Sau
khi xem xong bộ phim *Nhật Thực* hay *커터* mình đã rất buồn vì cái kết
của phim này nên đã quyết định viết lại cái kết của riêng mình! Phim này
ra lâu rồi nhưng là của Hàn nên những cảnh các hủ mong hóng sẽ không có
như hôn thận chí ôm cũng không có luôn, chỉ có ánh mắt là nói lên tất
cả thôi. Phim này các bạn cứ search trên Youtube là có nha. Truyện sau
đây là mình viết khi xem xong phim thôi chưa hề đọc cốt truyện hay
truyện mà người ta dựng thành phim nên nếu có kịch bản như trên thì sẽ
không giống nhé, chỉ giống tình tiết trong phim thôi. Và xin nhắc lại
mình viết KẾT HE.
Xin phép cải biên nhân nhật:
- Việt Bân:
sinh viên đại học, bên ngoài ăn mặt bình thường nhưng thực chất là đại
ca học đường, không ai dám động đến y, cao ráo, anh tuấn. (Mình xin sửa
gia thế nhà anh công này luôn nhé: sống với bố, bố anh là tống giám đốc
công ty bất động sản, nhưng rất ít khi bố anh ở nhà. Mẹ mất sớm).
-
La Ý Hiên (Tiểu Hiên): Gia đình mới chuyển trường đến thành phố này, có
mẹ đang bị bệnh, đẹp trai, là học sinh mới của trường đại học kỹ thuật
này. Ba cũng tai to mặt lớn nhưng cậu này giống kiểu con riêng của một
ông đại gia với 1 cô khác, không phải vợ chính thức của ông này.
- Diệu Thiên: con gái, yêu thầm Việt Bân đã lâu, ngày nào cũng mua nước và sữa cho anh.
-
Nhóm người Bách Á Đông gồm có Bạch Á Đông, Bạch Doanh Trần, Bạch Đăng
Kỳ, Bạch Đồng Tử: bọn họ tự xưng là Bạch Gia, nhóm này chẳng có quan hệ
gì cả chỉ có mỗi cái trùng họ và sở thích kỳ quặc chung là thích bắt nạt
người khác.
****
Mấy ngày trước La Ý Hiên và mẹ cậu mới
chuyển đến thành phố này, mới chuyển đến thì bệnh cũ của mẹ tái phát đã
phải đưa đi bệnh viện chữa trị. Thành ra cậu nhập học muộn mấy hôm bây
giờ đang ở trong sân trường mà không biết lớp kỹ thuật thực hành ở đâu.
Trường Ý Hiên học có 2,3 cơ sở nếu như không học ở cơ sở chính thì có
thể học các cơ sở khác, trước đây cậu học ở Bắc Kinh nhưng vì mẹ cậu
muốn chuyển đến đây nên cậu cũng đi theo luôn. Bây giờ bất quá muộn giờ
rồi nên cậu đành trèo vội lên cầu thang tòa nhà trước mặt. Ý Hiên thấy
lạ là đã vào giờ học rồi nhưng bên ngoài hành lang vẫn có nhiều người
đùa nghịch nói chuyện, mấy đứa con gái thấy cậu đi qua thì trầm trồ:
- Đẹp trai quá!!!!
- Đúng đó, học lớp nào vậy?
Cậu
đi nhầm vào phòng tin học, lớp thực hành hóa học rồi riết chẳng biết
lớp mình ở đâu nữa. Đang loay hoay không biết có nên mở cánh cửa cái lớp
học trước mặt này ra không, lỡ lại nhầm thì biết giấu mặt vào đâu đây,
đang trầm chừ thì có một bạn gái tóc tài, mặt nhỏ, xinh xinh, mặc đồng
phục màu trắng như Ý Hiên đang mặc đến. Đó là Diệu Thiên, thấy cậu nhìn
lạ mắt và đang cầm tờ sơ đồ trường học nên dừng lại hỏi:
- Anh đi lạc à?
Tự nhiên có người bắt chuyện với mình làm cho Ý Hiên có chút bất ngờ:
- Hử?
- Không phải anh đang tìm phòng học sao?
- Ừa, phòng số 3.
- À, đó là phòng thực hành cơ khí, ở trên lầu.
Cậu
thở dài, đây là lầu 2 vậy lầu 3 chắc chắn là cũng có rất nhiều phòng
học nữa, làm sao mình biết phòng nào đây. Đang chán chường thì Diệu
Thiên nói tiếp:
- Anh muốn lên lầu 3 đúng không? Hay em đưa anh đi nha.
- Hử, ừ, được.
Đến
lầu 3, Ý Hiên đi sau còn Diệu Thiên đi trước, vừa đi cô vừa sửa soạn
đầu tóc như sắp đi gặp người yêu vậy, nhưng mà Ý Hiên cũng không để ý
lắm. Hai người đến trước cửa phòng thì Diệu Thiên chỉ chỉ:
- Đây chính là phòng cơ khí đó ạ!
- Cám ơn em nhé!
Ý
Hiên cảm ơn rồi bước vào, thấy Diệu Thiên vẫn còn đứng ở cửa nhìm trộm
vào bên trong nên Ý Hiên nghĩ chắc cô có người quen ở lớp này. Đúng lúc cậu đi vào thì 2 cô bạn gái nãy khen cậu đẹp trai cũng bước vào từ cửa dưới. Thầy giáo nhìn thấy thì mắng nhẹ:
- Hai em biết là vào lớp rồi không?
- Dạ, tụi em xin lỗi ạ.
Hai cô vừa chỉnh lại áo bảo hộ lao động (áo đồng phục chuyên dụng cho một số ngành) vừa nhìn lên thì thấy Ý Hiên.
- Ê! Nhìn kìa, anh kia học lớp mình kìa.
- Đẹp trai quá.
Thầy giáo ở trên thấy Ý Hiên thì gọi cậu:
- Lại đây!
Ý Hiên chạy đến chỗ thầy đang đứng:
- Em chào thầy!
- Lớp này tìm khó đúng không?
- Dạ!
Mọi người đang thực hành thì thầy kêu dừng lại:
- Đây là La Ý Hiên, học sinh mới của lớp, không được bắt nạt bạn nhớ chưa?
Vài tiếng nhàn chán dưới lớp vang lên:
- Vâng!
Cậu
cúi chào cả lớp rồi nhìn xuống tổng thể một lượt, ai nầy đều có vẻ như
đang cố gắng làm thí nghiệm duy chỉ có một tên con trai tóc tai gọn
gàng, mặt tuấn tú đang ngồi nghịch điện thoại.
Lớp cơ khí cũng
kết thúc, mọi người đang ùa nhau ra khỏi phòng. Hai bạn gái trong lớp Ý
Hiên là Nhu Bình và Phi Điểu. Hai đứa thấy cậu bước ra thì nhanh chân
chạy theo:
- Cậu vẫn chưa biết lớp mình phải không? Để mình chỉ cho.
- Ừ!
Hai
đứa cười khúc khích đi trước. Bây giờ ngay trước cửa phòng cơ khí đang
có vài ba người con gái đứng túm tụm lại tặng quà cho cậu con trai lúc
nãy nghịch điện thoại kia. Cậu ta thì cũng chẳng ngại mà nhận hết, trong
số những người đó có cả Diệu Thiên nữa. Giờ thì cậu cũng hiểu sương
sương rồi.
- Nhanh lên! Bên này nè.
Bị Nhu Bình và Phi Điều gọi nên Ý Hiên không để ý đám người trước cửa phòng học nữa, nhanh chân chạy về lớp.
Tầm
5h30 chiều thì tan học, mới đi học buổi đầu chẳng ai quan tâm tới cậu,
lúc đi về cũng chỉ có một mình. Vừa đi đến cổng trường thì nghe tiếng
gọi phía sau:
- Ý Hiên phải không? Tôi là Việt Bân!
Theo tiếng nói mà quay đầu lại, thì ra là anh chàng được các cô gái yêu mến đây mà.
- Ừ, xin chào.
- Tôi là bạn cùng lớp với cậu đấy, lúc nãy chắc cậu nhìn thấy tôi rồi đúng không?
- Ừ, thấy rồi!
- Nhà cậu ở đâu thế?
- Mình ở phố X.
- Bây giờ cậu đi về luôn à? Mình thấy hơi đói, cậu có muốn đi ăn không? Mặt dù Ý Hiên cũng khá là đói rồi nhưng mà cậu còn phải đến bệnh viện nữa nên từ chối:
- Hôm nay thì không được rồi, để mai nhé?
- Cậu đùa mình à? Đi, mình bao.
Vừa
nói vừa lấy tay đập nhẹ vào ngực của Ý Hiên rồi bỏ đi phía trước không
cho Ý Hiên có cơ hội từ chối. Vậy nên cậu đã đi ăn tối với Việt Bân. Lúc
đi qua cổng có mấy đứa học sinh khóa dưới đang ngồi, tự dưng mấy đứa
này đứng dậy cúi chào:
- Chào anh ạ!
Việt Bân phất tay
đúng kiểu *miễn lễ*. Ý Hiên thì ngặc nhiên, lên đại học cả rồi cứ tưởng
chả ai quan tâm ai nữa chứ, không ngờ mấy đứa này lại ngoan như vậy. Mà
cậu đâu có biết được người đang đi đằng trước cậu chính là người có gia
thế khủng cộng thêm là một con sói già chỉ đang đội lốp một chú thỏ ngơ
ngác thôi. Đi ăn xong thì Ý Hiên đến bệnh viện thăm mẹ.
Giờ cậu
đang đứng bên đường chờ đèn xanh rồi chạy vào bệnh viện với mẹ, mẹ Ý
Hiên đang cầm tờ báo đọc thấy cậu tới bị bỏ tờ báo qua một bên:
- Con chạy đến đây đấy à, xem đổ mồ hôi hết rồi kìa.
Mẹ tiện tay lấy khăn bên cạnh lâu trán cho cậu con trai yêu quí.
Dìu mẹ ra bên ngoài phòng ngồi hóng mát rồi mua chai nước ở chỗ máy bán nước tự động đưa cho mẹ.
- Mẹ đã bảo con không cần đến đâu, mai con còn có tiết mà!
- Mẹ uống nước đi!
Nhận chai nước từ tay Ý Hiên rồi bà hỏi tiếp:
- Trường mới của con thế nào?
- Cũng được ạ!
-
Mẹ nghe nói học chỗ này xong còn dễ xin việc hơn thủ đô nữa đó, chỗ này
người thì ít mà nhu cầu lao động lại nhiều. Con cứ học hành chăm chỉ
nhé, mẹ sẽ nhờ chú tìm một việc tốt cho con.
Nghe mẹ nhắc đến chú làm Ý Hiên bực mình:
- Mẹ à! Mẹ đừng có nói với chú, đừng có nhắc đến chú nữa!
- Con làm sao vậy?
- Mẹ nghĩ ai là người khiến chúng ta ra nỗng nỗi này chứ?
Mặt mẹ Ý Hiên không con vui như trước:
- Con đừng có nghĩ đến chuyện đó nữa!
Cậu không nói thêm, đứng dậy nắm tay mẹ dìu vào phòng:
- Về phòng thôi!
Giường
ở bệnh viện quá nhỏ không đủ cho hai người ngủ, cậu ngồi khắc tượng gỗ
giết thời gian chờ mẹ ngủ đến quá nửa đêm thì mới về nhà. Thành ra sớm
nay dậy muộn, vội vàng vệ sinh cá nhân xong không kịp ăn gì liền chạy
một mạch đến trường vì trường ở đây đến 7h30 bắt đầu học cũng là lúc
đóng cổng. Vừa đúng giờ chuông reo lên thì bác bảo vệ đống cổng còn Ý
Hiên thì đang chạy thục mạng cũng may lúc đó Việt Bân cũng vừa đến, anh
chặn cổng lại chờ Ý Hiên đến rồi cùng vào. Thấy Ý Hiên thở không ra hơi,
Việt Bân chọc:
- Muộn rồi đấy nhé!
- Cám ơn nha.
Vừa bước lên cầu thang thì Việt Bân đã than vãn:
- Mình đói quá, lại còn buồn ngủ nữa?
Ý Hiên đi sau thấy thế chạy lại ngang hàng rồi hỏi:
- Cậu làm thêm buổi tối đấy à?
- Ừ. Nó rất mệt nên mình không định làm nữa.
- Thật à? Công việc gì thế? Lương như thế nào?
- Không. Người ta trả lương theo ngày!
Mải nhìn Ý Hiên nói chuyện, Việt Bân va phải người ta, quay qua nhìn thì ra là Diệu Thiên.
- A, Chào anh ạ! – Diệu Thiên cúi đầu chào.
Việt Bân cười nhẹ thay lời chào, cái cười mà các em gái rất thích.
Diệu Thiên đưa một hộp sữa ra:
- Cái này cho anh ạ!
Việt Bân không vội nhận, Ý Hiên đang dứng bên cạnh xem cảnh tình tứ của hai người kia.
- Cái này không phải của em sao? – Việt Bân nói.
- Không. Cái này em mua cho anh đấy!
Việt Bân nhận hốp sữa làm Diệu Thiên mặt đỏ ứng vuốt vuốt tóc.
- Cám ơn em nhé Diệu Thiên. – rồi Việt Bân đi vào lớp trước.
Ý
Hiên cũng theo sau nhưng chợt điện thoại cậu có tin nhắn nên cậu dừng
lại xem. Thì ra đó là tin nhắn báo viện phí của mẹ cậu, Ý Hiên thở dài,
chắc phải kiếm việc gì làm nhanh thôi.
Đến trưa, sinh viên cả
trường đều ra căn tin trường ăn trưa. Việt Bân với Ý Hiên ngồi ăn cùng
nhau. Ý Hiên thấy lạ là tất cả các bàn trong căn tin đều có rất nhiều
người ngồi, chỉ có bàn cậu và Việt Bân là chỉ có 2 người. - Tại sao chỗ này không có ai ngồi nhỉ?
Việt Bân nhìn qua lại một lượt rồi lạnh lùng mà đáp:
- Mình không muốn như vậy?
- Ầy, có sao đâu? Có phải vấn đề gì lớn lao đâu chứ!
Việt Bân vừa nhai vừa nhìn Ý Hiên, miệng thì nhai cơm:
- Mình thấy rất phiền….nếu có ai đó ngồi bên cạnh!
- À!
Vậy có phải mình cũng đang làm phiền sao, nhưng Ý Hiên quên chuyện đó đi, cậu cũng đang có chuyện muốn nói với Việt Bân mà:
- Còn công việc cậu đã nhắc sáng nay, cậu nói cậu không muốn làm nữa, đó là công việc gì thế?
Việt Bân dừng ăn nhìn Ý Hiên:
- Cậu định làm à?
- Ừ, nhưng mà lương có cao không?
Việt Bân cười rồi nói:
- Cậu cần nhiều tiền vậy để làm gì?
- À, mình cần mua vài thứ, với lại tiền càng nhiều càng tốt mà!
Việt Bân buông đũa xuống:
- Mình biết người có thể giúp cậu, cậu có muốn gặp không? Ý Hiên cười mừng rỡ:
- Được vậy thì tốt quá!
Vốn
dĩ ban đầu Việt Bân chỉ nói chơi giúp cậu thôi nhưng nhìn cậu mừng rỡ
và cười ngốc như vậy trong đầu Việt Bân lại có tính toán khác.
Tối hôm đó Việt Bân đưa Ý Hiên đến gặp mấy người ở quán bar. Có hai người đàn ông có vẻ là đàn anh đang ngồi trước mặt cậu:
- Cậu đã nghe Việt Bân nói về công việc này chưa?
- Dạ chưa ạ! Công việc là gì vậy?
- À, cũng không có gì, chỉ là mời khách và đi chơi với khách thôi.
- Nhưng em vẫn còn là sinh viên em chẳng biết gì cả.
- Cậu chỉ cần quyến rũ một cô gái rồi đưa cô ấy vào đây là được. Tiền lương có thể gấp mười lần.
- 10 lần? Ý anh là 500 nghìn sao? (cái này bịa )
Hai tên đàn anh cười nghiêng nghả:
- Thận chí là 1 triệu!
Đúng
lúc đó thì Việt Bân đi lấy nước uống về ngồi bên cạnh Ý Hiên, một tên
đàn anh bảo cậu đưa điện thoại cho anh ta ghi số rồi còn chê điện thoại
cậu cùi bắp. Vì bây giờ người ta toàn dùng Ip, Xiaomi,… còn cậu vẫn còn
dùng điện thoại gập (loại điện thoại dài mà gập được vào nhau ý). Xong
thì hai người đi ra ngoài.