Tôi và anh quen nhau từ thời cấp ba năm lớp 11 nay đã được tám năm. Yêu nhau không biết từ ngày tháng năm nào, chỉ biết hai chúng tôi chưa từng nói lời yêu, anh không với tôi mà dịu dàng, tôi không vì anh mà thay đổi. Chúng tôi như thế. Đến bạn bè quen biết nếu không quá thân chưa chắc đã biết hai tôi là một cặp. Có lẽ bởi vì tôi quá bướng còn anh không thắng nổi "cái tôi". Cũng lí do này mà nhiều lúc cãi nhau, chuyện nhỏ xé ra to, không ai nhường ai. Và cũng không biết như thế nào chúng tôi làm lành như chưa hề có gì xảy ra trong khi không một lời xin lỗi, thứ tha. Còn nhớ:
" Ngày đầu được xếp chỗ cùng anh, tôi rất vui. Vì anh giỏi hóa- hóa môn học tôi ghét nhất quả đất. Tôi nghĩ thật hời khi có cả cái phao cứu sinh to đùng đặt ngay cạnh. Nhưng không, sự thật lại vô vàn khác biệt. Để sống yên ổn qua môn hóa mà tôi phải nhường anh rất nhiều. Anh rất giỏi hóa nên xã hội rất nát. Còn tôi rất nát hóa lại thăng hoa mỗi lần học các môn xã hội. Từ đó quy luật ngầm lập nên, anh cho tôi chép hóa, tôi giúp anh các môn xã hội. Nhưng có lần kiểm tra hóa anh bị các bạn xung quanh hỏi tới tấp đến bài còn chưa hoàn thành thì giúp tôi sao nổi. Tôi nhắc anh, anh còn không chịu nghe. Các giờ sau đó kiểm tra văn, địa, giáo dục, sử tôi vì trả đũa nên anh hỏi tôi liền giả ngu không biết. Mấy ngày sau tôi liền chịu không nổi khi anh cứ nhắc đi nhắc lại vụ kiểm tra. Hình như giận nhau đến tận lúc gần thi học kì I. Tôi ngồi than thở sắp đứt hóa, hôm trước khi thi anh liền ngồi cùng tôi suốt 5 tiết học không ra chơi chỉ để giúp tôi nắm chắc lý thuyết và một số bài hóa đơn giản. Lúc đó còn chưa thành đôi, cả lớp nhìn chúng tôi rồi cười ồ lên. Anh cũng kệ, nói:
- Sẽ không có lần sau. Kì II nhớ học hóa cẩn thận.
Tôi gật đầu lia lịa, nhưng coi lời anh nói như gió thổi qua tai. Ngày thi, tự tin lắm. Ngày nhận điểm thi được 6 điểm, tôi liền nhắn tin cho anh khoe thành tích. Anh tỏ vẻ khinh thường, trách:
- Chỉ được từng ấy điểm. Dạy cậu thật tốn công tốn sức tốn chất xám của tôi.
Lần đầu tự làm bài, kết quả bị phủ nhận. Tôi liền trả lời một chữ: Cút. Rồi định làm mặt lạnh với anh. Chỉ không ngờ hôm sau anh mua chiếc kẹo ném đến trước mặt nói quà. Dù cảm động nhưng tôi vẫn nói anh thật keo kiệt, không mua cả túi. Có lẽ giây phút đó tôi đã cảm nắng anh."
" Anh là dạng con trai cổ. Bởi sao ư? Bởi anh không dùng điện thoại. Anh nói phức tạp, không cần đến. Nên mỗi lần ra chơi anh liền mượn điện thoại tôi, tôi liền cho mượn. Thế là cả lớp xôn xao chuyện tôi và anh. Vì nhát gan, sợ đến tai thầy chủ nhiệm nên các lần sau anh hỏi tôi liền lí do này lí do nọ không cho anh mượn. Đôi khi vừa nói không cho anh mượn lại quay sang đưa cho mấy đứa khác. Anh nói:
- Cậu là cố ý không cho tôi mượn.
Tôi thấy thật tội lỗi quá mà."
Nhiều năm sau mới biết, mượn điện thoại là cái cớ. mà không chỉ mượn điện thoại mới là cái cớ thôi.
" Đa số đồ dùng học tập của tôi anh đều mượn để dùng. Nghe anh bảo đây là cách tiết kiệm. Tôi đã tưởng thật. Về sau biết hóa ra là cái cớ mà mỗi lần nhắc lại anh đều đỏ mặt."
" Sau khi thoát kì thi kỳ I, tôi không màng đến hóa nữa. Mỗi tiết học đều nằm ra ngủ. Anh ngồi bên giật tóc tôi dậy liên tục, nhiều lần đến khi tôi không thể dậy nữa anh cũng kệ. Sau tiết học anh giảng lại cho tôi. Nghe anh giảng tôi học rất nhanh. Quả rất ra dáng người thầy nha. Nhưng hóa kỳ II rất khó. Ngày thi tôi không làm được. Đang chán đời lại hay tin, anh làm hết, ừ thì không bất ngờ lắm. Nhưng tôi giận vì anh cho người ta chép. Mà người lại là người tôi ghét. Tôi không hiểu sao nhưng rất giận. Anh nộp bài chạy sang hỏi tôi
- Làm được không? Đề đâu soát cho? Đang bực, tôi chỉ nói không là được đề có khoanh gì đâu mà soát, vất đi rồi. Anh bảo tôi ngốc. Tôi chẳng buồn trả lời."
" Biết không tôi hay đi thám thính đề văn thi học kỳ rồi ngồi viết sẵn cho anh. Tôi như đứa trẻ rảnh rỗi, có khi bài anh còn chi tiết hơn bài tôi."
" Có lần anh hỏi tôi làm sao để tán đổ con gái. Tôi vô tâm chỉ dạy:
- Nhắn tin cho cô ấy là anh yêu em vào lúc chuyển ngày.
Ngày hôm đó tôi vừa tò mò, vừa buồn. Đêm hôm đó tôi nhận được tin nhắn: Anh yêu em vào lúc chuyển ngày!
Tôi nhìn đi nhìn lại người gửi vẫn không thay đổi, là anh. Tôi nghĩ đất quỷ thần ơi, chuyện gì đây. Hoang mang lắm nhưng hơi hơi vui thì phải. Tôi không trả lời anh. Lúc sau anh lại nhắn đến. Hồi hộp mở ra rồi hụt hẫng: Có phải cậu bảo tôi nhắn thế không? Thế nhưng cô ấy đã xem và không trả lời. Cậu lừa tôi?" Nghĩ lại lí do thật quá kém so với IQ của anh, anh thật ngốc. Tôi lại càng ngốc hơn khi khi lời nói dối đầy sơ hở. Đúng như người ta nói khi yêu IQ đều về số không.
" Năm lớp 12 phân ban, tôi biết anh chọn ban tự nhiên. Lúc đó tuy hiểu bản thân thầm thích anh nhưng tôi là con người lý trí không phải dạng vì ai đó mà thay đổi đường đi của mình. Nên năm đó, chúng tôi rất hy vọng đến tiết toán, anh, văn. Bởi chỉ khi đó mới học chung lớp ngồi chung bàn. Khi đó có hai tiết tự học bổ sung, cả lớp đa số chọn hóa với toán chỉ có tôi và anh chọn toán văn. Anh vẫn nhớ tôi ghét hóa."
" Lúc đầu tôi nói muốn chọn ban xã hội. Anh không vui ra mặt. Anh khuyên tôi, anh phân tích lợi thế ban tự nhiên, nói tôi có thiên phú học hóa còn hỏi tôi có muốn học hóa cùng anh. Nhóm của anh trâu bò như thế, làm sao tôi theo kịp. Anh hứa sẽ giúp tôi học. Cuối cùng tôi vẫn đi theo xã hội. Lúc biết anh giận lắm."
" Quyết định của anh và tôi khiến cả năm học lớp 12 và đại học ít gặp nhau nhưng sẽ không hối hận."
" Ở lớp tôi có một bạn rất xinh trai mê Twice, có bạn mê BTS,... Tôi yêu thích EXO. Chúng tôi thường tranh luận, nhiều lúc làm ầm lên. Anh đứng ngoài cuộc và còn nói tốt cho các nhóm khác. Tôi ghi hận, lúc ra về chạy lại thúc tay một phát thật mạnh vào bụng."
" Tôi ngồi cùng anh và một bạn nam khác. Hình như lớp tôi có duy nhất bàn tôi như thế. Cả lúc học, ra chơi hay được nghỉ bàn tôi vẫn ngồi yên. Mấy con bạn thân nói nhỏ tôi sướng. Tự hỏi sung sướng nỗi gì. Tôi quay sang nói với âm lượng 10m vẫn nghe thấy rõ ràng:
- Tao rất vui khi ngồi bên hai tiểu thụ.
Và tôi được họ nhìn đến cháy khét."
" Trong bàn, dù mến anh nhưng tôi hay quay sang nói chuyện, chơi đùa cùng bạn bên tay trái. Anh giật tóc tôi, khiến tôi phải giả làm con ngoan trò giỏi. Tôi lườm anh. Anh nói:
- Cậu ồn ào khiến tôi không học được. Nếu không muốn học cũng đừng làm ảnh hưởng đến mọi người.
Tôi nhanh nhảu đáp trả:
- Tiết văn tới đừng ồn ào. Cậu cũng làm ảnh hưởng đến việc học của tôi."
" Học ban xã hội nên môn hóa tôi ngày càng không thể cứu vớt. Tôi đe dọa anh nhất định phải làm nhanh sang nhắc tôi. Vậy mà đến khi chỉ còn 6 phút anh mới ngó mặt sang. Cũng may hoàn thanh bài thi vừa kịp lúc. Hôm sau nghe con bạn kể đề hóa năm nay khó, vậy mà anh ngồi làm hết hai đề để nhắc tôi. Thật muốn khóc!"
" Ngày tổng kết năm lớp 12, cả lớp chuẩn bị đi chơi, không thấy anh. Lớp trưởng kêu tôi gọi hỏi. Lớp trưởng cũng thật lạ lùng khi không tự gọi. Gọi vào máy bàn, mẹ anh nhấc máy, hỏi thăm mới biết anh ốm. Vậy là tôi không đi chơi cùng cả lớp chạy đến nhà anh. Lăn tăn mãi cuối cùng tôi chỉ đến rồi bỏ về."
" Năm đầu đại học, tôi bị ốm nặng, anh dặn tôi phải ăn no, uông thuốc và đi ngủ. Sự thật, tôi không ăn, không uống thức cả đêm làm báo cáo gửi cô. Đến sáng bỗng trời đất quay cuồng tôi ngất đi. Lúc tỉnh dậy đã nhá nhem tối, nghe tiếng leng keng trong bếp nghĩ trộm, cầm cây chổi đi vào. Hóa ra là anh. Anh nói không thấy tôi nghe điện thoại nên đến xem. Trường anh đến chỗ tôi đi xe bus phải chuyển đến năm chuyến."
" Anh vốn là người hướng nội, ít giao tiếp với hay tham gia bất kì hoạt động của đám bạn. Tôi biết nhưng vẫn lôi kéo anh đến buổi đi chơi các cặp đôi. Tôi nghĩ anh kiên quyết không đi nếu biết chi tiết buổi gặp nên nói là đi chơi ở quán bar Z. Cuối cùng anh không chỉ không đi, không cho tôi chút mặt mũi mà còn nhờ một Hiên- người bạn cùng kí túc xá đến. Tôi không thể hiểu nổi anh, anh là vì bận, vì không thích đi chơi hay vì ngại khi quen tôi, không muốn mọi người biết về mối quan hệ này. Cái tính bướng của tôi nổi lên, kéo anh ta vào, chào hỏi mấy đứa bạn. Chúng đều tin anh ta và tôi là một cặp. Tôi vui ngoài mặt, vừa tức vừa buồn trong lòng, ngồi uống hết chai whisky. Lúc mơ màng say có ai đó cõng tôi trên cái lưng dài rộng. Khi tỉnh cũng là quá trưa, anh nhắn tin tới:
Dậy rồi mau ăn bát cháo trên bàn.
Đây cũng là lần đầu tôi suy nghĩ thật nhiều về mối quan hệ anh-tôi.
Biết tôi giận vì thế làm mấy trò con bò để dỗ dành."
" Đến cuối năm hai, tôi nghe mấy đứa bạn kể anh đăng kí nhận học bổng đi du học. Đêm đó, tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc anh sẽ xa tôi nửa vòng Trái Đất. Tôi muốn trực tiếp nghe anh nói. Có lẽ anh muốn đi thật, anh giấu tôi không biết vì sợ tôi buồn hay tôi không cần thiết biết. Anh luôn tự quyết tất cả. Lần này rất giận, tôi mấy ngày trốn mặt. Tôi thể hiện rõ như vậy nhưng anh vẫn không chịu nói việc anh đi. Trước ngày đi, anh gọi messenger tới, tôi nghe nhưng không nói gì anh cũng im lặng. Hồi lâu, anh nói:
- Em có ở đó không? Chắc biết chuyện nên mấy bữa nay mới phớt lờ anh. Mai anh bay chuyến 7 giờ, định nói cho em trước nhưng lại thôi. Không có anh ở bên nhớ giữ sức khỏe, đừng bỏ bữa sáng nữa. Gặp chuyện khó khăn thì nói anh hoặc nhờ Hiên. Chờ anh. Nhớ giữ liên lạc.
- Anh đi rồi em sẽ tìm người khác về làm ấm giường. Cuộc sống của em là của em không phiền anh và bạn anh. Đi rồi thì cũng không cần giữ liên lạc nữa.
Rồi liền tắt cuộc thoại. Tôi ghét anh."
" Hôm anh bay, tôi lặng đứng nhìn anh từ xa. Tôi sợ sẽ kéo anh về nhà xích lại hoặc khóc ầm ĩ. Trước mặt anh tôi không còn là chính mình, mất đi vẻ cứng cỏi, mạnh mẽ. Anh đã phá tan lớp vỏ bọc của tôi. Anh đi mang theo trái tim tôi, anh đi trang nhật kí chưa khô mực khép lại."
"Đã hai năm tôi không nhắn tin cho anh. Có lẽ chuyện bắt đầu từ việc anh luôn nhờ Hiên quan tâm tôi. Anh ấy rất tốt với tôi. Tôi nhiều lần nhắc anh, anh nói tôi nghĩ nhiều. Khi đó anh đã học xong chương trình đại học. Tôi rất vui khi biết anh sắp về. Nhưng từng ngày từng ngày anh vẫm chưa về. Tôi hỏi:
- Anh còn về không.
- Chờ anh, anh cần phải có chỗ đứng, anh đang thành lập công ty, anh sẽ sớm về. -Anh nói
Quả không sai, con trai sự nghiệp hàng đầu. Tôi mệt mỏi.
- Em không biết, về đây rồi lập nghiệp không được sao hay ít nhất phải về chơi chứ. Nếu anh không về em sẽ thật sự động lòng với Hiên. Hiên rất tốt, cậu ấy luôn bên em khi cần. Anh không về em cũng không chờ nổi nữa. Anh không về em coi như anh muốn chia tay.
Tôi nói mà gần như khóc nghẹn. Anh vẫn không về cho đến tận hai năm sau. Quãng thời gian hai năm cắt liên lạc với anh, dù đua nhưng tôi sống trong công việc để hình ảnh anh biến mất. Đã hai năm tôi nghĩ đã quên anh, đã có thể chấp nhận quen với người khác. Nhưng không, nghe tin anh về lòng tôi lại xao động."
"Ngày họp lớp, tôi đến muộn chỉ còn ghế cách anh một người. Vừa nhìn thấy anh tôi nhận ra ngay. Anh hơi gầy. Anh không nhìn tôi. Vào bữa tiệc, tôi rất thích tôm nhưng vì lười nên không ăn, anh vẫn nhớ món yêu thích của tôi. Anh nhẹ nhàng bóc từng con tôm cho vào đĩa, đẩy sang cho tôi. Cả lớp ồ lên. Tôi không hiểu anh nghĩ gì?
Tôi lặng ngồi uống rượu đến say xỉn không còn nhìn ra ban ngày hay ban đêm. Sáng tỉnh dậy, nằm trong vòng tay anh. Anh nhìn tôi cười:
- Bà xã anh về rồi.
- Không nhầm đã chia tay với anh từ hai năm trước. Anh còn ngầm đồng ý.
- Anh chưa hề đồng ý. Anh chỉ về muộn hơn. Bởi anh biết em vẫn chờ anh.
- Anh đùa hơi quá.
...
Chúng tôi cứ thế cãi nhau và làm lành. Anh luôn không chịu thua nhưng lần này lại xuống nước vì tôi. Anh nói:
- Anh rất nuối tiếc bốn năm xa em, không kéo em theo. Để em ở nhà chờ với anh là một cực hình. Anh chỉ ước em là đứa trẻ để đi đâu cũng có thể mang theo.
Anh lại nói:
- Nhưng anh không hối hận khi đi biệt bốn năm vì nhờ thế anh giờ mới có thể nuôi vợ anh."
Tình yêu của chúng tôi từ nhiều câu chuyện nhỏ như vậy mà ghép lại. Nhìn người đàn ông trước mặt tôi quyết giữ thật chặt. Bởi đã có ai đó kể rằng quãng thời gian anh ở phương xa ngày ngày lướt trang cá nhân mèo con là tôi, cả đêm cầm chiếc điện thoại, cầm lên rồi đặt xuống. Khoảng thời gian cắt liên lạc với nhau, anh đã khổ sở bao nhiêu, anh học hút thuốc lá, ngập trong công việc và lấy rượu thay cơm. Tôi nghe cảm giác như mũi kim đâm vào da thịt làm cho tê tái. Lúc này mới nhận ra việc anh không về làm tôi đau anh càng đau hơn. Tôi đau một anh đau mười. Nên bỏ qua tất cả hôm nay anh và tôi kết hôn.
Vote Điểm :12345