"Kim Ngân, hãy trả lại cho tôi, hãy trả lại nó cho tôi!”
Không, cô không thể trả lại được. Cho dù rất muốn.
"Kim Ngân, đồ độc ác…Cô đúng là đồ độc ác!”
Không, cô không phải là loại người đó. Cho dù rất muốn.
"Kim Ngân, Kim Ngânnnn…”
Tiếng gào thét như quỷ dữ của người đó kéo dài ra khiến Kim Ngân phải
bật người dậy. Cô đưa tay lên rờ trán, chợt phát hiện ra mồ hôi đã đầm
đìa. Không những thế, cả người cô cũng run bật lên một cái, lúc này cô
mới để ý, hóa ra là mồ hôi đã thấm ra khắp cơ thể, khiến cả một mảng
lưng áo của cô bị ướt.
Kim Ngân hoảng sợ, cô thu người lại vào
góc tường rồi tự vòng tay ôm lấy mình. Anh ta, anh ta sẽ không buông tha
cho cô, nhất định thế. Mười năm rồi, mười năm rồi anh ta vẫn đi theo
cô, vẫn theo ám ảnh cô. Có lẽ cho tới lúc chết, cô cũng không thể thoát
được khỏi bóng dáng của anh ta.
- Kim Ngân, cậu sao thế?
Như Phương thấy động liền ngồi dậy, đôi mắt còn ngái ngủ nhìn cô hỏi:
- Lại gặp ác mộng à?
Kim Ngân không nói gì, cô chỉ câm lặng gật đầu.
Cơn ác mộng đó, cô đã sống với cơn ác mộng đó mười năm, và nó chưa lúc nào nguôi ngoai.
Kim Ngân gục đầu vào hai đầu gối, che đi những giọt nước mắt đang âm thầm rơi xuống.
Vĩnh Khanh. Tại sao lại không buông tha cho cô? Nhiều năm như vậy rồi,
tại sao vẫn hận cô như vậy? Rốt cuộc anh muốn cô phải làm sao? Phải làm
sao thì anh mới để cô sống an ổn đây?
Như Phương thấy đôi vai
Kim Ngân run lên bần bật thì cũng chỉ thở dài. Lần nào cũng vậy, cứ gặp
cơn ác mộng đó là Kim Ngân lại khóc. Cô chỉ gục mặt vào hai đầu gối,
khóc rưng rức như một đứa trẻ. Cô ấy sẽ không để ai an ủi mình, cũng
không cần ai phải làm thế. Dường như nỗi đau trong lòng Kim Ngân đã quá
lớn rồi, không một sự an ủi nào có thể khỏa lấp được nó vậy. Mười năm
quen biết Kim Ngân, Như Phương chưa bao giờ thấy cô mỉm cười hạnh phúc
lấy một lần. Ở cái tuổi 28, vẻ buồn bã già cỗi như đã ăn sâu vào trong
đáy mắt của Ngân.
Như Phương ngồi xích lại gần, cô tựa người vào thành giường rồi nói:
- Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá. Vĩnh Khanh đã chết rồi, cậu và anh ta đã
không còn can hệ gì nữa. Tất cả là do cậu tự suy diễn ra thôi.
Kim Ngân hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ như phủ một màn sương mờ ảo.
Cô mấp máy môi, cố gắng giữ cho giọng nói thật bình thường:
-
Như Phương, anh ta vẫn bám theo mình. Vĩnh Khanh sẽ không bao giờ tha
cho mình đâu. Trước khi chết anh ta cũng đã nói, nhất định sẽ theo mình
xuống mồ.
- Ngân, đừng như vậy. – Như Phương nắm vội lấy bàn
tay của Kim Ngân – Lỗi không phải do cậu. Vĩnh Khanh có sống khôn chết
thiêng thì anh ta cũng sẽ hiểu được. Mình tin nhất định là như thế.
Anh ta sẽ hiểu được ư? Không, Vĩnh Khanh sẽ không bao giờ hiểu. Anh ta sẽ không bao giờ hiểu được đâu!
Mười năm trước, chính cô là người đã đẩy Hoàng Mai xuống dòng sông ấy,
khiến cô ấy bị sẩy thai. Chính cô là người đã khiến họ không thể đến
được với nhau. Chính cô là người đã khiến họ mất đi đứa con ấy. Chính cô
là người đã bức Vĩnh Khanh phải sang Mỹ và chết ở nơi đất khách quê
người. Là tại cô, tất cả đều là lỗi của cô.
Mười năm qua, Vĩnh
Khanh vẫn về bên giấc mộng của cô, vẫn đuổi theo cô trong giấc mộng.
Trong cơn ác mộng đó, Kim Ngân thấy trong con mắt của anh ta chỉ tràn
đầy hận thù, một chút tình người cũng không có. Cô hiểu, Vĩnh Khanh chỉ
hận một nỗi là không thể đưa cô đi chết theo anh ta mà thôi. Nhưng anh
ta đâu hiểu, thà là cứ đưa cô đi chết cùng, còn hơn là giày vò cô kiểu
này.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, mới đó mà đã mười năm trôi qua. Cô
giờ cũng đã 28 tuổi, đã cảm thấy con tim cứ héo rút và lạnh đi từng
ngày. Cô chờ một ngày nào đó, nó lạnh đến nỗi vỡ toác ra và cô không còn
suy nghĩ gì nữa. Tới lúc đó, cô sẽ âm thầm sống hết cuộc đời này và
chết trong cô độc.
Vĩnh Khanh, Hoàng Mai.
Nghĩ đến hai
cái tên này, Kim Ngân liền cười lạnh. Đúng, là cô đã hại họ. Đến tột
cùng thì vẫn là cô hại họ. Tất cả không có gì để biện hộ và chối cãi.
Nếu năm ấy cô có lương tâm thì chắc đã không làm những điều đó…