PHẦN 4
Vẫn với dáng điệu chậm rãi, Quyết từ từ bước về phía con đường về nhà.
Góc Nhìn suy nghĩ. Với những gì vừa nhìn thấy, hắn chẳng còn biết phải tin ai bây giờ. Ra nghĩa địa vào giờ này, thì rõ ràng là phải có một lý do gì đấy rất đặc biệt rồi. Lý do đấy, hoặc là Quyết giấu Góc Nhìn, hoặc là Quyết không thể nói. Đấy có thể là cái gì bây giờ nhỉ? Phải có một lòng can đảm phi thường mới dám bước sâu vào cái nơi âm u đầy tử khí ấy vào giờ này, hoặc là một cái gì đấy kích thích người ta đến tột cùng, buộc người ta phải vào dù không muốn?
Góc Nhìn đóng cửa, kéo rèm lại đi về phía giường. Linh đã thức, nàng vừa dụi đôi mắt nhìn hắn vừa hỏi: "Anh không ngủ được à?”. Góc Nhìn nhếch môi, hắn trả lời: "Có lẽ tại lạ nhà.”, rồi lại nằm cạnh nàng. Linh vòng tay qua ôm lấy hắn, vừa ngáp vừa nói bằng cái giọng ngái ngủ rất dễ thương: "Ngủ đi anh, sáng mai dậy sớm đưa em đến trường nhé…”. Góc Nhìn gật đầu nhưng hắn vẫn mở mắt nhìn lên trần nhà.
Linh cũng không ngủ lại được, nàng mở mắt ra khi thấy Góc Nhìn cựa mình. Hắn trườn khỏi vòng tay nàng, ngồi dậy dựa lưng vào thành giường. Nàng hỏi hắn: "Anh vẫn không ngủ được sao?”
"Em cứ ngủ đi, mặc anh.” – Góc Nhìn vừa vòng tay trước ngực vừa trả lời. Hắn không thể nào quên được những hình ảnh vừa thấy.
Nằm một lúc vẫn không thể ngủ được, Linh phụng phịu ngồi dậy, nàng nói dỗi: "Em không ngủ được, bắt đền anh đấy…”
"Anh có làm gì ảnh hưởng đến em đâu? Em ngủ đi, mai còn đi học sớm.” – Vừa nói hắn vừa vuốt nhẹ vào má nàng.
"Quá giấc rồi, không ngủ được.” – Rồi nàng lay tay hắn khi thấy hắn không trả lời: "Anh lấy cho em điều thuốc nhé, ở ngăn kéo kia kìa.”
Góc Nhìn giật mình. Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa biết là nàng hút thuốc. Hắn không nói gì, lồm cồm bò đến cuối giường, kéo ngăn kéo ở chiếc bàn trang điểm đặt sát tường ra. Bên trong quả nhiên có một bao M… cùng một chiếc bật lửa rất đẹp vứt chỏng trơ. Góc Nhìn chỉ rút một điếu thuốc rồi đẩy ngăn kéo lại và quay ra ngồi cạnh nàng.
"Anh ngốc thế, lấy thuốc mà không có lửa thì hút bằng gì?” – Linh nói khi thấy Góc Nhìn chỉ rút ra một điếu thuốc mà không lấy chiếc bật lửa. Rồi nàng đoán rằng có lẽ trong túi Góc Nhìn có bật lửa, và hắn sẽ rút ra châm thuốc cho nàng.
Góc Nhìn kẹp điếu thuốc trong tay, hắn bặm môi nhìn trân trân vào mắt Linh. Sau cùng hắn hỏi: "Em hút thuốc à?”
Linh như mềm ra trước ánh mắt nghiêm khắc của hắn, nàng lí nhí: "Vâng!”
"Ai dậy em hút thế?”
"Không ai dậy cả, thấy người ta hút thì hút thôi, em hút từ cách đây 1 năm rồi.”
"Hay nhỉ, giờ thì nghiện rồi phải không?”
Linh cụp mắt xuống, nàng vẫn lí nhí: "Cho em một điếu thôi anh, không là em không ngủ được…”
"Không ngủ được thì có liên quan gì đến thuốc lá?”
"Em không biết, nhưng bây giờ em chỉ nghĩ đến thuốc thôi, cho em một điếu đi mà…” – Linh càng nói nhỏ hơn.
Góc Nhìn lắc đầu: "Không phải không ngủ được vì không có thuốc, mà bởi vì em luôn nghĩ đến thuốc. Vậy nguyên nhân là do em chứ không phải do thuốc lá. Mới chỉ là thuốc lá thôi mà đã không chịu nổi, thế nếu là thuốc phiện thì sao?…”
Linh không biết trả lời thế nào. Nàng năn nỉ tiếp: "Một điếu thôi mà anh, em hút bao nhiêu rồi, thêm một điếu có nghĩa gì đâu…” – Nàng vừa nói vừa lay nhẹ tay hắn. Quả thực nàng cũng cảm thấy ngạc nhiên trước thái độ của mình ngày hôm nay. Từ nhỏ đến giờ, thậm chí ngay cả với bố mẹ, Linh cũng ít khi tỏ thái độ năn nỉ hay sợ sệt. Đôi khi đọc truyện hay xem phim, thấy những tình huống tương tự, nàng tỏ ra khinh bỉ vì cho rằng đấy là những tình tiết quá "sến”. Hôm nay, khi chính nàng phải nằm trong tình huống đấy, thì cái bản chất luôn muốn nổi dậy của nàng dường như biến đi đâu mất.
Góc Nhìn không trả lời Linh, hắn lại vươn mình bò xuống cuối giường, lôi chiếc bật lửa trong ngăn kéo ra và để cùng điếu thuốc ở trên mặt bàn trang điểm. Đoạn hắn quay lại, nằm hẳn xuống và nói với nàng: "Anh để cả thuốc lẫn lửa ở đấy, em mà lấy thì em không phải là con người.”. Rồi hắn nhắm mắt lại như đã ngủ rồi.
Thực ra Góc Nhìn cũng cảm thấy tình huống này "kịch” quá, hắn không quan tâm nàng đến mức như hắn đang thể hiện, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận rằng ở một mức độ nhất định nào đó, hắn đã dành cho nàng khá nhiều tình cảm. Góc Nhìn thừa biết nàng sẽ rất cảm động trước cách sử xự của hắn.
Linh rơm rớm nước mắt như một đứa trẻ bị mẹ mắng, nhưng nàng không dám với tay lấy thuốc mặc dù nàng đang thèm hơn bao giờ hết. Nàng nằm xuống cạnh hắn nhưng cũng không dám vòng tay ôm lấy hắn hay cầm tay hắn. Trong mắt nàng bây giờ, hắn bỗng trở thành một người bề trên đáng kính, còn nàng là đứa trẻ mắc lỗi đang cầu xin sự tha thứ.
Linh cứ nằm như vậy mãi, nàng không tài nào ngủ được. Thấy hắn nằm im, nàng nghĩ hắn đã ngủ rồi. Lúc này nàng mới len lén đặt tay mình lên tay hắn và dịch mình nằm sát vào hắn. Góc Nhìn bất chợt cử động làm Linh giật mình, nhưng ngay sau đó hắn quay hẳn người lại ôm lấy nàng khiến Linh cảm thấy lòng ấm áp vô bờ bến…
**********************************************
Góc Nhìn tỉnh dậy lúc 5 giờ. Hắn lại vòng tay ngồi trầm tư suy nghĩ. Liệu phải hiểu Quyết là người thế nào nhỉ? Theo góc Nhìn đánh giá qua những lần tiếp xúc với cậu ta, thì Quyết là một thanh niên khá hiền lành và tốt tính. Cậu ta kém trong giao tiếp nhưng bù vào đó cậu ta có thể dễ dàng gây cảm tình cho người khác nhờ vào những câu nói ngắn gọn và thật thà của mình. Thật khó để nghĩ xấu về cậu ta. Nhưng phải hiểu sao về chuyện tối qua đây? Không thể nói đấy là chuyện bình thường được. Chẳng có người bình thường nào lại không đèn đuốc một mình vào nghĩa địa lúc 1 giờ đêm cả. Rồi còn ả Trang, cho đến bây giờ ả vẫn còn mò mẫm ra thắp hương trước nghĩa địa vào ban đêm, cũng có nghĩa là nỗi ám ảnh vẫn còn đeo đuổi ả, vậy thì có thể, ả chính là kẻ đã gây nên cái chết cho Long? Nghĩ đến đây, Góc Nhìn lại thấy nảy ra một trường hợp. Có thể nào chính Quyết cũng vào trong nghĩa địa thắp hương cho thằng bé đánh giày? Nếu vậy thì chuyện giữa Quyết và thằng bé có thể không chỉ dừng lại ở mức bạn bè như Quyết kể… Càng nghĩ hắn càng thấy rối rắm.
Linh đã thức giấc, nàng ngồi dậy cạnh Góc Nhìn, hỏi khẽ hắn: "Sao anh dậy sớm thế?”
Góc Nhìn không trả lời câu hỏi của nàng. Nhưng bất chợt hắn buột miệng: "Em có biết bạn Trang ở cùng xóm này không nhỉ?”
"Trang nào anh? Trang "nở” hay Trang "cave”? Làng em có hai con Trang kia mà.” – Linh hỏi lại, nàng hơi ngạc nhiên khi thấy Góc Nhìn hỏi mình như vậy?
Góc Nhìn bật cười, hắn nói: "Anh không biết biệt danh là gì, bạn ấy ở cùng xóm này, và cũng học trường CVA giống em, bằng tuổi em.”
"À, Trang "cave”, em ghét con dẩm l… ấy lắm, mà sao anh lại hỏi nó?” – Linh trả lời và quan sát Góc Nhìn với ánh mắt tò mò.
Góc Nhìn thấy khó chịu khi Linh nói tục trước mặt mình, song hắn nghĩ có lẽ nàng đã quen miệng mất rồi. Hắn không trả lời câu hỏi của nàng mà lấy ngón tay dí vào trán nàng, cười nói: "Cái miệng mở ra là phun l… khắp nơi, vậy mà muốn người ta hôn sao được.”
Linh nhấp nháy đôi mắt, nàng khoác lấy tay hắn, trả lời: "Nếu anh muốn, em sẽ không nói tục nữa.”
Góc Nhìn hơi bất ngờ trước lời hứa của nàng, hắn hỏi lại: "Có thật không đấy, nói thì dễ mà làm khó lắm đấy em.”
Linh khẳng định như đinh đóng cột: "Em hứa mà, thề đấy. Từ nay em sẽ không bao giờ nói tục nữa. Nhưng sau đấy thì sao? Anh sẽ hôn em chứ?”
"Không nói tục thì tốt cho em mà. Thay vì hứa với anh, em hãy hứa với chính bản thân mình ấy. Bởi vì chỉ có em là người mà em không bao giờ nói dối được. Em đừng lấy chuyện hôn ghép với chuyện đấy để gây áp lực cho anh. Anh không muốn phải chịu bất kỳ áp lực nào đến từ người khác nên anh sẽ không nhận lời đâu.” – Góc Nhìn trả lời.
Linh cúi mặt xuống, nàng nói bằng giọng buồn buồn: "Vâng, thì em hứa với chính mình vậy.”. Nàng im lặng một lúc rồi ngẩng mặt lên nói tiếp: "Anh hỏi con Trang làm gì thế?”
Góc Nhìn kể cho Linh nghe về chuyện Quyết nhìn thấy Trang đứng thắp hương và cả chuyện Cường hóa vàng trước nghĩa địa.
"Vậy là nó cũng giống em à?” – Linh hỏi khi Góc Nhìn kể xong câu chuyện.
"Có lẽ vậy. Anh đang có thắc mắc thế này, theo anh được biết, thì cậu Cường, anh trai của cô bé Phương, rồi em nữa, đối xử với Long không tốt nên bị ám ảnh đã đành. Còn Trang, trước đây chưa từng tiếp xúc với Long, lẽ nào cũng bị ám ảnh? Nếu anh đoán đúng, thì có thể chính Trang, do vô tình hoặc một xích mích nào đấy đã khiến Long thiệt mạng.”
Linh im lặng, nàng nhẹ nhàng xoay mình ngồi đối diện lên lòng Góc Nhìn, vòng tay ôm lấy hắn và vươn cổ về phía trước, tựa cằm vào vai hắn. Góc Nhìn rùng mình, chẳng hiểu sao hắn thấy xúc động đến kỳ lạ trước hành động ấy của nàng. Hắn xoa xoa lưng nàng và nói tiếp: "Anh muốn gặp Trang để hỏi chuyện một buổi, em thu xếp giúp anh được không?”
Linh trả lời: "Được, dễ thôi mà, bất cứ lúc nào anh muốn gặp nó chỉ cần nói em một câu.”
Góc Nhìn cười: "Khiếp, em cứ làm như em là bà chủ của người ta ấy.”
Linh nói bằng thái độ rất tự tin: "Em đùa anh làm gì, riêng con đấy nhé, sợ em một phép. Em nói một câu, đố nó mà dám không nghe đấy.”
Góc Nhìn bật cười trước cái tính háo thắng trẻ con của Linh, hắn định khuyên nàng vài câu nhưng rồi hắn lại cho rằng đây chưa phải lúc thích hợp. Hắn nói: "Được rồi, để mai hoặc bữa kia anh nhờ em vậy nhé.”.
**********************************************
XV/ Bất ngờ.
"A lô, anh T. à, em Tú đây mà. Việc hôm trước anh nhờ em, sáng nay em vừa hỏi xong rồi…”
"Tú à, nhìn số điện thoại lạ quá anh lại tưởng của ai, thế kết quả sao rồi em?”
"Vâng, đây là số cơ quan em. Kết quả đúng như anh đoán, trong hồ sơ có ghi rõ thằng bé chết vì cảm lạnh, nhưng đó chỉ là nguyên nhân phụ, còn nguyên nhân chính gây ra cái chết của nó là…” "………………..” "…A lô, anh còn đấy không, anh vẫn đang nghe em nói đấy chứ?”
"Vẫn đây, cảm ơn em nhé, anh hơi choáng khi biết kết quả tí thôi. Có gì anh gọi lại cho em sau nhé.” – Góc Nhìn tắt máy, hắn cảm thấy tay chân rụng rời, đầu óc choáng váng. Những sự thực Tú vừa cho Góc Nhìn biết khiến hắn nghĩ đến một tình huống mà hắn không thể nào tin nổi. Hắn cầu mong cho suy đoán của hắn không phải là sự thực, nhưng lý trí của hắn lại nói thầm cho hắn biết chẳng còn sự thực nào ngoài tình huống mà hắn đang nghĩ đến.
Số là Góc Nhìn có một anh bạn làm công an tên Tú(Bạn đọc nào đã từng đọc qua "Oan hồn trong xóm trọ” hẳn sẽ biết nhân vật này.), hắn đã nhờ Tú xem lại hồ sơ pháp y về cái chết của cậu bé đánh giầy. Hôm nay Tú gọi điện thông báo kết quả cho Góc Nhìn, đầu đuôi là như vậy.
"Sao vậy anh?” – Linh hỏi khi thấy Góc Nhìn đột nhiên ngẩng mặt lên trời cười như một kẻ điên.
Góc Nhìn không trả lời, hắn cúi mặt lấy tay bóp trán nhìn đăm đăm xuống nền nhà. Hành động của hắn khiến Linh cảm thấy sợ. Cô bé ngồi sát lại gần hắn, vòng tay ôm ngang người hắn và dụi mặt vào lưng hắn. Em đã hiểu hơn về Góc Nhìn, những lúc hắn không muốn trả lời thì tốt nhất không nên hỏi.
Hai người ngồi như vậy một hồi lâu. Cuối cùng, Góc Nhìn lên tiếng trước: "Cuộc sống này ảo quá em ạ. Thật sự là chẳng còn biết tin vào đâu nữa. Anh luôn tâm niệm một câu thế này: "Thấy vậy mà không phải vậy, nghe vậy mà không phải vậy, tưởng vậy mà không phải vậy.”. Nhưng rồi cuộc sống cứ vội vã trôi qua một cách rất rõ ràng, đôi lúc anh nghĩ, có lẽ mình phải nhìn vào một cái gì đấy, nghe một điều gì đấy và tin một ai đấy, và anh quên đi những điều tâm niệm của mình. Nhưng rồi cuối cùng, anh vẫn phải quay trở lại với những giá trị ban đầu, vẫn phải công nhận rằng chẳng có gì đúng hơn những điều anh đã từng tâm niệm.”
Linh không hiểu cho lắm những điều Góc Nhìn vừa nói. Cô bé chỉ biết rằng hắn đang trong tâm trạng chẳng lấy gì làm vui vẻ. Em xiết chặt vòng tay hơn, ép mạnh hơn bộ ngực mình vào lưng hắn.
Cũng phải nói thêm rằng, đêm nay đã là đêm thứ ba liên tiếp Góc Nhìn có mặt ở nhà Linh. Anh trai Linh vẫn chưa về và Linh vẫn "cần” một người có thể "giúp” cô bé vượt qua nỗi sợ hãi. Về phần Góc Nhìn, hắn cũng khó lòng cưỡng lại nổi những cảm xúc quá ngọt ngào khi được ở cạnh Linh, dù rằng hắn chưa bao giờ yêu cô bé.
Góc Nhìn bất ngờ quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Linh, cười chúm chím: "Chẳng có gì ngọt ngào và quyến rũ hơn lời nói của một người phụ nữ, và cũng chẳng có gì cay đắng tồi tệ hơn chính những lời nói đấy.”
Linh ngơ ngác, chẳng hiểu Góc Nhìn đang muốn ám chỉ điều gì. Em nghệt mặt ra hỏi: "Anh nói em à?”
Góc Nhìn trả lời Linh bằng một câu hỏi chẳng ăn nhập gì với câu chuyện: "12 giờ sáng nay em có dám ra nghĩa địa với anh không?”
Linh giật mình: "Sao lại ra nghĩa địa vào giờ đấy làm gì hả anh?”
Góc Nhìn ra vẻ bí hiểm: "Ra để bắt ma em ạ, một con ma biết nói thực. Chúng ta cần bắt con ma này để chấm dứt tất cả những chuyện loằng ngoằng xung quanh cậu bé đánh giầy, và cũng là để giúp em không còn bị ám ảnh nữa.”
Linh càng lúc càng cảm thấy mình ngờ nghệch trước những lời nói của Góc Nhìn: "Em chẳng hiểu anh đang nói gì, nhưng không sao, có anh đi cùng thì em cũng chẳng sợ phải ra nghĩa địa.” – Rồi em cười tít mắt.
"Ok, còn giờ thì anh không muốn nghĩ gì đến chuyện đấy nữa, đau đầu quá.” – Vừa nói Góc Nhìn vừa trêu Linh bằng cách lấy tay bóp nhẹ vào miệng em và day day cặp môi xinh xắn. Linh lựa thế cắn lấy một ngón tay Góc Nhìn. Em xiết mạnh hàm răng khiến hắn kêu lên oai oái, vội rút tay lại suýt xoa. Linh cười khanh khách, em cầm lấy tay Góc Nhìn, nói với hắn: "Để em đền cho.”. Rồi em đút ngón tay của hắn vào mồm mút nhẹ như đang mút một que kem, trong lúc đôi mắt nhìn thẳng vào mắt hắn lẳng lơ khiêu khích.
Góc Nhìn rút ngón tay ra khỏi cái mồm ướt át của Linh, và trước sự bất ngờ của cô bé, hắn cũng đút ngón tay ướt đẫm nước vào mồm mình mút chùn chụt. Mút chán, hắn lại giơ ngón tay ra trước mặt cô bé và nhìn em với ánh mắt thách thức. Linh cười nhẹ và không ngần ngại ngậm luôn ngón tay của hắn vào mồm. Nhìn cái miệng xinh như hoa của cô thiếu nữ đang mân mê ngón tay mình, cảm nhận cái lưỡi mềm mại nóng ấm của em ve vuốt quanh những đốt ngón tay, Góc Nhìn không chịu nổi, hắn ôm chầm lấy Linh…
Ngoài kia, trăng càng lúc càng lên cao, tỏa thứ ánh sáng vàng dịu dàng xuống vạn vật. Khu nghĩa địa Hoàng Hoa Thám im lìm, hiền hòa như bao đời nay nó vẫn thế. Ít ai ngờ rằng một tấn bi kịch đau lòng sắp xảy ra, khai sáng những bí ẩn xưa nay không mấy người biết và chấm dứt những chuyện thương tâm rùng rợn liên quan đến mảnh đất linh thiêng mà cũng không kém phần rùng rợn này.
XVI/ Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám.
"Mặc quần áo vào đi em, 11 giờ rưỡi rồi!” – Góc Nhìn giục Linh.
Linh vừa ngáp vừa lười nhác đứng dậy. Em vươn vai hỏi Góc Nhìn: "Nhất thiết phải xuống vào giờ này hả anh?”
"Ừ, hôm nay là ngày cúng cô hồn, chẳng còn cơ hội nào tốt hơn nữa đâu.” – Góc Nhìn trả lời và nhanh chóng lấy những thứ hắn đã chuẩn bị từ trước trong chiếc ba lô đang nằm lăn lóc dưới đất, bao gồm một chiếc đèn pin thể thao nhỏ và một lưỡi lê to bản cũ kỹ, một xấp khăn giấy. Hắn giắt lưỡi lê ra sau lưng, cầm chiếc đèn pin trên tay phải và ra hiệu Linh đi theo mình.
Công việc đầu tiên Góc Nhìn làm khiến Linh không hiểu nổi. Hắn chạy về mé phải của nghĩa địa, dừng lại trước một túi rác khá lớn và lục tung nó ra. Hắn dùng lưỡi lê cày xới đống rác, rọi chiếc đèn pin đang ngậm trên mồm vào để quan sát. Linh bịt mũi, kinh tởm hỏi hắn: "Anh làm sao vậy?”
Góc Nhìn không trả lời, hắn lặng lẽ gom rác trở lại vào túi, rút một chiếc khăn giấy chùi sạch lưỡi lê, giắt vào sau lưng, tắt đèn pin và lẩm bẩm rất to: "Khốn nạn! Quá khốn nạn!”.
Linh có cảm giác mình là người bị gạt ra ngoài câu chuyện, em hờn dỗi: "Có chuyện gì anh nói cho em biết với, sao cứ cố tình tỏ ra bí mật thế.”
Góc Nhìn bật cười: "Từ từ đã em, anh chưa dám chắc những gì anh đoán là đúng nên anh không muốn nói ra sợ tạo nên những thành kiến không tốt trong đầu em. À mà này, em có biết "cổng trời” là cái gì không?”
Linh ngơ ngác: "Em không hiểu?”
"Một truyền thuyết của làng em ấy, "cổng trời?”” – Góc Nhìn hỏi lại.
"Em chẳng hiểu anh đang nói gì cả” – Càng ngày Linh càng cảm thấy mình trở nên ngớ ngẩn trước những câu nói và hành động của Góc Nhìn.
Góc Nhìn kéo tay linh đi về phía nhà em. Vừa đi hắn vừa nói: "Thôi được, sau đêm nay em sẽ biết tất cả.” Đến trước hè, hắn chọn một vị trí tương đối bằng phẳng, cúi mồm thổi phù phù mấy cái cho bụi bay tứ tung rồi ngồi bệt xuống đất. Linh ngần ngại vì em cho rằng như thế là bẩn, nhưng cuối cùng em cũng bắt trước hắn, ngồi bệt xuống đất.
Hai người ngồi như vậy hồi lâu. Góc Nhìn không nói gì trong khi Linh không ngừng đưa ra các câu hỏi. Được một lúc, Linh mỏi miệng không hỏi nữa còn Góc Nhìn bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Nhàn cư vi bất thiện, và cũng là để cưỡng lại cơn buồn ngủ nặng nề đang kéo đến, hắn bắt đầu táy máy tay chân, sờ soạng khắp người Linh. Linh không phản đối, nhưng để tỏ ra ta đây đang dỗi, em cũng chẳng đồng tình như mọi khi. Em cong đôi môi ra, bắt hai tay lên đầu gối mặc hắn làm gì thì làm.
Khi những hành động chẳng lấy gì làm đẹp đẽ ấy đang diễn ra, Linh đột nhiên chỉ tay về phía bức tường trong cùng của nghĩa địa, em hỏi hắn: "Anh thấy chỗ kia có giống bóng người không?”.
Góc Nhìn đưa mắt theo ngón tay của Linh. Ánh trăng và những lùm cây tạo nên đủ thứ hình thù kỳ quái trên bức tường. Chỗ này giống con thỏ, chỗ kia giống con vịt… Ánh mắt hắn dừng lại ở một vị trí trên bức tường. Đúng là giống người thật. Nếu không kể những râu ria xung quanh và đoạn từ phần đầu gối trở xuống dính với một đống lùm lùm như miếng bọt biển, thì cái bóng đấy gần chính xác là bóng một đứa trẻ nhìn một bên mặt.
Cái bóng rất giống người, nhưng sự hấp dẫn của nó cũng chỉ đến thế mà thôi. Góc Nhìn nhanh chóng lãng quên cái bóng và tập trung vào mục tiêu khác hấp dẫn hơn, là cơ thể mỹ miều của Linh.
Góc Nhìn chỉ thực sự quay lại với cái bóng khi ít phút sau, Linh bất chợt nói với hắn, giọng hơi hốt hoảng: "Anh ơi, cái bóng giống người lúc nãy đâu rồi?”
Góc Nhìn giật mình. Nếu một cái bóng tạo nên bởi ánh trăng và cây cối, thì nó không thể tự biến mất nếu không có sự thay đổi của mặt trăng được. Mà rõ ràng là nãy giờ vị trí mặt trăng không có sự thay đổi nào, hoặc có nhưng không đáng kể. Hắn đưa mắt về vị trí cái bóng lúc nãy. Đúng là cái bóng đã không còn ở đấy nữa.
Chưa hết nghi hoặc, ánh mắt của Góc Nhìn lại bị hút về một vị trí khác của bức tường, ngay gần dãy nhà hoang.
Cái bóng đang ở đó.
Lần này không có lùm cây ở dưới chân, cũng không có bóng của cành cây nào tạo ra những râu ria xung quanh cái bóng. Lần này Góc Nhìn cũng không thấy nó giống bóng người nữa.
Mà nó chính xác là bóng của một người, bóng một đứa trẻ.
Góc Nhìn giật bắn mình, mồ hôi túa ra lạnh toát. Bàn tay hắn rời khỏi cơ thể Linh tự lúc nào chẳng rõ.
Lúc này, bống nhiên hắn muốn quay trở vào nhà, muốn quên đi cái nhiệm vụ mà hắn dự định sẽ làm. Hắn nói với Linh: "Vào nhà đã em.” – Vừa nói hắn vừa quàng tay sang bên cạnh, định nắm lấy tay Linh.
Cánh tay hắn nắm phải… không khí.
Góc Nhìn ngạc nhiên, hắn quay sang đưa mắt tìm Linh. Vị trí của Linh lúc này khiến hắn khó hiểu.
Thay vì ngồi cạnh hắn và run rẩy, em lại đang thẫn thờ tiến về phía khu nghĩa trang.
Góc Nhìn gọi Linh trong tâm trạng ngạc nhiên pha lẫn sợ hãi. Hắn lờ mờ cảm thấy có cái gì đấy không bình thường trong động tác của em: "Em, vào nhà thôi, để hôm khác thôi, em!”
Linh hình như không nghe thấy lời hắn. Em vẫn lừ lừ tiến về phía trước như một con rô bốt được lập trình sẵn.
Khi Góc Nhìn quyết định đứng lên chạy về phía Linh, thì em đã đi được đến gần dãy nhà hoang.
Góc Nhìn hốt hoảng, hắn chạy vội đến nắm tay Linh kéo lại. Khi bàn tay hắn chạm được vào cổ tay Linh, hắn lại một lần nữa giật mình, rụt tay lại.
Bàn tay em lạnh như nước đá.
Góc Nhìn chợt hiểu rằng Linh đang ở một trạng thái không bình thường, em đã không còn là em nữa.
Hắn trở nên luống cuống và bấn loạn. Sẽ phải làm gì đây nếu "cái gì đó” đang ở trong Linh điều khiển em làm những việc điên rồ? Sẽ phải làm gì đây nếu như tính mạng của Linh gặp nguy hiểm vì chuyện này? Liệu có nên la lên nhờ mọi người giúp đỡ?
Trong khoảng khắc đầu Góc Nhìn căng ra vì suy nghĩ. Tuy nhiên khi nhìn thấy Linh càng ngày càng tiến sâu vào khu nhà hoang, hắn quyết định tạm dừng dòng suy nghĩ lại, chạy thật nhanh đến chắn trước mặt em. Hắn dùng cả hai tay giữ lấy vai Linh lắc lắc.
Người Linh lạnh ngắt và nhão nhoét.
"Này, ai đấy, đừng làm hại em tôi…” – Góc Nhìn nói. Thực ra hắn cũng chẳng biết phải nói gì trong tình huống này, hắn thử nhớ lại lời của mấy ông thầy gọi hồn mà thỉnh thoảng hắn được chứng kiến, nhưng nghĩ đến phải bắt trước kiểu nói của họ, hắn cảm thấy sống sượng và ngượng ngùng hết sức. Thế mới biết "trăm hay không bằng quen tay”, chỉ vài câu nói đơn giản thôi, nhưng không phải ai cũng nói được.
Đôi mắt Linh mở to, nhưng không nhìn Góc Nhìn, nó luôn hướng về phía trước, vô hồn.
Góc Nhìn vẫn lay, nhưng không có phản ứng đến từ Linh.
Góc Nhìn cảm thấy bế tắc, tuy nhiên hắn đã quyết định hành động. Hắn vòng một tay ra sau lưng Linh, tay còn lại hắn đặt ngang khuỷu chân em. Hắn định sẽ bế Linh ra khỏi chỗ này.
Khi Góc Nhìn vận lực để chuẩn bị bế Linh lên, bất chợt hắn nghe thấy tiếng nói phát ra từ chính cái miệng xinh xắn của em: "Đừng, vào căn phòng kia đã.”
Tiếng nói của một đứa trẻ, một cậu con trai. Nhưng trong thanh âm vẫn còn nhiều chất giọng con gái của Linh.
Cùng với tiếng nói, tay Linh chỉ về căn phòng trong cùng của dãy nhà hoang, là căn phòng thứ 3 kể từ ngoài vào.
Dù giật mình đánh thót, nhưng Góc Nhìn cũng cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào. Vậy là cuối cùng "nhân vật” đang ở trong Linh cũng muốn thương lượng một cái gì đó. Hắn hỏi lại, giọng lạc đi vì sợ: "Phòng nào cơ?”
"Phòng trong cùng” – Nói đến đó, Linh bất chợt ngã ngửa người ra phía sau. Rất may là tay Góc nhìn đang ở sẵn đó, nên hắn dễ dàng đỡ được, tránh cho em một cú ngã đau.
Ôm Linh vào lòng và xoa xoa lòng bàn tay em, Góc Nhìn vừa để ý biểu hiện trên khuôn mặt em. Đôi mắt Linh chớp chớp và mở ra, trông em có vẻ khá mệt mỏi.
Không ngạc nhiên như Góc Nhìn vẫn tưởng, Linh hỏi luôn hắn: "Phòng cuối cùng kia có cái gì hả anh?”.
Sự ngạc nhiên tưởng là của Linh chuyển sang Góc Nhìn, hắn hỏi em: "Em vẫn biết mình vừa làm gì à?”
Linh cúi mặt, em nói giọng mệt mỏi: "Vâng! Em vẫn biết, vẫn thấy chỉ có điều em không điều khiển được mình thôi. Cũng giống như lần trước. Chắc chắn lại là thằng bé đánh giầy rồi. Vậy ta vào căn phòng kia chứ anh?”
Góc Nhìn lưỡng lự, hắn đã bàn lùi kể từ khi nhìn thấy cái bóng biết di chuyển trên tường. Nhưng cuối cùng, sau khi suy đi tính lại, hắn cũng dứt khoát: "Ok, đằng nào rồi cũng phải giải quyết cho xong, nào, đâm lao đành phải theo lao.” Nói đoạn hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Linh, dắt em tiến sâu vào dãy nhà hoang.
Những bụi cỏ kêu sột soạt làm tăng thêm vẻ rùng rợn của khung cảnh nơi đây. Góc Nhìn đút tạm cây đèn pin vào túi quần vì ánh trăng sáng vằng vặc quá đủ để hắn thấy đường. Hai người đi qua hai căn phòng đầu tiên, tiến vào phòng số 3.
Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Góc Nhìn khiến hắn hết sức kinh ngạc.
Phía bên phải của căn phòng là một hình chữ nhật hoàn hảo khá lớn được tạo nên bằng ánh trăng và bóng của những cành cây lớn đang che phủ trên trần nhà.
Tại sao lại có chuyện này?
Số là căn phòng số 3 này gần như không có trần. Chính xác là nó đã từng có nhưng đến bây giờ, không rõ vì những lý do gì mà trần của nó đã bị tháo dỡ gần hết, chỉ còn một chút ở góc trái. Ngay phía sau căn phòng có hai cây cổ thụ khá lớn, tán của chúng vươn qua trần phòng. Nay có ánh trăng, chúng hắt bóng xuống căn phòng. Hình chữ nhật nói trên được tạo nên từ bóng của những tán cây ấy. Còn vì sao mà chúng có thể tạo được hình chữ nhật hoàn hảo đến vậy, có thể chỉ là ngẫu nhiên. Tuy nhiên Góc Nhìn không tin như thế, hắn cho rằng chắc chắn hình ảnh khác thường này có liên quan đến truyền thuyết cổng trời của cư dân Hoàng Hoa Thám. Bỗng dưng có một cái gì đấy tựa như sự hưng phấn dấy lên trong lòng hắn. Giờ đây, hắn thực sự muốn khám phá cái bí mật bao đời nay cất giấu trong khu nghĩa trang này.
Linh cũng ngạc nhiên không kém Góc Nhìn, nhưng em không nói gì. Có vẻ như em vẫn còn đang mệt.
Góc Nhìn dắt Linh tiến lại gần hình chữ nhật. Hắn quan sát nó thật cẩn thận.
Không có gì khác thường cả. Ít ra là nhìn bằng mắt thì không thấy có gì khác.
Góc Nhìn bắt đầu nghĩ đến những tình huống trong phim. Hắn lấy lưỡi lê ra thử cậy cậy vài viên gạch.
Không có phản ứng. Chẳng có gì tỏ ra những viên gạch này có thể cậy ra dễ hơn những viên khác. Góc Nhìn bắt đầu nản. Vẫn cầm lưỡi lê, hắn đưa tay lên dùng mu bàn tay cạ cạ vào chùm râu ở cằm theo thói quen. Bất chợt cảm thấy đau nhói ở tay, hắn giật mình đánh rơi lưỡi lê xuống.
"Cộp…. Ộpppppp…..”.
Góc Nhìn bắt con kiến càng đang cố gắn hai hàm răng như chiếc kìm vào mu bàn tay, sau đó hắn nhặt lưỡi lê lên, nói nhỏ với Linh: "Em nghe thấy tiếng động vừa rồi không, có tiếng vang, rõ ràng là dưới này rỗng.”. Và để chứng minh lời nói đó, hắn cầm lưỡi lê đập thêm vài phát nữa xuống sàn. Tiếng vang dội lại rất rõ ràng và dứt khoát. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn dưới này rỗng.
Được tiếp thêm lửa, Góc Nhìn thử cạy hết viên gạch này đến viên gạch khác.
"Ô mê ga” – Góc Nhìn reo lên nhí nhảnh khi hắn cảm nhận được độ nhún một cách rõ rệt khi thử bậy một viên gạch ở phía ngoài hình chữ nhật. Hắn hăm hở nhấn sâu lưỡi lê vào và thử bậy ra.
Không khó khăn như Góc Nhìn nghĩ, cả một tảng gồm rất nhiều viên gạch lộ ra. Đúng là một cửa hầm vuông chằn chặn.
Lật ngửa hẳn "cánh cửa”, Góc Nhìn có thể thấy ngay chân hắn là những bậc thang dẫn xuống phía dưới. Hắn đưa mắt nhìn Linh như có ý hỏi em có muốn xuống đấy thám hiểm không?
Dù cả nể nhưng Linh không hề muốn xuống một chỗ tối tăm mà mình chưa biết trước như thế chút nào. Em nói với hắn: "Thôi, đừng xuống anh ạ, nhỡ có chuyện gì thì sao.”
"Đã đến đây rồi chả lẽ lại không xuống? Nếu em sợ thì cứ đứng đây cũng được, anh xem qua một tí rồi anh lên ngay.” – Góc Nhìn nói.
"Em!…” – Linh lưỡng lự, nhưng cuối cùng em cũng quyết định ở lại chờ Góc Nhìn.
"Chờ ở đây nhé, anh lên ngay đấy!” – Nói rồi Góc Nhìn rọi cây đèn pin xuống dưới những bậc thang, hắn cẩn thận dò dẫm từng bậc một bước xuống phía dưới.
Xuống được khoảng 2 mét, Góc Nhìn thấy một cánh cửa gỗ kiểu cổ có trạm hình rồng rất đẹp chắn ngay trước mặt. Khựng lại giây lát trước khi tiến đến gần, hắn nhận thấy trên cánh cửa còn có khắc rất nhiều chữ cổ(có lẽ là hán nôm), tuy nhiên do không hiểu nên hắn nhanh chóng bỏ qua chi tiết ấy. Hắn với tay sờ nhẹ vào cánh cửa. Nhận thấy nó đong đưa một cách lỏng lẻo, hắn đẩy mạnh vào.
Cánh cửa bật mở, một địa đạo ngắn, thấp hiện ra. Góc Nhìn hơi do dự, nhưng cuối cùng, như có một ma lực sai khiến, hắn mạnh dạn bước chân vào. Địa đạo này có chiều cao chỉ ngang cổ nên Góc Nhìn phải cúi xuống mới có thể đi được. Áng chừng đoạn hầm dài chưa đến năm mét vì chỉ một lát sau, hắn đã tới sát cuối hầm. Một ô cửa hiện ra trước mắt. Cẩn thận rọi cây đèn pin về phía trước, Góc Nhìn nhận thấy ngay dưới chân mình là một bậc thang hẹp cao khoảng trên hai mét rưỡi.
Chưa vội bước xuống, hắn lia nhẹ cây đèn khắp một vòng vào khoảng không gian phía trước và quan sát. Ý hắn là, không biết những cái phía sau cánh cửa và đoạn hầm này có đáng để hắn phải bước vào hoặc mạo hiểm không?
Những cái Góc Nhìn nhìn thấy, dù chỉ lờ mờ, cũng đủ khiến hắn phải sững sờ. Đại khái, theo suy đoán của Góc Nhìn, thì đây là một căn phòng rộng khoảng 20-25 mét vuông, có cửa thông sang phòng khác. Nhưng cái khiến hắn phải ngạc nhiên nhất, là bên phải căn phòng có một điện thờ đồ sộ bao gồm nhiều tầng với rất nhiều loại tượng trên mỗi tầng, có nhiều bát hương và nhiều đồ thờ cúng theo đúng phong cách cổ truyền dân tộc. Trong chốc lát, bức tranh vẽ lên trong đầu Góc Nhìn tạm thời chỉ có thế, bởi vì hắn muốn được quan sát kỹ hơn sau khi đã đột nhập hẳn vào căn phòng.
Góc Nhìn đặt một chân xuống cầu thang. Khi hắn nhận ra bậc thang này không bình thường bởi vì nó lún hẳn xuống như một chiếc đệm lò xo, cũng là lúc hắn nghe thấy một tiếng thét lanh lảnh vang lên ngay phía trước, không hẳn là to, nhưng thừa đủ để xoáy vào tận màng nhĩ kẻ đang ở trong căn phòng bí ẩn này.
Gần như cùng lúc với tiếng thét, từ trên trần nhà, một vật lồm nhồm nửa đen nửa trắng rơi xuống và đong đưa trước mắt Góc Nhìn. Trong lúc hoảng hốt, hắn lia một cách run rẩy cây đèn pin về phía vật thể lạ.
Cái hắn nhìn thấy khiến hắn thực sự không giữ nổi bình tĩnh.
Đôi mắt, một đôi mắt không có tròng lồi ra khỏi hai hốc mắt sâu hoắm. Chưa hết, đằng sau đôi mắt là cái đầu, cái đầu trọc lóc của một người phụ nữ, và dưới cái đầu, một thân hình trong bộ đồ đen tuyền rách rưới làm nổi bật lên đôi tay trắng hơn cả thạch cao dài như tay vượn.
Hình ảnh rùng rợn ấy kết hợp với khung cảnh hiện thời có thể khiến những trái tim can đảm nhất cũng phải bay ra khỏi lồng ngực. Góc Nhìn không ngoại lệ, hắn đánh rơi cây đèn, nhảy lùi về phía sau như người có võ.
Đáng tiếc cho Góc Nhìn, bởi chỗ hắn đang đứng chỉ là một đoạn hầm cao không quá cổ người trưởng thành. Vì vậy, khi nhảy lùi về phía sau như trên miêu tả, đầu hắn đập mạnh vào trần của đoạn hầm. "Cốp!”, đấy là tiếng động cuối cùng Góc Nhìn nghe được trước khi ngất đi, chính là tiếng đầu hắn đập vào bê tông(hay một chất gì đại loại như thế) của trần hầm. Đáng khen là, dù trong tình huống bất ngờ và khẩn cấp như thế, Góc Nhìn vẫn không thốt ra một tiếng kêu đáng kể nào, gần đúng với cái bản chất lỳ lợm cứng đầu của con người hắn. Đáng buồn thay, bởi vì như vậy cũng có nghĩa là, không có tín hiệu gì cho Linh đang đứng ngoài kia biết hắn, hoặc có thể cả em nữa, đang gặp nguy hiểm.
<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Lại nói về Linh, ban đầu em vẫn cho rằng mình khôn ngoan khi quyết định đứng ngoài này chờ tín hiệu của Góc Nhìn. Nhưng bây giờ, khi bỗng nhiên nhận ra mình đang đơn độc đứng ở một nơi âm u đầy tử khí giữa đêm khuya, em lại thấy hối hận. "Lẽ ra mình nên đi theo anh ý thì hơn!”- Linh thầm nghĩ. Rồi em lại tự an ủi, có lẽ Góc Nhìn sẽ nhanh chóng khám phá xong cái hệ thống dị thường này, và sẽ đi ra, hoặc ít ra cũng là gọi em vào.
Một phút, hai phút, ba phút, năm phút và nhiều hơn nữa, Góc Nhìn vẫn chưa ra. Linh bắt đầu sợ. Em gọi khẽ: "Anh! Anh ơi…”. Không hề có tiếng trả lời. Sợ tiếng gọi của mình không lọt nổi vào đường hầm, Linh cúi người xuống, dấn thêm một bước chân, đưa mắt nhìn vào bên trong.
Tối như hũ nút, cả ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin của Góc Nhìn giờ cũng chẳng còn. Một cảm giác bất an lo lắng đến khủng khiếp từ đâu kéo đến khiến dạ dày Linh quặn lại, nước mắt em trào ra, em gọi tiếp với cái giọng run run pha nước mắt dễ thương đến nỗi, nếu có gã đàn ông nào được nghe giọng em vào lúc này, có lẽ hắn sẽ nói yêu em mà không cần suy nghĩ.
"Anh ơi! Anh ơi!… hức!…” – Không có tiếng trả lời. Linh muốn vào trong tìm Góc Nhìn, nhưng nếu như lúc nãy em vào cùng với hắn, thì còn có chiếc đèn pin để nhìn đường, giờ muốn vào, thì sẽ phải mò mẫm như một người mù. Linh đắn đo!
Trong đời, chưa bao giờ Linh can đảm như bây giờ. Kể cả nếu em có quyết định không vào bên trong tìm Góc Nhìn, thì em vẫn có quyền tự hào vì mình đã dám ở một mình ở một nơi đáng sợ như thế này vào cái giờ này. Tuy nhiên, đấy chưa phải là tất cả. Linh có thể còn được tự hào hơn nữa, bởi vì em đã quyết định nhắm mắt làm liều, chui vào đường hầm tối tăm kia để tìm hắn. Góc Nhìn, kẻ đã đi vào cuộc đời em bằng cái cách vô lý nhất mà người ta không tưởng tượng nổi. Tất cả những gì liên quan đến hắn đều vô lý, từ những chuyện ma mãnh, cách hắn lên giường với em, rồi cách hắn "giáo dục” em, thậm chí là làm em thay đổi cả lối suy nghĩ vốn đã ăn sâu vào đầu óc. Quả thực là cực kỳ vô lý. Giờ đây, hắn lại sắp khiến em phải làm một việc vô lý nữa, đó là một mình chui vào cái đường hầm tối tăm rùng rợn kia mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào. Lòng can đảm chưa bao giờ có này bỗng xuất hiện trong em như nó đã nằm ở đó tự bao giờ(vô lý).
Đáng buồn thay, Góc Nhìn không có cơ hội một lần nữa được chứng kiến lòng can đảm của Linh, bởi vì ngay khi em chuẩn bị bước vào đường hầm, một cái gì đó đập mạnh vào gáy, Linh đổ gục như một cây chuối và không còn biết gì nữa.
<<<<<<<<<<<<<<>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
XVII/
Góc Nhìn tình dậy khi có ánh đèn chiếu thẳng vào mặt. Hắn tự hỏi, liệu đây có phải là một giấc mơ? Hắn định đưa tay lên dụi mắt, nhưng chợt nhận ra rằng đôi tay mình đang bị trói quặt ra đằng sau, hắn cựa mình và cố gắng quan sát xem việc gì xảy đến với mình.
Ánh sáng chiếu vào mặt Góc Nhìn được phát ra từ chính chiếc đèn pin của hắn, tuy nhiên người đang sử dụng nó không phải là hắn.
Đó là một người đàn ông xa lạ mà Góc Nhìn chưa thấy bao giờ. Một người đàn ông có dáng người tầm thước, khuôn mặt bảnh bao nhẵn nhụi với mái tóc rẽ một bên trông hết sức lịch sự. Nhìn ông hẳn ai cũng sẽ nghĩ ngay đến một viên chức nhà nước đứng đắn, điềm đạm. Ông ta cầm chiếc đèn pin của Góc Nhìn theo cách quê kệch nhất mà hắn từng thấy. Vừa lia lia chiếc đèn pin, ông ta vừa quay ra phía sau nói vào khoảng tối: "Sáng phết đấy.”.
"Thôi đừng loằng ngoằng nữa, cố gắng giải quyết nhanh cho đỡ rách việc, tôi ớn lắm rồi đấy, chả biết tai bay vạ gió từ đâu mang hai cái đồ súc vật này đến nữa.” – Giọng một người đàn bà, cũng lạ hoắc, phát ra từ phía sau bức tường, có lẽ bà ta đang ở trong căn phòng có cánh cửa thông với phòng này.
Người đàn ông không trả lời, ông ta đưa mắt quan sát Góc Nhìn, lắc đầu ra vẻ luyến tiếc: "Mấy con ngựa non háu đá, lẽ ra kết cục của chúng mày có thế khác, nhưng biết làm sao bây giờ, ta cũng chẳng biết phải thế nào.”. Nói xong, ông ta đặt chiếc đèn pin xuống và đứng dậy đi vào chiếc cửa thông sang phòng bên cạnh, chắc là để hội ý với người đàn bà khi nãy.
Lúc này Góc Nhìn mới có dịp quan sát những thứ xung quanh mình. Chính xác là hắn đang ở ngay trong căn phòng mà lúc nãy hắn đã vào. Hắn có thể nhận ra chiếc điện thờ hoành tráng mà hắn đã thấy trước khi ngất đi, giờ đây nằm phía bên trái. Cửa thông ra đường hầm nằm ngay trước mắt hắn, cách đúng bằng chiều rộng căn phòng. Căn phòng thấp hơn so với nền đất khoảng 2 mét rưỡi, nền và trần được lát bằng gỗ hẳn hoi.
Đập vào mắt Góc Nhìn, là chi tiết rùng rợn đã hạ gục hắn, cái xác người đàn bà trọc đầu có đôi tay dài và trắng. Nó treo lủng lẳng trên một sợi dây tròng vào cổ. Chi tiết này làm Góc Nhìn phân vân không ít, nhưng với tình thế không lấy gì làm tốt đẹp của hắn hiện giờ, cái xác không phải là vấn đề cần phải được phân tích kỹ. Hắn rời mắt khỏi cái xác và tiếp tục quan sát căn phòng.
Sở dĩ Góc Nhìn có thể nhìn thấy được trong căn phòng tối tăm nằm dưới lòng đất này, bởi ở góc trong cùng, phía bên phải căn phòng có một chiếc đèn sạc điện bé nhưng khá sáng, cộng thêm là hai cây nến đang cháy trên điện thờ. Hắn đưa mắt nhìn kỹ lại chiếc điện thờ một lần nữa. Không chỉ có hai cây nên, trên đấy còn được thắp thêm một vài que hương ở chiếc bát hương to nhất chính giữa điện. Bất chợt Góc Nhìn giật mình khi cảm thấy một cái gì mềm mại đang cục cựa, đụng vào cùi tay trái. Hắn quay sang và một lần nữa lại giật mình khi phát hiện ra đó chính là Linh. Cô bé cũng bị trói và đang nằm như một cây cung ngay bên cạnh hắn.
Có vẻ như vừa tỉnh lại sau một cơn mê dài, Linh cố gắng ngồi dậy. Tay em bị chói chặt vào chân nên tư thế ngồi của em trở nên khổ sở. Đúng hơn là tư thế quỳ chứ không phải ngồi. Em chỉ phát hiện ra Góc Nhìn đang ở cạnh mình khi hắn lên tiếng hỏi: "Cả em nữa à? Chuyện gì thế này?”. Linh muốn lên tiếng trả lời nhưng em không thể. Em cảm thấy miệng mình đau nhói và căng ra hết cỡ vì một mảnh vải cực to được đút sâu vào tận trong cổ họng. Góc Nhìn nhanh chóng nhận ra điều đó, hắn tự hỏi, tại sao trong cùng hoàn cảnh như nhau mà Linh bị nhét giẻ vào mồm trong khi hắn thì không?
Vote Điểm :12345