✿ Nội dung truyện Quá Khứ Và Hiện Tại, Liệu Tương Lai Sẽ Hạnh Phúc?
Chap 1 "Tuần sau con sẽ về Việt Nam” tôi nói với gia đình khi đã chuẩn bị hoàn tất mọi thứ, vé máy bay, visa mọi thứ đã hoàn thành. "Sao
con chuẩn bị về mà không nói với ba mẹ câu nào hết vậy, đợi gần sát
ngày đi rồi con mới nói là sao” mẹ tôi nói cùng với thái độ trách đối
với đứa con này. "Kệ nó đi mẹ ơi, nó cũng lớn rồi có còn phải là con
nít nữa đâu, cho nó đi coi như cho nó tự lập sẵn, 3 tháng nữa là nó
phải đi làm việc ở tiểu bang khác rồi.” chị tôi đang cố nói đỡ giúp tôi,
cũng như làm diệu đi sự lo lắng từ mẹ. "Con với chả cái, nói 1 tiếng
là bênh vực nhau. Rồi con tính đi bao lâu, rồi về đó con ở đâu?” mẹ tôi
vẫn một mực lo lắng về tôi. À thế cũng phải thôi, lần đầu tiên sau 8
năm tôi mới trở lại Việt Nam mà. "Con đi chắc tầm 2 tháng, hoặc nếu
buồn quá thì về sớm hơn với mẹ hehe. Còn về chỗ ở chắc con về nhà cũ của
mình, nhà Dì Hai đang ở đó mẹ”. Nói chuyện với mẹ mọi thứ xong xuôi cả,
tôi vào phòng và đánh một giấc cho đến ngày hôm sau mà không có bất kì
suy nghĩ gì, tôi thật sự ngủ rất ngon. 1 TUẦN SAU tại sân bay San Diego "Con
về đó nhớ ráng giữ sức khỏe, ăn uống điều độ nghe không? Đừng ham chơi
quá mà quên đó nghe chưa ông tướng” mẹ tôi căn dặn đủ điều, nghe mà muốn
hư luôn cả tai ấy chứ, đúng là chỉ có mẹ mới vậy "Về đó nhớ giữ sức
khỏe nha mạy, nào về nhớ mua đồ ăn cho tao là được, tao nhớ đồ ăn Việt
Nam quá xá” đúng là chị tôi có khác, cứ tưởng bênh vực gì, ai ngờ luôn
có điều kiện với đứa em này. "Rồi rồi biết rồi, thôi 2 người tranh
thủ về đi, tí nữa con vào sân bay check in mọi thứ xong là ok rồi, đừng
lo lắng quá, à nói với baba là con đi nha, hôm giờ ba đi công tác con
cũng quên nói hehe” tôi cảm thấy tôi bất hiếu ghê, về Việt Nam không
thông báo trước, bây giờ còn không nói với ba mình là về nữa chứ, thật
là bất hiếu haha. "Tôi biết rồi ông, đúng thật là hết nói nỗi với ông luôn”. Đúng thật là chỉ có mới mới thương con mình vô điều kiện mà haha. Tôi
cũng đã vào trong quầy để checkin mọi thứ xong xuôi hết, giờ chỉ còn
việc gửi hành lí và lên máy bay thôi. Ngồi trên máy bay, ngắm nhìn mọi
thứ, tôi ngồi trong cùng có thể nhìn qua ô cửa mà ngắm nhìn mọi thứ,
thật là đẹp biết bao, rồi trong đầu tôi lại có rất nhiều suy nghĩ, cuối
cùng là tôi ngủ khi nào không hay. Thức dậy nhìn dồng hồ cũng đã 3 tiếng
trôi qua, chỉ còn khoảng hơi 15 tiếng nữa là tôi có thể tới nơi rồi,
nới chất chứa bao kỉ niệm. Sân Bay TÂN SƠN NHẤT Sau hơn 18 tiếng
ngồi trên máy bay cùng với việc đổi máy bay 3 lần thì cũng đã đến nơi.
Việc bây giờ lại phải ra bến xe mà mua vé để về nơi tôi từng ở Bạc Liêu. "Chú chở con ra ngân hàng gần nhất rồi ra bến xe nha chú, đây đến đó bao tiền để con gửi lun ạ” "
100 ngàn nha con, à mà con mới nước ngoài về sau, không ai đón à?” chú
taxi tò mò, à mà cũng phải thôi, tôi đi về một mình cũng chả ai đón. "Vâng
con mới từ Mỹ về, con ra bến xe đón xe về Bạc Liêu chúa ạ, lâu rồi con
chưa về, nên lần này về cho mọi người bất ngờ” tôi giải đáp những thắc
mắc của chú. Đến ngân hàng tôi vào đó đổi them ít tiền để thuận tiện hơn
trong việc sử dụng gì đó. Mọi thứ xong và tôi đã đến bến xe. Eo ơi,
phải nói chọn nhầm ngày về hay sao mà bến xe đông nghẹt người vậy á, bây
giờ mới tháng 8 nhớ học sinh chưa nhập học mà ta, đúng là kém may mắn
thật. Nhưng chẳng màng việc may mắn hay không, cuối cùng tôi cũng tìm
được xe về, 1 vé xe phòng haha, không gian riêng tư thoải mái biết bao.
Vừa lên xe chưa được 20 phút là tôi đã ngủ chẳng màng đến việc gì xảy
ra, đúng là tôi thật mà, ngủ nhất, ăn nhì mọi thứ khác sau rồi hẳn tính.
Ngồi xe them gần 7 tiếng thì tôi cũng đã tới nhà của Bác Hai hay là nhà
cũ của tôi. 8 năm, khoảng thời gian có thể nói là dài nhưng căn nhà này
mọi thứ đều như cũ, không hề thay đổi, đúng thật làm con người ta hoài
niệm. Tôi đến và rõ cửa "Có ai ở nhà không ạ?” một người phụ nữ bước
ra, vâng chính xác đó là Bác Hai của tôi, dù qua đó gia đình vẫn hay
liên lạc về bên nay, tôi cũng có vài lần nói chuyện với Bác Hai nhưng
nhìn bền ngoài Bác Hai rất khác, đã già hơn nhiều rồi.
"Không nhận ra
con hả? Duy nè” nói mấy lần Bác mới nghe, có lẽ Hai cũng đã già rồi nên
tai bị lãng, tôi chào và hỏi thăm sức khỏe mọi người trong nhà sau đó
được Bác Hai sắp xếp lại căn phòng trên lầu để ở. Lên phòng sắp xếp tắm
rửa xong mọi thứ cũng đã 10 giờ tối, vậy nên là tôi đã lăn ra giường để
ngủ, đúng thật là tôi mà.