Có những năm tháng đã qua sẽ chẳng bao giờ trở lại để lại đằng sau đó là cả một quãng thời gian dài ta chìm trong nuối tiếc. Đó phải chăng là quãng thời gian tuổi thơ đầy nghịch ngợm những buổi chiều nắng trải dài bờ đê, tôi tắm mát dưới những buổi trưa hè...và nhiều hơn thế những năm tháng không quên.
Những năm tháng đã đi không trở lại, sáng tháng năm nắng rọi khắp sân trường, hoa bằng lăng nhuộm thêm màu tím sẫm, cánh phượng hồng in lưu bút bạn tôi... Những ngày tháng ấy giờ với tôi chỉ còn kỉ niệm, nhạt nhòa chẳng ấn tượng nhiều bởi thời học sinh của tôi chỉ đơn giản là hai từ " nhàm chán". Suốt 9 năm học tôi lặng lẽ, tôi cô đơn, tôi chỉ có một người bạn thân, lên cấp ba tôi đỗ cậu ấy trượt phải vô học với những người xa lạ. Tôi lại buồn, tôi vẫn cô đơn vì tôi biết mình không phù hợp, vì tôi biết mình chẳng muốn ở nơi ấy- một lớp chọn với quá nhiều người giỏi. Những ngày đầu vẫn lặng lẽ đi và về như một chiếc bóng đầy vật vờ và lãng đãng. Chẳng ai để ý tôi cũng chẳng thích thể hiện, tôi thích thế cô độc một mình tôi. Tôi tách mình ra khỏi những nhóm bạn được cho là nổi bật trong lớp, tôi sống theo cách của mình tôi chẳng giao tiếp, tôi ngại chia sẻ và tôi cũng hiểu dù có nói cũng chẳng ai nghe...ai quan tâm người mình không được lợi. Một quãng thời gian dài tôi tụư kỉ như thế, như mùa đông chẳng có nắng mặt trời, rồi một tia nắng ấm áp sưởi ấm cái mùa đông u tối trong tôi ... tôi có bạn, những người bạn thân...
Lớp tôi là một lớp tự nhiên đầu khối, gom nhặt nhiều học sinh với số điểm đầu vào tương đối cao từ các xã. Tôi cũng nằm trong số ít học sinh may mắn đó, nhưng cũng không vui lắm tôi yêu các môn học xã hội hơn những môn học tự nhiên nhức đầu ấy. Nhưng không có chúng tôi sẽ chẳng thể nào quen được hai đứa bạn là hai cô nàng thuộc hàng " xấu lạ" trong mắt bạn bè cùng lớp. Tôi chẳng biết vì sao tôi lại chơi thân được với hai bọn nó, gặp nhau khi thi cấp ba, lại học cùng lớp nhưng ban đầu tôi chẳng có ấn tượng gì lắm. Chẳng biết từ khi nào, từ những buổi học thêm ngồi cùng chỗ rồi những khi không ai nói chuyện tôi tìm đến hai đứa dần dần nhích từng chút tôi coi chúng là bạn. Những người bạn thật sự, không phải dò xét hay suy nghĩ tôi vô tư thể hiện cảm xúc, tôi bắt đầu thấy yêu và mến cái sự " xấu lạ" ấy, tôi coi nó như những gì đặc biệt nhất mà ông trời cho bạn mình. Tôi hiểu, ngay từ đầu có lẽ tôi chú ý đến Nhài từ cái biệt danh" Công " của nó, tôi cũng từng nếm trải cảm giác khi bị bêu dếu như thế, nhưng có một điều tôi luôn muốn nói với nó" tôi thích cái biệt danh đó" sao phải buồn cơ chứ? Công là loài chim đẹp nhất, là vương hậu của các loài chim vậy sao phải buồn khi nó đã đẹp nhất trong mắt bạn bè. Và hơn hết tôi quý con người nó, yêu cái yếu đuối nhưng cũng đầy mạnh mẽ, yêu cả những lúc nó chành chọe ra dáng con gái, và hơn hết nhờ nó mà năm tháng học trò của tôi không nhàm chán... vui hơn và tôi hiểu đây là một món quà mà tôi được nhận từ thượng đế.
Oanh- cô em gái hay mít ướt, hay nhõng nhẽo mặt lúc nào cũng non nớt như một đứa con nít vậy. Nó cho tôi cái cảm giác thoải mái và cả những nụ cười không dứt, quen nhau cùng cô con gái bé nhỏ của tôi. Nó luôn xuất hiện với Nhài như chị em vậy mà nhờ sự xuất hiện của một đứa dơ dở như tôi mà trở thành cô cháu. Con em gái đã bao lần khóc thét khi tôi quyết tâm làm mai cho Nghĩa, cậu bạn đeo kính cận lớp bên, một người bạn chẳng cùng lớp nhưng thân thiết hơn thế. Tôi vẫn thích ghép hai người thành đôi, vì khi ấy nghĩ rất trẻ con đơn giản chỉ muốn làm ông mối cho vui. Mà bây giờ nghĩ lại vui thật, ngày ấy cười không dứt, vô tư không lo nghĩ, nhưng bên cạnh ấy có cả những nỗi buồn, khi cãi vã giận dỗi mà rồi chẳng biết sao mà không giận cho nổi. Phải chăng bạn thân là thế giận thì giận mà thương thì thương...
Yêu lắm, nhớ lắm những ngày ấy, đêm nay mưa những cơn mưa rào nặng hạt và chớp nhoáng chẳng để ta kịp suy nghĩ hay theo kịp nhịp chảy thời gian. Tôi thấy buồn khi mình lãng phí những năm tháng ấy, những ngày hè giận dỗi cậu bạn đeo mắt kính, mắt một một mí có phần trầm lặng như tôi. Tuyển- một đưá con trai gầy nhom với cân nặng chỉ bằng một phần hai của tôi nhưng học giỏi kinh hoàng. Chẳng nổi thân nhau thế nào, có lẽ là từ lớp học thầy Hoan, người với những câu chém gió kinh điển. Chơi với nhau kể cũng lạ, tích cách có phần trái ngược một đứa thích sự nhộn nhịp của những hoạt động tập thể , một đứa thích sự im lặng nơi ít người. Một đứa ghét màu mè, ghét cái cách cô lập và xa lánh trong lớp, chẳng biết từ bao giờ đã bị nó kéo gần hơn vào tập thể. Một đứa ghét những buổi văn nghệ nhàm chán, ghét ngồi hàng giờ để học một môn mình không thích, một đứa ghét nhất bị lôi đi chơi khi kỳ nghỉ, một đứa ghét, một đứa thích. Chơi với nhau từ những cái không đâu, giận dỗi vì những cái không đâu nhưng trở lại vì những cái không đâu. Tôi hạ bớt cái tôi, nó hạ bớt tự ái, hay trêu nhau cũng có những cái biệt danh kỳ lạ gọi nhau, và chẳng biết sẽ làm bạn cho đến khi nào, có thể là khi những điểm không trùng nhau ấy sẽ bộc phát, nhưng hơn hết vẫn làm bạn cho đến tận bây giờ và có lẽ sẽ là "
Nếu là bạn, xin suốt đời làm bạn.
Đừng như sông lúc cạn, lúc đầy."
Thế đấy tuổi học trò với tôi đã thôi nhàm chán, đã vui hơn vì có bạn, có một đứa con gái tên Sen trầm lặng, nhưng đầy sâu sắc. Một bà vợ hờ Xuyến leo vui vẻ , phũ phàng cho tôi nụ cười đầy sảng khoái. Một ông bố Phong phòng lầm lì, chững trạc. Một bà mẹ gầy nhom mãi không béo( linh tụ). Một ông dượng từ trên trời rơi xuống. Một bộ tứ cùng bàn đầy quyền lực...nhiều hơn thế những người bạn của tôi. Tôi biết tôi yêu cái lớp tự nhiên ấy nhiều hơn tôi nghĩ, tôi không còn tách mình nữa mà hòa mình vào đó. Tôi hiểu khi cuối cấp tất cả đều là bạn, chẳng còn cái sự xa cách của những ngày đầu nữa, lớp gần gũi nhưng vẫn chưa thực sự hòa nhập, nhưng có sao đâu khi chúng tôi vẫn là bạn...
Tháng năm đang đi qua, ve lại kêu cho mùa hè, cho bao năm tháng năm không bao giờ trở lại...chỉ còn tôi vẫn giữ mãi những kỉ niệm ngọt ngào, níu giữ chúng ở một góc trong tim để đêm đến ùa về trong giấc mơ.
Vote Điểm :12345