Tản văn…
Sai lầm
"Thu Nguyệt em có chắc chắn với quyết định này không?” cô ý tá lo lắng nhìn cô gái đang mặc đồ bệnh nhân ngồi trên giường bệnh trắng toát.
Cô gái mỉm cười dịu dàng nhìn cô y tá. " Chị, em chắc chắn mà. Hơn nữa còn có luật sư Luân ở đây, anh ấy sẽ làm chứng mà.” Cô gái nhanh chóng ký vào tờ đơn phẫu thuật và giấy hiến xác cho y học nếu phẫu thuật thất bại.
Luật sư Luân khó tin nhìn Thu Nguyệt ký tên một cách dứt khoát và nhanh chóng. Nét chữ của cô nghiêng nghiêng mà cứng cáp, kiên cường. Cô y tá hết nhìn luật sư Luân lại nhìn Thu Nguyệt. Luật sự Luân gật đầu với cô y tá.
Cô y tá nhận lại tờ đơn từ tay Thu Nguyệt. Thu Nguyệt mỉm cười nói " Cám ơn chị trong thời gian qua đã chăm sóc em. Về vấn đề pháp lý, chút nữa luật sư Luân sẽ qua làm việc. Em thật sự thấy nhớ dáng vẻ của con trai chị. Chị yên tâm em rất kiên cường sẽ vượt qua được mà.”
Nếu là bình thường cô sẽ cười nhưng giờ phút này, Thu Nguyệt cười được cô lại không cười được. Cô nén nỗi lòng, bước ra khỏi phòng bệnh để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật của Thu Nguyệt.
Luật sư Luân ngồi trên ghế đối diện Thu Nguyệt. Anh đẩy nhẹ gọng kính và vuốt lại mái tóc hơi rối vì chạy vội. Bộ đồ Vest màu xám vừa người tôn lên vóc dáng chuẩn của anh. Vẻ mặt anh nghiêm lại và chăm chú nhìn Thu Nguyệt. Ánh mắt anh dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Thu Nguyệt chỉ bình tĩnh nhìn Luân. Luân là bạn học của cô và cũng là luật sư riêng của cô. Hai người im lặng nhìn nhau, cuối cùng là Luân mở miệng trước " Cậu, chắc chắc chứ?”
Thu Nguyệt cảm thấy buồn cười, sao hôm nay ai cũng thích hỏi cô câu hỏi này vậy? Cô xòe tay trước mặt Luân, không cần phải nói, Luân cũng hiểu cô muốn gì.
Luân nhìn cô có vẻ quyết tâm thì anh cũng dứt khoát lấy ra một xấp giấy tờ đưa cho cô. Cô mỉm cười tỏ ý cám ơn.
Trong khi cô chăm chú đọc tờ giấy thì Luân lặng lẽ nhìn cô. Anh phát hiện cô gầy đi nhiều. Dù mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình nhưng anh vẫn có thể thấy được cô gầy đi. Làn da cô đã không còn hồng hào nữa thay vào đó nét nhợt nhạt, mệt mỏi. Quầng thâm dưới mắt chứng tỏ cô ngủ không ngon. Mái tóc đen dài mượt mà nay còn đâu. Cô đội một chiếc mũ len trên đầu. Có lẽ tóc cô đã rụng hết vì hóa trị. Dù sức khỏe kém đi nhưng anh nhận thấy tinh thần của Thu Nguyệt rất thoải mái, dễ chịu. Có lẽ cô đã học được cách buông tay và từ bỏ.
Thu Nguyệt đọc nhanh qua các loại giấy tờ nhanh chóng ký tên rồi đưa lại cho Luân. Cô nhìn Luân thật lâu rồi mới nói " Luân, cám ơn cậu rất nhiều. Đã nhiều năm rồi chúng mình không nói chuyện thoải mái với nhau. Đáng lẽ, lúc đó mình nên nghe lời cậu, nên nghe lời cha mẹ. Mọi thứ có lẽ đã quá muộn phải không?”
Nói tới đây, cô không nén nổi mà cười khổ, nước mắt dâng lên không đôi mắt vằn tia máu vì mất ngủ của cô. Cô cúi đầu không dám nhìn Luân. Cô như một đứa bé đang nhận lỗi.
Luân thở dài nhìn cô gái đối diện. " Cậu…” anh dừng lại vì không biết phải nói gì cho đúng. " Cậu đáng ra không nên như vậy. Cậu cảm thấy có đáng không? Cậu yêu anh ta hết lòng và tìm mọi cách để có thể kết hôn với anh ta. Và bây giờ thì cậu đơn phương ly hôn mà không cho ai biết. Cậu… Tớ thật không biết phải nói gì với cậu.”
Cô cố nén nước mắt, giọng cô hơi nghẹn lại " Lần này tớ sai thật rồi. Anh ấy không yêu tớ. Cha mẹ thì không quan tâm tới tớ. Chị gái tớ thì coi tớ như người lạ không quen biết. Lúc này đây, tớ đã biết tớ sai ở đâu. Tớ đã quá tự tin vào bản thân. Tớ đã quá ích kỷ và hẹp hòi. Tớ đã quá tùy hứng điêu ngoa. Nhưng hãy để tớ tùy hứng hết lần này thôi.”
Luân không biết nên vui hay buồn. Anh chứng kiến cô lớn lên, hai người là bạn từ nhỏ, học cùng lớp, ở cùng xóm. Chính anh và gia đình cô đã chiều cô để rồi làm cô trở nên tùy hứng, điêu ngoa. Anh nhìn thấy cô thầm yêu một người, rồi tranh giành người đó với chị gái. Cô đã lấy tính mạng để ép chị gái cô từ bỏ người mình yêu và ép anh ta cưới cô. Anh là người giúp cô hoàn thiện giấy tờ để bắt đầu cuộc hôn nhân này. Và giờ anh cũng là người giúp cô kết thúc cuộc hôn nhân này. Cô đã nhận ra nhưng có phải là đã quá muộn? Anh cũng không rõ…
Cô ngước mắt lên nhìn Luân. Hai hàng lệ chảy ra nhưng khóe miệng cô mỉm cười. Luân tiến đến ôm cô vào lòng. Anh nhẹ nhàng vỗ về cô như ngày còn bé kho cô bị cô giáo la. Cô cũng đưa tay ôm anh. Cái ôm của tình bạn, tình anh em.
Anh ngạc nhiên, cô gầy hơn anh tưởng nhiều. Nhưng sự đau lòng và xót xa nhanh chóng thay thế. Bất giác sống mũi anh cay xè.
Ở trong vòng tay Luân, cô cảm giác như thời gian quay ngược lại lúc còn bé. Lần lượt rất nhiều chuyện mà cô tưởng đã quên lại hiện ra. Từng chuyện từng chuyện khiến cô vừa muốn cười lại muốn khóc. Liếc nhìn đồng hồ thấy đã gần tới giờ, cô đẩy Luân ra và lau đi nước mắt.
Cô cười nhìn Luân " Yên tâm đi. Tớ sẽ ổn thôi mà. Cậu nhớ phải giữ bí mật giùm tớ đừng để bất cứ ai biết.”
Luân xót xa nhìn cô rồi quay bước đi. Anh phân vân không biết có nên nói cho gia đình cô. Anh cảm thấy bất an. Cô không chỉ đơn phương ly hôn mà còn lập di chúc. Còn cả giấy hiến xác cho y học nữa. Dường như có một bóng ma đang bao phủ anh. Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang vắng lặng như gõ vào lòng anh tăng thêm sự bất an…
Bên kia cánh cửa phòng bệnh, Thu Nguyệt đang từ người vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài, trời bỗng đổ mưa, những giọt mưa hắt lên cửa kình, một vài giọt hắt vào người cô. Nhưng cô không những không quan tâm mà còn đưa tay ra hứng những giọt mưa.
Cô bất giác mỉm cười, những giọt mưa lành lạnh thấm qua da lấy đi hơi ấm nơi bàn tay. Nhìn cơn mưa bất chợt mùa hạ, cô nhớ đến lần đầu tiên cô gặp Hải – người cô dùng cả đời để yêu.
Ngày ấy, cô đang đi trên đường thi gặp mưa. Vì không mang theo ô nên cô đành tim một mái hiên để trú tạm. Một lúc sau, Hải cũng chạy vào để tránh mưa. Anh và cô mỗi người một đầu mái hiên. Cô lặng lẽ nhìn anh. Anh không được tính là đẹp trai. Những người cô quen có người còn đẹp hơn anh. Nhưng ở anh toát lên một sự điềm tĩnh và ung dung. Dù chỉ mặc áo sơ mi và quần tây nhưng anh khiến cô khó quên.
Mưa tạnh, cô tiếp tục đi về nhà. Cô chỉ cho rằng, cô và anh là bèo nước gặp nhau nên cô không quan tâm. Nhưng cô đã sai… Sau khi cô về nhà khoảng 20 phút thì có chuông cửa. Cô ra mở cửa và khá bất ngờ khi người đứng ngoài cửa là anh. Một kia ngạc nhiên lướt qua mắt anh còn vẻ mặt thì vẫn ung dung, bình tĩnh. Thì ra là anh đến tìm chị cô. Dần dần số lần anh đến nhà cô ngày một tăng và theo đó tình cảm của cô cũng tăng dần.
Cứ ngỡ Hải chỉ là bạn của chị gái nên lấy thân phận là em gái của bạn, cô thường kiếm cớ gặp anh hay gọi điện thoại. Anh cũng đối xử rất tốt với cô khiến cô càng lún sâu vào tình yêu. Nhưng giờ cô nhận ra, có lẽ lúc đó, anh cũng chỉ xem cô là em gái mà đối xử.
Rồi một ngày, một tin tức khiến cô như chết lặng. Hải đến nhà và xin cưới chị gái cô. Ngay lúc đó, cô cảm thấy như mình đã chết. Một dục vọng chiếm đoạt nảy sinh mãnh liệt trong lòng cô, cô không thể khống chế cảm xúc và hành động của chính mình. Cô chạy vào bếp, cầm lấy con dao và kề lên cổ mình. Cô nói, cô muốn lấy anh và nếu không cô sẽ tự sát.
Cha mẹ, chị gái và anh đã hết lòng khuyên giải nhưng cô cố chấp không nghe và nhất quyết phải lấy anh. Chị gái của cô đã khóc, lần đầu tiên cô thấy chị ấy khóc thương tâm như vậy. Nhưng cô vẫn nhất quyết phải lấy anh. Cuối cùng anh đồng ý nhưng với một điều kiện là chỉ đi đăng ký kết hôn mà không tổ chức đám cưới. Cô đồng ý bất chấp tất cả. Lúc đó, cô đã phớt lờ đi ánh mắt đau khổ và thương tâm của anh.
Tám năm, cô là vợ anh. Nhưng cô vẫn là xử nữ. Cô là vợ anh. Nhưng chưa một đêm nào anh ngủ cùng cô. Cô là vợ anh. Nhưng số lần ăn cơm cùng ăn không đếm đủ hai bàn tay. Cô là vợ anh. Nhưng chưa hề gặp mặt cha mẹ anh một lần. Cô là vợ anh. Nhưng ngay cả một chiếc nhẫn rẻ tiền cô cũng phải tự mua. Cô là vợ anh. Nhưng chưa từng nhận được một lời yêu thương từ anh. Cô là vợ anh??? Cô không biết…
Những giọt nước lành lạnh chảy dài trên gương mặt tiều tụy và tái nhợt của Thu Nguyệt. Cô không biết đó có phải nước mắt hay không vì những giọt mưa đang hắt vào người cô.
Nhưng ký ức về anh – người cô yêu một đời chậm rãi mờ dần rồi biến mất. Một bóng người xuất hiện thay thế. Đó là Thiên bạn thân của người cô yêu. Thiên yêu thầm cô, cô biết điều này khi bắt gặp ánh mắt Thiên nhìn cô khi cô đi chơi với anh. Thiên luôn âm thầm giúp đỡ và ở bên cô lúc cô cần. Nhưng người cô yêu không phải Thiên và cô đã phụ lòng một người yêu mình.
Sống qua ngần ấy năm, trải qua 32 lần sinh nhật, cô đã làm sai rất nhiều rất nhiều chuyện. Cô bất hiếu với cha mẹ. Bất nghĩa với chị gái. Bất nhân với anh, với những người quan tâm yêu thương mình. Cô đã sống một đời uổng phí. Cô đã lãng phí hết 32 năm tuổi xuân quý giá.
Thu Nguyệt dường như bị những cảm xúc hỗn loạn ấy nhấn chìm. Cô lạc trong mê cung của tội lỗi và hối hận. Cô bị những cảm xúc ấy giằng xé, bị những ký ức đầy nước mắt ấy làm cho nghẹt thở. Cô hỗn loạn và mất phương hướng.
Cạch…
Cửa phòng mở ra, cô y tá bước vào, trên tay cầm bộ đồ phẫu thuật. Thấy Thu Nguyệt ngồi ngẩn người để mặc mưa làm ướt người, cô lại thấy đau lòng. Từ lần đâu tiên gặp cô đã thấy Thu Nguyệt rất kiên cường nhưng cũng rất đáng thương. Nhưng lần hóa trị đau đớn, cô ấy luôn một mình chịu đựng. Những khi khối u tác quái khiến cô ấy đau ứa nước mắt nhưng cô ấy vẫn không rên một tiếng. Thu Nguyệt nói đây là trừng phạt mà ông trời dành cho cô nên cô sẽ chịu đựng tất cả.
Cô nghe Thu Nguyệt kể về những kỷ niệm đẹp thời thơ ấu cũng như niên thiếu. Và cả những chuyện mà cô ấy làm sai. Không ít lần, cô thấy Thu Nguyệt ôm gối nằm khóc trong đêm khuya.
Thầm thở dài cô y tá bước tới vỗ nhẹ vào vai Thu Nguyệt. Thu Nguyệt quay lại với gương mặt tái nhợt đầy nước. Cô y tá nhè nhẹ ôm Thu Nguyệt và vỗ vào vai cô như trấn an.
Một lúc sau, Thu Nguyệt nhẹ giọng nói " Đến giờ rồi chị.”. Cô y tá giúp Thu Nguyệt thay quần áo phẫu thuật rồi đưa cô đến phòng chuẩn bị phẫu thuật.
Thu Nguyệt nằm lên giường đẩy, đầu óc trống rỗng. Cô mỉm cười cám ơn và tạm biệt cô y tá. Bánh xe lăn đi, chiếc giường chuyển động, đôi mắt cô chỉ nhìn trần nhà trắng xóa, bên tai là tiếng bánh xe ma sát với mặt sàn.
"Nguyệt”
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của chị gái. Cô thầm nghĩ là mình nghe lầm đây chỉ là ảo giác. Nhưng dường như để cho giống thật, cô còn nghe thấy tiếng bước chân, tiếng thở hồng gấp.
"Nguyệt”
Cô lại nghe thấy có người gọi tên mình. Nếu không nhầm thì đây là tiếng của Thiên. Và sau đó là nhiều người gọi tên cô trong đó có Hải. Giờ thì cô chắc chắn đây không phải ảo giác. Cô khẽ nghiêng người nhìn về phía cuối hành lang.
Phía cuối hành lang, chị gái cô đang trong váy công sở, nước mắt đang chảy ra chạy về phía cô. Thiên đâu tóc rối bù và quần áo nhăn nheo chạy tới. Hải thở gấp, đầu tóc cũng rối và trên mặt lấm tấm mồ hôi. Dõi mắt về phía xa xa cô thấy cha mẹ với vẻ mặt đau khổ, đôi mắt viền đỏ và những vết chân chim càng hằn sâu nhìn về phía cô. Họ đã không còn sức để chạy nữa. Luân đang đỡ họ. Cô nhìn mọi người, càng ý thức rõ hơn về sự bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa của mình.
Một giọt nước mắt lăn dài và biến mất trên chiếc gối trắng tinh. Giọt nước mắt hối hận…
Thủy Tiên, chị gái cô là người chạy nhanh nhất. Có lẽ chị đã dùng hết sức của mình để chạy, những giọt nước mắt thi thoảng lại rơi xuống. Thủy Tiên chạy tới gần và vươn tay muốn nắm tay Thu Nguyệt. Thu Nguyệt cũng đưa tay lên, nụ cười yếu ớt hiện trên môi, gương mặt tái nhợt dường như có thêm chút sức sống.
Nhưng ngay khi tay hai người chỉ còn cách nhau vài xentimet thì…
Rầm…
Cửa phòng phẫu thuật được đóng lại. Mọi người và Thu Nguyệt bị ngăn cách bằng một cánh cửa.
Thu Nguyệt cười khổ, một lần nữa cô lại làm mọi người buồn. Nếu như phẫu thuật thành công, cô chắc chắn sẽ làm họ cười nhiều hơn. Nhưng không biết cô có cơ hội này không?
Cô được tiêm thuốc mê và rất nhanh cô mất ý thức về những việc xung quanh…
Bên kia cánh cửa, ngoài hành lang, có những người đợi cô trở về…
Ngoài trời vẫn mưa…
Sau cơn mưa sẽ là cầu vồng???
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong phòng bệnh, có một một người con gái đang nằm, xung quanh đầy dây nhợ và máy móc.
Rèm mi nhẹ nhàng lay động, cô gái khó khăn mở mắt ra. Cô gái chớp chớp mắt để thích ứng với ánh sáng. Dần dần cô nhìn rõ mọi vật quanh mình.
Thu Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên vì mình còn sống, vậy là phẫu thuật đã thành công. Bên ngoài, trời đã về chiều. Không gian ấm áp hơn khi được bao phủ một lớp màu cam đỏ. Không suy nghĩ gì, Thu Nguyệt lặng lẽ ngắm hoàng hôn, dường như có một thứ gì đó dần dần tàn lụi theo ánh nắng ngoài kia…
***
" Tớ đi đây, cậu ở lại bảo trọng. Nhớ chăm sóc cha mẹ và chị gái giùm tớ. Luân cám ơn cậu nhiều.” Thu Nguyệt đứng đối diện Luân trong sân bay, bên cạnh là hành lý của cô.
" Cậu yên tâm, người thân của cậu cũng như người thân của tớ mà. Nhưng sao cậu lại phải đi? Cậu thừa biết mọi người vẫn yêu thương cậu mà.” Dù Luân là người đặt vé máy bay cho Thu Nguyệt nhưng anh không muốn cô đi.
" Nếu tớ còn ở đây thì chị Tiên và anh Hải sao đến được với nhau. Họ đã lãng phí tám năm vì tớ, tớ không muốn họ lãng phí thêm nữa. Hơn nữa người ngoài không ai biết tớ từng là vợ Hải. Tớ chỉ muốn ra nước ngoài một thời gian để nghỉ ngơi dưỡng bệnh thôi. Tớ sẽ về sớm thôi. Nào, ôm tớ một cái.” Thu Nguyệt giọng buồn buồn nói. Cô không biết cô sẽ đi bao lâu. Có lẽ cô đang chạy trốn và tìm cách chôn vùi tình yêu lạc lối của chính mình.
Luân bất lực nhìn cô rồi giang tay ôm cô chào tạm biệt. Anh đứng nhìn theo cô cho bên khi bóng dáng cô biến mất ở cửa kiểm soát. Dòng người qua lại đông đúc nhưng trong mắt anh chỉ có cô.
Một bàn tay khẽ vỗ vào vai anh. " Yên tâm đi, cô ấy sẽ ổn thôi mà.” Thiên không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh Luân. Hai người đàn ông hiểu rõ nỗi lòng của nhau. Luân đã từng yêu Thu Nguyệt nhưng giờ chỉ còn lại tình an hem, tình bạn. Còn Thiên thì đã, đang và vẫn sẽ yêu Thu Nguyệt.
Rất nhiều người đã hỏi anh tại sao anh lại yêu Thu Nguyệt nhiều đến thế?! Anh chỉ mỉm cười cho qua. Anh cũng đã tự hỏi mình câu này và không tìm được câu trả lời. Có lẽ, yêu chỉ là yêu thôi. Đâu cần lý do.
Thiên thầm nhủ, anh sẽ đợi em trở về, đợi cho tới khi em yêu anh, đợi cho tới khi trong tim em là hình bóng anh…
Thu Nguyệt tựa người lên cửa kính, đôi mắt cô nhìn những đám mây trắng bồng bềnh ngoài kia. Tâm hồn cô có lẽ đang lơ lửng đâu đó trên những đám mây kia. Xung quanh cô, một sự tĩnh lặng bao trùm. Theo độ cao tăng dần của máy bay, lòng cô cũng dần nhẹ nhàng hơn…
Những chi tiết nhỏ nhặt mà ngày trước cô không để ý giờ bỗng trở nên rõ ràng. Ánh mắt của chị Tiên luôn lóe lên tia sáng của niềm vui mỗi khi nhìn anh Hải. Còn anh Hải dù vô tình hay cố ý thì ánh mắt luôn đặt trên người chị cô. Anh Hải luôn biết chị cô thích ăn gì, thích làm gì nên mỗi lần gọi đồ ăn anh không cần hỏi chị nhưng luôn gọi đúng món. Dù không hỏi nhưng anh luôn mua đúng những thứ chị cần. Chị thì mang ô cho anh vì biết anh hay quên. Chị thường nhắc anh đi học vì anh hay làm thêm quá giờ. Chị thường gọi điện hoặc nhắn tin nhắc anh đi ngủ vì anh thường thức khuya làm bài tập. Và còn rất rất nhiều nhưng chi tiết khác. Rốt cuộc là cô không để ý hay là cô cố tình phớt lờ tất cả để mặc cho tình cảm của mình phát triển? Cô không rõ nhưng cô biết cô ra đi lần này là đúng. Thủ tục ly hôn đã hoàn tất và cô cũng đã để lại một nửa tiền tiết kiệm cho cha mẹ. Còn Thiên cô thấy mình không xứng với tình yêu của anh. Cô là một con người tội lỗi…
Chiếc máy bay bay xa dần vẽ trên nền trời xanh một vệt màu trắng…
Chiếc máy bay mang một người với một con tim đau khổ và một lòng hối hận đi xa, bỏ lại nơi đây tất cả quá khứ và tình cảm nông nổi một thời…
Thời gian thoi đưa…
Mùa xuân đã tới trên nước Pháp…
Từng con gió xuân mang theo chút lạnh nhưng tràn đầy sức sống tràn về. Bầu trời xanh không gợn mây và nắng vàng lấp lánh trên từng tòa nhà cổ. Ở một góc nhỏ yên của thành phố Paris, có một quán cà phê nhỏ mang đậm phong cách phương Đông.
Wind Chame (Chuông gió) là tên quán cà phê…
Trước cửa tiệm treo một cái chuông gió nhỏ, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng kêu vui tai. Tiếng leng keng ấy giúp con người ta quên đi bớt những ưu phiền trong cuộc sống hằng ngày.
Thu Nguyệt ngẩn ngơ ngồi ngắm bầu trời. Hôm nay bầu trời thật đẹp, trong xanh không gợn mây…
Cô ngồi sau quầy pha chế, trước mặt là một ly cappuccino tỏa ra làn khói mỏng. Mái tóc đã dài ran gang vai, đen nhánh. Bình hoa lavender trên bàn đang khoe sắc. Màu tím của bông hoa mang chút buồn và e ấp của thiếu nữ trong nắng xuân.
Vì còn sớm nên tiệm chưa có khách. Lúc mà tâm hồn của Thu Nguyệt vẫn đang lang thang thì cánh cửa khẽ mở, một chàng trai bước vào. Chiếc áo măng tô đen dài tới đầu gối không cài cúc khoác ngoài bộ vest đen làm tôn lên dáng người thon dài. Chàng trai mang một hương vị Á Đông đặc biệt. Mái tóc đen hơi rối vì gió nghịch ngợm, đôi mắt đen hút hồn mà tĩnh lặng.
Chàng trai cầm một túi giấy để lên bàn bên cạnh ly cappuccino của Thu Nguyệt. Nở một nụ cười dịu dàng và yêu chiều, chàng trai đưa tay cốc vào đầu cô. Thu Nguyệt giật mình hoàn hồn rồi lườm chàng trai.
_ Em làm gì mà lườm anh như kẻ thù vậy.
Chàng trai có chút buồn cười nhìn cô. Anh đưa tay véo nhẹ mũi cô. Cô tức giận trợn tròn mắt nhìn anh. Cô nghĩ thầm, " Cái con người này đúng là ngày càng khinh cô hiền mà.”, rôi ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ
Anh thấy cô không thèm để ý đến mình, anh có chút buồn cười, " Này, em cầm tinh con mèo đấy à. Thôi quay lại đây, hình như em lại không ăn sáng mà uống cà phê rồi.” , giọng anh có chút không vui, " Xem anh mang gì đến cho em đây, bánh bông lan đậu đỏ mà em thích nhất nóng hổi mới ra lò đấy. Anh phải xếp hàng đợi từ sớm mới mua được cho em.”.
Nghe đến đây, suýt nữa Thu Nguyệt đã không kìm được mà quay lại. Nhưng cô cố kìm lòng không quay lại. Chàng trai cười cười trước sự bướng bỉnh của cô, anh mở túi giấy trên bàn ra, hương thơm từ chiếc bánh còn mang theo hơi nóng đầy sức quyến rũ.
Thu Nguyệt đầu hàng, cô không thể cưỡng lại sự quyến rũ của chiếc bánh. Cô quay người lại, giật túi giấy từ tay chàng trai, lấy chiếc bánh ra ngồi ăn ngon lành và mặc kệ con người đứng kia.
Chàng trai dịu dàng nhìn Thu Nguyệt. Trong mắt chất chứa một tình cảm khó nói nên lời. Những tia nắng ấm áp xuyên qua cửa kính tinh nghịch nhảy nhót trong không gian. Tiếng cười khẽ của chàng trai. Tiếng leng keng vui tai của chuông gió. Màu tím của hoa oải hương. Mùi của chiếc bánh thơm lừng. Tất cả như quyện vào nhau thành một hương vị riêng. Hương vị của hạnh phúc…
Khung cảnh ấm áp và bình yên khiến người ta không nỡ phá vỡ…
Giọng nói chàng trai trầm trầm, chứa đựng tâm tình phức tạp, " Sắp sang năm mới rồi, em cũng nên về nhà thăm cha mẹ. Họ đang ngày một yếu đi.”, nói tới đây, anh không biết phải nói tiếp thế nào, đôi mày cương nghị chau lại, anh có điều khó nói.
Thu Nguyệt nghe anh nói thì lại ngẩn người ngồi nhìn bầu trời. Lòng cô đang rối như tơ vò, trăm mối ngổn ngang…
Hít một hơi để lấy dũng cảm, chàng trai nói một lèo, " Sau khi em đi không lâu, Hải và Tiên đã làm đám cưới. Hiện giờ chị em mang thai sắp sinh rồi.”.
Chàng trai căng thẳng nhìn Thu Nguyệt, anh cho rằng cô sẽ rất sock, khóc lóc, chửi rủa thậm chí đánh anh. Nhưng không…
Thu Nguyệt vẫn nhìn lên bầu trời, Khóe miệng cô khẽ nhếch lên nụ cười, trong ánh nắng, nụ cười của cô như có như không. Cô tưởng rằng khi nghe tin hai người họ kết hôn, cô sẽ đau lòng. Nhưng không ngờ cô chỉ cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, như trút được một gánh nặng, trả được món nợ bao lâu nay vẫn canh cánh trong lòng.
Có lẽ, cô nên trở về rồi…
Nở một nụ cười tươi tắn, cô nhìn chàng trai nói, " Thiên, cám ơn anh rất nhiều.”, cô chưa kịp nói hết thì Thiên đã chen vào, " Anh sẽ về cùng em. Em không phải lo.”.
Thu Nguyệt có chút buồn cười nhìn Thiên. Xem ra, anh sợ cô không về. " Em có nói không về đâu? Anh đặt vé máy bay nhé. Em còn phải đi mua quà nữa….”
Cô say sưa bàn luận với Thiên quên cả thời gian cho tới khi quán có khách và Thiên cũng phải đi làm…
Hít một hơi thật sâu để không khí tràn vào phổi, Thu Nguyệt như ngửi thấy được hương vị của hoa cỏ, của đất.
Đúng là đi đâu cũng không bằng về quê hương, về nhà…
"Đi thôi.”, Thiên kéo tay Thu Nguyệt đi về phía trước, đã về đến đây rồi thì dù thế nào cũng phải "trở về”.
Cảnh vật lướt qua nhanh ngoài cửa kính, ý nghĩ của Thu Nguyệt cũng không biết lưu lạc ở phương nào. Hít thở bầu không khí quen thuộc. Nhìn cảnh vật quen thuộc. Nhưng sao trong lòng cô lại cảm thấy xa lạ. Một cảm giác khiến cô ngột ngạt khó thở và lo lắng. Nhưng không để cô suy nghĩ nhiều, Thiên đã đưa cô về tới "nhà”.
Thu Nguyệt một tay kéo vali, cô đứng tần ngần trước cánh cổng quen thuộc. Nhưng cô lại không có dũng khí để đẩy cánh cổng. Thiên đưa tay nắm lấy bàn tay đã toát ra mồ hôi lạnh của cô như trấn an.
Hồi lâu, Thu Nguyệt hít một hơi thật sâu, cô lấy chìa khóa và mở cổng. Cô khá ngạc nhiên vì ổ khóa không được đổi. Phải chăng cô vẫn được chào đón?!
Cô chầm chậm đẩy cánh cổng và dè dặt bước từng bước vào trong. Đi được một đoạn, cô dừng lại. Cô nhìn mà không biết phải làm sao. Thiên đi sau cô cũng nhìn thấy, anh hơi lo lắng nhìn Thu Nguyệt.
Cách đó không xa, dưới tán cây râm mát, Hải và Thủy Tiên đang ngồi trên ghế mây. Hải cầm một cuốn sách, đọc từ từ cho Thủy Tiên nghe. Thủy Tiên bụng đã lớn, ngồi bên cạnh, lâu lâu lại cười khúc khích. Hải cũng nhìn Thủy Tiên cười, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng. Lâu lâu, anh lại lấy một miếng trái cây hoặc rót ít nước cho Thủy Tiên. Ánh nắng ấm áp bao phủ họ khiến khung cảnh càng hài hòa và đẹp hơn.
Lòng Thu Nguyệt trong một thoáng chợt gợn song nhưng rất nhanh cô bình tĩnh. Họ hạnh phúc không phải là điều cô muốn hay sao? Phút chốc, mọi ưu phiền và khúc mắc trong lòng cô tan biến. Cô thật tâm chúc phúc cho họ.
Thiên nhìn Thu Nguyệt bình tĩnh thì sự lo lắng cũng giảm dần. Có lẽ cô thật sự đã nghĩ thông. Đang lúc, anh bối rối không biết có nên đi tới hay không thì Hải phát hiện ra hai người. Thủy Tiên thấy Hải ngừng lại thì cũng nhìn lại.
Thời gian và không gian như đóng băng. Thu Nguyệt thấy được, khi nhìn thấy cô, Hải đờ người, nụ cười dịu dàng trên môi cũng cứng lại, ánh sáng nơi đáy mắt cũng tắt ngấm. Còn chị Thủy Tiên khi nhìn thấy cô thì đầu tiên là kinh ngạc sau đó là lo lắng. Cô cười khổ, không biết chị cô lo lắng cái gì đây?!
Thiên đang không biết làm sao để phá vỡ sự bế tắc thì Thu Nguyệt mỉm cười và cầm bó hoa cô mua ở sân bay đi về phía Hải và Thủy Tiên. Thiên không biết cô muốn làm gì nhưng anh thức thời tạm lánh mặt đi chỗ khác. Mọi chuyện cần một dấu chấm hết cho tất cả.
"Chào anh. Chào chị. Hai người vẫn khỏe chứ?”, Thu Nguyệt đi tới gần, cô đưa bó hoa cho Thủy Tiên, " Em nhớ là chị thích nhất là hoa bách hợp trắng. Chị xem hoa có đẹp không?”.
Thủy Tiên hơi cứng người nhận bó hoa. Hải đã khôi phục lại bình tĩnh, môi anh hơi mỉm lại và ánh mắt sâu hơn. Những biểu hiện đó của anh không qua được mắt Thu Nguyệt, cô dùng hơn mười năm để yêu anh nên cô hiều, bây giờ anh đang đề phòng và nghi ngờ cô.
Dù đã nghĩ thông nhưng cô không tránh khỏi có chút xót xa. Thủy Tiên sau khi hết kinh ngạc thì lo lắng nhìn Thu Nguyệt. Cô không biết phải mở miệng như thế nào.
" Em vẫn khỏe chứ? Có quen với cuộc sống mới không?”, Hải bình tĩnh nhìn Thu Nguyệt, giọng anh đều đều và gương mặt bình tĩnh khiến người đối diện không biết anh nghĩ gì. Nhưng Thu Nguyệt thì biết, anh đang cảnh cáo cô. Anh đã có cuộc sống mới và cô cũng vậy nên đừng làm phiền nhau nữa.
Thu Nguyệt thản nhiên cười, vờ như không hiểu đáp, " Em sống rất tốt. Em đã thực hiện được ước mơ bấy lâu là mở một tiệm cà phê nhỏ với chiếc chuông gió trước cửa và hoa lavender trên bàn.”.
"Sức khỏe của em ổn chứ? Sau cuộc phẫu thuật em ra đi khiến mọi người rất lo lắng?”, sau một hồi do dự, Thủy Tiên cuối cùng cũng hỏi được điều muốn hỏi. Cô thật sự rất lo lắng cho Thu Nguyệt. Nhưng cô không cách nào dò được tung tích của Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt cười không nói. Không khí trầm xuống và không gian rơi vào im lặng. Cô lẳng lặng quan sát Hải và Thủy Tiên, cô biết họ đang lo lắng điều gì và cô biết cô nên làm gì. Ngay từ đầu là cô sai vậy thì, hãy để cô chấm dứt.
Nở một nụ cười rực rỡ và hít một hơi thật sâu, Thu Nguyệt nói, " Em… Em xin lỗi. Em biết mình làm sai quá nhiều. Một lần đứng giữa ranh giới sống và chết, em mới thấy mình sai ở đâu. Đáng lẽ anh chị phải được hạnh phúc từ lâu chứ không phải đợi tới bây giờ. Em không dám xin anh chị tha thứ. Em thật lòng chúc phúc cho anh chị.” Khi nói xong thì nụ cười trên môi cô cũng tắt ngấm. Ánh mắt cô nhìn lên trời, cô không dám nhìn Hải và Thủy Tiên.
Đột nhiên một vòng tay ấm áp ôm lấy cô, những giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên cổ cô. Hơi ấm quen thuộc, Thủy Tiên ôm cô. Hơi do dự nhưng cuối cùng, Thu Nguyệt cũng dùng hai tay ôm chị. Không biết từ lúc nào, trên mặt cô cũng đầy nước mắt. Ánh mắt Hải nhìn cô chứa đựng sự khoan dung của một người anh trai nhìn em gái. Bỗng chốc, thời gian như quay ngược, quay lại lúc Thu Nguyệt còn là học sinh, Thủy Tiên và Hải thầm mến nhau.
Đứng cách đó không xa, khuất sau tán cây, Thiên mỉm cười, mọi việc đã ổn. Bây giờ anh có thể tìm cách chinh phục Thu Nguyệt.
Trên tầng, bên cửa sổ, cha mẹ Thu Nguyệt mỉm cười mà lệ nóng quanh tròng. Cuối cùng đứa con ngoan ngoãn ngày nào của họ đã trở về. Gia đình đoàn tụ và mọi người hạnh phúc.
Nhiều năm sau, trong một khu vườn có hai đứa nhóc đang chạy giỡn trong sân với một chú chó con. Đằng sau vang lên tiếng nhắc nhở của Thủy Tiên, " Bill, Bull cẩn thận kẻo té.”, Hải ngồi cạnh Thủy Tiên cười dịu dàng. Không xa là Thiên đang đỡ Thu Nguyệt đã có thai bảy tháng. Dưới tán cây râm mát, Luân đang chơi cờ với cha của Thu Nguyệt. Mẹ Thu Nguyệt đang cùng vợ của Luân ăn bánh uống trà. Bill và con của Hải và Thủy Tiên còn Bull là con của Luân.
Trong sân vang vọng tiếng cười đùa và nắng ấm đang chiếu khắp nơi. Hạnh phúc chỉ đơn giản là được bên cạnh những người mình yêu thương…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Note: phần sau chỉ dành cho những bạn muốn đọc. Đây là kết thúc chính của truyện và là SE. Không muốn, bạn có thể không đọc. Xin chân thành cám ơn các bạn đã đọc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bên trong cánh cửa…
Tít… tít… tít…
Điện tâm đồ liên tục giảm, nhịp tim yếu dần và thành một đường thẳng…
Máy đo nhịp tim liên tục phát ra tiếng kêu chói tai đánh thẳng vào màng nhĩ của bác sĩ và y tá trong phòng phẫu thuật…
Bác sĩ và y tá liên tục kích tim và tiêm thuốc cho Thu Nguyệt. Nhưng… Điện tâm đồ vẫn là đường thẳng…
Đối với Thu Nguyệt lúc này, dường như ồn ào vô cùng nhưng cũng yên tĩnh đến tận cùng. Một giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mi. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên tựa như cười nhưng cũng tựa như không. Gương mặt cô bình thản. Cô nằm đó tựa như ngủ say. Nhưng cô sẽ không tỉnh lại nữa…
Bên ngoài cánh cửa…
Thủy Tiên không thể cầm được nước mắt. Hải muốn an ủi nhưng không biết làm thế nào. Anh mệt mỏi nhắm mắt dựa vào tường. Luân an ủi cha mẹ Thu Nguyệt, anh tin cô sẽ ổn thôi. Nhưng anh lại không nén được mà lo lắng nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật. Tỉ lệ thất bại là 80% nên anh mới bất chấp lời hứa mà báo cho gia đình Thu Nguyệt.
Thiên như người mất hồn dựa vào tường đứng cách đó không xa. Trong anh lo lắng và đau đến mức chết lặng. Anh đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mặt.
Bên ngoài, trời vẫn đang mưa, những hạt mưa nối nhau rơi xuống…
Những tia nắng dần xuất hiện sau đám mưa…
Nhưng cầu vồng không xuất hiện…
Lời muốn nói: Mình rất muốn viết một cái kết có hậu nhưng không thể. Có lẽ là nhân quả, làm sai thì phải đền tội. Mình chỉ muốn nói rằng, phạm sai có thể sửa nhưng đừng để quá muộn, đừng nhận ra quá trễ để rồi cơ hội để hối hận cũng không có. Xin chân thành cám ơn mọi người đã đọc.
Yuki
Kiwasato