ÔM CÁI NÀO ANH CHÀNG TINH QUÁI.
Tác giả: Denley Lupin
Đồng tác giả truyện dài tập đang làm mưa làm gió hiện nay : "Bỏ quên tình yêu giữa dòng phố lớn"
Tại văn phòng tổ chức sự kiện, tiệc cưới Honey Lemon.
"Chị ơi, có khách đến đặt tổ chức tiệc cưới” Trang từ ngoài thông báo với Ngọc Hà.
"Ừ chị biết rồi. Khách ở đâu em?” Ngọc Hà hỏi lại.
"Em mời vào phòng khách đó, thanh niên trẻ mặc jean với thun trắng chị nhé” Trang nói rõ.
Ngọc Hà cầm theo mấy cuốn catalogue về các phong cách tổ chức tiệc cưới khác nhau cho khách lựa chọn.
Cô bước vào thấy thanh niên trẻ đang ngồi xem mấy cuốn tạp chí gần đó.
Nghe tiếng bước chân của Ngọc Hà anh ta ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt lại mái tóc vừa tỉa gọn của mình.
Mắt anh ta cứ nhìn chằm chằm vào Ngọc Hà, miệng cười tươi, rồi đột nhiên nói
"Đẹp quá, quá đẹp…”
Lời nói của anh ta làm cô có chút hơi choáng về câu nói quá thẳng thắn của anh ta. Cô cảm thấy có chút khó chịu, làm nghề này gặp nhiều thể loại khách rồi nhưng chưa gặp khách nào vừa thấy cô đã khen xỗ xàng như vậy. Mà theo cô phán đoán, người sắp có vợ mà còn ăn nói xởi lởi vời những cô gái khác như vậy quả là không đáng tin cho lắm.
Ngọc Hà cố nở nụ cười, nói nhỏ nhẹ "Cảm ơn lời khen của anh, nhưng anh thực sự làm tôi ngại quá. Thực ra tôi cũng không thể gọi là đẹp quá như lời anh nói đâu”
"Tôi nói sợi dây chuyền cô đang đeo đẹp thật đấy” Vị khách bình thản nói.
Không thể tưởng tưởng nổi vẻ mặt chưng hửng của Ngọc Hà khi nghe câu đó, tự nhiên cổ họng như nghẹn một cục. Ở đâu cái thể loại gặp người ta không khen nhan sắc lại đi khen dây chuyền.
"À, vậy sao? Tôi cũng chọn bừa đấy mà, trong đợt đi du lịch ở nước ngoài” Ngọc Hà cười gượng.
"Thẩm mỹ của cô tốt quá. Mà đùa cô đấy, tôi thấy chủ nào thì vật nấy ấy mà” Vị khách chêm vào.
Ngọc Hà tự biết gặp một vị khách có khiếu chọc điên người khác vừa làm mình bị lố này hẳn không dễ đối phó. Cô vẫn giữ vẻ mặt tươi tắn ngồi xuống ghế đối diện với anh ta "Thưa anh, anh đang có ý định tổ chức tiệc cưới phải không ? Trước hết xin cảm ơn anh đã tạo cho Honey Lemon một hân hạnh được góp phần tạo nên khởi đầu hạnh phúc cho hành trình đến với hạnh phúc của vợ chồng anh. Đây là một số phong cách tiệc cưới mới nhất cho mùa cưới năm nay, xin mời anh xem qua để tìm ra được sự lựa chọn ưng ý. Hoặc anh có ý tưởng nào muốn tổ chức một tiệc cưới thật đặc biệt theo phong cách riêng của hai vợ chồng thì có thể gợi ý cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ hứa không để vợ chồng anh phải thất vọng”
Ngọc Hà lật cuốn catalogue bày trên bàn cho anh ta xem, anh ta không để ý. Thản nhiên đưa tay gấp lại
"Haha” anh ta nhìn Ngọc Hà cười.
Ngọc Hà bắt đầu thấy khó chịu, sáng ra không biết gặp phải cái gì. Tên này bị cái gì vậy chứ.
"Anh không thích những kiểu này sao, vậy hẳn có ý tưởng gì khác?” Ngọc Hà kiên trì.
"Nãy giờ cô nói hay lắm, mà tôi không đặt tiệc cưới cho tôi. Tôi chưa có người yêu nên chẳng biết bao giờ mới có đám cưới mà tìm kiếm phong cách phù hợp. Tôi đến để đặt tiệc cưới cho người khác” Anh chàng vô cùng chân thật.
"Anh lại đùa nữa sao? Thường thì ai cưới họ sẽ đến đây để nghe tư vấn và lựa chọn kiểu mà mình ưa thích chứ, làm gì có ai lại nhờ bạn bè đi hộ đâu. Trừ trường hợp họ ở quá xa, quá bận rộn…Mà trường hợp này tôi chưa từng gặp qua, vì cưới là một chuyện trọng đại, không thể quoa loa, sơ xài được” Ngọc Hà bắt đầu cảm thấy khó kiên nhẫn.
"Cô cứ gọi tôi là Hải nhé, cho mình dễ xưng hô, cô là…” Hải lúc này tự nhiên nổi hứng giới thiệu bản thân.
"Tôi là Ngọc Hà”
Hải nhìn vẻ mặt Ngọc Hà đã bắt đầu hơi khác, anh bắt đầu nói rõ ý định "À, thật ra thế này, cô để tôi nói cụ thể nhé. Tôi không đến đặt tiệc cưới cho mình, cho bạn, hay cho người thân gì hết. Tôi và một nhóm bạn muốn cùng hợp tác với công ty cô để tổ chức một đám cưới tập thể thật đặc biệt cho các cặp vợ chồng già, người đồng bào ở Tây Bắc. Chắc đây sẽ là đám cưới lạ nhất của công ty cô đấy nhỉ? Coi như chúng tôi làm khó các cô nhé”.
Nói chuyện chưa đến 15 phút, anh chàng này khiến Ngọc Hà đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác "Anh muốn chúng tôi, tổ chức một đám cưới tập thể theo phong cách dân tộc truyền thống cho các cặp vợ chồng già ở vùng núi cao?”
"Đúng vậy. Chúng tôi là một nhóm tập hợp các bạn trẻ mê nhiếp ảnh, một lần đi phượt ở vùng núi cao, chúng tôi nãy ra ý tưởng chụp ảnh kỷ niệm cho các cặp đôi già ở làng, họ tuy đã lớn tuổi nhưng sống với nhau rất tình cảm. Qua trò chuyện chúng tôi biết họ ngày xưa quá khổ, không có đủ tiền làm đám cưới, nên chỉ xin về ở chung, chưa từng trải qua cảm giác được làm cô dâu, chú rể.
Khi về thành phố, bọn tôi đã hội ý khá lâu và quyết định sẽ chọn một công ty sự kiện tiệc cưới để cùng làm việc này. Hy vọng bên công ty sẽ đồng ý” Hải lúc này bắt đầu nghiêm túc.
"Đây là một số bức ảnh về các cặp vợ chồng già ở làng, cô xem qua” Hải lôi trong balô mình ra một cuốn album ảnh.
Ngọc Hà xem từng bức hình, phải thốt lên "Hình đẹp quá, không nghĩ sẽ các anh dự định tổ chức đám cưới đặc biệt này. Tôi sẽ hội ý với bên công ty, và sẽ đưa ra ý tưởng phù hợp nhất với bên các anh”
"Được, nói chung công việc hôm nay của tôi đến đây là vậy, bên cô cố gắng sớm giúp nhé. Liên lạc sau” Hải đứng dậy.
"Chắc chắn rồi, cứ đợi tin tốt từ chúng tôi” Ngọc Hà đưa tay bắt.
Hải đưa tay mà không bắt lại cầm tay Ngọc Hà úp lại "Nhẫn đẹp”
Ngọc Hà rụt tay lại, thầm nghĩ trong đầu "tên này bệnh quá”
"Hihi, tại có thời gian dài tôi chụp hình quảng cáo cho một hãng trang sức nên mắc bệnh nghề nghiệp cô thông cảm nhé. Chào cô”
Hải đi ra cửa, Trang bên ngoài đi vào vô tình va phải anh nên một số tài liệu đổ tung. Hải nhiệt tình nhặt lên hộ Trang "Của em này”, kèm theo một nụ cười thật tươi rồi xốc ba lô lên vai đi.
Trang ngẫn người một lúc lâu, nhìn Ngọc Hà "Uổng thế, nhìn đẹp trai vậy có vợ rồi à. Anh ta đã chọn được kiểu ưng ý chưa chị?”
"Chưa, chưa có vợ đâu, em đừng tiếc” Ngọc Hà đến phụ Trang sắp xếp lại tài liệu.
"Thật á, thế đến đây làm gì?” Trang quấn lấy Ngọc Hà hỏi tiếp.
"Đặt tổ chức một đám cưới vô cùng đặc biệt. Lát nữa vào phòng họp chị trình bày với Sếp với mọi người luôn. Chị đi trước đây” Ngọc Hà đi đến phòng họp.
Sau khi trình bày với mọi người về việc vị khách sáng nay muốn cũng công ty tổ chức một đám cưới lạ nhất từ trước đến nay mọi người tỏ ra khá hào hứng. Vì hầu hết các thành viên của công ty đều là những người rất trẻ, có cùng sở thích sáng tạo.
"Thế này thì cậu phải đi lên đó khảo sát địa điểm trước nhé, để chúng ta còn biết cụ thể tình hình” Một người đề xuất.
"Vụ này nghe thích đấy, tớ tình nguyện nghiên cứu về đám cưới truyền thống cho” Một cô gái trẻ nhiệt tình nhận.
"Đám này có thể xin tài trợ được đấy nhỉ. Em thấy việc này hơi bị ý nghĩa luôn đấy. Em sẽ cố gắng xin tài trợ thử xem sao” Trang vui vẻ đề xuất.
"Các bạn đã hứng thú vậy, sự kiện này chúng ta không thể không nhận rồi. Vậy các bạn mau bắt tay vào làm. Riêng Ngọc Hà chuẩn bị liên lạc với nhóm nhiếp ảnh và cùng họ đi khảo sát tình hình trước nhé. Các đám cưới khác đã đặt thì các bạn vẫn phải hoàn thành xuất sắc đấy nhé. Cùng cố gắng nào” Chị Sếp động viên tinh thần mọi người.
Ngay ngày hôm đó, Ngọc Hà đã liên lạc lại với Hải và anh hẹn cô 3 ngày sau sẽ cùng đi khảo sát địa điểm cũng như bí mật chụp ảnh cưới cho các cặp vợ chồng già.
Đúng 3 ngày sau, sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Ngọc Hà cùng Hải lên xe. Họ đến bến xe từ tờ mờ sáng, để đến nơi trước buổi tối.
"Hình như cô chưa đi đến Tây Bắc bao giờ?” Hải hỏi Ngọc Hà ngồi bên cạnh.
"Đúng rồi, đây là lần đầu luôn. Sao anh biết?” Ngọc Hà đưa tay chỉnh lại chiếc mũ vành trên đầu.
"Nhìn kiểu háo hức của cô, cùng cách ăn mặc hoa lá như thể sắp đi nghỉ hè ở đồng bằng là biết” Hải cười mỉm.
Ngọc Hà hơi lo lắng nhìn xuống bộ váy siêu nữ tính của mình "Làm sao bây giờ, tôi tưởng có thể tranh thủ du lịch luôn, toàn mang theo váy thôi”
"Thế hả? Thôi vậy cũng tốt, mặc cho tôi ngắm” Hải tỏ ra hào hứng.
"Vô duyên” Ngọc Hà ngó lơ.
Hải đưa tay vuốt tóc "Nói thế sao được, mặc ai thích nhìn thì nhìn, riêng gì tôi chứ. Mà sao cô cũng lơ là quá, không tìm hiểu kỹ địa điểm vùng núi mà chuẩn bị cho cẩn thận chứ. Mang trang phục gọn nhẹ, đơn giản thôi”
"Đùa thôi, tôi đâu phải dạng gà mờ, chỉ là bộ này hơi dịu dàng, nữ tính thôi. Trong ba lô đầy đủ quân trang rồi, chưa đi Tây Bắc chứ không phải chưa từng đi du lịch nhé” Ngọc Hà ghê gớm đáp lại.
"Coi như tôi chưa nói gì, ngủ lấy sức đây. Ngủ thật đấy” Hải giả lãng duỗi duỗi người tựa vào ghế để ngủ.
"Không cản” Ngọc Hà không để ý nữa, nghiêng người nhìn ra cửa sổ, hứng thú nhìn ngắm quang cảnh trên đường.
Một hồi sau thấy buồn chán, Hải ngồi thẳng người dậy, bắt chước Ngọc Hà nhìn cảnh
"Này nếu buồn ngủ thì dựa vào vai tôi đây này. Miễn phí đấy” Hải vỗ vỗ vai.
"Không cần, tôi có mang theo gối ngủ đây” Ngọc Hà lôi gối ngủ trong ba lô ra kẹp lên cổ.
"Haiz, sao cô không để quên đi. Tôi có cảm giác giống người thất bại quá” Hải ra vẻ âu sầu.
Ngọc Hà bật cười "Anh kỳ lạ thật đấy”
"Tại đường còn xa mà tôi chán quá không biết làm gì. Hay tôi cho cô xem ảnh tôi chụp với kể chuyện về nơi chúng ta sắp tới nhé.”
Thấy Hải vô cùng nhiệt tình, Ngọc Hà gật đầu đồng ý "Anh kể đi”
Hải hào hứng, say sưa kể cho Ngọc Hà nghe, ban đầu cô có chút miến cưỡng nhưng càng lúc cô càng cảm thấy thích thú.
Xe dừng ở thị xã, bước xuống xe Ngọc Hà mệt rã người, đi loạng choạng, lâu rồi cô mới ngồi xe lâu như vậy. Hải phụ cô đem ba lô xuống, anh mau chóng đi thuê một chiếc xe máy để lên ngôi làng.
"Ngồi cho chắc nhé, nếu lúc nào cảm thấy không vững cứ ôm tôi nhé. Đường sốc lắm đấy” Hải dặn Ngọc Hà trước khi đi, kèm theo một nụ cười trêu gẹo.
"Sao lão này cứ thả dê mãi vậy nhỉ?” Ngọc Hà thầm nghĩ. Đối với những tên lếu láo thế này cô sẽ không khách sáo nữa. Cứ càng khó chịu thì hắn càng thích.
"Được rồi, sợ ôm chặt quá anh lại mất tập trung lái xe không vững nữa đấy” Ngọc Hà đeo ba lô rồi leo lên xe. May là cô đã kịp tạt vào chỗ dừng nghĩ để thay bộ đồ thể thao, không là lại bị tên này đâm thọt.
"Tôi thích điều đó, haha” Hải nổ máy xe.
Xe chạy qua vài đoạn đèo cao, gió lướt qua mặt khiến Ngọc Hà lạnh run. Cô cố tình nép nép vào người Hải. Quả đúng như tên này đã cảnh báo trước, đến đoạn đường sốc, người cô tự động ngả sát vào người hắn. Cô vội ngồi dậy, xe cứ giật làm cô lại ngả vào lưng Hải.
"Ôm thì cứ ôm đi, mệt thật đấy. Tôi đâu có ý gì đâu. Lát tới đoạn đường khó đi hơn, ôm bây giờ luôn đi chuẩn bị tinh thần, đến đó mất công cuống” Hải đang mường tượng ra vẻ mặt khó chịu của Ngọc Hà ở phía sau.
Ngọc Hà đưa tay đập vào lưng Hải thật mạnh "Đê tiện quá, không cần anh lo”
Vừa nói xong, xe đảo thật, Ngọc Hà lì lợm nắm chặt vành xe phía sau. Quyết không để cho tên lái xe đạt được ý định.
Qua đến đoạn đường sốc, cả đoạn đường xấu Ngọc Hà vẫn ngồi vững, cô thầm cười hả hê. Cô đưa tay vươn vai "Gần tới chưa, đường có sốc tới mấy chị đây cũng không sợ nhé”
"Gần tới rồi, vâng chị đây quả là thanh niên cứng” Hải lại chọc.
"Còn phải nói” Ngọc Hà lên giọng.
Họ tiếp tục đi ngang qua đoạn đường hơi âm u, Ngọc Hà cảm thấy có chút rùng mình, nhìn xa xa hình như là nghĩa trang của người đồng bào, da gà cô bắt đầu nổi lên.
"Á aaaa” Ngọc Hà lúc này vô thức đưa tay ôm Hải.
Hải cười lớn "Hahaaaa. Biết rồi nhé, cô sợ ma. Nhìn kìa chỉ là cái bao bóng trắng bay qua thôi mà. Yếu tim quá”
Ngọc Hà bực mình ngồi thẳng dậy "Anh cố tình chở tôi ngang qua đường này đúng không, quá đáng”
"Này này, tôi thích đùa, chọc cô cho vui chứ không cần thủ đoạn đến mức đó đâu nhé. Nếu không tin lát nữa cô cứ đi xác nhận với dân địa phương xem có phải có duy nhất một đường này vào bản làng không ” Hải hoàn toàn không còn điệu bộ đùa cợt.
Chỉ một lát sau họ đã đến bản làng, trời tối dần nên Ngọc Hà không nhìn rõ quang cảnh xung quanh nữa. Hải đi đến nhà của một người quen.
"Bà ơi, tụi cháu tới rồi nè”
Một bà cụ đang ngồi ở bật cầu thang cười móm mém "Vào nhà đi các cháu”
Mấy đứa cháu nhỏ thấy Hải với Ngọc Hà mừng rỡ chạy đến "Anh Hải lại lên chơi à, có mua kẹo cho tụi em không?”
"Có có, đây” Hải lấy trong ba lô ra một túi kẹo phát cho hai anh em.
"Chị đây là bạn anh à?” Lũ trẻ hỏi.
"Không, chị ấy chỉ đi theo thôi chứ nhất quyết không chịu làm bạn kìa” Hải hất mặt nhìn Ngọc Hà.
"Chị ơi sao chị không làm bạn với anh ấy vậy?” đứa bé gái lay lay Ngọc Hà.
"Tại anh ta là người xấu” Ngọc Hà nói với cô bé.
"Anh ấy đẹp vậy mà chị” Cô bé thắc mắc.
Câu nói khiến cả Hải và Ngọc Hà bật cười.
"Thôi hai đứa vào chuẩn bị chỗ ngủ cho hai anh chị đi. Các cháu đi tắm đi, bà đã chuẩn bị nước nóng rồi đấy, tắm xong rồi vào ăn” Bà cụ dặn hai người.
"Vâng” Ngọc Hà cất hành lý rồi đi theo bà.
"Bố mẹ đâu?” Hải hỏi hai đứa trẻ.
"Nhà chị Sin sắp làm đám cưới, bố mẹ qua bên đấy nói chuyện và xem có phụ giúp gì được không ạ” Cậu anh tháo vỏ bỏ vào miệng một viên kẹo.
Hải nghĩ quả thật may mắn, vậy là lên đúng dịp. Ngọc Hà có thể quan sát một đám cưới truyền thống thật sự để lấy tư liệu rồi.
Một lát sau bố mẹ lũ trẻ về, họ cùng ngồi trò chuyện với Ngọc Hà và Hải. Ngọc Hà khá hứng thú khi ở bản sắp có đám cưới, họ vừa trò chuyện vừa ăn bữa cơm giản dị bà cụ đã chuẩn bị cho.
Ngọc Hà cảm thấy vô cùng thoải mái sau một ngày dài trên đường, được nằm xuống chăn ấm.
Người dân ở đây rất hiếu khách, trước khi khách vào ngủ họ sẽ nằm trên chăn trước để ủ ấm chăn, khách vào nằm sẽ cảm thấy ấm áp.
"Tối nay ta ngủ kết đoàn đi” Hải đề nghị.
"Anh thần kinh à, sao lúc nào anh cũng nói chuyện kiểu giật gân vậy hả?” Ngọc Hà lườm.
"Phong tục ở đây người ta cho thế mà, tôi nói cô là vợ sắp cưới của tôi nên họ cho tôi với cô tối nay ngủ chung một chỗ này. Thích ghê cơ” Hải vô tư nằm xuống một chỗ gần chỗ Ngọc Hà.
"Ăn nói lỗ mãng. Tôi bực mình rồi đó” Ngọc Hà ném gối vào mặt Hải.
Hải xua tay "Đùa đùa, bớt nóng, tôi đâu có nói gì đâu, vì nhà hết chỗ rồi nên họ sắp xếp cho chúng ta chỗ tốt nhất rồi đấy. Mỗi người một chỗ mà, phần cô cô ở, phần tôi tôi ở. Mà cô nhạy cảm ghê, chưa bị con trai trêu ghẹo bao giờ à?”
"Nhưng không ai đùa dai như anh” Ngọc Hà lấy lại cái gối.
Cô vuốt lại chăn, cô giành chỗ nằm gần cửa sổ. Cô nằm một lát để ngắm trời sao ở vùng núi cao, thấy thật đẹp làm sao. Một lát sau, cả nhà có vẻ yên ắng đi ngủ cả rồi, bạn đồng hành cũng nằm ngủ rồi. Cô đưa tay đóng cửa sổ, tự nhiên thấy một bóng trắng lướt qua. Toàn bộ tóc gáy cô dựng lên, cô đưa tay bịt miệng sợ hét lên cả nhà sẽ dậy. Cô tự trấn an chắc do ngày hôm nay mệt quá nên hoa mắt.
Cô lấy hết can đảm đưa tay đóng cửa sổ, bóng trắng đó lại lượn qua một lần nữa, cô muốn khóc ngay tại chỗ. Cô vội vàng đưa tay đập Hải, anh ta thều thào "Gì vậy?”
"Có ma, huhu, tôi thấy ma” Ngọc Hà mếu máo.
"Ở đâu?” Hải bật dậy.
"Ngoài cửa sổ” Ngọc Hà nhắm mắt đưa tay chỉ.
Hải nhìn quanh một lát rồi quay lại "Có thấy gì đâu”
"Anh đóng cửa sổ lại đi” Ngọc Hà nói lí nhí.
"Rồi rồi” Hải nhanh tay đóng cửa sổ, rồi về chỗ ngủ.
"Cô cũng ngủ đi” Hải nói.
Ngọc Hà ngồi đó một hồi rồi nói nhỏ "Anh xích lại gần đây nằm gần tôi đi, tôi sợ quá”
Trong đêm Ngọc Hà không thấy miệng Hải đang cười "Chính cô bảo đấy nhé, đừng có mà hối hận”.
"Nhanh đi, tôi không ngủ nổi mất” Ngọc Hà dục.
Hải xích chăn lại gần nằm quay mặt về phía Ngọc Hà "Quay sang bên kia, chỉ được quay lưng về hướng này thôi”
"Sao kỳ cục vậy, ngủ mà nằm mãi một hướng mỏi lắm” Hải ý kiến.
"Không được, anh quay sang kia đi. Nhanh lên” Ngọc Hà đẩy.
"Được rồi, thế này là được chứ gì? Trẻ con hết sức” Hải xoay người.
Hải vẫn nghe tiếng Ngọc Hà thở mạnh "Tôi kể chuyện cười cho cô nghe nhé”
"Ừ”
Hải nằm quay lưng kể cho Ngọc Hà nghe chuyện cười, tâm trạng cô thoải mái hơn, có đôi lúc bật cười rồi mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Ngọc Hà thức dậy với không khí thật thoải mái, trong lành của vùng núi cao. Trong nhà chỉ còn mỗi bà cụ với bé Nin.
"Cháu ăn sáng đi này. Bố mẹ lũ trẻ lên rẫy rồi, Hải rủ bọn nhỏ ra ngoài cánh đồng phía trước bắt cua”
Ngọc Hà đón lấy tô cháo trắng dân giã, cô ăn ngon lành.
Bé Nin cứ quấn quýt đi theo cô.
"Nin này, lại đây chị chải tóc cho nhé” Ngọc Hà tết tóc gọn gàng rồi lấy cột nơ cột cho bé.
"Xinh không?” Ngọc Hà hỏi bé.
"Xinh lắm ạ” bé trả lời.
"Em thích không chị còn mấy cái cột nơ, cho em luôn này” Ngọc Hà đặt vào tay cô bé.
Bé Nin vô cùng thích thú.
"Anh Hải với anh trai em đi chơi rồi à?”
"Vâng, đi từ lúc nãy. À chị ơi” Bé Nin đột nhiên có chuyện muốn nói.
"Sao vậy em?” Ngọc Hà vuốt vuốt tóc cô bé.
"Tối qua lúc chị đi tắm, anh Hải đưa cho anh em một cái áo sơ mi trắng, bảo lúc mọi người đi ngủ, lấy cái áo mắc lên cây sào rồi quơ qua lại ở cửa sổ để dọa chị đấy. Chị có sợ không ạ?” Bé Nin ngây thơ kể.
Ngọc Hà tức sôi máu, cô vào ba lô của Hải, quả là có một chiếc sơ mi trắng, phần lưng còn dính một dấu mờ tròn tròn của cây xào tre.
Cô liền rủ bé Ninh đi ra đồng, Hải với lũ trẻ đang thích thú bắt ốc, bắt cua.
"Này tên kia, sao tối qua anh dám bày trò doạ tôi?” Từ xa Ngọc Hà đã hét lên.
Hải ngoái lại, bật cười "Không thế sao cô chịu nằm gần lại tôi”
"Thật là thủ đoạn hết sức” Ngọc Hà quyết đánh cho hắn một trận.
Hải bước lên bờ ruộng bỏ chạy, Ngọc Hà đuổi theo, lúc đến gần Hải cô vấp ngã, hai tay lúc đó vừa với kịp ống quần Hải thế là tiện tay kéo thẳng xuống luôn.
Lũ trẻ cười ngất ngây "Anh Hải bị tụt quần rồi”
Bé Nin đưa tay che mắt. Hải bưng mặt khóc "Mẹ ơi, chị này đã hại đời trai của con”
Ngọc Hà ngước lên vừa buồn cười, vừa tức "Đáng đời, hên là quần trong vẫn còn đấy”
Hải vội vàng kéo quần lên lại, nhìn bộ dạng nằm bẹp của Ngọc Hà cũng không kém phần vui nhộn. Đưa tay kéo cô dậy, nhìn cô không khác gì con cá vừa dưới bùn lên.
Cả hai nhìn nhau cười quên mất đang còn định đánh nhau lúc nãy.
Sau đó, Ngọc Hà hòa mình cùng đám trẻ tận hưởng khoảng thời gian trên cánh đồng lúa trổ, dưới chân những ngọn núi sừng sững. Bé Nin ngắt cho cô ngọn lúa sữa, bảo cô hãy ăn thử. Vị lúa gần chín bên trong vỏ lúa xanh đậm gần ngả sang vàng ngọt ngọt bùi bùi. Rời xa thành phố đến một nơi thiên nhiên bao la, tuyệt đẹp khiến con người có cảm giác thật thư thái, khiến ta quên hết đi bao bộn bề, lúc này chỉ là chính mình, vô tư, nhẹ nhàng.
Buổi chiều, Hải dắt Ngọc Hà đến những gia đình của các vợ chồng già, trò chuyện với họ. Họ cũng không lạ lẫm gì với Hải nữa, Ngọc Hà thuyết phục bọn họ chọn bộ đồ truyền thống của mình để chụp ảnh. Chỉ nói là chụp để triển lãm, nhưng mục đích chính là làm ảnh cưới cho họ. Có cặp vợ chồng ngồi ngay bục cửa nhà, có người ra khu vườn hay muốn ra cánh đồng. Ban đầu họ hơi ngượng, nhưng dưới sự động viên của Ngọc Hà, Hải đã có thể chụp được những bức ảnh đôi tự nhiên, gần gũi nhất.
Tối đó, họ xem lại những bức ảnh chụp được trong ngày.
"Thu hoạch không tệ nhỉ, anh chụp đẹp quá” Ngọc Hà đưa ngón cái thể hiện sự tán dương Hải.
Hải khoanh tay, làm bộ mặt chuẩn không cần chỉnh.
Trong số những bức ảnh đó có không ít ảnh của Ngọc Hà, những bức chụp cô không chuẩn bị gì cả, không nhìn về máy ảnh mà đang nhiệt tình bên cạnh các vợ chồng già.
"Này sao anh chụp ảnh tôi không nói tôi gì cả vậy. Nhìn này lung tung quá đi” Ngọc hà trách.
Hải cùng nhìn vào máy ảnh "Đẹp mà, thích quá còn bày đặc, cái gì đã qua khung kính của tôi chỉ có đẹp thôi”
Hai bọn đang xem hình thì bé Nin ôm chăn đi vào "Mình ngủ chưa chị?”
"Ừ, vào đây đi, rồi mình ngủ em” Ngọc Hà vẫy cô bé.
"Sao vậy, chỗ này của tôi mà” Hải nhìn Ngọc Hà khó hiểu.
"Anh sang ngủ với anh trai Nin đi, đừng có mơ ngủ đây nữa. Không có mắc lừa mấy trò của anh nữa đâu” Ngọc Hà lớn giọng.
"Nin à, bọn anh yêu nhau em không nên xen vào đâu. Trẻ con làm vậy là hư lắm” Hải quay sang nói với Nin.
Mặt cô bé hoang mang "Nhưng, chị…”
"Anh nói dối trẻ con à. Đừng tin anh ta, đi ngay đi mau lên” Ngọc Hà đứng dậy lôi anh ta ra ngoài.
"Em đang làm trái tim tôi tan nát” Hải làm bộ mặt như đang đóng phim bi kịch.
"Này cô gái nào anh cũng nói chuyện vậy hả? Ngán quá đi” Ngọc Hà tiếp tục đấy anh ta ra ngoài.
"Không, anh đâu đa tình đến thế. Ngoài em ra làm gì còn ai” Hải tiếp tục dai dẳng.
Dù Hải có nói thế nào thì Ngọc Hà cũng xử lý xong anh ta. Ngọc Hà quay vào trong nằm cạnh bé Nin, hai chị em thủ thỉ nói chuyện rồi ngủ lúc nào không hay.
Ngày hôm sau, Hải rủ Ngọc Hà đến đồng hoa tam giác mạch, họ đến vào cuối mùa hoa không còn nở rực rỡ nữa nhưng vẫn rất đẹp. Ngọc Hà quá thích thú hét lên chạy vào đồng hoa. "Đẹp quá đi, ước gì sau này đám cưới tôi, tôi được ôm một bó thật to làm hoa cưới”
"Tạo dáng đi, tôi chụp ảnh cho nào” Hải nói.
Ngọc Hà nghe theo tạo dáng bên hoa.
"Chưa được, chưa được” Hải lắc đầu
"Xấu lắm, đổi kiểu khác đi” Hải lại xua tay.
"Kiểu này quê mùa lắm”
Ngọc Hà lúc này tức điên, biết lại bị tên này chơi đểu, liền tới đánh anh ta tới tấp.
Hải mặc kệ "Cô vẫn dễ mắc lừa thế nhỉ, mà thôi im nào. Tạo dáng quê mùa nhưng hình vẫn đẹp”
Hải đưa máy ảnh cho Ngọc Hà xem "Hên cho anh đấy, xấu là anh không sống nổi với tôi đâu”
"Thì anh vẫn không sống nổi vì em từ hôm ấy mà” Hải cười.
"Được rồi đấy” Ngọc Hà đã bắt đầu quá quen với cái điệu bộ vừa đùa vừa thật đó rồi, nên cô không bận tâm Hải nói gì nữa.
Ngày cuối cùng, họ được tham dự tiệc cưới của người đồng bào ở đây. Ngọc Hà và Hải được cô chú chủ nhà cho mượn bộ đồ truyền thống, mặc vào họ có cảm giác rất lạ lẫm.
Hải đứng dựa ở cửa đợi Ngọc Hà, lúc cô đi ra anh suýt xoa "Wow, không tệ nhỉ, cô dâu của ta mau đến đây nào, hôm nay mọi nhan sắc đều bị nàng làm lu mờ rồi”
Ngọc Hà cũng đùa theo "Chàng đừng làm thiếp ngại, kẻo chàng lại bị ăn đòn giờ”
"Nhanh lên nào, mọi người đang đợi chúng ta đấy” Hải cùng Hà vội đi xuống dưới sân.
Hải không quên mang theo máy ảnh của mình ghi lại hình ảnh đám cưới ở đây.
Tiếng nhạc cụ dân tộc trong đám cưới vang lên rộn ràng, nhà trai tưng bừng mang sính lễ qua nhà gái. Họ tiến vào nhà làm lễ, cô dâu, chú rễ trẻ e ngại đứng cạnh nhau cùng bái lại tổ tiên. Lũ trẻ con háo hức chờ xem, người lớn thì vui mừng chúc tụng.
Về cơ bản đám cưới của mọi dân tộc đều là ngày vui, mọi người tập trung ăn uống, chúc mừng hạnh phúc cho vợ chồng mới. Chỉ khác một truyền thống, sính lễ và của hồi môn. Những dân tộc ở vùng núi cao Tây Bắc này, các cô gái trẻ bắt đầu từ 10 tuổi đã phải biết dệt sợi, để may chăn gối cho đám cưới của mình sau này, để tặng cha mẹ chồng một bộ, và cho vợ chồng họ một bộ. Như cô bé Nin chắc chỉ sang năm thôi em sẽ bắt đầu được mẹ dạy may vá để chuẩn bị cho đám cưới tương lai về sau.
Hải đứng cạnh hất vai Ngọc Hà "Cô dâu, chú rể chắc còn nhỏ tuổi hơn chúng ta nhiều ấy nhỉ? Thế mà chúng ta vẫn…”
"Thì sao chứ? Chẳng sao cả khi nào duyên đến thì đến, không cần lo lắng” Ngọc Hà đáp lại.
"Thế duyên chần ngần rơi trước mặt mà có người vẫn đạp qua, đi tiếp đó thôi” Hải nói đầy hàm ý.
Ngọc Hà vờ nhìn lung tung "Đâu, đâu nào, đừng nói là anh đấy nhé. Nếu là anh thì tôi phải dày xéo hơn nữa mới đi đấy”
"Thế hả? Anh đây đã sẵn sàng, hãy giày xéo anh đi” Hải làm bộ mặt tội nghiệp.
Ngọc Hà đưa tay đập vai Hải "Nghiêm túc đi, mọi người đang làm lễ kìa”
Ngày hôm đó, họ ăn uống no say, xem mọi người ca hát, trò chuyện đến tận đêm. Một ngôi làng bé nhỏ ấm cúng, hễ nhà ai có dịp gì quan trọng, mọi người xung quanh lại xúm xít giúp đỡ. Lúc này, mọi người quây quần bên bếp lửa thật ấm cúng.
Hải và Ngọc Hà xin phép uống ít vì sáng sớm mai họ phải dậy sớm để bắt xe về thành phố.
Sáng sớm hôm sau, Hải sang gọi Ngọc Hà dậy, trời bên ngoài vẫn còn tối đen. Nhưng họ phải đi xuống thị xã cho kịp bắt chuyến xe về thành phố.
Mọi người trong nhà đều thức dậy, cô chủ nhà chuẩn bị cho họ vài món ăn dặm. Hai anh em bé Nin cứ bịn rịn hai người khách.
"Hôm nào anh chị lên chơi nữa nhé”
"Được rồi, khi nào có thời gian rảnh chị sẽ lên đây chơi nhé, các em phải cố học giỏi lần sau lên chị sẽ có quà” Ngọc Hà xoa đầu hai đứa.
"Anh ơi đừng có chọc chị nữa nhé” Bé Nin nói với Hải.
"Anh nào có, em phải bảo chị mới đúng” Hải nhìn về phía Ngọc Hà.
Ngọc Hà đưa nắm đấm trước mặt.
Hải xuống nhà, dắt xe ra cổng, họ chào tạm biệt những người trong gia đình.
Xe đi được một đoạn, sương sớm làm Ngọc Hà thêm lạnh, cô suýt xoa. Hải dừng xe lấy chiếc khăn trong ba lô ra đưa cho cô "Quấn vào đi, tí gió lạnh lắm”
Cô nhận lấy quấn quanh cổ. Tự nhiên cảm thấy vui vui
"Lần này vẫn như lần trước, tôi vẫn cho cô ôm miễn phí” Hải lại tiếp tục
"Biết rồi, tôi không khách sáo nữa đâu. Tôi đang thiếu ngủ, dựa vào vai anh ngủ một lát nhé” Ngọc Hà đề nghị.
Suốt dọc đường đi, Hải lái xe vô cùng cẩn thận để cho Ngọc Hà dựa vào lưng mình ngủ. Đến thị xã, cô bắt đầu xụt xịt vì hình như trời lạnh làm cô bị cảm.
Lúc lên xe, Hải đưa cho Ngọc Hà một viên kẹo gừng "Ngậm cho ấm, cô bị cảm rồi hay sao ấy. Mà tôi có thuốc nhưng cô đừng uống, mất công lại kêu tôi dở trò thuốc cô để lợi dụng”
"Anh làm quá. Tôi nghĩ anh không có đủ bản lĩnh đâu” Cô tháo kẹo bỏ vào miệng.
"Tôi cho vào kẹo cũng được vậy” Hải ngoan cố.
"Thôi kệ đi, ăn mất rồi”
Dọc đường về lại thành phố, thỉnh thoảng mệt quá Ngọc Hà ngủ quên dựa vào vai Hải, Hải thầm thích thú, dù mỏi vai vẫn cố ngồi để cô dựa thoải mái.
Ngọc Hà thông báo kết quả chuyến đi với mọi người để mọi người cùng nhau lên ý tưởng và hoàn thiện sớm nhất. Trang cũng thông báo tin vui là xin được tài trợ và bên công ty cũng quyết định sẽ miễn phí chi phí tổ chức đám cưới ý nghĩa này.
Bên nhóm của Hải vô cùng mừng khi nghe tin này, hai bên cùng sắp xếp thời gian chuẩn bị tất cả những gì cần thiết. Hải và Ngọc Hà cũng phải gặp nhau nhiều lần để bàn bạc cùng nhau, lần nào cũng như lần này Hải cứ ăn nói trêu ghẹo Ngọc Hà, còn cô thì cũng dần chai lì khi nghe hắn ta ăn nói như thế.
Một tháng sau
Sau khi mọi chuyện được sắp xếp xong, các thành viên trong công ty Ngọc Hà cùng nhóm của Hải lên đường.
"Ê thằng khốn, được đi 3 ngày 2 đêm với người đẹp mà sao im re vậy mày?” Lũ bạn trách Hải.
"Nói ra để tụi mày tranh mất à. Mà hôm nay cũng có các cô xinh đi cùng kìa, tụi mày lo mà tổ chức chiến dịch thoát ế đi” Hải hướng mắt về các cô gái.
"Mày thì có giỏi gì hơn tụi tao đâu, được cái mồm ăn nói bạo dạn, chứ mà nhát chết trong đó” Hải bị đâm thọt.
Hải vuốt mái tóc siêu ngắn"Đợi rồi xem”
Họ thuê riêng một xe nhưng chỉ đến thị xã họ phải chia nhau ra thành từng cặp, mang theo đồ trang trí trên xe máy đến bản.
Mọi đồ đạc được tập kết nhà bé Nin, cô bé hớn hở đón các anh chị. Nhanh nhất họ tranh thủ liên lạc, sắp xếp với các thành viên chơi nhạc cụ truyền thống ở bản, và huy động các bạn trẻ phụ giúp trang trí cho đám cưới đặc biệt này.
Hai ngày sau, mọi công đoạn đã xong, các bạn trẻ có nhiệm vụ mời các cụ già đến xem chương trình văn nghệ, họ sẽ mặc những bộ đồ đẹp nhất của mình để đến đó.
Cảm giác của họ vô cùng bất ngờ khi vị trưởng bản thông báo về đám cưới cho các cụ. Họ nghẹn ngào nhớ lại một thời gian khổ ngày xưa, cuộc sống quá khó khăn khiến đám cưới của họ chưa bao giờ được tổ chức. Đám cưới của họ chỉ đơn giản là mâm cơm nhỏ cúng tổ tiên và về sống với nhau.
Những bức ảnh cưới của họ được trang trí, nhạc cưới từ các nhạc cụ truyền thống vang lên. Lần lượt từng cặp vợ chồng già sẽ cùng nhau tham dự đám cưới của chính mình. Không có cảnh đưa rước như các đám cưới của đôi trẻ, nhưng đám cưới lớn này là một mốc đánh dấu cho các cụ, một việc ý nghĩa mà nhiều cụ mong đợi.
Các bạn trẻ tham gia tổ chức đám cưới, chứng kiến niềm vui của các cụ họ cũng xúc động không kém. Các cô gái thậm chí còn rơi nước mắt.
Đêm đó sau khi tổ chức thành công đám cưới đặc biệt, các thành viên của clb nhiếp ảnh và các thành viên của công ty Honey Lemon đã tập trung ở sân bóng đốt lửa, trò chuyện giao lưu.
"Đề nghị các bạn nam ngồi xen kẽ các bạn nữ để mình tiện tâm sự” Một anh chàng của clb nhiếp ảnh đề nghị.
Hải vội vàng đẩy thằng bạn bên cạnh để đến ngồi cạnh Ngọc Hà.
"Sao lúc nào cũng không thoát khỏi anh hết vậy?” Ngọc Hà quay sang hỏi.
"Không phải lúc nào mà mãi mãi đấy” Hải hớn hở.
"Tôi mà đổi chỗ sang người khác thì anh làm gì được chứ” Ngọc Hà bĩu môi.
"Đừng hòng, em đi tới đâu, anh đi tới đó” Hải lì lợm.
"Thưa các bạn, để có được thành công như ngày hôm nay phải kể đến công lao của hai bạn Ngọc Hà và Nam Hải. Mời hai bạn bước lên đây” Anh đội trưởng đội nhiếp ảnh lên tiếng.
Cả hai đứng dậy.
"Xin hai bạn hãy cho biết cảm nghĩ khi được cùng nhau đi 3 ngày 2 đêm giữa nơi núi non hữu tình này?” Đội trưởng bắt đầu hỏi.
"Đó là một cảm giác tê tái, đau tim dữ dội. Đây là một dịp tra tấn tinh thần em lớn nhất khi lúc nào cũng đi bên cạnh người đẹp mà phải luôn giữ bình tĩnh” Hải trả lời.
Phía dưới vỗ tay rầm rộ.
Ngọc Hà chỉ biết bật cười, quay sang đấm Hải
"Hai người đẹp đôi quá” Bên dưới mọi người nói với lên.
"Phải đó, ôm nhau đi” Mọi người cùng nói.
"Ôm nhau đi, ôm nhau đi”
Mặt Hải sung sướng thể hiện rõ, quay sang nhìn Ngọc Hà, cô lơ đi.
Hải nói nhỏ vào tai Ngọc Hà "Hợp tác xíu nào”
Cô lắc đầu. Bên dưới mọi người nhiệt tình quá, thêm anh đội trưởng nữa cứ vun vào, Hải bạo dạn quay sang quàng tay ôm Ngọc Hà.
"Nữ chính không hợp tác kìa” Mọi người ý kiến.
Ngọc Hà đành phải đưa tay ôm lại.
"Mọi người cùng tôi đếm từ một đến mười nào” Anh đội trưởng kêu gọi.
Các thành viên ngồi dưới cố tình đếm chậm như rùa bò. Hải ôm Ngọc Hà lòng sướng lâng lâng, nói nhỏ với cô "Cho anh cơ hội nhé. Anh thích em sắp phát điên rồi”
Ngọc Hà định buông tay ra bên dưới vẫn chưa đếm xong.
"Em vẫn không nhận ra anh chân thành với em thế sao?” Hải nói.
Ngọc Hà chỉ cười mỉm, không nói gì, thật tình cô cũng không biết phải nói làm sao.
Bên dưới vừa đếm xong, Hải bạo dạn hôn một cái lên trán Ngọc Hà, cô trợn mắt ngạc nhiên, đẩy mạnh Hải chạy đi.
"Đuổi theo đi, mau lên” Anh đội trưởng dục.
Hải chạy theo. Anh đội trưởng lại tiếp tục công tác ghép đôi "Rồi cặp thứ nhất đã tìm nơi tâm sự, mời cặp thứ hai nào”
Hải chạy theo cầm tay Ngọc Hà lại "Anh xin lỗi, tại anh phấn khích quá”
"Em không thích thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài đâu” Ngọc Hà nũng nịu.
Hải cười "Vậy hai chúng ta thì được phải không?”
"Nè, đừng có lợi dụng nhé” Ngọc Hà đưa tay đẩy Hải đang tiến tới gần.
Hải cảm thấy hôm nay thật quá vui, anh hét lên "Ngọc Hà anh yêu em”
Đang ở vùng núi nên tiếng anh vừa hét vang khắp nơi, vọng lại cả phía đống lửa, mọi người đều nghe thấy, ai cũng bật cười "Họ mãnh liệt quá”
Ngọc Hà đưa chân đá "Đã nói là đừng có thể hiện tình cảm trước người ngoài rồi mà, hét như vậy vang khắp cả rồi.
"Mặc kệ, vui quá anh không kìm chế được” Hải bước đến đưa tay ôm Ngọc Hà lần nữa, cô đẩy ra, một hồi cũng để nguyên cho Hải ôm.
"Thích quá đi, mình làm đám cưới luôn đi em” Hải đột nhiên nảy ra ý tưởng.
"Hả?” Ngọc Hà không thể tưởng tượng nổi suy nghĩ của anh chàng này.
Một năm sau.
Là một năm sau, chứ không phải là cưới nhau ngay như lời Hải nói, vì họ còn phải bắt đầu tìm hiểu nhau, rồi nghiêm túc cầu hôn và quyết định đám cưới.
Các anh chàng ở clb nhiếp ảnh đã chụp cho họ bộ ảnh độc và lạ nhất, lấy bối cảnh ở chính bản làng nơi mà họ đã nảy sinh tình cảm. Gồm cả những cảnh đùa vui trên đồng, mặc trang phục truyền thống và ảnh cưới theo phong cách hiện đại.
Trước ngày cưới một ngày, Ngọc Hà không liên lạc được với Hải, bên nhà anh thì nói anh đi mãi từ hôm qua chưa về. Đến tận sáng hôm ngày cưới, Hải vẫn chưa xuất hiện. Ngọc Hà như ngồi trên đống lửa, trang điểm, thay đồ xong cả, tiệc cưới đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ thiếu mất chú rể.
Ngọc Hà suýt khóc, không lẽ chú rễ bỏ trốn, cô thật không hiểu nổi những hành động của Hải.
Mọi người bên nhà trai nhà gái đều lo lắng, trông tới, trông lui.
Đột nhiên Hải xuất hiện, mặc bộ đồ comple xộng xệch chưa kịp chỉnh trang, miệng cười toét, tay ôm một bó bự hoa tam giác mạch.
"Cho em”
Ngọc Hà bực mình mắng "Anh làm gì vậy hả, gần cưới còn chạy lên trên núi làm gì không biết”
"Tại em từng nói, ước gì có một bó hoa tam giác mạch ôm làm hoa cưới” Hải nhắc lại.
Ngọc Hà bật cười nhớ câu nói bâng quơ khi xưa của mình mà Hải vẫn nhớ, cô ôm bó hoa hạnh phúc rồi đặt sang một bên.
Cô bước đến ôm chặt Hải "Ôm cái nào anh chàng tinh quái, suốt ngày toàn nghĩ chiêu trò thôi. Lần sau đừng có làm em lo lắng nữa đó”.
Đám cưới vẫn diễn ra đúng dự định, cô dâu ôm một bó hoa quá bự suýt che mất mặt, ai cũng cảm thấy thật thú vị. Chỉ có hai vợ chồng họ biết ý nghĩa của bó hoa to này.
Họ nhìn nhau cười thật hạnh phúc, cô dâu tựa nhẹ đầu vào vai chú rể.
20/1/2015
Denley Lupin
Vote Điểm :12345