✿ Nội dung truyện Nhóc Con Bướng Bỉnh! Em Là Của Tôi
Có
rất nhiều tình huống bất ngờ xảy ra trong cuộc sống. Nó và hắn cũng
vậy. Những tình huống dở khóc dở cười của hai người. Vì lần đầu Phong
viết truyện có gì sai xót thì mọi người góp ý cho Phong nha ^^.
1. Rắc rối
Những tháng hè kết thúc thật nhanh đối với nó. Hôm nay nó phải đến
trường để nhập học. Vì công việc của ba mẹ nên nó chuyển từ thành phố A
về thành phố T. Vscn xong nó thay bộ đồng phục rồi đi xuống lầu. Nhìn
thấy thấy con trai cưng còn chưa tỉnh ngủ mẹ nó buông một câu bông đùa: - Uầy, hôm nay có bão to phải không bố thằng Phong ^^
Bố nó cũng không vừa, gật đầu rồi cười gian trá. Thấy ba mẹ mình trêu
chọc, nó chỉ biết cười trừ (ba mẹ nó có lí do mới nói vậy o.o). Gia đình
nó là vậy, những con người có khiếu hài hước. Nó thì có thêm một cái
biệt tài nữa mà mọi người chưa biết, đó là....đọc đi rồi biết hen!!!
Ăn sáng xong thì ba đưa nó đến trường. Gặp nhỏ Hà trước cổng hai đứa
mừng như gặp bụt. Hà cũng chuyển trường chung với nó vì lí do khá nhảm
là muốn bảo vệ cho nó. Cũng phải thôi, nó tuy ương ngạnh bướng bỉnh
nhưng rất mong manh. Là con người sống nội tâm, nó ít khi chia sẻ tâm sự
với người khác. Người mà nó tin tưởng nhất chỉ có nhỏ. Lúc nó tổn
thương Hà luôn bên cạnh an ủi, động viên nó. Gia đình nhỏ và gia đình nó
cũng là người quen nên hai nhà rất thân.
Nó nắm tay nhỏ đi vào
trường khiến bao nhiêu cặp mắt cứ đổ dồn vào hai đứa. Nguyên nhân thì
mấy đứa nhìn mới biết ^^. Lên phòng hiệu trưởng, nó và nhỏ được thầy sếp
vào bang A lớp chuyên Toán 11a2. Sau một hồi tìm kiếm thì hai đứa cũng
tìm được 11a2. Cô giáo nhìn ra cửa thì thấy học sinh mới (theo cô nghĩ),
cô nở nụ cười chào tụi nó làm mấy đứa trong lớp tò mò nhìn theo. Bất
giác cả lớp (trừ một người) "Ồ" lên làm 2 nhóc ngượng đỏ mặt. Lon ton
theo cô vào lớp, nó và nhỏ không tránh được ánh mắt ngạc nhiên của mấy
đứa kia. Cô kêu tụi nó giới thiệu về bản thân, 4 mắt nhìn nhau như hiểu ý
nhỏ lên tiếng trước: - Mình tên Nguyễn Ngọc Bảo Hà là học sinh mới
mong mọi người giúp đỡ ^^ cô bé cười duyên làm mấy anh chàng trong lớp
ngớ người. Đến lượt mình nó cũng nói như Bảo Hà và cười. Nhưng nụ
cười lần này làm toàn bộ trái tim trong lớp đập nhanh một nhiệp (kể cả
hắn). Biết "tác hại" củ nụ cười kia nó nhanh chóng quay về vẻ bình
thường. Cô cho hai nhóc tự chọn chỗ ngồi nhưng nhìn mãi thì chỉ thấy hai
chỗ trống cuối lớp. Một chỗ dãy 1, chỗ còn lại dãy 3. Vì thích ngồi gần
cửa sổ và tránh cái hành lang nên nó chọn dãy 3. Hà đành ngồi dãy 1 mặc
dù cô không muốn. Những cặp mắt nhìn tụi nó với vẻ tiếc nuối. Về chỗ
ngồi nó lấy sách vở ra học bài mà không hề để ý cái tên ngồi bên cạnh
đang cười đểu. Đến giờ ra chơi nó với nhỏ xuống căn tin mua quà ăn vặt.
Nhìn cái cảnh bon chen trước mắt mà cả hai lắc đầu ngao ngán. Sau một
hồi "vật lộn" thì cũng vào được bên trong. Nó và nhỏ cùng chọn sinh tố.
Trống gần đánh vào lớp thì hai đứa mới chịu về. Hai tiết cuối (văn) trôi
qua trong cái không khí nặng nề. Ra về không vội vã nó từ từ bước ra
với vẻ thanh thản. Không biết rằng có một kế hoạch đang chờ nó vào
tròng. Đi bộ về nửa đường thì nhỏ có việc nên phải về trước. Một mình
vừa đi vừa hát, nó vô tình vấp phải cục đá bên đường và vô tình đè lên
người đi đằng trước. Sau cú ngã nó đứng dậy và kéo cái tên nằm dưới đất
dậy. Thoáng ngạc nhiên vì cái tên đấy không ai khác là hắn. Nó xin lỗi
nhưng hắn không nghe, cứ chưng cái bản mặt ra nhìn nó. Bất giác trên
miệng hắn xuất hiện nụ cười cực đểu. Vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hắn bắt
đầu kế hoạch: - Cậu có mắt làm gì vậy? Để trang trí ak