✿ Nội dung truyện Nữ Vương Hắc Đạo, Ông Xã Chớ Làm Loạn
NỮ VƯƠNG HẮC ĐẠO: ÔNG XÃ CHỚ LÀM LOẠN
Tác giả: Dực Yêu
Thể loại: Truyện Xuyên Không
Nguồn: Tổng Hợp
Tình trạng: Đang cập nhật
Tóm Tắt nội dung truyện
Truyện Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn của tác giả Dực Yêu thuộc
thể loại truyện xuyên không với lời văn súc tích của tác giả làm tác
phầm trở nên khá đặc sắc.
Một Nữ Vương trong tay nắm cả vạn
binh hùng tướng mạnh, đứng đầu cả một đế quốc, uy danh là thế nhưng
trong chuyện tình yêu thì cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác thôi. Vẫn
yếu đuối như lẽ đời bấy giờ.
Bên ngoài vỏ bọc cứng rắn, mạnh
bạo là một tâm hồn bên trong yếu đuối và đầy cảm xúc. Yêu đơn phương
nhưng không nói được thành lời thì khó chịu biết bao. Chương 1: Nữ vương trọng sinh Từ trong hôn mê tỉnh lại, Lãnh Tâm Nhiên ôm cái đầu đang đau không dứt từ từ ngồi dậy.
Đợi đến khi thấy rõ tình huốn xung quanh, cho dù là người lạnh lùng như cô, cũng không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.
Đây là một nơi xa lạ, không phải 'Diêm môn', cũng không phải nhà cô, càng không phải là bất kỳ nơi nào mà cô biết.
Căn phòng nhỏ hẹp, một mảnh tối đen, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ cách mặt đất khoảng hai thước.
Đợi đến khi đã làm quen được với bóng tối, cô phát hiện trên người mình
có một đoạn dây thừng. Chuyện này không lạ, lạ ở chỗ trên mặt dây dính
đầy máu, mà cô cũng cảm thấy cánh tay vô cùng đau đớn, nhìn đến phía
trước, mới phát hiện trên cổ tay đầy vết dây xanh tím, thậm chí còn tứa
ra máu.
Rất hiển nhiên, những vết này làm cho sợi dây trói cô bị đứt.
Vừa tháo sợi dây trên chân vừa hồi tưởng lại sự việc xảy ra trước khi
hôn mê. Vốn là, đêm đó phải đi đàm phán với người của Thanh môn, lại
không nghĩ đến cuối cùng lại nhận được mẩu tin nhắn, lúc cô đang bảo hộ
cho môn chủ trở về xe, nhạy bén nhận ra được xe có điểm không bình
thường. Thời gian quá gấp, cô vừa kịp đẩy môn chủ sang bên cạnh, xe liền
nổ tung.
Ký ức cuối cùng, chính là cô xoay người đè trên người môn chủ thay anh cản trở ngọn lửa nóng rực kia.
Không nghĩ tới, trải qua vụ nổ nghiêm trọng như vậy mà Lãnh Tâm Nhiên
cô vẫn còn sống. Như vậy, có nghĩa là môn chủ cũng không sao đúng không?
Nghĩ như vậy, tâm trạng vẫn luôn treo ngược của cô cuối cùng cũng thả
lỏng. Nhưng mà, rất nhanh, cô liền cảm giác được có gì đó không đúng,
nhanh chóng đưa tay lên trước mặt, chờ thấy rõ cái tay nhỏ bé gầy như
que củi này, cô thiếu chút nữa la thất thanh thành tiếng.
Cái này, căn bản không phải là tay của cô!
Bởi vì quanh năm trải qua huấn luyện cầm súng, trên tay cô có rất nhiều
vết chai. Trên mu bàn tay cũng có nhiều vết sẹo, đều là trong lúc huấn
luyện và thực chiến lưu lại. Nhưng mà đôi tay trước mắt này, mặc dù
xương thịt giống như móng vuốt gà và que củi, nhưng mà, mu bàn tay và
lòng bàn tay, lại không có bất kỳ vết sẹo nào, thậm chí, ngay cả vết
chai cũng không có.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Cúi đầu nhìn trên người lần nữa, mới phát hiện quần áo trên người tất
cả đều rách nát, chỉ còn vài mảnh dính trên người, tùy tiện đi vài bước
cũng sẽ rớt không còn một mảnh.
Không thể nào!
Đến khi
nhìn đến vải rách trước ngực không che được cảnh xuân, Lãnh Tâm Nhiên
không dám tín tiếp tục trợn to hai mắt, sau đó nhanh chóng sờ hai khối
thịt mềm mềm trước ngực. Không đúng, đây không phải là cô! Cô tuy bên
ngoài có biệt danh là "Huyết sư" (Sư tử máu), tàn khốc vô tình nhất.
Nhưng mà, nổi danh cùng với sự tàn khốc, chính là vẻ ngoài và dáng người
của cô. Cô nó dáng người nóng bỏng, trước ngực lại càng như sóng lớn
tuôn trào, khiến cho bao người hâm mộ không thôi. Bình thường lúc làm
việc, cô luôn dùng vải quấn quanh ngực để tránh ảnh hưởng đến hành động,
nhưng mà hiện tại, thân thể này, tuyệt đối không phải là cô!
Cảm giác lúc này, so với thân thể trước kia của cô ít nhất cũng phải nhỏ đến hai size!
Đáng tiếc trong phòng không có gương, cô rất muốn xem một chút thân thể
của mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Cái thân thể này, không chỉ nhỏ
gầy hơn dự đoán, hơn nữa, cả người bủn rủn không có lực, khiến cho cô có
một cảm giác rất kỳ quái.
Cô không phải là nữ sinh nhỏ không
biết chuyện đời, cũng đã trải qua rất nhiều, chuyện nam nữ lại càng
thuộc như cháo. Thân thể hiện tại này cho cô cảm giác, giống như là trải
qua phóng túng quá độ. Nhưng mà, trong căn phòng mờ tối này, mặc dù
quần áo của cô xốc xếch, nhưng trên người lại không có mùi vị của loại
chuyện đó. Như vậy, rốt cuốc là chuyện là xảy ra đây?
Không hổ
danh là 'huyết sư' vang danh khắp nơi, mặc dù ban đầu có chút hốt hoảng,
nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại. Lãnh Tâm Nhiên biết, xe đến núi ắt
có đường, hiện tại tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng suy đoán lung
tung cũng chỉ làm lãng phí thời gian. Nếu là như thế, còn không bằng
tỉnh táo lại trước, nhìn xem rõ ràng rồi nói.
Đang lúc cô còn
đang do dự không biết có nên chui ra từ cửa số nhỏ kia không, thì ngoài
cửa truyền đến tiếng bước chân. Ngay sau đó, là một trận âm thanh huyên
náo, cửa bị lực từ bên ngoài đẩy mạnh ra.
Ánh nắng chói mắt từ cửa lớn chiếu vào, khiến cho Lãnh Tâm Nhiên đang quen với bóng tối theo bản năng đưa tay lên che mắt.
"Thế nào, thuốc kia mùi vị không tệ đúng không?"
Người đi vào là một nam một nữ, vóc dáng người nữ coi như là xinh đẹp,
nam cũng rất tuấn tú. Chỉ là tuổi của bọn họ, dường như là không quá
mười bảy mười tám tuổi. Hơn nữa, Lãnh Tâm Nhiên rất khẳng định, hai
người kia, mình tuyệt đối không biết, hơn nữa cũng không phải là người
của Thanh bang kia. Bởi vì trên người bọn họ, đều mặc đồng phục học
sinh.
"Các người là ai?" Để cách tay che mắt xuống, Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng hỏi.
"Giả bộ cái gì? ‘Nhiên háo sắc’, lại muốn bỏ thuốc anh trai tao, thật
là không biết xấu hổ? Như thế nào, mang tảng đá đập vào chân của mình,
nếm thử thuốc của chính mình có cảm giác thế nào? Thật ngại quá, ngày
hôm qua tao chỉ nhớ phải giam mày lại, quên cho mày một thằng đàn ông,
một mình mày chống cự dược tính kia, chắc là vô cùng cực khổ đúng không?
Bất quá, tao nhớ có để lại mấy quả dưa chuột. Nhìn mày như thế, cũng
không cần phải cảm ơn tao."
Nữ sinh ôm ngực, cười nhạo bộ dạng chật vật không chịu nổi của Lãnh Tâm Nhiên.
Lãnh Tâm Nhiên cuối cùng cũng biết tại sao mình cảm thấy bủn rủn vô
lực, thì ra là bị bỏ thuốc. Nhưng theo lời nói của nữ sinh này, là mình
muốn bỏ thuốc cho nam sinh nhưng ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm
gạo, hơn nữa còn là bỏ xuân dược. Nhưng mà tại sao cô lại không nhớ rõ
những chuyện này?
"Nhận lầm người rồi, ta không biết các ngươi."
Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng cười, thân thể bây giờ vô cùng suy yếu, nếu
như không có tự tôn cao ngạo của cô chống đỡ, đoán chừng sẽ không chịu
được mà ngã xuống.
"Ha ha, thật là buồn cười. Lãnh Tâm Nhiên,
mày lại đang diễn trò gì thế? Mày không biết bọn tao? Thật là buồn cười,
chẳng lẽ ngay cả người bên cạnh tao mày cũng không biết? Phải nhớ là
ngay từ lần đầu tiên gặp mặt mày liền trực tiếp nhào tới muốn hôn anh ấy
nha?"
Cô gái chỉ tay về phía nam sinh đẹp trai bên cạnh.
Nghe được cô gái nói như vậy, nam sinh cũng mở miệng: "‘Nhiên háo sắc’,
lần này mày thật quá đáng. Lại muốn bỏ thuốc Hàn, bất quá, Hàn là người
lớn không chấp nhất tiểu nhân, chẳng qua chỉ để chúng tao bắt giam mày
một đêm rồi bỏ qua cho mày. Nhưng mà, mày phải nhớ cho kỹ, nếu sau này
còn phát sin chuyện như vậy nữa, cũng không cần trách chúng tao không
khách khí."
Lãnh Tâm Nhiên đứng ở phía đối diện, dùng ánh mắt
giống như xem cuộc vui nhìn hai người kẻ xướng người họa, hồi lâu sau cô
mới khinh thường nói: "Ta đếm tới ba, cút!"
Cô gái bị tức liền
muốn xông lên tát cô. Có lẽ do ánh mắt của cô bây giờ quá lạnh, trạng
thái bây giờ của cô cũng quá khác thường, nam sinh lúc trước chê cười cô
lúc này lại ngăn cản người bên cạnh, nhưng lại không quên mở miệng uy
hiếp: "Sau này không cần xuất hiện trước mặt chúng tao nữa!"
"Yên tâm, Lãnh Tâm Nhiên ta thích đàn ông, chứ không phải mấy đứa nhóc chưa đủ lông đủ cách."
Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên hơn nhếch lên, tóc mái trên trán che lại ánh
mắt sắc lạnh của cô, nhưng khóe miệng nhếch lên và thanh âm khinh miệt,
lại khiến cho hai người kia có cảm giác kỳ quái. Một đứa háo sắc tối
ngày chỉ biết bổ nhào vào người đàn ông, trải qua một đêm, thế nào lại
giống như trở thành người khác?
Chính là cảm giác kỳ quái này,
khiến cho bọn họ quên phản bác lại lời giễu cợt của Lãnh Tâm Nhiên, mãi
cho đến khi bóng dáng gầy yếu đi xa mới phục hồi lại tinh thần, nhưng mà
đã trễ!
Mặc dù toàn thân vô lực, nhưng bước đi của Lãnh Tâm Nhiên vẫn rất vững vàng.
Sống trong hắc đạo mười mấy năm, cô đã sớm quen với việc đem tất cả yếu
ớt biến thành vũ khí. Trải qua khúc nhạc đệm vừa rồi, cô kết luận được,
mình đã sống lại, hơn nữa còn trọng sinh trên một người hoàn toàn xa
lạ. Bất qua, tên của người này hình như giống mình, cũng là Lãnh Tâm
Nhiên. Còn cổ thân thể này, thì tối hôm qua bị bỏ thuốc hại khiến cho
hương tiêu ngọc vẫn! Chuyện như vậy, đến bây giờ vẫn là không thể tưởng
tượng nổi, nếu như không phải cô đủ tĩnh táo để tổng hợp hết thảy suy
nghĩ và tình huống xung quanh, cũng sẽ tuyệt đối không tin tưởng chuyện
này!
Không nghĩ tới, cô vẫn chết! Cảm giác vui sướng khi được
sống lại sau khi biết được sự thật đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó,
là buồn bã và lo lắng vô tận. Lúc ấy cô và môn chủ ở chung một chỗ, nếu
cô chết, vậy môn chủ thế nào? Môn chủ không sao chứ, môn chủ là trụ cột
của Diêm môn, nếu môn chủ mà xảy ra chuyện gì, hậu quả kia, cô căn bản
không dám tưởng tượng đến!