì cũng cầm lấy đi chứ mua rồi biết làm gì giờ.
-Cho hả? -nhỏ hỏi.
-Ừ! Tặng sinh nhật bà á! -nó chấp hai tay lại nhìn nhỏ. -Người ta cúp
tiếc đi mua cái này này cho nên là tha người ta lần này nữa đi há!
Nhỏ nhìn cái móc điện thoại rồi nhìn nó, tuy tính tình có hơi điên điên nhưng mà cũng khá dễ thương.
-Cỏ bốn lá có thể ước được đúng không? -Nhỏ nhướng mày, gian xảo nhìn nó.
Ạc ạc phen này tiêu rồi!
-Haizz ước cái gì trong khả năng của bụt thôi nhé.
-Vậy tui muốn đi công viên nước! Rủ cả ông Nghĩa với ông Huy luôn ha!
-Rồi rồi! Nhưng mà tui chỉ trả tiền cho bà thôi á!
Nói rồi nó tiếp tục đánh chén phần của mình mà không hay có ánh mắt đã theo dỏi cuộc nói chuyện của nó với từ nãy giờ!
*Nhìn cái mặt ngu ngu vậy mà cũng biết cách tán gái nữa*