Cái chết có hình gì nhỉ? Trong trường hợp cái chết thật sự có hình thù
cụ thể ấy! Cái chết có mùi như thế nào nhỉ? Không phải mùi nhang khói
hay mùi xác chết trương thối đâu nhé, đó là những cái mùi sau đó thôi,
cái mùi chính mà đúng giây phút mà thể xác đánh mất linh hồn kìa! Cái
chết màu gì nhỉ? Có thể là màu đỏ, nhưng ai chắc được chứ, có phải ai
sắp chết cũng chảy máu đâu, cái màu chủ yếu mà tất cả những người chết
đều trông thấy kìa!
Những câu hỏi quỷ quái đó cứ lởn vởn trong
đầu tôi suốt hai tháng nằm trên giường bệnh. Tôi đã đến gần cái chết đủ
để trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẩn kia chưa? Tôi không biết. Nhưng gã bác
sĩ để râu mép mảnh như sợi dây diều hay nghía mắt vào mông của mấy cô y
tá trong phòng tôi thì khẳng định là tôi đã ở ngay đó rồi, thậm chí nếu
theo của môn quần vợt mà nói thì tôi đã "out” rồi. Tuy nhiên, tôi lại
hoài nghi về điều này. Thử nghĩ xem giữa tôi và tay bác sĩ đó ai rành
hơn về vị trí của mình so với tử thần chứ. Việc tôi không khẳng định
được không có nghĩa là hắn đã đúng. Chính tôi là kẻ đã ở đó chứ có phải
hắn đâu!
Nhưng thôi, chuyện đó cũng chẳng can hệ gì cả, điều
duy nhất mà tôi nên nghĩ đến lúc này phải là làm thế nào để khôi phục
lại trạng thái trước khi bị cái xe tải chở tã lót kia tông phải, cả về
thể chất lẫn tinh thần, cả về bề ngoài lẫn bên trong, cả về sự nghiệp
lẫn tình yêu.
Cô người yêu của tôi đã mất trong vụ tai nạn đó.
Gia đình của cô ấy xem tôi như một tên khốn đã gây ra tất cả những điều
bất hạnh cho con gái họ, đối với họ, việc để tôi chạm vào bất cứ thứ gì
của cô ấy bây giờ là một sự xúc phạm không thể tha thứ. Nói thẳng ra là
tôi bị họ cấm tiệt không được để mình dính dáng đến con gái quá cố của
họ nữa. Hai ngày trước vụ tai nạn tôi và cô ấy đã cãi nhau rất dữ dội và
cô ấy đã nói là sẽ chia tay tôi. Ước gì cô ấy đã làm như vậy!