Tuổi mười tám tôi rất ít ra khỏi nhà, tuổi mười tám tôi là con gái nhỏ bé của ba mẹ tôi, tuổi mười tám tôi lớn khôn. Bạn biết đó mười tám tuổi, tôi, bạn đều đã trưởng thành không còn nhỏ nữa, chúng ta đều đã lớn và đã có những nhận thức đúng đắn về những việc xảy ra xung quanh mình.
Đã đến lúc bạn và tôi xảy đôi cánh của chính mình, bay vào khoảng trời tự do, rộng lớn, tìm hiểu và khám phá cái thế giới rộng lớn ngoài kia. Và mười tám tuổi tôi cũng vậy, đã đến lúc tôi chui ra khỏi cái "vỏ ốc" của chính mình và khám phá thế giới ngoài kia.
Tôi nhớ từng có một người đã nói: "Vỏ ốc tuy an toàn nhưng nó quá bình thường và nhàm chán, tuổi trẻ của chúng ta không phải là rút mình vào trong cái vỏ ốc ấy mà chính là thế giới ngoài kia , chúng ta cần phải khám phá thật nhiều tuy mạo hiểm nhưng nó sẽ cho chúng ta nhiều điều mới lạ và thú vị" chính vì thế mà tôi một đứa con gái mười tám tuổi phải chui ra khỏi cái vỏ ốc của chính mình thôi.
Tự thân mình dang rộng đôi cánh của bản thân mình mà bay lượn, mà vùng vẫy ở thế giới ngoài kia. Chính vì suy nghĩ như thế mà tôi đã vác cho mình chiếc balo trên vai , mang theo vài bộ quần áo, vật dụng cá nhân, mang giầy vào, đội mũ lên và bất đầu "cuộc phiêu lưu" của mình.
Địa điểm đến của tôi chính là nước Pháp, ngọn tháp Effel nổi tiếng, đường phố cổ xưa mang hơi thở của tầng lớp quý tộc cũ, những hàng cây phong lá đỏ bao quanh cả một góc phố. Sở dĩ tôi chọn Pháp làm địa điểm đặt chân bởi vì tôi thích sự cổ kín của nó, vừa cổ điển lại vừa thơ mộng mang lại cho con người ta cảm giác gợi nhớ đến quá khứ xa xôi.
Ở một khu phố người Việt tại Pháp tôi bắt gặp một anh chàng rất lạ, gương mặt góc cạnh hoàn toàn mang hơi hướng phương đông nhưng đôi mắt màu hổ phách phảng phất vẻ đẹp của người Pháp, anh ta khá cao tôi đoán anh ta là một người con lai. Quần áo anh ta mặc rất đơn giản không cầu kì như những cậu ấm phương tây khác, một chiếc quần jean, một chiếc áo sơ mi sẫm màu, tuy nhiên tôi vẫn có thể nhìn thấy ít nhiều trên chiếc áo sơ mi sẫm màu đó là những vết loang của màu vẽ, chiếc túi của anh ta khá lớn, có lẽ là đựng dụng cụ vẽ và khung vẽ, tôi đoán anh ta có thể là họa sĩ.
Sở dĩ tôi để ý khá kĩ đến anh ta là bởi vì tôi thích họa sĩ, tôi nghĩ họa sĩ chính là những người vẽ và sáng tạo ra những điều tươi đẹp và tôi thì lại thích những điều tươi đẹp. Tôi từng học qua tác phẩm "Chiếc lá cuối cùng" của nhà văn Ohenri và vô cùng xúc động trước cái nét đẹp tình người của cụ Bơ-men , cụ Bơ-men không đơn giản chỉ là một họa sĩ và tranh vẽ không đơn thuần là kiệt tác trang trí mà nó còn mang cả một hồn thơ, cả tính nhân văn sâu sắc và mang cả tâm hồn và tấm lòng đẹp của một người họa sĩ.
Phải chăng người họa sĩ phải yêu những đứa con tinh thần của họ lắm cho nên họ mới có thể dồn hết tâm sức mới có thể tạo ra những kiệt tác như vậy, tôi thích họa sĩ cũng vì vậy không đơn thuần là thích những tác phẩm của họ mà là cái "thần" của những tác phẩm đó, đôi khi có thể thông qua cái "thần" ấy ta có thể thấy được người họa sĩ ấy ra sao,
Lan man với dòng suy nghĩ của riêng tôi, đôi chân tôi cứ bước rồi cứ bước đến khi đập vào mắt tôi là hình ảnh của một bức họa được treo trước cửa kính của một nhà hàng, tôi nhìn thấy đó chính là màu tím của provence, màu tím ấy dịu dàng, sống động làm tôi liên tưởng đến những bông hoa provence khẽ lay động trong gió, cuối bức họa còn có dòng chữ tiếng anh "Provence for your love"
Tôi khá bất ngờ với dòng chữ ấy, bởi vì thông thường dòng chữ ấy sẽ hợp hơn với hình ảnh của hoa hồng hay hoa lưu ly nhện đỏ, còn provence tuy đẹp nhưng nó lại mang màu tím buồn, và provence còn có tên khác là "forget me not" vì thế nó mang hơi hướng của chuyện tình buồn, do đó dùng provence cho những người yêu nhau quả thật là điên rồ, nhưng tôi lại nghĩ người họa sĩ này thật táo bạo và cũng có lẽ người họa sĩ cũng đang mang một nổi niềm tâm sự nào đó, cho nên mới thấy được một màu provence tím buồn như vậy và cả dòng đề tranh ấy.
Tôi nheo mắt nhìn về phía ghi tên tác giả "Joshep Vu De Bouton" và trong một khoảnh khắc nào đó tôi đã đưa tên họa sĩ này vào danh sách những họa sĩ mà tôi yêu thích nhất, tuy tôi thích những sáng tạo tươi đẹp nhưng tôi cũng thích những tác phẩm táo bạo như thế này, tím tuy không phải là màu sắc tươi sáng, nhưng nó cũng không hẳn là màu u ám, tím chỉ trầm lặng và mang một nét buồn xa xăm nào đó.
Không hiểu sao khi nhìn bức họa về provence ấy tôi rất muốn đi thăm cánh đồng provence và tôi đã quyết định đi thăm cánh đồng provence. Ở một trang trại quận Hill nước Pháp, quả thật có cánh đồng provence như vậy, những cánh hoa tím buồn,hương thơm ngào ngạt và mát dịu, những áng mây trắng,xanh cứ trôi lơ đễnh trên bầu trời nước Pháp cũng không khác gì những áng mây ở Việt Nam, điều khác duy nhất mà tôi cảm nhận được chính là tôi chưa bao giờ ngẩng đầu ngắm bầu trời như bây giờ khi còn ở Việt Nam.
Gió thổi từng lọn tóc của tôi cứ tung lên rồi hạ xuống tuy hơi rối nhưng cảm giác thật dễ chịu, khẽ đưa tay tôi vuốt lại khóc, rồi tôi lại dang đôi tay ra đón gió, tôi cảm giác mình thật tự do biết bao.
"Này cô gái"
Tôi đang tận hưởng cơn gió của tự do thì phía sau lưng tôi đột nhiên cất lên một giọng nói, tôi quay người lại và hạ tay xuống, tôi nhìn thấy dáng người ấy, bộ đồ ấy và cả ánh mắt ấy, người mà tôi cho rằng có thể là một họa sĩ.Khi tôi còn đang ngơ ngác nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của anh ấy thì anh ấy lại lên tiếng và nói bằng tiếng Việt:
"Làm người mẫu cho tôi nhé!"
Chúa ơi đó là một lời đề nghị thật đường đột và nó khiến tôi ngạc nhiên đến mức phải tròn xoe mắt nhìn anh ta
"Tôi là Joshep Vũ De Bouton, tôi là một họa sĩ" anh ấy tự giới thiệu
"Tôi là Ý Linh, tôi là du học sinh, anh nói tiếng Việt khá đấy, tôi gọi anh là Vũ nhé!" Anh ấy chính là người họa sĩ đã vẽ bức provence với dòng chữ 'Provence for your love" mà tôi đã cho vào danh sách họa sĩ mà tôi thích nhất.
Vũ ngạc nhiên rồi nhìn tôi mỉm cười, nụ cười khá đẹp
"Mẹ anh là người Việt Nam, như vậy em sẽ làm người mẫu cho anh nhé!"
Tôi tỏ vẻ suy tư, lâu lâu lại nhíu mày thì Vũ lại nói tiếp:
"Anh sẽ vẽ Linh tại đây, giữa cánh đồng provence, sau đó ah sẽ đưa Linh về trước bảy giờ tối, anh không phải người xấu"
Nhìn cách Vũ giải thích nó khiến tôi buồn cười, sau đó tôi gật đầu thay cho lời nói, Vũ lại mỉm cười, nụ cười của Vũ khiến tôi bối rối.
Vũ chỉ cho tôi ngồi giữa cánh đồng provence tím, sau đó Vũ hái vài nhánh provence kết thành một vòng hoa rồi đội nó lên đầu tôi, tôi có cảm giác như mình trở thành một nàng công chúa, một cảm xúc thật khó tả.
Tôi ngồi yên giữa cánh đồng provence, không dám nhúc nhích để cho Vũ có thể vẽ được, tôi cảm thấy khung cảnh như thế này rất thơ mộng và lãng mạn, tôi ngồi giữa một cánh đồng provence bát ngát, Vũ thì chăm chú nhìn tôi và vẽ từng nét lên trên trang giấy trắng.
Vũ vẽ tôi có vẻ nhanh bởi vì tôi chỉ ngồi có khoảng ba mươi phút, Vũ vẽ rất đẹp, màu tím provence thơ mộng, tôi ngồi giữa cánh đồng provence thấp thoáng với những lọn tóc đen nhánh bay bay, làn váy trắng thấp thoáng sau những cánh hoa tím ngắt của provence.
Vũ ngỏ ý tặng bức tranh cho tôi nhưng tôi từ chối, không phải vì tôi không thích mà là tôi không nở nhận, bởi vì tôi còn phải quay về Việt Nam, nếu tôi nhận tôi sẽ rất nhớ nơi này, rất nhớ Vũ mỗi khi nhìn vào, tôi để lại cho Vũ là hi vọng Vũ sẽ nhớ đến một người bạn đến từ Việt Nam là tôi.
Tôi và Vũ cũng từ đó mà khá thân với nhau, chúng tôi thường xuyên gặp gỡ nhau hơn suốt ba năm tôi học ở Pháp, có với nhau rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp, tôi cùng Vũ tham quan những cánh đồng hoa, cùng Vũ tham quan đường phố Paris, cùng nhau đến những quán cafe sách, chúng tôi cũng có với nhau nhiều cử chỉ thân mật, như Vũ nắm tay tôi, vuốt tóc tôi, rồi tới ánh mắt chúng tôi nhìn nhau, nhưng chưa bao giờ Vũ tỏ tình với tôi, còn tôi là con gái cũng không mở lời trước, tuy không nói ra nhưng chúng tôi hiểu nhau.
Có điều sau ba năm du học tôi phải quay về Việt Nam, lúc tiễn tôi Vũ cũng chỉ mỉm cười dịu dàng tiễn tôi.
Đó chính là lần cuối chúng tôi gặp nhau.
Bởi vì hai năm sau đó tôi hai mươi ba tuổi, cái tuổi đã thật sự trưởng thành và tôi hiểu tôi cần gì, và tôi cần Vũ, tôi đã quay lại Pháp nhưng có điều tôi không tìm thấy Vũ, tôi đi đến cửa hàng mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy bức tranh provence, bức tranh đầu tiên khiến tôi ghi nhớ cái tên "Joshep Vu De Bouton". Cửa hàng vẫn còn treo bức tranh đó và cạnh đó còn có một bức tranh khác của Vũ nữa đó chính là bức tranh đầu tiên Vũ vẽ tôi trong lần gặp đầu tiên ở dưới bức tranh lại có thêm dòng chữ "My love", khi nhìn thấy dòng chữ đó tôi không kìm lòng được mà nước mắt cứ trào ra.
Vũ quả thật có tình cảm với tôi, nhưng tại sao Vũ lại không tìm tôi trong suốt hai năm qua cũng không hề có một chút liên lạc nào, tôi chạy, chạy về phía ngôi nhà tranh của Vũ, nhưng ngôi nhà tuy sạch sẽ nhưng không thấy Vũ, tôi mở cửa bước vào, căn phòng vẫn vậy, phía cửa sổ có một khung tranh bị vải đen che đi mất, tôi đi lại gần, kéo mãnh vãi ra, đó là một bức tranh Vũ vẽ tôi, nhưng tôi lại không biết là Vũ vẽ từ khi nào, trong tranh tôi đang ngồi cạnh cửa sổ đọc sách, tôi đã đọc sách cạnh cửa sổ biết bao nhiêu lần, làm sao tôi nhớ rõ cho được.
Trên bức tranh có dòng chữ bằng tiếng Việt "Ý Linh người tôi yêu" , nhìn từng chữ tôi bụm miệng nước mắt trào ra, tôi cảm thấy vừa vui vừa buồn, tôi lấy điện thoại gọi cho Vũ, nhưng vẫn như cũ, điện thoại vẫn khóa, sau đó tôi tôi định mang bức tranh đi thì tôi phát hiện sau khung tranh có một lá thư, là gửi cho tôi, tôi mở ra và đọc nó
"Ý Linh sau khi em đọc được lá thư này có lẽ anh đã đang ở một nơi nào đó rất xa em, anh không thể tìm được em và em cũng không thể tìm được anh, khối u của anh nó đã vào giai đoạn cuối rồi, lúc anh viết lá thư này mắt anh vừa đau vừa mờ, nhưng anh không muốn mình đi mà không có bất kì thứ gì để lại cho em và anh cũng không muốn hối hận như cái ngày tiễn em về, thật sự anh có tình cảm với Ý Linh một cô gái thích cười, anh yêu em, vì thế anh hi vọng mỗi ngày sau này không có anh bên cạnh em vẫn có thể mỉm cười, mỉm cười thật tươi, anh không phải là một anh chàng lãng mạn vì thế anh cũng không biết nên viết những gì, anh chỉ muốn cho em biết anh yêu em, em hãy sống thật tốt, hãy luôn là Ý Linh mà anh yêu thương
Joshep Vũ De Bouton"
Bên trong phong thư còn có một nhành provence đã khô, cầm lấy nhành hoa trên tay mà nước mắt tôi ngày càng nhiều, ngực tôi như quặn thắt lại, rất đau, giống như có ai đó cầm một con dao đâm vào, đau nhói, trước mặt tôi lúc nào Vũ cũng mỉm cười, có lẽ tôi quá vô tâm, vô tâm đến nổi không biết rằng Vũ đã phải chịu đựng như thế nào.
Tôi cứ ôm lá thư trong lòng mà tâm can như bị xé nát, tôi đau lắm, provence, forget me not...!!!